Edit: hanthy915
Cố Sanh Sanh cảm thấy nhẹ nhõm, giây tiếp theo bắt đầu sai bảo Thẩm Vọng: "Sờ đầu em đi."
Thẩm Vọng nghe lời vuốt ve mái tóc đen mượt của Cố Sanh Sanh: "Nước mắt em dính hết trên đồ anh rồi, phải đi tắm lại mới được."
Cố Sanh Sanh ngửi người anh, hơi nước lạnh buốt bị nhiệt độ ấm áp của cơ thể nung nóng, tản mát ra mùi hương nhẹ nhàng rất dễ chịu: "Đêm nay anh tắm hai lần rồi đó, không sợ bị cảm hả?"
Thẩm Vọng: "Còn không phải nhờ phúc của em sao?"
Cố Sanh Sanh nhất quyết không cõng cái nồi này: "Liên quan gì đến em?"
Thẩm Vọng cắn vành tai trắng nõn của cô, thì thầm mấy câu.
Cố Sanh Sanh "à" một tiếng, mang tai đỏ rực lên: "Hèn gì ngày nào vú Lâm cũng thay ra giường, còn cả thức ăn tối nay nữa... Em còn tưởng anh muốn bổ thận thật."
"..." Thẩm Vọng thả chậm từng chữ: "Ai muốn bổ thận?"
Cố Sanh Sanh bị nhột cười đến thở không nổi, đạp chân nói: "Em, là em... haha nhột quá..."
Chờ Thẩm Vọng bỏ tay ra, Cố Sanh Sanh lại chui vào lòng anh: "Nhưng mà rượu nhung hươu liên quan gì đến chuyện anh đi tắm?"
Thẩm Vọng bịt miệng cô lại: "Sau này nói cho em nghe. Giờ muộn rồi, ngủ thôi."
Cố Sanh Sanh ưm ưm giãy giụa, gạt tay Thẩm Vọng ra: "Cho em nói một câu cuối."
"Nói đi."
Cố Sanh Sanh nghiêm túc nói: "Vụ cưới vợ mới là em cố ý nói để thử anh thôi, anh nghĩ cũng không được nghĩ đến. Nếu anh dám cưới vợ mới, em sẽ... sẽ cho anh cả đời bổ thận!"
Thẩm Vọng hờ hững đáp lại: "Sợ quá đi."
Cố Sanh Sanh vểnh cái đuôi nhỏ lên: "Hừ, biết sợ thì tốt."
Thẩm Vọng thấy cô thế này chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng, anh nhéo nhẹ má cô: "Ngủ đi."
Cố Sanh Sanh quay đầu cắn tay Thẩm Vọng một phát, lòng bàn tay của anh hơi thô ráp, có mùi thơm đặc biệt lúc mới tắm xong.
Thẩm Vọng khẽ mân mê đôi môi mềm mại của cô: "Không được mút."
Cố Sanh Sanh vừa mút miệng chưa được bao lâu, buồn ngủ mở mắt không lên, nhưng vẫn chống đỡ nói: "Ngày mai ông nội lại..."
Thẩm Vọng cố chịu đựng sự ướt át từ đầu ngón tay truyền đến, tiếng nói trầm thấp mà ôn nhu: "Chuyện đó anh lo, em cứ yên tâm ngủ đi."
Lúc này mi tâm của Cố Sanh Sanh mới giãn ra, cô quay sang ôm tay Thẩm Vọng, từ từ thiếp đi.
Đêm nay Cố Sanh Sanh đã có một giấc mơ đẹp, có điều cô lại thấy cực kỳ nóng bức, lúc tỉnh dậy cả người đều nhớp nhúa. Cố Sanh Sanh vô thức xoay qua ôm lấy người bên cạnh nhưng chỉ sờ được không khí: "Thẩm Vọng?"
Cửa phòng tắm mở ra. Thẩm Vọng mang theo một thân ẩm ướt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt: "Dậy rồi à?"
Cố Sanh Sanh đói bụng nằm sõng soài: "Đói quá à. Mấy giờ rồi, sao vú Lâm vẫn chưa đưa bữa sáng đến nữa."
Thẩm Vọng: "12 giờ."
Cố Sanh Sanh giật mình bật dậy: "Hả? 12 giờ rồi á, sao không ai gọi chúng ta dậy hết vậy. Còn phải ăn cơm với ông nội nữa, thất lễ quá!"
Thẩm Vọng thản nhiên đáp: "Yên tâm đi, đây là ý của ông nội."
-----
Phi vụ này chính xác là ý của ông cụ Thẩm. Hôm qua sau khi sắp xếp một bàn thức ăn bồi bổ cùng rượu nhung hươu cho Thẩm Vọng, ông cụ Thẩm liền đặc biệt dặn dò vú Lâm không được để người nào đến quấy rầy buổi sáng của đôi vợ chồng trẻ, đến cả đồ ăn sáng cũng được đặt trước của phòng mà không hề có tiếng gõ cửa thông báo nào.
Đã lâu lắm rồi gia đình Thẩm Quốc Xương mới có dịp ăn cơm riêng với ông cụ Thẩm.
Liễu Bình khó nén nỗi vui mừng, mấy ngày nay ông cụ Thẩm toàn ngồi với Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt gia đình bà rồi. Phải cho đám bà con thân thích hay đâm chọt sau lưng kia sáng mắt ra, ông cụ Thẩm vẫn là thương Đình Sâm và Giai Huyên của bà nhất.
Trên bàn cơm, Thẩm Đình Sâm và Thẩm Giai Huyên chia nhau hai vị trí trái phải ông cụ Thẩm, Thẩm Quốc Xương trò chuyện với ông cụ, Liễu Bình ôn hòa cười theo, tính ra cũng có chút gọi là vui vẻ hòa thuận.
Sáng nay ông cụ Thẩm có niềm vui lớn, ngay cả Thẩm Quốc Xương mặt dày muốn xin tiền cũng được ông đáp ứng. Nào ngờ Thẩm Quốc Xương được đà lấn tới, nói bóng nói gió về chuyện kế thừa cổ phiếu.
Ông cụ Thẩm nắm trong tay 45% cổ phiếu Thẩm thị, Thẩm Vọng có 16%. Trước kia khi Thẩm Vọng bị tai nạn, ông cụ Thẩm cũng đổ bệnh nặng, lúc nằm trên giường bệnh đã từng nói với nhà Thẩm Quốc Xương rằng nếu ông đi, cổ phiếu dưới tên ông sẽ được chuyển cho hai cha con Thẩm Quốc Xương và Thẩm Đình Sâm, mỗi người một nửa.
Ông cụ Thẩm nghe xong lập tức đập bàn, tức giận nói: "Bây giờ tôi vẫn chưa chết đâu! Anh muốn biết chuyện này làm gì? Tôi cho anh hay, tất cả mọi thứ trong tay tôi đều cho Thẩm Vọng hết, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Thẩm Quốc Xương nhếch miệng cười: "Chỉ hỏi một chút thôi mà, cũng không được sao? Với lại, ba đâu chỉ có mỗi Thẩm Vọng là cháu trai, chẳng lẽ ba không để cho Đình Sâm và Giai Huyên chút tài sản nào?"
Ông cụ Thẩm thật cạn lời với đứa con trai này của mình, bèn quay sang nói với cháu trai cháu gái: "Tương lai chắc chắn các cháu sẽ có phần. Thẩm thị có được như ngày hôm nay đều là nhờ Thẩm Vọng và mẹ nói. Các cháu hiểu ta nói gì chứ?"
Thẩm Giai Huyên không lên tiếng, Thẩm Đình Sâm nói: "Ông nội không cần nói đâu ạ, chúng cháu đều biết hết. Cháu không tham đồ của anh ấy, tương lai sẽ tự dựa vào sức mình xây dựng cơ nghiệp."
Ông cụ Thẩm cười: "Tốt, có chí khí lắm!"
Thật ra tất cả mọi người trên bàn cơm đều biết ông cụ Thẩm chắc chắn sẽ không chia sản nghiệp cho Thẩm Đình Sâm, cho nên cũng mặc kệ anh dỗ ông cụ vui vẻ.
Được vài câu, Thẩm Đình Sâm vô tình hỏi: "Sao hôm nay không thấy mấy người Thẩm Vọng xuống ăn cơm ạ?"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi anh trai!" Ông cụ Thẩm cười nói, "Mấy hôm nay vợ chồng nó ăn cơm nói chuyện với ta mãi, ta sợ Sanh Sanh mệt nên đã cho người mang cơm lên phòng chúng nó, không cần đến đây ăn chung."
Thẩm Đình Sâm như đang suy nghĩ gì đó, không đáp lại.
Thẩm Giai Huyên múc cho ông cụ Thẩm chén canh, ngọt ngào nói: "Ông nội ăn canh đi ạ."
"Giai Huyên ngoan!" Ông cụ Thẩm cười haha uống một hớp, chợt ông thở dài: "Canh của Sanh Sanh nấu ngon hơn."
Thẩm Giai Huyên nghe vậy, trong lòng khó chịu lắm nhưng vẫn ra vẻ nũng nịu: "Chị ấy nấu ngon thế ạ? Buổi tối bảo chị làm nhiều một chút, cho cả nhà chúng ta nếm thử."
Ông cụ Thẩm nghe vậy, ý cười nhạt đi mấy phần: "Sanh Sanh là con dâu trưởng nhà ta, là chị dâu cả của cháu. Bảo con bé nấu cơm cho cháu? Ai dạy cháu phép tắc đó thế?"
Trước giờ ông cụ Thẩm luôn nuông chiều cháu gái, hiếm khi nào thấy ông có thái độ như thế này. Nụ cười Thẩm Giai Huyên dần cứng đờ, vội vàng cầu cứu anh trai và mẹ.
Thẩm Đình Sâm nhíu mày, nói với ông cụ Thẩm: "Ông nội, Giai Huyên nói đùa thôi chứ không có ác ý đâu ạ."
Liễu Bình nhanh chóng phụ họa theo: "Đúng đó đúng đó, Giai Huyên không hiểu chuyện, về nhà con sẽ dạy lại cháu sau."
Ông cụ Thẩm vốn không muốn nổi giận với con cháu trong nhà, nhưng còn Liễu Bình thì chẳng thèm kiêng nể gì: "Giai Huyên là đứa bé tốt, lại để người khác dạy hư mất! Lớn tồng ngồng cỡ đó, học hành không xong, công việc không có, khó trách hơn hai tuổi đầu còn không hiểu chuyện."
Mặt mũi Liễu Bình trắng bệch, không dám hó hé tiếng nào.
Mãi cho đến khi ông cụ Thẩm bỏ đũa xuống rời bàn, bà mới nức nở lên.
Liễu Bình khóc lóc kể lể với con trai: "Con nhìn ông nội con đi. Mẹ chịu bao nhiêu khổ cực ở cái nhà này cũng là vì các con hết..."
Lại là cái kiểu cũ hoắc này. Thẩm Quốc Xương không thèm để ý đến bà, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi. Thẩm Giai Huyên và Thẩm Đình Sâm một người cúi đầu, một người đờ ra, không ai nói tiếng nào.
Liễu Bình thấy thế, nước mắt liền tuôn rơi, không còn lời nào có thể diễn tả được nỗi thất vọng của bà lúc này.
Ông cụ Thẩm vứt lại những câu chuyện bề bộn trên bàn ăn sang một bên, ra sân xem hai vại cá của mình. Nghe quản gia báo cáo gì đó liền cau mày: "Cái người phụ nữ này đúng là không ra thể thống gì, mấy đứa nhóc ngoan ngoãn bị cô ta dạy hư hết rồi!"
Quản gia nói: "Ngài đừng tức giận làm gì. Hiện tại thiếu gia Đình Sâm với tiểu thư Giai Huyên đã lớn hết rồi, bọn họ ắt tự hiểu chuyện thôi."
Lúc này ông cụ Thẩm mới chịu nguôi giận, ông hỏi sang chuyện của Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng: "Hai đứa nó vẫn chưa ra ngoài à?"
Lão quản gia cười nói: "Vâng. Thường ngày thiếu gia Thẩm Vọng luôn ăn sáng lúc 8 giờ, hôm nay đến giờ này vẫn chưa bấm chuông ạ."
"Vẫn chưa luôn à? Ta nói cơ thể Thẩm Vọng rất tốt mà!" Ông cụ Thẩm mừng rỡ đến run tay, thức ăn cho cá rơi xuống như mưa. Đàn cá chép đỏ thắm chen chúc bơi lại, tranh nhau đồ ăn.
Ông cụ Thẩm lại dặn dò: "Bảo nhà bếp tối nay làm mấy món dược thiện bổ khí cho Thẩm Vọng bồi bổ thân thể."
***
Đến tối, vú Lâm tới gõ cửa: "Thiếu gia Thẩm Vọng, mọi người dậy chưa ạ?"
Cách cánh cửa phòng, giọng nói của Cố Sanh Sanh truyền đến: "Vào đi."
Vú Lâm đẩy cửa vào.
Trong phòng tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt, Thẩm Vọng trong toilet, Cố Sanh Sanh mặc đồ chỉnh tề, vừa bước xuống giường, đôi chân liền mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra sàn.
Vú Lâm vội nói: "Thiếu phu nhân cẩn thận chút! Có chuyện gì vậy?"
Cố Sanh Sanh yếu ớt vịn cột giường để đứng vững, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có phần mệt mỏi: "Eo cháu, chân cháu, cổ cháu, chỗ nào cũng đau."
Vú Lâm ho khan vài tiếng: "Thế cô có muốn ăn cơm tại phòng không? Tôi cho người mang đồ ăn lên nhé?!"
Cố Sanh Sanh lắc đầu: "Không sao đâu, chúng cháu sẽ xuống ăn với ông nội."
Vú Lâm khen cô vài câu, thấy giường ngủ lộn xộn liền tiến đến dọn dẹp theo thói quen. Bà vén chăn lên, đập vào mắt là một vết đo đỏ trên ra giường.
Vú Lâm mừng thầm trong lòng, quay đầu thấy Cố Sanh Sanh đang ôm eo, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, càng cười đến không ngậm được mồm.
Một lát sau, Thẩm Vọng thay đồ xong, đi ra khỏi phòng tắm. Lúc này anh trông đẹp trai khác thường, sắc mặt hơi tái, dưới mắt có hai quầng thâm mờ nhạt.
Vú Lâm đều thu hết vào mắt, biểu cảm trên mặt càng thêm sâu xa.
Đến lúc Cố Sanh Sanh cùng Thẩm Vọng ăn cơm với ông cụ Thẩm, vú Lâm đứng đối diện nháy mắt với ông cụ, ba người lớn mặt mày ai cũng tươi như hoa.
Cố Sanh Sanh đỡ eo từ từ ngồi xuống, Thẩm Vọng ngồi bên cạnh cô, nhìn một vòng đồ ăn trên bàn, lại là mấy món ăn bổ thận.
Thẩm Vọng im lặng nhấc mắt lên. Ông cụ Thẩm nhìn anh đầy tha thiết, ánh mắt của vú Lâm với lão quản gia cũng tràn ngập hi vọng.
Ông cụ Thẩm còn cười hề hề gắp một miếng thịt nai bỏ vào chén Thẩm Vọng: "Ăn nhiều một chút. Thịt nai này là của nông trại nhà chúng ta nuôi, rất tốt đó!"
Một luồng khí lạnh từ Thẩm Vọng lan tỏa ra khắp phòng.
Cố Sanh Sanh nhanh tay gắp miếng thịt nai đi: "Bồi bổ cho cháu đi. Thẩm Vọng không thích ăn thịt nai đâu ông nội, anh ấy ghét mùi đó lắm."
Thẩm Vọng đẩy chén canh đến trước mặt Cố Sanh Sanh: "Món này tốt cho da."
Cố Sanh Sanh vui vẻ nói: "Thế thì em sẽ uống nhiều một chút!"
Ông cụ Thẩm nhìn khuôn mặt ngây thơ của Cố Sanh Sanh, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ mỗi tội không được lanh lợi cho lắm.
Cố Sanh Sanh gắp một con tôm to, lặt đầu, đầu ngón tay nhỏ nhắn trong chốc lát lột sạch vỏ tôm, đặt vào chén Thẩm Vọng: "Cho anh này."
Khí lạnh trên người Thẩm Vọng dần tan đi, khóe môi thoáng qua một nụ cười nhẹ, anh gắp tôm ăn thử, quả nhiên vị tôm ngon hơn rất nhiều.
Cố Sanh Sanh thấy Thẩm Vọng thích liền lột thêm mấy con nữa, mãi đến lúc Thẩm Vọng đút cho cô một con tôm: "Đủ rồi, ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi kìa."
Ông cụ Thẩm chứng kiến một màn này, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ khác: không lanh lợi cũng có chỗ tốt của nó, vừa hay trấn áp được cái tính cách bướng bỉnh của cháu trai mình.
Ăn cơm xong, Thẩm Vọng bày tỏ ý muốn trở về thành phố A.
=====
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com ヽ(♡‿♡)ノ