Edit: Meo
Beta: Ryal
Khương Ngạn Hi cố chú tâm vào trò chơi, nhưng cậu lại chẳng thể nào tập trung được.
Cậu cứ có cảm giác hôm nay đàn anh... dính người sao sao ấy.
Khương Ngạn Hi lại chơi thêm vài ván nữa, cứ mỗi khi cậu gần thua thì Tô Hoài sẽ tự giác nhận lấy điện thoại giải quyết nốt phần còn lại, sau đó mới trả về.
Trò chơi đối kháng kích thích này bị anh chơi cho thành game mô phỏng kinh doanh luôn.
Kỷ Vũ vui vẻ chạy theo Khương Ngạn Hi để được hít ké đồ, nằm không cũng thắng.
Thiệu Văn Dư thấy vậy cũng ngứa ngáy tay chân, hắn chuyển xe sang chế độ không người lái rồi cũng chạy tót ra phía sau gia nhập đội ngũ.
Rõ ràng là hành trình du lịch hệ chữa lành mà bốn vị khách mời lại cư xử chẳng khác gì mấy thanh niên nghiện game suốt ngày cắm mặt vào điện thoại.
Lộc Ưu cạn lời nhìn không khí trong xe đang dần trở nên không ổn cho lắm qua màn hình giám sát, cực kì hối hận vì đã huỷ bỏ nhiệm vụ trước.
Có gì đó sai sai thì phải?
Thiên nhiên mùa xuân tươi đẹp thì không thèm tận hưởng mà lại cắm đầu cắm cổ chơi game là thế nào?
Cũng không biết Trình Việt đã tham gia khi nào, hắn ngồi cạnh họ họ, phấn khích hét loạn xạ: "Hi Hi, mau đưa điện thoại cho nam thần Alpha chi viện gấp!!!"..
Khương Ngạn Hi đáp một tiếng, giọng Tô Hoài cũng lạnh nhạt vang lên: "Tự chơi phần anh đi, đừng có lôi tôi vào".
Trình Việt: "...".
Lộc Ưu: "...".
Tập này còn cứu được nữa không đây?
Lộc Ưu cắn răng hít sâu một hơi, nhắm mắt niệm kinh một chốc để bình tĩnh lại.
Trên đường có đi ngang qua một vườn dâu tây, các khách mời ngừng chơi game trước lời "nhắc nhở dịu dàng" của Lộc Ưu rồi cùng xuống xe tham quan vườn dâu tây, tiện thể hái thêm một ít dâu tươi để dành ăn trên đường.
Khương Ngạn Hi chưa thấy vườn dâu bao giờ. Cậu xách theo một chiếc làn tre nhỏ đi theo sau Tô Hoài, quan sát vườn dâu trĩu quả bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Đột nhiên Khương Ngạn Hi nhớ lại gì đó, cậu kéo nhẹ vạt áo Tô Hoài, "Đàn anh ơi".
Tô Hoài dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Ừ?".
Khương Ngạn Hi ngây thơ lại chủ động nhắc đến việc đã từng được đề cập trước kia: "Đàn anh muốn dạy em làm bánh pudding dâu tây đúng không ạ?".
Tô Hoài lẳng lặng nhìn Khương Ngạn Hi trong chốc lát. Khoé miệng anh dần giương cao, ánh mắt cũng trôi đến nơi nào đó: "Ngay bây giờ luôn à?".
Khương Ngạn Hi suy nghĩ một lát: "Anh đưa công thức cho em trước cũng được, trên đường đi nếu mượn được nhà bếp của ai đó thì em sẽ dùng dâu tây hái được hôm nay để làm thử xem sao".
Tô Hoài liếc nhìn xung quanh một chút, cười cười, sau đó vừa bất đắc dĩ vừa ngứa ngáy không yên mà nói: "Giờ chưa được, xung quanh đông người quá".
Khương Ngạn Hi ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó kề sát vào Tô Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Phải giữ bí mật công thức này ạ?".
Tô Hoài bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho nhũn cả tim, tủm tỉm cười: "Cũng không hẳn".
Khương Ngạn Hi: "?".
Tô Hoài vươn tay ra, hệt như là chỉ đang tuỳ ý giúp Khương Ngạn Hi lau môi thôi vậy. Mắt anh tối lại, kề sát đến bên tai cậu, thì thầm: "Phải giữ bí mật nguyên liệu nấu ăn".
Khương Ngạn Hi: "???".
Không phải là dâu tây à?
Tô Hoài bị Khương Ngạn Hi ghẹo đến chịu không nổi, chỉ muốn kéo cậu đến một góc nào đó bắt đầu dạy học ngay lập tức mà thôi.
Tô Hoài khẽ thở dài một hơi, rồi dùng sức xoa xoa tóc Khương Ngạn Hi như đang giải tỏa lòng mình: "Được rồi, đừng nói về vấn đề này nữa, đổi đề tài đi".
Khương Ngạn Hi: "???".
Chẳng lẽ là bí mật kinh doanh à?
Đàn anh quen biết một đầu bếp bánh ngọt nào đó nổi tiếng lắm ư?
... Là của vị đầu bếp bánh ngọt mà đàn anh rất thích kia ư?
Tô Hoài không muốn cho Khương Ngạn Hi cơ hội ghẹo mình bốc hoả thêm nữa, nên đành dẫn cậu đến bên giếng nước bên cạnh để rửa dâu tây. Anh chọn một quả dâu tây lớn nhất, tươi ngon nhất đút vào miệng Khương Ngạn Hi rồi hỏi: "Ngon không em?".
Dâu tây vừa mới hái có màu đỏ rực, chỉ cần cắn nhẹ một phát thôi là miệng sẽ tràn đầy nước dâu ngọt ngào. Vị ngọt dịu ấy kết hợp với chút chua chua và hương thơm thoang thoảng giúp dâu tây không hề bị ngấy.
Quả dâu này quá to nên Khương Ngạn Hi phải chia thành vài miếng mới ăn hết được, đôi môi bị nước dâu nhuộm cho đỏ hồng căng mọng. Cậu liếm môi, vui vẻ gật đầu: "Ngon lắm ạ".
Tô Hoài nhìn chằm chằm Khương Ngạn Hi vài giây, anh híp mắt lại, lơ đãng nói: "Ừ, lần sau tới lượt anh ăn thử mới được".
Khương Ngạn Hi chẳng hiểu gì, cậu tiện tay lấy từ trong rổ một quả dâu tây chín mọng khác đút cho Tô Hoài, ngây thơ đáp: "Giờ anh thử cũng được mà".
Tô Hoài đảo mắt qua dâu tây trước mặt mình, khẽ cười một tiếng, kéo cổ tay Khương Ngạn Hi lại gần, ăn thật chậm rãi.
Thỉnh thoảng anh lại ngẩng lên nhìn khuôn mặt cậu.
Không biết có phải mùa xuân đã dát thêm cho Khương Ngạn Hi một lớp tô điểm hay không mà lần này gặp lại, nhóc khoá dưới lại đẹp lên không ít.
Làn da cậu trắng nõn nà, đường nét khuôn mặt vừa thanh tú lại vừa mềm mại, dù đã trưởng thành từ lâu nhưng vẫn cứ mang theo trên mình hơi thở thanh xuân nồng đượm, tươi mới lạ lùng.
Khi Khương Ngạn Hi tắm mình dưới ánh nắng, màu mắt cậu sẽ nhạt đi đôi chút, trong veo hệt như suối nguồn mới vừa bung nở.
Mà tất cả những điều ấy lại hoà quyện vào nhau, tạo nên sự tinh khiết, trong trẻo đến tận cùng, vừa mê hoặc, vừa quyến rũ khôn nguôi.
Khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh những mong muốn hoàn toàn đối lập với gương mặt ấy – những suy nghĩ mơ màng chẳng hề thuần khiết.
Tô Hoài thần người nhìn Khương Ngạn Hi một lúc lâu rồi đột nhiên buông tay, mất tự nhiên dời mắt.
Tâm trạng của Khương Ngạn Hi đang rất tốt, cậu ngẩng lên nhìn Tô Hoài, mỉm cười hỏi: "Có ngon không đàn anh?".
Tô Hoài đứng quay lưng về phía mặt trời, tóc mái để xõa hơi rối, ánh mắt tối lại như màu mực đen tuyền. Anh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rồi đứng lên xách theo chiếc làn tre dắt tay Khương Ngạn Hi về phía xe dã ngoại đang đậu ven đường, "Nắng hơi gắt, em lên xe trước đi".
Nắng mùa xuân chẳng hề độc hại chút nào, đây còn là thời điểm trời dịu nhất trong năm nữa chứ.
Khương Ngạn Hi nheo mắt nhìn trời, lúc này trời đang có mây, mặt trời nom cứ như bị một lớp nhung trắng mỏng manh bao lấy, toả ra ánh sáng dìu dịu.
Khương Ngạn Hi dời tầm mắt, cậu như đang có suy tư gì đó, trầm ngâm nhìn dáng vẻ vừa đẹp trai vừa gần gũi của Tô Hoài.
Có lẽ do đang bước vào giai đoạn bận rộn nên couple Lông vũ chỉ có thể tranh thủ ghi hình lúc rảnh rỗi mà thôi. Vậy mà lúc này bọn họ vẫn đang rất hào hứng, nhàn nhã dạo chơi, chụp ảnh khắp nơi trong vườn dâu.
Tô Hoài dẫn Khương Ngạn Hi lên xe, đóng cửa lại.
Tiếng chim và côn trùng kêu râm ran bị ngăn cách bên ngoài, để lại cho hai người một khoảng không gian yên tĩnh.
Gương mặt toh không có biểu cảm gì, nhưng trông anh lại có vẻ trầm tĩnh hơn ngày thường một chút. Anh vờ như đang nhìn khắp xung quanh, đảo qua một lượt vị trí của các camera.
Tô Hoài nhẹ nhàng kéo Khương Ngạn Hi đến vị trí giữa hai tấm vách ngăn chắn giữa bàn điều khiển và không gian phía sau, rồi làm như lơ đãng mà đẩy làn dâu tây đầy ụ đến chắn ngang tầm camera.
Nhưng âm thanh hai người phát ra vẫn sẽ bị ghi lại.
Giọng nói của Tô Hoài có hơi nghèn nghẹn, anh chậm rãi, từ tốn hỏi Khương Ngạn Hi: "Em còn muốn học làm pudding dâu tây không? Giờ anh dạy em nhé?".
Khương Ngạn Hi ngây thơ đáp lại, tiếng nói xen lẫn nét hồi hộp: "... Dạ".
Khương Ngạn Hi dựa vào bàn điều khiển, phần lưng của chiếc áo khoác vàng nhạt tì vào làn tre khiến nó bị ướt một mảng nhỏ.
Cậu bị Tô Hoài vây giữa không gian nhỏ hẹp giữa hai cánh tay anh. Dường như Khương Ngạn Hi đã ý thức được gì đó, khuôn mặt ửng hồng dần bị một bóng dáng cao lớn khác bao phủ. Cậu vươn tay túm lấy áo khoác bên eo Tô Hoài theo bản năng, rồi ôm chặt lấy vòng eo vừa thon gầy vừa rắn rỏi của anh. Lần này Tô Hoài không hôn thẳng xuống, anh dùng chóp mũi cọ nhẹ mũi Khương Ngạn Hi, ánh mắt tối tăm quyến rũ vô cùng.
Khoé môi anh giương lên thành một độ cong gợi cảm, hàng mi đen dày rủ xuống, mang theo cảm giác vừa mạnh mẽ lạnh lùng nhưng cũng vừa đong đầy lưu luyến mà nhìn vào mắt cậu.
Tô Hoài hơi lui người ra một chút, nhón lấy một viên dâu tay rồi cọ lên đôi môi mềm mại của Khương Ngạn Hi. Anh mỉm cười nhìn vào mắt cậu, thấp giọng nói: "Đầu tiên, phải chọn nguyên liệu thật tươi".
Khương Ngạn Hi há miệng theo bản năng, nhẹ nhàng cắn xuống,
Quả dâu này hơi chín quá, Khương Ngạn Hi mới cắn nhẹ một cái thôi mà nước dâu đỏ thẫm đã ứa ra, chậm rãi chảy xuôi theo ngón tay thon dài gợi cảm của Tô Hoài.
Tô Hoài chẳng buồn quan tâm đến tay mình, chỉ kiên nhẫn đút Khương Ngạn Hi ăn hết quả dâu tây nọ. Anh kẹp cuống dâu giữa kẽ tay, khéo léo tránh khỏi chiếc áo khoác vàng nhạt sạch sẽ. Tô Hoài rủ mắt nhìn đôi môi ửng hồng ánh nước của Khương Ngạn Hi, niết lấy cằm cậu bằng bàn tay sạch sẽ còn lại của mình.
Mắt Khương Ngạn Hi rung động, hôm nay đàn anh có gì đó khang khác làm cậu hơi bối rối.
Khương Ngạn Hi mơ màng nhìn Tô Hoài, đôi môi đỏ thẫm khẽ hé theo nhịp thở, để lộ hàm răng và đầu lưỡi hồng phấn mềm mại.
"Sau đó...". Tô Hoài lại lần nữa cúi người kề sát Khương Ngạn Hi, dịu dàng mút nhẹ lấy hương vị ngọt ngào trên môi cậu, đầu lưỡi cũng bắt đầu thăm dò và nhẹ nhàng mơn trớn chiếc bánh pudding dâu tây thuộc về mình. Tô Hoài chỉ chạm vào một chút rồi tách ra ngay, anh cũng lùi lại phía sau, vừa lòng cười nhẹ, "Cứ như vậy đó".
Mặt Khương Ngạn Hi đỏ bừng, cậu ngơ ngẩn nhìn đáy mắt gợi cảm, chứa chan ý cười của Tô Hoài.
"...".
"Em học được chưa?".