Edit: Ryal
Chiếc xe tăng tốc quá nhanh, Khương Ngạn Hi không kịp chuẩn bị nên suýt ngã ngửa.
"!!".
Tô Hoài phản ứng rất nhanh, anh thuận theo đó ôm cậu thật chặt, nhíu mày nhìn sang chỗ người lái.
Khương Ngạn Hi đỏ mặt, chỉ mới nửa tháng không gặp mà cậu đã không thích ứng nổi khoảng cách thân mật thế này rồi.
Nhịp tim mạnh mẽ của Tô Hoài tựa như đang vang lên ngay bên tai.
Bên cạnh còn có người khác, nên Tô Hoài chỉ thoáng sờ vòng eo đã hơi gầy xuống của Khương Ngạn Hi rồi chầm chậm rụt tay về.
Kỷ Vũ chật vật bò dậy, túm mũ nghiến răng nói với người phía trước: "Anh này, anh đi du lịch hay đang trốn tù thế?".
Thiệu Văn Dư thoải mái đặt tay trên vô lăng, lười biếng nhếch miệng: "Đưa mấy cưng đi trốn đó. Dạo này cuộc sống êm đềm quá nên muốn tạo chút kích thích ấy mà, đằng nào trên xe chẳng có camera".
Y vừa nói dứt lời, giọng Lộc Ưu đã bình tĩnh vọng ra từ thiết bị theo dõi trong xe: "Nghe cho kĩ đây, tôi cho các cậu ba phút để dừng xe, nếu không tổ chương trình sẽ cắt hết chi phí du lịch".
Khương Ngạn Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ngơ ngác quay sang nhìn Tô Hoài.
Anh giơ tay ôm cậu, lạnh giọng nói với Thiệu Văn Dư: "Dừng xe, tự chịu trách nhiệm đi".
Kỷ Vũ ấn bộ đàm, bán đứng đồng đội mà mặt không cảm xúc: "Sếp ơi bọn em không liên quan gì đâu nhé, ai cầm lái người đó đầu têu".
Thiệu Văn Dư bị cả anh em tốt lẫn bạn cặp xa lánh, tức đến độ bật cười: "Này, tình yêu em dành cho anh đâu mất rồi?".
Kỷ Vũ thả bộ đàm xuống, chẳng thèm để ý tới hành vi vừa ấu trĩ vừa thiếu chuyên nghiệp của y mà chỉ cười nhạt: "Đây chính là cách em yêu anh mà".
Thiệu Văn Dư nhíu mày, cười: "Dễ thương thật".
Kỷ Vũ: "...".
Cuối cùng họ vẫn bị phạt.
Chuyến du lịch ngày xuân đâm ra nghèo xơ xác.
Lộc Ưu lấy đi phân nửa số nguyên liệu nấu ăn ở nơi cắm trại.
Kỷ Vũ lòng đau như cắt, tha thiết nhìn anh chàng vô tình cầm mấy hộp thịt thăn to và lạp sườn nhập khẩu đi mất.
Cậu chàng liếc Thiệu Văn Dư một cái sắc lẻm, rồi quay ra kéo tay Lộc Ưu làm nũng: "Sếp ơi đừng lấy nữa, lâu rồi em chưa được ăn thịt. Sếp lấy của lão ca thần ấy, nhất định em sẽ giám sát thật gắt gao, không cho ảnh ăn miếng nào hết".
Thiệu Văn Dư: "...".
Trình Việt: "...". Tôi mới là sếp cơ mà? Tôi không cần sĩ diện chắc?
Thân là một Alpha, Trình Việt dính bẫy của Kỷ Vũ đầu tiên. Hắn nhẹ dạ bước tới khuyên Lộc Ưu: "Chừa lại chút đi ha, tập này mang chủ đề nhẹ nhàng cơ mà? Chương trình mình cũng có nội quy gì đâu".
Lộc Ưu chẳng hề lung lay, cầm thêm mấy hộp trứng cá muối nữa rồi nhạt giọng đáp: "Chính vì không có nội quy nên mới phải tuân thủ những quy tắc cơ bản, muốn hoạt động tự do thì cũng phải theo quy tắc cơ bản. Lần này tha thì lần sau họ lại quậy tiếp, lúc đó quay kiểu gì?".
Khương Ngạn Hi cũng thấy tiếc vì mất đồ ăn ngon, cậu thở dài một tiếng thật nhẹ.
Tô Hoài nghe thấy, cụp mi nhìn cậu, rồi cười cười cúi xuống thì thầm: "Không sao, lúc nào về anh dẫn em đi ăn đồ ngon hơn".
Khương Ngạn Hi gật đầu vẻ tiếc nuối: "Vâng ạ".
Kỷ Vũ cắn răng lật con át chủ bài, đẩy Khương Ngạn Hi đang ngơ ngác tới trước mặt Lộc Ưu: "Thôi thì cắt phần của tụi em cũng được, nhưng anh để lại cho Hi Hi một ít đi. Mai là sinh nhật cậu ấy mà, ngày tròn hai mươi ba tuổi trong đời mà sống khổ quá".
Khương Ngạn Hi lập tức quay đầu nhìn Kỷ Vũ, đôi mắt hơi trợn to.
Tô Hoài cũng sửng sốt nhìn cậu, thoáng giương mày.
Thiệu Văn Dư đột nhiên thấy tội lỗi: "Sắp tới sinh nhật bé cưng tình đầu à? Thế thì anh quá đáng thật... Mình thương lượng chút đi, tôi mua mấy món nguyên liệu kia với giá cao gấp mười nhé? Cắt chi phí tập này cũng được".
Mắt Trình Việt sáng rực, hắn lập tức quay sang nhìn Lộc Ưu.
Cuối cùng anh chàng cũng dừng tay, chần chừ ngó Khương Ngạn Hi: "Có thật không thế Hi Hi? Anh nhớ sinh nhật em ghi trên giấy tờ là tháng sau cơ mà...".
Kỷ Vũ vừa thản nhiên liếc Khương Ngạn Hi, vừa lặng lẽ đụng một cái vào lưng cậu.
Khương Ngạn Hi ngượng ngùng cụp mắt, hơi do dự rồi trúc trắc gật đầu thật chậm, lí nhí đáp nhưng chẳng hề chột dạ chút nào: "Sinh nhật trên chứng minh nhân dân là sai... Mai mới đúng ạ".
Lúc trước Khương Kim Dương đi đăng kí thủ tục khai sinh cho cậu, đến cả ngày sinh của con ruột mình cũng nhầm.
Trì Diệp không hề phát hiện, mà sau này có phát hiện cũng lười đi đổi.
Vì cả cha lẫn mẹ đều có thái độ bất cần nên Khương Ngạn Hi cũng không nghĩ mình nên sửa lại.
Có mỗi Khương Tuân nhớ sinh nhật thật của cậu mà thôi.
Trước khi nhập ngũ, hàng năm chỉ có mình cậu và anh trai mừng sinh nhật.
Sau khi nhập ngũ, năm nào Khương Tuân cũng nhớ gọi điện chúc mừng rồi gửi quà về.
Tiếp đó Khương Ngạn Hi may mắn quen biết Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi, hai người ấy năm nào cũng mừng sinh nhật với cậu.
Đã sáu năm rồi.
Kỷ Vũ chưa bao giờ vắng mặt vào ngày sinh nhật Khương Ngạn Hi.
Nhớ lại những khoảnh khắc ấy, Khương Ngạn Hi bèn cảm kích nhìn Kỷ Vũ.
Kỷ Vũ liếc cái đã hiểu ý cậu, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Tô Hoài ở phía sau chầm chậm rủ mắt.
Lộc Ưu trầm ngâm một chốc rồi vẫn quyết định tin tưởng Khương Ngạn Hi tuyệt đối, mềm lòng: "Thôi được, nếu Hi Hi muốn tổ chức sinh nhật thì tôi sẽ trả nguyên liệu nấu ăn cho mọi người".
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lộc Ưu xoa cằm như nghiền ngẫm Khương Ngạn Hi và Tô Hoài, nhếch miệng vẻ sâu xa: "Nhưng phạt thì vẫn phải phạt".
Mọi người: "...".
Lộc Ưu híp mắt cười: "Bây giờ giữ bí mật đã, tôi sẽ bỏ hết nhiệm vụ của tập này. Nhiệm vụ duy nhất sẽ là giúp Hi Hi tổ chức tiệc đứng mừng sinh nhật vào đúng không giờ đêm nay, phải thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của Hi Hi".
Thiệu Văn Dư nhấc mũ, gật đầu cười: "Tôi rất sẵn lòng".
Kỷ Vũ ôm vai Khương Ngạn Hi: "Đương nhiên rồi".
Khương Ngạn Hi không quen được nhiều người để ý thế này nên đột nhiên thấy hơi lo, quay đầu lại tìm ánh mắt Tô Hoài theo bản năng.
Tô Hoài đứng dưới bầu trời xanh biếc, phía sau là cây anh đào hoa bay rợp đất, ánh mắt sáng ngời còn ấm áp hơn nắng xuân, nụ cười dịu dàng.
Nụ cười của anh chẳng khác nào thuốc an thần với Khương Ngạn Hi.
Nỗi lo trong cậu được hóa giải phần nào, nhưng Khương Ngạn Hi vẫn thấy hơi khó chịu. Cậu khẽ mỉm cười, cúi đầu: "Cảm ơn mọi người".
Họ lại lên xe tới nơi cắm trại.
Ven đường là khung cảnh xuân về hoa nở.
Hoa cúc trắng xen giữa đồng cỏ xanh, trên trời là những cánh chim trắng muốt bay qua lượn lại, thi thoảng lại có vài chú bò nhẩn nha bên đường.
Cảnh đẹp thế mà Kỷ Vũ chẳng thèm xem, cứ nhất quyết phải bắt Khương Ngạn Hi chơi game cùng mình.
Tô Hoài mím môi lặng yên ngồi bên Khương Ngạn Hi, nghiêng đầu ngắm cậu.
Khương Ngạn Hi chơi game trông vẫn nghiêm túc vô cùng, đôi môi hơi nhếch vì sốt sắng, động tác trên tay rõ hoảng loạn.
Kỷ Vũ đụng vào game cái là biến thành người khác, lớp ngụy trang vô hại cũng bị tháo bỏ chẳng còn chút gì – cũng như kiểu người cứ mở khóa xe là bắt đầu trở nên táo bạo vậy đó.
Kỷ Vũ ngồi khoanh chân trên sô pha chửi thề mà chẳng thèm ngại ghi âm, thi thoảng còn chỉ huy: "Hi Hi! Lên! Ấy, đồ nhát gan kia cậu chạy cái gì mà chạy! Tớ yểm trợ cho, ra đây nhặt súng coi!".
Khương Ngạn Hi bối rối bấm khắp màn hình, lần đầu tiên cậu đụng vào mấy trò chơi kiểu này nên tim đập loạn xạ, hai tai đỏ bừng, lắp bắp nhỏ giọng: "Tớ... A, gì đấy, Tiểu Vũ ơi tớ lỡ nhấn vứt rồi, nhặt lại kiểu gì?... Tiểu Vũ à cậu tụt máu kìa! Cậu ở đâu thế? A a a, Tiểu Vũ ơi, bên này đông người quá...".
Tô Hoài quay sang phía cửa sổ hưởng gió xuân. Anh lười biếng tựa vào sô pha, một tay khoác lên sau lưng Khương Ngạn Hi như mang chút dục vọng chiếm hữu không tự chủ nổi, ôm cả người cậu vào lãnh địa thuộc về mình.
Tô Hoài nghiêng đầu, nhìn biểu cảm hoảng loạn trông rõ đáng yêu của Khương Ngạn Hi không chớp mắt, chẳng hề kiêng dè mà ngắm cho đủ phần của nửa tháng cách xa.
Kỷ Vũ phía kia không gánh nổi, bắt đầu bực: "Chậc, cái lũ này... Kết thông gia với nhau hay gì? Cậu tìm chỗ trốn trước đi Hi Hi, tớ qua ngay, biết dùng súng chưa? Nãy tớ vừa dạy rồi đấy".
Khương Ngạn Hi chưa kịp trốn đã bị mấy người quây xung quanh, cậu mở to hai mắt vẻ tuyệt vọng, đầu ngón tay dần cứng lại như đang thực sự bị nã đạn vào người, bất lực lẩm bẩm: "Tiểu Vũ ơi đừng qua đây, tớ sắp chết đến nơi rồi...".
Một giây sau, có cánh tay ôm cậu vào lòng, tiện thể cầm luôn cả điện thoại chơi giúp cậu.
Khương Ngạn Hi cảm nhận được lồng ngực cường tráng ấm áp sau lưng, mùi cỏ hạ nhàn nhạt và ấm áp bao quanh mọi giác quan.
Cậu lập tức hóa đá cứng đờ, không dám động đậy.
Khương Ngạn Hi chẳng dám đưa mắt nhìn sang nơi khác bởi hơi thở Tô Hoài liên tục phả vào tai, chỉ cần nghiêng đầu là môi anh sẽ chạm ngay gò má cậu.
Nhưng từ khóe mắt, cậu vẫn thấy được nơi gò má đẹp như tượng tạc của Tô Hoài.
Làn da trắng và nhẵn nhụi, sống mũi cao, đôi môi hồng, hàng mi đen cụp xuống giấu đi những gì sắc nhọn nhất. Anh dịu dàng cúi xuống, thi thoảng lại khiến trái tim cậu loạn nhịp.
Tô Hoài khẽ thở, ngưa ngứa, thì thầm bằng chất giọng trầm ấm dễ nghe ở khoảng cách thân mật nhất: "Đàn anh báo thù giúp em nhé".
Khương Ngạn Hi đỏ mặt tới tận mang tai, tựa vào khuỷu tay anh bằng tư thế dịu ngoan nhất, đôi mắt run run ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại.
Đúng là Tô Hoài chơi rất giỏi – chỉ vài giây đã giải quyết hết số người bao vây cậu, còn đuổi giết cả đồng đội họ xung quanh, cuối cùng là tăng cho đầy cả thanh máu.
Anh trả điện thoại lại cho Khương Ngạn Hi, thoáng nghiêng đầu, cười một tiếng thật khẽ khi thấy hàng mi run run: "Em học được chưa?".
Làm sao một con gà nhép mới trải đời học hết các thao tác của đại thần nhanh như thế được.
Khương Ngạn Hi thật thà lắc lắc, vành tai nóng rực cọ qua cọ lại trên gò má anh.
Tô Hoài ôm cậu không buông tay, khẽ siết eo cậu, đặt cằm lên vai cậu như một chú cún to xác và ngoan ngoãn. Anh cúi xuống nhìn màn hình, mỉm cười dài giọng: "Khương Ngạn Hi à, em ngốc lắm".
Khương Ngạn Hi mím môi vẻ vô tội.
"Em chơi, anh ngồi xem". Tô Hoài lười biếng nói tiếp. "Đánh không lại thì...".
Lòng Khương Ngạn Hi ấm áp, đến cả nhân vật cũng chạy trốn tích cực hơn.
Anh nghiêm trang đùa cợt: "Thì em mở mic, xin họ tha cho".
Lòng Khương Ngạn Hi lạnh băng, nhân vật dừng bước không đi nữa.
"Hi Hi à, sao cậu vẫn ở khu đó...". Kỷ Vũ lơ đãng ngẩng đầu nhìn, yên lặng tiếp nhận màn chim chuột lâu rồi mới gặp: "Thế".
"Tớ đến đây".
Nhịp tim Khương Ngạn Hi dội lại thình thình, cậu nhảy ra như bé thỏ nhỏ, mê man đưa nhân vật đi tìm Kỷ Vũ.
Tô Hoài thấy cậu nhặt hết đồ rách suốt quãng đường đi, có ích hay không cũng nhét tất vào túi.
Khóe miệng anh dần cong lên, bèn nín cười nhắc nhở: "Hộp bên trái có mũ kìa".
Khương Ngạn Hi nhặt đồ rách cũng phải có nguyên tắc, cậu nghiêm nghị giải thích: "Cái kia cũng chỉ cấp 1 thôi mà".
Tô Hoài: ".".
Giọng anh lạnh nhạt mà trầm trầm, chẳng hiểu sao nghe như đang làm nũng, khiến da đầu Khương Ngạn Hi tê dại: "Đổi màu xanh lục đi, anh không thích".
Khương Ngạn Hi: "???".
Tưởng đây là game phiêu lưu bắn súng cơ mà? Chẳng lẽ màu khác thì hiệu quả cũng khác?
Nhưng cậu vẫn thỏa mãn mọi mong muốn của anh, có nghi ngờ thì vẫn nhặt cái mũ màu đen đàn anh thích lên đội.
Tô Hoài hài lòng giơ tay xoa đầu cậu, đôi môi thoáng đụng vào gương mặt người ấy.
"Cảm ơn bé cưng".