Bị đối phương vừa trêu ghẹo vừa tán tỉnh, Châu Chấn Nam mặt đỏ lựng, cắn cắn môi, vùi đầu vào ngực Yên Hủ Gia.

Yên Hủ Gia cũng không vội, nhờ ưu thế chiều cao và chênh lệch vóc dáng mà dễ dàng ôm người vào lòng, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt.

Qua một lúc lâu, Châu Chấn Nam mới bừng tỉnh, nhận thấy mình đang làm ra tư thế nguy hiểm gì.

Cậu vội vã giãy giãy người, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Tớ muốn đi về."

"Đều nghe theo cậu." Yên Hủ Gia khoác lại áo khoác cùng khăn quàng cho Châu Chấn Nam, chăm sóc ngọt ngào tới mức người kia có chút không chịu nổi.

Châu Chấn Nam trên cả một quãng đường đều được đặc biệt quan tâm chăm lo từng chút một, từ thắt dây giày đến ôm ôm chắn gió, thành công tạo cho cậu cảm giác mình mới là người bị ngã gãy xương chứ chẳng phải Yên Hủ Gia.

Rút điện thoại ra, đọc tin nhắn, có vẻ mấy tên kia đi chơi lượn lờ xong đều về lại khách sạn rồi.

Chậc chậc, không hổ là hội người bị nhốt lâu năm, bây giờ có cơ hội, ra ngoài xong vẫn quen đường quay lại với anh em.

Thôi thì cứ về đó đi đã vậy.

Khoảnh khắc Yên Hủ Gia và Châu Chấn Nam mở cửa phòng khách sạn bước vào, 4 người còn lại đồng loạt quay ra nhìn, ăn ý không hỏi gì nhiều.

Chỉ có Hạ Chi Quang lúc nào cũng tràn trề sinh lực cất tiếng: "Hai người đã về rồi đó hả? Thật là, đường ở đây đông đúc thật đấy, ban nãy tớ đi không chen nổi luôn, lượn qua lượn lại ăn được tí đồ ăn đã phải vác xác về, đã vậy trên đường còn gặp mấy cặp yêu đương ôm eo hôn hít nhau thồn cơm chó nữa chứ! Tức quá là tức!!"

Châu - vài tiếng trước vừa bị cưỡng hôn ngoài đường - mới ban nãy đi đường một mực bị ôm - Chấn Nam: "Ha ha, tội nghiệp cậu thật đấy, tớ chưa dính phải trường hợp nào luôn."

"Hảaaa ~(>_<~) Nam Nam nhân phẩm cậu tốt quá, lần sau đi chơi đâu thì kéo tớ đi cùng xin vía chơi lễ tết với. Hãy cíu tớ khỏi số phận ăn cơm cún." Hạ Chi Quang chán ngán than ngắn thở dài.

Châu Chấn Nam cười nhạt: "À không, vậy thì tớ không nghĩ là cậu sẽ muốn đi cùng tớ đâu."

"Hể??"

Một đoạn đối thoại chỉ có duy nhất 3 người hiểu cứ vậy mà kết thúc.

Đêm đó, cả nhóm không hẹn mà cùng ngủ lại khách sạn.

Nhà trường có lẽ cũng suy nghĩ cho cảm nhận của học sinh, căn phòng rộng lớn không chỉ có đầy đủ phòng tắm cùng nhà bếp, đồng thời còn có cả 6 chiếc giường đơn được sắp xếp ngăn nắp.

Đương nhiên, Châu Chấn Nam tránh xa hai người nào đó, một mình lặng lẽ giành sẵn chiếc giường trong góc.

Cậu bình thường vẫn hay nhoi nhoi cười đùa, là điểm gắn kết lớn nhất của cả nhóm, hôm nay bỗng nhiên thật trầm mặc, bầu không khí trong phòng theo đó cũng trở nên gượng gạo đến khó hiểu. Cuối cùng, từng người một đều theo chân cậu bò lên giường nằm ngủ.

Trong căn phòng tối đen im lìm chỉ có âm thanh hít thở nho nhỏ.

Châu Chấn Nam nằm trằn trọc trên giường, mỗi lần nhắm mắt là lại nhớ đến xúc cảm mềm mềm vẫn như còn đang lướt trên môi mình, cảm xúc rộn ràng cùng trái tim đập loạn mãi không chịu lắng xuống, khiến người cậu nôn nao đến khó chịu, chẳng thể chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác này là gì đây?

Hồi hộp, lại có chút vui vẻ.

...muốn hôn thêm một chút.

Châu Chấn Nam đang đà hoảng loạn vì suy nghĩ của mình, bỗng nhiên có một thứ gì đó chồm lên giường cậu. Còn chưa kịp giật mình kêu lên đã bị đối phương chặn miệng lại, hơi thở nóng rực phả lên tai cậu: "Trật tự nào."

Châu Chấn Nam run lên một cái, như bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó, đưa tay lên đập đập bắp tay người kia, ra hiệu thả ra.

Khoan đã, cái cục cơ bắp săn chắc đàn hồi quen thuộc này...

Tiểu Sâm ca?

Nam - hoảng - loạn bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Chỉ thấy người kia lén la lét lút lại ghé sát vào tai cậu hỏi: "Nam Nam, ngủ chưa?"

Châu Chấn Nam: "!!!" Anh có bị khùng không??

Sau một hồi giãy dụa mang tính phản kháng, cuối cùng Diêu Sâm cũng nhớ ra và thả bàn tay đang đè trên mặt nhỏ của Châu Chấn Nam xuống, dùng tư thế yuka - don (tương tự kabe - don nhưng nó là ở trên sàn/giường/...) hỏi một câu không hề hợp thời chút nào: "Em có muốn đi ăn khuya không?"

Trên đầu Châu Chấn Nam rơi xuống 3 gạch đen: "Hả?"

Diêu đại ca mặt mũi đầy vẻ chính trực, nhỏ giọng nói: "Thì chúng ta vừa mới hoàn thành xuất sắc sân khấu tháng này mà, phải ăn mừng một chút chứ? Hơn nữa, lâu lắm rồi mới được ra ngoài, không đi ăn khuya một bữa chính là đang lãng phí thanh xuân!!"

Châu Chấn Nam bị áp sát cho có chút mất tự nhiên, đưa móng mình ra đẩy mặt người đối diện một cái: "Rồi rồi, nhưng mà Diêu đại ca à, sau này có thể thay đổi cách tiếp cận người ta được không? Ban nãy em còn tưởng có con gì trườn lên giường mình đấy."

Diêu Sâm ra vẻ thần bí, "Anh sợ có ai thấy lại giật mất bé heo của mình đi."

Bây giờ đến lượt bụng Diêu Sâm lãnh đòn.

Trong bóng tối, hai bóng người lén lút mặc thêm quần áo rét, mở cửa đi ra ngoài.

Từng cơn gió lạnh phả vào mặt, khiến cho Châu Chấn Nam bình tĩnh lại phần nào. Trước đây đã từng nghe qua rằng, chuyện tình cảm là một trong những thứ khó hiểu nhất trên thế giới này, giờ mới được đối diện trực tiếp, đúng là quả không hổ danh.

Diêu Sâm đi đằng trước dường như cảm thấy cậu đi quá chậm, quay người nắm lấy tay cậu, kéo đi, "Aiya hơn nửa đêm rồi đó, em còn ngẩn người ra là không còn chỗ đi ăn đâu."

Châu Chấn Nam ậm ừ vài tiếng, theo bản năng rụt tay lại, bây giờ cậu phải cảnh giác với mọi thứ, aizzz

Diêu Sâm lại không nghĩ nhiều đến vậy, lại nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình một cỡ kia vào tay mình, ánh mắt nghi hoặc hỏi: "Em sao đấy? Đường đông như vậy không sợ đi lạc à?"

"...em đâu phải là trẻ con."

"Cứng miệng cái gì, em làm gì có biết đường ở đây? Đừng bỏ tay anh ra, anh không muốn đến trung tâm tìm trẻ lạc để tìm em đâu."

Muốn bật lại gì đó nhưng ngẫm cũng thấy đúng, Châu Chấn Nam đành im lặng để người kia kéo đi. Thầm nghĩ- Tay Sâm ca đúng là ấm thật.

Hai người dừng chân trước một quán lẩu.

Diêu Sâm nhìn Châu Chấn Nam. Đứa nhóc này có chuyện gì vậy nhỉ? Bình thường đều than thở rằng muốn được đi ăn lại hương vị lẩu quê nhà, bây giờ đưa đến quán lẩu thì mặt mày đăm chiêu một cục như bánh bao ngâm nước?

"Nam Nam? Nam Nam?"

Châu Chấn Nam lơ mơ đáp: "Hả? Dạ?"

Diêu Sâm nhíu mày, đưa tay lên sờ trán cậu: "Em mệt quá hả? Hay là buồn ngủ? Hay chúng ta về lại khách sạn nhé?"

Cảm giác tội lỗi dâng lên khiến Châu Chấn Nam không cách nào nghĩ ngợi lung tung tiếp được nữa, nhe răng: "Không có gì, do trời hơi lạnh nên máy chủ của em có hơi trì trệ đôi chút ấy mà, chúng ta đi ăn thôi."

Bước vào quán lẩu, không khí ngập mùi thơm của đồ ăn cùng hương ớt cay nồng xộc tới, Châu Chấn Nam hít một hơi, cảm thấy mình thanh tỉnh trở lại không ít, mắt sáng rực, đi ăn mà lại nghĩ ngợi lung tung chính là có lỗi với đồ ăn!

Diêu Sâm vừa nắm tay Châu Chấn Nam đi đến phòng ăn riêng vừa hứng trí bừng bừng giới thiệu: "Đây là quán ruột của anh đó, lần nào được thả ra ngoài anh cũng phải đến đây ăn một lần, hương vị tuy không chính thống hoàn toàn nhưng độ tương đồng và vị ngon đều khỏi phải bàn. Bình thường chỗ này đều đông cực kì, nếu không phải do anh đây là khách VIP thì chắc cũng không đặt trước được một chỗ ở đây vào mấy ngày lễ tết như thế này đâu. Bữa này anh bao, cứ tận hưởng thoải mái đi."

Châu Chấn Nam ngồi xuống chiếc ghế được Diêu Sâm kéo ra, cầm menu lên xem, ánh mắt lướt qua từng món một như đang hận không thể vắt cạn đồng tiền cuối cùng của Diêu Sâm để mua hết tất cả.

Nhóc con nhà mình đã tươi hơn nhiều rồi, Diêu Sâm vẻ mặt cưng chiều nói: "Aiya, nước miếng của em sắp chảy đến xuống tận cằm rồi đấy, muốn ăn gì thì cứ gọi đi."

Khoảng thời gian ăn uống này là khoảng thời gian Châu Chấn Nam thả lỏng nhất từ 5 tiếng đổ lại.

Diêu Sâm chống cằm, nhìn người đối diện ăn đến là hăng say, thi thoảng lại gắp cho cậu thứ này thứ kia, trong bát của mình lại trống rỗng, một nồi lẩu siêu to khổng lồ cứ thế vơi dần chỉ bằng miệng của Châu Chấn Nam.

Ăn uống no nê, Châu Chấn Nam ngả người ra sau ghế, Diêu Sâm vẫn duy trì tư thế chống cằm nhìn chằm chằm, cười một cái: "Nam Nam tiểu tổ tông, ăn xong rồi đúng không? Tâm trạng đã tốt lên chưa?"

Châu Chấn Nam mãn nguyện đáp lại: "Ừm~"

"Vậy thì bây giờ ta vào chuyện chính nhé?"

"Hả?"

Diêu Sâm như thấy trên đỉnh đầu Châu Chấn Nam xuất hiện cặp tai mèo nho nhỏ đang dựng lên, không nhịn được xoa xoa mái tóc xù lông của cậu, nhẹ giọng nói:

"Anh thích em."

Châu Chấn Nam không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày mình phải nghe câu nói này rồi.

Răng nhỏ khẽ nghiến.

Một người tỏ tình Châu Chấn Nam còn phần nào hiểu được, nhưng đây là ba người, ba người buông lời yêu đương với cậu, cùng một ngày, hơn nữa lại còn gần như nối tiếp nhau!

Nghĩ cậu là trẻ con à!

"Cạch" Mặt Châu Chấn Nam tối sầm, kéo ghế, khoác áo lên muốn đi ra bên ngoài, một mực không quay đầu lại.

Diêu Sâm cảm giác cậu có vẻ lạ: "Châu Chấn Nam?"

Người kia vẫn không đáp, đã đi đến tận cửa, Diêu Sâm hai ba bước đã chạy tới cạnh cậu, giật bàn tay do bị siết chặt nên có chút ửng đỏ lại, nhíu mày: "Em sao vậy?"

Châu Chấn Nam quay sang, cúi đầu: "Bỏ em ra."

"Tại sao?"

Cậu gằn giọng: "Em bảo, bỏ em ra."

Diêu Sâm thấy con người bé nhỏ trước mặt thập phần bất thường, bàn tay còn lại nắm lấy cằm cậu nhấc lên, nhìn thoáng qua đã thấy hốc mắt Châu Chấn Nam đỏ bừng, vài giọt lệ long lanh treo trên lông mi chực chờ rơi xuống. Chỗ nào đó mềm mại trong lòng Diêu Sâm bị chạm nhẹ một cái, ngón tay trỏ dịu dàng lướt qua đuôi mắt cậu: "Đừng khóc."

Châu Chấn Nam được dỗ, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn, cắn răng: "Em không khóc, anh bỏ em ra, em không muốn ở với anh."

"Ừm, em không khóc, ngoan nào." Ôm người đối diện vào lòng, Diêu Sâm vuốt dọc cột sống cậu, hoàn toàn bỏ ngoài tai hai vế câu đằng sau, lòng còn thầm nghĩ- Nấc đến như này rồi, còn nói là không khóc.

Châu Chấn Nam ở đối diện như bị bật công tắc nào lên, nắm tai lại đập đập ngực anh mấy cú nhẹ như bông, vừa khóc nấc vừa mắng: "Mấy người là đang đùa với em đấy à. Hà Lạc Lạc cũng thế, Yên Hủ Gia cũng thế, bây giờ đến lượt cả anh nữa. Mấy người mất nết vừa thôi, trêu em, trêu đùa tình cảm của em thì vui lắm à... Hu hu hu..."

Diêu Sâm cũng không phải kẻ ngu, nghe đến đây cũng đã hiểu được phần nào, thì ra là bị tỏ tình nhiều quá nên stress, áp lực tâm lý, bây giờ bắt đầu hoài nghi cả thế giới.

Tổ sư hai cái thằng, tỏ tình trước làm gì rồi để lại cho hắn trách nhiệm dỗ cho túi nước mắt nhỏ nín.

Diêu Sâm thở dài một tiếng, bàn tay không ngừng thay Châu Chấn Nam lau đi nước mắt chảy trên má cậu, đụng đến một mặt nóng ran, có chút hết hồn vội an ủi: "Aiya, đừng khóc nữa mà, bọn anh không có ai trêu đùa em hết, nín nào nín nào."

Châu Chấn Nam nghe xong, ỷ vào việc trong phòng không có người ngoài mà khóc ngày càng dữ, doạ Diêu Sâm luống cuống cả tay chân, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế trong cuộc đời này, cố động não, trong mấy bộ phim ngôn tình thì nam chính thường làm gì trong tình huống này đây?

Cuối cùng, hắn thở một hơi, hôn một cái lên khoé mắt đỏ bừng của người kia, lại chụt chụt hôn cả chóp mũi đỏ bừng và mái tóc của cậu, vuốt vuốt lưng cậu nói: "Bảo bối, bọn anh không bắt em phải lập tức chọn lựa, chỉ mong em có một câu trả lời rõ ràng thôi, ngoan."

Châu Chấn Nam lần này thật sự ngừng khóc rồi.

"Sâm ca..." Cậu đưa tay gạt quẹt mắt mình một cái, mặt đỏ bừng nhẹ giọng nói, "Đừng có nhân lúc này mà ăn đậu hũ của em..."

"Hả?"

"Anh vừa... vuốt qua mông em đấy."

Vẻ mặt Diêu Sâm cứng đờ.

"...Xin lỗi, em cao hơn anh tưởng."

Mềm mềm.

Châu Chấn Nam trừng mắt, lại đập một cái lên ngực hắn. Cậu nghi ngờ sâu sắc tên đằng trước mặt này đang cà khịa chiều cao của cậu.

Diêu Sâm ở phía đối diện thì ngửa mặt nhìn trời kiềm chế để không tiếp tục làm ra thêm hành động gì quá khích. Thảo nào ban nãy hắn thấy xúc cảm có hơi khang khác, thì ra là cảm giác đầy đặn cong mẩy của chỗ đó à.

Im lặng vài phút, Diêu Sâm đã đè nén được con dã thú trong lòng mình xuống, quay lại nhìn, người trong lòng đã tựa vào ngực mình mà ngủ gật.

Có lẽ như thế này cũng được coi là đã dỗ người thành công rồi, nhỉ?

Hết chương 45. (24.12.21)

*Lời tác giả: Merry Christmas ✨ 🎄🎄 Hí hí tui đăng chương Sâm cưa tỏ tình đúng đêm Giáng Sinh luôn, có tâm ghê chưaa (≧▽≦)✨

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play