Trời nắng, tại sân golf.

Giản Đơn chống người lên gậy golf, lười biếng như rắn không xương, gã nhìn tên bạn thân đang huơ huơ cây gậy bên cạnh, chậm rãi hỏi: "Nhị thiếu, hôm nay anh Việt của tôi có đến hay không?"

Nắng độc thế này, người mà không đến gã sẽ về nhà nằm.

Phó Cảnh Việt dừng động tác, hơi giật khóe miệng: "Giản Đơn, tôi nhớ rõ tuổi cậu lớn hơn cậu ấy nhiều."

"Cậu gọi thím nhỏ được mà không cho tôi gọi anh Việt à?" Giản Đơn cười tủm tỉm đáp, giọng ngọt lợ như vừa ăn bánh ngọt: "Cậu ấy thích gọi tôi là anh bạn nhỏ, tôi muốn kêu cậu ấy là anh Việt, đây là tình thú giữa hai chúng tôi, hiểu không?"

Phó Cảnh Việt ghê tởm nổi da gà, cố nén lại cảnh cáo: "Giản Đơn, thu lại lòng hiếu kỳ không biết sống chết đó của cậu, đùa vui thì còn được, nếu cậu dám để ý cậu ấy, đừng nói là cậu, ngay cả Giản gia nhà cậu, có kết cục gì bản thân cậu tự biết. Tò mò không chỉ giết mèo mà còn giết người hơn, cậu tự suy nghĩ đi."

Giản Đơn trả lời không chút để ý: "Tôi biết. Cậu sợ cái gì, còn sợ tôi không biết sống chết cướp người của Tam gia à, kể cả tôi có muốn cướp, cậu ấy cũng chưa chắc đã coi trọng tôi, vị thím nhỏ đó của cậu là người nào cậu còn không rõ sao, trên bàn ăn của cậu ấy đã có bữa tiệc lớn, cho nên từ đầu tới cuối ánh mắt chưa từng nghiêm túc dừng trên người chúng ta. Chúng ta, tôi và cậu, hiểu không?"

Tay Phó Cảnh Việt run lên, nghe ra ý cảnh báo trong lời của gã, kéo kéo khóe miệng cãi sống cãi chết: "Cậu tự hiểu lấy thì tốt, hiện tại tôi chỉ vì tránh cho cậu ta gặp phải việc gì nên mới gọi cậu ấy đến đây chơi thôi, nói chung đặt ở dưới mi mắt mà nhìn vẫn an toàn hơn nhiều so với không nhìn thấy. Chờ chú ba xong việc, cũng giúp Châu về Hợp Phố."

Trả ngọc... cho Triệu*, nhưng viên ngọc này thuộc sở hữu của Triệu thật sao? Trong lòng Phó Cảnh Việt nảy lên một thứ cảm giác khó nói.

"Đến rồi, anh Việt của chúng ta đến rồi, ơ? Người đi cùng sao không giống cái cô bạch liên hoa Phương Tiếu kia nhỉ?" Giản Đơn vừa ngó về phía cửa vào vừa nhỏ giọng nói thầm.

Phó Cảnh Việt nhìn theo tầm mắt gã, chỉ thấy một nam một nữ đi về phía này, người con trai vẫn là khuôn mặt quen thuộc đến có thể khắc vào xương cốt, nhưng người con gái thì không phải Phương Tiếu, thậm chí còn có phong cách hoàn toàn tương phản Phương Tiếu.

Váy liền màu đỏ rực bao quanh chiếc eo cong thon gọn, trang phục sặc sỡ càng làm tôn lên màu da trắng như tuyết của cô ta, cái cổ mảnh khảnh, khuyên tai đá ruby ánh lên ánh sáng mặt trời chói mắt, môi đỏ mọng ướt át, mắt cáo hẹp dài mang hơi thở quyến rũ yêu nghiệt, mái tóc vàng cuộn sóng chảy xuống một bên, mỗi bước đi lại lay động như nở hoa phong tình vạn chủng, vừa nhìn đã rõ chính là một bảo bối.

"Đổi... đổi người?" Giản Đơn thì thào tự hỏi: "Tần suất này, cách vài ngày lại đổi một loại hình khác, quả thực là đang sưu tập tem mà, có điều một chàng gay sưu tập tem phụ nữ thì có ích lợi gì, cậu ta thế này làm tôi hơi nghi ngờ liệu có phải cậu ta bị bẻ thẳng rồi không? Hay là song tính luyến ái?"

Phó Cảnh Việt: "..."

Nhìn động tác người con gái kề sát Việt Từ, cười quyến rũ câu hồn người khác, lại làm anh nổi cơn buồn nôn không rõ nguyên do, đột nhiên cảm thấy so với cô nàng này, tiểu bạch hoa Phương Tiếu điềm đạm đáng yêu hơn nhiều lắm.

Thế nhưng cô ả này chẳng biết điều chút nào, không nói tới từ sau khi gặp mặt vẫn cứ bám dính lấy Việt Từ, mà câu đầu tiên đã chu môi ỉ ôi làm nũng: "Anh Việt, bên ngoài nóng quá đi, chúng ta vào trong chơi nhé?"

Phó Cảnh Việt nổi hai tầng da gà, còn ghê tởm gấp mười lần khi nghe Giản Đơn gọi "anh Việt".

Giản Đơn: "..."

Đột nhiên ngộ ra tâm tình Phó Cảnh Việt khi bị mình làm cho ghê tởm.

Việt Từ nở nụ cười, thoạt trông không có biến đổi gì, chỉ là ngón út hơi giật giật, anh cúi đầu nhìn "cô gái" đang nhũn người dính vào mình làm nũng, vô cùng cưng chiều nói: "Được rồi, vậy thì vào trong chơi, em thích chơi cái gì?"

"Cô gái" nháy mắt mấy cái, õng ẹo nói: "Muốn chơi gắp thú bông, xem anh gắp thú bông cho em."

...??? Này cô, cô kéo người đến nhầm chỗ rồi phải không? Đây là sân golf chứ không phải trung tâm thương mại, lại còn gắp thú bông cái quỷ ấy!

Nhưng bị cô ả cắt ngang như vậy, chơi gôn sao được nữa, Việt Từ thì chiều ả, dẫn theo hai người Phó Giản đi tìm phòng chơi, đáng tiếc câu lạc bộ này tuy có thể nói là cái gì cần đều có, nhưng cũng không có máy gắp thú bông, cuối cùng chỉ có thể du di một chút đổi thành chơi game.

Cũng may cô ả tự xưng "Trác Vi Vi" này chơi cái là nghiện, không còn vận sức tay chân miệng làm ghê tởm bọn họ. Nhân lúc Việt Từ đi vệ sinh, Giản Đơn ngăn người ở cửa, uyển chuyển nêu ý kiến: "Trông cậu có vẻ rất thích dạng cao kều này?"

Việt Từ nhướn mày: "Có ý gì?"

Giản Đơn họ nhẹ một tiếng, giọng càng ôn hòa hơn: "Cậu không biết Trác Vi Vi này cùng với Phương Tiếu trước kia đều có thân hình cao kều quá mức sao? Lúc các cậu đứng cạnh nhau, đỉnh đầu gần như ngang bằng... hay cậu vốn dĩ thích kiểu hình này?"

Việt Từ nghĩ thầm, có cách nào đâu, anh lại không thể bắt Nguyên Tiếu chặt đi một đoạn chân, chỉ có thể để chắp vá như thế mà dẫn đối phương chơi, cho nên đối mặt Giản Đơn đang ấp a ấp úng, anh đáp rất bĩnh tĩnh: "Đúng vậy, tôi thích kiểu hình này."

Giản Đơn: "..."

Giản Đơn thở hồng hộc về kêu Phó Cảnh Việt: "Không phải cậu còn chưa tra ra nguồn gốc cái cô Phương Tiếu hôm trước cùng cái cô Trác Vi Vi này đấy chứ? Hiệu suất làm việc kém như thế thì làm Tam gia yên tâm sao được hả? Một Tiểu Bạch Hoa vừa biến đi lại có một yêu diễm đê tiện đến, tôi cũng phát bực ở đâu ra nhiều thứ kỳ dị như vậy, khiến tôi hiện giờ cực kỳ hoài nghi liệu có phải thẩm mỹ của Việt Từ có vấn đề?"

"Không tra được." Phó Cảnh Việt nói: "Nhưng càng không tra được càng chứng tỏ bên trong có vấn đề, hơn nữa tôi cảm thấy Trác Vi Vi này cùng với Phương Tiếu lần trước có rất nhiều điểm chung, có thể phân tích từ phương diện này."

Giản Đơn khôi phục bình tĩnh: "Tỷ như dáng cao kều."

Phó Cảnh Việt: "Chuẩn."

"Thích gây chuyện."

"Cố tình làm người khác ghê tởm."

"Cả tên nữa, Phương Tiếu, Trác Vi Vi, Vi Tiếu ghép với nhau vừa đúng thành mỉm cười."

Hai người bàn luận các điểm chung, nói xong câu cuối, Giản Đơn đột nhiên thở dài: "Thế nên điểm chung chính là Việt Từ thích cái kiểu này sao?"

Việt Từ bị nghi ngờ thẩm mỹ đang trở lại phòng chơi game như không có việc gì, thần sắc bình tĩnh, tuy không đến mức gọi là thích kiểu hình này, nhưng không thể không nói anh đúng là lần đầu tiếp xúc với kiểu thích mặc đồ con gái giả vờ giả vịt trong ngoài khác biệt như Phương Tiếu này, một mặt là giúp đối phương làm quen việc giả nữ, còn mặt khác quả thật là do cực kỳ tò mò, cho nên có thể nói anh trăm phần trăm phối hợp hành động với đối phương.

Nhưng khi anh ngồi xuống, nhìn tiểu thư Trác Vi Vi bên cạnh tung tẩy chân tay lộ ra cả bộ ngực sữa đẫy đà, vẫn không nhịn được kéo khóe miệng nhắc nhở: "Anh chú ý an toàn, đừng để cho thứ này rơi xuống, bị người khác thấy thì xấu hổ."

Nguyên Tiếu tỏ ra chẳng quan tâm, đắc ý nói nhỏ: "Yên tâm đi, đây là đạo cụ mà tôi bảo Tạ Lũy mua cái tốt nhất, không chỉ chắc chắn mà còn thoáng khí, không hề cảm thấy không thoải mái."

Lần trước khi sắm vai Phương Tiếu, để phù hợp hình tượng nhân vật anh không dùng thứ đồ này, mà làm một cô em gái ngực phẳng mềm nhuyễn, lần này đóng vai một yêu diễm đê tiện phong tình vạn chủng, thứ hung khí bức người kia ắt không thể thiếu, luận về giả nữ, anh chính là chuyên nghiệp!

Việt Từ nhìn anh ta một cái thật sâu: "... Anh vui là được."

Nguyên Tiếu tất nhiên vui vẻ, anh rất ít khi chơi vui vẻ như vậy, trước khi gặp Việt Từ, phần lớn thời gian đều co đầu rụt cổ ngồi trong phòng lên mạng, tìm chuyện vui từ trên internet, nhưng từ khi bị Việt Từ kích ra thuộc tính mới, lại đột nhiên bắt đầu con đường giải phóng bản thân, đó không phải là niềm vui sướng bình thường.

Nhưng sự vui vẻ này cũng không duy trì được bao lâu, ngay vào lúc anh vừa nhận lời Việt Từ ở lại tham gia tiệc rượu của câu lạc bộ, lại nhận được cuộc gọi khẩn từ người đại diện:

"Giờ anh đang ở đâu? Không ở nhà à? Nói địa chỉ cho tôi biết, tôi đến đón!"

Giọng nói lo lắng khiến Nguyên Tiếu nheo mắt, hỏi: "Làm sao vậy, nói rõ ra!"

"Buổi biểu diễn kia của Đan Tử Hành định hôm nay khai mạc, mấy hôm trước cậu ta ngoài ý muốn bị cảm mạo, cổ họng khản mãi chưa khỏe, vốn đã nói sẵn với Thiệu Cầm nhờ cô ấy cứu sân khấu, nhưng giữa chừng Thiệu Cầm lại xảy ra tai nạn xe phải vào bệnh viện, bây giờ người có thể giúp cậu ta cứu sân khấu cũng chỉ còn anh thôi. Nguyên Tiếu, tuy bình thường hai người không thân quen gì, nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ cùng công ty, nếu lúc này anh không giúp cậu ấy, cậu ta sẽ thật sự phải rơi vào cảnh bị chê cười tột bậc..."

Nguyên Tiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó thoáng nhìn giờ rồi nhanh chóng nói: "Được, còn một tiếng nữa là buổi diễn mở màn đúng không, thời gian cấp bách anh không cần lại đây, gặp nhau luôn ở hậu trường Trung tâm văn hóa thể thao đi, tôi qua đấy ngay bây giờ."

Anh và Đan Tử Hành ra mắt cùng thời điểm, ngày thường không quen thân cũng không giao tiếp mấy, nhưng tình huống trước mắt coi như có thể giúp thì giúp, làm việc nghĩa không được phép chối từ, đây là điều mà người thân làm ca sĩ sẽ tận sức trợ giúp bạn đồng hành.

Anh biết rõ khi tổ chức biểu diễn mà bị cảm mạo sẽ gây ra nguy cơ lớn đến mức nào, bởi giọng khản không phát ra tiếng sẽ dẫn đến tai nạn nghề nghiệp ngay trên sân khấu, fans cũng sẽ đòi trả vé và bỏ hâm mộ với quy mô lớn, trên mạng sẽ thành một trận chế giễu tập thể, đổ lỗi ca sĩ vơ vét của cải táng tận lương tâm vô trách nhiệm, chẳng đặt mình vào vị trí đương sự để hiểu tình huống này khó khăn và tuyệt vọng đến nhường nào.

Nếu lúc này có người cứu sân khấu, còn có thể cứu vãn chút đỉnh, nếu không có ai giúp mà cũng không muốn xảy ra tai nạn trên sân khấu, thì cũng chỉ còn cách tiêm một mũi khẩn cấp vào cổ họng, vì vượt qua cửa ải nhất thời mà hủy diệt cả kiếp nghề ca sĩ.

Mũi tiêm cổ họng khẩn cấp có tác dụng phụ khủng bố dữ dội, không nói đến cả người phù nề, cổ họng từ đó cũng sẽ trở nên khản, ít nhất cũng phải một năm mới chữa khỏi, điều này đối với ca sĩ không thể nghi ngờ chính là đả kích trí mạng.

Thế nên khi Tạ Lũy mở miệng đề nghị anh hỗ trợ cứu sân khấu, Nguyên Tiếu không do dự đồng ý.

Việt Từ sắc bén nhận ra vấn đề, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Nghe Nguyên Tiếu báo lại sự việc, đầu tiên anh xem xét một chút bộ dạng giả trang hiện tại của Nguyên Tiếu, rồi nhanh chóng nói: "Không kịp rồi, anh tháo luôn quần áo và trang sức trong phòng thay đồ đi, tôi tìm một bộ đồ nam đến, anh thay xong rồi đến hội trường biểu diễn luôn."

Nguyên Tiếu gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế."

Câu lạc bộ phục vụ vô cùng đúng ý, sau khi bọn bọ đề xuất muốn có dụng cụ tháo trang sức cùng một bộ đồ nam, nhân viên phục vụ không hề biểu lộ thần sắc kinh ngạc, nhanh chóng đáp ứng rồi đem đồ tới.

Phó Cảnh Việt và Giản Đơn bị Việt Từ đuổi đi, một mình canh trước phòng thay đồ, không lâu sau thấy Nguyên Tiếu mở cửa ra ngoài. Trên thân người đàn ông, mọi dấu vết phụ nữ hầu như biến mất hết, phấn trang điểm trên mặt được tẩy sạch sẽ, bọc trùm đầu được tháo xuống để lộ mái tóc ngắn nguyên bản, anh mặc một bộ quần áo thường sạch sẽ gọn gàng, quanh người tản ra hơi thở thanh lạnh lãnh đạm, so với lúc cải trang giả nữ cứ như người khác hẳn.

Việt Từ vừa dẫn anh ra ngoài, vừa thuận miệng trêu chọc: "Làm sao mà thay bộ quần áo xong đã biến thành người câm rồi, tiểu thư Trác Vi Vi bị diệt mất rồi à?"

Nguyên Tiếu đang trầm mặc nghe thế nhếch môi, tự giễu: "Dỡ lớp ngụy trang xuống thì bỗng bất giác bắt đầu phòng bị người xung quanh, không chỉ khi đối mặt cậu, lúc ở cùng người nhà cũng thế này." Anh dừng một chút, tựa hồ nghĩ nên mở miệng thế nào, khi lên xe mới nói tiếp: "Lúc mặc đồ con gái, cảm giác mình không phải mình, giống như sinh ra một nhân cách hoàn toàn mới, cảm thấy rất an toàn, nói chuyện làm việc không cần phải cố kỵ gì."

Anh ngồi trên xe, dựa vào đệm lưng phía sau, nhắm mắt, nói như muốn phát tiết: "Tôi biết loại tâm tính này không đúng, nhưng tôi cũng bất lực với chuyện này, tôi đã từng thử qua rất nhiều biện pháp nhưng đều không giao tiếp bình thường với người ngoài được, tôi kháng cự, lại mẫn cảm nhận thấy ánh mắt người ta nhìn mình khác thường, dù có thể vượt qua những thứ đó, thì vẫn không tìm được đề tài để nói chuyện với họ, thường nói nói vài câu đã dễ dàng giết chết hội thoại.

So với mặt đối mặt nói chuyện, tôi thích nói chuyện qua mạng hơn, không thấy được đối phương có biểu cảm gì, đối phương cũng không biết tôi là ai, như thế mới có thể thoải mái một chút.

Việt Từ, cậu là số hiếm... phải nói là người cực hiếm có thể khiến tôi cảm thấy ở cạnh rất thoải mái, không biết nguyên nhân gì, nhưng tôi thật khó mà nói hai chữ "từ chối" với cậu, cứ như là bản năng tôi biết cậu sẽ không thương tổn tôi, cho nên việc Liêu Thành Sổ quấy rầy tôi nhiều năm không được, cậu vừa nói tôi lại đồng ý luôn.

Sau đó càng tiếp xúc lâu, tôi càng thả lỏng khi đối diện cậu, kiểu tâm lý này thật kỳ diệu, cũng chỉ khi ở cạnh cậu tôi mới có thể không cố kỵ mặc đồ con gái đi bày trò này nọ."

Việt Từ vừa lái xe, vừa im lặng nghe anh ta nói, cuối cùng khi người đàn ông chuyển ánh mắt sang mới thở dài, bình luận: "Sợ xã giao, anh đây là mắc chứng sợ xã giao, tình huống của anh không phải bẩm sinh, hẳn là trong giai đoạn trưởng thành đã bị tổn thương tâm lý sâu sắc mới dẫn đến sinh ra kháng cự với việc giao tiếp xã hội, anh e sợ sẽ bị tổn thương nên bản năng phòng bị mọi người, từ đó hoàn toàn phong tỏa bản thân."

Nguyên Tiếu mỉm cười, không phủ nhận, chỉ nói: "Nếu cậu muốn biết, lúc nào rỗi tôi kể cho nghe."


Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo

*Chú thích:

Trả ngọc cho Triệu: nguyên văn là Hoàn bích quy Triệu, ý nghĩa cũng tương tự như Châu về Hợp Phố (của quý cuối cùng cũng về với chủ cũ) mà tớ đã chú thích ở mấy chương trước. Hoàn bích quy Triệu là thành ngữ dựa trên điển tích sau:

Thời Chiến quốc, nước Triệu có viên ngọc quý tên Hòa Thị Bích, Tần Vương viết thư cho vua Triệu đòi đổi 15 thành lấy viên ngọc. Tần mạnh Triệu yếu, vua Triệu mới phái người tài Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành. Khi đến nơi, Lạn Tương Như nhận thấy Tần Vương chỉ muốn ngọc chứ không có ý muốn đổi thành nên nghĩ kế đưa ngọc trả về cho Triệu thành công. Ý nói trả vật nguyên vẹn về lại cho chủ cũ.

Ở trên Phó Cảnh Việt có nói một câu ẩn ý, ngọc có thuộc về Triệu thật không, bởi trong cố sự này, viên ngọc cũng không phải nguồn gốc của Triệu. Viên ngọc truyền thuyết này có tên là Hòa Thị Bích, vốn được một người nước Sở tìm thấy trong núi sâu rồi dâng lên vua Sở từ thời Xuân Thu, sau đó qua thời gian bị lưu lạc rồi đột ngột xuất hiện ở kinh đô nước Triệu, được thái giám nước Triệu mua về. Vua Triệu biết được mới ám chỉ muốn thái giám dâng ngọc, thái giám không chịu, vua Triệu sai binh đến tận nhà cướp ngọc. Cho nên có thể nói vua Triệu cũng là cướp về, mà so sánh hài hước một tí thì thấy cách anh Uyên làm cũng gần giống cướp lắm, không sai =))

_buirambut___www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play