Edit: Ryal

Lần đánh dấu tạm thời này dài dằng dặc.

Mãi đến tận khi Tô Hoài cảm nhận được rằng tuyến thể của Khương Ngạn Hi không thể cho anh nếm thêm được chút pheromone nào nữa, anh mới thỏa mãn lưu luyến rời đi.

Anh như con thú dữ quản lí mùi hương của bạn đời trong kì động dục mà cẩn thận liếm đi pheromone còn đọng lại nơi ấy.

Điểm khác biệt so với những lần trước là, sau khi đánh dấu xong, Khương Ngạn Hi vẫn níu lấy anh thật chặt.

Nhận được pheromone của Alpha, kì phát tình của cậu chính thức bước vào giai đoạn bám dính không muốn xa rời.

Cậu không muốn rời khỏi Alpha đã đánh dấu mình dù chỉ là một khắc, cả người mềm oặt dính lấy Tô Hoài như một nhúm slime mềm mại.

Tô Hoài chăm sóc xong xuôi rồi ngẩng đầu, những khát vọng trong sâu thẳm tâm hồn giờ đây mới giảm đi đôi chút, nhưng thân thể càng lúc càng khát khao thật nhiều.

Anh cảm nhận cái cách Khương Ngạn Hi ôm lấy mình thật chặt, thở ra một hơi nóng rực.

Tô Hoài dịu dàng vỗ lưng cậu, nói với giọng rất khàn: "Được rồi. Em thoải mái hơn chưa?".

Khương Ngạn Hi rúc đầu vào lòng Tô Hoài, vắt vẻo trên người anh, khe khẽ ừ một tiếng như đang ấm ức.

Chỉ là xíu giọng mũi thôi, nhưng nghe chẳng khác gì đang làm nũng cả.

Tô Hoài: "...".

Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng: "Thế bé cưng buông tay chút xíu, để anh ra ngoài, rồi em thay một bộ quần áo mới được không? Mặc đồ ướt thì khó chịu lắm".

Phần cổ áo phía sau Khương Ngạn Hi đã ướt đẫm, tỏa ra vị ngọt anh không thể gột đi bằng môi lưỡi mình.

Tô Hoài không hề muốn để những người khác ngửi thấy mùi pheromone thuộc về Omega của mình trong thời kì đặc biệt một chút nào.

Khương Ngạn Hi do dự vẻ không muốn, bàn tay mềm mại chậm rãi dán vào người Tô Hoài, mân mê xuống dưới.

Cậu sờ anh như có điều gì ám chỉ.

Hầu kết Tô Hoài giần giật đầy bất an, đôi mắt càng trở nên tăm tối.

Khương Ngạn Hi đứng im tại chỗ, vẻ bất lực xen với mờ mịt, như thể không suy nghĩ được gì.

Tô Hoài cố kiềm chế bản thân mà buông cậu ra, xoay người mở va li lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho cậu.

Vừa ngồi xổm xuống, trên lưng anh đột nhiên có thêm một cục Omega vừa ngọt ngào vừa mềm mại đang nằm úp sấp.

Đôi tay anh khựng lại đầy kinh ngạc, hơi nuốt nước bọt, liếc nhìn chiếc giường trong phòng theo bản năng. Tô Hoài cố dời mắt đi chỗ khác, trái tim loạn nhịp.

Anh không dám động đậy.

"Bé cưng à?".

Khương Ngạn Hi chôn mặt vào cổ anh, nhỏ giọng làm nũng: "Đàn anh ơi...".

Tô Hoài đóng va li lại, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Em vẫn khó chịu à?".

Giọng Khương Ngạn Hi vừa mềm mại vừa đáng thương, như một bé con bị ốm đang muốn được quan tâm: "Dạ... Vẫn hơi hơi... Muốn đàn anh ôm em cơ".

Trái tim Tô Hoài sắp nhũn cả ra rồi, anh hít sâu một hơi, kiên nhẫn khàn giọng dỗ dành: "Em thay quần áo trước rồi anh ôm em nhé, được không?".

Khương Ngạn Hi: "... Vâng".

Nhưng mười mấy giây sau, cậu vẫn nằm ườn trên lưng Tô Hoài.

Tô Hoài cầm theo quần áo rồi vác người ta lên, cẩn thận thả cậu vào nhà tắm, rồi gỡ hai cái móng vuốt mềm xèo cứ mãi víu lấy cổ anh xuống.

Khương Ngạn Hi thấy thế thì ấm ức mở to hai mắt, vành mắt ửng hồng, ánh nhìn vô tội còn hơi run run ướt nước.

Tô Hoài: "...".

Anh hoảng loạn, ôm cậu vào lòng mà chẳng biết phải làm sao: "Xin lỗi xin lỗi, anh sai rồi, bé cưng đừng khóc mà".

Khương Ngạn Hi nhanh chóng vòng tay qua lưng Tô Hoài siết thật chặt, vùi mặt vào ngực anh, rầu rĩ làm nũng bằng tông giọng phạm quy: "Đàn anh ơi, nhất định phải thay quần áo ạ? Em không muốn rời xa anh đâu...".

Thấy Khương Ngạn Hi không chịu tách khỏi mình, Tô Hoài thấy còn thỏa mãn hơn khi đánh dấu cậu nữa.

Anh xoa lưng động viên cậu, kiên nhẫn dỗ dành: "Được mà, anh không rời xa em đâu. Nhưng không thay quần áo thì bị cảm mất, bé cưng nghe lời được không?".

Khương Ngạn Hi hơi do dự, rồi khẽ gật đầu trong ngực Tô Hoài.

Anh xoa mái tóc cậu: "Ngoan quá, vậy anh đợi em ở ngoài nhé?".

"Dạ".

Khương Ngạn Hi lại ôm chặt hơn nữa.

Tô Hoài bất đắc dĩ bật cười: "Bé cưng ơi, em phải buông tay anh mới ra ngoài được chứ".

Khương Ngạn Hi chầm chậm vuốt lưng Tô Hoài một cái rồi mới buông tay đầy luyến lưu, đôi mắt ửng hồng nhìn bộ quần áo được anh đưa cho mình, như thể hai người không chỉ tạm rời khỏi nhau mà còn sắp phải chia lìa hai cõi vậy.

Tô Hoài cũng khó lắm mới tách khỏi một Khương Ngạn Hi thế này được, anh không dám nhìn vào mắt cậu nữa, quyết đoán xoay người đóng cửa rồi đứng quay lưng lại đợi.

Chưa tới một phút sau là Khương Ngạn Hi thay xong quần áo rồi bước ra, kiễng chân ôm lấy Tô Hoài, chôn mặt lên vai anh, vừa nhung nhớ vừa âu sầu: "Em thay xong rồi, anh ôm em nhé?".

Tô Hoài quay người ôm lấy Khương Ngạn Hi, khích lệ xoa đầu cậu, trầm giọng nói bên tai: "Anh là của em, giờ em muốn làm gì cũng được".

Khương Ngạn Hi thỏa mãn hít thật sâu, như thể những hơi thở lúc một mình ban nãy là giả, chỉ khi nhào vào ngực Tô Hoài cậu mới được hưởng luồng không khí thực sự.

Cậu đã chìm sâu vào bản năng không muốn xa rời trong kì phát tình, nhưng vẫn không quên nói cảm ơn: "Em cảm ơn đàn anh".

Nhìn dáng vẻ này của Khương Ngạn Hi là Tô Hoài lại buồn cười, nhưng anh vẫn hỏi vẻ bất an: "Hi Hi à, lúc trước em đã phát tình thế này bao giờ chưa?".

Khương Ngạn Hi im lặng một chốc, rồi mềm giọng đáp: "Lúc nào em cũng uống thuốc đầy đủ mà".

Tô Hoài yên tâm, khẽ hôn một cái lên tóc cậu như ban thưởng: "Ngoan quá".

Anh thỏa mãn hưởng thụ việc Khương Ngạn Hi không muốn xa mình, nhưng vẫn thấy có phần bất an.

Nếu ban nãy anh tiêm thuốc ức chế liều mạnh cho Khương Ngạn Hi, liệu cậu có bám dính anh thế này hay không...?

Sau khi tỉnh táo lại, liệu cậu sẽ hối hận chứ?

Tô Hoài hỏi thăm dò: "Hi Hi... Em biết mình đang làm gì không?".

"Đang ôm đàn anh ạ".

Tô Hoài: "...".

Anh không nghĩ nữa, chỉ gục đầu vào vai Khương Ngạn Hi, nhắm mắt hưởng thụ cái ôm cả hai người đều ham muốn.

Dính lấy nhau được mười mấy phút trước cửa phòng tắm, Tô Hoài lo lắng hỏi: "Bé cưng à, em đói không? Em chưa ăn tối nhỉ".

Khương Ngạn Hi lập tức trở nên sợ hãi, cậu víu lưng Tô Hoài thật chặt, chỉ lo anh sẽ buông mình ra.

"Em không đói mà, đàn anh đừng đi".

Tô Hoài biết hết những gì cậu đang nghĩ, anh cũng hiểu chắc chắn cậu đang đói bụng, nên dịu dàng vuốt tóc dỗ dành: "Anh không đi đâu, anh đưa em xuống ăn cơm rồi mình ôm nhau tiếp, được không?".

Khương Ngạn Hi nghĩ ngợi một chốc rồi miễn cưỡng gật đầu.

Tô Hoài thử buông cậu ra. Khương Ngạn Hi được ôm một lúc lâu nên tạm thời không bám dính nữa, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn anh, đi sát cạnh anh không rời một bước.

Tô Hoài lấy chai xịt ngăn pheromone trong ngăn kín của va li ra, che lại hết thảy những thay đổi trong pheromone của cả hai người.

Họ tách khỏi mọi người đã được khoảng một tiếng, Tô Hoài dắt tay Khương Ngạn Hi đang ngẩn ngơ xuống lầu.

Ba người kia đã ăn cơm xong, đang khoác chăn len ngồi cạnh lò sưởi sát tường trò chuyện.

Thuốc xịt pheromone rất tiện, không ai cảm nhận được luồng pheromone thay đổi sau khi đánh dấu giữa hai người.

Nhưng Kỷ Vũ vẫn nhận ra vẻ mặt khang khác của Khương Ngạn Hi ngay lập tức.

Cậu nhìn Tô Hoài không chớp mắt, mà trong đôi mắt ấy chứa quá nhiều ước ao cùng khát vọng.

Kỷ Vũ giần giật khóe miệng như đã hiểu, rồi lên tiếng: "Có cơm chiên để phần cho hai người đấy".

Tô Hoài: "Cảm ơn".

Tưởng Hằng Chi liếc Khương Ngạn Hi một cái, hơi nhíu mày: "Thỏ, em thấy đỡ hơn chưa?".

Tô Hoài dừng bước, thoáng lạnh nhạt nhìn sang.

Khương Ngạn Hi ngơ ngẩn nắm tay anh, phản ứng chậm nửa nhịp với những người khác: "?".

Tưởng Hằng Chi: "Ban nãy hình như em mệt mà?".

Một chốc sau Khương Ngạn Hi mới phản ứng lại, cậu đáp: "Em ổn ạ".

Tưởng Hằng Chi không yên tâm mà nhìn ngó, Tô Hoài tự nhiên che trước tầm mắt hắn, đẩy Khương Ngạn Hi vào bếp.

Omega trong kì phát tình cần nhiều dinh dưỡng nên Tô Hoài không định để cậu ăn phần cơm chiên còn thừa lại. Anh mở tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Hi Hi à, em muốn ăn gì không?".

Khương Ngạn Hi đáp bằng giọng nhỏ nhẹ, mềm mềm: "Em nghe đàn anh ạ".

Tô Hoài: "Anh rán sườn bò cho em nhé?".

Khương Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt, rồi gật gật.

Tô Hoài lấy hai dẻ sườn mới và vài loại rau củ giàu dinh dưỡng trong tủ lạnh ra, liếc nhìn bàn tay vẫn được Khương Ngạn Hi nắm chặt, lòng mềm nhũn. Anh thấp giọng hỏi: "Lát nữa mình nắm tay, giờ anh làm đồ ăn cho em đã nhé?".

Khương Ngạn Hi gật đầu, đổi sang túm chặt góc áo anh.

Tô Hoài nhìn nơi ấy, sung sướng nhếch miệng, xắn tay áo lên rồi bắt đầu làm thức ăn chăn nuôi đặc biệt cho bé thỏ đang trong thời kì động dục.

Trong cả quá trình nấu nướng, anh đi bước nào là Khương Ngạn Hi dịch theo bước ấy.

Omega trong kì phát tình chẳng giấu nổi lòng, cậu chăm chú nhìn khuôn mặt cực kì đẹp trai đầy chú tâm của Tô Hoài với ánh mắt say mê, lại ngắm đôi bàn tay gợi cảm đang sơ chế rau củ.

Tô Hoài thi thoảng lại quay đầu, cười với cậu một cái.

Tưởng Hằng Chi thi thoảng nhìn hai con người gần như dính chặt lấy nhau trong bếp, môi giần giật: "Giờ đang ngừng quay mà nhỉ? Hai đứa kia lúc nào cũng thế à?".

Thiệu Văn Dư lười biếng ngồi ở sô pha quay sang liếc một cái, rồi tỉnh bơ đáp: "Bình thường, từ từ khắc quen ấy mà. Hai đứa đó khác bọn tôi".

Tưởng Hằng Chi nhíu mày: "Khác chỗ nào?".

Kỷ Vũ ngồi lướt điện thoại, hờ hững nói: "Chemistry của bọn em là hàng dỏm thôi, còn hai người đó tình tứ thật".

Thiệu Văn Dư liếc cậu chàng một cái xa xăm: "Sao chemistry của chúng mình lại dỏm cơ? Anh đây cũng muốn thành thật lắm mà".

Kỷ Vũ mịt mờ ngước mắt: "Anh trai vừa nói gì thế? Xin lỗi, em không nghe rõ".

Thiệu Văn Dư cười: "Khen cưng đẹp đó".

Kỷ Vũ khẽ mỉm cười, vô cảm tâng bốc theo kiểu thương mại: "Cảm ơn nha, anh trai cũng khôi ngô lắm".

Cuộc đối thoại kết thúc, hai người tiếp tục nuôi cá trên WINK.

Tưởng Hằng Chi gật đầu: "... Hiểu".

Món sườn bò được hoàn thành rất nhanh.

Tô Hoài lại làm thêm một đĩa sa lát nhiều dinh dưỡng làm món ăn kèm, bưng tới chiếc bàn dài ngoài phòng ăn.

Anh và Khương Ngạn Hi ngồi sát gần nhau.

Tô Hoài cắt sườn bò thành từng miếng nhỏ giúp Khương Ngạn Hi, rồi đưa đĩa tới trước mặt cậu.

Thấy Khương Ngạn Hi vẫn chưa chịu buông góc áo mình ra, trong lòng Tô Hoài như bị thứ gì chen thật đầy. Anh cười hỏi: "Này bé ơi?".

Pheromone của Tô Hoài bắt đầu phát huy tác dụng, Khương Ngạn Hi thoáng khôi phục chút lí trí, cậu bắt đầu đỏ mặt.

Nhưng Khương Ngạn Hi vẫn chẳng hề buông tay, trong mắt đầy lưu luyến Alpha đã đánh dấu mình, cậu thẹn thùng gật gật.

Tô Hoài xiên một miếng sườn bò được rán mềm đút cho Khương Ngạn Hi.

Cậu đỏ mặt há miệng, nhưng vẫn không dời mắt khỏi đôi mắt Tô Hoài.

Ba nhân vật phía kia nhịn mãi rồi cũng phải bắt đầu nhìn người ta chim chuột: "...".

Thiệu Văn Dư: "Cuối cùng hai đứa này mà không cưới nhau thì khó dứt lắm đấy".

Kỷ Vũ: "Đây ủng hộ nhé".

Tưởng Hằng Chi: "...".

Khương Ngạn Hi ăn hết phần sườn bò, không chừa lại miếng nào.

Thấy cậu hiếm khi có khẩu vị tốt nên Tô Hoài lại xẻ thêm chút thịt từ đĩa mình sang, cuối cùng cho cậu ăn cả sa lát rau củ.

Chỉ cần chiếc nĩa được đưa tới là Khương Ngạn Hi lại khe khẽ há miệng.

Ban ngày Khương Ngạn Hi chẳng ăn gì tử tế, Tô Hoài chỉ sợ thân thể cậu không hồi phục được nên cố bắt cậu ăn thật nhiều.

Đút bé thỏ trắng ăn xong, Tô Hoài xử nốt mấy miếng sườn bò rồi bê bát đĩa đi rửa sạch.

Khương Ngạn Hi bám vào góc áo anh như một vật trang sức đi kèm, cả cơ thể lẫn ánh mắt chẳng rời khỏi anh dù chỉ là một phút.

Tô Hoài rất hưởng thụ một Khương Ngạn Hi bám người thế này, anh khẽ cong môi vẻ sung sướng.

Rửa bát xong Tô Hoài dắt Khương Ngạn Hi đi nghỉ, Thiệu Văn Dư gọi họ lại: "Sao còn trẻ mà đi ngủ sớm thế? Qua đây chơi cùng coi".

Tô Hoài không muốn để Khương Ngạn Hi tới gần hai Alpha trong trạng thái này cho lắm, nhưng anh vẫn hỏi ý kiến cậu: "Em mệt không?".

Khương Ngạn Hi lắc đầu.

"Em muốn chơi không?".

Khương Ngạn Hi do dự, nhìn bạn bè và chiếc lò sưởi gắn tường ấm áp, chần chừ hỏi: "Đàn anh cũng chơi cùng chứ ạ?".

Tô Hoài: "Anh có thể chơi cùng em".

Khương Ngạn Hi vui vẻ gật đầu.

Giờ cậu cực kì muốn ở bên Tô Hoài, nhưng đã khôi phục chút lí trí nên cũng muốn cùng bạn mình trải qua một đêm ấm áp và quý giá.

Tô Hoài đưa Khương Ngạn Hi tới cạnh lò sưởi ấm sực vừa được thêm củi, ngồi lên chiếc ghế salon bên cạnh.

Khương Ngạn Hi ngồi sát vào anh, dựa thêm chút nữa là lọt thỏm trong lồng ngực Tô Hoài.

Tô Hoài khoác chiếc chăn lên người cậu. Khương Ngạn Hi không muốn nó ngăn giữa mình và anh nên kéo chăn ra một chút, kéo cả Tô Hoài vào trong chăn.

Ba người lại phải nhìn cặp kia chim chuột: "...".

Thiệu Văn Dư: "Anh lỡ lời, hay hai đứa buồn ngủ thì cứ về ngủ đi? Còn trẻ phải ngủ sớm chứ".

Tô Hoài hờ hững đáp: "Chừng nào Hi Hi chán thì về".

Thiệu Văn Dư cười cười, gật đầu: "Được".

Kỷ Vũ mở chế độ chơi game đa chức năng, chọn một trò: "Chơi gì hack não tí đi, cờ tỉ phú nhé?".

Tưởng Hằng Chi: "... Ừ thì cũng hack não lắm".

Thiệu Văn Dư: "Cưng có chắc là hack não chứ không phải đốt tiền không?".

Kỷ Vũ nghiêm trang: "Đừng coi thường cờ tỉ phú, trong này có nhiều lí luận tư bản và nguyên lí xác suất phức tạp lắm đấy".

Thiệu Văn Dư: "Cờ tỉ phú ghê thật".

Kỷ Vũ chọn số người chơi, trên bàn hiện ra khung cảnh cờ tỉ phú cùng hai cái xúc xắc.

Thiệu Văn Dư: "Chờ chút, em chọn sai à, sao lại bốn người? Ở đây có năm người cơ mà?".

Kỷ Vũ nhìn sang phía Tô Hoài vẻ thăm dò.

Tô Hoài thì thầm trao đổi với Khương Ngạn Hi vài giây, rồi nói: "Em với Hi Hi chơi chung".

Kỷ Vũ mỉm cười nhìn Thiệu Văn Dư.

Thiệu Văn Dư: "... Anh lỡ mồm".

Tưởng Hằng Chi nhìn hai người vẫn đang nhỏ giọng thủ thỉ với nhau như có điều gì suy nghĩ.

Cuối cùng, cái người chê bai cờ tỉ phú lại là người chơi hăng nhất.

Thiệu Văn Dư vốn say mê bất động sản nhanh chóng được trải nghiệm niềm vui của việc thâu tóm đất đai, vừa thảy xúc xắc vừa cầu khẩn linh tinh với ánh mắt đầy dục vọng muốn thắng: "Quần đảo MK, quần đảo MK, chắc chắn là cưng rồi! Sáu sáu sáu sáu... Khỉ thật, liên tục vào tù ba lần là sao? Chẳng lẽ năm nay tôi có điềm vào tù à?".

Quần đảo MK là địa điểm có phí qua đường cao nhất, mua được nó là có khả năng trở thành siêu tỉ phú cuối cùng.

Tô Hoài đưa xúc xắc mô hình cho Khương Ngạn Hi.

Cậu sốt sắng tung nó xuống, nhìn xúc xắc leng keng nảy lên những hình hoa tuyết, nhỏ giọng khấn: "MK MK MK... Thẻ cơ hội?".

Kỷ Vũ cười xấu xa: "Cẩn thận, trong thẻ cơ hội cũng có hình phạt đấy".

Tô Hoài cổ vũ: "Đừng sợ, cũng có thể nhận được thẻ thiên sứ cho phép mua bất cứ mảnh đất nào mà".

Khương Ngạn Hi cẩn thận từng li từng tí, mở chiếc thẻ cơ hội đen tuyền – trốn thuế lậu thuế bị bắt, bơi hai ngày trong tù, lần sau sống tử tế hơn nha ~ Một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, hai anh công an lực lưỡng còng tay bé thỏ trắng lại dẫn vào ngục giam.

Bé thỏ trắng mặc bộ quần áo tù kẻ sọc, rủ tai cầm song sắt lắc lắc đầy tội nghiệp...

Khương Ngạn Hi: "...".

Kỷ Vũ cùng Tưởng Hằng Chi vỗ ghế sô pha bành bạch, cười suýt chết.

Thiệu Văn Dư vỗ tay vẻ hả hê: "Bé ngoan à, có cả anh lẫn em thì trong tù không còn cô đơn nữa rồi".

"Đàn anh ơi...". Khương Ngạn Hi ấm ức mím môi, nhìn sang chỗ Tô Hoài.

Anh xoa đầu cậu an ủi: "Không sao, chúng mình còn nhiều đất lắm, thắng bằng phí qua đường cũng được".

Thiệu Văn Dư vừa xì hai trăm triệu ra trên đất của họ: "...".

Y vỗ ngực lên án: "Chú cứ tính kế người anh tốt nhất thế này, có biết đau lòng không? Hoài Hoài, hôm nay hai ta làm rõ đi, rốt cuộc trong lòng chú anh là gì?".

Tô Hoài ngẫm nghĩ: "Chủ nhà? Người đã bán nhà cho em?".

Thiệu Văn Dư mạnh mẽ lên án: "Hoài Hoài là đồ vô tâm! Anh cũng có nước mắt, anh là người, không phải công cụ!".

Tô Hoài: "Ừ".

Thiệu Văn Dư: "Ừ à?! Chỉ với cái thái độ này của chú, là giao dịch tiền tài giữa hai ta e rằng không thể tiến hành được nữa rồi...".

"Gấp ba".

Thiệu Văn Dư: "Lần này về là chú khăn gói vào ở được rồi nhé, giao dịch vui vẻ".

Trong lúc hai người nói chuyện thì Kỷ Vũ cũng đã gia nhập đại gia đình tù tội, ngục giam vốn chật hẹp lại càng có vẻ chen chúc.

Kỷ Vũ hơi khựng lại, mỉm cười nhìn Tưởng Hằng Chi với đôi mắt vô hồn: "Đàn anh tới đây nhanh nào, các em khóa dưới đáng yêu đang đợi anh tới chụp ảnh gia đình đấy".

Tưởng Hằng Chi nhếch môi, ném xúc xắc vẻ quyết tâm: "Ngại quá, hai mươi tư năm sống trên đời bao giờ anh chẳng tử tế, chắc chắn MK thuộc về anh rồi".

Lại là thẻ cơ hội.

Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư cùng đặt ngón tay ở thái dương phù phép, nhỏ giọng thì thầm: "Tù tù tù tù...".

Tô Hoài nhìn Khương Ngạn Hi, cậu cũng đang nhìn Tưởng Hằng Chi chằm chằm với đôi mắt đã mất ánh sáng, khẽ hô: "Đàn anh Hằng Chi ơi, tụi em đợi anh nè...".

Anh không chịu nổi vẻ đáng yêu này, cố nín cười, ôm Khương Ngạn Hi vào lòng.

Tưởng Hằng Chi ra vẻ nghênh ngang, hít sâu một hơi, dứt khoát mở tấm thẻ đen: "Thời khắc quyết định! Thẻ thiên sứ tới đây nào!".

Là một tấm thẻ thẩm vấn.

Người đạt được có quyền thẩm vấn một người chơi bất kì, và đáp án phải là thật.

Kỷ Vũ nháy mắt một cái đầy mờ ám với Tưởng Hằng Chi: "Chọn em nè đàn anh, em cho anh biết ngày em bị đánh dấu lần đầu".

Thiệu Văn Dư dựng tai lên nghe ngóng trong chớp mắt.

Khương Ngạn Hi vừa được đánh dấu xong đỏ mặt trong nháy mắt, hơi rúc vào lòng Tô Hoài theo bản năng.

Anh rủ mắt nhìn cậu, hơi mỉm cười.

Tưởng Hằng Chi chầm chậm ngước mắt nhìn Khương Ngạn Hi, cười hỏi: "Thỏ này, em đang yêu đương à?".

Tô Hoài nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện.

Khương Ngạn Hi bị gọi tên, ngơ ngác.

Thiệu Văn Dư và Kỷ Vũ cũng hơi hiếu kì, chỉ là khi trước họ không hỏi mà thôi. Hai người cùng nhìn sang phía Khương Ngạn Hi.

Khương Ngạn Hi trong kì phát tình có tâm trạng mẫn cảm vô cùng, cậu đột nhiên lo lắng, ngẩn ngơ há miệng nhưng chẳng nói nên lời.

Đúng lúc ấy Tô Hoài nắm chặt lấy tay cậu, trầm giọng: "Em ấy không muốn trả lời".

Tưởng Hằng Chi lập tức áy náy nói: "Xin lỗi thỏ, em sợ à? Nếu khó xử quá thì không trả lời cũng được".

Khương Ngạn Hi cúi đầu, lí nhí đáp: "... Vẫn chưa ạ".

Tô Hoài ngơ ngác nhìn cậu.

Dù đây là sự thực, là do anh đề nghị cả hai đợi chờ, nhưng ánh mắt anh vẫn không tự chủ được mà hiện vẻ mất mát.

Ba người kia cũng hơi sửng sốt.

Nhất thời bầu không khí trở nên bối rối.

Kỷ Vũ phá tan sự lúng túng khắp không gian này, đứng lên: "Thôi muộn quá rồi. Mai còn phải ghi hình nữa, em đi ngủ đây".

Thiệu Văn Dư cũng cười cười đứng lên theo: "Tôi cũng buồn ngủ rồi, lần sau chơi tiếp nhé, mọi người ngủ ngon".

Tưởng Hằng Chi chậm rãi đứng dậy, muốn tới cạnh Khương Ngạn Hi xoa đầu cậu xin lỗi, rồi lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Hoài ngăn cản trong im lặng.

Tưởng Hằng Chi cất lời: "Thỏ à, xin lỗi, anh chỉ...".

Hắn khẽ thở dài: "Em đừng nghĩ nhiều, mai gặp lại nhé".

Bé thỏ trắng trên bàn vẫn đang rủ tai, thất hồn lạc phách quỳ sau song sắt.

Cực kì giống với Khương Ngạn Hi.

Tô Hoài xoa tóc cậu, rũ bỏ tia mất mát nhợt nhạt kia, nhẹ giọng hỏi: "Em buồn ngủ chưa? Mình đi ngủ nhé?".

Khương Ngạn Hi quay lại đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, tâm trạng phức tạp.

Bản năng không muốn xa rời trong kì phát tình khiến cậu cứ mãi muốn lại gần Tô Hoài, muốn hấp thụ những ấm áp nơi anh càng nhiều càng tốt.

Nhưng song sắt vô hình trong lòng cậu, lại ngăn cản trái tim cậu phần nào.

Khương Ngạn Hi khẽ gật đầu: "Dạ".

Tô Hoài đưa cậu về phòng với nét mặt bình thản. Anh không ở lại lâu vì nghĩ Khương Ngạn Hi cần nghỉ ngơi, chỉ nói một câu "Chúc em ngủ ngon" rồi quay người rời đi.

Còn chưa đi được bước nào, góc áo anh đã bị cậu túm lấy.

Tô Hoài quay đầu nhìn, bất đắc dĩ cười cười: "Muộn rồi, em nên nghỉ ngơi. Ngày mai mình ôm nhau tiếp nhé, ngoan nào".

Đôi mắt Khương Ngạn Hi đỏ ửng, dường ánh sáng lộng lẫy nơi đáy mắt cậu sẽ hóa thành những giọt ngọc long lanh chỉ trong phút chốc.

Omega trong kì phát tình cực kì mẫn cảm, vài người không thể rời khỏi Alpha đã đánh dấu mình, họ biến thành những nhóc quỷ đáng yêu khi thiếu mất cảm giác an toàn.

Tô Hoài hoảng lên, lập tức quay lại ôm cậu thật chặt: "Xin lỗi, bé cưng ơi đừng khóc, em muốn anh làm gì nào?".

Khương Ngạn Hi nhỏ nhẹ cầu xin trong ngực anh, giọng mũi rất dày: "Đàn anh ơi... Anh đừng đi, được không?".

Thấy cậu chớm khóc là trái tim Tô Hoài đau nhói, anh lập tức vỗ nhè nhẹ lên lưng Khương Ngạn Hi: "Được được được, anh không đi. Anh sẽ mãi ở bên em, đến khi nào em chê anh, đuổi anh, anh mới đi".

Cảm xúc của Khương Ngạn Hi vẫn hơi bất ổn, cậu bất an hỏi: "Đàn anh giận ạ?".

Tô Hoài hơi sửng sốt, trong lòng mềm nhũn. Anh chỉ trách mình không dằn lòng cho kĩ, mỉm cười dịu dàng: "Sao anh lại giận được? Giận vì anh thích em quá nhiều ư?".

Tô Hoài khẽ thở dài: "Hi Hi à... Anh không có tư cách để giận em".

"Nhưng em có thể giận anh bất cứ lúc nào".

Khương Ngạn Hi siết góc áo Tô Hoài thật chặt, nước mắt đã chẳng còn khống chế được mà thấm đẫm trước ngực anh.

Cảm nhận được những giọt ấm áp ấy, Tô Hoài sốt sắng nâng mặt cậu lên, thấy gương mặt cậu ướt nhẹp, trong lòng anh bỗng nhói đau.

Tô Hoài dùng ngón tay cái nhẹ nhàng gạt đi dòng lệ đang tuôn trào không ngừng nghỉ, luống cuống nhẹ giọng dỗ dành: "Bé cưng đừng khóc. Anh không giận thật mà, em đừng nghĩ nhiều quá".

"Anh thích em".

"Anh thích em thế này, sao nỡ giận em cho được?".

"Anh thích đợi em, đối với anh, quá trình chờ đợi em cũng vô cùng đáng giá".

Khương Ngạn Hi quyến luyến ngước nhìn Tô Hoài, bất lực mà nhỏ giọng nghẹn ngào cầu xin: "Đàn anh ơi... Xin anh, xin anh đừng buồn mà".

Anh đã nói sẽ không khóc cùng Khương Ngạn Hi, nhưng khi cậu khóc thật, thì đáy mắt Tô Hoài cũng hơi ửng hồng.

Anh cười cười động viện: "Đừng cầu xin anh, khi ở bên em anh chỉ thấy vui thôi".

"Gặp được em, chính là điều khiến anh vui nhất cuộc đời này".

Tô Hoài ôm Khương Ngạn Hi dỗ một hồi lâu mới giúp cậu nín khóc được.

Anh không định đi nữa, bèn thấp giọng hỏi: "Đêm nay cho phép anh ngủ lại phòng em nhé?".

Khương Ngạn Hi chậm rãi gật đầu trong lồng ngực ướt đẫm.

Ngoài khung cửa sổ trong suốt, trận tuyết khổng lồ cứ im lặng rơi, bóng tuyết bay bay lập lòe nơi góc giường trắng muốt.

Tô Hoài ôm Khương Ngạn Hi đã say ngủ vào lòng mình, nhưng anh cứ thao thức.

Anh hơi nhíu mày, ngẩn ngơ nhìn đêm tuyết diễm lệ ngoài kia.

Khương Ngạn Hi nằm trong ngực Tô Hoài ngủ rất say, không mơ mộng gì.

Cậu thở vừa chậm vừa nhẹ, như nhóc động vật nhỏ đang bước vào lúc ngủ đông.

Đây gần như là lần cậu ngủ ngon nhất trong suốt hai mươi ba năm qua.

Chẳng biết bao lâu sau, tuyết dần ngừng rơi, những vì sao lấp lánh dần lộ ra sau tầng mây dày.

Từng làn gió yếu ớt màu xanh biếc chầm chậm lướt qua bầu trời đêm như những luồng cát bụi phát sáng.

Cái điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường của Khương Ngạn Hi reo vang, là thông báo từ app cực quang.

Tô Hoài trợn mắt nhìn cực quang giữa trời đêm, hơi do dự, hồi nhẹ giọng gọi Khương Ngạn Hi dậy.

"Hi Hi này, cực quang xuất hiện rồi, em muốn ra ngoài xem không?".

Đôi mắt còn vương nét ngái ngủ lóe lên vui mừng trong mê man, Khương Ngạn Hi ôm eo Tô Hoài, nhỏ giọng đáp: "Muốn ạ".

Tô Hoài ôm Khương Ngạn Hi rời giường, giúp cậu mặc quần áo ấm, rồi vác cậu sang phòng mình thay đồ, sau đó nhanh chóng dẫn người ta ra cửa.

Lộc Ưu mừng rỡ gõ cửa gọi mọi người dậy xem cực quang, tới phòng Tô Hoài và Khương Ngạn Hi mới phát hiện hai người đã ra ngoài, lập tức bảo thợ chụp ảnh đi theo tìm.

Lộc Ưu phát điên vò đầu, đi vòng vòng trong hành lang: "A a a tuyệt đối không thể bỏ qua được, đây là cảnh tượng nổi tiếng nhất chỗ này đấy".

Thành phố tuyết buổi đêm yên tĩnh như chìm trong giấc mộng, cực quang kì ảo dịu dàng lướt qua bầu trời.

Tô Hoài dắt Khương Ngạn Hi leo lên sườn núi sau biệt thự, tìm góc tốt nhất để ngắm cực quang.

Thành phố A là nơi thích hợp nhất để ngắm cực quang trên đảo R, thành phố này vốn được sinh ra để phục vụ cho việc ngắm cực quang.

Đèn đường trong cả thành phố sẽ tạm thời bị tắt đi trong lúc cực quang xuất hiện, nên tìm bừa một nóc nhà nào đó cũng ngắm được trọn vẹn rồi.

Nhưng vị trí tốt nhất vẫn là trên sườn núi cao.

Tuyết đọng rất dày trên sườn núi, Khương Ngạn Hi đi bước nào cũng phải giẫm thật mạnh mới đứng vững được.

Tô Hoài dắt cậu trèo thẳng lên trên, chẳng mấy chốc hai người đã tới nơi.

Khương Ngạn Hi mới đi được nửa quãng đường đã mệt mỏi thở dốc, cậu cùng Tô Hoài ngồi trên lớp tuyết trắng xốp giữa sườn núi.

Trang bị giữ ấm chuyên nghiệp sẽ ngăn cách nhiệt độ của tuyết hoàn toàn.

Khương Ngạn Hi ngẩng đầu, ánh sáng màu xanh lục thần bí rọi vào hai mắt cậu.

Cậu chẳng nỡ chớp mắt, ngơ ngác nhìn quầng cực quang dịu dàng lướt qua thế giới này, chẳng hiểu sao lại thấy hơi xúc động.

Tô Hoài yên tĩnh ngồi cạnh cậu, cùng thưởng thức buổi biểu diễn nghệ thuật tài hoa của thiên nhiên, không lên tiếng.

Mãi đến tận khi Khương Ngạn Hi đã thấy cổ mình ê ẩm vì ngước lên quá lâu, Tô Hoài mới thấp giọng hỏi: "Em lạnh không?".

Hai gò má Khương Ngạn Hi hơi ửng đỏ, nhưng cậu vẫn đáp: "Không ạ".

Tô Hoài chăm chú nhìn ánh mắt hồn nhiên đầy mơ mộng. Anh bị thu hút bởi khuôn mặt hấp dẫn hơn cả cực quang của Khương Ngạn Hi, bèn không nhịn được mà phủ tay mình lên bàn tay đeo găng bé nhỏ trên nền tuyết, chầm chậm nghiêng người sang gần phía cậu.

Tuyết đã lặng, xung quanh im phăng phắc, tiếng quần áo vải vóc cọ vào nhau rất rõ ràng.

Khương Ngạn Hi chậm rãi quay sang.

Đôi mắt Tô Hoài còn quyến rũ hơn cả cực quang, ánh sao trong mắt che lấp cả bầu trời sao lộng lẫy.

Khương Ngạn Hi sửng sốt, rung động nơi đáy mắt không giấu nổi, nhịp tim dần tăng nhanh theo khoảng cách dần thu hẹp lại giữa hai người.

Đoán được Tô Hoài sắp làm gì, đôi mắt trong suốt khẽ run run, cái tay đang được Tô Hoài phủ lên khẽ nắm lấy một vốc tuyết.

Khương Ngạn Hi thở chậm lại, dần nhắm mắt, lông mi run run, ngoan ngoãn đợi chờ khoảnh khắc đã được báo trước từ lâu.

Đến một giây phút nào đó, tiếng vải cọ vào nhau dừng lại, nhưng thứ cảm giác kia lại không hề xuất hiện.

Khương Ngạn Hi rón rén mở mắt, thấy Tô Hoài đang dừng ngay trước mặt, cân nhắc phản ứng của cậu.

Nhịp tim cậu đột nhiên tăng nhanh, cả người cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.

Khóe miệng Tô Hoài chầm chậm nhếch cao, làn hơi ấm áp phả vào môi cậu, giọng nói trầm thấp trong đêm tuyết lặng im trở nên vô cùng gợi cảm.

"Em đã chuẩn bị tâm lí xong chưa?".

Khương Ngạn Hi chỉ đỏ mặt, luống cuống nhìn anh.

Thần thái hoảng loạn như động vật nhỏ này đáng yêu quá mức.

Tô Hoài nghiêm túc nhìn đôi mắt cậu, nhẹ giọng: "Khương Ngạn Hi à, anh thích em".

"Anh biết em cũng thích anh".

"Chẳng bao lâu nữa, hai đứa mình sẽ chính thức ở bên nhau".

"Việc tỏ tình anh có thể từ từ. Còn việc muốn hôn em, thì hình như anh chỉ nhịn được đến mức này mà thôi".

"Anh có thể nhận quyền được hôn em sớm hơn không?".

Khương Ngạn Hi hồi hộp tới mức chẳng thốt nên lời, ánh mắt rung động đầy chờ mong cũng đã đưa ra đáp án.

"Cảm ơn bé cưng".

Ngay khoảnh khắc quần áo hai người tiếp tục phát ra tiếng cọ xát rất nhỏ, Tô Hoài thoáng nghiêng đầu hôn lên môi Khương Ngạn Hi.

Trái tim hai người cùng đập thình thịch.

Mấy giây sau, lại là tiếng vải vóc kèm với tiếng cơ thể bị áp xuống nền tuyết vang lên.

Nụ hôn nhỏ vụn, triền miên, ướt át, dịu dàng trong đêm tối.

Tô Hoài đệm tay sau đầu Khương Ngạn Hi tránh cho cậu chạm xuống nền tuyết, nhẹ áp mình lên người cậu, nhắm mắt mút nhẹ đôi môi cậu.

Khương Ngạn Hi khẽ khàng nhắm hai mắt, trái tim loạn nhịp, cảm nhận sự kì diệu của nụ hôn đầu đời.

Cùng là tim đập, nhưng khác hẳn nhịp đập lúc bị đánh dấu – dường như linh hồn mẫn cảm của cậu được một bàn tay to rộng và ấm áp dịu dàng xoa nắn.

Mọi sự chú ý nơi Khương Ngạn Hi đều tập trung vào đôi môi mềm mại của Tô Hoài.

Trong một nháy mắt nào đó, Khương Ngạn Hi hơi há miệng vì thiếu khí, và nụ hôn sâu đầu tiên trong đời cũng xảy đến với cậu.

Trên đất tuyết, một vết hằn rõ ràng xuất hiện.

Hai bóng người khẽ khàng trùng lên nhau, từng đợt cực quang mềm mại phất qua ánh trăng lung linh giữa trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play