Edit: Meo

Beta: Ryal

Khương Ngạn Hi sững sờ trong giây lát, chẳng hiểu ra sao.

Cậu còn chưa kịp trả lời thì Tô Hoài đã bật cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa má cậu, sau đó lại dùng mu bàn tay giúp cậu lau đi mồ hôi trên trán.

"Em đang nói chuyện với ai vậy?". Tô Hoài nhỏ giọng hỏi.

Khương Ngạn Hi nghi ngờ đàn anh trước mặt mình ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng, thở phào: "Bạn học cũ của em ạ".

Cậu lại cúi đầu lặng thinh, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tô Hoài không nói gì, nhìn Khương Ngạn Hi gõ chữ trả lời thì hỏi lại: "Em đói không? Mình ăn chút gì đó rồi anh dẫn em đi câu cá nhé?".

Khương Ngạn Hi ngẩng đầu lên ngay tắp lự, mắt sáng bừng lấp lánh.

Cậu vẫn luôn muốn được trải nghiệm loại hoạt động dưỡng sinh nhàn nhã này, thế nhưng trước giờ chưa từng dám tự mình thử.

Khương Ngạn Hi cầm điện thoại đứng lên, ngẩng đầu nhìn Tô Hoài, mong đợi hỏi: "Câu cá ấy ạ? Em không đói lắm, mình đi liền luôn được không?".

Tô Hoài hơi nhếch mày, nhìn chằm chằm Khương Ngạn Hi một lát, rồi ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn: "Vậy mang theo ít đồ ăn để đến bên hồ rồi ăn".

"Vậy cũng được ạ, để em đi làm ít bánh kẹp". Khương Ngạn Hi muốn bắt tay vào làm ngay lập tức, cậu nhìn về phía Kỷ Vũ, hỏi: "Tiểu Vũ, đi với tớ không?".

Kỷ Vũ lười nhác dựa vào ghế, xua xua tay: "Tớ không đủ kiên nhẫn như các cậu đâu, hai người tự đi đi".

Thiệu Văn Dư đã chuẩn bị xong đồ để đi câu, y đội một chiếc mũ rộng vành, tay xách theo cần câu và thùng nước nhỏ, phấn khởi đi tới: "Để anh đi với hai người, nghe nói cá trong hồ này tươi lắm, đêm nay vừa hay có thể nướng ăn, đây là lúc hai người...".

Tô Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn, còn chưa kịp lên tiếng đã bị giọng điệu mờ ám của Kỷ Vũ cắt ngang: "Anh trai này, anh muốn câu cá hay là câu em? Ở nhà đánh game với em đi?".

Thiệu Văn Dư kín đáo đưa hết dụng cụ câu cá cho Tô Hoài, ngồi thụp xuống chỗ Khương Ngạn Hi vừa ngồi ban nãy, lôi điện thoại ra: "Đã đến lúc cho em thấy kỹ năng chơi game thượng thừa của anh rồi, tạo phòng đi bé cưng".

"...". Khoé miệng Kỷ Vũ giần giật: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi thế?".

Thiệu Văn Dư nhíu mày, chẳng hiểu lại nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng còn phải lên mạng để tra tư liệu rồi mới lầm bầm vẻ không tin được: "Mẹ kiếp, ông đây đã hai mươi tám rồi ư? Sao mình cứ có cảm giác mình mới vừa qua sinh nhật mười tám tuổi thôi mà...".

Kỷ Vũ cúi đầu mở game, mỉm cười: "À há, em còn tưởng năm nay anh tám mươi hai luôn rồi cơ, không ngờ anh còn trẻ đến thế".

Thiệu Văn Dư: "...".

Khương Ngạn Hi đã vào trong xe làm bánh kẹp rồi.

Tuy rằng không thạo việc nấu ăn cho lắm nhưng bánh kẹp thì tương đối dễ, cậu vẫn làm được, bình thường ở nhà cậu cũng hay tự làm bánh kẹp ăn cho qua bữa.

Tô Hoài đặt dụng cụ câu cá ở bên ngoài, cũng theo vào trong xe. Trong xe, Khương Ngạn Hi đã cởi áo khoác đứng trước bàn điều khiển, chuẩn bị xắn phần ống tay chiếc áo len nhạt màu. Tô Hoài định qua giúp một tay, khẽ cười và hỏi: "Anh làm với nhé?".

Khương Ngạn Hi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tô Hoài đang đứng sát người mình, không đáp gì.

Ngón tay Tô Hoài lơ đãng chạm vào cánh tay của Khương Ngạn Hi, cái chạm của anh như mang theo dòng điện, da dẻ của cậu bị anh chạm vào nóng rực lên.

Dù đã làm qua không biết bao nhiêu là chuyện thân mật nhưng Khương Ngạn Hi vẫn chưa quen được với sự đụng chạm của đàn anh.

Lần nào cũng làm cho tim cậu loạn nhịp.

Tai của Khương Ngạn Hi đỏ bừng, cậu xấu hổ dời mắt, nhỏ giọng nói: "Dạ".

Tô Hoài giương mắt đánh giá nét mặt của Khương Ngạn Hi. Anh hơi nhếch khoé môi, đoạn buông cánh tay của cậu ra, dịu dàng khen cậu hệt như là đang khen một đứa trẻ: "Giỏi quá ta, chỉ anh được không, để anh giúp em?".

Tim Khương Ngạn Hi đập loạn xạ, cậu không dám đối diện với Tô Hoài, chỉ đành rủ mắt xuống, gật gật đầu.

Tô Hoài cũng cởi áo khoác ngoài ra, bên trong anh chỉ còn mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, để lộ ra bắp tay rắn rỏi và bờ ngực căng đầy, trông vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm vô cùng.

Chỉ mới liếc nhìn đường nét của cánh tay và lồng ngực Tô Hoài thôi mà hai tai Khương Ngạn Hi đã đỏ rực, mặt cậu cũng nóng bừng lên.

Vô số hình ảnh khiến cậu xấu hổ không thôi xuất hiện trong nháy mắt.

Hai người đang đứng ngay chỗ vừa học làm bánh pudding dâu tây lúc nãy.

Bàn điều khiển không rộng lắm nên Tô Hoài phải kề sát vào Khương Ngạn Hi. Pheromone mùi cỏ hạ ấm áp thuộc về anh cứ thoang thoảng khắp không gian, như có như không.

Đôi tay Khương Ngạn Hi hơi cứng đờ, nước rửa cà chua bắn lên mí mắt, cậu đành nheo nheo mắt lại.

Một bàn tay vừa to rộng lại vừa thon dài gợi cảm vươn đến, nhẹ nhàng lau đi giọt nước ấy.

Tô Hoài cầm quả cà chua trong tay cậu, "Để anh làm cho".

Ngón tay Tô Hoài chỉ mới đụng vào mu bàn tay Khương Ngạn Hi một cái thôi mà cậu đã vội vàng buông lơi, rồi siết chặt thành nắm đấm, giấu vội ra sau lưng mình.

Những quả cà chua rơi đã được Tô Hoài kịp thời đỡ lấy.

Anh nhướng mày, nhận ra Khương Ngạn Hi có gì đó là lạ, bèn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cậu.

Cứ có nỗi niềm gì là Khương Ngạn Hi lại viết cả lên mặt, nên Tô Hoài chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Anh hơi híp mắt lại, hờ hững cười, hỏi: "Em sao vậy?".

Khương Ngạn Hi cũng thấy trạng thái của mình rất lạ.

Rõ ràng chỉ mới chạm tay một cái thôi mà...

Khương Ngạn Hi có hơi giận chính mình, cậu mím môi, khẽ lắc đầu: "Không có gì đâu ạ".

Tô Hoài nhận ra Khương Ngạn Hi đang mất tự nhiên, anh tự giác đứng cách ra một khoảng, không dính sát lấy cậu nữa.

Dù anh cũng chẳng biết rốt cuộc nhóc khóa dưới của mình đang gặp vấn đề gì.

Rõ ràng vừa nãy bọn họ còn làm chuyện thân mật hơn bây giờ gấp mấy lần cơ mà.

Khương Ngạn Hi nhạy cảm nhận ra Tô Hoài đang cố gắng duy trì khoảng cách với mình, nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực cũng dần bình ổn lại.

Nhưng tâm trạng cậu lại xấu đi trông thấy.

Liệu đàn anh có giận mình không nhỉ?

Khương Ngạn Hi làm xong bốn chiếc bánh kẹp, chia đều ra xếp gọn vào hai giỏ đồ ăn, rồi cầm lấy áo khoác đi theo Tô Hoài xuống xe. Cậu cứ lén lút liếc nhìn bóng lưng anh mãi, lo lắng không biết anh đang nghĩ gì.

Couple Lông Vũ thuộc tuýp người khi chơi game luôn rất cáu kỉnh nên thường xuyên vì những chuyện nhỏ nhặt trong game mà cãi nhau, có khi còn văng tục nữa, hoàn toàn xé rách vẻ hài hoà giả tạo mà bọn họ luôn tô vẽ khi trước.

Khương Ngạn Hi không muốn quấy rầy họ nên chỉ đặt giỏ đồ ăn lên chiếc bàn gỗ nhỏ, rồi cùng Tô Hoài đi đến hồ nước.

Khu câu cá cách đây một đoạn, hai người thả bộ trên con đường nhỏ giữa hai hàng anh đào nở rộ.

Hiếm khi thấy Tô Hoài không nắm tay Khương Ngạn Hi, hai người lại cứ im lặng chẳng nói gì.

Cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hoa rơi xào xạc giữa nước non hữu tình. Những cánh hoa nhỏ màu hồng nhạt hệt như một cơn mưa nhuộm đầy hương thơm, rơi lả tả trên vai và tóc hai người.

Thỉnh thoảng Tô Hoài sẽ quay lại phía sau nhìn một cái xem Khương Ngạn Hi có theo kịp không, rồi lại thả chậm hơn nữa bước chân vốn đã rất chậm của mình.

Khương Ngạn Hi cúi đầu theo sau Tô Hoài, giữa cậu và anh luôn cách nhau một khoảng nhỏ. Khương Ngạn Hi không biết làm sao ngoài siết chặt giỏ thức ăn trong tay.

Rồi Khương Ngạn Hi nhắm mắt lại, cậu lấy hết dũng khí tăng tốc đuổi theo Tô Hoài, sau đó bất ngờ đụng trúng lưng anh do anh đang dừng lại chờ cậu.

Bờ lưng Tô Hoài rắn chắc như một bức tường, khiến Khương Ngạn Hi bật ngửa về phía sau.

Ngay lúc ấy anh vươn tay đỡ lấy eo cậu, kéo cậu vào lồng ngực mình.

Hai má Khương Ngạn Hi áp sát vào lồng ngực ấm áp của Tô Hoài, cậu trợn tròn mắt, thở dốc, hoảng sợ không thôi.

Phía trên truyền đến một tiếng cười khúc khích.

Tô Hoài khẽ thở dài một hơi, nâng cằm Khương Ngạn Hi lên, rủ mắt mỉm cười, đánh giá gương mặt cậu, sau đó vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà thầm thì: "Bé cưng ơi em sao vậy?".

Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với cậu, chịu ôm cậu.

Khương Ngạn Hi hơi áy náy khi đối diện với Tô Hoài, nhưng cậu cũng cảm thấy oan ức vô cùng. Cậu khẽ mím môi, đến đuôi mắt cũng hơi phiếm hồng.

Tô Hoài sững sờ, tim như tan chảy.

Anh sợ có ai đó bắt nạt bé thỏ trắng nhà mình mà anh lại không biết, bèn nhíu mày, dịu dàng hỏi lại: "Sao vậy em?".

Khương Ngạn Hi lo lắng nhỏ giọng: "Đàn anh ơi, anh đang giận em ạ?".

Tô Hoài mờ mịt nhướng mày, ngón tay cái khẽ vuốt ve gương mặt của Khương Ngạn Hi, buồn cười hỏi cậu: "Sao anh lại giận em?".

Khương Ngạn Hi yên lặng một lát, sau đó vừa ngượng ngùng, vừa oan ức thầm thì: "Vậy sao đàn anh không nắm tay em ?".

Tô Hoài: "...".

Tô Hoài nhẹ nhàng hít vào một hơi, đưa tay nắm chặt lấy tay Khương Ngạn Hi, giọng anh hơi trầm lại, cười nói, "Anh tưởng em không thích".

Khương Ngạn Hi hơi hoang mang, vội vàng giải thích: "Không phải đâu, chỉ là em... em...".

Khương Ngạn Hi cũng không biết phải giải thích ra sao, vì chính bản thân cậu cũng không rõ vì sao khi nãy mình lại cư xử như vậy.

"Ừ". Tô Hoài cười rất vui như đã nghe được đầy đủ lời giải thích. Anh nắm tay Khương Ngạn Hi dắt cậu tới bên hồ, chủ động nói: "Xin lỗi em, là anh không đúng, từ giờ anh biết phải làm sao rồi".

Tâm trạng bất an, trống rỗng ban nãy của Khương Ngạn Hi được hơi ấm từ bàn tay Tô Hoài xoa dịu, lấp đầy.

"Bé thỏ trắng của anh ngây thơ quá". Tô Hoài vừa cười vừa liếc nhìn Khương Ngạn Hi, "Xem ra sau này anh phải mặt dày hơn một chút mới được".

Khương Ngạn Hi thẹn thùng cúi thấp đầu.

Bờ hồ trong vắt hiện ra trước mắt hai người. Bồng bềnh trên sóng nước là những cánh hoa màu hồng nhạt, thấp thoáng bóng của những cánh chim trắng không biết tên, thỉnh thoảng chúng sẽ sà xuống mặt hồ đớp lấy một con cá nhỏ.

Tô Hoài đưa cần câu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng cho Khương Ngạn Hi, đồng thời cũng dạy cho cậu cách câu cá.

Năng lực học tập của Khương Ngạn Hi rất tốt, chỉ nghe qua một lần thôi là cậu đã học được rồi.

Vào một buổi chiều hè nắng nhẹ, dưới tán cây anh đào nở rộ có hai người đội mũ che nắng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm cần câu câu cá, tinh thần cả hai chưa bao giờ cảm thấy thư thái đến vậy.

Thỉnh thoảng Tô Hoài sẽ nhỏ giọng trò chuyện với Khương Ngạn Hi đôi câu, mãi một lúc lâu sau, anh mới vờ như thuận miệng hỏi: "Lúc nãy em nói bạn học đó tên gì ấy nhỉ? Học cùng trường mình à?".

Khương Ngạn Hi cong khoé miệng, đáp: "Vâng ạ, tên là Chương Đồng".

Tô Hoài hơi ngẫm nghĩ trong chốc lát. Anh chẳng có ấn tượng gì về người này cả, bèn cười hỏi: "Sao đột nhiên cậu ta lại đến tìm em?".

Khương Ngạn Hi cũng chẳng biết vì sao, cậu suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu, đáp: "Em cũng không biết nữa".

Tô Hoài nhớ đến giọng nói mình vô tình nghe được kia, cười nhẹ một tiếng vẻ sâu xa. Anh lười nhác dựa vào lưng ghế, xa xôi nói: "Có khi là nhớ thương bé thỏ trắng nhà chúng ta lâu lắm rồi cũng nên?".

Khương Ngạn Hi cảm giác được gì đó, cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang, nhưng chưa kịp nói gì thì cần câu trong tay đột nhiên chìm xuống. Cậu mừng rỡ nắm chặt cần, quay sang cười thật tươi với Tô Hoài: "Đàn anh ơi! Cắn câu rồi nè!".

Tô Hoài cố định lại cần câu của mình sau đó đi đến cạnh Khương Ngạn Hi, dạy cậu cách thu dây.

Con cá này rất khoẻ, Khương Ngạn Hi chiến đấu với nó một lúc lâu vẫn chưa thắng được, dây câu cũng sắp đứt đến nơi.

Thể lực của Khương Ngạn Hi chẳng mấy mà tiêu hao hết sạch, cậu thở hổn hển, tiếc nuối lẩm bẩm: "Không được rồi, nó sắp trốn mất rồi...".

Tô Hoài vòng đến phía sau giúp Khương Ngạn Hi ổn định lại cần câu, sau đó thẳng thừng nắm lấy tay cậu giúp thu dây về.

Với sự giúp đỡ của anh, chẳng bao lâu sau một con cá to béo đã bị kéo ra khỏi mặt nước.

Khương Ngạn Hi mừng rỡ quay đầu nhìn anh, cậu phấn khích đến ửng hồng hai má, "Đàn anh ơi, cá lớn quá chừng nè!".

Tô Hoài bị khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Khương Ngạn Hi làm cho vui vẻ theo, anh cũng cười nói: "Hi Hi giỏi quá, em lấy vợt vớt cá của em lên đi".

Khương Ngạn Hi chui ra khỏi vòng tay của Tô Hoài, lấy vợt vớt cá vào thùng. Cậu ngồi xổm xuống, cảm thán: "Trời đất, con cá này sắp thành tinh rồi hay sao ấy? Sao mà lớn quá vậy nè..."

Tô Hoài buồn cười đi tới cùng chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của Khương Ngạn Hi, sau đó xoa xoa đầu cậu cách lớp vải mũ: "Ừ, con này bốn người mình ăn cũng đủ, em vất vả rồi".

Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm con cá đang thở bên trong thùng nước, hơi mím môi.

Nhưng cậu cũng nhanh chóng chấp nhận quy luật sinh tồn của chuỗi thức ăn, nói lời xin lỗi với con cá: "Xin lỗi mày, nhưng cũng cảm ơn mày nhé".

Tô Hoài nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

Tuy rằng khả năng vận động của Khương Ngạn Hi rất kém, nhưng lại rất có thiên phú với loại hoạt động ôn hoà như câu cá này.

Sau đó cậu liên tục câu được mấy con cá lớn, giải quyết luôn vấn đề thức ăn của cả tổ chương trình.

Trình Việt vốn đang né tránh camera, nấp ở một góc không xa để chuẩn bị thêm đồ ăn cho anh em trong đội, tránh việc câu được cá quá nhỏ hoặc là câu phải loại không thể ăn được này nọ.

Sau khi nhận được mấy con cá lớn từ tay Khương Ngạn Hi, hắn cực kì cảm động, quyết định tối nay sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật ngoài trời thật hoành tráng cho cậu.

Một buổi chiều vừa bận rộn cũng vừa nhàn nhã cứ như vậy trôi qua, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.

Đêm xuân trời vẫn còn hơi se lạnh, một vài người cùng nhau đốt lửa trại tại khu vực dành riêng cho việc này.

Lần này tổ chương trình đưa va li cho bọn họ ngay. Khương Ngạn Hi vào trong xe thay quần áo ấm hơn, lúc ra ngoài thì thấy Tô Hoài đã chờ sẵn trước cửa. Anh giúp cậu kéo lại dây áo khoác, đoạn dắt tay cậu đến bên chỗ lửa trại.

Vì không tham gia câu cá nên couple Lông Vũ phải phụ trách xử lý cá, lúc này đang được gác lên cạnh đống lửa để nướng.

Cá được sơ chế bằng phương pháp dân dã nhất để đảm bảo giữ trọn được hương vị tươi ngon thuần khiết.

Kinh nghiệm cắm trại của Thiệu Văn Dư là phong phú nhất nên y đảm nhiệm vai trò nướng thịt cá. Kỷ Vũ đã rảnh rỗi cả buổi trưa nên cũng hỗ trợ bày biện đồ ăn lên bàn.

Ngược lại, Tô Hoài và Khương Ngạn Hi lại khá nhàn rỗi. Hai người không có việc gì làm nên chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh đống lửa, nghe tiếng đốm lửa nổ tí tách, nghỉ ngơi và sưởi ấm.

Ánh lửa lay động dịu dàng phản chiếu lên gương mặt hai người. Khương Ngạn Hi cắm hai tay vào túi áo khoác, vẻ mặt vừa ôn hoà vừa ấm áp. Cậu lơ đãng ngước nhìn bầu trời đầy sao, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi và đẹp đẽ.

Tô Hoài buông lỏng người dựa vào ghế tựa, nghiêng đầu chăm chú nhìn Khương Ngạn Hi, khoé miệng anh cũng vô thức nhếch lên thành một độ cong ấm áp.

Đường viền gò má của Khương Ngạn Hi nom cực kì mềm mại, cũng cực kì dịu dàng. Cậu đang mải mê ngắm nhìn bầu trời đầy sao xa xăm rực rỡ.

Tô Hoài không nhịn được mà nhẹ nhàng vân vê dái tai cậu.

Khương Ngạn Hi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ấy như lắng đọng hết thảy dịu dàng trên đời, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tô Hoài ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp rạng ngời ấy vài giây rồi mới thu tay lại, mất tự nhiên dời mắt.

Anh rủ mắt cảm nhận nhịp đập của trái tim mình trong chốc lát, rồi đột nhiên khẽ cười một tiếng.

Khương Ngạn Hi chớp mắt, không biết vì sao đột nhiên Tô Hoài lại cười, bèn nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy anh?".

Đáy mắt Tô Hoài phản chiếu ánh lửa trại rực rỡ, anh liếc mắt nhìn cậu, hơi híp mắt lại, nói: "Lại đây với anh một chút".

Khương Ngạn Hi nghe lời mà nhích đến gần Tô Hoài một chút.

Tô Hoài kề sát bên tai Khương Ngạn Hi, đáy mắt anh đong đầy ý cười, tràn ngập ám chỉ mà hỏi nhỏ: "Lần này về rồi có muốn đến làm khách nhà anh không?".

Khương Ngạn Hi không nghĩ gì nhiều, cậu bị lời mời tới làm khách nhà đàn anh khiến cho vui vẻ không thôi, bèn ngây ngô gật đầu: "Được ạ".

Tô Hoài nhìn xuống vành tai trắng nõn mềm mại của Khương Ngạn Hi, khoé miệng tinh nghịch nhếch lên, tốt bụng nhắc nhở: "Không suy nghĩ thêm một chút à?".

Khương Ngạn Hi cảm thấy việc đó chẳng có gì mà phải cân nhắc cả, bèn ngây thơ gật đầu lần nữa: "Dạ".

Tô Hoài hơi bất lực, vừa cố uyển chuyển vừa cố tình nhắc nhở: "Nhà anh có một con cún lớn rất thích bé thỏ trắng, vậy mà cũng dám đi à?".

Có chó ư?

Đột nhiên Khương Ngạn Hi hơi do dự, cậu lúng túng suy nghĩ hồi lâu. Nhưng thực sự là cậu không muốn từ chối lời mời hiếm hoi của đàn anh nên đành phải cắn môi gật đầu, quả quyết nói: "Không sao ạ, em có thể... trốn nó cũng được".

Tô Hoài không nhịn được mà cười nhẹ thành tiếng. Đôi môi anh gần như là kề sát bên tai Khương Ngạn Hi, mờ ám thấp giọng nói: "Đừng sợ, phòng ngủ của anh an toàn lắm, em có thể trốn vào đấy một lúc cũng được".

Mặt Khương Ngạn Hi đỏ rực lên hệt như ánh lửa đang cháy bập bùng, cậu hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng cám ơn: "Cảm ơn đàn anh ạ".

Bé thỏ trắng thực sự quá ngây thơ khiến Tô Hoài hơi cảm thấy áy náy một chút. Anh không nhịn được nữa mà dùng chóp mũi khẽ khàng cọ nhẹ vành tai Khương Ngạn Hi.

Bé thỏ trắng ngây thơ đúng là quyến rũ chết người mà.

Tô Hoài lui người về, vươn tay xoa nhẹ tóc Khương Ngạn Hi. Nụ cười nhẹ trên gương mặt điển trai của anh gợi cảm đến nỗi khiến tim cậu cũng phải lỗi nhịp.

Sức hút của Alpha quốc dân một khi được giải phóng thì không Omega nào có thể chống lại được.

Hàng mi dày rậm của Tô Hoài lười biếng rủ xuống, ánh mắt anh cũng dần rơi xuống cần cổ mảnh mai, trắng nõn của Khương Ngạn Hi. Ánh mắt ấy dần tối lại, khoé miệng anh khẽ nhếch thành một độ cong quyến rũ, đảm bảo với cậu: "Ừ, đàn anh sẽ bảo vệ em, anh nhốt chó lớn lại nhé".

Thiệu Văn Dư bưng thịt nướng tới hối lộ Tô Hoài, với hy vọng rằng anh sẽ đối xử tốt với bé cún nhà mình hơn một chút.

Nghe tiếng bước chân dừng lại, mặt Tô Hoài đen thui ngay tắp lự.

Thiệu Văn Dư cắn răng, lồng ngực y phập phồng, đau lòng mắng: "Cái tên Tô Hoài khốn kiếp này, hoá ra từ trước đến nay chú đối xử với con trai của anh như thế à?".

Tô Hoài: "..".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play