Khi Việt Từ đưa người đến, không biết người đại diện kia của Nguyên Tiếu đã đảo bao nhiêu vòng trước cửa sau, bình thường người này như gà mẹ suốt ngày léo nhéo, nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng, vừa thấy xe thể thao dừng lại đã nháy mắt tập trung vào Nguyên Tiếu ở ghế phó lái, "vèo" một cái vọt lên mở cửa xe, vừa hạ giọng vừa sốt ruột thúc giục: "Tổ tông của tôi ơi anh còn không nhanh lên, sắp không kịp rồi!"
Nguyên Tiếu thoáng nhìn Việt Từ, đeo kính râm lên che nửa khuôn mặt, đẩy Tạ Lũy ra xuống xe rồi cúi đầu bước vội vào hậu trường, bởi tin anh tới cứu sân khấu chưa bị truyền ra nên không có nhiều fans kéo đến bao vây, đường đi thông thuận thẳng đến mục tiêu, trước khi vào cửa còn dừng bước, quay đầu ra ý cho Việt Từ, bảo anh nhớ chờ mình ở sau sân khấu.
Tuy đây không phải show diễn cá nhân của anh, nhưng vẫn hy vọng có thể chia sẻ vinh quang này với bạn bè.
Việt Từ mỉm cười gật đầu, đợi đối phương cảm thấy mỹ mãn đi vào trong mất bóng rồi mới lái xe đến bãi đậu dưới hầm. Cũng may chiếc xe này mới mua, chưa từng bại lộ trước tầm mắt công chúng, chẳng ai đoán được là anh, chứ đừng nói liên tưởng đến Nguyên Tiếu.
Anh theo lối cũ về cửa sau, chỉ thấy Tạ Lũy đã đứng đó chờ, nhìn thấy anh thì nhất thời thả lỏng sắc mặt, cảm kích nói: "Hôm nay thật là nhờ thầy Việt vất vả trợ giúp, Nguyên Tiếu mới có thể tới kịp giờ, hiện tại anh ấy đã thay quần áo lên sân khấu rồi, lúc lên còn cố ý dặn tôi ra đón cậu vào." May cho anh là người không đi mất, nếu không rước được người vào cho tên kia, tổ tông đó lại chả lột da anh ra?
Việt Từ cười nhat, hơi hơi gật đầu: "Vậy thì phiền anh."
"Không, không việc gì." Tạ Lũy dẫn anh vào hậu trường, bởi trên hành lang có rất nhiều nhân viên công tác đang bận rộn nên cũng không dám nói quá tỉ mỉ, chỉ nói mù mờ: "Cả việc anh ấy đi đóng phim, tôi biết cũng là nhờ thầy Việt giúp anh ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý, chuyện này tôi và công ty đều vô cùng cảm kích cậu, sau này có việc gì cần cậu cứ việc nói, nếu có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ không chối từ."
"Không đến mức ấy." Thái độ nghiêm túc của anh ta khiến Việt Từ không biết nói gì: "Anh ấy có thể thoát khỏi là nhờ ý chí kiên định của bản thân, tôi chỉ ở sau lưng trợ giúp một chút, một chút công nhấc tay mà thôi, không to tát như anh nói."
Tạ Lũy lại nói: "Không, thầy Việt coi thường tác dụng của chính mình." Nói xong, thấy Việt Từ từ chối cho ý kiến, chỉ đành thở dài không nói nữa, ở chỗ này cũng không tiện nói thêm gì.
Trước cậu ấy, Liêu Thành Sổ không biết đã đeo bám Nguyên Tiếu bao lâu mà mãi chưa thành công. Nguyên Tiếu không phải không bằng lòng, cũng không phải có thành kiến với việc đóng vai giả gái, mà vì dưới bề ngoài lạnh lùng che giấu sự tự ti cực sâu, khiến anh ấy vừa khát vọng lại vừa khiếp đảm việc đóng phim.
Làm bạn nối khố lâu năm, đối với trạng thái đó của Nguyên Tiếu, Tạ Lũy không thể không lo lắng, nhiều lần anh định giúp đối phương thoát khỏi nhưng bất lực, vốn đã tuyệt vọng, không nghĩ tới giờ mới không bao lâu đã được Việt Từ dắt ra dễ dàng! Tuy quá trình có chút không bình thường, nhưng tốt xấu gì người cũng đã thoát ra, đây là bước nhảy vọt về chất lượng!
Do vé xem biểu diễn đã sớm không còn, Tạ Lũy cố ý nói với nhân viên công tác tìm một chỗ ngồi xem tốt nhất cho Việt Từ ở khu vực hậu trường, từ chỗ đó có thể thấy rõ ràng từng cử chỉ trên sân khấu, đến cả biểu cảm trên khuôn mặt ca sĩ cũng có thể bắt giữ được.
Việt Từ ngồi xuống, nghe được nhân viên công tác chưa biết chuyện bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: "Không phải nói khách mời là Thiệu Cầm à, sao giữa chừng lại đổi thành Nguyên Tiếu?"
Người bên cạnh vừa hướng đầu thăm dò phía trước, vừa giải thích cho cô: "Lúc Thiệu Cầm tới thì xảy ra tai nạn xe, cô vào mạng mà xem, lên cả trang nhất rồi."
Nhân viên hóa trang bừng bừng hứng thú lấy di động nói: "Nguyên Tiếu cũng tốt thật đấy, trước kia tôi không biết anh ấy lại có quan hệ tốt với Đan Tử Hành như vậy, còn có lòng đến làm khách mời cứu sân khấu, tổ hợp hai Thiên Vương thật là hiếm thấy, không ngờ có thể được chứng kiến cảnh đẹp này, tôi xem trên mạng vừa có tin nóng nói nhiều fans hai nhà đang kêu than không cướp được vé, chỗ ngồi dưới khán đài thật là có giá mà!"
"Nguyên Tiếu không đến không được ấy, vừa rồi Đan Tử Hành ở trong phòng hóa trang, cô không nghe thấy anh ấy ho khan à, giọng khàn cả đi, Nguyên Tiếu mà không đến anh ấy chỉ còn nước tiêm mũi khẩn cấp..."
"Khản nặng vậy á, anh ấy đang hát hoàn hảo đấy chứ, không nghe ra có bệnh cảm lắm?"
Có người thở dài: "Đó là vì có Nguyên Tiếu giúp anh ấy chống, cô nghe cẩn thận xem, lúc hai người đồng ca hầu như chỉ thấy tiếng Nguyên Tiếu, Đan Tử Hành mất tiếng đến nơi!"
Việt Từ cũng chú ý vấn đề này, theo làn nhạc chảy về đây, nếu miệt mài tìm tòi đằng sau âm thanh tuyệt vời như tiếng trời kia mà nói, gần như rất ít nghe được giọng Đan Tử Hành, đa số phần hát đều là từ khách mời đặc biệt Nguyên Tiếu, loại tình thế này giống như địa vị hai người đảo lộn, nhưng suy xét đến vấn đề cổ họng của Đan Tử Hành, mọi người đều rất ăn ý không chỉ rõ ra, bao gồm cả những khán giả trong khán đài, đều rất khoan dung không cố tình đào móc, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác gọi tên hai người, dành tặng sự ủng hộ lớn nhất.
Tiếng ca sĩ cất cao, không khí khán đài càng bùng nổ cao trào, Nguyên Tiếu mặc một bộ trang phục biểu diễn sequin* màu đỏ, phản xạ những ánh sáng rạng rỡ đầy màu sắc dưới bóng đèn sân khấu. Khác với vẻ mặt xa cách lãnh đạm thường ngày, khóe môi anh nở nụ cười hạnh phúc, toàn thân như một ngọn lửa nóng rực, đứng trên đài nâng tay nhấc chân đều mang sức quyến rũ khống chế toàn bộ khán trường, mỗi cử chỉ hành động đều khiến dưới đài hét chói tai.
Khi hát đến cuối bài "Người bạn", anh dừng bước ở trung tâm sân khấu, trong khoảnh khắc xoay người dường như cảm ứng được ánh mắt Việt Từ, quay đầu chớp chớp mắt phóng điện về phía anh, sau đó tiêu sái tung một nụ hôn gió về phía khán giả rồi đi vào sau màn trong tiếng thét vang lên liên tiếp.
Cùng rời sân khấu với anh, Đan Tử Hành vừa ra liền nhận ngay cốc nước ấm người đại diện đưa cho uống một ngụm cạn sạch, dù thế, tiếng ho khan vẫn phát ra không dứt, xem chừng bệnh không nhẹ, anh ta xoa xoa môi, tiến lên cảm ơn Nguyên Tiếu, hôm nay nếu không có Nguyên Tiếu đến giúp, anh đúng là không biết làm thế nào để sống sót qua show diễn này.
Nguyên Tiếu rời sân khấu đã lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm tột cùng, đối mặt với lời cảm ơn chân thành cũng vẫn bày ra bộ mặt đơ như cây cơ, nhìn giờ rồi hỏi: "Tiếp đó thì sao?"
Đan Tử Hành hắng giọng một cái, cười nói: "Còn nửa tiếng mà thôi, tôi không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt rồi." Nguyên Tiếu gật gật đầu, cũng không khách khí với anh ta, lấy di động thay quần áo, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, điệu bộ này khiến người xung quanh nhìn mà sửng sốt.
Người đại diện của Đan Tử Hành kinh ngạc ngây ra: "... Thế, thế là đi luôn?" Đã sớm nghe tiếng Nguyên Tiếu lạnh lùng không gần gũi người khác, hiện giờ chứng kiến đúng thật là không giống bình thường!
Không đợi Tạ Lũy nói, Đan Tử Hành đã lên tiếng mắng lại: "Không thì sao, gọi anh ta ở lại giúp tôi hát nốt nửa tiếng? Thực tình tôi cũng muốn, có điều chưa đến mức không biết xấu hổ như vậy."
Người đại diện nghẹn lại, thức thời ngậm miệng.
....
Tất nhiên Nguyên Tiếu không thèm để ý đến cái nhìn của người ngoài chút nào, anh thay quần áo xong thì chuẩn bị đi tìm Việt Từ, nhưng người mà lúc mới xuống đài còn nhìn thấy thì giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, anh không hiểu nhíu mày, đang định gọi điện thoại thì nhận được tin nhắn từ đối phương.
Việt Từ: "Hát hay lắm, tôi thấy anh xuống sân khấu nên không quấy rầy anh, người nhà tới đón, tôi về trước, có gì lên Wechat nói sau."
Nguyên Tiếu ngẩn ra, dừng ánh mắt ở hai chữ "người nhà", không hiểu sao đột nhiên nhớ tới lời Phó Cảnh Việt nói với Phương Tiếu, nhưng Việt Từ chưa từng nhắc tới đề tài này, nên anh cứ cho rằng Phó Cảnh Việt không vừa mắt mình mới cố tình bịa đặt, không ngờ Việt Từ lại có bạn gái thật.
Anh nắm chặt di động, không rõ tại sao đột nhiên cảm thấy có chút ức ức, nhấp nhấp môi, người đàn ông đổ cảm xúc này cho việc khó chịu vì bạn thân thoát FA bỏ lại mình mình làm cẩu độc thân, nhưng cặp chân dài lại không nghe lời lý chí tự chạy ra phía cửa hậu.
Anh không để ý tiếng Tạ Lũy gọi ầm ĩ đằng sau, vòng qua các nhân viên công tác, nhìn khắp xung quanh ngoài cửa, thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang đậu, cạnh xe có hai người đang đứng, bóng người đàn ông đưa lưng về phía anh không thể quen thuộc hơn, rõ ràng chính là Việt Từ mà vừa nãy còn đứng ở hậu trường nghe anh ca hát.
Mà lúc này, Việt Từ đang ôm eo một người đàn ông mặc Tây trang màu đen khác, ghé sát vào hôn hắn thân mật, tuy không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, nhưng từ các động tác nhỏ thì có thể thấy rõ niềm vui sướng. Anh hôn một cái chưa hài lòng, còn đáp lại bằng cách hôn cái thứ hai cái thứ ba như khiêu khích, sau đó lập tức bị người đàn ông kia kiềm hãm thân thể, kéo áp lại làm một nụ hôn sâu.
Nguyên Tiếu ngây người.
Anh cứ thế đứng đơ tại chỗ, nhìn hai người kia hôn xong rồi lên xe, sau đó cả người lẫn xe đều nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt.
"Nguyên Tiếu, Nguyên Tiếu, anh chạy nhanh thế làm gì, đằng sau có chó đuổi đâu!"
Tạ Lũy thở dốc đuổi theo, thấy Thiên Vương nhà mình đứng đơ trước cửa như đầu gỗ, anh bạo gan đẩy đối phương một cái, Nguyên Tiếu không phòng bị lảo đảo suýt ngã quỵ.
Tạ Lũy hoảng sợ, vội đỡ người đồng thời chủ động nhận lỗi: "Lỗi của tôi lỗi của tôi, nếu tôi biết anh không đề phòng thì sẽ không đẩy anh, tổ tông ơi anh đừng nóng nảy... Ô?"
Tạ Lũy vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Nguyên Tiếu nổi giận, lại hoàn toàn không nhận được hồi đáp như trong tưởng tượng, chỉ thấy người vẫn cứ đứng đấy không nhúc nhích, sắc mặt đông lại giống như bị phủ đầy bụi, con mắt trợn tròn khiến người có thể tưởng tượng được anh ta bị sốc đến mức nào.
"Anh thế này là... làm sao vậy?"
Tạ Lũy thấp thỏm hỏi, nhắc nhở nói: "Nguyên Tiếu, bất kể có chuyện gì thì chúng ta lên xe về trước hẵng nói, để lát nữa bị người bắt gặp thì muốn đi cũng không được."
Nguyên Tiếu cử động cái đầu cứng ngắc, gật gật một cách máy móc, chậm chạp theo anh về xe bảo mẫu*, xem ra đã hơi hoãn lại, nhưng trông bộ dạng vẫn có vẻ không thể chấp nhận hiện thực.
Tuy Tạ Lũy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sắc sảo đoán được có liên quan đến Việt Từ, bởi người có thể khiến Nguyên Tiếu thất thố như vậy cũng chỉ có vị đại thần ấy, anh vừa lái xe vừa tận tình khuyên nhủ, dọc đường nói mãi mới giúp Nguyên Tiếu khôi phục một chút tinh thần, thế là cảm thấy hết sức hài lòng.
Nguyên Tiếu kéo kéo môi, không để ý tới Tạ Lũy léo nhéo lải nhải giống hệt đàn bà thời mãn kinh, anh hít sâu một hơi cố hồi phục tâm tình, sau đó làm như không có việc gì gửi một tin nhắn cho Việt Từ.
Nguyên Tiếu: "Tôi thấy hai người các cậu lên xe, người bên cạnh là bạn gái của cậu à, sao lại mặc đồ Tây thế, cô ấy cũng có sở thích mặc đồ trái giới tính sao?"
Thích mặc đồ trái giới tính?
Đúng rồi, nhất định là thích mặc đồ trái giới, bạn gái Việt Từ hẳn là thích mặc đồ trái giới, hơn nữa hình thể cao lớn hơn con gái bình thường, giả trang nam rất thuận buồm xuôi gió, thế nên mới xuất hiện cảnh tượng như vừa rồi, đột ngột nhìn thoáng qua thì rất giống hai người đàn ông đang hôn nhau, nhưng nếu anh nhìn từ đằng trước thì nhất định sẽ phát hiện đó là một cô gái giả trai.
Thảo nào Việt Từ dễ tiếp thu việc anh giả gái như thế, hóa ra là vì đã có bạn gái cũng thích giả trai rồi, nghĩ nghĩ thấy khớp lập tức ngộ ra, Nguyên Tiếu không khỏi cảm khái, cậu bạn này của anh thật không phải người thường, thằng bạn thân thích giả con gái, cô bạn gái lại thích giả con trai, nếu là người khác đã sớm sợ chết khiếp, nhưng năng lực thừa nhận tâm lý của Việt Từ mạnh vô cùng, không chỉ không giật mình mà còn có thể thản nhiên đối mặt.
Ngay khi anh vừa dùng các lý lẽ logic đó thuyết phục hoàn toàn bản thân, chợt nghe tiếng di động rung lên, Nguyên Tiếu không kịp phòng cúi đầu nhìn, trên màn hình khóa hiện ngay tin hồi đáp của Việt Từ.
Việt Từ: "Không phải bạn gái, đó là bạn trai tôi, man, đàn ông chuẩn không cần chỉnh."
Nguyên Tiếu: "..."
Ném di động xuống đất, anh phát điên ôm đầu hận không thể cứ thế đâm cột chết cho xong.
Tạ Lũy bị anh làm hoảng sợ, lập tức giẫm chân phanh, ân cần hỏi: "Nguyên Tiếu anh sao thế? Này là làm sao vậy?"
Nguyên Tiếu: "..."
"Sao thế, đang hỏi anh đấy, anh đừng dọa tôi, sao lại hất di động xuống..."
Nguyên Tiếu ấn chặt cái tay định mò di động của anh ta, nhặt bỏ luôn vào túi áo, sắc mặt bình thản, giọng lạnh nhạt: "Đau mặt."
Đau mặt chứ còn gì nữa!
Anh nhớ chính mình từng ngang nhiên nói với Việt Từ: Cậu chính là trai thẳng, giả gay làm gì, gay không giống cậu!
Anh nhớ chính mình từng nghiêm trang thẳng thắn nói với Việt Từ: Tôi ghê sợ gay!
Anh nhớ chính mình từng hâm hâm dở dở nói với Việt Từ: Cậu đã đến gay bar bao giờ chưa, mấy chỗ đó rất loạn, kinh lắm!
Anh lại nhớ tới những fans hâm mộ từng tuyên bố thần tượng nhà mình là gay ở trên mạng, rằng đạo diễn nọ, minh tinh kia đều là hậu cung của cậu ấy. Chơi nửa ngày mới biết hóa ra không phải chơi trội, cũng không phải do hủ nữ ship couple, mà Việt Từ cậu ta chính là một gay thật sự, một gay chuẩn chuẩn chỉnh chỉnh đã ngang nhiên come out hết sức vô tư từ tận tám trăm năm trước!
Nguyên Tiếu vỡ hết tam quan, mặt cũng bị chính mình vả sưng lên, chỉ có thể gắng gượng duy trì bộ mặt lạnh lẽo vô tình, kỳ thật bị người đại diện đưa về nhà trong vô tri vô giác, sau đó bước vào cổng trong ánh mắt lo lắng của đối phương, đóng cổng "kịch" một cái ngăn tầm mắt đối phương, lại vô tri vô giác bước lên cầu thang, tiến vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại, tự quăng mình vào giường hòng dùng giấc ngủ trốn tránh hiện thực.
Anh cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng hôm nay dù là cơ thể hay tinh thần đều quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt đã thiếp đi, sau đó... bị cơn mộng xuân đầu tiên sau hai mươi bảy hai mươi tám năm của chính mình đánh thức.
Nguyên Tiếu bừng tỉnh mộng, thở hổn hển chưa hoàn hồn, theo bản năng nắm chặt ga giường, nhớ lại gương mặt nhiễm đầy tình dục trông đến yêu dã trong mơ kia, toàn thân gần như sụp đổ!
Cái đờ mờ nhà nó chứ, anh thế mà lại mơ thấy bản thân đè cậu bạn tốt của chính mình!
*Chú thích:
Trang phục Sequin: Sequin là những mảnh lấp lánh nhỏ được dùng để đính trên quần áo, vải vóc, thường có hình tròn, đa sắc và được làm từ nhiều loại chất liệu như kim loại, đá quý,..., nhựa. Người ta có thể dát những mảnh lấp lánh này phủ kín trang phục, vật dụng hoặc chỉ đính lên một vài chỗ để làm điểm nhấn. Những mảnh này phản xạ ánh sáng và luôn lấp lánh rất lóa mắt, khiến người mặc trở nên đặc biệt nổi trội. (Ảnh minh họa dưới)
Xe bảo mẫu: hay có thể gọi là xe Nanny, thuộc dạng xe gia đình có thể chứa nhiều người, thường hơn bảy chỗ ngồi. Chiếc xe này giúp các ngôi sao có thể thuận tiện làm nhiều việc trong đó như trang điểm, nghỉ ngơi, ăn uống, thay quần áo... trong hành trình làm việc bận rộn của họ, gần như cung cấp hết các hoạt động cần thiết hàng ngày của nghệ sĩ, vì thế chúng được gọi là xe Nanny/xe bảo mẫu.
**Tớ đang sửa sang wordpress và chuẩn bị post truyện lên đó nữa, đăng cả hai bên, tớ muốn tham khảo một chút là các bạn có hay vào wordpress đọc không, và trong những bạn đang theo dõi truyện, có bạn nào không vào được wordpress hoặc gặp khó khăn trong việc vào wordpress không? Các bạn cho tớ biết với nhé! Cảm ơn nhiều! :D
_buirambut_)