Khói, khắp nơi đều là khói, ngoài khói ra thì chính là lửa.

Khói mù mịt cả hành lang khiến cho tầm nhìn của Yên Hủ Gia bị hạn chế, mỗi một lần hít thở đều là khói, hương khói xông lên mắt, lên tai, làm cho hô hấp ngày càng bị đình trệ. Yên Hủ Gia cảm giác như lửa sắp lan ra cả căn biệt thự đến nơi rồi, vội vàng xông vào nhà tắm trong phòng mình. Cũng may hệ thống nước còn hoạt động, anh nhanh chóng vỗ mạnh nước lên mặt, khiến đại não tỉnh táo trở lại, rót vội vài chai nước phòng trường hợp bất trắc, cũng thấm ướt khăn rồi bịt chặt vào mũi tránh khói lọt vào, rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Yên Hủ Gia không còn tâm trí nào để nghĩ đến lý do vì sao lại xảy ra đám cháy này, gấp gáp đập mạnh cửa phòng bên cạnh, thấy không có ai đáp liền trực tiếp mở cửa ra, cũng may là không khóa. Mắt thấy ba con người bên trong vẫn đang ngủ say đến không biết trời đất gì, không nói hai lời liền dội cho bọn họ một chai nước.

Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc ngơ ngác tỉnh dậy, chưa kịp định hình đã nghe Yên Hủ Gia nói: "Cháy rồi, hai người mau đi đánh thức Trạch Tiêu Văn và Hạ Chi Quang đi, tôi ở lại gọi Chấn Nam."

Diêu Sâm nhíu mày, mở to mắt: "Cháy??!"

Yên Hủ Gia quát: "Mau lên!!"

Hai người bọn họ chạy ra ngoài xong, Yên Hủ Gia lay mạnh Châu Chấn Nam, anh cũng đã biết Chấn Nam say rượu do Diêu Sâm cầu cứu trong nhóm vào tối qua, nhưng không ngờ cậu lại ngủ say tới mức này.

"Chậc!" Yên Hủ Gia thấy tạt nước có vẻ không phải một phương pháp hiệu nghiệm, có thể còn làm cho Châu Chấn Nam mắc bệnh, đành dùng phương pháp thủ công nhất: lay người cậu thật mạnh.

Châu Chấn Nam rên nhẹ một tiếng, mờ mịt mở mắt ra: "Gia Gia?"

"Chấn Nam, mau dậy, biệt thự cháy rồi!!"

Châu Chấn Nam ngồi thẳng người dậy, đỡ trán: "Đau đầu quá..."

Yên Hủ Gia đưa khăn tay của mình cho Châu Chấn Nam, nói: "Trước tiên thì cậu cứ bịt chặt mũi và miệng đi, chúng ta tìm cách thoát khỏi đây."

Anh nhìn chiếc khăn được Chấn Nam từ từ áp lên miệng, như này cũng coi là hôn gián tiếp rồi... nhỉ? Nghĩ xong, Yên Hủ Gia chỉ muốn đập cho mình mấy cái, nước sôi lửa bỏng, ăn đậu hũ cái qq!Châu Chấn Nam đứng dậy, cảm giác đau đầu càng rõ hơn, hai chân như nhũn ra, níu một tay vào người Yên Hủ Gia mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

Yên Hủ Gia cau mày: "Cậu có đứng được không?"

"Đừng lo, tớ không yếu đuối đến vậy đâu." Châu Chấn Nam thả tay, làm ra vẻ như mình đang rất bình thường.

Yên Hủ Gia kéo tay cậu: "Gập người sâu xuống để tránh khói đi, phải nhanh lên, lửa sắp lan rộng rồi."

Bọn họ nửa đi nửa bò ra cũng vừa vặn chạm mặt bốn người Hà Lạc Lạc, Diêu Sâm, Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn, Yên Hủ Gia nói: "Bây giờ phải tìm cách thoát khỏi đây thôi."

Hà Lạc Lạc nói: "Phải xuống xem thử cửa chính trước đã, cũng không biết mấy người Dương Vũ đã đi ra chưa."

"Mau lên."

Sáu người bọn họ lần lượt xuống dưới tầng, khi đi cũng rất cẩn thận quan sát xem có con đường nào để chạy thoát nhanh lẹ hơn không, tuy lửa cháy rất dữ dội nhưng dù sao vẫn chưa vào mùa khô, lại thêm khí hậu biển ẩm ướt nên cũng chưa đến mức bước chân không nổi.

Châu Chấn Nam thầm cắn môi, nãy giờ ruột gan cậu vẫn luôn không ngừng đảo lộn, khó chịu đến cực điểm, bước chân cũng vì thế mà nhỏ lại. Đúng như lời Diêu Sâm, rượu đúng là thứ tai hại mà!

Bọn họ vừa mới lết xuống cầu thang, bỗng nhiên nhìn thấy hai thân ảnh đang di chuyển trong làn khói lửa, tiến gần hơn một chút mới nhận ra đó là Trình Nhu Nhu và Lưu Thiện An đang kéo tay nhau lên cầu thang. Cả bọn vội chạy xuống, hỏi: "Đã có gì xảy ra vậy? Đám cháy này là sao?"

Khóe mắt Lưu Thiện An bị khói hun tới đỏ bừng, giọng nói cũng có chút biến dạng, nói: "Bọn anh cũng không biết, vừa mới tỉnh dậy đã thấy vậy rồi."

Trạch Tiêu Văn khó hiểu hỏi: "Tại sao hai người không đi ra bằng cửa chính?"

Trình Nhu Nhu mím môi: "Cửa... bị khóa rồi, chìa khóa của bọn chị cũng biến mất, không thể đi ra bằng lối đó được."

"Khóa rồi?!"

Châu Chấn Nam bấy giờ mới mơ hồ phóng ánh mắt ra nhìn bao quáy xung quanh. Ngọn lửa đã sắp lan hết ra căn nhà, rèm cửa, bàn ghế đã cháy sạch, dưới mặt đất dầu lênh láng khiến cho lửa bùng lên dữ dội. Trình Nhu Nhu và Lưu Thiện An đã đi quanh tầng một dò xét. Hệ thống chữa cháy tự động đã bị phá hỏng, bình chữa cháy bị đập. Đây chắc chắn là do người làm, nhưng ai lại mất trí đến mức đó?? Mười mạng người còn đang bị giam trong nhà đây này!!

Diêu Sâm giơ tay: "Khoan đã, vậy thì Dương Vũ và Lộ Giai Kỳ đâu? Lộ Giai Kỳ là chủ nhà chắc cũng phải có chìa khóa sơ cua chứ?"

"Bọn chị cũng đã tìm rồi, nhưng phòng của cả hai bọn họ đều bị khóa, làm cách nào cũng không mở ra được. Nếu là người bình thường thì ở trong đám cháy cũng phải tỉnh lại rồi chứ, vậy mà..."

Hạ Chi Quang gấp gáp nói: "Bây giờ phải cố gắng tìm cách thoát đi đã, nếu tìm được rồi thì quay lại tìm bọn họ, không còn nhiều thời gian đâu."

"Chạy ra đằng sau, chắc chắn phải có cửa thoát hiểm!" Hà Lạc Lạc quả quyết chạy ngược lại, bọn họ trong tình huống này không được tuyệt vọng, càng không được phép chùn bước!

Lúc Châu Chấn Nam chạy tới thì mọi người đều đang im lặng, cậu níu áo Trạch Tiêu Văn hỏi: "Thế nào?"

Trạch Tiêu Văn khóc không ra nước mắt: "Có cửa thoát hiểm..." Châu Chấn Nam chưa kịp vui mừng đã bị giáng thêm một cú: "Nhưng bị ai đó đóng đinh vào rồi..."

Hà Lạc Lạc tuyệt vọng đập cửa, hung tợn nói: "Em thề, nếu biết được người phóng hỏa là ai, em sẽ táng người đó cho đến khi hấp hối đưa vào bệnh viện mới thôi!"

"Nhưng trước đó chú cũng phải thoát khỏi đây đã chứ." Diêu Sâm thở dài.

Yên Hủ Gia nhíu mày: "Giờ này mà vẫn còn đùa được."

Đột nhiên Châu Chấn Nam từ đâu rút ra một cây búa, bình tĩnh nói: "Vừa nãy đi ngang qua bình cứu hỏa, tớ thấy nó bị đè nên thuận tay nhặt, gỡ đinh chắc cũng được đấy chứ, nhỉ?"

Khó khăn lắm mới phá được đám đinh chặn cửa, thế giới bên ngoài được bật ra, không khí tươi mát bên ngoài ập vào tám con người bếch nhếch lấm lem.

"Cửa này nhỏ lắm, chỉ một người đi qua được thôi, nhanh!!!"

Hà Lạc Lạc dáo dác tìm thân ảnh quen thuộc: "Nam Nam, anh đâu rồi?? Mau qua đây!!"

Châu Chấn Nam cách xa cửa thoát hiểm nhất, cảm giác ngày càng khó thở, quần áo và tóc lại ướt sũng nước và mồ hôi, ở trong đám lửa cháy nóng hầm hập lâu như vậy, quả thật không thể chắc chắn được rằng sức khỏe của cậu vẫn còn tốt. Châu Chấn Nam rũ mắt, lối thoát đã ở ngay trước mặt rồi, trời đất trong đôi mắt cậu không hiểu sao ngày càng chao đảo, cảm giác khó chịu trong lồng ngực như bị khuyếch đại, cậu cảm thấy giống như các giác quan của mình đều bị vô hiệu hóa chỉ trong chốc lát.

Trình Nhu Nhu là con gái nên được ưu tiên đi trước cùng với Lưu Thiện An, tiếp đến là tới hai người đang đứng gần cửa là Hạ Chi Quang và Hà Lạc Lạc, mắt thấy đằng trước là thế giới rộng lớn bên ngoài, đằng sau là biển lửa nóng cháy, Hạ Chi Quang sốt ruột đẩy Hà Lạc Lạc ra trước.

"Cháy sắp thành tro hết rồi mà chú mày còn đứng đực ra đấy à? Yên Hủ Gia trong kia lo Nam Nam rồi, phải đi ra trước thì mọi người mới ra được chứ?" Hạ Chi Quang nhanh chóng chạy theo sau.

Dù biết là vậy nhưng lại có sự bất an kì lạ len lỏi dưới trái tim Hà Lạc Lạc, khiến cậu không ngừng lo lắng nhìn vào bên trong. Tiếp đến là Trạch Tiêu Văn bò ra, rồi đến Diêu Sâm... Hà Lạc Lạc gấp gáp nhìn vào bên trong, thấy Châu Chấn Nam đã sắp bước ra tới nơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai bước...

Một bước nữa...

"Rầm!!!"

Tấm bê tông từ tầng 3 rơi xuống, vỡ ra thành mấy mảnh bê tông lớn, bụi bay mù mịt, bít kín cửa thoát hiểm - cánh cửa duy nhất có thể đi ra bên ngoài.

Châu Chấn Nam đang vui mừng đặt chân ra ngoài, bỗng nhiên bị cầm tay kéo ngược lại, tiếp đến là khung cảnh bên ngoài biến mất cùng với màu đen của tấm bê tông cháy sém, những mảnh bê tông vỡ có to có nhỏ bắn vào bên trong khiến cho tâm trí cậu gần như sụp đổ, Yên Hủ Gia nắm vai cậu quay người lại, ôm thân hình nhỏ bé đang run bần bật thật chặt.

Hà Lạc Lạc chứng kiến tận mắt cảnh tượng cửa thoát hiểm bị lấp kín, cảm giác như tim mình vừa ngừng đập, nếu vừa nãy, vừa nãy Yên Hủ Gia không kéo kịp Nam Nam vào, thì bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi, cậu không dám nghĩ tới.

Diêu Sâm hoảng hốt gọi: "Châu Chấn Nam! Yên Hủ Gia! Hai người có sao không?!"

Yên Hủ Gia đáp: "Bọn này không sao! Ai có điện thoại thì mau gọi cứu hỏa đi, bọn tôi sẽ tìm cách thoát khỏi đây!"

Diêu Sâm vội lục hết túi quần túi áo để tìm điện thoại, nhưng do chuyện xảy ra quá vội vã nên khi bị đánh thức không kịp cầm theo, giờ chắc giờ đã trở thành cục than đen sì bốc lửa rồi, hắn hỏi: "Có ai mang theo điện thoại không??"

Nhìn dáng vẻ cửa ba người còn lại, chắc cũng không khác gì.

Trình Nhu Nhu giơ tay: "Có... Chị có, chỉ sợ là sắp hết pin rồi thôi..."

Hạ Chi Quang đáp: "Vậy là vẫn còn pin đúng không? Nam Nam với Gia Gia thì vẫn còn đang ở trong kia, 2 người bạn của mấy người cũng không thấy đâu, mau gọi cho cứu hỏa đi, nếu được thì gọi luôn cứu thương và cảnh sát nữa!"

Ở bên trong, Châu Chấn Nam cuối cùng cũng bình tĩnh, lại không muốn đẩy Yên Hủ Gia ra, ngóc đầu lên cười khổ với Yên Hủ Gia: "Hi vọng của chúng ta bị dập tắt rồi." Cậu lại nhìn biển lửa đang hừng hực cháy ở xung quanh, nói: "Ban nãy, khi đi tớ có ngửi thấy mùi xăng, hơn nữa cửa phòng khách cũng bị khóa kín, chỉ sợ là có người cố ý. Nếu là như vậy thật thì chắc hẳn cánh cửa nào cũng đã bị khóa chặt rồi."

"Bây giờ điều quan trọng nhất là phải tìm cách thoát ra ngoài đã, cũng không thể ngồi đợi cứu hỏa đến giải cứu được." Yên Hủ Gia thấy Châu Chấn Nam đã bình thường, cũng tự biết điều buông tay ra.

Cả hai gần như ngã ra đất, thể lực nhanh chóng bị xói mòn dưới hoàn cảnh khắp nơi là khói cùng độ nóng khủng khiếp. Đêm qua uống nhiều rượu đã khiến cho Châu Chấn Nam đầu đau như búa bổ, mới ngủ được mấy tiếng thì bị đánh thức, chưa kịp nhấp một giọt nước nào. Cậu yếu ớt tự giễu: "Bây giờ họ có đến thì cũng phải có thời gian điều động lực lượng, phương tiện; xe chữa cháy và lính cứu hỏa cũng phải mất một khoảng thời gian mới tới được đây tùy tình trạng giao thông nữa, lính cứu hỏa và xe chữa cháy chắc chắn không thể bay lên hay hiện ra theo ý muốn rồi. Đợi được thì chắc tớ với cậu cũng đã cháy không ra hình người... khụ khụ khụ!!"

Do hít phải quá nhiều khói, mũi và họng cả hai người đều đau rát, nóng như bị thiêu đốt, hiện tại giọng Châu Chấn Nam khản đặc, càng nói càng giống như đang thều thào.

Im lặng một lúc, Yên Hủ Gia vò đầu bứt tai: "Không thể ở im một chỗ để lửa thiêu như này được, phải có cách nào đó khác có thể thoát ra được chứ."

Dứt lời, như là vừa hạ quyết tâm gì đó, anh cắn răng dùng bình nước cuối cùng dội cả lên người mình và Châu Chấn Nam, sau đó nửa bế nửa ôm Châu Chấn Nam, bao bọc cậu trong vòng tay, bất chấp ngọn lửa và khói dày đặc mà dùng hết sức bình sinh lao ra phòng khách rồi, khó khăn tránh né chướng ngại vật, chạy lên tầng cao nhất.

Châu Chấn Nam sợ hãi mở to mắt nhìn hai người ở giữa ngọn lửa, sức nóng mãnh liệt khiến làn da bị lộ ra của cậu bỏng rát, mồ hôi từng giọt chảy ra, giọng điệu gấp gáp: "Yên Hủ Gia cậu muốn làm cái gì vậy?!!!"

Cảm giác nóng cháy khiến Yên Hủ Gia vững vàng với quyết định của mình hơn bao giờ hết, anh không thể để Chấn Nam chết một cách đau đớn ở trong này như thế được, dù có đau, thì anh cũng tình nguyện giúp Châu Chấn Nam hứng chịu tất cả những đau đớn ấy.

"Nam bảo ngoan, tớ sẽ không hại cậu đâu. Trên tầng 3 có một cửa sổ không có thanh chắn, rất nhanh cậu sẽ được thoát khỏi đây thôi."

Lúc này đây, nước mắt Châu Chấn Nam đã không thể kìm được nữa, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai Yên Hủ Gia, bỏng cả trái tim của anh. Tầng ba đã rất gần rồi, chỉ một lát nữa thôi... 

"Đừng... Trên này không cháy dữ dội như dưới kia, đợi một lát đi... Gia ca, đừng... Sẽ bị... khụ... ngã chết đấy..." Châu Chấn Nam như van lơn ôm thật chặt người thiếu niên này, cảm nhận nhịp đập hữu lực từ tâm can. Yên Hủ Gia chỉ mỉm cười xoa đầu cậu, bỏ khăn tay ra, cầm lấy chiếc ghế sắt ném mạnh vào cửa sổ.

Choang!!!!

Sau đó giữ nguyên tư thế ôm Châu Chấn Nam, nhảy từ trên tầng ba xuống.

Trong vài tích tắc khi rơi xuống, cả hai người đều cảm thấy thời gian như dài ra đến vô tận, Yên Hủ Gia xoay người lại, để Châu Chấn Nam nằm trên mình, giảm thiểu tối đa chấn thương cho cậu, trong đầu nghĩ -- Lựa chọn này chắc chắn là chính xác.

Châu Chấn Nam vốn sợ độ cao, ngay từ trước khi nhảy xuống, cậu nhắm chặt mắt, tuy không nhìn thấy gì nhưng cậu cảm nhận được mình đang được xoay lên bên trên, còn cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh sau khi cầm chiếc ghế vốn đã bị lửa quét qua bao nhiêu lần, và cảm nhận được, một tích tắc trước khi nhảy xuống bên dưới, Yên Hủ Gia đã run rẩy.

Khi chạm tới được mặt đất, Châu Chấn Nam ngoài việc thấy người mình giật mạnh một cái đau điếng ra liền không thấy gì nữa, khó hiểu mở mắt ra, chỉ kịp mờ mờ nhìn thấy thân thể máu chảy đầm đìa của Yên Hủ Gia, Châu Chấn Nam chấn kinh, siết chặt hai bàn tay đang nắm áo anh, nghẹn giọng gọi: "Gia... Gia."

Bỗng từ phổi cậu truyền lên đại não một cơn đau nhói, hai mí mắt Châu Chấn Nam nặng trĩu, khép lại.

Cả hai bất tỉnh nhân sự.

Hết chương 31. (23.1.2021)

*Lời tác giả: Mọi người đọc truyện thì nhớ né hố ra nha, ngã dập mỏ tui không chịu trách nhiệm đou :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play