Sắc mặt của người đàn ông lập tức biến đổi, hắn vội vàng muốn mở cái hộp ra, nhưng ta đã cầm tới dải lục thì khựng lại không dám kéo tiếp. Hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Dư Nghệ, khuôn mặt đã sớm biến thành màu gan heo, hết sức hung ác rống lên:
“Cô dám! Nếu cô dám làm như vậy, tôi sẽ…”
“Bắt tôi đi ngồi tù đi, nhanh lên!”. Dư Nghệ đưa hai tay ra, mặt đầy ý cười: “Có cần tôi cho cậu mượn di động không vậy?”
Thầy tu không sợ bị người ta nắm tóc, đây chính là ưu thế duy nhất của cô lúc này. Thanh danh của Dư Nghệ đã kém tới mức không thể kém hơn nữa, nhưng Bạch Tuyết thì không giống cô, tô ta rất yêu quý cái lông chim trên người cô ta, chắc chắn cũng không muốn bởi vì mấy chuyện thế này mà lên đầu đề của mấy tờ báo.
Sắc mặt của trợ lý nam lúc đen lúc đỏ, hắn không dám mở cái hộp này ra trước khi Bạch Tuyết chạm vào lễ phục, nhưng Dư Nghệ mới nói như vậy, lỡ như cô ta thật sự động tay động chân, đến lúc đó toàn bộ trách nhiệm đều sẽ ở trên người hắn.
Chuyện này lớn cỡ nào, hắn làm sao có thể gánh vác nổi. Chỉ có thể dẫn theo cô ta!
Trong đầu đã có chủ ý như vậy, trợ lý nam hung hăng trừng mắt nhìn Dư Nghệ, đưa bàn tay phải ra tính bắt lấy cổ tay của cô: “Cô phải đi theo tôi!”
Dư Nghệ lưu loát tránh được, không có ý định hỏi han gì hắn ta, dứt khoát cự tuyệt: “Không đi!”
“Cô!”
Hắn tức giận muốn chết, đôi mắt trợn to gợn lên mấy đường tơ máu, nếu lễ phục thật sự bị Dư Nghệ làm dơ, bị sa thải là chuyện nhỏ, yêu cầu bồi thường tiền cho dù đem cái mạng già của hắn đi bán cũng không bồi thường nổi.
Đây chính là lễ phục trị giá gần bảy con số đó!
Hắn quyết tâm phải lôi Dư Nghệ cùng đi qua đó, hắn dứt khoát đứng yên đó như một bức tường thịt chắn lối của cô, cũng xô đẩy hết một hồi nhưng cũng ra sức tránh né Dư Nghệ. Giằng co hồi lâu.
Điện thoại của trợ lý nam vang lên hai lần, hắn muốn nhận cuộc gọi, nhưng Dư Nghệ làm ra tư thế chuẩn bị rời đi, hắn sợ tới mức muốn động cũng không dám động, chỉ cảm thấy mặc kệ là tiếng chuông điện thoại hay Dư Nghệ trước mặt hắn lúc này đều là Diêm Vương tới muốn mạng của hắn.
Thấy hắn sắp khóc tới nơi, thời gian chơi đùa với hắn cũng đủ rồi, Dư Nghệ mới tủm tỉm cười: “Cậu nói xem muốn đi tới đâu?”
Dày vò tới nỗi hắn cũng không còn bình tĩnh nữa, thấy Dư Nghệ cho một cái bậc thang, hắn vội vàng nói: “Đi với tôi một chuyến, nếu quần áo không có vấn đề gì, cô lập tức có thể đi!”
“Vừa rồi tôi gạt anh thôi.”
“Vậy thì cô cũng phải cùng tôi qua đó!”. Thanh âm của hắn vừa mới lớn thêm một chút, thấy Dư Nghệ nhướng mày, lập tức đè nén lại: “Bà cô ơi, nhanh lắm, đưa tới phòng trang điểm là được rồi, ở ngay phía sau thôi, không mất mấy bước đâu.”
“À…”. Dư Nghệ kéo dài thanh âm giống như chuẩn bị đồng ý, trợ lý nam thấy như vậy liền cảm thấy có đường sống, nhưng cô đột nhiên chuyển ngữ khí, lãnh đạm nói: “Rất đơn giản, nhưng tôi rất bận, không có thời gian, có duyên gặp lại ha!”
Tới lui một hồi hắn cũng muốn lên cơn đau tim.
Trợ lý nam hít sâu dùng hết bình tĩnh nói: “Là do tôi lúc nãy nói chuyện không dễ nghe, tôi xin lỗi cô. Cầu xin cô đi theo tôi một chuyến đi, cho dù là lừa gạt tôi thì cũng giúp cho tôi buông bớt được phiền muộn này được không?”
Thái độ này vẫn còn kém lắm. Nhưng Dư Nghệ cũng miễn cưỡng vừa lòng, vui vẻ đồng ý. Lúc này hắn mới có thể thở ra bình thường, chủ động đi trước dẫn đường. Hắn vẫn luôn liếc mắt trông chừng Dư Nghệ, sợ sơ hở một chút cô liền chạy mất.
Vị trí phòng nghỉ cùng một chỗ với hội trường tập huấn. Nhưng nằm ở sâu bên trong, có mấy cái phòng nhỏ dành cho diễn viên chính và các chỉ đạo võ thuật nghỉ ngơi.
Trợ lý nam đi tới căn phòng cuối cùng, liếc mắt nhìn Dư Nghệ một cái, sau đó cẩn thận gõ gõ hai cái lên cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Chị Tuyết, em đã trở lại!”
Một mảnh yên tĩnh. (
App truyện TYT)
Hắn hắng giọng, định lên tiếng thêm lần nữa, trong phòng bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ có vẻ không vui.
“Gọi điện thoại thì không nhận, tìm không thấy người, tôi thấy cậu không muốn làm việc nữa rồi đúng không?”
Thanh âm của Bạch Tuyết rất êm tai, vừa trong vừa giòn, âm cuối còn hơi nâng cao, giống như một cái móc câu móc vào đầu quả tim người khác, lửng lơ ngứa ngáy.
“Em đi lấy lễ phục”. Trợ lý nam khom lưng, cho dù cách một cánh cửa, hắn cũng thận trọng treo nụ cười ở trên mặt: “Lễ phục mới vừa đưa tới, chị Tuyết, em có thể vào trong không? Chị xem thử lễ phục có được không, nếu không thích hợp thì em lập tức liên hệ bên kia đổi bộ khác.”
“Vào đi.”
Được cho phép, hắn thở ra một hơi thật dài, kêu Dư Nghệ một tiếng, sau đó đó chốt then cửa mới nhón chân bước vào cửa, một chút tiếng động dư thừa cũng không vang lên, sợ làm cho Bạch Tuyết tức giận.
Dư Nghệ cũng đi theo.
Phòng trang điểm không tính là quá lớn, bên trong căn phòng bày biện đủ các loại quần áo và vật dụng linh tinh một cách ngăn nắp, một bên tường gắn một cái gương to có đèn chiếu sáng, Bạch Tuyết đang ngồi ở trước gương tỏ vẻ nhàm chán chơi đùa chuỗi trân châu trên cổ, bên cạnh còn có một cô gái vẻ mặt nịnh nọt.
Nghe được động tĩnh, cô gái kia cũng quay đầu lại, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Dư Nghệ.
Sao lại là cô ta?
Sắc mặt của cô gái biến đổi, còn Dư Nghệ thì cười cười, chủ động chào hỏi: “Trùng hợp vậy, có thể gặp cô ở đây, Lâm Hân tiểu thư!”
Cô không quen biết nhiều người ở đoàn phim lắm, nhưng vị này lại là một tron những người quen đó. Ngày đầu tiên tập huấn đã có mâu thuẫn, trong lòng Lâm Hân phỏng chừng vẫn còn đang ghi hận cô.
Chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội bùng nổ mà thôi.
Lâm Hân hừ lạnh một tiếng, liếc mát nhìn, giống như là không nhìn thấy Dư Nghệ, cúi đầu tiếp tục bộ dáng chân chó lấy lòng Bạch Tuyết: “Chị Tuyết, làn da của chị sao lại có thể tốt như vậy chứ? Em vừa nhìn qua còn không phân biệt được khác với trân châu ở điểm nào đó, đeo sợi dây chuyền này là đêm nay chắc chắn chị có thể áp đảo toàn hội trường!”
Mấy lời như vậy mà cô ta cũng có thể nói ra miệng sao?
Dư Nghệ nghe thôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, địa vị của cô trước kia không thấp, sao không có ai tới nói như vậy cho cô nghe với, mà cho dù có người nói như vậy thì cô cũng cảm thấy thỏa mãn sao?
Nhưng mà, Bạch Tuyết lại thật sự là người thích nghe mấy lời này.
Trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười, khẽ gật gật đầu, thanh âm cũng hòa hoãn không ít: “Tất nhiên rồi, một đám minh tinh nữ hết thời, còn muốn áp chế nổi bật của chị sao?”
“Chị yên tâm, chị đi tới chỗ nào cũng là người đẹp nhất, bây giờ còn chưa có trang điểm mà em nhìn tới không rời mắt được rồi.”
Nhìn thấy có hiệu quả, Lâm Hân lại ra sức nịnh hót, cái bộ dáng cố tình lấy lòng kia hoàn toàn bất đồng với lúc cô ta làm khó xử Tiểu Vương, giống như là thay đổi thành một người khác. Quả là diễn viên!
Dư Nghệ nghe không lọt tai, liếc mắt nhìn trợ lí nam một cái: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Chờ thêm một chút đi”. Hắn không dám nói chuyện lớn tiếng, len lén nhìn Bạch Tuyết một cái, thấy tâm tình của cô ta không tệ mới tiến lên hai bước, đưa hộp quà ra, “Chị Tuyết, lễ phục tới rồi, chị xem qua một chút không?”
Bạch Tuyết ngẩng lên nhìn hắn, sắc mặt nhất thời phai nhạt không ít, thậm chí không phát ra tiếng động, nâng cằm kiêu căng quét mắt về phía cái hộp, “xùy” một tiếng: “Đơn giản như vậy mà dám đưa tới đây, còn là một tên tuổi lớn nữa chứ!”
Trợ lý cũng cười theo, đôi tay vẫn giữ nguyên tư thế nâng hộp quà, không dám động một chút.
Cô ta nhìn trái phải một vòng, một lúc sau mới chậm rãi vươn tay kéo lấy dây lụa của cái nơ, đang muốn mở hộp quà ra, cô lại “a” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về thân ảnh của Dư Nghệ trong gương.
“Đây là…”
“Cô ấy cũng là một diễn viên của đoàn phim, đưa lễ phục tới đây cùng em”. Trợ lí nam vội vàng giải thích, còn không ngừng nháy mắt với Dư Nghệ, ý bảo cô ngàn vạn lần đừng nói nhiều.
Dư Nghệ cũng lười nói, cô gật đầu cho có lệ, coi như đồng ý.
Lúc này Bạch Tuyết cũng không lên tiếng hỏi gì thêm, trái tim của trợ lý nam vừa trở về vị trí vốn có của nó, tròng mắt Lâm Hân đã chuyển động, tiến lên một bước, thì thầm nói:
“Chị Tuyết, chị vẫn nên kiểm tra kỹ lễ phục này một chút đi, nữ diễn viên kia tính tình rất xấu xa, mấy hôm trước em còn cãi nhau với cô ta một trận ở cửa khách sạn, cô ta còn muốn động thủ đánh em, chỉ vì em xuất diễn của em trong bộ này nhiều hơn cô ta một chút cho nên cô ta không cam lòng. Em sợ cô ta biết quần áo này là mang đến cho chị nên lén động tay động chân, chị nhất định phải cẩn thận một chút!”