Lần này không chỉ có trợ lý nam mà sắc mặt của Dư Nghệ cũng thay đổi.

Vu oan hãm hại đều trực tiếp nói ra ngoài miệng, che giấu một chút cũng không làm. Lần trước Lâm Hân ăn thu thiệt một lần, trước mặt bao nhiêu người mất hết thể diện, trong lòng cô ta không biết hận cô tới cỡ nào, bây giờ xem ra đã tìm được cơ hội rồi.

Bạch Tuyết bao nhiêu tuổi, tuy rằng hiện tại cũng không tính là nổi tiếng lắm, nhưng cũng được xem là tiểu hoa tuyến đầu, có thể đảm nhiệm một nhân vật quan trọng trong phim truyền hình của Trục Lãng thì sẽ không phải là một người tầm thường.

Nếu có thể mượn tay đối phó Dư Nghệ…

Tùy tiện tìm một cái cớ, đuổi cô ra khỏi đoàn phim cũng là chuyện nhỏ, một khi tiếng gió truyền ra, sợ là không có đoàn phim nào nguyện ý tuyển cô.

Lâm Hân đánh bàn tính trong lòng tới vang dội, Bạch Tuyết nhướng mi liếc nhìn trợ lý nam một cái.

“Cậu kêu cô ta đi lấy lễ phục sao?”

Trợ lý nam bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, không nghĩ tới chuyện đang êm đẹp lại có thể bị Lâm Hân làm cho sóng gió. Giấy không thể gói được lửa, môi hắn mấp máy, nhỏ giọng giải thích đầu đuôi mọi chuyện.

Hắn có một cuộc điện thoại quan trọng, nhờ Tiểu Vương thay hắn đi lấy lễ phục. Hắn cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Ai biết Tiểu Vương nay ngoài miệng thì đồng ý, nhưng có việc đột xuất cho nên chuyển giao việc này tới tay Dư Nghệ.

Tên nam trợ lý này thái độ ngạo mạng, bị Dư Nghệ mắng hai câu thì khí thế liền bị quét sạch không chừa lại một móng. Nhưng mà ít ra lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cô mới đi theo hắn xem tình huống một cái rồi rời đi. Kết quả Lâm Hân lại có mặt ở đây, đầu óc nhanh nhạy lập tức nảy ra mấy cái ý niệm ác độc trong đầu.

Bạch Tuyết nghe xong, trên mặt cô ta không có biểu tình gì, ấn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh trên hộp quà, giọng nói lanh lảnh như cũ.

“Tôi giao việc cho cậu, cậu lại ném cho nhân viên công tác của đoàn phim đi làm, nếu lễ phục bị mất thì phải làm sao? Bán cái gì có thể đổi tiền mà đền? Cái thân rẻ tiền của cậu đáng giá bao nhiêu tiền hả?”

Trợ lý nam sợ hãi, đầu đầm đìa mồ hôi, hắn cũng không dám đưa tay lên gạt đi, cúi đầu, ngoại trừ ấp úng nói xin lỗi thì cũng không nói được lời gì hoàn chỉnh nữa.

Cho rằng là đã đủ rồi, Bạch Tuyết rũ mắt xuống, đánh giá hộp quà lại một lần nữa.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không sa thải cậu. Lần trước cậu làm hư hoa tai của tôi vẫn còn chưa đền tiền đủ đâu. Cho đến lúc đền xong thì cậu vẫn phải ở lại đây làm việc.”

“Nhưng mà lần đó là do bên nhãn hàng có vấn đề, không phải là em…”

“Sao?”

Chỉ cần một tiếng liền có thể chặt đứt những gì mà trợ lý nam đang muốn nói. Bạch Tuyết không hề để ý tới hắn nữa, đầu ngón tay kéo phần đuôi của dây lụa ra, chậm rãi dùng sức một chút, dây lụa màu xanh đậm rơi xuống đất, cô ta cũng không thèm liếc mắt nhìn nó, vẻ mặt tùy ý mở hộp quà ra.

Bên trong hộp quà là một kiện lễ phục màu xanh nhạt được đóng gói hoàn hảo. Hẳn là kiểu cúp ngực, phần ngực hở bạo, giữa đường viền cổ áo đính một viên ngọc trai trắng lớn cỡ cái trứng chim bồ câu để trang trí, chất vải sa tanh mịn màng trơn bóng, càng tôn lên cảm giác thanh nhã.

Lâm Hân đứng ở một bên, nhìn tới hai mắt tỏa sáng.

Không hổ là ngôi sao lớn, không chỉ chất liều mà còn kiểu dáng đều là hàng cao cấp nhất. Màu sắc này còn tôn lên nước da, phỏng chừng tối nay mặc nó vào, Bạch Tuyết Định sẽ là nữ minh tinh thu hút ánh nhìn nhất.

Cô ta không khỏi có chút ghen ghét.

Có nhiều thứ không phải ngôi sao lớn có tiền là có thể mua được, còn phải có đủ địa vị mới được. Giống như Bạch Tuyết, đều là người ta chủ động đưa tới cửa cho cô ta, muốn hâm mộ cũng không có được.

Vẻ mặt Lâm Hân cùng trợ lý nam đều đang rất phấn khích, chỉ có Dư Nghệ thì hơi nhíu mày lại.

Không xong rồi, lễ phục này tuyệt đối không hợp tâm ý của Bạch Tuyết!

Mặc dù không hiểu biết sâu sắc về cô ta, nhưng Dư Nghệ cũng biết vị này vẫn luôn đi theo hình tượng sao nữ thanh thuần, cho dù cô ta muốn thay đổi phong cách thì cũng cần phải tinh tế một chút để cho người hâm mộ có thời gian đón nhận, không thể thay đổi ngay lập tức.

Hơn nữa bộ lễ phúc này, dáng người không chuẩn tuyệt đối không nổi bật lên được. Bạch Tuyết tuy rằng có làn da trắng nõn mỹ mạo, nhưng dáng người…

Tầm mắt của Dư Nghệ lướt qua trên người cô ta một vòng, hình như…bộ dáng này không có bao nhiêu lồi lõm.

Trợ lý nam nhìn thấy mọi thứ đều hoàn hảo trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn còn chưa kịp cao hứng xong thì sắc mặt của Bạch Tuyết đột nhiên thay đổi, cô ta đứng bật dậy ném hộp quà đi, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

“Đây là lễ phục mà cậu mang tới sao?”

“Dạ…đúng vậy!”

Trợ lý nam hoảng sợ, không biết tại sao cô ta lại phát hỏa, đang muốn xoay người nhặt lên thì cô ta lại dùng một chân đá cái hộp đi xa hơn, tức giận nói:

“Mắt của cậu bị chó ăn rồi sao?”

“Em…”

“Vấn đề lớn như vậy mà cậu còn không nhìn ra sao?”

“Không phải là vẫn còn nguyên vẹn sao? Mặt nhãn hiệu…”

“Câm miệng đi, phế vậy! Có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, tôi còn cần cậu làm gì? Nhanh cút đi!”

Vẻ mặt Bạch Tuyết rất dữ tợn, giống như bộ dáng tháng năm tĩnh lặng vừa rồi là một người khác vậy, nói phát hỏa liền phát hỏa, còn có người ngoài ở đó mà đối đãi với trợ lý không chút lưu tình.

Lâm Hân cũng bị dọa sợ, lén lút nhích về phía sau hai bước.

Cho dù là ai mà bị chỉ thẳng vào mũi mắng như vậy cũng đều không thể nhịn được mà nổi giận, trợ lý nam hít sâu một hơi, thật sự muốn đá cửa mà đi, nhưng hắn cắn răng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

“Lễ phục nếu không ổn thì em lập tức liên hệ với thương hiệu đổi cho chị, chị Tuyết, chị đừng nóng giận, là em sai, em không nên chuyển giao công việc quan trọng cho người khác.”

“Vậy đi, cậu lập tức đi đổi cho tôi, thông báo với mọi người buổi tối chờ tôi một chút”. Bạch Tuyết cười nhạo một tiếng: “Cậu cho rằng tôi là ai vậy, là con điên Dư Nhất Băng kia sao?”

Dư Nghệ bị điểm danh mà không hiểu vì sao, trong lòng có chút chột dạ.

Xác thật là có một lần cô ngủ quên cho nên đến lễ trao giải muộn, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi, không nghĩ tới chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn có người nhớ rõ.

Trợ lý nam bị nghẹn nói không nên lời, phun ra một hơi thở thô bạo, một lúc sau mới gượng gạo hỏi: “Vậy…chỉ nói phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Cậu còn không cút đi nghĩ biện pháp cho tôi sao? Được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, tôi mướn một cái đầu heo tới làm việc còn được việc hơn cậu!”

Bạch Tuyết mắng trợ lý xong, lạnh mặt nhìn về phía Dư Nghệ, tất nhiên là không tính buông tha cho cô. Tâm tình cô ta không tốt, tất cả mọi người đều phải chịu trận, cho dù chuyện này từ đầu tới cuối không hề có quan hệ với Dư Nghệ thì sao chứ?

Một đứa diễn viên mới nhú không tên không tuổi, còn không phải là tới tư cách phát ra tiếng cũng không có sao.

“Lễ phục này là cô động tay vào sao?”

“Tất nhiên là không có. Cách thắt ruy băng lụa rất đặc biệt, đóng gói của hộp quà cũng nguyên vẹn, lễ phục đưa tới tay chị vẫn luôn hoàn hảo không có hư hao gì”. Dư Nghệ nhín vai, nâng vằm lên hướng về phía Lâm Hân: “Còn cô ấy, không lẽ Bạch tiểu thư thật sự nghe xong loại lời lẽ này lại đi đối phó với một diễn viên nhỏ như em sao?”

Trên mặt cô mang theo ý cười đối diện với Bạch Tuyết, không có chút khiếp sợ nào.

Minh tinh thì sao chứ?

Đừng tưởng rằng đứng ở trên sân khấu ánh đèn hội tụ thì chức nghiệp có bao nhiêu đặc thù, các cô cũng chỉ là người bình thường mà thôi, nhìn bên ngoài hào nhoáng, nhưng thực ra bên trong còn bị hạn chế đủ đường.

Dư Nghệ cũng đã nói hết sức rõ ràng như vậy rồi, trừ khi Lâm Hân không cần mặt mũi, nếu không cũng sẽ không có cơ hội lật ngược tình thế tạo nên sóng gió gì.

Không ngờ tới một diễn viên nhỏ sắm vai quần chúng mà đứng ở trước mặt cô còn có thể bình tĩnh trò chuyện vui vẻ tới như vậy, Bạch Tuyết nhíu mi, cuối cùng cũng xoay người tập trung quan sát Dư Nghệ.

Những diễn viên mà cô ta từng hợp tác qua, trừ những người có cùng địa vị thì còn lại ai cũng phải cung cung kính kính với cô.

Thế giới bây giờ thay đổi nhanh tới cỡ nào rồi, một diễn viên nhỏ mà cũng dám lật trời?

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play