Cửa phòng họp được mở ra, bước vào đầu tiên chính là Uy Vũ, vẫn bộ mặt lạnh lùng, nghiêm túc như thường ngày, vừa bước vào vài bước đã lập tức đứng lại và cung khính cúi đầu
-Doãn tiên sinh!
Tiếp đó Doãn Thiên Duật tao nhã bước vào, vừa đi hắn vừa đưa tay cởi bỏ nút aó ở ngoài, đến chiếc ghế chủ trì và ngồi xuống.Thư ký theo sau ôm một sấp văn kiện,giấy tờ dày cộp liền ngồi vào vị trí, không dám chậm trễ. Uy Vũ cũng ngồi ở một vị trí cổ đông
-Doãn Tổng, thật ra thì chúng tôi vẫn chưa hiểu được mục đích của buổi họp cổ đông hôm nay!
Một vị cổ đông già ở phe Doãn Kình Sâm lên tiếng hỏi.
Doãn Thiên Duật vẫn điềm nhiên không trả lời
Lại một tiếng mở cửa nữa một lần vang lên, cả phòng họp đều đặt sự chú ý vào người vừa bước vào
Doãn Kình Sâm
Theo sau ông là một vị trợ lý riêng cũng mang trên tay một đóng tài liệu liên quan
Doãn Kình Sâm ngồi vào vị trí cổ đông còn lại, ông liếc nhìn Doãn Thiên Duật đầy bực tức
Những vị cổ đông nhìn bầu không khí căn thẳng này một lúc rồi cả đám đều nháo nhào
- Doãn tiên sinh, người đã đến đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
Doãn Thiên Duật vẫn chưa nói gì, tay trái vẫn đang đùa nghịch chiếc nhẫn ở ngón trỏ phải, môi bạc khẽ giương lên một đường cong mê người
- Hello! Người anh em, tớ đến rồi đây!
Một giọng nói đầy ngông cuồng nhưng không kém phần ma mị kia vang lên nhưng người thì vẫn chưa thấy đâu, đến lúc anh ta mở cửa đi vào thì cả khối người bên trong lại được một phen chấn kinh.
Doãn Thiên Duật liếc nhìn anh ta nhưng chưa vội nói gì
Cố Dược Thần hôm nay diện cả một bộ vest màu đỏ tươi, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như thường ngày. Nếu anh ta đi qua giữ đám đông, không ai nhìn thấy mặt thì có lẽ ai cũng cho rằng đây là một gã điên
Anh ta chỉ có khuôn mặt là tài sản quý nhất!
Anh ta đi tới một vị trí đã chuẩn bị sẵn,rất tự nhiên ngồi xuống. Cô trợ lý cũng vội đặt đóng hồ sơ đang ôm trên tay xuống bàn, trước mặt Cố Dược Thần
Doãn Thiên Duật nhìn khuôn mặt sớm sớm đã xám xịt của ba mình, hắn cười cười rồi khẽ hất cằm về phía thư ký bên cạnh, rất nhanh sau đó một tờ đơn đã được đặt trước mặt Doãn Thiên Duật, hắn cầm tờ đơn lên, nở một nụ cười dịu dàng mà rất khó nhìn ra được, đẩy nó tới cho Cố Dược Thần
- Chữ ký đã có, giờ thì tiến hành được chưa?
Cố Dược Thần cầm lấy tờ đơn, vuốt nhẹ vài cái, nở một nụ cười thần bí
-Thật biến thái! Mùi vị kích tình còn rất nặng đây! Đây là cách cậu cưỡng hôn à?
Câu nói mập mờ,chứa đầy sự sự dâm mị mà lại từ miệng một vị luật sư danh giá như Cố Dược Thần thật sự khiến tất cả những người có mặt trong phòng họp này được một phen bất ngờ, mắt trợn tròn hết sức, tai dựng đứng hết mức để chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm hay nhìn sai người, chỉ riêng Doãn Thiên Duật vẫn bình tĩnh đến lạ thường, giống như hắn đã quen với lối nói chuyện châm chọc này của người bạn tốt, hoặc là đã rất quen bị nói như vậy. Nhưng tất cả mọi người lại bắt đầu chú ý đến nội dung câu nói của Cố Dược Thần
Không lẽ!
Doãn Thiên Duật lại ép Phương Du Kỳ ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn kia khi cả hai người đang ân ái trên giường?
Không thể tưởng tượng nổi! (Duật biến thái quá mà, hihi)
Doãn Thiên Duật liếc mắt về phía Cố Dược Thần, không vui nói
- Cậu nói nhiều quá rồi đấy!
Cố Dược Thần khẽ hắng giọng
- Bắt đầu đi!
Không để cho mọi người đợi lâu, Doãn Thiên Duật bắt đầu thông qua mục đích của cuộc họp sáng nay
-Các vị cổ đông! Sở dĩ hôm nay tôi mở cuộc họp cổ đông này là có liên quan đến người vợ sắp cưới của tôi!
Cả phòng họp lại tiếp một trận ồn ào. Doãn Thiên Duật nói tiếp
- Các vị! Như các vị đã biết, hiện tại trong tay tôi đang nắm giữa 50% cổ phần của Doãn thị, cũng là cổ đông lớn nhất. Vì vậy hôm nay tôi tuyên bố, Doãn thị chính thức bãi bỏ vị trí chủ tịch của ngài Doãn Kình Sâm, chủ tịch đương nhiệm của Doãn thị.
Bùm!
Cả phòng họp như vừa nghe tiếng bom nổ vào ngày hoà bình, tất cả đều không thể tin vào tai mình nữa
-Doãn tiên sinh, ý ngài là sao đây? Bãi bỏ vị trí chủ tịch?
Doãn Thiên Duật chẳng thèm để ý đến vị cổ đông vừa lên tiếng, hắn cầm tờ đơn đưa lên cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy
- Đây là giấy chứng nhận kết hôn của tôi và phu nhân tương lai!
Doãn Thiên Duật vẫn chưa nói hết câu thì Doãn Kình Sâm từ nãy giờ giận đến huyết phế sôi sục đã đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào mặt Doãn Thiên Duật
-Ta sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân điên khùng này! Ngươi mau dừng lại ngay!
Doãn Thiên Duật không hề tỏ ra nao núng hay bị chi phối bởi những lời mắng chửi kia. Ngược lại,trước sau như một, vẫn cho là mình đúng
-Ba kính mến!Trong cuộc họp thì không nên la hét ầm ĩ như vậy được!
Hắn nhìn về đám cổ đông như muốn giơ nanh hé vuốt kia,nói tiếp
- Phía luật sư của tôi đã hoàn tất hết giấy tờ chuyển giao cổ phần, mời các vị cùng nghe
Hắn vừa dứt lời, Cố Dược Thần đã nhanh chóng lên sân khấu, anh ta tuyên bố tất cả giấy tờ chuyển giao cổ phần của Doãn Kình Sâm cho Phương Du Kỳ
- 30% cổ phần của ngài Doãn Kình Sâm sẽ được chuyển giao lại cho cô Phương Du Kỳ, cùng với 5% cổ phần hiện có trong tay của cô Phương Du Kỳ thì hiện tại cô ấy chính là cổ đông lớn thứ hai của Doãn thị, đứng sau ngài Doãn Thiên Duật-chủ tịch đời thứ hai của Doãn thị!
Phịch!
Cố Dược Thần chưa kịp bình ổn lại để xem xét tình hình thì một tiếng đập bàn vang lên như muốn moi tim anh ta, Doãn Kình Sâm hét lên
-Mày! Mày điên rồi phải không? Mày ....!
Doãn Thiên Duật nở một nụ cười thờ ơ, hắn tỏ vẻ quan tâm
- Ba kính mến! Người cũng đến lúc phải nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già rồi! Con trai phải giúp người gánh vác giang sơn thì cũng là điều hợp tình hợp lý ở đời mà! Đúng không? Ba!
Doãn Kình Sâm gần như sắp rống lên, hai mắt ông đã đỏ ngầu vì tức giận
- Mày! Mày không thể cướp mất Doãn thị của tao được! Mày...! Tao thật không ngờ mày lại bị con hồ ly đó quyến rũ đến mê muội rồi!
Doãn Thiên Duật nhìn bộ dạng la hét, khóc lóc của ba mình, nét mặt hắn vẫn rất bình thản, chỉ nhẹ hất cằm về đội bảo an bên cạnh
Ngay lập tức, ba bốn người bảo an đã chạy lên, lôi hai tay Doãn Kình Sâm ra ngoài. Ông ra sức chống cự, cổ họng la lớn đến đau rát
- Buông ra! Các người mau buông ra, ta là chủ tịch đấy! Tất cả các người muốn bị đuổi việc à? Mau buông ra!
Đội bảo an khó khăn lắm mới kéo được Doãn Kình Sâm ra khỏi phòng họp, ông vẫn cố gắng bám trụ ở cánh cửa, hình tượng thường ngày hoàn toàn bị hủy hoại trong phút chốc
- Mau trả Doãn thị lại cho ta! Đôi gian phu dâm phụ các người, đừng hòng cướp mất Doãn thị! Ta sẽ khiến Phương Du Kỳ phải trả giá! Nó phải được chôn theo tất cả các anh em của tổ chức!
Tiếng gào thét đến tận cổ họng kèm theo sự tuyệt vọng tột cùng của Doãn Kình Sâm vẫn còn vang vãng trong phòng họp mà ông đã bị lôi đi từ lâu
Tất cả đám cổ đông đều nhìn Doãn Thiên Duật bằng ánh mắt khiếp sợ và oán trách
Hắn là một kẻ mất trí! Là một tên đại bất hiếu. Bị thao túng bởi cơ thể đàn bà!
Phương Du Kỳ chỉ cần ở trên giường của hắn cố gắng phục vụ hết mình thì đã gần có được cả Doãn thị! (Suy nghĩ của các cổ đông về chị Kỳ)
Thật khiến người khác khinh thường!
Doãn Thiên Duật nở nụ cười lạnh khốc, giống hệt như một ma vương thống trị cả thế giới
- Các vị! Ba tôi hiện nay sức khỏe đã không còn được tốt như trước!
Vừa nói, hắn vừa đưa tay hướng tới trước mặt Cố Dược Thần, Cố Dược Thần nở một nụ cười đểu giả rồi đưa cho hắn một bản kết quả.Doãn Thiên Duật nhận xong thì đưa lên trước hội đồng cổ đông
- Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của ba tôi! Nếu các vị không tin thì cứ việc tự kiểm tra lại!
Dứt lời, bản kết quả đã được thư ký giám đốc chuyển tới cho từng cổ đông xem qua. Cả phòng họp lại tiếp tục những tiếng bàn cãi, tranh luận xôn xao. Một lát sau, một vị cổ đông bên phe của Doãn Kình Sâm lên tiếng
- Nếu như chủ tịch không đảm bảo được điều kiện sức khỏe thì cũng không nên chuyển nhượng hết cổ phần của ông ấy cho Phương tiểu thư!
Một vị cổ đông khác cũng bắt đầu tán thành
- Đúng vậy! Doãn tiên sinh! Cho dù chủ tịch không thể lãnh đạo tập đoàn nữa nhưng ngài ấy vẫn có quyền nắm giữa cổ phần trong tay.
Tất cả các cổ đông dù là phe thuận hay đối đều không đồng tình với cách làm này của Doãn Thiên Duật, tước hết toàn bộ quyền lực của ba mình ở công ty thì Doãn Thiên Duật đúng là một kẻ đại bất hiếu
-Doãn tiên sinh! Tôi thấy hay là ngài nên chuyển giao số cổ phần của chủ tịch cho ngài Sầm Hy! Ngài ấy dù sao cũng là người thân của ngài, để ngài ấy ngồi vào vị trí cổ đông của Doãn thị thì quả là một điều hợp tình hợp lý đấy ạ!
Một vị cổ đông ở phe chống đối Doãn Thiên Duật đưa ra ý kiến. Nhưng đáp lại ông ta lại không phải là Doãn Thiên Duật mà lại là Uy Vũ
- Ngài dựa vào đâu mà có thể chắc chắn rằng ngài Sầm Hy sẽ chấp nhận yêu cầu này!
Đám cổ đông lại bắt đầu xôn xao
- Phải đấy! Ngài Sầm Hy tuy rất có khả năng lãnh đạo nhưng ngài ấy đã rửa tay gác kiếm từ lâu, chỉ e là ngài ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện của Doãn thị nữa!
Doãn Thiên Duật không lên tiếng ngăn cản bọn họ tranh luận, chỉ thoải mái dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay vịn, nhìn một cảnh hỗn loạn trước mắt như một vị vua xem xiếc.
Cố Dược Thần ểu oải đứng lên, anh ta ném một cái nhìn "cậu thật nhàm chán "cho Doãn Thiên Duật rồi rời khỏi vị trí
- Mau chuyển phí luật sư cho tớ đấy! Tớ còn phải đi chơi cùng các người đẹp nữa,chắc chắn sẽ chết dưới tay của Từ Lâm rồi, không biết chừng sau khi tớ ra khỏi đây đã bị Từ Lâm tặng cho một Viên kẹo đồng rồi!
Doãn Thiên Duật khẽ nhếch môi cười
- Vậy thì cũng tốt!
Hả!
Cố Dược Thần còn tưởng mình nghe nhầm, anh ta hỏi lại
-Cậu muốn giết người diệt khẩu à!
Nét mặt Doãn Thiên Duật đầy nét ưu thương
- Cậu giúp tớ xem thử, có thể tước bỏ quyền làm cha của Lâm không!
Cả người Cố Dược Thần như bị trúng gió một sự bất đắc dĩ đang dần lan tràn khắp các tế bào của cơ thể
- Cậu hận Lâm?
Doãn Thiên Duật cười tự giễu
- Tớ chỉ cảm thấy mình mắc nợ đứa nhỏ !
Cố Dược Thần cũng không nói gì thêm, chỉ đơn giản chào một câu
- Tớ đi đây!
Rồi sải bước rời khỏi phòng họp
------
Bệnh viện Heart
Phương Du Kỳ chạy như bay đến quầy tiếp tân, cô vừa hít thở rất dồn dập vừa lấy hết hơi hỏi
- Xin hỏi! Bệnh nhân Nghiêm Hào Dương đang nằm ở phòng nào ạ?
Cô y tá ở quầy tiếp tân sau khi dò qua danh sách bệnh nhân thì trả lời
- Là phòng 1502 ạ!
Cô lại một lần nữa phóng như tên về phía hành lang, thậm chí chưa kịp nói lời cảm ơn. Kỳ Vũ từ phía sau đi tới, khẽ gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn, rồi cậu ta cũng thẳng bước hướng về phía hành lang Đến gần phòng bệnh của Nghiêm Hào Dương, Phương Du Kỳ chợt khựng lại, cô như bị xương cá mắc ở cổ, bước thêm vài bước đi tới. Trên hành lang lúc này có ba người thanh niên đang đứng với ba tư thế khác nhau nhưng đều chung một cảm xúc buồn bực và bất lực
Phương Du Kỳ đến gần bọn họ
- Đại An, Minh Khang, Hồ Trạch! Đã lâu không gặp!
Ba người đều ngước mắt lên nhìn cô. Người đang ngồi trên ghế và chôn khuôn mặt mình vào lòng bàn tay là Minh Khang, khi nghe tiếng Phương Du Kỳ, vẫn không buồn để ý, lại tiếp tục duy trì tư thế nãy giờ.
Còn người đang ngồi phịch trên sàn hành lang, dựa lưng vào tường, thần sắc hốc hác kia chính là Hồ Trạch, anh ta vừa nhìn thấy Phương Du Kỳ đã lập tức đứng lên, nhào về phía cô mà hét lớn
- Con điếm! Cô còn dám vác mặt tới đây sao? Gã tình nhân của cô đã cướp mất một chân của Hào Dương mà vẫn chưa hài lòng à? Các người còn muốn thế nào nữa? Định lấy mạng cậu ấy sao? Con điếm!
Quần mắt anh ta đã hằng lên từng tia máu đỏ, vừa định nhào tới túm lấy hai vai Phương Du Kỳ thì đã bị Đại An giữa chặt lấy
-Bỏ đi! Hào Dương vừa mới ngủ !đừng làm ồn!
Hồ Trạch đẩy mạnh Đại An ra, rống lớn
- Hào Dương thành ra thế này là vì ai? Chẳng phải do cô ta ư?
Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào mặt Phương Du Kỳ, cười như một kẻ điên
-Cậu sợ cô ta? Chẳng qua chỉ là một con điếm suốt ngày rên rỉ dưới háng của đàn ông mà thôi! Có gì mà phải sợ? Hay cậu sợ người đàn ông của cô ta?
Phịch!
Không nhanh không chậm, Đại An giáng một cú đấm vào mặt Hồ Trạch, tức giận chất vấn
- Bây giờ cậu nói vậy thì Hào Dương sẽ trở lại như một trước kia ư? Cậu muốn giết Doãn Thiên Duật để trả thù? Vậy thì cậu đi đi! Đụng vào Doãn Thiên Duật? Cả cậu và Hào Dương, các người là đầu đất sao? Cậu nói tớ sợ? Đúng! Tớ sợ đấy! Sợ cậu sẽ lại như Hào Dương, ngốc nghếch chui vào miệng cọp, sợ cả nhà tớ và cả các cậu sẽ bị liên hụy! Tớ sợ đấy thì sao?
Phương Du Kỳ chẳng còn tâm tư gì và để ý đến những lời chửi rủa của bọn họ nữa, nước mắt cô chỉ thiếu chút nữa là rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới đến bật máu, không dám tưởng tượng ra mọi chuyện tiếp theo. Thật khó khăn lắm cô mới hé môi nổi, giọng cô run run
- Tiền bối....! Anh ấy sao rồi?
Hồ Trạch vừa nghe cô hỏi đã lập tức như kẻ mất trí mà hét lên
- Cô còn có tư cách nhắc đến Hào Dương à? Cô tưởng rằng mình vô tội sao? Biến ngay cho tôi!
Đại An và Minh Khang cũng cố gắng ngăn cản Hồ Trạch. Nhưng ánh mắt họ nhìn Phương Du Kỳ lại lộ rõ vẻ xa cách
- Phương tiểu thư! Cô về đi!
Minh Khang thờ ơ nói.
Trái tim Phương Du Kỳ như bị ai đó bóp chặt, những người anh tốt nhất của cô bây giờ đã hoàn toàn xem cô là người xa lạ, thậm chí đá coi cô như kẻ thù!
Rốt cuộc thì tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy?
Cô còn nhớ rất rõ, những ngày tháng đẹp nhất ở trường, khi đó năm người bọn họ đã ở bên nhau, gắn bó như keo sơn,.... nhưng bây giờ thì đã...
Phương Du Kỳ vẫn cố gắng kiên trì, cô lại tiếp tục hỏi
- Thật ra thì tiền bối như thế nào rồi? Xin ba người hãy cho em biết!
Hồ Trạch vừa định hét lên thì đã bị Đại An chặn họng
- Bác sĩ nói chân cậu ấy tuy không phải cắt bỏ nhưng bị tổn thương cơ nghiêm trọng nên..... cậu ấy sẽ không bao giờ có thể đua xe được nữa!
Phịch
Cả người Phương Du Kỳ mềm nhũn rồi ngã khuỵ xuống sàn, nước mắt cố gắng kìm nén nãy giờ đã tuôn ra như suối.
Làm sao có thể?
Phải làm gì bây giờ?
Là cô đã hại anh!
Đua xe là cả đam mê của anh!
Không thể đua xe!
Nghiêm Hào Dương phải làm sao đối mặt đây?
Phương Du Kỳ đè chặt nơi lồng ngực mình, cô cảm giác muốn chết ngay lúc này.
- Tuy là có thể đi lại bình thường nhưng Hào Dương sẽ không thể tham gia các lọai vận động dùng nhiều lực ở chân
Giọng nói của Đại An cũng đầy run rẩy, có thể thấy anh đã cố gắng kìm nén đến mức nào. Đúng lúc này, Kỳ Vũ cũng đã đến nơi, cậu ta tiến lại gần, định đỡ Phương Du Kỳ đứng lên
- Phương tiểu thư! Cô đứng lên đi!
Ngay lập tức, Phương Du Kỳ như một con nhím xù lông,cô hét lên đầy đau đớn
- Đừng động vào tôi! Các người không phải là người!
Cô vịn chặt lấy chiếc ghế bên cạnh, lồm cồm bò dậy. Kỳ Vũ vẫn chưa có ý định dừng lại, Phương Du Kỳ lại tiếp tục hét
- Cút! Cút ngay cho tôi!
Vừa hét, cô vừa chỉ tay về phía trước. Kỳ Vũ bất lực thở dài, cậu ta liếc nhìn ba người đàn ông đang đứng cạnh nhau
- Nghiêm Hào Dương đã làm gì thì tự hắn ta biết rõ! Một cái chân? Lão đại đã hạ thủ lưu tình rồi!
Chát!
Một cái tát giáng mạnh vào mặt của Kỳ Vũ, cùng lúc đó là tiếng hét đầy tuyệt vọng của Phương Du Kỳ
- Cút! Cút! Cút đi cho tôi! Tôi hận các người!
Kỳ Vũ chỉ nhẹ đưa tay lau đi vết máu ở khoé miệng, cậu ta không dám có hành động gì thái quá. Người phụ nữ này là người đã mang lại được cho lão đại của bọn họ một tia ấm áp, cho dù có mười cánh tay thì cậu ta cũng sẽ không dùng vũ lực để cưỡng chế cô. Nhưng cô lại đi bảo vệ kẻ thù của tổ chức -Nghiêm Hào Dương đã lấy đi mạng của bốn mươi anh em của Thôi Vũ và Minh Vũ.
Hỏi thử cậu ta phải làm gì bây giờ?
Phương Du Kỳ liếc Kỳ Vũ đến nỗi mắt cô sắp không còn tròng đen nữa, cô nức nở
- Về nói với Doãn Thiên Duật, nếu anh ta muốn tôi xuất hiện ở lễ đường thì bảo anh ta...... mang một chân đến đây!
Kỳ Vũ như nghe tiếng sấm nổ giữa trời quang, cậu ta vừa muốn giải thích
Reng reng reng
Điện thoại của Kỳ Vũ đổ chuông liên hồi, cậu ta không dám chậm trễ, lập tức nhận cuộc gọi, nhanh như súng bắn, Uy Vũ chưa chừ một giây nào đã nói gấp
- Anh đang ở đâu! Tổ chức xảy ra chuyện, hiện tại tôi đang hộ tống lão đại đến đó. Chúng ta cần chi viện, anh lập tức trở về đi!
Kỳ Vũ hơi sửng sốt, liếc nhìn qua Phương Du Kỳ vẫn còn đang giận dữ trừng mắt với mình rồi gấp rút trả lời
- Tôi sẽ đến ngay!
Tắt điện thoại, Kỳ Vũ không nói gì cả, không hề đề cập gì đến cuộc gọi vừa rồi, vì âm lượng giữa hai người rất nhỏ, cộng với khoảng cách xa nên chắc chắn cả ba người kia và Phương Du Kỳ đều không nghe được gì. Cậu ta đứng nghiêm lại, cúi chào rồi liền rời đi
Ba chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố từ lâu, chiếc xe dẫn đầu là một chiếc Aston Martin, theo sau là hai chiếc xe chuyên dụng.
Ngồi ở ghế sau, Doãn Thiên Duật đang chăm chú theo dõi cuộc họp trong tổ chức ở căn cứ chính - Italia qua màn hình máy tính, thỉnh thoảng môi bạc lại giương lên một đường cong mê người
Uy Vũ ngồi ở ghế lái phụ liên tục báo cáo tình hình
- Lão đại! Tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lập tức đến đó!
Doãn Thiên Duật hài lòng gật đầu, mắt vẫn dán trên màn hình. Uy Vũ nuốt vài ngụm nước bọt rồi hỏi
- Ngài định để Phương tiểu thư ở đây một mình?
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến Phương Du Kỳ thì Doãn Thiên Duật dù bận đến đâu cũng không chút thờ ơ, hắn ngước mắt lên và hỏi
- Kỳ Vũ đâu?
Uy Vũ không chút giấu diếm mà trả lời
- Anh ấy đang trên đường tới đây!
Ầm
Chiếc máy tính bị Doãn Thiên Duật ném qua cửa sổ, bay thẳng ra ngoài, rơi xuống nát bét, hắn giận dữ hệt như một con quỷ satan đang chịu hình phạt
- Con mẹ nó! Ai bảo cậu ta rời khỏi vị trí?
Uy Vũ bị dáng vẻ hung ác này của hắn làm cho có chút lúng túng
- Lão đại! Ngài không nên xem thường đám người đó! Để Kỳ Vũ đến hỗ trợ sẽ.....!
- Cậu nghĩ tôi là phế vật?
Chưa để Uy Vũ trả lời thì Doãn Thiên Duật đã tiếp tục chen ngang, khuôn mặt hắn bây giờ thật sự hung ác như một con quỷ dữ
- Kỳ Vũ đã từng làm trái lệnh?
Uy Vũ nhanh chóng giải thích, cậu ta đã bắt đầu căng thẳng bởi vì từ lúc đi theo Doãn Thiên Duật chưa từng thấy hắn tức giận hơn lúc này, cậu ta thật sự lo cho Kỳ Vũ, chỉ sợ bây giờ Kỳ Vũ không quay lại chỗ của Phương Du Kỳ thì sẽ lập tức bị đánh gãy chân và đẩy đến khu huấn luyện
- Lão đại! Nếu ngài lo cho Phương tiểu thư thì có thể để Thôi Vũ đến tiếp ứng !
Cậu ta cũng thật rất thấy uất ức cho Kỳ Vũ. Kỳ Vũ thân là người đứng đầu của tứ đại hộ pháp, là cánh tay đắc lực cũng đồng thời là thuộc hạ thân tín nhất của Doãn Thiên Duật, Kỳ Vũ cũng là người được huấn luyện đặc biệt tốt nhất trong tứ đại hộ pháp, thân thủ tốt nhất, làm việc chưa bao giờ sai sót..... mà bây giờ phải đi theo hầu hạ một cô nhóc kém mình đến 7 tuổi!
Nhưng Uy Vũ biết rất rõ vị trí của Phương Du Kỳ trong lòng Doãn Thiên Duật nên cũng không dám xem thường sự an nguy của cô, cậu ta mới đưa ra lời đề xuất đó
Không ngờ, khi nghe xong, Doãn Thiên Duật lập tức thay đổinét mặt, hắn cười vẻ châm biếm
- Tôi lo cho cô ta? Chẳng qua tôi sợ để mất miếng mồi nhử quan trọng này mà thôi!
Uy Vũ chỉ biết lắc đầu thở dài.
Thật sự đã yêu thì tại sao lại không chịu thừa nhận?
Một tình yêu mọc lên trong hận thù, liệu rằng nó có đủ mạnh để xóa bỏ sự ích kỷ của cả hai?
------
Phương Du Kỳ đứng lặng yên rất lâu, cô nhìn về phía cửa phòng bệnh, thật lâu. Cô đã muốn bước vào đó để nhìn xem Nghiêm Haò Dương lúc này ra sao?
Anh có đau nhiều lắm không?
Có tuyệt vọng lắm không?
Có đủ kiên trì không?
Anh đã ăn uống gì chưa?
......
Nhưng, cô không đủ can đảm để bước vào. Hai chân cô như đang bị một gọng kìm giữa chặt lấy, không thể nào mà nhấc lên nổi.
Là cô đã hại anh!
Cô còn tư cách gì mà đứng đây?
Lấy tư cách gì mà đòi thăm anh?
Ba người nhìn cô bằng một nỗi xót xa, tuy là cô đã khiến Nghiêm Hào Dương trở thành như vậy nhưng sự bất lực của cô, sự tuyệt vọng của cô, sự đau đớn của cô, sự tự trách của cô, không thể không khiến họ thương xót.
Minh Khang trầm mặt nãy giờ mới lên tiếng
- Cô sẽ kết hôn?
Phương Du Kỳ cắn chặt môi, cố gắng để không bật khóc thành tiếng,cô gian nan gật đầu. Nước mắt cũng rực trào không ngừng, thật lâu sau, cô mới có thể mở miệng
- Nếu tôi không đồng ý kết hôn cùng hắn, chỉ sợ tiền bối sẽ lại lần nữa bị liên hủy!
Cả ba người tuy rất tức giận nhưng bọn họ đều hiểu Phương Du Kỳ đã quyết định rất đúng! Chỉ cần cô kết hôn thì bọn họ và Nghiêm Hào Dương sẽ được yên ổn. Hơn nữa, bọn họ đều biết rõ, tình yêu mà Nghiêm Hào Dương dành cho Phương Du Kỳ sẽ mãi mãi chỉ có cho đi mà không bao giờ có thể nhận lại! Mối tình như vậy. Nên kết thúc sớm thôi!
Phương Du Kỳ mỉm cười thay cho lời chào, cô gật đầu nhẹ rồi xoay người định rời đi. Khuôn mặt đã đầy nước mắt nhưng ánh mắt cô lại lộ rất rõ vẻ hung ác.
Cô sẽ cùng Doãn Thiên Duật xuống địa ngục trong đêm tân hôn!