Dư Nghệ nghĩ mãi không ra. Phỉ Hành Vân giải thích nhưng cô nghe không hiểu, cũng không thể lý giải được suy nghĩ của anh. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết được vì sao bản thân lại bị phát hiện. Theo lý mà nói, cô mặc bộ quần áo hóa trang thú nhồi bông này đã bọc kín mít từ đầu tóc đến bàn chân. Ngay cả nam hay nữ còn không thể phân biệt được chứ đừng nói gì đến diện mạo. Nhưng Phỉ Hành Vân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô là Dư Nghệ. Anh không hề nghi ngờ, anh hoàn toàn khẳng định. Nói chung là cô có suy nghĩ nát óc, cũng không tìm ra được câu trả lời. Tại sao lại không đến hỏi ‘ông Bụt’ cho nhanh.

Tằng Kỳ thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, nhưng anh ta không giải thích mà nói: “Lúc đó tôi và bảo vệ cũng có mặt ở bên ngoài, nhưng chúng tôi chỉ cho rằng cô là một chú thỏ lạc đường thôi.”

Dư Nghệ nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt càng thêm mù mịt, “Nhưng anh ấy lại biết!”

Cô ngừng lại một chút, tiếp tục nhấn mạnh: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Phỉ Hành Vân đã biết là tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play