Edit: Ryal
Rèm cửa đã bị Tô Hoài kéo xuống từ lúc mọi người bắt đầu đi hái dâu.
Giờ khắc ấy, trong xe tối mờ.
Những tia sáng nhạt mông lung chiếu xuyên qua những khe hở, đọng lại phía sau anh.
Như thể hai người đã bị ngăn lại ở một thời không khác hẳn ngay trong chiếc xe ấy.
Tiếng dính dớp nhỏ vụn, mờ ám và triền miên, đi kèm với hơi thở gấp gáp; lại càng được khuếch đại tới vô hạn nhờ sự tĩnh lặng khắp xung quanh.
Quá trình dạy làm bánh pudding dâu tây vẫn đang tiếp diễn.
Tô Hoài càng dạy càng không ngừng nổi. Anh đè nhóc học trò lên bàn điều khiển, bàn tay nóng rẫy ấn eo cậu sát lại gần như muốn nuốt trọn người kia vào bụng, rồi lại cầm tay Khương Ngạn Hi vòng qua cổ mình.
Tô Hoài khép hờ đôi mắt tối xuống vì dục vọng, ngắm nhìn gương mặt Khương Ngạn Hi.
Cảm nhận được ánh nhìn nóng rực như muốn xuyên thủng cả linh hồn, Khương Ngạn Hi khẽ hé làn mi ướt át run run – và chưa kịp chuẩn bị gì đã chìm vào một đôi mắt vừa dịu dàng vừa nguy hiểm.
Tô Hoài tách ra để cậu lấy hơi, quyến luyến liếm phần môi dưới, nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe được: "Nhớ anh không?".
Đuôi mắt Khương Ngạn Hi ửng hồng, cậu hít nhanh một hơi sâu, giọng mũi yếu ớt mềm mại nghe vừa ấm ức vừa như đang làm nũng.
"Có ạ".
Chẳng biết từ lúc nào, cậu đã quen với việc thẳng thắn trước mặt Tô Hoài.
Trừ một câu duy nhất không dám thốt thành lời, Khương Ngạn Hi chẳng ngại nói ra tất thảy những cảm xúc trong lòng cho Tô Hoài biết.
Vui vẻ, buồn bã, nhớ nhung, nồng nhiệt, mù mờ, bất an.
Tất thảy, không chừa lại chút gì.
Cậu muốn đàn anh biết hết những suy nghĩ trong mình, để anh không phải ấm ức vì suy đoán.
Cậu muốn đàn anh được thoải mái hết mức, thậm chí buông thả bản thân cũng được.
Khương Ngạn Hi đã đạt được quá nhiều thứ từ Tô Hoài và đây là những gì có thể trả lại trước mắt, nên cậu nhất định phải cố gắng thật nhiều.
Cậu nắm chặt cổ tay Tô Hoài, để mặc anh quấn quýt mình giữa những nụ hôn, thẳng thắn mà hồn nhiên bày tỏ những thứ vốn nên là bí mật bằng cách thức đơn giản nhất: "Lúc nào... em cũng rất nhớ đàn anh".
"Được gặp anh, em vui lắm".
Tô Hoài hơi dừng lại, đôi đồng tử đen như mực co rút vì thất thần.
Một giây sau, mưa gió đột nhiên ập tới.
Bàn tay to của Tô Hoài đè lên tuyến thể sau gáy Khương Ngạn Hi, anh bất chấp hôn cậu thật sâu, đầu lưỡi liếm mạnh qua hàm răng. Tô Hoài không kìm nổi mà cắn nhẹ lưỡi cậu, cái tay đang ôm eo cũng hơi mất khống chế mà túm chặt vạt áo gió.
Khương Ngạn Hi nghe thấy tiếng mút đầy dục vọng, nhịp tim và hơi thở đều bị dẫn dắt đến độ suýt phát tình tới nơi.
Mặt cậu đỏ bừng, lưỡi đau nhói, giọng mũi mềm mại rõ là đang châm lửa mà lại không tự biết, luống cuống ngẩng đầu đón nhận tất cả mà chẳng hề có cách nào chống cự.
Bên ngoài có người gõ nhẹ lên cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua khe hở trên rèm để ngó vào bên trong. Bả vai Khương Ngạn Hi căng chặt trong nháy mắt, cố níu tay Tô Hoài muốn dừng lại.
Nhưng Tô Hoài lại không định buông Khương Ngạn Hi ra, anh càng ấn cậu sát vào mình.
Môi lưỡi đang tấn công mãnh liệt dần dịu dàng hơn, chầm chậm lướt qua khoang miệng cậu như đang xin lỗi; một tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu như đang nói: đừng sợ, không sao, anh sẽ bảo vệ em.
Thiệu Văn Dư ở ngoài gọi với vào: "Ê Hoài Hoài, mở cửa xe coi. Chú làm cái gì không thể bại lộ trong kia đấy? Kéo rèm cửa sổ lên anh xem nào".
Kỷ Vũ tỏ vẻ không đồng ý: "Biết người ta đang làm gì còn xía mũi vào, anh xấu lắm, cẩn thận sau này gặp quả báo".
Thd cười chẳng chút đứng đắn: "Em không hiểu đâu, anh đang kiến tạo bầu không khí vụng trộm cho hai người đó thêm phần kích thích mà. Hoài Hoài ơi sợ không, chắc chú không bị ảnh hưởng gì đâu chứ?".
Kỷ Vũ cũng cười: "Anh à, nói nữa là không được lên sóng đâu".
Thiệu Văn Dư tiếp tục gõ cửa xe, nhí nhố nhắc: "Hai đứa nể mặt cái camera giùm với, đây là chương trình phát sóng toàn quốc, em bé cũng xem được đấy".
Giây tiếp theo, cửa tự động trên xe chầm chậm mở ra.
Thiệu Văn Dư ngước mắt theo bản năng, đối diện với đôi ngươi trầm lạnh của Tô Hoài.
Anh khoanh tay, rủ mắt, lạnh giọng: "Có bệnh thì đi tìm bác sĩ mà khám, trì hoãn là không tốt đâu".
Thiệu Văn Dư ngó khắp người Tô Hoài từ trên xuống dưới mà chẳng tìm được dấu vết lộn xộn bèn hoài nghi sờ cằm, nhìn đôi môi anh rõ ràng đỏ hơn khi nãy, cười hừ hừ: "Khắc phục hậu quả hay đấy, được thôi, coi như chú chưa làm gì, vẫn là...".
Tô Hoài híp mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng cong môi hỏi: "Tuần sau anh có show diễn phải không?".
Vì hạnh phúc của em chó nhà mình, Thiệu Văn Dư đành buông bỏ mà đổi giọng hiền lành: "Là nam thần Alpha đẹp trai sáng láng".
Kỷ Vũ cầm dâu tây lên xe, thấy Khương Ngạn Hi đang yên lặng ôm một sọt dâu ăn với tư thế cúi đầu cực kì thấp.
Cậu chàng liếc mắt một cái là thấy là lạ ngay, nhếch môi cười đầy ẩn ý nhưng cũng chẳng vạch trần, chỉ ngồi xuống cạnh đó vỗ vai cậu rồi hỏi: "Dâu ở đây ngọt nhỉ bạn yêu?".
Khương Ngạn Hi cúi đầu xuống càng lúc càng thấp tợn vì không dám đối mặt với Kỷ Vũ, hai tai đỏ bừng, hơi gật: "Ừa".
Xe lại nổ máy, đoàn người nhanh chóng đến nơi cắm trại hai ngày một đêm.
Vì hoạt động bảo vệ thiên nhiên ở đất nước này khá tốt nên ở nơi đâu cũng có đầy đủ thiết bị cắm trại, không ai phải chen chúc với ai.
Khu trại họ chọn cơ bản chẳng có du khách nào khác. Nó nằm cạnh một hồ nước trong veo được bao quanh bởi cả rặng anh đào, nghe nói có rất nhiều động vật nhỏ xung quanh, khách đến có thể ngắm hoa hoặc câu cá rồi nướng tại chỗ, người ta cũng đồn rằng bầu trời sao nơi đây lộng lẫy vô cùng.
Thiệu Văn Dư lựa chỗ đậu xe rất kĩ.
Mọi người cùng bước xuống, bắt đầu dựng lều cắm trại.
Khương Ngạn Hi chẳng biết lấy một chữ bẻ đôi về lĩnh vực này nên đành cùng Kỷ Vũ đi dựng phông che nắng, tất cả đều là những thiết bị được bán tự động hóa, gần như không cần thao tác gì.
Tô Hoài và Thiệu Văn Dư đi tìm nơi thích hợp để dựng lều.
Kỷ Vũ chuyển bàn ghế trong xe ra ngoài, Khương Ngạn Hi phụ trách việc bày biện. Cậu lấy dâu tây và vài món ăn nhẹ có thể dùng trực tiếp ra từ tủ giữ tươi, xếp trên chiếc bàn gỗ trắng.
Chỉ chừng mười lăm phút là Khương Ngạn Hi đã mệt đến độ hơi thở dốc, mỏi mệt ngồi trên ghế xoa cái trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Thể lực của cậu, thực sự, kém, quá, đi, mất.
Vì trước đây chẳng mấy khi có cơ hội ra ngoài nên Khương Ngạn Hi cũng chẳng chú ý.
Lúc trước cậu cũng định mua máy chạy bộ về nhà, nhưng ghét vận động quá nên cứ lần lữa mãi...
Ngay cả lúc hôn đàn anh cũng thế, vì thở không nổi nên lần nào cũng bị nắm quyền kiểm soát.
Kỷ Vũ đeo kính râm và đội mũ thủy thủ, thích ý ngồi xuống mở một lon cà phê lạnh, nhìn hai người đang tất bật dựng lều cách đó không xa rồi lạnh lùng mỉa mai: "Tớ đã bảo cậu tập thể dục đi rồi mà, cậu xem đi, trông cậu có giống thanh niên hai mươi ba tuổi không? Giờ mà đi đo lường tuổi tác cơ thể khéo cũng thò nửa người xuống đất lạnh rồi ấy chứ. Ngày nào cậu cũng nằm lười trong nhà, công việc chẳng mấy bận rộn, tình cờ ra ngoài một cái là bị sói xám tha đi luôn đúng không?".
Khương Ngạn Hi khiêm tốn nghe hết. Cậu quyết định đối mặt với vấn đề của bản thân chứ không lần lữa trốn tránh thêm nữa, lập tức lấy điện thoại ra mở trang mua sắm trực tuyến đặt mua máy chạy bộ.
Đúng lúc cậu định cất điện thoại vào túi thì một lời mời kết bạn WINK lập tức nhảy ra.
Cái điện thoại Khương Ngạn Hi đang dùng là của chính cậu, số WINK cũng chỉ những người thân quen mới biết.
Lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, nhịp tim dần tăng nhanh, bóng tối trong quá khứ cũng bắt đầu ập tới.
Khương Ngạn Hi do dự mở WINK, chầm chậm ấn vào thông báo ấy.
Một cái tên trông rất quen xuất hiện.
... Chương Đồng.
Khương Ngạn Hi ngẫm lại một chốc, đôi mắt dần mở to.
Chương Đồng... Chương... Đồng...
A, là người đó.
Bóng tối vô hình dần tan đi.
Khương Ngạn Hi lập tức ấn chấp nhận.
Chương Đồng nhanh chóng nhắn tin đầu tiên.
Chương Đồng: [Này Khương Ngạn Hi, còn nhớ tớ không?].
Khương Ngạn Hi hơi nhếch môi, đáp: [Nhớ mà].
Chương Đồng: [Úi, còn tưởng cậu quên tớ rồi cơ].
Tâm trạng Khương Ngạn Hi dần tốt lên: [Sao mà quên được, tên thì không nhớ rõ lắm chứ mặt cậu tớ vẫn biết mà].
Chương Đồng: [...].
Chương Đồng: [*toát mồ hôi*].
Chương Đồng: [Nhớ cái mặt lúc nào cơ???].
Khương Ngạn Hi hơi dừng lại, áy náy đáp: [Lúc cậu bị thương ấy].
Chương Đồng: [... Cậu không nhớ lúc nào tớ đẹp đẽ tí được à?!].
Chương Đồng: [*hẹn gặp lại*].
Chương Đồng: [Coi như tớ chưa từng tìm cậu, unfriend nhau đi].
Khương Ngạn Hi ngẩn ngơ chớp mắt, nhưng vẫn nhắn tiếp: [Chờ đã, tớ chuyển trường hơi vội, tớ có lời này vẫn luôn muốn nói cậu nghe].
Chương Đồng: [Hừ, nói mau lên].
Khương Ngạn Hi: [Xin lỗi, cảm ơn cậu nhiều].
Chương Đồng: [... Cậu nhất định phải chọn câu này đấy à? Mình đang diễn phim bi kịch khổ vì tình hay sao?].
Phát hiện người bạn từ cấp ba này vẫn hệt như hình ảnh trong trí nhớ – tính cách người ấy không hề thay đổi, dường như cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi những việc trước kia, Khương Ngạn Hi không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.
Cậu cảm kích, điềm tĩnh gõ chữ: [Cảm ơn cậu đã cho tớ nói nốt, giờ unfriend được rồi đó].
Khương Ngạn Hi: [*hẹn gặp lại*].
Chương Đồng phía kia yên lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà gửi voice chat sang, giọng nói thuộc về nam Alpha trẻ tuổi nghe vừa bực vừa buồn cười: "Cậu định unfriend thật đấy à Khương Ngạn Hi? Cái đồ Omega nhà cậu có lương tâm không thế?".
Kỷ Vũ nghe giọng nam lạ mặt vang lên từ điện thoại Khương Ngạn Hi thì ngó sang: "Ai vậy?".
Khương Ngạn Hi nhớ ra vẫn còn đang ghi hình nên không nói rõ, chỉ cười: "Bạn cùng lớp cấp ba ngày xưa ấy mà".
Cậu lại nghĩ ngợi một chốc, ngơ ngẩn rủ mắt rồi nhỏ giọng nói thêm: "Người duy nhất... từng giúp đỡ tớ".
Chương Đồng lại gửi thêm một voice chat nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Khương Ngạn Hi, cậu cảm ơn tớ thế à? Mấy năm nay có bao giờ tớ không nhớ đến cậu đâu! Tấm chân tình này của tớ giao nhầm người mất rồi!".
Cậu Chương Đồng này vẫn thú vị như trước. Chẳng mấy khi Khương Ngạn Hi bật cười lúc trò chuyện với ai, đang định voice đáp lời thì bỗng một bóng đen xuất hiện.
Cậu ngẩng đầu theo bản năng, thấy Tô Hoài nửa cười nửa không rủ mắt nhìn mình.
Hai tay anh đút trong túi áo da, nụ cười nhạt nhẽo kia không chạm đến đáy mắt.
"Chân tình của ai cơ". Tô Hoài nhẹ nhàng cười, hỏi: "Giao cho ai mất rồi?".