Lúc Quyền Quân Lâm đang chuẩn đi đi khách sạn, liền gọi điện thoại bảo trợ lý anh ta chuẩn bị ít đồ chơi trẻ con, còn nhấn mạnh là đồ chơi cho con nít ba tuổi.

Cái này làm cho trợ lý anh ấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là làm theo.

Trên đường đi, đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng nằm sấp mặt trước mặt anh cười khúc khích, tốc độ lái xe của Quyền Quân Lâm như tốc độ đi của một con rùa, mặc dù xe là xe tốt nhưng anh ấy cũng không dám tăng tốc độ.

Cho nên lúc anh đi đến khách sạn đã mất hơn một tiếng, bình thường đi chỉ có nửa tiếng.

Trợ lý của anh vẫn luôn lo lắng chờ anh ấy đến, bởi vì khách hàng cũng đang chờ, Quyền Quân Lâm đẩy cửa bước xuống xe, trợ lý của anh bèn chạy nhanh đến: “Quyền tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Mà lúc này thấy Quyền Quân Lâm đi mở cửa phía sau ra, trợ lý cho là anh định lấy đồ gì chuẩn bị giúp anh một tay, chỉ nghe thấy âm thanh cười vui vẻ của trẻ con. Một giây sau lại có một đứa trẻ đứng ở chỗ ngồi phía sau, ông chủ anh ta lại dịu dàng ôm đứa trẻ vào trong ngực, đứa trẻ ôm lấy anh rất là thân thiết!

“Ông. . . Ông chủ. . . Đứa trẻ này đâu ra vậy?” Trợ lý rất là ngạc nhiên, đây là lý do tại sao ông chủ kêu anh ta chuẩn bị đồ chơi? Bên cạnh anh vậy mà có trẻ con?

“Nhặt được.” Quyền Quân Lâm nói đùa.

“A? Anh nhặt được một đứa trẻ?” Lần này trợ lý càng không dám tin.

“Người khác làm thất lạc, tạm thời cô bé sẽ ở chỗ tôi, nhưng cũng phải trả lại, đi lên thôi!” Quyền Quân Lâm nói xong, liền thấy đứa trẻ giống như nghe hiểu mà cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Quyền Quân Lâm cười một tiếng, giống như dỗ dành: “Yên tâm, hiện tại chú sẽ không vứt con.”

Trong nháy mắt đứa trẻ ôm anh ấy: “Con thích ba. . .”

Tiểu Tô ở bên cạnh nghe xong liền trố mắt đứng nhìn: “Ông chủ, đây là con của anh?”

Quyền Quân Lâm hơi tức giận liếc anh ta một cái: “Tôi có con hay không chẳng lẽ cậu không biết?”

Tiểu Tô liền cảm thấy vô tội, nhưng vừa rồi đứa trẻ này đã gọi anh ấy là ba!

Quyền Quân Lâm bèn ôm đứa trẻ vào đại sảnh khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, đứa trẻ mở to đôi mắt tò mò nhìn trái nhìn phải, hình như rất mới mẻ.

“Ông chủ, chút nữa anh muốn dẫn bạn nhỏ này cùng nói chuyện công việc sao?”

“Tôi sẽ để con bé ở trong phòng, cậu thay tôi chăm sóc nó.”



“Nhưng mà. . . Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc con nít.”

“Cho chơi đồ chơi là được rồi.”

Quyền Quân Lâm suy nghĩ, đứa trẻ chỉ cần có đồ chơi thì chuyện gì cũng giải quyết được, vốn dĩ anh ấy muốn đưa đứa trẻ này vào trong phòng.

Nào biết được đứa trẻ này nhìn thấy đồ chơi thì hoàn toàn đi qua lấy mấy món đồ mà cô bé thích rồi ôm vào trong ngực, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng Quyền Quân Lâm định rời khỏi, cô bé liền đuổi theo.

Quyền Quân Lâm muốn đóng cửa thì đứa trẻ đã chạy đến, Quyền Quân Lâm dừng lại động tác đóng cửa, đành phải ngồi xổm người xuống, dịu dàng dụ dỗ nói: “Nhan Nhan, chú muốn đi ra ngoài xử lý một ít chuyện, con có thể ở trong phòng chờ chú không?”

“Con không muốn rời khỏi ba. . . Một chút cũng không muốn.” Đứa trẻ vội vàng nói lên suy nghĩ của chính mình.

“Không được, chú có việc quan trọng phải làm, con có thể ở trong phòng chờ chú.” Khuôn mặt Quyền Quân Lâm nghiêm túc lại, cảm thấy đứa trẻ này quá dính người.

Quyền Quân Lâm vừa mới nghiêm túc thì đứa trẻ trước mặt anh ấy, đôi mắt to đen láy kia trong ngay lập tức ứa nước mắt ra, miệng nhỏ bẹt ra, giống như là sắp khóc rồi.

Quyền Quân Lâm đã được nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của cô bé, anh ấy liền dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, chú dẫn con đi!”

Kỹ năng khóc của đứa trẻ này rất mạnh, cô bé nhìn anh ấy với nước mắt rưng rưng, quả thực là không có khóc, cô bé ôm một búp bê vải trong ngực, một búp bê Barbie, còn có một cỗ xe lửa nhỏ, thế là tay của cô bé đã đầy ắp đồ chơi.

“Con thật sự muốn mang nhiều đồ chơi như vậy sao?”

“Vâng ạ!” Đứa trẻ vô cùng chắc chắn, trả lời dõng dạc.

“Được rồi! Vậy con đồng ý với chú chút nữa ngồi bên cạnh ngoan ngoãn chơi đồ chơi được không?”

Quyền Luân Lâm căn dặn một tiếng.

Tiểu Tô ở bên cạnh sững sờ, ngược lại là không có nghĩ qua ông chủ anh ta lại kiên nhẫn dỗ dành con nít như vậy, hơn nữa còn cho phép cô bé đi theo khi đang nói chuyện công việc quan trọng.

Rốt cuộc đứa trẻ này có phải là con của ông chủ không? Tại sao anh ta cảm thấy đứa trẻ này rất giống ông chủ?

Quyền Quân Lâm cứ ôm đứa trẻ xuống lầu như vậy, đi đến văn phòng kinh doanh của khách sạn, nơi đó có hai vị khách đã ngồi chờ anh ấy hơn một tiếng.

Rốt cuộc bọn họ cũng đã chờ được ông chủ lớn, nhưng lại không nghĩ đến ông chủ lớn này không chỉ đi một mình mà còn ôm cô bé chưa cai sữa ở trong ngực.



Quyền Quân Lâm đặt đứa trẻ ở trên ghế sa lon bên cạnh rộng rãi, gọi Tiểu Tô đến canh chừng, anh ấy thì ngồi đối diện với hai vị khách, lễ phép mà khách sáo nói: “Xin lỗi, đã để hai người chờ lâu.”

“Không có gì, không có gì, Quyền tổng, đó là con của anh sao! Thật đáng yêu!” Có một vị khách liền cười hỏi một câu.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm dịu dàng sủng ái nhìn về đứa trẻ đang chơi đồ chơi trên ghế sa lon, cong môi cười một tiếng, không trả lời.

“Quyền tổng, anh nhìn một chút, đây là tài liệu mà chúng tôi đã chuẩn bị, đây là tất cả tài liệu về tòa nhà, anh nhìn xem, nếu như không có vấn đề thì chúng ta hẹn một thời gian khác để ký hợp đồng.”

Quyền Quân Lâm cầm lấy hợp đồng và nhíu mày, đối với tòa nhà này, anh ấy đúng là định chọn để xây dựng trụ sở chính, người bình thường đều thích thuê, nhưng mà anh ấy lại không thích, và anh ấy thường mua những thứ mình thích.

Tiểu Tô bên cạnh nhìn và chăm sóc đứa trẻ, bình thường anh ta là một người thông minh và lanh lợi, giờ phút này nhìn hành động của đứa trẻ, khóe miệng đã sớm nở một nụ cười dịu dàng.

Mà càng nhìn thì càng kinh ngạc, đứa trẻ mà ông chủ nói nhặt về này, khuôn mặt thần thái thực sự rất giống ông chủ!

Chẳng lẽ đây là con gái riêng của ông chủ? Tiểu Tô dám nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra, nếu không ông chủ sẽ mắng chết anh ta.

Xưa nay ông chủ giữ mình trong sạch, mà lại cực kỳ kiềm chế, cho dù có người phụ nữ đến chủ động ôm ấp yêu thương, cho dù ngồi trong lòng anh ấy cũng không bị loạn, và từ chối hết người này đến người khác.

Cho nên, chuyện con gái riêng như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra trên người anh ấy.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm vừa nhìn hợp đồng vừa bị đứa trẻ ngồi bên cạnh hấp dẫn, nhìn thấy cô bé cầm đồ chơi và tiếng cười khanh khách làm phá vỡ khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy, khóe miệng hiện lên ý cười.

“Như vậy đi! Đưa hợp đồng cho tôi, ba ngày sau tôi sẽ cho hai người đáp án.” Quyền Quân Lâm thấy có cô bé ở đây thì anh ấy không có cách nào bình tĩnh được.

“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, vậy ba ngày sau liên lạc lại.”

Quyền Quân Lâm đứng dậy và bắt tay với bọn họ, bọn họ vừa đi thì anh ấy liền để hợp đồng xuống, ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ.

“A! Ông chủ, có phải đã đại tiện không. . .”

“Đại tiện gì?”

“Anh nghe. . .”

Bỗng nhiên vẻ mặt Quyền Quân Lâm thay đổi, tình huống này anh ấy cũng chưa bao giờ xử lý qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play