Mắt thấy đã sắp đến giờ ăn trưa, nhóm Trạch Tiêu Văn mời bốn người kia ở lại ăn tiệc nướng cùng, mấy người bọn họ bàn bạc với nhau một lát rồi cũng đồng ý.

Lúc đầu Hà Lạc Lạc vốn định trổ tài nấu ăn nhưng trong giây lát, Trạch Tiêu Văn lại biến kế hoạch thành nướng BBQ. Bị tước quyền bếp trưởng, trái tim thủy tinh của thiếu niên lập tức bị đả kích, cậu phóng ánh mắt ai oán đến Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam bị nhìn đến mất tự nhiên, lại thêm chưa được thử đồ ăn Hà Lạc Lạc nấu, cũng tò mò không biết tay nghề đầu bếp Michelin 2 sao mà thằng bé nói là như nào, hết cách, đành đến xoa đầu Hà Lạc Lạc an ủi.

Thấy Châu Chấn Nam đến, sâu trong mắt Hà Lạc Lạc lóe lên tia giảo hoạt, thế nhưng vẻ ngoài vẫn như rất tủi thân, thuận tay ôm Châu Chấn Nam, cà cà mặt vào bờ vai mềm mịn của cậu.

Ngoan thì ngoan đấy, nhưng sao thằng nhóc này lớn đầu rồi mà vẫn làm nũng thế nhở? Nam Nam cau mày nghĩ.

"Em chuẩn bị món bánh trứng tôm rất lâu... Muốn cho Nam Nam nếm thử mà..." Hà Lạc Lạc làu ràu, mắt lại nhìn cái cổ trắng phát quang ngay trước mặt, khoang mũi toàn mùi nước hoa quyến rũ, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

"Được rồi, vậy tối nay anh để cho em làm nhé, được không?" Thôi, vẫn còn trẻ con, dỗ dành một chút là được. Nhưng mà hình như ôm ôm như này có hơi kì lạ không?

Người không nhìn nổi đầu tiên là Diêu Sâm, hung hăng kéo Châu Chấn Nam ngơ ngơ ra khỏi ma trảo. "Nói gì thì nói chứ sao lại ôm ôm ấp ấp thế này?!"

Hà Lạc Lạc không chịu thua, lạnh mặt nhìn tên đàn anh trước mặt. Người này cùng phòng kí túc xá với Nam Nam, ngày nào cũng được Nam Nam gọi đi ăn sáng đầu tiên, có khi còn thân hơn so với cậu. Hà Lạc Lạc nói: "Còn anh thì sao, lôi lôi kéo kéo, tôi với Nam Nam nhìn phi thường thuần khiết như vậy cơ mà, hơn nữa còn là Nam Nam tự nguyện, anh ghen ăn tức ở cái gì!"

Diêu Sâm tự động lược bỏ nửa câu sau, nguy hiểm nói: "Tôi còn không biết cậu có âm mưu gì ư?"

Lại cãi nhau rồi, Châu Chấn Nam đau đầu, như cái trường mẫu giáo vậy, cậu dứt khoát bỏ chạy, không quên quẳng lại một câu: "Tiếp tục đi, tớ đi lấy bắp rang bơ."

Châu Chấn Nam đi là đi một mạch không quay đầu lại, chạy đến thẳng nơi đang nướng thịt, đây mới là thiên đường chứ! Ai quan tâm hai tên mất não đằng kia!

Không khí ở đây có vẻ rất vui vẻ, hòa thuận, nhóm Dương Vũ nướng thịt vui đến quên trời đất, nhìn từng xiên thịt lợn, thịt gà, thịt bò bày trên bàn, con sâu tham ăn của Nam Nam rục rịch bò ra. Bỗng một xiên thịt nướng thơm ngon hiện ra trước mặt cậu, kèm theo tiếng nói quen thuộc: "Thịt nướng tẩm ớt cay không rau không màu xanh mà cậu thích đây."

"Gia cưaa~ Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất." Châu Chấn Nam mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào xiên thịt, nước mắt chảy ra từ khóe miệng, đưa tay muốn giật lấy.

Yên Hủ Gia định né ra, nhưng vẫn không cản được chiếc tâm hồn ăn uống của Châu Chấn Nam, cậu cầm lấy xiên thịt nhanh như chớp, nhét luôn vào miệng, đúng như Yên Hủ Gia nghĩ, 3 giây sau, Châu Chấn Nam đã đỏ cả khóe mắt, mấy giọt nước lóng lánh treo trên bờ mi mỏng chỉ chực rơi xuống, miệng không ngừng thổi phù phù. Yên Hủ Gia rút một tờ giấy ăn, đưa cho cậu, nói: "Ài, ngốc thế không biết nữa, tớ đang định bảo là xiên thịt vẫn còn nóng mà."

Nhai nhai xong miếng thịt, Châu Chấn Nam hứng thú bừng bừng đòi nướng thịt cùng. Hồi trước cậu thỉnh thoảng được gia đình đưa đi dã ngoại, tay nghề ướp gia vị, nướng cũng không kém, ít nhất là khi cậu đưa cho mỗi người một xiên không có ai phải nhập viện.

Tuy nhiên cậu cảm nhận được có gì đó vi diệu đối với bốn người kia.

Thoạt nhìn như Dương Vũ thân thiết với Trình Nhu Nhu và Lưu Thiện An hơn Lộ Giai Kỳ, hầu như không nói chuyện với cô ấy, còn khi đã nói thì phải đấu võ mồm. Nhưng Châu Chấn Nam tinh ý thấy, thật ra Dương Vũ rất quan tâm cô nàng này. Nhìn trộm gì đó, mặt lạnh đẩy lùi thịt nướng đến gần gì đó, như có như không lởn vởn xung quanh gì đó đều được cậu đây thu vào mắt rồi nhá! Còn cả Lộ Giai Kỳ nữa, rõ là thích con nhà người ta lắm mà cứ chảnh, đại tiểu thư ơi hạ giá xuống một ít không phải là đẹp cả đôi bên à.

Đau đầu với cái vụ tình yêu tình ái này quá.

Châu Chấn Nam cảm thán, sao cứ phải vòng vo thế nhỉ, trực tiếp tấn công có phải tốt hơn không, người ngoài cuộc đây còn nhận rõ hơn người trong cuộc đấy. Đã đến lúc quân sư tình iu Nam Cupid suất trận!!

Cậu khẽ thì thầm với Trình Nhu Nhu: "Chị, chị có thấy giữa hai người kia có gì mờ ám không?"

"Chú em tinh mắt đấy." Trình Nhu Nhu tán thưởng. "Chị ngứa mắt hai cái đứa này đã lâu, rõ là có hôn ước sắp đặt mà như chó với mèo."

Châu Chấn Nam suýt thì phụt cả miếng thịt nướng trong miệng ra. Hôn ước?? Giờ vẫn còn cái thứ như thế này á hả??

Cậu nói: "Hmm... Mặc dù là hôn thê với hôn phu nhưng... Khụ khụ, 2 người bọn họ vẫn có tình cảm thật với nhau đúng không?"

"Ừm, phải cái hai con người này lại chẳng bao giờ chịu thừa nhận thôi. Ở trường đại học thì hai bọn họ cũng coi như là nổi tiếng, người theo đuổi cũng rất nhiều nên cả hai tính sĩ diện cao lắm, không ai muốn ngỏ lời trước." Rồi còn như chợt cảm thấy như mình lỡ nói hơi nhiều, Trình Nhu Nhu tự chặn miệng mình lại rồi nói với Châu Chấn Nam: "Cấm nói mấy chuyện này cho người khác nghe đấy, nhất là hai người đó, chuyện tình yêu thì phải tự mình cảm nhận mới hiểu được."

Hà Lạc Lạc thấy Châu Chấn Nam đi "lấy bắp rang bơ" hơi lâu mới chầm chậm đi ra ngoài, đập vào mắt là cảnh tượng cậu đang nói chuyện rất vui vẻ với người con gái khác. Máu ghen nổi lên, Hà Lạc Lạc ngay lập tức chạy đến chỗ hai người kia, hằm hằm kéo vai Châu Chấn Nam ra, nói: "Bắp rang bơ không có ở đây đâu Nam Nam."

"Hơ hơ hơ..."

Trình Nhu Nhu dùng ánh mắt soi xét nhìn hai con người trước mặt kéo nhau, như hiểu ra chuyện gì, trịnh trọng nói: "Không cần lo đâu, chị đây cũng có người yêu rồi mà."

Dứt lời, cô nháy mắt với Hà Lạc Lạc, "Tuổi trẻ thích thật, cố lên nha chú em!"

Hà Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu, Châu Chấn Nam bên cạnh đầu óc mông lung. Ủa hai bọn họ nói gì vậy, sao Nam nghe không hiểu? Sau đó, Nam Cupid còn chưa tiếp cận mục tiêu đã bị kéo đi, bị dàn hậu cung thịt nướng làm cho mê hoặc tâm trí không còn nhớ đến chính sự gì nữa.

Cứ vậy cho đến ngày hôm sau.

Cả tiểu khu lớn như thế này mà hình như chỉ có hai nhóm người bọn họ ở, thành ra bọn họ khá thân thiết với nhau. Sáng sớm mai nhóm Dương Vũ sẽ trở về Bắc Kinh cho nên tối hôm ấy bọn cậu được mời đến biệt thự Lộ Giai Kỳ ăn tối, coi như là bữa cơm từ biệt.

"Uống ngụm rượu không bé?" Dương Vũ hơi say đến gần Châu Chấn Nam, đưa ly rượu vang tới trước mặt cậu.

Tửu lượng Châu Chấn Nam thuộc loại đỉnh của chóp trong nhóm, tuy không đến mức một chén đã say nhưng đã uống thì kiểu gì cậu cũng sẽ say. Cậu nhất quyết say "no" với Dương Vũ, y lại càng hăng, lôi một chai rượu hoa quả ra, gạ Châu Chấn Nam: "Sợ say? Đã có rượu hoa quả! Nồng độ cồn thấp, còn dễ uống nữa. Uống một chút bày tỏ lòng thành đeee"

Châu Chấn Nam nghe qua cũng thấy tò mò, cậu ban đầu cũng chỉ định uống thử một hớp thôi, thấy vị cũng không tồi, cậu dặn lòng là chỉ uống thêm một xíu nữa thôi, không được nốc quá nhiều, cuối cùng cậu cũng không biết được mình đã uống bao nhiêu ly rồi, chỉ thấy trời đất càng ngày càng trở nên mờ ảo, tâm trí cũng càng ngày càng mơ hồ, nhưng Nam Nam vẫn chưa muốn ngừng, Nam Nam muốn đi chơi. ;-; Châu Chấn Nam cảm thấy nơi này bắt đầu chán rồi, lặng lẽ đứng dậy lượn lờ xung quanh, người cậu đưa về đằng trước, hai chân lại không ăn ý, mỗi bước chực đâm chéo về một đường, nhưng cứ mỗi lần bước lệch, cậu lại hi hi nhoẻn miệng cười giống như chơi rất vui, liêu xiêu lảo đảo một đoạn như thế, Châu Chấn Nam đã đi đến được phòng khác.

Diêu Sâm đang quẩy một cách rất chi là vui vẻ bỗng nhiên thấy tiểu đội trưởng của mình đi đứng một cách bất bình thường, vứt bỏ công cuộc quẩy, hắn đi ra cửa xem xét. Chỉ thấy Châu Chấn Nam đang đứng dựa vào cánh cửa, trên hai chiếc bánh bao mềm mịn trắng bóc nổi rực lên từng mảng mây hồng hồng đỏ đỏ, đôi mắt cậu đầy hơi nước lóng lánh, khuôn miệng nhỏ không ngừng phả ra từng hơi thở mang theo hương rượu ngòn ngọt, không ngừng cười khúc khích, quần áo cũng phi thường xộc xệch, cổ áo thậm chí đã lệch hẳn sang một bên, để lộ ra bờ vai thon gọn trắng trẻo, nhìn đến là mê người (gạch bỏ). Diêu Sâm nhíu mày, nhìn ly rượu trên tay Châu Chấn Nam, hỏi: "Châu Chấn Nam, em say rồi?"

Châu Chấn Nam như nghe thấy gì lạ lùng: "Sâm ca...? Anh nói gì kì cục kẹo quá vậy... Em hông có say đâu nha~"

Diêu Sâm đỡ trán, nghe được cái giọng cà dẹo cà dẹo của Châu Chấn Nam liền biết cậu đã say không biết trời đất gì rồi, hắn giật lấy ly rượu, nói: "Em - say - rồi. Không được uống nữa."

Châu Chấn Nam như một con gián (gạch bỏ) bám lên người Diêu Sâm, cố hết sức vươn tay ra giật lấy ly rượu, ánh mắt lấp lánh lườm Diêu Sâm như bắn ra tia lửa (tình): "Đã bảo là không say, trả đây."

Diêu Sâm "???" Châu Chấn Nam sau khi say bị đa nhân cách à? Nghĩ vậy, hắn càng giơ ly rượu xa tầm với của Châu Chấn Nam hơn, thầm nghĩ rượu đúng là thứ tai hại, "Được rồi, chắc đêm nay phải ở nhờ lại đây thôi, để anh đưa em đi ngủ."

"Em ứ ngủ đấy, trả rượu đâyy"

Diêu Sâm mặt không biểu tình, ngửa cổ uống hết ly rượu của Châu Chấn Nam, thập phần tàn nhẫn đặt chiếc ly rỗng xuống bàn.

Châu Chấn Nam nhìn Diêu Sâm, rồi lại nhìn ly rượu, rồi lại nhìn Diêu Sâm, bỗng nhiên rưng rưng nước mắt: "Anh bắt nạt em..."

Nụ cười cứng lại trên mặt Diêu Sâm.

"Lạc Lạc đâu... Em muốn ăn bánh trứng của Lạc Lạc..." Châu Chấn Nam có dấu hiệu khóc to hơn, "Hôm qua em còn chưa được ăn thử, muốn bánh trứng của Lạc Lạc cơ!!"

Gì vậy chờiii!? Diêu Sâm bất lực rồi. Ai đó làm ơn đem trả lại bé ngoan Nam của bình thường cho hắn với, tuy Nam này cũng đáng yêu nhưng làm hắn mệt tâm quá!

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hà Lạc Lạc từ đâu đi đến, thấy nam thần bám lên người khác như Koala, mặt mày lập tức xụ xuống. "Giờ đến lượt ai ôm ôm ấp ấp nhỉ? Trả người đây."

Diêu Sâm khinh thường liếc tên đàn em không hiểu chuyện một cái, nói: "Cậu không thấy Châu Chấn Nam đang say rượu à? Tôi là đang dìu ẻm đến phòng ngủ nhá."

Biểu cảm biết ngay mà hiện ra trên mặt Hà Lạc Lạc, cậu đến dứt con sâu rượu ra, dìu một bên, lại nói: "Tôi vừa hỏi chị Lộ rồi, chị ấy bảo nếu muốn ở lại thì đến căn phòng dành cho khách ở tầng hai ấy, chọn phòng nào cũng được."

Ba người bước vào phòng ngủ, ở đây đã thắp sẵn một loại nhang thơm rất dễ chịu, khiến cho người ta có cảm giác đặt lưng muốn ngủ ngay. Đang mơ màng sắp ngủ, Châu Chấn Nam được cẩn thận đặt lên nệm giường êm ái. Hà Lạc Lạc không kìm được mà rút điện thoại ra chụp người trên giường, vừa mở camera, hiện ra trên màn hình là đôi mắt mở thao láo của Châu Chấn Nam. Hà Lạc Lạc giật mình tới suýt đánh rơi điện thoại, run rẩy: "Nam Nam...?"

Châu Chấn Nam nhìn chằm chằm vào người trước mặt, dường như phải mất một lúc mới nhận ra đó là ai, híp mắt nói: "Đang làm gì vậy?"

Diêu Sâm thở phào, có vẻ là Châu Chấn Nam của bình thường. Chưa thở dứt hơi, bỗng hắn thấy cậu hất cằm: "Còn đứng đấy nữa à? Mau lăn lên giường, làm ấm cho bổn thiếu gia!!"

Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc đồng thời đen mặt. Thôi, người say là lớn nhất, hai người cũng buồn ngủ rồi, lên chợp mắt một lúc rồi về cũng được.

Cuối cùng cả ba cùng nhau nằm ngủ như 1 đàn gián (gạch bỏ).

Trời khuya khoắt mờ mịt.

Không gian từ lúc nào đã trở nên cực kỳ yên ắng, một tiếng động nhỏ cũng không hề có. Cả căn biệt thự rộng lớn như đều ngủ say bị màn đêm nuốt chửng.

Không biết qua bao lâu, một mùi hương quen thuộc mà kỳ lạ xộc thẳng vào khoang mũi Yên Hủ Gia, đánh thức người trong mộng tỉnh dậy.

Đây... là mùi khói??!

Yên Hủ Gia từ trong thâm tâm nảy lên một cảm giác rất không ổn, lập tức bật dậy, mở cửa ra, lập tức có một đám khói xông vào phòng, khiến cho anh trong giây lát không thể mở mắt ra được, khù khụ ho mấy tiếng, Yên Hủ Gia lập tức nhận thức được tình hình hiện tại.

Cháy rồi.

Hết chương 30. (9.1.2021)

*Tác giả: Thôi, biến để chương sau hy hy =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play