Lộ Nhi đỏ mặt, cái khăn che mặt hắn đã bỏ xuống, mặc dù vừa nãy chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng Lộ Nhi vẫn thấy diện mạo của hắn so với tranh vẽ của Cô Ưng còn phải đẹp hơn mấy phần.

Đi giày vào, Lộ Nhi tự mình đi tới, chỉ thấy trên bàn có một bộ bát đũa, thì ra là đã chuẩn bị cho mình.

Nhìn đến đây, Lộ Nhi cảm kích cười một tiếng:

“Đây là cho tôi sao? Cám ơn anh, tôi thật đói bụng. . . . . .”

Cơm trưa còn chưa được ăn, hiện tại đã là buổi tối? Nếu như là bình thường, lúc này Hiên Vương phủ đã dùng bữa rồi, nhưng hôm nay. . . . . .

Hiên Vương đi rồi, đã xuất chinh, ở thời điểm hôn lễ của bọn họ!

Mà nàng, lại gặp Hướng Quân, nam tử cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của nàng!

“Ăn đi!”

Lông mày không hề động, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, tiếp theo vội vội vàng vàng khép lại.



Lời hắn nói rất ít, làm cho người ta cảm giác, tích chữ như vàng!

“Ừ. . . . . .”

Lộ Nhi đáp một tiếng, ngồi xuống từ từ ăn, nàng vốn muốn ăn như hổ đói, nhưng ở trước mặt Hướng Quân, nàng cảm thấy có chút vô duyên, nên không dám buông thả!

Ăn tám phần no bụng, Lộ Nhi mới ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy hắn vươn tay, ngón tay trắng noãn thon dài, nhẹ nhàng cầm bầu rượu màu trắng nhạt, tự mình rót một chén.

Mà chiếc đũa trước mặt hắn, vẫn sạch sẽ, động cũng không động.

Thì ra là, hắn chỉ uống rượu, căn bản không ăn chút gì!

Vậy mà vừa nãy cái gì nàng cũng không chú ý, cũng không quan tâm.

“Hướng Quân, anh không ăn sao?”

Bàn tay cầm ly cứng đờ, hắn chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lộ Nhi, qua hồi lâu, tay mới để cái ly xuống, cầm chiếc đũa trước mặt lên, ăn được một miếng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play