Edit: Meo
Beta: Ryal
Gió lớn đang gào thét mãnh liệt, nhưng giọng nói của Tô Hoài tựa như có thể xuyên qua cả cuồng phong, truyền thẳng đến bên tai Khương Ngạn Hi.
Tô Hoài đang hỏi cậu nhưng lại cũng giống như đang tự lẩm bẩm, chẳng cần cậu đáp lời.
Lúc Khương Ngạn Hi sực tỉnh thì Tô Hoài đã buông cậu ra mất rồi.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn Tô Hoài, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vệt hồng do thủy tinh cứa ra trên gò má anh.
Lúc Tô Hoài đã ổn định tinh thần hoàn toàn, anh mới bàn bạc với tổ chương trình về phương án giải quyết.
Người của tổ chương trình ngồi đầy cả xe, rốt cuộc cũng đưa được ra hai phương án.
Một là tổ chương trình sẽ nhường xe cho Tô Hoài và Khương Ngạn Hi đến thành phố A để tránh nạn trước, còn nhân viên công tác thì ở lại đợi xe cứu hộ đến sau.
Hai là tất cả mọi người cùng ở lại đợi đội cứu hộ, nhưng cơ bản là không biết phải đợi đến khi nào.
Khương Ngạn Hi không muốn nhân viên của tổ chương trình phải ở lại thay hai người.
Tô Hoài có hơi lo lắng, anh không muốn Khương Ngạn Hi nấn ná thêm dù chỉ một giây tại nơi bão tuyết có thể ập đến bất cứ lúc nào như chỗ này.
Lúc mọi người đang im lặng xoắn xuýt, thì đột nhiên ánh đèn xe lấp loáng từ một chiếc xe việt dã xuất hiện. Một người đàn ông cao lớn xuống xe, hắn nhìn qua tình hình xe của bọn họ, đoạn hỏi: "Có cần tôi giúp gì không? Nếu mọi người muốn tới thành phố A thì tôi tiện đường cho đi nhờ".
Lộc Ưu mừng rỡ đến độ làm cả dấu amen, "Nếu được vậy thì còn gì bằng, cảm ơn anh nhiều lắm!".
Khương Ngạn Hi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân này, mơ hồ cảm thấy giọng nói của hắn có hơi quen tai. Cậu vô thức đánh giá khuôn mặt đẹp trai lộ ra sau khăn quàng cổ và mũ áo.
Tô Hoài nhận ra Khương Ngạn Hi đang để ý đến người này, nên cũng nhìn về phía hắn.
Người đàn ông này không nhìn xe bọn họ nữa, lơ đãng liếc sang phía Khương Ngạn Hi.
Sau khi thấy được đôi mắt cậu, ánh mắt của người đàn ông được đèn xe chiếu sáng nhẹ nhàng thay đổi.
Tưởng Hằng Chi không chắc chắn, mở miệng hỏi: "... Thỏ à?".
Tô Hoài hơi nhíu mày, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Khương Ngạn Hi đột nhiên nhận ra, cậu chậm chạp mở tròn hai mắt, lẩm bẩm: "Đàn anh Hằng Chi ạ?".
Tô Hoài hơi sửng sốt.
Tưởng Hằng Chi liếc nhìn Tô Hoài, rồi lại nhìn về phía Khương Ngạn Hi, thốt lên vẻ khó tin: "Lúc nãy ở thác nước anh còn tưởng mình nhìn lầm, hoá ra là em thật".
Lộc Ưu cảm động đến mức chắp hai tay trước ngực: "Hai người quen nhau thật à? Đúng là duyên phận mà! Cảm ơn sự sắp đặt của số phận!".
Tô Hoài: "...".
Tô Hoài nắm chặt lấy tay Khương Ngạn Hi, hỏi vẻ rất đỗi tự nhiên: "Là đàn anh mà em kể đó à?".
Khương Ngạn Hi vui vẻ gật đầu, giới thiệu với Tô Hoài: "Đây là người lúc nào cũng chăm sóc cho em, đàn anh Tưởng Hằng Chi ạ".
Tô Hoài và Tưởng Hằng Chi yên lặng nhìn nhau hai giây.
Tưởng Hằng Chi cười nói: "Lúc trước đã nghe Hi Hi nhắc đến anh, hôm nay có duyên được gặp ngôi sao lớn đúng là vinh dự của tôi".
Tô Hoài lễ phép nở nụ cười: "Chào anh".
Tưởng Hằng Chi: "Ngoài này nguy hiểm lắm, có gì lên xe rồi nói tiếp, để tôi giúp mọi người kéo xe đến thành phố A".
Tô Hoài hơi do dự, nhưng nỗi lòng lo lắng cho cảm xúc của Khương Ngạn Hi đã vượt qua sự bài xích nhàn nhạt trong lòng anh: "Cảm ơn anh".
Khương Ngạn Hi cảm động nói: "Cảm ơn đàn anh ạ".
Ánh mắt Tô Hoài nhìn Khương Ngạn Hi phức tạp vô cùng. Anh im lặng nắm tay cậu, rồi đi theo Tưởng Hằng Chi.
Tưởng Hằng Chi quay đầu lại, liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, thoáng nhíu mày.
Tô Hoài đỡ Khương Ngạn Hi ngồi vào phía sau xe, rồi mới giúp Tưởng Hằng Chi và các thành viên khác của tổ chương trình dùng móc khoá nối hai chiếc xe lại với nhau.
Khương Ngạn Hi ở trong xe nhìn bọn họ làm việc qua cửa kính.
Nối xong hai chiếc xe, Tô Hoài và Tưởng Hằng Chi cũng lên xe, chậm rãi lái xe đi.
Tô Hoài ngồi bên cạnh Khương Ngạn Hi, giúp cậu kéo chiếc mũ vàng kem hơi che mắt lên, lo lắng thấp giọng hỏi: "Em có thấy khó chịu ở đâu không?".
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Em không sao thật mà".
Tưởng Hằng Chi liếc nhìn Khương Ngạn Hi qua kính chiếu hậu, đoạn hỏi: "Lúc nãy cửa sổ xe của em bị vỡ à?".
Khương Ngạn Hi khẽ gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Tô Hoài kéo tay cậu qua, nắm chặt. Anh vẫn lo lắng nhìn khắp người Khương Ngạn Hi - người lúc này chỉ còn đôi gò má là hơi ưng ửng hồng.
Khương Ngạn Hi quay sang nhìn Tô Hoài, cười cười động viên anh.
Tưởng Hằng Chi ngồi phía trước nói: "Thời tiết xấu quá, may là cửa kính xe ở đây đã được gia cố, hai người mới may mắn không sao... Mà hai người tham gia chương trình 'Giao ước thánh thần' à?".
Tưởng Hằng Chi đã biết tin Khương Ngạn Hi tham gia chương trình "Giao ước thánh thần" mùa thứ tám từ trước.
Lúc đầu Tưởng Hằng Chi còn tưởng là trùng tên, vì cơ bản hắn không nghĩ người như Khương Ngạn Hi sẽ tham gia loại chương trình này.
Sau khi nhìn ảnh chụp, Tưởng Hằng Chi mới chắc chắn rằng người đó là Khương Ngạn Hi mà hắn biết.
Tô Hoài đáp thay Khương Ngạn Hi: "Đúng vậy".
Rồi anh lại lần nữa nói: "Rất cảm ơn anh".
Khương Ngạn Hi cũng nói theo: "Cảm ơn đàn anh ạ".
Tưởng Hằng Chi cười cười: "Không có gì, dù hôm nay người gặp nạn không phải là đàn em thì anh vẫn sẽ giúp đỡ mà".
Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Nếu là đàn em, thì càng phải giúp".
Vô tình gặp lại bạn bè thời đi học, Khương Ngạn Hi vốn không quen biết nhiều người nên rất vui, nỗi sợ ban nãy cũng dịu đi ít nhiều.
Đôi mày của Tô Hoài nhẹ nhàng giãn ra, anh nắm chặt lấy tay Khương Ngạn Hi thêm một chút.
Cách Khương Ngạn Hi nói chuyện với Tưởng Hằng Chi thân thiết hơn với những người lạ khác rất nhiều, giọng điệu cũng cực kì tự nhiên: "Đàn anh đến đây du lịch ạ?".
Tưởng Hằng Chi: "Ừ, anh muốn đến đảo R lâu rồi. Anh vừa nghỉ việc nên mới có thời gian để đi".
Khương Ngạn Hi tò mò hỏi: "Tốt nghiệp xong, đàn anh ở lại nước ngoài làm việc ạ?".
Tưởng Hằng Chi: "Ừ, anh định về nước phát triển luôn, có khi lại thường xuyên gặp em đó. Em còn ở lại thành phố kia à?".
Khương Ngạn Hi: "Dạ".
Tưởng Hằng Chi cười hỏi: "Giờ đã dùng được điện thoại di động chưa?".
Khương Ngạn Hi hơi ngập ngừng: "... Rồi ạ".
"Cũng không dễ dàng gì nhỉ. Anh mất liên lạc với em sáu năm rồi, rốt cuộc giờ mới có được phương thức liên lạc với em". Tưởng Hằng Chi cảm khái, rồi hắn tiện tay đưa di động của mình cho Khương Ngạn Hi: "Em lưu số điện thoại em cho anh đi, add cả WINK nữa nhé".
Tô Hoài chăm chú nhìn điện thoại Tưởng Hằng Chi đưa đến, mày nhíu ngày càng sâu.
Anh quay đầu nhìn Khương Ngạn Hi, sự u uất tản ra khắp nơi.
Khương Ngạn Hi: "?".
Khương Ngạn Hi bị ánh mắt của Tô Hoài làm cho đớ người, mãi một lúc sau mới nhận điện thoại từ tay Tưởng Hằng Chi, rồi lại dưới ánh mắt ấy lôi một chiếc điện thoại khác từ trong túi ra.
Sau khi nhìn thấy Khương Ngạn Hi chỉ dùng một chiếc điện thoại khác để lưu số Tưởng Hằng Chi, cún con Tô Hoài đầy oan ức mới cảm thấy khá hơn đôi chút.
Anh híp mắt lại, xoa xoa đầu cậu, lực tay lớn hơn trước đây không ít.
Khương Ngạn Hi mờ mịt nhìn Tô Hoài: "???".
Tô Hoài thu lại tâm tình nơi đáy mắt, nắn nắn khuôn mặt Khương Ngạn Hi, cười cười nhìn cậu.
Khương Ngạn Hi bị nụ cười dịu dàng và vẻ đẹp trai của Tô Hoài khiến cho mụ mị cả đầu óc, cậu trả lại điện thoại cho Tưởng Hằng Chi trong trạng thái ngất ngây: "Đàn anh ơi, em lưu rồi ạ".
Nghe thấy cách xưng hô này, nét cười nơi đáy mắt Tô Hoài nhạt đi ngay tắp lự. Ánh mắt anh nhìn Khương Ngạn Hi lại trở nên u uất không thôi.
Khương Ngạn Hi nhìn Tô Hoài đang thay đổi chóng mặt, ngơ ngác: "???".
Tô Hoài khép hờ mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn Khương Ngạn Hi. Ngón tay anh tựa như đang tuyên bố chủ quyền mà luồn vào khe hở giữa những ngón tay cậu, siết chặt.
Khương Ngạn Hi để mặc Tô Hoài siết lấy tay cậu. Tim cậu đập loạn xạ, chỉ biết cúi thấp đầu.
Tưởng Hằng Chi thu hết một loạt hành động nho nhỏ, mờ ám của hai người qua kính chiếu hậu vào mắt. Ánh mắt hắn nhìn mặt đường cũng trở nên phức tạp hơn, như có như không nhíu mày.
Lúc đến thành phố A đã là chín giờ tối.
Thành phố A được xây dựng dựa vào sườn núi, nếu so với thành thị chính thì quy mô không lớn lắm.
Khắp thành phố đều là những ngôi nhà riêng đơn độc, nhà cửa cũng rất thưa thớt, hầu như nhà nào cũng có một khoảng sân riêng.
Lúc đến được thành phố A thì bão tuyết cũng đã suy yếu đi nhiều, biến thành một đợt tuyết lớn bình thường.
Gió cũng đã nhẹ đi nhiều, màn đêm yên lặng phủ đầy những bông tuyết trắng xoá.
Tưởng Hằng Chi hỏi: "Mọi người định đi đâu để tôi đưa luôn".
Khương Ngạn Hi: "Nhà trọ Thụy Sâm ạ".
Cái tên chỗ này nhìn đã biết là được đặt một cách qua loa, cứ thế mà gọi là "Nhà trọ Thụy Sâm".
Tưởng Hằng Chi hơi sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Đảo R nhỏ thật, anh cũng đặt phòng ở đó đấy".
Tuy thành phố A được gọi là thành phố nhưng nó lại giống một vùng nông thôn lớn kì lạ hơn.
Ở đây không có khách sạn, chỉ có vài hộ kinh doanh nhà trọ mà thôi.
Mà những người này mở nhà trọ cũng chẳng phải vì lợi nhuận, mà chỉ để chăm sóc du khách tới du lịch.
Vì khách du lịch rất đông mà nhà trọ thì ít, nên hầu hết nhà trọ ở đây không nhận khách lẻ.
Khương Ngạn Hi ngây thơ chỉ bởi vì được ở chung với người quen mà vui vẻ vô cùng: "Thật là trùng hợp".
Tưởng Hằng Chi cười nói: "Đúng là duyên phận đưa đẩy anh đến đây để gặp em thật rồi".
Tô Hoài: "...".
Tô Hoài thở dài, nhắm mắt lại một lúc.
Thành phố A rất nhỏ nên đi chưa được bao lâu đã đến nơi.
Thiệu Văn Dư và Kỷ Vũ nghe nói bọn họ gặp tai nạn nên lo lắng đứng chờ ở cửa nhà trọ.
Thấy Khương Ngạn Hi và Tô Hoài xuống xe, họ vội vàng chạy tới, bước quanh hai người kiểm tra mấy vòng.
Tô Hoài nói: "Không sao".
Thiệu Văn Dư yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: "May mà chú không sao, ba hồn bảy vía của anh bị chú doạ suýt thì bay mất, anh chú còn muốn sống khoẻ mạnh đấy nhá".
Kỷ Vũ xoay Khương Ngạn Hi mấy vòng, kiểm tra từ trên xuống dưới, đoan chắc là cậu không sao, mới ôm lấy cậu: "Trời ạ, hai người làm nhiệm vụ thôi mà, có cần phải liều mạng vậy không hả?".
Khương Ngạn Hi đã không sao rồi, cậu cũng không muốn Kỷ Vũ phải lo lắng, bèn cười nói: "Tuy thời tiết có hơi xấu, nhưng tớ được ngắm nhiều cảnh thần kì lắm luôn".
Nhìn thoáng qua gương mặt hơi trắng bệch của Khương Ngạn Hi, Kỷ Vũ còn tưởng do mình ôm cậu chặt quá.
Cậu chàng lập tức buông Khương Ngạn Hi ra, nhưng vẫn còn lo lắng: "Cậu mà có chuyện gì thì tớ cũng chết quách đi cho rồi, khó khăn lắm mới lôi được con thỏ nhà cậu...".
Tưởng Hằng Chi xuống xe, nói: "Một mình em á? Muốn một mình ẵm hết công lao à?".
Kỷ Vũ sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Hằng Chi, ánh mắt cũng sáng lên: "Đàn anh ạ?".
Tưởng Hằng Chi đóng cửa xe, hai tay đút túi áo, hắn mỉm cười liếc nhìn Khương Ngạn Hi: "Rõ ràng là hai chúng ta cùng nhau nuôi thỏ, anh không cho phép thiếu tên mình trong sổ tay nhân viên đâu đó nha. Chỉ mỗi một mình em mà đòi lo được hết cho bé thỏ tự kỉ này cơ à?".
Khương Ngạn Hi cúi đầu, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.
Tô Hoài và Thiệu Văn Dư cùng nhíu mày.
"Đàn anh... Sao anh lại ở đây?". Kỷ Vũ ngạc nhiên hỏi.
Tưởng Hằng Chi nhíu mày: "Sao anh không được ở đây? Đêm nay anh còn muốn ngủ lại đây nữa kìa".
Kỷ Vũ: "Vậy càng tốt, lúc trước em còn mong đến lúc ba chúng ta gặp lại nhau, không ngờ nó lại tới nhanh như vậy".
Tưởng Hằng Chi cười hỏi: "Là bất ngờ được mong muốn, hay bất ngờ không được mong muốn hử?".
Khương Ngạn Hi nhỏ giọng nói: "Là được mong muốn ạ".
Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi ăn ý liếc mắt nhìn nhau cười, rồi nắm tay nhau.
Kỷ Vũ: "Lại đây nào Hi Hi, gặp lại nhau phải có nghi thức chứ".
Tưởng Hằng Chi: "Thỏ ơi, tới đây".
Mặt Khương Ngạn Hi đỏ bừng, cậu liếc sang Tô Hoài theo bản năng.
Tô Hoài đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, anh thoáng nhướng mày, ánh mắt như muốn hỏi họ đang làm gì vậy?
Khương Ngạn Hi ngượng ngùng quá đỗi, cậu nhỏ giọng kháng nghị: "Nhưng mà... chúng ta trưởng thành lâu lắm rồi mà".
Mắt Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi nhìn cậu sáng lập loè.
Khương Ngạn Hi không chịu nổi ánh mắt của bọn họ, cậu cắn môi, khẽ thở dài.
Khương Ngạn Hi bước đến nắm tay bọn họ. Cậu chậm rì rì quay người lại, rồi nhắm mắt ngả mạnh người ra phía sau.
Tô Hoài bước về trước một bước theo bản năng, lo lắng mở to mắt: "!".
Một giây sau, cánh tay của Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi vững vàng đỡ được Khương Ngạn Hi.
Tô Hoài dừng lại, thở phào nhẹ nhõm. Anh hơi ngạc nhiên khi nhận ra sự tín nhiệm mà Khương Ngạn Hi dành cho bọn họ.
Khương Ngạn Hi miễn cưỡng mở mắt trong vòng tay của hai người kia, hiếm khi lộ ra vẻ mặt không biết phải nói gì: "Được chưa?".
Tưởng Hằng Chi nghiêm túc đánh giá: "Được rồi, được rồi, tiến bộ rất lớn".
Kỷ Vũ gật đầu: "Đáng được khen thưởng".
Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi nhấc Khương Ngạn Hi lên, làm cậu giật mình hét ầm ĩ. Rồi hai người kệ xác Khương Ngạn Hi giãy dụa hay vùng vẫy, nhấc cậu vào cửa nhà trọ như đang bắt một con thỏ.
Tô Hoài và Thiệu Văn Dư chẳng hiểu ra làm sao đành phải im lặng trong chốc lát, sau đó Thiệu Văn Dư chần chờ hỏi: "Hoài Hoài, ai đấy? Cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc vừa nãy là cái quái gì vậy?".
Tô Hoài nhìn bóng lưng ba người nô đùa với nhau với tâm trạng phức tạp.
Anh đã thấy được nụ cười mà trước nay anh chưa từng được thấy trên khuôn mặt Khương Ngạn Hi.
Lẳng lặng nhìn một lát, tâm tình vốn đang chua xót cũng dần bình lặng lại.
Anh mỉm cười nhìn Khương Ngạn Hi, chậm rãi bước theo vào.
Lần này nhà trọ được chọn là một toà biệt thự lớn theo phong cách kiến trúc đảo R, bên trong được trang trí rất gọn gàng, sáng sủa, mang theo hơi thở ấm áp của cuộc sống.
Phần lớn diện tích ngôi nhà là khu vực công cộng để mọi người có không gian rộng rãi để cùng nấu ăn, cùng ăn cơm, cùng uống rượu, tán gẫu ở quầy bar hay cùng quấn thảm len, quây quần bên nhau chơi boardgame bên lò sưởi.
Vì đêm nay có bão tuyết nên những khách du lịch đặt phòng trước đều đã huỷ hết, cả nhà trọ chỉ có năm người bọn họ.
Vì cả hai nhóm đều chưa hoàn thành nhiệm vụ, nên chỉ có thể rút thăm để lấy va li của một người.
Tưởng Hằng Chi tránh đi đoạn ghi hình rút thăm, lên lầu tìm phòng mình trước.
Kỷ Vũ gọi hắn lại, hỏi: "Đàn anh ơi, tối nay tụi em muốn tự mình nấu ăn, anh có muốn tham gia không? Tụi em định làm cơm chiên á".
Khương Ngạn Hi vội vàng gật đầu, nhỏ giọng ngóng trông: "Em cũng muốn ăn nữa".
Tưởng Hằng Chi đang xách va li lên cầu thang thì dừng lại, ra dấu OK: "Anh đi tắm trước đã, lát gặp lại".
Lộc Ưu cầm thăm tới chỗ Kỷ Vũ và Khương Ngạn Hi.
Vì đã lén lút chuẩn bị từ trước nên Khương Ngạn Hi chọn bừa một cái chẳng hề do dự.
Chọn được va li của Tô Hoài.
Tô Hoài xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Không ổn hở em?".
Khương Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn anh, cười hờ hững: "Dạ không, ngược lại mới đúng...".
Tô Hoài nhẹ nhàng che miệng Khương Ngạn Hi lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu im lặng, thay cậu nói: "Ngược lại quần áo của anh đều rất lớn, cho em mượn mặc tạm chắc là không sao".
Khương Ngạn Hi phản ứng lại, lập tức mím chặt môi, hơi chột dạ gật gật đầu.
Cậu tò mò nhìn Kỷ Vũ rút thăm.
Kỷ Vũ nhắm mắt cầu nguyện một lúc lâu, sau đó cẩn thận rút một tờ thăm. Sau khi mở ra, ánh mắt cậu chàng chất đầy mấy chữ to "sống không còn gì luyến tiếc", rồi cúi gằm mặt xuống.
Thiệu Văn Dư lại gần nhìn xem, tiếc nuối vỗ vỗ vai Kỷ Vũ: "Không sao, anh đây có thể cho em mượn áo thun làm áo ngủ, quần áo của anh lớn lắm...".
Kỷ Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Cảm ơn anh trai, nhưng em quen thả rông đi ngủ rồi".
"Thả rông thì sao nhiễm mùi hương của anh đây được...".
Thiệu Văn Dư mãi mới nhận ra, đồng tử trừng lớn.
Lộc Ưu kéo Khương Ngạn Hi qua một bên, nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: "Anh bỏ thuốc ức chế của em vào va li rồi đó".
Khương Ngạn Hi cảm động gật đầu: "Cảm ơn anh ạ".
Sau khi rút thăm xong, hai nhóm tách nhau ra, xách hành lí lên lầu.
Phòng của Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư ở lầu hai, còn Khương Ngạn Hi và Tô Hoài lại ở lầu ba.
Tô Hoài lên tới lầu ba, anh nhíu mày nhìn căn phòng treo tấm bảng "Occupied" ở cuối hành lang.
Khương Ngạn Hi theo sau Tô Hoài, cùng Tô Hoài nhìn sang tấm bảng nọ, "Chắc đây là phòng của đàn anh Hằng Chi".
Tô Hoài cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh, dời mắt đi: "Ừm".
Phòng của Tô Hoài và Khương Ngạn Hi đối diện với phòng của Tưởng Hằng Chi.
Tô Hoài giúp Khương Ngạn Hi mở cửa phòng, đẩy mạnh va li hành lý vào trong.
Lúc đóng cửa lại Tô Hoài kiểm tra khắp phòng, xác nhận không có máy quay rồi mới mở va li ra.
Dù là va li của Tô Hoài, nhưng trong đó quần áo của Khương Ngạn Hi còn nhiều hơn cả quần áo của anh.
Khương Ngạn Hi lúc này mới phát hiện hoá ra cậu đã gửi nhiều quần áo ở chỗ anh như vậy, ngạc nhiên lẩm bẩm: "Mình gửi nhiều vậy à...".
Vì ngày đó Tô Hoài đột ngột tỏ tình với Khương Ngạn Hi, nên lúc tìm quần áo đưa cho anh mang về đầu óc cậu cứ loạn cào cào cả lên.
Tô Hoài cười tủm tỉm, hờ hững nói: "Gửi nhiều hơn nữa cũng không sao".
Khương Ngạn Hi xấu hổ cắn môi dưới.
Lúc lấy quần áo, Tô Hoài thoáng thấy một góc bao bì quen thuộc, tầng dưới va li đang cất thuốc ức chế liều mạnh.
Tô Hoài hơi nhíu mày, dứt khoát dời mắt đi, cầm quần áo đứng dậy.
Anh không yên tâm sờ thử trán Khương Ngạn Hi: "Hơi nóng, em uống thuốc chưa?".
Hiệu lực thuốc ức chế ngắn hạn của Omega và của Alpha rất khác nhau, nên Tô Hoài cũng không rõ Khương Ngạn Hi đặt báo thức uống thuốc thế nào.
Khương Ngạn Hi bừng tỉnh, chợt nhớ đến điều gì đó vội vàng lôi điện thoại từ trong túi ra.
Điện thoại hết pin, đã sập nguồn.
Cậu bỏ lỡ thời gian uống thuốc rồi!
Thấy mặt Khương Ngạn Hi viết to mấy chữ "xong đời rồi", Tô Hoài nhíu mày hỏi: "Em lỡ cữ thuốc rồi à?".
Sau khi phân hoá, Khương Ngạn Hi vẫn luôn rất tỉ mỉ trong việc chọn thuốc ức chế. Tai nạn vừa rồi nhất thời làm cậu sơ sẩy, lần đầu tiên quên uống thuốc ức chế ngắn hạn, khiến cậu bối rối không biết phải làm sao.
Cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra, sau khi đổi xe tuyến thể của cậu vẫn cứ mơ hồ nóng lên...
Vì không muốn Tô Hoài nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của mình nên Khương Ngạn Hi tiện tay vơ lấy hộp thuốc, giả vờ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Giờ em uống cũng được ạ, không sao...".
Hơn nữa cậu còn mang theo thuốc ức chế liều mạnh, hẳn là sẽ không sao đâu... nhỉ.
Tô Hoài vặn nắp chai nước cho Khương Ngạn Hi rồi nhìn cậu uống thuốc. Anh vẫn chưa yên tâm hẳn, thấp giọng hỏi: "Nếu buổi tối... Em không khoẻ, thì nhớ tìm anh đó".
Khương Ngạn Hi đặt bình nước xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Hoài, hiển nhiên là đang nghĩ ngợi thêm.
Nếu Khương Ngạn Hi không nhắc gì đến việc cần anh giúp đỡ thì anh sẽ không nhắc lại nữa, nhưng Tô Hoài biết cậu đang cả nghĩ nên lại giải thích thêm: "Thuốc ức chế ngắn hạn bị mất tác dụng rồi thì lần sau phải đợi rất lâu mới hoạt động lại được. Có gì để anh giúp em tiêm thêm thuốc ức chế liều mạnh".
Khương Ngạn Hi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ".
"Tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm đi em".
Tô Hoài xoa xoa đầu Khương Ngạn Hi, rồi cầm quần áo của mình ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tô Hoài, nâng tay sờ sờ tuyến thể đã nóng ran của mình, do dự rủ mắt nhìn bao bì của thuốc ức chế trong ngăn kéo va li.
Bốn mươi phút sau, Khương Ngạn Hi xuống lầu.
Tô Hoài đã thay một bộ quần áo thoải mái, anh đang ngồi trên ghế salon cạnh lò sưởi xem tạp chí.
Vì mới tắm xong nên tóc Tô Hoài mềm mại rủ xuống giữa hai hàng mày, vẻ đẹp trai ấy hoà vào không gian ấm áp xung quanh càng tôn lên khí chất nam thần ngời ngời của anh, khiến Khương Ngạn Hi xao xuyến không thôi.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngạn Hi thấy dáng vẻ này của Tô Hoài, cậu đứng sững trên cầu thang, tim hẫng đi vài nhịp.
Tô Hoài nhạy bén nhận ra ánh nhìn của Khương Ngạn Hi, anh buông cuốn tạp chí xuống, cũng nhìn về phía cậu, nở nụ cười dịu dàng.
Chỉ một ánh mắt thôi mà Khương Ngạn Hi có thể tinh tế cảm nhận được, đàn anh đang chờ cậu.
Nhịp tim của Khương Ngạn Hi nháy mắt tăng vọt, đột nhiên đầu óc cậu choáng váng, hai tai đỏ chót, tay chân cùng chiều mà cứng ngắc bước xuống cầu thang.
Tưởng Hằng Chi đang đứng trong bếp làm cơm chiên cho hai đứa đàn em của mình. Kỷ Vũ làm phụ bếp cho hắn, nhưng sau khi phá hư một quả trứng gà thì bị đuổi ra ngoài.
Thấy Khương Ngạn Hi đi xuống, Tưởng Hằng Chi dừng nấu ăn. Hắn nhìn vành tai đỏ ửng của Khương Ngạn Hi, lo lắng hỏi: "Em sao đấy Thỏ, sao tai đỏ quá thế, hay là bị cảm rồi?".
Khương Ngạn Hi có hơi lúng túng: "Không phải đâu ạ... Anh có cần em giúp gì không?".
Tưởng Hằng Chi nghi ngờ nhìn sắc mặt của Khương Ngạn Hi: "Nhìn em cứ như mệt sắp chết rồi ấy, thôi ra ngoài nghỉ ngơi đi, tụi em mà giúp thì chỉ có thêm phiền thôi".
Khương Ngạn Hi cũng tự biết thân biết phận, cậu cúi thấp đầu, xấu hổ đáp: "Dạ".
Thiệu Văn Dư chưa xuống nên Kỷ Vũ ngồi một mình ở bàn ăn bên cạnh chơi điện thoại.
Tô Hoài đặt tạp chí lên đùi, vỗ nhè nhẹ vị trí bên cạnh mình, thấp giọng gọi: "Hi Hi, lại đây nào".
Khương Ngạn Hi lập tức nghe lời đến ngồi cạnh Tô Hoài, không biết vì sao lại cảm thấy hơi sốt sắng.
Tô Hoài vươn tay nặn nặn vành tai của Khương Ngạn Hi, sau đó anh kề sát mặt lại gần cậu để cảm nhận nồng độ pheromone.
Khá ổn định.
Khương Ngạn Hi bị Tô Hoài ngửi đến đỏ bừng cả mặt, sắc đỏ lan tràn đến tận mang tai. Cậu ngoan ngoãn ngồi im, đến mắt cũng không dám chớp.
Tô Hoài thoáng yên tâm, anh nhỏ giọng thì thầm bên tai Khương Ngạn Hi: "Em cảm nhận được tác dụng của thuốc chưa?".
Khương Ngạn Hi không những tắm rửa sạch sẽ mà còn xịt thêm gần hết bình nước khử mùi mới làm dịu đi đôi chút pheromone trên người mình. Vậy mà cậu chỉ mới ngửi thấy mùi pheromone hương cỏ hạ thanh mát trên người Tô Hoài thôi mà cơ thể đã cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều rồi, đến cả tuyến thể cũng bớt râm ran khó chịu đi hẳn.
Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm. Cậu quyến luyến hít một hơi thật sâu hương cỏ hạ mỏng manh trong không khí, vô thức thì thào: "Chắc là... không sao rồi ạ".
Tô Hoài nhận ra tầm mắt của Khương Ngạn Hi đã trở nên mông lung khác lạ, nơi đáy mắt cậu là lưu luyến, là khát vọng khác hẳn ngày thường, hệt như một bé gà con non nớt vừa mới phá vỏ chào đời.
Tô Hoài chần chờ trong chốc lát, sau đó anh thử thăm dò đặt cổ tay mình dưới mũi Khương Ngạn Hi.
Mạch đập trên cổ tay cũng toả ra từng làn pheromone nhàn nhạt.
Khương Ngạn Hi mờ mịt nháy mắt, nghe theo tiếng gọi của bản năng mà kề chóp mũi mình vào sát cổ tay của Tô Hoài rồi hít sâu một hơi, sau đó thoả mãn nhắm mắt lại.
Thanh âm nho nhỏ của Khương Ngạn Hi mang theo chút giọng mũi mềm mại, hệt như đang làm nũng: "Mùi hương của đàn anh... thơm quá".
Tô Hoài sửng sốt, đồng tử trợn tròn, rụt tay lại.
Khương Ngạn Hi mở mắt ra, dùng ánh mắt vừa mất mát vừa oan ức nhìn anh.
Tô Hoài bị ánh nhìn của Khương Ngạn Hi làm cho tim đập loạn xạ. Tựa như đã chắc chắn điều gì nên anh không muốn nấn ná thêm một giây nào nữa. Anh kéo Khương Ngạn Hi đứng dậy, "Hi Hi, đi theo anh một lát".
Ánh mắt Khương Ngạn Hi dính chặt lấy Tô Hoài, không rời một phút, lon ton theo sau Tô Hoài hệt một bé gà con.
Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi nhìn về phía hai người đứng lên mà chẳng hiểu ra làm sao.
Tô Hoài nhàn nhạt nói: "Mọi người ăn tối trước đi, không cần chờ chúng tôi".
Kỷ Vũ: "???".
Tưởng Hằng Chi: "...".
Tô Hoài vội vàng dẫn Khương Ngạn Hi lên lầu. Vừa vào phòng cậu, anh đã trở tay khóa trái cửa lại.
Lúc quay người lại, Tô Hoài ngay lập tức va phải ánh mắt mờ mịt, ngóng trông của Khương Ngạn Hi. Ánh mắt nóng rực ấy kết hợp với hương hoa chanh ngọt ngào lan tràn trong không khí làm anh choáng ngợp.
Tô Hoài bị pheromone của kì phát tình tràn ngập trong không gian kích thích vô cùng, cơ thể anh nóng bừng lên trong nháy mắt.
Khương Ngạn Hi vẫn đang mê man, ngóng trông nhìn Tô Hoài, mềm giọng gọi: "Đàn anh ơi?".
Nhịp tim Tô Hoài bấn loạn cả lên vì tiếng gọi này, "Hi Hi, em...".
Những lời còn lại đều bị dáng vẻ của Khương Ngạn Hi bây giờ ngăn lại mất.
Yết hầu Tô Hoài lăn lăn.
Khương Ngạn Hi như dựa sát vào lồng ngực Tô Hoài, ngước mắt lên nhìn anh.
Lúc Khương Ngạn Hi đến kì phát tình thì mỗi một ánh mắt, một nét mặt, thậm chí đến mỗi sợi lông mi thôi cũng đều quyến rũ lạ lùng.
Cậu tựa một quả dâu tây mới chín, trong nét ngây thơ hồn nhiên lại toát ra hương trái cây mọng nước thơm lành, khiến người ta không khỏi muốn nếm thử một lần thứ chất lỏng đỏ tươi say lòng người ấy.
Khuôn mặt ngây thơ đến tận cùng ấy lại quyến rũ người ta đến tận cùng.
Đủ sức khiến bất cứ một Alpha nào phải đảo điên.
Tô Hoài khó khăn dằn xuống nhịp tim đang đập loạn. Anh cố nén bản năng mãnh liệt đang gào thét đòi phóng thích pheromone để áp đảo Omega yếu đuối trước mặt, dùng nốt tia lí trí cuối cùng còn sót lại của mình, khàn giọng nói: "Hi Hi, em đang phát tình rồi, cần tiêm thuốc ức chế liều mạnh vào".
Khương Ngạn Hi ngẩng đầu, say đắm nhìn Tô Hoài. Cậu không thể kiềm chế mà kề sát vào cổ anh, khẩn thiết muốn tìm về suối nguồn có thể xoa dịu cậu.
Chóp mũi cậu cọ đến cổ Tô Hoài, hô hấp nóng rực như có như không trêu đùa ranh giới cuối cùng của một Alpha.
"Khương Ngạn Hi...".
Nhịp thở của Tô Hoài không kiềm được mà trở nên dồn dập, đồng tử anh dao động kịch liệt.
Tô Hoài vội vàng giữ vai Khương Ngạn Hi lại, ngăn cho cậu tiếp tục đẩy mình vào nước sôi lửa bỏng.
Anh có thể dễ dàng cảm nhận được sự nóng rực như thiêu như đốt của một Omega trước kì phát tình.
Còn không đi nữa thì sẽ thật sự xảy ra chuyện mất...
"Em chờ anh một chút...".
Trán Tô Hoài lấm tấm mồ hôi, anh nhắm mắt lại, gian nan duy trì tia lý trí cuối cùng yếu ớt như sợi tơ nhện mỏng manh.
Tô Hoài nhẹ nhàng đẩy Khương Ngạn Hi ra, xoa xoa đầu cậu, ngón tay anh hơi run rẩy, nhẹ giọng dỗ dành: "Hi Hi ngoan, đợi anh một lát, anh tìm Kỷ Vũ đến tiêm thuốc ức chế cho em nhé".
"Đừng mà...".
Tô Hoài vừa định quay người đã bị Khương Ngạn Hi ôm chầm lấy từ phía sau, nháy mắt cứng đờ người.
Hai bàn tay mềm mại nóng rực của Khương Ngạn Hi hướng dần lên bờ vai anh. Khương Ngạn Hi nhón chân lên, cuối cùng cậu cũng có thể kề cận với suối nguồn khát vọng của mình rồi.
"Đàn anh... đừng đi mà".
Khương Ngạn Hi vội vàng hấp thụ pheromone nhàn nhạt tràn ra từ tuyến thể của Tô Hoài, đáng thương vô cùng mà nhỏ giọng nỉ non, "Đàn anh, giúp em với, không phải tiêm thuốc... Em muốn pheromone của anh cơ".
Tô Hoài như ngừng thở, nhắm mắt lại.
Anh lấy tự tin ở đâu mà cho rằng bản thân mình có thể rời đi khi Khương Ngạn Hi đang phát tình cơ chứ?
Tô Hoài yên lặng để Khương Ngạn Hi ôm mình một lát, sau đó anh chậm rãi quay người lại, gỡ tay cậu trên vai anh xuống, cúi đầu nhìn vào mắt Khương Ngạn Hi.
Giọng Tô Hoài có thể xem như bình tĩnh: "Lặp lại lần nữa nào, em muốn anh làm gì?".
Tay bị gỡ xuống, Khương Ngạn Hi tủi thân đến nỗi đuôi mắt đỏ bừng.
Cậu vội vàng kéo góc áo Tô Hoài, sốt sắng nói: "Đừng... đừng tiêm cho em".
Mắt Tô Hoài tối sầm lại, con ngươi anh đen đặc như hồ sâu không đáy, hệt như đang chứa đựng cả cơn bão tuyết rợp trời, trái ngược hoàn toàn với giọng điệu bình tĩnh của anh.
Tô Hoài "Ừ" một tiếng, như khen thưởng mà đặt lại tay Khương Ngạn Hi lên vai mình. Bàn tay nóng rực của anh động viên, vỗ về lưng cậu. Anh dịu dàng hỏi: "Lặp lại lần nữa nào, em muốn gì?".
Khương Ngạn Hi quyến luyến bám lấy bờ vai của Tô Hoài, vùi đầu vào hõm vai anh, nhỏ giọng làm nũng: "Em muốn... muốn pheromone của đàn anh".
Tô Hoài nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của Khương Ngạn Hi dành cho mình, dịu giọng hỏi: "Ngoan, anh cho em liền đây, được không nào?".
Khương Ngạn Hi nhào lên vai Tô Hoài, khẽ gật đầu: "Dạ".
"Đàn anh ơi... Em khó chịu quá, anh nhanh lên một chút được không?".
Tô Hoài ôm lấy Khương Ngạn Hi, ngón tay anh động viên mà nhẹ nhàng vuốt ve làn da nóng rẫy nơi tuyến thể của cậu. Anh bị cậu làm cho nhũn cả tim, đáy mắt đuôi mày đều chan chứa cưng chiều: "Được rồi, của em đây. Bé cưng đừng ôm chặt anh quá, anh không cúi xuống được".
Khương Ngạn Hi miễn cưỡng nới lỏng vòng ôm một ít, mềm mại đáp lời: "Dạ".
Mọi sự ràng buộc như được tháo gỡ hết trong giây lát, pheromone nồng độ cao tuỳ ý lan tràn, nhấn chìm cả căn phòng.
Anh xoay người ôm Khương Ngạn Hi dựa lên cửa.
Khương Ngạn Hi lưu luyến hít vào từng luồng pheromone của Tô Hoài. Cậu vịn lấy lưng anh, sốt ruột hỏi: "Đàn anh... anh đang cắn à?".
"Anh chưa". Tô Hoài bật cười, "Bé cưng đừng vội".
Tô Hoài vùi đầu vào bả vai của Khương Ngạn Hi, ngón tay nhẹ nhàng đẩy cổ áo ra, quan sát tuyến thể của cậu.
Mùi hương ngọt ngào đầy cám dỗ điên cuồng kích thích các giác quan đang thiếu kiên nhẫn của Alpha.
Phía sau cổ là làn da nõn nà, thanh tú kết hợp với tuyến thể ửng hồng. Vết cắn lần trước đã không còn nhìn thấy được nữa rồi.
Khoảnh khắc Tô Hoài liếm láp tuyến thể của Khương Ngạn Hi, cậu sốt ruột đến mức hai mắt đỏ ửng, vươn tay ôm chặt lấy anh, làm nũng: "Đàn anh ơi... nhanh lên, xin anh đấy".
Hô hấp của Tô Hoài rối loạn ngay tắp lự. Dục vọng chiếm hữu mà anh đã phải gắng gượng chịu đựng suốt bấy lâu nay hằn đỏ nơi đáy mắt, thậm chí còn điên cuồng hơn cả lúc anh đang trong kỳ mẫn cảm.
Tô Hoài không chút do dự mà cắn xuống.
Anh dường như quên cả khống chế, tuỳ ý để răng nanh sắc nhọn của mình đâm thủng làn da mỏng manh nơi tuyến thể của Khương Ngạn Hi.
Cậu cắn chặt môi, bật ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Tô Hoài khẽ xoa đầu Khương Ngạn Hi để động viên. Anh thích ý nheo mắt lại, dục vọng chiếm hữu thoả thích theo hơi thở của anh truyền vào tuyến thể của cậu.
Anh dùng đầu lưỡi liếm láp, rồi mút nhẹ.
Nụ hôn sâu tựa như đang tham lam tận hưởng hết thảy pheromone ngọt ngào tràn ra từ tuyến thể của Khương Ngạn Hi.
Pheromone của kì phát tình lấp đầy toàn bộ tuyến thể, chảy dọc theo làn da sau nơi ấy, thấm ướt cả cổ áo thun.
Sự nôn nóng được xoa dịu đi đôi chút.
Hương hoa chanh được hương cỏ mùa hè ấm áp vuốt ve, chữa lành.
Sau khi đánh dấu, hai người đều cảm nhận được sự thoả mãn vô cùng, hô hấp trong phòng cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.
Trong hơi thở đan xen, thanh âm du dương, dịu dàng của Khương Ngạn Hi vang lên bên tai Tô Hoài.
"Thích...".
Lông mi Tô Hoài khẽ run rẩy.
"Em thích... pheromone của đàn anh".