Khi người phụ trách đuổi theo ra tới, Dư Nghệ còn chưa đi xa, một nhóm phụ nữ huyên náo nói chuyện, chặn kín mít lối đi, cô muốn đi qua liền hét to lên vài lần cũng không có ai để ý, còn bị không ít người ném cho ánh mắt xem thường. Người trong giới giải trí là những người thực tế nhất, nhìn cách ăn mặc liền biết Dư Nghệ là diễn viên nhỏ dưới đáy, nghèo kiết hủ lậu, đương nhiên sẽ không cho cô sắc mặt tốt.

Cô thở dài, cố gắng lách qua. Nhân vật này xem như vô vọng, ai có thể nghĩ đến gặp được Phỉ Hành Vân tại đây, hắn là tổng tài lớn, không ở văn phòng làm giao dịch trên dưới 500 vạn, chạy tới đây xem thử kính gì chứ?

Dư Nghệ một bụng tức giận. Giống như trong nháy mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Cho dù cô có một thân kỹ năng diễn xuất, chớp mắt là có thể điều chỉnh tốt trạng thái, nhưng bản thân ở tầng dưới cùng thì không dễ dàng tìm thấy cơ hội.

“Chen cái gì vậy! Đụng trúng túi xách của tôi rồi cô không thấy sao?”

Dư Nghệ còn đang suy nghĩ tới chuyện có nên đầu quân tới mấy bộ phim văn nghệ để tìm đường ra hay không, cũng không để ý tới tiếng hét chói tai của cô gái nào đó, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

“Ê! Cô bị điếc sao? Tôi gọi cô đó, cô không nghe thấy sao?”

Thấy Dư Nghệ không quan tâm, cô gái giận sôi máu, dứt khoát đứng ra chặn lối đi, nâng cằm lên, bất mãn nói: “Tôi để cho cô đi rồi sao? Cô đụng trúng túi xách của tôi, có biết cái túi này giá bao nhiêu không?”

Dư Nghệ thiếu chút nữa là đụng vào cô ta, vừa ngẩng đầu lên, trước mắt hiện lên khuôn mặt trang điểm trắng bệch với đôi môi đỏ tươi, cô hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, cần thận hỏi: “Cô là muốn…”

Dư Nghệ hoàn toàn chưa nắm bắt được tình huống lúc này, cô gái trang điểm đậm hừ lạnh một tiếng, giơ cái túi xách trong tay lên, chỉ vào vết xước dường như không nhìn thấy được, tức giận nói: “Có thấy không? Là do cô làm đó! Đền tiền đi!”

Dư Nghệ híp mắt nhìn, chiếc túi xách của cô gái trang điểm đậm này nằm trong bộ sưu tập thu đông năm ngoái của Coach, là loại túi đưa thư hình chữ nhật, bên ngoài làm bằng da có đường vân trắng, góc dưới bên phải có một vết xước cỡ cái móng tay, hơi xám xám, hiển nhiên là đã ma sát với mặt tường làm cho phần da này bị hỏng.

Nhìn vết xước có vẻ như rất mới, hóa ra đây là muốn lợi dụng cô sao. Đáng tiếc, tìm lầm đối tượng. Dư Nghệ cười cười, nâng cái túi của cô gái trang điểm đậm lên, nhìn thoáng qua, “Cô nói đây là do tôi làm? Vậy cô nói cho tôi nghe một chút, tôi dùng cái gì để làm cho túi xách của cô bị xước thành như vậy?”

Cô gái trang điểm đậm sửng sốt, ánh mắt quét một vòng trên người Dư Nghệ, muốn tìm một cái cúc áo hay thứ gì đó linh tinh gánh tội. Nhưng Dư Nghệ một thân ăn mặc đơn giản, áo chữ thun chữ T quần jeans, thậm chí một món trang sức cũng không có, trên mặt cô gái trang điểm đậm có chút biến sắc, cắn chặt răng, vẫn không cam lòng buông tha như vậy, dứt khoát nói: “Là lúc nảy cô đụng trúng tôi, cho nên tôi mới bị đập vào tường! Tôi mặc kệ, chút nữa tôi còn đi thử kính, nếu bởi vì cô mà tôi không được chọn, cô lấy cái gì đền cho tôi?”

“Vậy chứ cô muốn giải quyết chuyện này thế nào?”

“Đến tiền đi!”. Tròng mắt của cô gái trang điểm đậm xoay chuyển một cái, còn tưởng rằng Dư Nghệ ghê gớm thế nào, thì ra chỉ là một quả hồng mềm, để cô ta đền một số tiền, vừa lúc có thể mua được một cái túi xách mới. Cô gái trang điểm đậm thiếu chút nữa không kiềm được ý cười nơi khóe miệng, lạnh giọng nói: “Ba vạn, thiếu một đồng cũng không được! Cái túi xách này tôi mới mua năm nay, lúc mới mua cũng gần hai mươi vạn. Cô chỉ cần bồi thường chút tổn thất tinh thần cho tôi là được rồi, nhìn cô cũng giống như còn nhà đàng hoàng, chắc sẽ không tới mức chối bỏ trách nhiệm đi.”

Động tĩnh của hai cô ở bên này không nhỏ, đã hấp dẫn không ít người chú ý tới, một vài cô gái đang chờ tời lượt thử kính cũng lén lén nhìn về phía này, nhỏ giọng bàn tán với nhau, cũng có thanh âm tức giận bất bình vang lên, nhưng rất mau bị người khác chặn lại.

Ở cái giới giải trí ăn thịt người này, chuyện gì không có lợi tốt nhất đừng nhúng tay vào.

Tất cả mọi người đều đang chờ xem phản ứng của Dư Nghệ, xem cô có thể lấy ra số tiền đó không.

Ba ngàn nhân dân tệ.

Dư Nghệ cười cười, số tiền này cho dù là quá khứ hay hiện tại, đối với cô đều không phải là một con số nhỏ, huống hộ hiện tay, toàn bộ tài sản của cô gom lại cũng chỉ hơn một ngàn, rất nghèo.

“Ý cô là, cái túi xách này là mẫu mới nhất, tốn gần hai mươi vạn mới mua được?”

“Tất nhiên!”. Cô gái trang điểm đậm nâng cầm, “Đây chính là hàng real nha, thứ nhà quê như cô khẳng định chưa từng thấy qua, tôi…”

“Các mẫu túi xách trong bộ sưu tập thu đông năm ngoái của Coach, nằm trong nhóm sản phẩm low-end* của các thương hiệu tầm trung, nếu tôi nhớ không lầm thì giá gốc chỉ hơn bốn ngàn, hơn nữa cái túi trong tay cô đã quá lâu, có thể đã giảm một nửa rồi.”

(* low-end: Một sản phẩm rẻ tiền ở cuối hoặc gần cuối danh sách hàng bán của một hãng )

Dư Nghệ không để ý đến sắc mặt cô gái trang điểm đậm đang trầm xuống, cười cười kéo cái túi xách cầm trong lòng bàn tay: “Kích cỡ tuy rằng không thành vấn đề, nhưng đường may thô ráp, thủ công kém, cô dùng thêm mấy ngày nữa không chừng sẽ bắt đầu phai màu.”

Cô gái trang điểm đậm sửng sốt, vội vàng đoạt lại túi xách, có chút chột dạ giấu về phía sau, nhiều người như vậy đang nhìn cô, cô căng da đầu phản bác: “Cô có ý gì? Cái túi xách này của tôi chắc chắn không phải hàng giả, cô muốn quỵt nợ thì có!”

“Phải hay không thì cô tự biết, dù sao có thể lấy một cái túi xách ra lừa bịp tống tiền thì cô mua được hàng giả cũng không có gì bất ngờ”. Dư Nghệ nhúng nhúng vai: “Đúng rồi, tôi khuyên cô cũng không cần mang đi bảo hành, bị người ta trả về có thể còn mất mặt hơn bây giờ nha.”

Một bên là người phụ nữ đanh đá đang to tiếng, một bên đạo lí rõ ràng, nói có sách mách có chứng, ai thiệt ai giả, người chung quanh trong lòng đều đã có kết quả.

Ánh mắt mọi người nhìn cô gái trang điểm đậm đều thay đổi. Mua nhầm túi xách giả cũng không sao, còn chạy ra ngoài lừa đảo, thật sự không biết xấu hổ.

Không chiếm được lý, hơn nữa còn bị vạch trần như vậy, tuy là cô gái trang điểm đậm da mặt dày cũng không chịu nổi, cô nhìn trái phải một vòng, hung hăn trừng mắt nhìn Dư Nghệ.

“Cô chờ đó!”

Cô thật sự không có bậc thang leo xuống, ném lại một câu, xoay người chật vật chạy đi. Dư Nghệ khoanh tay trước ngực, huýt sao: “Ok! Nhớ rõ lần sau phải chuyên nghiệp một chút, tới thử kính đừng có trang điểm đậm như vậy.”

Cô gái trang điểm đậm chạy càng nhanh.

Dư Nghệ tâm tình tốt lên không ít. Một hồi chạm mặt Phỉ Hành Vân cùng thử kính không thoải mái cũng tan biến. Cô lúc này chợt nhớ tên vài vị đạo diễn thường xuyên làm phim văn nghệ, trở về có thể thử liên hệ một chút.

Cô tạm thời lên kế hoạch như vậy, liếc liếc mắt thấy mấy cô gái lúc này nói chuyện với cô gái trang điểm đậm kia, biểu tình có vẻ không tốt, nhận thấy ánh mắt của Dư Nghệ liền quay đầu đi.

Mong là không gặp chuyện gì rắc rối nữa, Dư Nghệ thở dài, không muốn trì hoãn thời gian thêm.

“Ê!! Khoan hẵng đi, chờ một chút!”

Người phụ trách xuyên qua đám người, chậm chạp chạy đến bên người Dư Nghệ, cong lưng thở hắc ra hai cái, lẩm bẩm nói: “Cô gái này sao lại đi nhanh như vậy, suýt chút nữa là không đuổi kịp.”

Nơi này có rất nhiều người nhận ra người phụ trách, thấy hắn xuất hiện, trong lòng ít nhiều gợn sóng, có người muốn chạy tới bắt chuyện, nhưng vừa mới đến gần đã bị người phụ trách mạnh mẽ phất tay đánh gãy.

“Đừng làm phiền tôi, tôi tới tìm cô ấy!”

Hắn chỉ chỉ về phía Dư Nghệ.

Trong chốc lát, các ánh mắt ghen ghét cùng hâm mộ đều rơi xuống trên người cô.

Dư Nghệ sửng sốt, “Tìm tôi làm gì?”

“A, quyết định rồi, cô diễn vai Quỳnh Hoa, trở về nói người đại diện liên hệ với tôi, nhớ là phải liên hệ gấp, rất nhanh liền phải tiến tổ rồi.”

“Không phải nói tôi không phù hợp sao?”

“Ai biết đâu, dù sao vai này cũng thuộc về cô rồi”. Người phụ trách nhìn trái phải một vòng, bỗng nhiên đứng sát vào, thấp giọng hỏi: “Dư tiểu thư, cô với Phỉ tổng có quan hệ gì a?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play