Trong giây phút đó, Thác Chân còn tưởng rằng anh ta đã biến thành người vô hình. Anh ta sờ mặt mình, không dám hỏi Phỉ Hành Vân nên chỉ có thể đi theo Dư Nghệ rồi quơ quơ tay, gọi: “Làm phiền một chút, chị có thể nhìn thấy em không?”

Dư Nghệ nhìn anh ta bằng ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc.

Sandwich vẫn còn chưa ăn xong nhưng Phỉ Hành Vân và Dư Nghệ đều đã muốn đi ra ngoài, Thác Chân đành phải vội vàng chạy theo. Anh ta không dám trông chờ vào việc Phỉ Hành Vân sẽ có lòng tốt chờ anh ta dùng xong bữa sáng. Trường hợp đặc biệt kiểu này, chắc là chỉ có Dư Nghệ có cơ hội cảm thủ được thôi.

Thác Chân chui vào trong xe, lúc này mới nhét phần bánh sandwich còn dư lại vào trong miệng, nói chuyện không rõ ràng: “Anh, em phải đến phòng ban nào? Có thể đi theo vị thư ký kia của anh hay không, em nghi ngờ anh ta chính là người có trí tuệ người máy. Ôi, Dư Nghệ, chị là nghệ sĩ đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play