Ban đêm, Quyền Quân Lâm nhìn đứa nhỏ nằm cuộn tròn ngủ, trong lòng mềm
nhũn, vừa rồi cảnh sát đã gọi điện hỏi thăm về đứa nhỏ, đồng thời báo
tin vẫn chưa có tin tức về gia đình của đứa nhỏ.
Điều này khiến
Quyền Quân Lâm nhận ra rằng có lẽ đây là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nghĩ đến việc gia đình đứa bé cố tình bỏ rơi nó, trong lòng anh dâng lên một cảm giác tức giận khó tả.
Chẳng lẽ đứa trẻ này mắc bệnh gì? Nên gia đình ghét bỏ?
Nếu trong một tuần tới chưa có gia đình nào đến nhận lại đứa bé, anh sẽ đưa đứa nhỏ đến bệnh viện, dù bệnh tật gì anh cũng không bao giờ từ bỏ việc chữa trị cho cô nhóc.
Sáng sớm.
Quyền Quân Lâm đang trong giấc mơ, trên mặt đột nhiên có một thứ gì đó chạm vào rất nhẹ, sau đó
có một bàn tay nhỏ bé chạm vào tóc của mình. Quyền Quân Lâm bèn mở mắt
ra, nhìn thấy cô bé đang ngồi ôm gối của mình đã tỉnh dậy đang mỉm cười
nhìn anh, đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé đang sờ mó khắp mặt anh.
Một nụ cười bất lực thoáng hiện trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm, đêm qua anh
ngủ quên vì suy nghĩ quá nhiều, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô
bé trên người anh không có một chút oán hận nữa, anh ôm lấy thân hình
nhỏ bé của cô bé: “Đừng làm rộn, hôm nay muốn đi đâu chơi?”
“Sân chơi.” Đôi mắt của đứa nhỏ lấp lánh.
Quyền Quân Lâm suy nghĩ một chút nói: “Được rồi! Hôm nay mới có thời gian, liền dẫn con đi chơi.”
“Ba ba… Ôm!” Đứa nhỏ ghé người vào trong ngực anh sau đó hôn lên mặt anh.
Quyền Quân Lâm bật cười, nhẹ nhàng lấy tay quẹt chiếc mũi nhỏ xinh của cô: “Đừng có nghịch ngợm, đứng dậy nào!”
Quyền Quân Lâm đã thay quần áo cho đứa nhỏ và học cách mặc tã cho bé, yêu cầu Tiểu Tô lái xe để ở dưới nhà.
Amh tìm một công viên giải trí lớn gần đó, Quyền Quân Lâm mua vé và đi vào, cũng có rất nhiều phụ huynh nam đưa con mình đến chơi, cũng có phần lớn phụ huynh là nữ.
Quyền Quân Lâm bước vào cùng đứa trẻ và ngay
lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ huynh nữ, bởi vì dáng người
cao ráo, điển trai của Quyền Quân Lâm, và vì sự ngây thơ, dễ thương và
tinh tế của đứa nhỏ của anh.
Đây là lần đầu tiên họ thấy sự kết hợp giữa ba và con gái đẹp như vậy!
Quyền Quân Lâm ôm chầm lấy cô bé và đặt trên chiếc đệm xốp êm ái, gần đó có
rất nhiều ô tô nhỏ và ngựa gỗ nhỏ, phù hợp với lứa tuổi của cô bé để
chơi.
Tuy nhiên, cô bé đang ngoắc ngoắc tay, như thể rất ngại
ngùng không dám chạy lại chơi, lúc này có một cậu bé lớn hơn chạy tới,
cô bé sợ đến mức quay lại ôm chầm lấy Quyền Quân Lâm, “Ba ơi. … “
“Không sao, chú ở đây, con đi chơi đi!” Quyền Quân Lâm lúc này đang đối mặt
với cô bé kêu ba ba, anh thậm chí không cần giải thích, bởi vì dù sao
anh giải thích, đứa nhỏ cũng sẽ không nghe.
Nói xong, Quyền Quân Lâm rút tay đứa nhỏ ra, chỉ vào một con ngựa gỗ nhỏ không người lái: “Tới đó chơi đi.”
Cô bé muốn đi nhưng không dám đi, đưa ngón tay qua, Quyền Quân Lâm mỉm
cười ôm lấy cô, đặt cô lên rồi nhẹ nhàng lay con ngựa cho cô.
Đứa nhỏ liền cười vui vẻ, khanh khách tỏ vẻ rất thích thú: “Thưa anh, con
gái anh bao nhiêu tuổi!” Có một vị phụ huynh nhiệt tình không nhịn được
hỏi anh.
Quyền Quân Lâm muốn giải thích rằng đó không phải là con gái mình, nhưng nghĩ lại, có lẽ không ai tin lời giải thích, vì vậy anh ta trực tiếp trả lời: “Mới vừa tròn ba tuổi.”
“Anh nuôi dưỡng thật tốt! Làn da mềm mại, trắng mịn, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, nhìn rất giống anh.”
Khi Quyền Quân Lâm nghe được những lời này, trái tim anh trào dâng một cảm
giác thỏa mãn, như thể đứa bé này thực sự là con gái anh.
“Cảm
ơn.” Quyền Quân Lâm quay lại, bế đứa nhỏ đi đến ngựa đu quay phía bên
kia, đặt cô bé lên, đứa nhỏ mừng rỡ cười không ngừng, vô cùng vui vẻ.
Lộ ra những chiếc răng sữa, nhìn giống như một thiên thần nhỏ.
Quyền Quân Lâm nhìn nụ cười của bé, hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt cô bé, chỉ cần cô vui vẻ.
Cô bé chơi đến là vui vẻ, gan cũng dần lớn hơn, cô chạy đến một căn phòng
trong dãy nhà, giữa chừng thì vấp phải một vật gì đó, đột nhiên bị ngã,
sau lưng cô tim Quyền Quân Lâm lập tức thắt lại.
Cứ tưởng đứa nhỏ chắc ngã đau lắm, nhưng khi biết bé con đứng dậy chạy tiếp, còn tranh thủ nhặt một cục xốp.
Phía sau, Quyền Quân Lâm cong môi cười, muốn khen đứa nhỏ cũng khá dũng cảm.
Loại cảm giác này, chắc chỉ có người ba mới có được! Trong lòng đầy tự hào
đó, giờ phút này, Quyền Quân Lâm cảm nhận sâu sắc chính mình cũng đang
cảm thấy rất vui sướng.
Đứa nhỏ có thể tự chơi một mình, nhưng,
đối mặt với rất nhiều đứa trẻ trong sân chơi, anh không dám thả lỏng một chút nào, đôi mắt anh dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé đang chạy xung
quanh vì sợ cô bé sẽ lại vấp ngã một lần nữa.
So với người ba
đang nghịch điện thoại ở hàng ghế bên cạnh, ánh mắt cưng chiều và lo
lắng của Quyền Quân Lâm cũng khiến các bà mẹ bên cạnh cảm thấy anh rất
hấp dẫn, vì dường như anh đã đặt đứa con trên đầu.
Nhưng ai biết được, đứa nhỏ kia không phải là con mình?
Đứa nhỏ chơi mệt, Tiểu Tô đã chuẩn bị nước và lấy một cái chén nhỏ cho nó
ăn, buổi trưa nó từ sân chơi về thì ghé quán, đứa nhỏ có lẽ cực kỳ đói
nên ăn uống rất nghiêm túc.
Ăn xong, có một trung tâm mua sắm gần đó, Quyền Quân Lâm muốn mua đồ chơi cho cô, cô nhóc thích tự mình đi.
Vừa đi, cô vừa nhìn thấy một bóng người liền chạy tới: “Mẹ ơi … Mẹ ơi …”
Quyền Quân Lâm rất ngạc nhiên khi biết người phụ nữ đó chính là mẹ của cô bé.
Tuy nhiên, tiếng kêu của đứa nhỏ đã làm người phụ nữ quay đầu lại, cô ta có một tấm lưng rất mảnh mai và quyến rũ, nhưng khi cô ta quay đầu lại,
mặc dù cô ta cũng rất xinh đẹp, nhưng đứa nhỏ chớp mắt ngay lập tức,
khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ thất vọng khi nhìn thấy mặt cô.
Quyền Quân Lâm bế cô bé lên, chỉ vào người phụ nữ và hỏi: “Cô ấy có phải là mẹ của con không?”
Đứa nhỏ lắc đầu: “Không phải.”
Hóa ra cô bé đã nhận nhầm người, trái tim Quyền Quân Lâm đau đớn không thể giải thích được, người phụ nữ độc ác đó ở đâu?
Anh ôm đứa bé đến cửa hàng đồ chơi và để cho cô chọn vài thứ. Cô bé đã
nhanh chóng vui vẻ trở lại. Có lẽ một đứa trẻ nhỏ như cô bé có đầu óc
rất đơn giản. Nếu một giây trước mặt đang ủ rũ không vui thì một giây
sau có thể vui vẻ trở lại.
Quyền Quân Lâm đưa cô bé về khách sạn, chơi một ngày cô bé có vẻ như đã mệt, cô ôm món đồ chơi yêu quý nhất
của cô và ngủ trong vòng tay của Quyền Quân Lâm rất ngọt ngào.
Mặc dù Quyền Quân Lâm cũng đã mệt mỏi cả một ngày nhưng anh rất hài lòng và ôm đứa nhỏ trở về phòng. Anh mệt quá nên nằm cạnh đứa nhỏ nghỉ ngơi một lát.
Trong một studio, một cô gái ngồi trong phòng thay đồ với khuôn mặt sưng tấy.
Trợ lý ở bên đau khổ nói: “Chị Thiển Hạ, chị ấy đánh thật!”
“Đạo diễn nói để có hiệu quả thật, hãy đánh thật.” Cô gái nghiến răng, kìm nén đau đớn trên nửa khuôn mặt.
“Vậy thì chị Khoan Thai cũng dùng quá sức rồi! Mặt chị đỏ bừng.”
“Không sao! Tôi chỉ muốn tranh thủ thời gian để trở về đi cùng con gái.” Cô
gái nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Để tôi trang điểm lại cho! Còn hai
cảnh nữa.”
Đây là chính là diễn một vai phụ độc ác bi ai! Lâm
Thiển Hạ nhắm mắt lại, nhưng để kiếm tiền và mang đến cho con gái một
cuộc sống tốt đẹp hơn, cô phải cố gắng chịu đựng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT