Dư Nghệ quay lại phòng làm việc của Tằng Kỳ. Cô thật sự không biết nên đối mặt với Phỉ Hành Vân thế nào, mà Đoàn Nhất Phương còn chưa đi khỏi. Thật ra cô nên qua đó giải thích một câu, dù sao cô đã đưa Đoàn Nhất Viện đi trước mặt anh trai của cô ta, ngay cả một câu giải thích cũng không có, thật sự rất kỳ cục. Nhưng Dư Nghệ rất mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, như thể xương cốt đang rệu rã, cả người hóa hư không. Mỗi một bước tiến về phía trước, càng thêm khó khăn.

Cô đứng bên ngoài hàng lang một lúc, cuối cùng cũng không đi vào. Tằng Kỳ thấy cô hồn siêu phách lạc, cũng không hỏi nhiều. Anh ta rót một cốc trà nóng và mang đến, cầm theo một chiếc bánh donut ngọt ngào cho cô.

Dư Nghệ cắn xuống một miếng, hai mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định. Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh nghe thấy rồi à?"

"Nghe được một phần". Tằng Kỳ ngồi xổm xuống bên người cô, thở dài một tiếng và nói: "Dư Nghệ! Tôi không biết nguyên nhân, nhưng tôi cho rằng cô không nên nhúng tay vào chuyện bê bối này."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play