Edit: hanthy915

Ông cụ Thẩm đang bàn bạc với Cố Sanh Sanh sáng mai sẽ ăn gì, nghe vậy liền nói: "Hôm nay mới mùng 4, chuyện công ty không giải quyết bằng máy tính được sao?"

Thẩm Vọng nói: "Ông biết công ty không thể không có cháu mà."

Thẩm Vọng là kẻ cuồng công việc, Thẩm thị đúng là không thể vắng anh dù chỉ một ngày. Có thể ở nhà cũ liền mấy hôm đã làm khó anh lắm rồi. Ông cụ Thẩm đều hiểu hết, nhưng thấy Thẩm Vọng đòi đi, vẫn là kiềm không được mà chơi xấu anh.

"Tôi biết rồi, anh đây chính là không muốn ở chung với lão già ốm yếu này. Chê tôi chứ gì! Ôi cái thân già cằn cỗi, làm người chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, bận bịu cả một đời, còn bị cháu trai chê bai..."

Cố Sanh Sanh nghe vậy, đau lòng nói: "Ông nội đừng buồn mà, hay là chúng cháu ở với ông thêm mấy ngày nhé?"

Thẩm Vọng: "Anh đã chốt rồi."

Thái độ của Thẩm Vọng rất kiên quyết, Cố Sanh Sanh chỉ có thể thương xót mà không giúp được gì. Thấy đến cả Cố Sanh Sanh cũng không kéo được Thẩm Vọng lại, ông cụ Thẩm biết không thể cứu vãn được nữa, không thèm uống trà mà bỏ về thư phòng luôn.

Cố Sanh Sanh áy náy, kéo Thẩm Vọng nói nhỏ: "Không thể ở lại với ông nội thêm mấy ngày thật sao? Anh làm việc trên máy tính cũng giống ở nhà mà."

Thẩm Vọng xoa xoa mi tâm: "Chúng ta đã đồng ý với ba mẹ em về nhà ăn tết rồi."

Thấy vẻ mặt Cố Sanh Sanh mờ mịt dần, Thẩm Vọng bất đắc dĩ nói: "Thế mà em cũng quên được."

Cố Sanh Sanh hất cái mặt nhỏ lên: "Dù sao đã có anh nhớ giúp em rồi còn gì."

Câu nói thành công lấy lòng Thẩm Vọng, anh ôm chặt vòng eo mềm mại của Cố Sanh Sanh, chân mày giãn dần ra. Chưa kịp hôn cô một cái, Cố Sanh Sanh đã nhảy dựng lên: "Em đi làm đồ ăn khuya cho ông nội đây, lúc nãy ông có vẻ không được vui."

"..." Thẩm Vọng bất lực nhìn hai cánh tay trống không, "Ừ. Đường máu ông cụ hơi cao, đừng làm ngọt quá."

Trên đường mang sữa gừng đông đến thư phòng, Cố Sanh Sanh vô tình chạm mặt Thẩm Thế Ân. Thời gian trước Thẩm Thế Ân không cẩn thận để rơi xuống nước dẫn đến cảm nặng, nên không thể tham gia chúc tết, đây là lần thứ hai Cố Sanh Sanh gặp lại hắn.

Cố Sanh Sanh không thích người này chút nào, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc hẳn: "Anh đến đây làm gì?"

Thẩm Thế Ân thấy cô như thấy quỷ, vội vàng lùi lại vài bước, còn nói với vệ sĩ sau lưng Cố Sanh Sanh: "Tôi chưa chưa chưa chưa có đụng chạm gì cô ấy nha! Các người đều thấy rõ chứ! Tôi thật sự không có làm gì cô ấy hết, bây giờ tôi đi ngay đây!"

Thấy Thẩm Thế Ân cuống cuồng bỏ chạy, đầu óc Cố Sanh Sanh có hơi mơ hồ: "..."

Vệ sĩ liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm.

Cố Sanh Sanh bưng khay tiếp tục đi về phía trước, chưa tới gần thư phòng của ông cụ Thẩm lại gặp một đám hậu bối Thẩm gia bại trận quay về, trên tay đều có đồ ăn hoặc món đồ tinh xảo nào đó, có người còn mang theo một cái lồng chim.

Quản gia đứng trước cửa thư phòng lên tiếng khuyên nhủ: "Ông cụ đang không vui, không muốn gặp người khác."

Vừa nhìn thấy Cố Sanh Sanh lập tức tươi cười rạng rỡ: "Thiếu phu nhân đến rồi."

Cố Sanh Sanh do dự chốc lát: "Ông nội không muốn gặp mọi người sao?"

Lão quản gia mở cửa: "Tất nhiên cô có thể vào. Vừa rồi ông cụ còn lẩm bẩm đòi ăn điểm tâm đó."

Cố Sanh Sanh vào phòng, quản gia lập tức đóng cửa, ngăn lại đám con cháu đang muốn nhân cơ hội lẻn vào.

Bọn họ đều biết ngày mai Thẩm Vọng sẽ rời đi, thừa dịp ông cụ Thẩm đang sa sút tinh thần liền dẫn con cháu đến cung phụng ông. Tiếc là Cố Sanh Sanh đến, bọn họ chắc chắn không dám giành giật với cô, chỉ biết lén lút oán trách vài câu rồi lần lượt giải tán.

Lão quản gia đuổi hết đám người đông như châu chấu đi, trong lòng lại cảm thấy không biết phải làm sao với ông cụ Thẩm. Mấy người này có thể thay thế vị trí của Thẩm Vọng trong lòng ông cụ Thẩm được sao? Chỉ tổ phí công phí sức vào chuyện không đâu. Có điều ông cụ Thẩm luôn coi trọng tình thân máu mủ, người ngoài như ông không dám nói nhiều. Cũng may hiện tại đã có thêm Cố Sanh Sanh.

Ánh đèn trong thư phòng lờ mờ, Cố Sanh Sanh mở đèn chính lên, căn phòng lập tức sáng trưng.

Ông cụ Thẩm tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng Cố Sanh Sanh vào cũng không có động tĩnh gì.

Cố Sanh Sanh cười tủm tỉm đi qua, đặt khay trong tay xuống, tiếng muỗng va vào bát kêu leng keng: "Ông nội muốn ăn điểm tâm không ạ?"

Ông cụ Thẩm lặng lẽ hé một mắt nhưng vẫn không nói gì.

Cố Sanh Sanh mở nắp rồi nói tiếp: "Vậy thì tiếc quá. Sữa gừng đông này nguội rồi mất ngon, mang ra cho bác quản gia ăn vậy."

Ông cụ Thẩm lập tức ngồi thẳng dậy, ho khan nói: "Sữa gừng đông à? Vừa hay bữa tối ta ăn ít, có chút đói bụng rồi."

Trên bàn có hai bát sữa.

Ông cụ Thẩm nhìn Cố Sanh Sanh cười gian xảo mới nhận ra mình đã bị lừa. Chẳng qua là mùi sữa gừng đông thơm quá, ông cũng không cần mặt mũi nữa, bước tới mấy bước đoạt lấy một chén.

Lão quản gia mỉm cười bưng chén còn lại ra ngoài ăn.

Sữa gừng đông ngưng kết trắng như tuyết, mềm hơn đậu hủ rất nhiều, không hề có mùi tanh, ăn vào hết sức ấm bụng.

Ông cụ Thẩm ăn một miếng, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra: "Tay nghề của Sanh Sanh đúng là tốt nhất, có thể làm cho ông nội ăn mỗi ngày càng tốt hơn."

Cố Sanh Sanh: "Ông nội có thể theo chúng cháu về mà."

Ông cụ Thẩm không đáp mà chỉ vào mấy cái hộp lớn nhỏ trên bàn: "Ta mua cho Thẩm Vọng ít thuốc bổ, rất có ích cho chân của nó. Về nhà phải bắt nó uống cho bằng được, tên nhóc này chẳng bao giờ biết quan tâm sức khỏe của mình. Đến khi tuổi cao sức yếu mới than vãn thì đã muộn rồi. Còn cả cháu nữa Sanh Sanh, quà cho ba mẹ cháu cũng chuẩn bị xong rồi."

Cố Sanh Sanh gật đầu, âm thầm ghi nhớ lại. Ông cụ Thẩm lại hỏi: "Sáng mai mấy giờ lên máy bay?"

Cố Sanh Sanh: "Sáng mai 8 giờ xe khởi hành ạ. Thẩm Vọng bảo không đi máy bay nữa."

"Tại sao thế?"

"Cháu sợ độ cao." Cố Sanh Sanh vặn ngón tay, nhỏ giọng đáp lại.

Ông cụ Thẩm cười to: "Thế thì đi ô tô về thôi. Lần đầu tiên ông nội đi máy bay cũng sợ lắm, không có gì phải ngại!"

Cố Sanh Sanh nghe vậy liền vui vẻ lên, cười đến híp cả hai mắt.

Cố Sanh Sanh ở lại nói chuyện với ông cụ Thẩm một lát nữa, ông cụ luôn nhắc đi nhắc lại Cố Sanh Sanh phải chú ý sức khỏe của Thẩm Vọng, hai vợ chồng phải chung sống chan hòa.

Cố Sanh Sanh cảm thấy trong lòng thoáng chua xót, cô nói: "Ông nội, hay là ông về với bọn cháu nhé."

Ông cụ Thẩm cười: "Cháu là đứa bé ngoan, Sanh Sanh."

"Thẩm Vọng cũng là đứa cháu ngoan." Cố Sanh Sanh chân thành nói, "Thẩm Vọng cũng nhớ ông lắm đó. Lúc nãy thấy ông không vui, anh ấy cũng buồn theo."

Trong đôi mắt đục ngầu của ông cụ Thẩm chợt dâng lên một tầng sương mù. Ông cụ ngẩng đầu, lén lút lau mặt: "Thẩm Vọng... Thẩm Vọng đúng là đứa nhóc ngoan. Thẩm gia nợ nó, ông nội có lỗi với nó."

Cố Sanh Sanh giật mình nhìn ông cụ Thẩm đầy lo lắng: "Ông nội, ông không sao chứ?"

Ông cụ Thẩm điều chỉnh lại cảm xúc một chút rồi nói: "Thẩm Vọng đã kể cháu nghe chuyện về mẹ nó chưa?"

Cố Sanh Sanh lắc đầu.

Ông cụ Thẩm nhìn cô, ánh mắt dần xa xăm: "Năm đó, Ninh gia là gia tộc lớn số một thành phố A..."

Cố Sanh Sanh nín thở, chỗ trống của Thẩm Vọng trong nguyên tác cuối cùng đã được những lời bộc bạch của ông cụ Thẩm lấp đầy.

Năm đó, Thẩm Hoài Sơn cùng bạn chí cốt Ninh Thịnh nói về chuyện kết hôn của con cái, vốn dĩ chỉ là những lời nói bông đùa, nào ngờ đại tiểu thư của Ninh gia Ninh Lang vừa về nước tại một buổi yến tiệc nào đó trúng tiếng sét ái tình với Thẩm Quốc Xương, không lâu sau liền cử hành hôn lễ, chuyện này đã từng là huyền thoại một thời trong giới gia đình giàu có của thành phố A.

Thẩm Quốc Xương trời sinh thích trăng hoa, Ninh Lang xinh đẹp tự phụ, hai người cùng nhau trải qua một khoảng thời gian hậu kết hôn rất vui vẻ.

Người đời có câu: Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Thẩm Quốc Xương vẫn chứng nào tật nấy, lúc Thẩm Vọng 3 tuổi, bê bối ào ạt kéo đến, trong đó có Liễu Bình. Mà Ninh Lang thì kiêu ngạo, không chịu chấp nhận bất kỳ vết nhơ nào. Chỉ là lúc đó Ninh gia đang có rất nhiều dự án làm ăn chung với Thẩm gia, tạm thời không nói đến chuyện ly hôn được, Ninh Lang đành xem như Thẩm Quốc Xương không tồn tại, toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Thẩm Vọng.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ lặng lẽ trôi qua như thế. Đúng vào hôm sinh nhật 5 tuổi của Thẩm Vọng, Ninh Lang về Ninh gia xử lý công việc, ngoài ý muốn gặp tai nạn rồi ra đi luôn. Bà là con gái độc nhất, ba mẹ không chịu nổi đả kích, không bao lâu sau cũng lần lượt qua đời.

Cố Sanh Sanh nhớ đến người phụ nữ cao quý mỹ mạo trong cuốn album, từ sau khi Thẩm Vọng 5 tuổi đã không còn xuất hiện nữa. Cô thấp giọng nói: "Chắc chắn lúc đó Thẩm Vọng sợ hãi lắm, đau lòng lắm."

Ông cụ Thẩm vuốt mặt: "Đúng vậy. Thời điểm đó thằng bé hẳn là rất sợ. Thế mà lúc đó ta lại hồ đồ đến mức ném nó cho người đàn bà kia!"

Sau khi Ninh Lang qua đời chưa được 3 tháng, Thẩm Quốc Xương dắt Liễu Bình về nhà. Ông cụ Thẩm vốn không chịu để yên, nào ngờ Liễu Bình còn mang cả Thẩm Đình Sâm về. Bà ta còn giả vờ giả vịt đối xử tốt với Thẩm Vọng để ông cụ Thẩm chấp nhận cho qua.

Ông cụ Thẩm thẹn với bạn thân, thấy tình cảnh đáng thương của Thẩm Vọng bèn dứt khoát trở về nhà cũ, không đoái hoài gì đến chuyện nhà Thẩm Quốc Xương nữa. Đến khi ông cụ phát giác ra chỗ sai thì đã muộn rồi.

Năm đó, Thẩm Vọng 10 tuổi đẩy Thẩm Đình Sâm xuống sông, còn đánh bể đầu vài đứa bé khác. Những đứa nhỏ này đều có xuất thân cao quý, thường xuyên lui tới với Thẩm gia, nên bắt buộc phải cho phụ huynh bọn nó một lời giải thích.

Ông cụ Thẩm cũng là được nghe người ngoài kể lại chuyện này, đến thành phố A lại không thấy Thẩm Vọng đâu. Liễu Bình nói anh đã được đưa ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió. Còn Thẩm Quốc Xương thì luôn mồm kể về những chuyện xấu của Thẩm Vọng cho ông cụ Thẩm nghe. Nếu không phải có cháu trai thợ làm vườn trong nhà lén báo cho ông biết Thẩm Vọng đang bị nhốt dưới tầng hầm, không biết kết cục của anh sẽ như thế nào nữa.

Ông cụ Thẩm vĩnh viễn không bao giờ quên được khung cảnh hôm đó, cửa phòng tầng hầm vừa mở ra, đập vào mắt là Thẩm Vọng nhỏ bé thương tích đầy mình ngất xỉu vì sốt cao, cánh môi khô nứt toát nhưng vẫn gắng gượng nói một câu: "Tôi không sai."

Ông cụ Thẩm nỉ non: "Nó không sai, người sai chính là ta. Làm ông nội mà chẳng giúp được gì. Ta không bảo vệ được nó, cho đến tận bây giờ, nó còn vì bộ xương khô này mà bị trói buộc vào Thẩm gia... Ta chẳng còn mặt mũi nào để nhìn nó nữa rồi. Tương lai về đất cũng không dám đối mặt với ông bạn già..."

Nghe đến đây, Cố Sanh Sanh thật sự không thể chịu đựng nổi nữa. Trong lòng cô như bị ai nhéo liên tục, cả trái tim ngâm trong nước chanh, đau lòng không thôi. Cố Sanh Sanh lập tức vọt ra ngoài, lúc này cô chỉ muốn đi tìm Thẩm Vọng.

Cố Sanh Sanh chạy điên cuồng, mở toang cửa phòng ngủ ra.

Thẩm Vọng đang ngồi bên bàn, giương mắt nhìn cô, chưa kịp mở miệng, Cố Sanh Sanh đã nhào vào lòng anh: "Thẩm Vọng..."

Cô nghẹn ngào gọi tên anh.

Thẩm Vọng ôm cô, nhẹ nhàng nói: "Sao lại khóc rồi? Bị ông nội mắng à? Hay ai chọc? Ai dám ăn hiếp em?!"

Thẩm Vọng kéo Cố Sanh Sanh ngồi lên chân mình, bàn tay rộng lớn ấm áp không ngừng vuốt ve cô, cẩn thận kiểm tra như một món bảo bối quý báu, thấy Cố Sanh Sanh không bị thương chỗ nào mới ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng khóc, có anh đây rồi."

Thẩm Vọng càng lo lắng, Cố Sanh Sanh càng đau lòng, tiếng khóc mỗi lúc một to hơn, giống như đang khóc thương thay những ngày tháng cực khổ tủi nhục của tiểu Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng thấy cô khóc đến liệt tâm liệt phế chỉ biết ôm cô thấp giọng dỗ dành. Hai mắt Cố Sanh Sanh vì khóc mà trở nên đỏ bừng, nửa ngày sau mới thở hắt một hơi, cô nức nở: "Em... em muốn về nhà."

Thẩm Vọng cũng không hỏi lại, anh nắm nhẹ cằm cô nhấc lên: "Ngày mai đưa em về nhà."

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, mặc Thẩm Vọng lau mặt mình, cô còn nhấn mạnh thêm: "Không dẫn ông nội theo."

Thẩm Vọng giật mình, bật cười: "Ừ, không cho theo."

Lúc này Cố Sanh Sanh mới hài lòng, nhưng cô vẫn chưa chịu đi ngủ mà ôm riết Thẩm Vọng không buông, còn liên tục ủi tới ủi lui trong lòng anh, ý muốn cho anh chút sự an ủi muộn màng.

Đối với kiểu dính người này của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng cực kỳ hưởng thụ, anh kéo chăn bọc hai người lại: "Ngoan nào, sáng mai phải dậy sớm lên đường đó, ngủ đi."

Cố Sanh Sanh chôn mặt trước ngực anh, nhỏ giọng nói: "Ôm em đi."

Thẩm Vọng lặng lẽ kéo vạt áo, cài nút thắt lại đàng hoàng, sau đó vỗ nhẹ cô: "Được, ôm em."

Thẩm Vọng một tay ôm Cố Sanh Sanh, một tay cầm ipad im lặng nhìn. Thẩm Vọng nghiêm túc làm việc, Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không lên tiếng.

Ánh sáng màu xanh nhạt hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Vọng, ngón tay anh khẽ động, nhấn mở một bộ tiểu thuyết: <Phế vật nghịch tập tu tiên ký>. (Ờm, cái tên này tui sub không ra...)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play