Edit: hanthy915

"Em thì sao?"

Thẩm Vọng thẳng thừng đá trái banh nóng này cho Cố Sanh Sanh.

"Tôi..." Ánh mắt Cố Sanh Sanh khẽ rung động, mặt đỏ như say rượu, ra sức gật đầu một cái.

Thẩm Vọng nắm nhẹ cằm cô: "Nói đàng hoàng."

"Thích... có thích." Đầu óc Cố Sanh Sanh lúc này đang quay như chong chóng, cô ôm cổ Thẩm Vọng nói: "Rất thích Thẩm Vọng, Thẩm Vọng hung dữ trước kia cũng thích, không hung dữ cũng thích."

Trong nháy mắt, ánh mắt Thẩm Vọng tràn ngập ý cười, khuôn mặt anh tuấn bảnh bao như băng tan mùa xuân, khí tức lạnh lẽo quanh người đều trở nên ấm áp, cách một lớp áo ngủ mà Cố Sanh Sanh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang dần nóng lên.

Cố Sanh Sanh vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng mà vẫn thích Thẩm Vọng không hung dữ hơn."

Thẩm Vọng nắm chặt bả vai Cố Sanh Sanh, đẩy cô về phía sau một chút. Cố Sanh Sanh bị ép phải rời khỏi vòng tay dễ chịu của Thẩm Vọng, khẽ lầm bầm một tiếng, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau không chớp.

Thẩm Vọng có hốc mắt sâu hơn người bình thường, đuôi mắt dài hẹp, cặp mắt mỹ lệ này đặt trên mặt anh không hề nữ tính chút nào, ngược lại càng cao quý lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn trực diện.

Nhưng lúc này, Thẩm Vọng lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương.

So với thích có phần nồng nhiệt hơn rất nhiều.

Trong quãng thời gian mà mình không để ý đến, Thẩm Vọng cũng dùng ánh mắt thế này để nhìn mình sao? Cố Sanh Sanh sững sờ đưa tay lên vuốt ve mí mắt Thẩm Vọng.

Mắt là bộ phận yếu ớt nhất của con người, huống hồ Thẩm Vọng đã từng bị mù. Lông mi anh thoáng run rẩy, nhưng vẫn mặc tay cô du ngoạn trên mắt mình.

Cố Sanh Sanh cúi người đặt xuống một nụ hôn. Nhiệt độ ấm nóng trên mí mắt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, dòng điện men theo mạch máu chạy khắp mọi ngóc ngách cơ thể.

Thẩm Vọng bất động nhìn cô đăm đăm.

Cố Sanh Sanh chép miệng, cô hôn má Thẩm Vọng cái nữa rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Hôn chúc ngủ ngon nào."

Thẩm Vọng chậm rãi ngồi thẳng người, ngón tay vuốt hết mấy sợi tóc ẩm ướt của cô ra sau, để cả gương mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra: "Tự đến đi."

Cố Sanh Sanh không nói hai lời, lập tức ôm Thẩm Vọng hôn bẹp một cái, sau đó nhìn anh đầy mong đợi, giống như con thú nhỏ ngây thơ tự dẫn mình đến trước hang sói.

Cặp mắt sắc bén của Thẩm Vọng tối dần, anh giữ gáy cô rồi cúi xuống hôn.

Môi kề môi, dục vọng mạnh mẽ khó khăn lắm mới kiềm chế được lại một lần nữa tuôn ra, càng lúc càng bùng cháy hơn.

Cố Sanh Sanh còn chưa chịu dừng lại, cánh môi đỏ hồng nhiễm nước trơn bóng, nũng nịu nói: "Muốn hôn nữa."

Hai bên thái dương Thẩm Vọng đổ đầy mồ hôi, bàn tay to lớn nắn vuốt sau gáy Cố Sanh Sanh, giọng nói khàn khàn: "Đã dạy em bao nhiêu lần rồi, muốn hôn thì phải nhắm mắt lại."

Ánh mắt Cố Sanh Sanh chợt lóe lên: "Em thích nhìn anh cơ."

Cô không hề biết một câu nói này của mình lại khiến phong ba bão táp trong lòng Thẩm Vọng nổi lên, cánh tay mảnh mai quấn quanh cổ anh không buông, thúc giục: "Hôn đi hôn đi."

Cái dáng vẻ này của cô quá ư là dụ người, Thẩm Vọng xấu tính mổ cô mấy cái: "Kỹ thuật hôn của em quá kém, toàn cắn anh, không hôn đâu."

"Lần này không cắn nữa! Không cắn nữa mà!" Cố Sanh Sanh vội vàng thanh minh, còn hôn cằm Thẩm Vọng lấy lòng, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại: "Đau. Anh chưa cạo râu hả Thẩm Vọng..."

Thẩm Vọng dùng một nụ hôn ngăn chặn lời phàn nàn của cô: "Ngoan chút nào, lần này không được cắn anh nữa."

Tiếng nói của người đàn ông trầm khàn mê ly, đến tiên nữ trên trời cũng không thể nào cưỡng lại nổi.

Cả người Cố Sanh Sanh mềm oặt ra như bị rút xương, một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, chỉ biết bị động tiếp nhận nụ hôn của anh theo bản năng.

Trên bàn trang điểm có vài cây nến đỏ, ánh nến lung linh chập chờn, sáp nến chảy dài xuống biến thành những hình thù kỳ quặc.

Cơ thể cao lớn của Thẩm Vọng hoàn toàn phủ kín Cố Sanh Sanh, ham muốn chiếm hữu lan tràn, không để ánh nến nhìn thấy phong cảnh xuân tình này.

Hai người lại hôn thêm lần nữa. Không giống như những lần hôn lướt trước đó, lần này Thẩm Vọng vội vã mà mạnh mẽ hơn, mỗi lúc Cố Sanh Sanh bị trật nhịp, anh sẽ ngừng lại trong chốc lát, nhẹ nhàng vỗ lưng nhắc nhở cô hít thở.

Cố Sanh Sanh choáng váng vì vui sướng, làm ổ trong vòm ngực vững chắc của Thẩm Vọng, lắng nghe nhịp tim đập mãnh liệt của anh, lồng ngực phập phồng lên xuống, như chiếc thuyền nhỏ được cả đại dương bảo vệ.

Thẩm Vọng đột nhiên xoay người đặt Cố Sanh Sanh lên giường, chôn chặt bên gáy cô thở gấp.

Cố Sanh Sanh mở to mắt nhìn anh: "Thẩm Vọng..."

Thẩm Vọng từ trên cao nhìn xuống, áo ngủ màu đen mở tung, tóc mai ướt đẫm, khuôn mặt lúc nào cũng thanh lãnh anh tuấn giờ lại lộ ra vẻ khó nói.

"Sanh Sanh, anh muốn em. Chúng ta làm chuyện đó có được không?"

Đại não hỗn độn của Cố Sanh Sanh đột nhiên bị mấy chữ "làm chuyện đó" xuyên qua, cả người run lên, cô lắc đầu nguầy nguậy: "Thẩm Vọng... Huhu, không muốn làm chuyện đó đâu..."

Cố Sanh Sanh yếu ớt phản kháng, giữa tính mạng và niềm vui không biết nên chọn thế nào.

Động tác của Thẩm Vọng chợt dừng lại, giống như vừa bị dội một chậu nước lạnh, bèn rút bàn tay đang nằm dưới váy cô ra. Người đàn ông quay lưng lại với Cố Sanh Sanh, bả vai căng cứng, dường như còn có chút bực bội.

Sau lưng lại bị chọc.

Thẩm Vọng không quay đầu, nặng nề lên tiếng: "Tốt nhất đêm nay em đừng trêu chọc anh."

Lời còn chưa dứt, phía sau lưng bị đè xuống, Cố Sanh Sanh ghé sát vào anh: "Anh không vui sao?"

Giọng nói non nớt ngây thơ đến quá đáng, cơ thể mềm mại thơm tho kề sát sau lưng, ngọn lửa chưa bao giờ dập tắt được kia càng cháy mạnh mẽ hơn.

Thẩm Vọng nhắm mắt, trầm mặc một lát rồi nói: "Ừ."

Cố Sanh Sanh dỗ dành anh: "Ngày mai em nấu cháo hải sản cho anh ăn nhé? Cháo cua, hải sâm nướng hành, bào ngư ngâm đường, rồi gân hươu om nữa..."

Tất cả món ăn đều có công dụng bổ thận. Mọi sự bất lực của Thẩm Vọng đều biến thành phẫn nộ, anh dứt khoát đẩy Cố Sanh Sanh ra: "Em không hiểu cái gì hết."

Nói xong, Thẩm Vọng rời khỏi giường, đi vào toilet.

Cố Sanh Sanh bị hất ra, ngơ ngác nhìn cửa phòng tắm đóng lại.

Cô khẽ rùng mình.

Trong toilet, Thẩm Vọng vừa tắm nước lạnh xong đang lẳng lặng đối diện với tấm gương. Cặp mắt của người đàn ông trong gương đỏ ngầu, còn toát ra oán khí dục cầu bất mãn*.

*Dục cầu bất mãn: dục vọng không được thỏa mãn.

Anh vứt bừa khăn tắm trước gương, mang đầu tóc còn chảy nước đi ra.

Cố Sanh Sanh nằm thẳng thớm trên giường, trên người không có miếng chăn mền nào. Thẩm Vọng nhíu mày, một tay vịn cột đứng dậy lên giường, kéo chăn đắp cho Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh co rúm hai vai lại.

Thẩm Vọng chợt cảm thấy không đúng lắm, anh nắm vai Cố Sanh Sanh lật qua, thấy cô đang nước mắt giàn giụa cả mặt, hình như còn bị ngộp thở nữa.

"Sao thế!" Tim Thẩm Vọng như bị ai nhéo một cái, "Có chuyện gì vậy?"

Cố Sanh Sanh òa khóc thành tiếng, cô nhào vào lòng Thẩm Vọng, ôm anh thật chặt: "Em không biết thì anh có thể dạy em mà. Đừng bơ em, cũng đừng giận em..."

Thẩm Vọng kinh ngạc chốc lát, chợt nhớ lại câu "Em không hiểu gì hết" lúc nãy của mình.

Cố Sanh Sanh vừa khóc vừa cọ trước ngực anh, giống như chỉ hận không thể chui vào người anh vậy. Kiểu ỷ lại không chút kiêng dè này khiến cho chút bức bối cuối cùng của Thẩm Vọng tan thành mây khói.

Thẩm Vọng thở dài, gác cằm lên đầu Cố Sanh Sanh: "Không phải anh bơ em, anh đi tắm thôi mà."

Cố Sanh Sanh hít mũi nói: "Không giận em thật sao?"

Trước giờ Cố Sanh Sanh là người luôn tin tưởng mù quáng, chưa bao giờ có dáng vẻ lo được lo mất như hiện tại. Thẩm Vọng lau nước mắt trên mặt cô, anh nói: "Không có. Anh chỉ giận chính mình thôi."

Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn ngước mặt lên, khó hiểu hỏi lại: "Tại sao phải giận chính mình?"

"Bởi vì..." Thẩm Vọng bóp nhẹ gò má non mềm của cô, "Không nỡ giận em."

Cố Sanh Sanh ngơ ngác nhìn anh, nước mắt đọng lại nơi đáy mắt.

Thẩm Vọng chợt cảm thấy căng thẳng, liền vội vàng vuốt mặt Cố Sanh Sanh: "Anh không... làm đau em chứ?"

Cố Sanh Sanh không trả lời mà chui tọt vào lòng anh, lớn tiếng tuyên bố: "Thẩm Vọng là người em thích nhất!"

Thẩm Vọng: "Thích cỡ nào?"

Cố Sanh Sanh hôn nhẹ lên má và môi của Thẩm Vọng: "Nhiều như thế này này!"

Thẩm Vọng nhịn không nổi, khóe môi lại cong lên, anh áp má vào chóp mũi Cố Sanh Sanh, nhỏ giọng thì thầm: "Đến khi nào chúng ta mới làm chuyện đó được?"

"..." Nét vui vẻ trên mặt Cố Sanh Sanh chợt biến mất, ánh mắt cũng hơi dao động.

Thẩm Vọng giữ mặt cô lại, không cho cô tránh né: "Sanh Sanh, em đã từng nói, chuyện gì không biết anh sẽ dạy em. Bây giờ nghe anh hỏi, em thích anh đúng không?"

Cố Sanh Sanh ra sức gật đầu: "Đúng! Em thích Thẩm Vọng, rất thích Thẩm Vọng!"

Thẩm Vọng hôn lên mi tâm cô: "Cũng thích được anh hôn?"

Cố Sanh Sanh nói không chút do dự: "Thích."

Thẩm Vọng siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô: "Cũng thích anh ôm?"

Cố Sanh Sanh nâng tay quàng qua cổ anh: "Rất thích!"

Thẩm Vọng cạ chóp mũi lên mặt Cố Sanh Sanh, kiên nhẫn giảng giải: "Anh cũng thích em. Trừ ôm với hôn ra, anh còn muốn làm nhiều chuyện khác nữa. Rất muốn có được em, muốn cùng em làm chuyện thân mật nhất. Hay là nói --- "yêu"."

Hơi thở Cố Sanh Sanh run rẩy: "Nhất định phải thế sao? Anh... anh muốn lắm hả?"

Thẩm Vọng ôn nhu nói: "Anh là đàn ông. Sanh Sanh à, chúng ta thích nhau, có dục vọng là chuyện đương nhiên. Anh sẽ chờ em chuẩn bị thật kỹ, đừng sợ, anh hứa đây sẽ là chuyện rất vui vẻ."

Hàng lông mi dài của Cố Sanh Sanh thoáng rung động, cặp mắt hạnh đa tình bị che khuất phía dưới. Thẩm Vọng thấy cô xoắn xuýt không thôi bèn ôm cô dỗ dành: "Đừng vội, anh chờ được, không sao hết."

Cố Sanh Sanh nghe vậy liền im lặng nghĩ ngợi, nửa ngày sau lại khóc huhu lên: "Đừng chờ em, em không muốn chết đâu..."

Thẩm Vọng hết sức ngạc nhiên, thấy Cố Sanh Sanh khóc đến tan nát cõi lòng đành phải ngồi thẳng dậy: "Em nói gì thế? Cái gì chết cơ?"

Cố Sanh Sanh vẫn khóc không ngừng: "Huhuhu anh tìm người khác kết hôn đi, em không thể động phòng với anh, sẽ chết đó! Huhuhu anh kết hôn với người khác rồi không được nói với em... Không được, em không muốn anh kết hôn với người khác đâu..."

Thẩm Vọng không hiểu chuyện gì, chỉ biết ôm chặt cô: "Suỵt, đừng nói bậy bạ, sẽ không chết đâu, ai nói với em ân ái xong sẽ chết? Chưa được học sinh lý con người à?"

Cố Sanh Sanh nấc một cái: "Không giống đâu, em sẽ chết đó, làm lô đỉnh không sống được!"

Cố Sanh Sanh mơ mơ hồ hồ nói không rõ, song vẫn không thể ngăn Thẩm Vọng nghe được mấy từ "lô đỉnh", "song tu".

Thẩm Vọng chậm rãi vuốt ve mái tóc của Cố Sanh Sanh, ngữ khí bình tĩnh chắc chắn: "Em sẽ không chết đâu, anh hứa đó. Anh nhất định sẽ tra rõ chuyện này, đừng sợ, hãy tin anh."

Thẩm Vọng đúng là có ma lực khiến người khác yên tâm, mặc dù anh chẳng biết song tu là cái quỷ gì. Cố Sanh Sanh từ từ nín khóc, cô níu vạt áo anh thút thít: "Vậy anh sẽ cưới vợ khác sao?"

"Tất nhiên là không rồi."

"Nếu không tìm được biện pháp giải quyết thì sao? Chúng ta mãi mãi không thể làm chuyện vợ chồng ấy?"

Thẩm Vọng trầm mặc trong chớp mắt, nước mắt Cố Sanh Sanh liền chảy ra.

Anh giơ tay lên: "Không thể làm cũng không sao. Anh còn nó mà."

Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm những ngón tay thon dài của Thẩm Vọng mà không hiểu gì, cô nghĩ một chút rồi giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, mười ngón lồng vào nhau, điềm nhiên nói: "Anh có em nữa!"

Thẩm Vọng nhanh chóng gật đầu, biểu cảm hết sức nham hiểm: "Được." 

=====

Kế hoạch phòng trộm đã phá sản vì tui cập nhật phần mới mấy bà không đọc được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play