Ô ô, khi nhìn đám người ở dưới đất, làm sao nàng lại không có cảm giác được mình đang đứng ở chỗ nguy hiểm như vậy chứ?
Không phải là nàng cũng quá ngốc hay sao?
“Nàng sợ?”
Trong trí nhớ, Lộ Châu cho tới bây giờ chưa từng lộ vẻ như vậy. Hướng Quân nhăn mày, đôi mắt lạnh nhìn về phía bàn tay nắm lấy ống tay áo trắng tuyết của mình, tâm buông lỏng hơn.
“Dĩ nhiên rồi. Từ nơi này ngã xuống, sẽ xảy ra án mạng. Hơn nữa còn là một thi hai mạng . . . . .”
Nàng là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai là không thể bò cao có được hay không?
Thật may là nàng không có chứng sợ độ cao, bằng không, có thể đã sớm oanh oanh liệt liệt té xỉu.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, giống như mỗi lần nên té xỉu, nàng chưa từng té xỉu đúng dịp.
Ông trời ơi, người lại không công bằng như vậy ư?
Một thi hai mạng?
Ánh mắt nhẹ nhàng quét về phía cái bụng lớn của Lộ Nhi, Hướng Quân mềm lòng, thở dài nói:
“Nhắm mắt lại, chúng ta đi xuống. . . . . .”
“Tốt!”
Lộ Nhi nghe lời nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được thân thể chợt nhẹ hơn, vậy mà hắn lại ôm lấy mình!
Muốn nói tiếng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng đầu cảm thấy rất nặng, cả người đã ngủ thiếp đi!
A a, Hướng Quân, không phải là hắn điểm huyệt cái quỷ gì chứ!
Nhưng vừa vặn, tại sao nàng không có cảm giác được nơi nào không thoải mái vậy?
Trước khi lâm vào hôn mê, Lộ Nhi tức giận bất bình nghĩ tới.
————
Khi tỉnh lại, bên trong nhà đã thắp đèn!
Chóp mũi truyền đến mùi thơm thức ăn nhàn nhạt, Lộ Nhi hít hít mũi, vội vàng ngồi dậy, chỉ thấy cách đó không xa, bên cạnh bàn nhỏ, Hướng Quân một thân bạch y tự rót uống một mình !
Ọc ọc, bụng nàng rất không hợp tác kêu lên, Hướng Quân quay đầu thản nhiên nhìn Lộ Nhi một cái, nhưng cũng không lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT