Dư Nghệ càng suy nghĩ càng đau đầu. Cô dứt khoát để cho đầu óc trống rỗng, không nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa. Nếu đã nói xong, bất kể Đoàn Nhất Phương có phản ứng gì, cô cũng không muốn để ý đến anh ta nữa. Cô không biết cô đã rời khỏi Trục Lãng bằng cách nào, chờ đến khi cô hoàn hồn, đã thấy mình đang nằm trên sô pha và ôm Hòn than nhỏ được một lúc lâu.

Ngũ Khinh Phàm ngồi ở đầu sô pha còn lại, trên tay anh ta đang cầm một quyển sách với những dòng chữ lạ lẫm được in trên bìa sách và đọc nó vô cùng nghiêm túc. Trên người anh còn đọng lại những giọt nước, ngọn tóc ươn ướt, trên bàn trà đối diện là một tách trà men ngọc* đang bốc khói nghi ngút.

(*) - nguyên văn 青瓷 : Đồ gốm men ngọc là thuật ngữ để chỉ đồ gốm được tráng men màu xanh lục nhạt của ngọc, còn được biết đến như là đồ gốm men xanh.

Bên ngoài trời đã tối sầm. Đèn trần phòng khách đã tắt, chỉ mở một ngọn đèn bàn. Ánh sáng vàng mờ ảo bao phủ lên khuôn mặt của Ngũ Khinh Phàm, trông vị ‘thần tiên mắc đọa’ này như nhiễm thêm một tầng khói lửa nhân gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play