Bốn mắt nhìn nhau. Dư Nghệ xấu hổ cười một cái, trong lòng lại phát ra mấy lời chửi thô tục. Cái quần què gì vậy? Hôm qua cô ngủ với người ta, sáng hôm sau bỏ chạy không để lại lời chào. Nếu sau này không gặp lại nhau cũng không sao, ai biết được oan gia ngõ hẹp như vậy, bây giờ cô lại tự mình đưa tới cửa tìm chết.
Ánh mắt Phỉ Hành Vân nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Dư Nghệ hiếm khi cảm thấy chột dạ, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn. Chân vẫn đứng như bị đóng đinh ở cửa, xoắn xuýt không biết có nên tiến vào hay không.
Nói đến cùng, chính là cô sợ Phỉ Hành Vân sẽ làm khó dễ mình. Cô hiện tại cũng không còn là ảnh hậu muốn làm gì làm trong giới giải trí, trước kia có thể không cần lấy lòng Phỉ Hành Vân. Nhưng mà hiện tại một diễn viên nhỏ còn chưa bước được bước nào đã đắc tội ông chủ của Giải trí Trục Lãng, nghĩ thôi đã thấy tương lai mờ mịt.
Cô ở bên này còn chưa quyết định xong, người phụ trách bên kia nhìn một vòng thấy Dư Nghệ, tức giận quát: “Này, cô làm gì vậy? Tất cả mọi người đều đang chờ cô đó! Nhanh lên, không thử liền cút đi, đằng sau còn biết bao nhiêu người đang chờ.”
Cánh cửa tương lai cũng đã đổ sập ngay trước mắt, cô còn có thể đi đâu nữa?
Dư Nghệ thở dài, chỉ có thể căng da đầu đi lên. “Chào đạo diễn! Em tên là Dư Nghệ, hiện tại là sinh viên năm 3 của Khoa diễn xuất, số báo danh 05.”
Giải trí Trục Lãng trước giờ rất chú trọng đầu tư cho các bộ phim truyền hình. Nhìn khí thế của những người tới thử kính bên ngoài liền biết đây là một bộ IP lớn của màn ảnh. đừng nói là nữ mười tám hào, có thể lộ cái mặt áo rồng đều có không ít người đoạt phá đầu.
Vị trí đối diện có bốn người ngồi, ngoài Phỉ Hành Vân còn có hai người nhìn có chút quen mặt, chính là đạo diễn cùng nhà sản xuất có uy tín danh dự trong giới.
Đạo diễn ngồi ở một bên, bất cẩn liếc nhìn Dư Nghệ một cái. Thấy cô có khuôn mặt xinh đẹp, đuôi mắt nhướng lên, đứng ở nơi đó có chút lấy lòng nên hắn cũng không có coi trọng. Tiểu cô nương như vậy hắn thấy nhiều rồi, tuổi còn trẻ ôm mộng bước vào giới giải trí nhưng lại không có bản lĩnh, cuối cùng không ít người đều đi đường ngang ngõ tắt.
Nếu không phải bộ phim này phía trên coi trọng, hơn nữa Phỉ Hành Vân lại đột xuất yêu cầu đến đây xem thử kính thì buổi thử vai nhỏ như vậy hắn cũng không cần thiết phải đến. Đạo diễn cũng lười xem đến, tùy ý vẫy vẫy tay, “Tùy tiện diễn một đoạn đi! Nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi!”
Dư Nghệ gật gật đầu, không để ý đến Phỉ Hành Vân nữa. Cô nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu. Đây là cơ hội tốt, những nhân vật mà trước đó Dư Nghệ diễn qua đều không được tính là cái gì. Chỉ có loại phim truyền hình như thế này mới có thể đưa một nghệ sĩ chân chính bước vào giới diễn xuất. Mà loại nhân vật nhỏ này, chỉ cần Phỉ Hành Vân không nhúng tay vào, cô muốn lấy được quả thực dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong nháy mắt, khí chất trên người Dư Nghệ đột nhiên thay đổi. Cô khoanh tay đặt ở bụng dưới, hai vai mở rộng về phía sau, nâng cằm lên, đôi môi đỏ mọng mím chặt, mắt hơi híp lại. Đôi mắt mang đến cho người ta cảm giác thống khổ vô tận cùng mất mát, cứ như vậy mà thoáng xuất hiện rồi biến mất.
Người đứng ở đó lúc này không còn là Dư Nghệ nữa, mà là một nữ tử oán hận sâu sắc chốn thâm cung nội trạch. nàng một thân hiện đại giả dạng, ở cường đại kỹ thuật diễn phụ trợ hạ, thế nhưng làm người không chút nào ra diễn.
Cô tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Thần thiếp không thừa nhận!”
Chỉ có mấy chữ mà thôi, nhưng cô đã mang đến một người phụ nữ đang hoàn toàn tuyệt vọng đến trước mặt mọi người. Đạo diễn ngẩn người, biểu tình lười biếng nháy mắt thu lại. Hắn đột nhiên đứng dậy, cả kinh nói: “Quỳnh Hoa?”
Dư Nghệ trở lại vị trí ban đầu, thở dài, đè nén cảm xúc kích động trong lồng ngực, “Ai là Quỳnh Hoa? Em diễn xong rồi.”
Nàng tự tin thực, một cái tiểu nhân liền so áo rồng nhiều hai ba câu lời kịch nhân vật, nếu là lại bắt không được tới, nhưng đều thẹn với nàng mấy năm nay diễn quá diễn.
Đạo diễn không hé răng, cùng người chung quanh trao đổi ánh mắt. Cuối cùng nhìn về phía Phỉ Hành Vân, “Phỉ tiên sinh, nữ bốn của chúng ta còn chưa quyết định đúng không? Tôi thấy cô ấy diễn Quỳnh Hoa phi thường thích hợp!”
Điều này có nghĩa là từ nữ tuyến mười tám nhận vai nữ bốn? Dư Nghệ còn chưa kịp cao hứng, liền nghe thanh âm trầm thấp của Phỉ Hành Vân vang lên.
“Không được!”
Ở nơi này hắn là lớn nhất. Hắn đã lên tiếng, những người khác cũng không dám nói thêm lời gì nữa. Trong lòng đạo diễn cảm thấy đáng tiếc, đánh giá Dư Nghệ một vòng. Nhìn tuổi tác của cô không lớn, lại diễn xuất tốt. Những diễn viên đóng phim cổ trang gạo cội trong thời gian ngắn như vậy có khi còn không điều chỉnh được cảm xúc tới trình độ này. Đáng tiếc!
Hán chép chép miệng, xua tay thở dài: “Thật xin lỗi! Cô không thông qua.”
Dư Nghệ cất bước, lại không phải rời khỏi. Cô đi thẳng đến trước mặt Phỉ Hành Vân, từ trên cao nhìn xuống.
“Không phải Phỉ tiên sinh từng nói ghét nhất là quy tắc ngầm sao? Bây giờ lại thay đổi?”
Cô nói năng có khí phách làm những người ngồi đó nghe được cảm thấy từng trận kinh hãi. Đó là Phỉ Hành Vân nha!
Đương kim giới giải trí tam đại long đầu công ty, số trục lãng thanh thế mạnh nhất, nếu là cho hắn đắc tội, ở cái này ngành sản xuất cũng liền không cần lăn lộn.
Đầu trọc đạo diễn nuốt khẩu nước miếng, lo lắng gây hoạ thượng thân, nhếch miệng bồi cái cười, ám trừng mắt nhìn Dư Nghệ liếc mắt một cái, đang muốn mở miệng, Phỉ Hành Vân ngẩng đầu, lãnh đạm tầm mắt dừng ở trên người nàng.
“Đây là mục đích của cô?”
Dư Nghệ sửng số, liền nhanh chóng hiểu ra. Đây là hắn xem những chuyện phát sinh lúc trước trở thành thủ đoạn thượng vị của cô. Dùng cả đêm để đổi một vai nữ số bốn. Vui đùa cái gì vậy! Nam nhân này có phải hay không mắc chứng vọng tưởng bị hại?
Tuy bình thường cô rất bình tĩnh nhưng lúc này cũng nhịn không được sinh ra vài phần hỏa khí. Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, cúi người xuống, đè thấp thanh âm nói: “Với cái biểu hiện kia của anh cũng đáng làm tôi lưu luyến sao? Vai nữ phụ này tôi cũng không hiếm lạ!”
Cô quay người liền đi, ra tới cửa còn không quên vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại nói lớn một câu: “Chúc Phỉ tiên sinh sớm ngày chữa bệnh thành công ha!”
Bệnh gì?
Dư Nghệ thống khoái rời đi, lưu lại một đám nhân viên công tác hai kinh hãi nhìn nhau. Cô gái này có phải bị điên rồi không? Người cô ta đắc tội cũng không phìa người thường, nếu mà Phỉ Hành Vân nội giận, hậu quả…
Đạo diễn bị tiếng đóng cửa dọa giật mình, hắn cũng không dám quay qua xem sắc mặt của Phỉ Hành Vân. Chậm rãi lui về chỗ ngồi, cùng biên kịch và nhà làm phim cúi đầu.
Ánh mắt Phỉ Hành Vân đuổi theo Dư Nghệ tới tận cửa, trên mặt như cũ không có biểu tình làm người khác không nhìn thấu được cảm xúc của hắn. Nhưng trong lòng như thế nào chỉ có hắn là rõ ràng nhất, giống như mặt hồ nước đang yên tĩnh bắt đầu gợn sóng, đã không thể bình tĩnh được nữa.
Tứ chi trói buộc, hơi thở dốc tinh tế của nữ nhân, da thịt nóng bỏng dán sát…Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, chính là đôi mắt long lành đầy nước của Dư Nghệ. Nhưng lúc thực dậy đã không thấy bóng dáng cô. Ngoại trừ một vết máu đỏ, cô thậm chí không có để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào. Không nghĩ tới lại nhìn thấy cô ở chỗ này…Tâm của Phỉ Hành Vân hết sức rối loạn.
Một mảnh yên tĩnh. Người phụ trách thậm chí còn không biết có nên kêu người tiếp theo vào thử kính hay không. Trong bầu không khí kỳ quặc, Phỉ Tinh Hành đứng lên, gật đầu với đạo diễn ý tứ hắn phải rời đi.
Những người khác còn chưa kịp thở phào, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Vai diễn này, tùy anh quyết định!”
Đạo diễn sửng sốt, vội vàng gật đầu, “Đã biết, Phỉ tiên sinh!”
Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, tiếng trò chuyện mới vang lên. Đạo diễn vỗ vỗ ngực, chỉ cảm thấy trái tim hắn đang lăn lộn từ trên xuống dưới suýt nữa thì không ổn.
Nhà sản xuất đi lên, thấp giọng hỏi, “Ông nói xem Phỉ tổng là có ý gì?”
“Còn có thể là ý gì? Phỉ tổng quyết định là cô ấy!”. Đạo diễn trừng hắn một cái, tức giận quát: “Người phụ trách đâu! Không cần kêu người vào thử kính nữa, cậu nhanh một chút chặn cô gái vừa rồi lại. Là cô ấy, diễn vai nữ số bốn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT