Edit: Ryal

Ấy thế mà, Khương Ngạn Hi lại nhận ra giọng điệu Tô Hoài có vẻ hơi ấm ức.

Lần đầu tiên cậu được thấy một đàn anh thế này, trái tim tăng tốc liên hồi, ánh mắt cũng lộ vẻ do dự.

Tô Hoài nhanh chóng cất giấu những oan ức thuộc về chú cún con to bự kia đi, mỉm cười với cậu, bắt đầu lái xe sang một địa điểm khác.

Tình hình giao thông còn tệ hơn ban nãy, càng lúc gió tuyết càng dày, tầm nhìn phía trước cũng giảm đi nhiều, trở nên mờ mịt giữa trời tuyết trắng xóa.

"Hay mình đi chậm lại thêm chút nữa đi anh". Khương Ngạn Hi bất an nhắc nhở.

Tô Hoài giảm tốc, liếc nhìn quãng đường còn lại trên bản đồ: "Rất có thể mình sẽ không tới được thành phố A trước 8 giờ tối đâu".

Khương Ngạn Hi vẫn thấy an toàn quan trọng hơn: "Không sao ạ, nếu đàn anh mệt thì để em lái thay cho".

Tô Hoài cười nhạt: "Em tập lái xe rồi à?".

Khương Ngạn Hi gật đầu, vẫn kiên quyết: "Vâng, em tập rồi, đi chậm chút chắc... không sao đâu ạ".

Chắc...

Tô Hoài: "Từ cái lần đi trung tâm thương mại kia à?".

Khương Ngạn Hi hơi kinh ngạc: "Sao đàn anh biết ạ?".

Tô Hoài cười: "Ngày nào cũng gặp, chỉ có hôm ấy em đi ra ngoài thôi".

Khương Ngạn Hi có cảm giác như mình đã lộ ra cái tính lười như sâu trước mặt đàn anh, cậu hơi ngượng ngùng: "Bình thường em không thích ra ngoài lắm".

Tô Hoài: "Ừm, anh biết mà, trong nhà em rất thơm".

Ý thức được rằng anh đang nói tới pheromone của mình, gương mặt Khương Ngạn Hi hơi ửng đỏ. Một chốc sau, cậu siết tay thật chặt, nhỏ giọng: "Pheromone của đàn anh... cũng thơm lắm ạ".

Ánh mắt Tô Hoài khựng lại, hầu kết anh hơi lăn lăn, đôi tay cầm vô lăng hơi siết chặt.

Anh không ngờ Khương Ngạn Hi sẽ đáp lại một cách to gan như thế, thứ kích động nào đó ngày càng mãnh liệt.

Việc khen ngợi pheromone của nhau giữa Alpha và Omega là một hành động cực kì mờ ám, chẳng khác gì khen cơ thể đối phương rất đẹp.

Khương Ngạn Hi thì lại chỉ đơn thuần là muốn bày tỏ thôi. Cậu nói xong mới ý thức được rằng câu trả lời ấy mờ ám vô cùng, hai tai bèn đỏ rực, lập tức sốt sắng nhỏ giọng giải thích, nhưng phải cái càng nói càng tỉ mỉ hơn: "Ý em là, pheromone của đàn anh ấm áp lắm, cũng dịu dàng nữa, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái...".

Tô Hoài càng nghe càng đỏ tai, anh nhẹ hít sâu một hơi, không dám nghe thêm nữa, đành bất đắc dĩ nhếch miệng ngắt lời: "Ừm, anh biết mà".

Khương Ngạn Hi chỉ sợ mình không giải thích rõ ràng, cậu hốt hoảng đỏ mặt nhìn anh.

Tô Hoài hơi mím môi, khuôn mặt thường ngày thong dong giờ lại hơi thẹn thùng, anh nhẹ nhàng liếc sang phía cậu: "Anh biết em thích anh mà".

Con ngươi Khương Ngạn Hi rung động kịch liệt: "!".

Tô Hoài cười, bổ sung thêm: "Thích pheromone của anh".

Nhưng sắc mặt Khương Ngạn Hi vẫn thế.

Về căn bản, thì "thích pheromone" và "thích người ấy" giữa Alpha với Omega cũng chẳng khác nhau là bao.

Bởi tình yêu xuất hiện giữa Alpha và Omega vốn phần lớn là nhờ độ xứng đôi pheromone, nếu một cặp đôi có độ xứng đôi cao, thì rất có thể họ cũng sẽ bị hấp dẫn bởi người còn lại theo bản năng.

Khương Ngạn Hi tự giận mình đến độ bốc khói, ngồi sững sờ tại chỗ.

Trong mắt Tô Hoài là những gió tuyết đang thét gào ngoài kia, giọng anh bình thản như thể đang nói về chuyện gì đó rất đỗi bình thường: "Anh cũng thích em".

Khương Ngạn Hi chầm chậm mở to mắt: "...".

Tô Hoài: "Anh thích em, và thích cả pheromone thuộc về em nữa".

Anh chăm chú cảm nhận hương hoa nhạt nhưng ngọt ngào tỏa ra từ người cậu, tuy đã bị chai xịt che mùi pheromone làm giảm nồng độ, nhưng vẫn đủ để thưởng thức.

"Pheromone của em rất đẹp, rất ngọt, nó khiến anh rất thoải mái".

Tô Hoài thích ý híp mắt, liếm răng mình một cái theo bản năng, mang theo cả chút khát vọng không tự chủ nổi mà hồi tưởng lại: "Thực ra, lúc nếm thử còn thấy ngọt hơn".

"Hình như chỉ cần pheromone của em là anh đã sống sót được rồi".

Khương Ngạn Hi siết ống tay áo thật chặt, hơi thở gấp gáp hơn, ánh mắt rung động kịch liệt nhìn ra cửa sổ.

Tô Hoài cười: "Chúc mừng em, em đã giành được lần tỏ tình thứ hai của Tô Hoài rồi".

Khương Ngạn Hi chợt mở to hai mắt: "!".

Lần thứ hai được đàn anh tỏ tình... Còn chín mươi tám lần nữa.

Chẳng biết có phải do trái tim đập quá nhanh hay không, mà thời gian đi đường cũng trôi nhanh hơn hẳn.

Họ nhanh chóng tới được địa điểm thứ hai, cảnh quan thiên nhiên đặc sắc ở đảo R, mạch nước phun [1].

Tô Hoài đưa Khương Ngạn Hi xuống xe.

Tuyết lại rơi mạnh hơn ban nãy một chút, thi thoảng lại vang lên tiếng nước phun trào, hơi ẩm lan đi theo gió.

Khương Ngạn Hi suýt thì không mở nổi mắt, Tô Hoài nắm chặt lấy tay cậu, cơ thể cao lớn chắn trước người cậu như một bức tường bảo vệ đáng tin cậy và rất an toàn.

Cả người Khương Ngạn Hi bị Tô Hoài che hết, cậu gần như dán mặt vào lưng anh mà đi.

Khương Ngạn Hi đạp trên dấu chân Tô Hoài mà bước tới suốt quãng đường. Anh đột nhiên dừng lại, mặt cậu đập vào bờ lưng rắn chắc, đột nhiên vụng về lảo đảo lùi về sau.

Tô Hoài lập tức quay người, vững vàng ôm lấy cậu vào lòng, buồn cười mà nói: "Hi Hi này, trông em như bé lật đật ấy".

Khương Ngạn Hi hoa cả mắt, cậu hơi thất thần, vừa thở hổn hển vừa thấp giọng kháng nghị sau lớp khăn quàng cổ: "Lưng đàn anh... chẳng khác gì bức tưởng cả".

"Em mặc dày thật".

Tô Hoài nín cười, nhấc cậu lên xoay nửa vòng.

Khương Ngạn Hi mở to mắt, thốt lên một tiếng vừa ngạc nhiên vừa rầu rĩ.

Tô Hoài chẳng khác gì đang đặt lật đật xuống đất, anh cầm vai cậu xoay sang hướng khác.

Khương Ngạn Hi còn chưa kịp lí sự rằng mình tự đứng được, đã bị mạch nước phun trào trước mắt khiến cho ngạc nhiên tới mức ngẩn ngơ.

Khương Ngạn Hi: "!".

Những du khách xung quanh cũng giơ tay hô hào ầm ầm.

Tô Hoài cũng giơ tay lên phía sau Khương Ngạn Hi.

Hai mắt cậu sáng rực và đầy ý cười, nhỏ giọng cảm thán: "Oa".

Nước suối trắng nóng rực phun ra giữa đất tuyết, qua mấy phút mới dần tắt.

Bên này vừa tắt thì mạch nước bên kia lại oành một tiếng phun trào, cột nước trắng xóa từ dòng chảy ngầm dưới lớp tuyết dâng thẳng lên đến trời cao.

Các du khách lại vỗ tay hoan hô: "Oa!".

Tô Hoài lại nắm tay Khương Ngạn Hi từ phía sau giơ lên như mọi người.

Cậu vui vẻ quay đầu lại nhìn anh, đáy mắt anh cũng đầy niềm vui lấp lánh.

Khương Ngạn Hi không kìm được mà cứ thế nhìn Tô Hoài.

Ánh mắt anh dần sâu thẳm hơn, chầm chậm buông tay cậu. Tô Hoài ôm lấy Khương Ngạn Hi từ sau lưng, vùi cả khuôn mặt mình vào bờ vai cậu, bám dính lấy Khương Ngạn Hi, ngửi mùi pheromone nhàn nhạt khiến anh thấy dễ chịu vô cùng trong khăn quàng cổ.

Khương Ngạn Hi chẳng mấy tự nhiên mà quay đầu đi, ngơ ngác nhìn mạch nước ngầm trước mặt, nhưng toàn bộ giác quan lại đang bị tiếng hít thở và nhiệt độ từ cái ôm của Tô Hoài chiếm lấy.

Hai má cậu dần nóng bừng lên, nhưng lại chẳng hề từ chối.

Thậm chí... Cậu còn khá thích cảm giác được Tô Hoài bám lấy thế này.

Tô Hoài thoáng nghiêng đầu trên vai cậu, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai: "Phải làm sao đây, anh thực sự rất thích em, Khương Ngạn Hi à".

Một dòng điện nhỏ từ nơi lông tơ trên tai lan ra khắp toàn thân, cảm giác tê dại.

Khương Ngạn Hi hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài Tô Hoài nữa.

Cả người cậu tê dại, nhịp tim và hơi thở đều loạn đi.

Lần thứ ba...

Tô Hoài chầm chậm đứng thẳng dậy, ôm chặt Khương Ngạn Hi vào lòng từ phía sau, cùng cậu ngắm nhìn mạch suối ngầm trắng xóa vừa phun trào thêm lần nữa.

Hơi nước ấm và ẩm ập lên mặt hai người, và cả hai cùng cười híp mắt.

Lần thứ ba mạch nước phun trào, Khương Ngạn Hi giơ máy ảnh lên chụp trong lồng ngực anh, rồi vui vẻ đưa cho Tô Hoài nhìn: "Đàn anh ơi, anh xem này".

Tô Hoài đứng phía sau xem ảnh, xoa đầu Khương Ngạn Hi cách một chiếc mũ, khích lệ: "Em giỏi quá".

Khương Ngạn Hi được khen mà mắt sáng rực, cậu lại chụp thêm vài bức nữa rồi bị Tô Hoài nửa ôm như ôm lật đật về xe.

Lúc này, cuối cùng Khương Ngạn Hi mới được rảnh rỗi mà nhỏ giọng kháng nghị: "Đàn anh ơi... Tuy hơi chậm chạp, nhưng em vẫn tự đi được mà".

Tô Hoài dùng khăn giấy giúp cậu lau đi những giọt nước li ti bắn trên mặt, hờ hững cười hùa: "Được rồi, lần sau anh sẽ để em tự đi. Mặt em ướt hết rồi này, gió thổi qua chắc lạnh lắm".

Lòng Khương Ngạn Hi ấm áp, cậu cũng lấy giấy ăn giúp Tô Hoài lau nước trên mặt.

Tô Hoài ngoan ngoãn để Khương Ngạn Hi chăm sóc mình, dùng ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn cậu ở khoảng cách gần, thấp giọng nói: "Cảm ơn bé cưng".

Tay Khương Ngạn Hi khựng lại, sắc đỏ lan từ mặt tới tai bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Cậu ngẩn ngơ rụt tay về, đỏ mặt ngồi im tại chỗ.

Tô Hoài khẽ cười nhìn cậu, lái xe ra ngoài. Trận tuyết đang có xu hướng ngày càng lớn thêm.

Mây đen che phủ cả thế giới mênh mông trắng xóa, sắc trời dần tối lại.

Điểm tham quan tiếp theo là bãi biển kim cương [2] rất gần với khu mạch suối, vốn chỉ cần hai mươi phút là tới nơi, nhưng vì gió tuyết quá lớn nên họ phải đi gần nửa tiếng.

Những hồi tuyết ập vào cửa kính xe càng lúc càng nhanh mạnh, chẳng khác gì họ đang chiến đấu với thiên nhiên.

Đến cả kính thủy tinh cường lực mà cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thi thoảng họ lại thấy những chiếc xe vỡ cửa sổ dừng bên vệ đường, đợi xe tải cứu viện đến rước.

Tô Hoài mở đèn xe lên, giảm tốc độ xuống mức thấp nhất.

Giữa đường tổ chương trình gọi tới, nói rằng bãi tuyết ở đoạn đường phía trước còn mạnh hơn, nhắc họ phải chú ý an toàn, đừng đi quá nhanh chỉ vì nhiệm vụ.

Khương Ngạn Hi hơi sợ vì tiếng quật mạnh trên cửa sổ xe, cậu lo lắng hỏi: "Đàn anh ơi, mình còn đi được nữa không ạ?".

Sắc mặt Tô Hoài nghiêm trọng vô cùng, anh hơi nhíu mày động viên: "Em đừng sợ, không sao đâu".

Nhưng anh vẫn lo rằng Khương Ngạn Hi sẽ bị thương, nên không yên tâm mà nói: "Em có thể đội mũ và đeo khăn quàng".

Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn nghe theo, hơi sốt sắng siết tay lại.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Hoài lái xe trong tình trạng thời tiết quá quắt thế này, thực ra anh cũng hơi lo, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản để Khương Ngạn Hi có cảm giác an toàn.

Cuối cùng hai người cũng lết được tới bãi biển kim cương.

Tô Hoài ngồi trong xe, do dự nhìn bão tuyết điên loạn bên ngoài, anh không yên tâm để Khương Ngạn Hi xuống xe nên hỏi: "Nếu không được thấy bờ biển kim cương, em có tiếc không?".

Khương Ngạn Hi nhìn ra ngoài, cậu đã có thể lờ mờ nghe tiếng sóng to vỗ trên bờ cát.

Cậu có linh cảm rằng mình phải nhìn thấy nơi biển cả khác lạ này, có lẽ nó sẽ là tư liệu sáng tác rất tốt.

Khương Ngạn Hi khẽ gật đầu, trong mắt giấu khát vọng, cậu thật thà đáp: "... Có ạ, nhưng không ngắm được cũng không sao, em nghe lời đàn anh".

Tô Hoài bèn liếc ra bên ngoài, trời đã tối lắm rồi, chẳng có mấy chiếc xe.

So với những điểm đến lúc trước thì có rất ít du khách tới nơi này, phần lớn đều nhanh chóng quay về những thị trấn lân cận vì nguyên nhân thời tiết.

Giờ gió cũng chưa to đến mức hoàn toàn không thể ra ngoài, Tô Hoài quyết định anh sẽ nhanh chóng đưa Khương Ngạn Hi tới nhìn từ xa rồi về ngay.

Lần này Tô Hoài lồng cả chiếc mũ đính trên áo khoác ra bên ngoài mũ len của cậu, rồi dùng khăn quàng cổ quàng chặt mấy vòng.

Khương Ngạn Hi lại không thở nổi, lần này Tô Hoài không gỡ lỏng khăn quàng cho cậu nữa: "Gió bên ngoài lớn quá, em chịu khó nhé".

Khương Ngạn Hi chỉ lộ ra đôi mắt đầy chờ mong, ngoan ngoãn mà trúc trắc gật đầu.

Tô Hoài nói: "Đầu tiên đừng xuống xe, đợi anh chút đã".

Anh xuống xe trước, giơ tay cản gió bão xông vào đôi mắt, rồi vòng sang phía kia mở cửa cho Khương Ngạn Hi.

Mặt đất không được bằng phẳng, Tô Hoài bế Khương Ngạn Hi đang không tiện đi đứng vì không gian quá chật hẹp từ trên xe xuống.

Lần này Khương Ngạn Hi chẳng cự cãi nữa, cậu níu chặt lấy cổ anh, ngoan ngoãn phối hợp trong cả quá trình.

Tô Hoài chẳng dám lơ là một giây nào, anh nắm tay Khương Ngạn Hi đi sang phía có thể ngắm được bãi biển kim cương.

Hai ngươi đều nheo mắt lại vì cơn gió mạnh xen lẫn cả tuyết rét.

Trời đã sắp tối mịt, tầm nhìn không rõ mấy, họ phải nhờ vào ánh đèn của nhân viên quay phim phía sau mới tiến về phía trước được.

Tiếng sóng biển ầm ầm điếc tai, như thể đang hăm dọa những con người nhỏ bé dám cả gan lại gần nó.

Vòng qua con đường không mấy phẳng lặng để bước tới vách đá nơi có thể thấy được toàn cảnh bãi biển kim cương, những hạt trắng và đen tròn tròn bên dưới cùng cả bãi cát bằng phẳng hiện ra trước mắt hai người.

Mây đen nặng nề trôi, sóng biển khổng lồ cao mấy mét ào xuống bờ cát đá núi lửa đen đầy những vụn băng óng ánh, vỡ tan thành một mảnh bọt trắng mềm và dày, gần như sắp lan tới tận chân họ, mạo hiểm chạm vào mũi giày Khương Ngạn Hi rồi nhanh chóng lùi về theo nhịp thủy triều.

Khương Ngạn Hi chấn động nhìn mặt nước rộng lớn gầm gào như đang chứa đựng cơn giận của thần biển, linh hồn hơi rung động theo tiếng sóng.

Khác hẳn mặt biển dịu dàng và đẹp đẽ cậu từng thấy khi trước, bờ biển nơi đây có vẻ đẹp của sự hủy diệt và nỗi tuyệt vọng.

Khương Ngạn Hi lẳng lặng nhìn những cơn sóng đen ngòm đầy giận dữ, thực sự cảm nhận được sự bé nhỏ của con người trước thiên nhiên.

Mặt biển phẫn nộ như có thể nuốt chửng cả thế giới bất cứ lúc nào mạnh mẽ đánh thức cậu, giúp cậu lần đầu tiên ý thức được rằng, những năm tự nhốt mình vào một góc thuở kia mới tẻ nhạt làm sao.

Khương Ngạn Hi đã chẳng thốt nên lời, chỉ có thể thành kính nhìn chăm chú hết thảy với trái tim loạn nhịp.

Cậu giơ máy ảnh lên, lưu lại thời khắc khiến người ta phải tỉnh ngộ này.

Tô Hoài cũng bị chấn động bởi biển rộng trước mắt, anh thấy may vì mình đã đưa Khương Ngạn Hi xuống, không để cậu phải bỏ lỡ một cảnh tượng khó quên đến mức này.

Hai người cùng lặng im nhìn những con sóng đồ sộ đang giận dữ rít gào giữa gió tuyết, rồi điện thoại trong tay cả hai đều gấp gáp vang lên.

Khương Ngạn Hi liếc nhìn, là báo động đỏ trước khi bão tuyết ập tới.

Khương Ngạn Hi: "!".

Khương Ngạn Hi: "Đàn anh ơi, mình mau về thôi!".

Tô Hoài lập tức dắt cậu quay về.

Đường về còn khó đi hơn, bầu trời gần như tối sầm lại, thiết bị chiếu sáng của thợ quay phim cũng không có tác dụng vì bị tuyết chắn, như thể ánh sáng bị cơn bão nuốt chửng từng chút một.

Khương Ngạn Hi bám theo sau Tô Hoài thật sát, vốn cậu đi đứng ngốc nghếch cực kì, dù đã nắm tay anh nhưng vẫn vấp phải đá vụn mà lảo đảo mấy lần suýt ngã.

Tô Hoài dừng lại, nửa quỳ trước mặt cậu, không cho phép chống đối mà ra lệnh: "Lên đây".

Khương Ngạn Hi cũng chẳng cậy mạnh nữa, cậu ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng anh, ôm lấy cổ anh.

Tô Hoài dễ dàng cõng Khương Ngạn Hi lên, cẩn thận nhìn đường, chống chọi cơn bão mà đi về phía chiếc xe.

Cuối cùng cũng về xe được, sắc mặt của các nhân viên đều rất nghiêm trọng, thời tiết thế này thì không thể quay được nữa rồi.

Lộc Ưu bước tới cạnh xe hai người.

Anh chàng nghiêm túc nói: "Cậu phải cẩn thận bám theo xe của tổ chương trình đấy".

Tô Hoài có hơi lo cho phía Thiệu Văn Dư, anh hỏi: "Cặp còn lại cũng đang trên đường ư?".

Lộc Ưu: "Họ bỏ qua nhiệm vụ hành lí nên đã tới nhà trọ ở thành phố A trước rồi".

Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hoài cũng yên tâm: "Tôi sẽ lái cẩn thận".

Lộc Ưu thở dài, xoa xoa mi tâm vì nhức óc: "Ban nãy có hai chiếc xe của tổ chương trình bị vỡ cửa sổ. Giờ là lúc nguy hiểm nên sẽ mất rất lâu để đợi cứu viện, chờ trên đường còn nguy hiểm hơn, chỉ có thể kéo xe về thành phố sửa trước thôi. Nên hai cậu nhất định phải lái chậm lại đấy, mong ông trời phù hộ đừng để chuyện gì xảy ra thêm nữa".

Tô Hoài liếc phía sau, bốn chiếc xe đi cùng họ đã biến thành hai chiếc xe kéo theo hai chiếc xe với cửa sổ nát vụn từ bao giờ.

Anh nói: "Nếu mấy anh hết chỗ thì có thể cho vài nhân viên qua đây ngồi tạm".

Trước khi quay về, Lộc Ưu dặn dò lần cuối: "Tạm thời không sao, không đến nỗi ảnh hưởng tới việc ghi hình. Nhớ kĩ, cậu phải theo sát bọn tôi đấy".

Tô Hoài nghiêm nghị gật đầu, đóng cửa xe lại.

Đoàn xe đã tổn thất một nửa chậm rãi xuất phát thêm lần nữa.

Vẻ mặt Khương Ngạn Hi cũng trở nên nghiêm trọng, cậu sợ ảnh hưởng đến Tô Hoài nên chỉ sốt sắng ngồi yên, không dám thở mạnh.

Thực ra xe đi rất chậm, không đến nỗi phải yên lặng thế này.

Tô Hoài chủ động lên tiếng để giúp cậu đỡ lo: "Em đói không?".

Khương Ngạn Hi đã lo tới mức chẳng biết đói là gì nữa rồi, cậu lắc đầu: "Không ạ".

Tô Hoài: "Nhưng hình như anh hơi đói".

Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, lập tức lấy một thỏi socola từ túi giấy ra, bóc lớp giấy bạc bên ngoài rồi đưa tới bên miệng anh: "Đàn anh ơi, anh bổ sung chút đường đi ạ".

Tô Hoài cắn một miếng, thích chí híp mắt: "Ngọt thật".

Tuy socola chẳng phải do cậu làm nhưng Khương Ngạn Hi vẫn thấy vui vui, mỉm cười: "Socola ở đây ngon thật đấy ạ, lúc nào về mình mua một ít mang theo nhé".

Tô Hoài cười: "Được, chừng nào có thẻ anh sẽ mua cho em".

Khương Ngạn Hi vốn định mua socola cho Tô Hoài làm quà lưu niệm, nhưng nhớ tới việc mình đã dùng thẻ ở tập trước thì cuối cùng vẫn quyết định nhường, cậu lễ phép đáp: "Cảm ơn đàn anh ạ".

Dù tốc độ xe đã giảm còn rất chậm, nhưng vì gió đã to hơn ban nãy rất nhiều nên những tảng đá ập vào kính chắn gió vẫn chẳng hề yếu đi, trên cửa sổ đã xuất hiện những vết rạn trắng.

Sau cuộc nói chuyện thoải mái và ngắn ngủi, Khương Ngạn Hi lại bị tiếng đá dọa cho giật mình.

Cậu sợ hãi nhìn chằm chằm cơn bão tuyết đen ngòm bủa vây xung quanh, đôi mắt hơi mở lớn.

Tô Hoài cũng càng lúc càng thấy bất an, chầm chậm nhíu mày, không thừa hơi nói chuyện với Khương Ngạn Hi nữa.

"Rầm!".

Khương Ngạn Hi: "!".

Tô Hoài: "!".

Cái cửa sổ chếch bên phía Khương Ngạn Hi đột nhiên bị một khối đá to đập trúng, góc viền kính vỡ vụn trong giây lát, cuồng phong bên ngoài gào thét xông vào.

Khương Ngạn Hi đột nhiên mở to mắt, sợ đến nỗi chẳng thốt nên lời, cậu nhanh chóng giơ tay lên che mặt rồi lùi sát vào ghế dựa theo bản năng.

Tô Hoài cởi dây an toàn nhào tới chỗ cậu trong nháy mắt, đỡ lấy tất cả những mảnh kính vỡ và đá vụn bị gió lốc cuốn vào.

Chiếc xe mất khống chế phóng khỏi hàng rào phòng vệ, nghiêng nghiêng dừng lại trên lớp tuyết bằng phẳng và rộng rãi vùng ngoại ô.

Lộc Ưu sợ mất cả hồn: "Có chuyện rồi!! Dừng xe nhanh!!".

Đoàn xe của tổ chương trình nhanh chóng dừng lại, toàn bộ các nhân viên nhanh chóng chạy tới.

Tô Hoài vẫn chưa hết sợ, anh thở dốc, áp thật sát vào mặt Khương Ngạn Hi.

Khương Ngạn Hi đã sợ tới mức choáng váng, khiếp hãi mở to hai mắt, con ngươi hơi giãn ra nhìn Tô Hoài đang che trước người mình.

Mắt Tô Hoài đỏ hoe, nhanh chóng kiểm tra mặt Khương Ngạn Hi để xác nhận cậu không bị thương, tháo dây an toàn, ôm cậu sang phía ghế lái rồi mở cửa bế cậu xuống xe.

Lộc Ưu xông đến, vài nhân viên cầm đèn chiếu sáng vây quanh hai người kiểm tra.

Lộc Ưu: "Có bị thương không?! Trời đất ơi, may là hai người không sao!".

Vài nhân viên đi kiểm tra tình trạng chiếc xe.

Khương Ngạn Hi sững sờ trong gió bão, cậu chỉ ngơ ngác nhìn Tô Hoài, vẫn còn đắm chìm trong giây phút anh nhào sang phía mình khi ấy, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

"Em có bị thương ở đâu không?".

Tay Tô Hoài vẫn còn hơi run run, anh cẩn thận gỡ những mảnh kính vụn dính trên quần áo và khăn quàng của cậu xuống, mím chặt môi kiểm tra nửa khuôn mặt cậu để lộ ra bên ngoài.

May mà cửa xe được làm từ thủy tinh đặc biệt, dù vỡ vụn cũng không tạo thành góc cạnh sắc bén làm ai bị thương.

Xác nhận Khương Ngạn Hi không sao, Tô Hoài ôm chặt lấy cậu, giọng rất khàn: "Em sợ không?".

Khương Ngạn Hi bị anh siết chắt đến mức thở không ra hơi, cố bình ổn nhịp tim điên dại, nhẹ giọng đáp: "Em không sao... Đàn anh ơi, anh ổn chứ?".

Tô Hoài ấn đầu Khương Ngạn Hi vào vai mình, tiếng tim đập mơ hồ vang lên bên tai Khương Ngạn Hi giữa gió tuyết.

"Anh không ổn". Hơi thở Tô Hoài vẫn còn hơi gấp gáp, cuống họng lạnh ngắt. "Suýt thì anh chết mất".

Khương Ngạn Hi: "!".

Cậu sốt ruột đẩy Tô Hoài ra, muốn kiểm tra cơ thể anh: "Đàn anh...".

Tô Hoài lại ôm cậu thật chặt, lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh thong dong trước mặt Khương Ngạn Hi, anh lo lắng nói: "Suýt thì sợ chết mất".

Khương Ngạn Hi: "...".

Tô Hoài cố động viên chính mình, cực kì thiếu cảm giác an toàn mà thấp giọng gọi: "Khương Ngạn Hi".

Tuyến thể Khương Ngạn Hi hơi nong nóng, cậu chầm chậm giơ tay ôm lấy Tô Hoài với tâm trạng phức tạp, an ủi ngược lại anh, nhỏ giọng đáp: "Đàn anh ơi... Em thực sự không sao mà... Cảm ơn anh vì đã bảo vệ em".

"Khương Ngạn Hi à".

Khương Ngạn Hi giải phóng pheromone của mình để động viên Tô Hoài: "Vâng".

Giọng anh bình tĩnh lại đôi chút, ánh mắt hơi mông lung, nói như chẳng thể còn ai khác ở nơi này: "Anh thích em".

Khương Ngạn Hi: "...".

"Rất thích em".

"Cực kì thích em".

"Anh đã thích em từ lâu lắm rồi, Khương Ngạn Hi à".

"Em có nghe thấy không?".

Chú thích:

[1] Mạch nước phun:

[2] Bãi biển kim cương, tham khảo ở Iceland:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play