Hợp Tác Yêu Đương Cùng Alpha Được Yêu Thích Nhất

Chương 47: Hôm nay lại là một ngày thích bé thỏ trắng


2 năm

trướctiếp

Edit: Meo

Beta: Ryal

Giọng nói của Tô Hoài như chứa đầy ma lực, có thể xoa dịu hết thảy mọi bất an trong lòng Khương Ngạn Hi.

"Bé cưng ơi, đừng lén khóc ở nơi anh không thấy được nữa".

Khương Ngạn Hi nín thở để giữ mình bình tĩnh, cậu nhỏ giọng nói: "Không có mà".

Tô Hoài cười tủm tỉm: "Anh nghe thấy hết đó".

Khương Ngạn Hi mím môi, đang cố xoay xở tìm cách ngụy trang cho mình thì nghe Tô Hoài nói chắc nịch: "Em không nỡ để anh đi".

Mắt Khương Ngạn Hi sáng rực lên, nỗi khát vọng và nhớ nhung trong lòng mênh mông như ngàn con sóng lớn bao phủ lấy cậu.

"Được rồi". Tô Hoài đột nhiên nói, "Anh không đi nữa".

Đôi mắt Khương Ngạn Hi mờ mịt, ướt đẫm nước mắt.

"Nếu em thích trạng thái như bây giờ, thì anh sẽ duy trì nó đến khi nào em chủ động muốn về cùng anh thì thôi".

"Vậy anh có thể tiếp tục hẹn hò với em không ạ?".

Tim Khương Ngạn Hi đập tưng bừng, hơi thở cũng dần gấp gáp.

"Cho anh thêm ít thời gian nữa, anh sẽ xử lý ổn thoả hết mọi việc". Tô Hoài bình tĩnh nói, "Anh nói rồi, anh sẽ thực hiện mọi mong muốn của em".

Khương Ngạn Hi: "...".

"Em cũng từng hứa rằng sẽ hoàn thành mong ước của anh mà". Tô Hoài ngừng một lát rồi nói tiếp, "Mong ước của anh là em lúc nào cũng được bình yên, được vui vẻ".

"Tâm nguyện này, em có thể giúp anh thực hiện được không?".

Gương mặt Khương Ngạn Hi lại ướt nhoè nước mắt, cậu bất an thì thầm: "Nhưng mà...".

"Tin anh đi".

"Từ giờ trở đi em đừng nghĩ ngợi lung tung gì nữa. Anh cam đoan với em, ngày mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường cả thôi".

Dù không biết Tô Hoài sẽ dùng cách gì để giải quyết mớ bòng bong này, nhưng sau khi nghe anh nói chắc đến thế Khương Ngạn Hi cũng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.

"Không đúng". Tô Hoài hơi dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Cũng không phải là cái gì cũng không được nghĩ, em có thể nghĩ đến anh nè".

Đôi mắt Khương Ngạn Hi ửng hồng, cậu lấy tay áo lau khô mặt, trong lòng lén lút thì thầm, chưa gì em đã nhớ anh rồi đây.

Thấy Khương Ngạn Hi không nói năng gì, Tô Hoài đột nhiên cười, nói: "Anh biết rồi".

Cậu thả ống tay áo xuống, khó hiểu hỏi lại: "Biết gì cơ ạ?".

"Biết chưa gì em đã nghĩ đến anh rồi". Tô Hoài lại cười, nói tiếp, "Vì chỉ cần rời khỏi em là tai anh cứ nóng rực cả lên, người khác còn tưởng anh bị bệnh nữa đó".

Khương Ngạn Hi ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

"Anh còn biết bé thỏ trắng của anh không ngoan gì cả, còn nói dối anh nữa". Tô Hoài hơi bất đắc dĩ: "Có phải em quên uống thuốc rồi không?".

Khương Ngạn Hi hoảng hốt vô cùng, cậu chột dạ đến nỗi cứ vân vê ngón tay, cơ thể thì uốn éo không yên, nhỏ giọng giải thích: "Em ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng điện thoại nhắc uống thuốc... Nhưng mà em đã tiêm rồi, đàn anh không cần lo lắng đâu ạ".

Tô Hoài im lặng một lát, lại trầm giọng hỏi: "Em tự tiêm à? Có đau không?".

Khương Ngạn Hi không phải là người thích phô bày vẻ yếu ớt của mình cho người khác. Cậu có thói quen che giấu bệnh tình của bản thân, nhưng chẳng hiểu vì sao khi đứng trước Tô Hoài, Khương Ngạn Hi lại cứ hệt như một đứa bé luôn muốn thu hút sự chú ý của người lớn mỗi khi bị bệnh vậy.

"... Dạ có". Giọng mũi của Khương Ngạn Hi rất mềm mại, còn mang vẻ đáng thương, "Hơi hơi thôi ạ".

Trái tim Tô Hoài bị giọng điệu nũng nịu ấy thít thật đau, anh trầm giọng khẽ than: "Xin lỗi em, là tại anh không tốt, lần sau anh sẽ không để em phải dùng thuốc ức chế liều mạnh nữa".

"Sau này, chỉ cần em đến kì phát tình thì anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi với em".

Khương Ngạn Hi vội vàng nói: "Không cần đâu, em tự lo cho mình được mà".

Tô Hoài cười nói: "Không thì đi đâu anh cũng sẽ mang em theo, biến em trở thành món trang sức hình bé thỏ trắng đáng yêu đeo bên người, nhất định những người khác sẽ ghen tị chết mất".

Khương Ngạn Hi tưởng tượng đến hình ảnh kì quái ấy rồi khẽ cười, khóe miệng cong nhè nhẹ.

Tô Hoài nghe thấy tiếng cậu cười thì thầm thở phào nhẹ nhõm, "Hiệu lực của thuốc ức chế liều mạnh có thể duy trì đến khi các triệu chứng của em chấm dứt, nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất mạnh. Để lát nữa anh bảo trợ lý đưa cơm tối cho em, em ăn xong rồi ngủ sớm đi, mấy hôm sau cũng không cần uống thuốc nữa".

Khương Ngạn Hi đã có thể nhận sự chăm sóc của Tô Hoài một cách rất tự nhiên, lòng cậu ấm áp vô cùng: "Dạ, cám ơn đàn anh ạ".

Tô Hoài gọi điện thoại cho đoàn phim, thật ra anh đang rất bận – vì đến đây nên phải gác lại rất nhiều việc, nhưng cuối cùng cũng phải tắt máy để dỗ dành Khương Ngạn Hi.

Khương Ngạn Hi vẫn rất lo lắng cho Tô Hoài, nhưng anh lại nói mình có thể xử lý tốt mọi việc nên cậu chọn tin tưởng anh.

Gánh nặng trong lòng Khương Ngạn Hi thoáng nhẹ hẳn, cậu ăn cơm Thanh Mai đưa đến rồi quay về phòng ôm Tiểu Ngọc ngủ thiếp đi.

Đây là lần đầu tiên Khương Ngạn Hi sử dụng thuốc ức chế liều mạnh, tác dụng đúng là hơi quá.

Khương Ngạn Hi ngủ đến chiều hôm sau mới tỉnh, vừa dậy đã bị Kỷ Vũ spam tin nhắn WINK.

Kỷ Vũ: [Hi Hi, nhanh xem cái này đi!].

Kỷ Vũ: [Lội ngược dòng rồi nè!].

Kỷ Vũ: [Chuyện Dương Hải ăn trộm đồ bị đào ra rồi, nam thần Alpha cũng đã lên tiếng làm sáng tỏ mọi việc rồi].

Kỷ Vũ: [Những người từng bị Dương Hải bắt nạt cũng đã bước ra làm chứng, giờ nó đang bị cư dân mạng chửi cho toè đầu, bao nhiêu tội lỗi trong quá khứ cũng bị moi ra hết. Từ khóa bạo lực học đường leo lên hẳn top ba của hotsearch luôn ấy ha ha ha].

Kỷ Vũ: [Coi như tớ lo lắng thừa rồi, bây giờ đâu có giống lúc xưa, cư dân mạng cũng biết phải trái ra phết].

Kỷ Vũ: [Những người bị hại đều được mọi người bảo vệ, may là cậu không bị liên lụy gì].

Kỷ Vũ: [Nhảy nhót tưng bừng.jpg].

Kỷ Vũ: [Đúng là cú lội ngược dòng ngoạn mục mà, đàn anh của cậu bây giờ biến thành anh hùng quốc dân, vì dân trừ hại rồi ha ha ha].

Kỷ Vũ: [Vậy mà cũng được luôn á?.jpg].

Kỷ Vũ: [Không hổ là nam thần Alpha, đoàn đội quá mạnh, đây có thể là trận chiến vinh quang nhất của một thần tượng trong lịch sử đó].

Kỷ Vũ: [Người ấy đúng là quá đẹp.jpg].

Khương Ngạn Hi vui vẻ vô cùng, cậu ngồi phịch xuống giường, vội vàng mở tin tức ra xem.

Hôm nay mọi sự chú ý đều hướng về Tô Hoài và Dương Hải, có điều một bên là nổi tiếng còn một bên là nổi tai tiếng.

Đây là ngày mạng xã hội bùng nổ nhất được ghi nhận trong lịch sử cho đến giờ.

Tám giờ sáng, những nạn nhân từng bị Dương Hải bạo lực học đường cùng đưa tất cả mọi bằng chứng như hình ảnh, video và các đoạn ghi âm bị chỉnh giọng ra ánh sáng. Từ đó, hành vi bạo lực học đường đáng kinh tởm của Dương Hải và đồng bọn trong quá khứ cũng bị vạch trần.

Chín giờ ba mươi lăm phút sáng, một blogger chuyên đưa tin tức giải trí đã vạch trần âm mưu đằng sau đoạn video "Tô Hoài bạo lực học đường" kia, chứng minh Dương Hải đã ăn cắp thư của Tô Hoài. Hơn nữa vị blogger này cũng phân tích rõ ràng các chi tiết chỉ ra rằng: trừ việc lấy lại thứ thuộc về mình, Tô Hoài chưa từng làm gì tổn thương đến Omega đó cả.

Chín giờ năm mươi lăm phút sáng, dưới áp lực của dư luận, kẻ ban đầu tung ra đoạn video này đã phải lên tiếng thừa nhận đoạn video trên được phòng làm việc của đối thủ cạnh tranh Z của Tô Hoài thu mua. Kẻ đó cũng thừa nhận rằng lúc quay đoạn phim trên Tô Hoài không hề làm gì tổn thương Dương Hải, thậm chí anh cũng không phóng ra chút pheromone nào có tính công kính, cũng chưa từng đụng chạm thể xác hay dùng lời nói nhục mạ gã.

Mười giờ hai mươi phút sáng, tài khoản chính thức của Bộ Giáo dục đã chuyển tiếp lời kêu gọi của các nạn nhân bị bạo lực học đường, nghiêm khắc lên án hành vi của những kẻ bạo lực học đường đồng thời phổ biến cách thức đúng đắn để đối phó với các vụ bắt nạt kể trên.

Mười giờ hai mươi lăm phút sáng, phòng làm việc của Tô Hoài lên tiếng tuyên bố làm sáng tỏ mọi việc, lần đầu tiên đáp lại đoạn video kia, khẳng định Tô Hoài không bắt nạt Omega, tuy nhiên cách anh lấy lại vật quan trọng của mình làm Dương Hải hoảng sợ là không đúng, xin được gửi lời xin lỗi chân thành đến những người hâm mộ đã lo lắng cho anh.

Mười giờ ba mươi phút sáng, những người bạn tốt trong giới giải trí của Tô Hoài cũng lên tiếng bảo vệ nam thần Alpha. Ai cũng đăng kèm những bức ảnh thể hiện lòng tốt và sự bao dung thường ngày của Tô Hoài đối với mọi người, những điều này đã khẳng định nhân cách tuyệt vời của anh, đồng thời cũng giúp hình ảnh của anh trong lòng mọi người thăng hoa hơn bao giờ hết.

Sau gần hai tiếng, "lịch sử đen tối" của Tô Hoài hoàn toàn được gột sạch, thậm chí anh còn lội ngược dòng – có thêm mười triệu fan hâm mộ, sức ảnh hưởng trở nên mạnh mẽ chưa từng có.

Đến cả độ hot của bộ phim quốc tế đang quay dở "Đêm vô hình" và chương trình "Giao ước thánh thần" mùa tám cũng tăng lên chóng mặt.

Cả quá trình lội ngược dòng ngoạn mục này lại chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến Khương Ngạn Hi.

Khương Ngạn Hi siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng bờ vai căng chặt cũng thả lỏng, khóe miệng cong lên rất rõ.

Sau khi dùng một tiếng rưỡi để xem hết tất cả diễn biến của dòng tin tức, Khương Ngạn Hi mới buông điện thoại xuống, vùi mặt vào cái bụng mềm mại vì ngủ nhiều của Tiểu Ngọc mà hít sâu một hơi.

Khương Ngạn Hi rầm rì với cái bụng của Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc ơi! Thật tốt quá rồi!".

Tiểu Ngọc mở mắt ra, liếm liếm tóc Khương Ngạn Hi như đang chăm sóc một bé mèo đồng loại.

Một chiếc điện thoại di động khác chuyên dùng để liên lạc với Tô Hoài trên tủ đầu giường bỗng reo vang.

Khương Ngạn Hi vội vàng xoay người với tay lấy, mở mục tin nhắn.

Tô Hoài: [Chọt chọt bé thỏ trắng.jpg]

Tô Hoài: [Em chưa tỉnh ngủ à?].

Cuối cùng Khương Ngạn Hi nhận được một sticker mà lần đầu tiên cậu được thấy, hình như là được đặt làm riêng, là một bé cún bự đang đè một bé thỏ nhỏ xuống liếm điên cuồng, phía dưới được đặt tên là "Hôm nay lại là một ngày thích bé thỏ trắng".

Khương Ngạn Hi nhìn bé thỏ trắng và cún con thân thiết trong sticker mà xấu hổ đến đỏ bừng cả tai, vì đúng là hai người đã làm thế ngoài đời rồi.

Khương Ngạn Hi đáp lại bằng một sticker bé thỏ trắng trốn sau củ cà rốt lén ló đầu ra.

Tô Hoài: [Em thấy tin tức chưa?].

Khương Ngạn Hi: [Dạ rồi, tốt quá ạ].

Tô Hoài: [Cún con giúp bé thỏ trắng thực hiện mong muốn rồi, cún con có được thưởng gì không nhỉ?].

Tô Hoài chủ động đòi quà, Khương Ngạn Hi cũng vui vẻ đáp lại: [Đàn anh muốn được thưởng gì nào?].

Mấy giây sau Tô Hoài mới đáp lại: [Muốn ăn bánh pudding dâu tây].

Khương Ngạn Hi không hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói ấy, bèn vui vẻ gửi lại một sticker "bé thỏ trắng OK".

Khương Ngạn Hi vô tội nhắn: [Đàn anh gửi địa chỉ nhà cho em đi, em đặt bánh pudding dâu tây giao đến chỗ anh nhé].

Tô Hoài đáp lại bằng một đoạn voice chat, vừa nín cười vừa nói: "Bé thỏ ngốc, không phải bánh pudding dâu tây bình thường đâu".

Khương Ngạn Hi nghĩ ngợi một lát, nhỏ giọng hỏi: "Là bánh ngọt do đầu bếp bánh ngọt chuyên nghiệp nào đó làm ra ạ?".

Tô Hoài thong dong nói: "Ừ, là độc nhất vô nhị trên thế giới đó, anh thích nhất là bánh pudding dâu tây do đầu bếp ấy làm".

Chẳng hiểu sao trong lòng Khương Ngạn Hi lại hơi ê ẩm, cậu mím mím môi.

Chỉ là đầu bếp bánh ngọt yêu thích nhất của đàn anh thôi mà, sao cậu lại có cảm giác kì lạ thế này?

Khương Ngạn Hi chầm chậm gõ chữ: [Đầu bếp đó tên gì vậy ạ, để em tìm thử xem].

Tô Hoài: [Hình như tên là Khương Ngạn Hi thì phải?]

Khương Ngạn Hi sửng sốt, cậu mờ mịt đáp lại: [Nhưng em đâu có biết làm bánh ngọt đâu].

Tô Hoài: [Không sao, để lần sau anh mời đầu bếp bánh ngọt đó sang đây chơi].

Tô Hoài: [Anh dạy em làm].

Khương Ngạn Hi chớp mắt vẻ hoang mang, ngoan ngoãn đáp lại bằng một sticker bé thỏ trắng gật gật đầu.

Sau hôm ấy, cậu dành ra vài ngày để chạy bản thảo. Tập đầu tiên của "Giao ước thánh thần" mùa thứ tám đã được chiếu đúng hạn, cũng làm cộng đồng mạng dậy sóng tưng bừng .

Cư dân mạng đồng loạt gục ngã trước dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngờ nghệch của Khương Ngạn Hi. Fan hâm mộ của cậu đã tăng vọt đến hơn mười triệu, sắp vượt cả độ nổi tiếng của một tác giả lớn cậu rất hâm mộ.

Chồng chồng Hỉ Hoan mới tập đầu đã ngọt sâu răng, nam thần Alpha hạ phàm yêu đương, mọi cử chỉ chăm sóc của Tô Hoài đều khiến fan hâm mộ hét chói tai.

[Nam thần Alpha đỉnh quá đi! Ngọt ngào chết mất á á á!].

[Ỏ, muốn có bạn trai giống nam thần Alpha quá điiiii!!!].

[Anh trai tình đầu quốc dân có phải là thiên thần không vậy? Chứ người bình thường sao lại có được gương mặt với tính cách thế kia?!].

[Tôi khóa chặt cặp chồng chồng này với nhau rồi nhé!!! Còn chìa khoá á, tôi dùng hoả tiễn phóng vào lỗ đen vũ trụ luôn rồi!!!].

[Cặp chồng chồng này làm tôi xỉu ngang mất!!! Già trẻ lớn bé gái trai cả nhà tôi quỳ xin tổ chương trình đấy, mau quay một tập kết hôn đặc biệt đi thôi!!!].

[Gì cơ gì cơ? Còn chưa kết hôn à? Nam thần Alpha dám kết hôn thì tôi dám trả tiền lĩnh giấy chứng nhận!].

[Có thể đứng bên cạnh nam thần Alpha mà không bị lu mờ, lại còn xứng đôi như vậy cũng chỉ có Hi Hi nhà mình mà thôi!].

[Á á á bé cưng Hi Hi ơi mẹ sẽ mãi mãi iu con!].

Couple siêu sao Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư cũng hot không kém.

Vì trong tên hai người đều có âm "yu" [1] và những khoảnh khắc gà bay chó sủa giữa cặp đôi này cũng rất hài hước, nên cư dân mạng gọi họ là cặp đôi Lông Vũ.

Nửa tháng trôi qua trong hàng loạt những sticker Tô Hoài gửi tới mỗi ngày, Khương Ngạn Hi chỉ mới viết được chút ít bản thảo mà đã tới lúc phải ghi hình tập tiếp theo của "Giao ước thánh thần".

Đang là tháng tư cuối xuân, thời tiết dần trở nên ấm áp hơn, tuyết trắng phủ kín đường xá cũng đã tan, hàng anh đào hai bên đường nở rộ, sắc hoa rực rỡ nhuộm hồng phố phường.

Vì lịch trình dày đặc nên Tô Hoài phải bay thẳng từ phim trường đến địa điểm ghi hình. Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư cũng bước vào thời kì bận rộn nên không thể cùng ra sân bay với Khương Ngạn Hi, cậu đành phải xuất phát một mình.

Sáng sớm, Khương Ngạn Hi bị tiếng điện thoại đánh thức, mắt nhắm mắt mở xem sticker Tô Hoài gửi đến.

Bé cún bự dùng mũi cọ cọ bé thỏ trắng còn đang ngủ say, tên sticker lại biến thành "Lại thêm một ngày thích bé thỏ trắng".

Khương Ngạn Hi vùi khuôn mặt ửng hồng như hoa vào chăn, tuy đôi mắt cậu đang còn lim dim nhưng nhịp tim vẫn rộn rã hơn hẳn ngày thường, khoé miệng cũng dần cong lên.

Cậu gửi lời chào buổi sáng cho Tô Hoài rồi tắm rửa và thay quần áo xong xuôi, xuống lầu gặp Lộc Ưu đúng giờ hẹn.

Khương Tuân muốn tự mình đưa em trai ra sân bay nhưng ngặt nỗi mấy ngày nay phải đi công tác nước ngoài không về được, chỉ đành dặn Khương Ngạn Hi phải chú ý an toàn, sau đó nhắc nhở tổ chương trình quan tâm đến cậu nhiều hơn.

Lần này lúc xuống lầu Khương Ngạn Hi không đeo khẩu trang, cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng sữa, bên trong là một chiếc áo len sáng màu.

Ánh nắng trong trẻo soi rõ góc nghiêng thuần khiết của Khương Ngạn Hi. Lộc Ưu vẫy tay ra hiệu từ trong xe, các nhân viên thấy cậu ai cũng giật mình kinh ngạc.

Khương Ngạn Hi lên xe rồi mà Lộc Ưu còn quay đầu ngắm nghía, cảm thán: "Trừ Hi Hi ra thì đúng là tôi chẳng tìm được Omega nào xứng với bốn chữ 'tình đầu quốc dân' nữa. Hi Hi hợp với mùa xuân quá chừng, tập này mà không có nhiệm vụ bắt buộc thì anh đã làm cho em một số đặc biệt với chủ đề nhan sắc ngày xuân rồi".

Khương Ngạn Hi ngượng ngùng cúi mặt, cậu vẫn chưa quen với việc được gọi như thế.

Vì lần này không có nhiều ngôi sao lớn cùng ghi hình nên ở sân bay chỉ có nhóm fan riêng của Khương Ngạn Hi đến ủng hộ.

Sau khi đeo khẩu trang, Khương Ngạn Hi xuống xe, được nhân viên công tác che chắn cẩn thận. Vì không có Tô Hoài ở bên nên cậu hơi lo lắng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống đất.

Các fan của Khương Ngạn Hi đã biết cậu mắc chứng sợ xã hội từ vài tin ngầm nên ai nấy đều rất trật tự. Họ tắt hết đèn flash và máy ảnh, chỉ yên lặng giơ banner rồi nhỏ giọng cổ vũ khi cậu đi qua, thi thoảng còn vài câu linh tinh khác như "Hi Hi à mẹ yêu con lắm" này nọ.

Khương Ngạn Hi vẫn bối rối, cậu chẳng hiểu gì – sao mình không phải nghệ sĩ mà cũng chưa tiết lộ bút danh nhưng vẫn có fan nhỉ?

Được tổ chương trình bảo vệ và các fan cũng giữ trật tự, Khương Ngạn Hi tới bàn làm thủ tục mà không cảm thấy quá áp lực.

Địa điểm ghi hình lần này rất gần, chỉ phải bay có hai tiếng đồng hồ. Đó là một quốc gia nhỏ ở bán cầu Bắc, nơi có cảnh sắc thiên nhiên ngày xuân cực kì nổi tiếng, còn được bình chọn là nơi thích hợp nhất cho những chuyến du ngoạn tự túc. Đất nước này có chất lượng cuộc sống rất cao, an ninh cũng rất tốt, dù có cắm trại tuỳ ý ở một bờ sông hoang vắng nào đó cũng không sợ gặp phải bất kì nguy hiểm gì. Thậm chí nếu có lỡ đánh rơi đồ này nọ, dù có phải vật quý giá hay không, thì chỉ cần tới đồn cảnh sát gần nhất tìm chắc chắn sẽ thấy vì bình thường người dân bản địa thân thiện nếu có nhặt được đồ cũng sẽ nộp lại.

Chủ đề của lần hẹn hò này cũng vừa dịu dàng vừa mang tính chữa lành – "Đêm của mối tình đầu".

Lúc ở sân bay, Tô Hoài có hỏi thời gian đến nơi của Khương Ngạn Hi, cuối cùng chuyến bay của anh đến sớm hơn hai mươi phút.

Anh vẫn nhắn WINK tán gẫu với cậu trên máy bay.

Khương Ngạn Hi hoàn toàn không phát hiện ra cậu đã có thể thoải mái dùng WINK chuyện trò với Tô Hoài hệt như với bạn bè mình, cậu thậm chí còn cảm thấy thời gian bay hôm nay sao lại nhanh lạ lùng, chẳng mấy chốc đã hết hai giờ bay.

Lần đầu tiên ra nước ngoài mà không có Tô Hoài ở bên, Khương Ngạn Hi vốn có hơi lo lắng, nhưng sau khi máy bay hạ cánh thì cậu lại vững lòng hơn không ít, tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Lúc xuống máy bay, thứ chào đón Khương Ngạn Hi là một làn gió xuân thoảng hương hoa nhẹ nhàng và mát mẻ, hệt như một tấm lụa trắng mỏng manh khẽ vuốt ve qua đôi má, cảm giác thư thái đến nỗi cậu phải nhắm mắt hít thật sâu mấy hơi dài.

Nghĩ đến việc sẽ sớm gặp được Tô Hoài, bước chân của Khương Ngạn Hi tự giác nhanh hơn không ít.

Địa điểm ghi hình lần này không phải là thành phố du lịch nổi tiếng nhất đất nước này, mà là một thị trấn nhỏ hơn bên rìa thành phố, nên lúc Khương Ngạn Hi đến nơi thì sân bay rất vắng vẻ và cũng chẳng có fan nào tới đón. Cậu cứ thế ra ngoài bằng lối đi công cộng dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác.

Xuyên qua vách thuỷ tinh mờ mờ, Khương Ngạn Hi chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, giọng không lớn lắm, nhưng lại khiến cả người cậu như tê dại.

"Khương Ngạn Hi".

Vì phải ghi hình ngay khi bước ra ngoài sân bay nên Khương Ngạn Hi không đội mũ hay đeo khẩu trang, cậu dừng bước, giật mình ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy người trước mặt mình, đôi mắt xinh đẹp của Khương Ngạn Hi sáng bừng.

Tô Hoài đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cũng không đeo khẩu trang. Anh mặc áo khoác denim màu xám khói, hai tay đút vào túi áo, đẹp trai ngời ngời, đứng đợi ở cửa sân bay sáng sủa không người. Ánh nắng ấm áp xuyên qua trần nhà thuỷ tinh chiếu xuống bờ vai Tô Hoài, dát thêm một tầng dịu dàng lên vóc người cao lớn. Nụ cười anh rạng rỡ, ý cười lan đến đáy mắt, dịu dàng như đã hoà tan cả bầu trời đêm xuân.

Đã nửa tháng không gặp nhau, ánh mắt hai người nhìn đối phương đều chứa đầy những nhớ nhung khát vọng. Họ nhìn nhau chăm chú như thể muốn quan sát hết thảy từng thay đổi nhỏ nhặt nhất.

Khoé môi Tô Hoài khẽ nhếch, anh vươn tay về phía Khương Ngạn Hi, gọi cậu bằng giọng rất đỗi dịu dàng: "Hi Hi, đến đây nào".

Bé thỏ trắng ngoan ngoãn theo bản năng nhảy ngay đến trước mặt nhân viên chăn nuôi, sau đó đặt chiếc móng vuốt trắng nõn mềm mụp vào tay anh.

Khương Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn Tô Hoài, cậu ngạc nhiên vô cùng, tim đập loạn xạ như trống bỏi nhưng cũng luyến tiếc phải dời mắt khỏi anh, gọi anh bằng thứ xưng hô lâu rồi chưa được thốt khỏi miệng: "Đàn anh ơi".

"Ừ". Tô Hoài chậm rãi nắm chặt tay Khương Ngạn Hi, thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp và trong sáng ấy, ân cần hỏi: "Có mệt không em?".

Khương Ngạn Hi lắc đầu, "Bay nhanh lắm ạ".

Tô Hoài siết chặt tay Khương Ngạn Hi hơn, mỉm cười rồi nhìn cậu say đắm. Đây là lần đầu tiên hai người họ trông thực sự giống một đôi tình nhân bình thường đang đi du lịch, nắm tay nhau giữa sân bay vắng vẻ.

Gương mặt và bước chân Tô Hoài đều có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Khương Ngạn Hi vẫn nhạy cảm nhận ra anh có gì đó hơi khác thường.

Ra khỏi sân bay, đôi mắt cậu cũng bị ánh nắng trong lành và những cánh hoa anh đào rực rỡ hai bên đường nhuộm cho thắm hồng đôi chút.

Một chiếc xe dã ngoại màu trắng đỗ ngay trước, Kỷ Vũ đội mũ thủy thủ hệt như của học sinh tiểu học đi dã ngoại đang mỉm cười, vẫy tay với Khương Ngạn Hi: "Hi Hi, cậu lề mề quá rồi đó, mau lên xe đi!".

Thiệu Văn Dư đeo kính râm, lười biếng tựa vào ghế tài xế bên cạnh, ngân nga hát: "Đã lâu không gặp bé cưng tình đầu, bạn nhỏ ơi, tay cầm tay, cùng đi dã ngoại thôi nào~".

Tô Hoài hơi ngừng lại một lát như vừa nhớ ra điều gì đó, vài giây sau mới mỉm cười giải thích với Khương Ngạn Hi: "Nhiệm vụ lần này là dạo chơi ngoại ô với bọn họ".

Nụ cười của Khương Ngạn Hi rạng rỡ, sáng trong, chân thành từ tận đáy lòng: "Vậy thì tốt quá".

Tô Hoài xoa nhẹ đầu Khương Ngạn Hi, lơ đãng liếc nhìn đôi môi hồng hào căng mọng.

Thấy cậu vui vẻ đến thế, anh cũng miễn cưỡng cười cười, "Ừ".

Chiếc xe này rất rộng rãi lại sáng sủa. Lúc lên xe, hai người ngồi vào chiếc sô pha êm ái đối diện với Kỷ Vũ.

"Đủ người rồi, khởi hành thôi!". Thiệu Văn Dư đạp ga, phóng xe đi.

Lộc Ưu và Trình Việt còn đang tụt lại phía sau, đang chuẩn bị phát thẻ nhiệm vụ đầu tiên cho bọn họ thì bị một làn gió tạt qua mặt – sau đó, khi mở mắt ra, tất cả mọi người đều choáng váng.

"???".

"???".

Lộc Ưu vội vàng hét theo chiếc xe đã xa dần: "Khoan đã! Chờ tôi một chút!!! Còn chưa phát thẻ nhiệm vụ mà!!!".

Trình Việt chống nạnh, tay vung vẩy một tờ giấy trắng: "Sống bao lâu mới thấy được cảnh này, mau đi đón xe đi!!! Khách mời tạo phản rồi!".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp