Phó gia.

"Chú ba, chú chơi chiêu này cũng quá hiểm." Phó Bồi Diệp đi qua đi lại quanh thư phòng, mỗi phút trôi qua, trên mặt hắn lại không khỏi lộ thêm nôn nóng, sự tin tưởng ban đầu đã bị hao mòn gần hết. Hắn nhìn thoáng qua Phó Bồi Uyên đang mân mê ngọc ban chỉ một cách bình tĩnh, thở dài hỏi: "Nhỡ đâu chọc giận bên kia thì sẽ thành địch của gia tộc Knox thật, chúng ta làm thế nào kinh doanh ở nước ngoài?"

Đặc trợ Đoạn đứng cung kính một bên, thấy Phó Bồi Diệp xoay chuyển loạn xạ như kiến bò chảo nóng, nhịn không được nhíu mày: "Nhị gia, sự việc không hỏng như ngài nghĩ, huống hồ một khi Tam gia đã mở miệng thì nhất định đã có nắm chắc, ngài yên tâm một chú chớ nóng."

Cũng không phải bản thân anh đã nhận ra điều gì, mà chỉ vì đi theo làm việc bên cạnh Tam gia được độ vài năm, hoàn toàn tin phục năng lực boss nhà mình, có thể xưng là sai gì làm nấy, không chút nghi ngờ, trăm phần trăm mù quáng nghe theo.

Phó Bồi Diệp vẫn không yên tâm. Đó cũng là tự nhiên, hắn ở nước ngoài nhiều năm có thể nói là hiểu biết về gia tộc Knox sâu vô cùng, một khi chọc giận Mafia, vậy gặp tai ương đầu tiên sẽ chính là sản nghiệp ở nước ngoài của hắn, điều này bảo sao hắn có thể bình tĩnh? Tha cho Phó Bồi Thiên thì đúng là quá mức nghẹn uất, nhưng xử lý lại sợ ném chuột vỡ đồ, loại chuyện phải trái đều khó này thật sự rất khảo nghiệm thần kinh của hắn.

Không để ý đến đặc trợ Đoạn chỉ biết mù quáng theo Tam gia, hắn dừng bước gần Phó Bồi Uyên, kéo ghế dựa ngồi xuống, nôn nóng gõ gõ bàn hỏi: "Chú ba, nếu chú có nắm chắc trong lòng thì hãy nói với tôi. Rốt cục chú nghĩ như thế nào?"

Phó Bồi Uyên trấn định như cũ, người đàn ông dừng động tác mân mê ngọc ban chỉ, ngữ khí thản nhiên: "Đừng tự loạn đầu trận tuyến, bình tĩnh ngẫm lại xem, sự việc không phức tạp như anh tưởng."

"Chú ba ơi, anh hai chú nào còn bình tĩnh được?" Hắn kéo dài giọng oán giận, khi người đàn ông ném qua ánh mắt lạnh lùng mới hơi hơi thu liễm, nói: "Tôi căn bản không thể nghĩ ra lý do chú làm như thế, chú cũng đừng gây khó dễ tôi, anh chú thích hợp giúp chú chiến đấu anh dũng, nhưng dù là quân xung phong thì chú cũng phải trấn an quân tâm chứ có phải không?"

Phó Bồi Uyên bị hắn làm phiền, giải thích: "Anh ngẫm lại, nếu hắn thật sự được gia tộc Knox trọng dụng, vậy tại sao lần này về nước lại chỉ mang theo dăm ba con mèo nhỏ, mà không phải mang theo thế lực của mình trở về đánh phá rửa nhục? Bởi vì sự tồn tại của hắn đối với gia tôc Knox cũng không quan trọng như anh tưởng, nên mới không có thế lực có thể chống lại ta.

Tôi biết anh định nói gì, nếu đã vậy thì vì sao Clare còn muốn chuộc người lại với thái độ kiên định như thế, rõ ràng hắn còn giá trị lợi dụng, giá trị này chính là lý do khiến hắn về nước, nên hắn cần phải mạo hiểm trở về để hoàn thành nhiệm vụ Knox giao. Nhiệm vụ mà gia tộc Knox yêu cầu hắn hoàn thành, là lý do hắn không thể không về nước, cũng là chỗ dựa giúp hắn bảo toàn tính mạng sau khi bị bắt."

Phó Bồi Diệp nháy mắt thông suốt hết thảy, vỗ bàn cái rầm, nói: "Thế nên chú muốn phá vỡ chỗ dựa của hắn?"

Cùng lúc đó, đặc trợ Đoạn cũng nhận được hồi đáp từ gia tộc Knox, anh nhanh chóng ngẩng đầu nói: "Tam gia, họ đồng ý rồi, thủ lĩnh Knox muốn đích thân nói chuyện với ngài!"

....

Sau một hồi tạp âm rè rè, màn hình notebook kết nối thành công cuộc gọi video đến từ nước Y, Phó Bồi Uyên nhìn vào, thấy phó lãnh đạo gia tộc Knox là Clare đẩy xe lăn về phía camera, người đàn ông trên xe lăn có một gương mặt hung ác nham hiểm mà đẹp đẽ yêu dị, thân thể mảnh khảnh mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng thuần, bọc hết cả người từ cổ xuống vòng eo, không lộ nửa tấc da thịt.

Hai tay hắn đặt lên đùi, dáng ngồi ưu nhã, mỗi một cử chỉ đều mang phong phạm quý tộc hoàng thất Châu Âu, hình dung một Giáo phụ Mafia theo kiểu đó có lẽ có chút hoang đường, nhưng trên phương diện lễ nghi, vị quân chủ bóng tối trong truyền thuyết này khéo léo không thể bắt bẻ. Trong lúc Phó Bồi Uyên đánh giá đối phương, người đàn ông nọ cũng đang xem hắn, đôi mắt xanh thẳm phiếm ánh sáng lạnh, mang ý tìm tòi nghiên cứu kỹ càng, cứ như máy móc tinh vi muốn nhìn thấu toàn bộ con người hắn, giọng nói trầm khàn chầm chậm vang lên: "Phó gia chủ còn trẻ tuổi hơn ta nghĩ."

Dây thanh quản của hắn đã bị hỏng vài năm trước, giọng khàn nghe như tiếng phì phì của loài rắn, âm lãnh đáng sợ.

Phó Bồi Uyên không hề chịu ảnh hưởng, hắn ngồi trên ghế sô pha, tư thế vắt chéo chân thanh nhàn, hơi gật gật đầu với đối phương, giọng trầm thấp bình đạm: "Ngài Knox, nghe tiếng đã lâu."

Trong khi hai vị thủ lĩnh gia tộc gặp mặt, thân là cấp dưới, Clare đứng sau xe lăn không có tư cách nói chen vào, nhưng cũng không có nghĩa hắn đứng nhàn rỗi. Vào lúc mở video, hắn cũng âm thầm đánh giá Phó Bồi Uyên phía đối diện. Trước ngày hôm nay, hắn vốn khinh thường cái gọi là tài phiệt nước Hoa, mặc dù sản nghiệp Phó gia mở rộng đến tận nước ngoài, thanh danh trên trường quốc tế cũng hiển hách, nhưng với những người liếm máu ở lưỡi đao như bọn hắn, khi đối mặt với tay thương nhân trói gà không chặt, thì luôn mang theo cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt.

Xem đi, có tiền nhiều đến mấy, quyền chức to đến mấy, khi nòng súng lạnh băng để ở trước trán, đối mặt với sự uy hiếp tính mạng, cũng đều sẽ sợ đến run rẩy quỳ xuống xin tha!

Nhưng tâm thế như vậy, lại lần lượt bị phá vỡ trước mặt người này. Đầu tiên là bị một đòn ra oai phủ đầu trong điện thoại, khi hắn không cam lòng bẩm báo lại với Giáo phụ, đối phương chỉ hơi trầm ngâm rồi đồng ý gặp mặt, hắn cũng có cơ hội theo sau nhìn tận mắt cái tên thương nhân khẩu khí cuồng vọng kia, nhưng chưa từng nghĩ tới vừa thấy mặt, khí thế lãnh đạo quanh thân đối phương đã không thua kém giáo phụ chút nào, hai người cách màn hình đối đáp qua lại, hoàn toàn có thể xưng là thế lực ngang nhau.

Clare thu lại ánh mắt khinh thị, thậm chí còn nổi lên vài phần tôn kính, Phó Tam gia này đúng là không giống người thường.

Đang nghĩ, hắn chợt nghe tiếng giáo phụ cười khẽ, chất giọng thong thả lạnh lẽo, đem tới cảm giác rét run làm người hít thở không thông: "Cậu to gan thật, gia tộc Knox muốn người, còn chưa có kẻ nào dám ra sức khước từ như vậy."

Một giây trước còn đang nhẹ nhàng trò chuyện, một giây sau đã kéo lên sát khí dày đặc, chỉ cần hơi vô ý là sẽ dẫn tới họa sát thân, kẻ lãnh đạo hỉ giận vô thường, điều này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Dexter.Knox.

Phó Bồi Uyên không đổi sắc mặt, không kinh hoàng chút nào khi hắn chuyển biến thái độ, con ngươi đen thâm trầm khó lường, giọng hạ thấp nói không nhanh không chậm: "Ngài Knox, chúng ta có thể làm một giao dịch, thứ ngài muốn có từ Phó Bồi Thiên, tôi có thể cung cấp cho ngài, tôi chỉ yêu cầu thù lao là từ nay về sau gia tộc Knox không còn liên quan tới hắn, ân oán lúc trước cứ thế xóa bỏ."

Đây là cái giao dịch gì? Sao hắn biết bọn họ yêu cầu Phó Bồi Thiên làm gì?

Clare cả kinh, trong mắt đã toát ra sự ngoan độc, hắn đoán Phó Bồi Thiên bị tra tấn bức cung đã khai hết toàn bộ, hành trình cũng như mục đích chuyến này của bọn họ chắc chắn đều đã bị đối phương khống chế, nếu đúng thế, để phòng ngừa bị rơi vào cục diện bị động, hắn phải ra tay trước tiên!

Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị phát lệnh cho cấp dưới, lại thấy ngài Knox nhẹ nhàng khoát tay với mình, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Clare cứng đờ người, lần thứ hai ngoan ngoãn lùi về sau xe lăn.

Phó Bồi Uyên cũng nhìn thấy màn vừa rồi, nhưng không nói gì, chỉ nghe tiếng nói âm lãnh truyền từ loa notebook tới: "Có ý tứ, gia chủ Phó gia thật đủ tư cách làm thương nhân, lúc này rồi mà vẫn không quên việc buôn bán, vậy cậu đoán thử ta muốn lấy gì từ trong tay anh trai cậu?"

Phó Bồi Uyên cười nhạt, nhưng không đoán theo lời hắn, mà nói: "Không cần thiết, tôi cũng không thích nghiền ngẫm mong muốn của người khác, ngài Knox cần gì cứ trực tiếp nói ra, hoặc tôi có thể lui một bước, chờ ngài suy xét rồi lại cho tôi câu trả lời thuyết phục, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công."

Thái độ hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa lễ phép tôn trọng thể diện đối phương, lại vừa giữ được kiêu ngạo và tự tôn của người lãnh đạo tập đoàn tài phiệt, phần khí độ và tố chất tâm lý đó đến cả Clare cũng hiếm gặp, khiến ánh mắt ngài Knox không khỏi sáng ngời.

Càng như thế, hắn càng muốn tiếp tục thăm dò.

Ngài Knox híp con mắt lam, dựa người vào xe lăn, giọng âm lãnh: "Nếu ta cố tình muốn lấy Phó Bồi Thiên về thì sao?"

Nói là thăm dò, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc, nếu đối phương đáp không tốt thì có khả năng sẽ tùy thời trở thành sự thật.

Phó Bồi Uyên lộ vẻ thản nhiên, giọng điệu không đổi: "Vậy thật xin lỗi, giao dịch không có cách nào đạt thành tôi cũng rất tiếc nuối, hy vọng ngày sau chúng ta còn cơ hội hợp tác."

Ngụ ý, dứt khoát không nhường, dứt khoát không chắp tay dâng Phó Bồi Thiên.

"Nói vậy..." Ngài Knox nghiêng người về phía trước, đôi mắt lóe sáng như rắn độc, nói: "Xem ra Phó gia không ngại đối địch với gia tộc Knox."

Phó Bồi Uyên gõ ngọc ban chỉ trong tay lên bàn trà phát ra tiếng vang thanh thúy, người đàn ông hơi câu môi, nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào, giọng hắn lạnh mà sắc, khí thế áp bách còn khủng bố hơn cả khi ngài Knox động sát khí:

"Ngài Knox không cần phải dò xét, tôi không có khả năng tha cho Phó Bồi Thiên, dù đối địch với gia tộc Knox thì sao chứ, có lẽ đúng như lời ông, Mafia nước Y có thể muốn làm gì thì làm ở Châu Âu, nhưng không có nghĩa ông có thể vươn tay đến các châu lục khác. Đúng là gia tộc Knox rất lớn mạnh, nhưng đó cũng chỉ là tại vùng đất Châu Âu thôi không phải sao? Tuy Phó gia chỉ là thương nhân, nhưng vừa hay đặc biệt nhiều tiền, nếu thật quyết ăn thua đủ thì hươu chết về tay ai còn chưa biết."

Từ lúc bọn họ chuẩn bị buông lời công kích, Phó Bồi Diệp đứng một bên trong thư phòng đã không ngừng nháy mắt ra hiệu, ý bảo hắn đừng tiếp tục chọc giận ngài Knox, thế nhưng Phó Bồi Uyên cứ như không hề nhận thấy, cứ bật lại từng câu từng chữ tràn đầy khí thế, lời lẽ tuyệt không chừa đường sống, nghe mà Phó Bồi Diệp đổ đầy đầu mồ hôi lạnh.

Mà Clare phía sau xe lăn, cũng bị phen đối đáp không nể mặt này làm cả kinh đến rơi cằm, hắn trợn mắt nhìn người đàn ông trong video, hít một hơi khí lạnh rõ to, thật là bao nhiêu năm rồi chưa thấy kẻ nào to gan lớn mật như thế, rốt cục hắn có biết bản thân đang nói chuyện với ai hay không!

Ngoài ý muốn là, hai người lạnh lùng đối diện nhau vài giây, ngài Knox thế mà lại bật cười trước tiên, đã vậy còn là tiếng cười vui sướng. Hắn điều chỉnh tư thế, hưng trí dào dạt nhìn người đàn ông mặt mày nghiêm nghị trong video, ánh nhìn chứa sự vừa lòng và tán thưởng, hắn nói: "Khá lắm, rất khá, ngài Phó, cậu còn ưu tú hơn ta đoán, nếu không phải không hợp thời cơ, ta rất muốn gặp mặt nói chuyện phiếm với cậu, ta nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau nhiều đấy, có thể làm bạn bè thật sự."

Đã lâu lắm rồi hắn không có loại cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ như thế này, Phó Bồi Uyên nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, nhưng chỉ riêng phần tâm trí này cùng việc có thể so khí thế ngang bằng với hắn, đã đủ khiến hắn thấy thích mà khen ngợi. Chính nhờ điểm này, mà ngay cả ác cảm sinh ra từ sự tức giận với thằng con nuôi Phó Tấn của hắn cũng biến mất gần như không còn, Phó Bồi Uyên là Phó Bồi Uyên, Phó Tấn là Phó Tấn, hiện tại hắn hoàn toàn có thể phân tách rõ hai người.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Knox, hoàn toàn không dự liệu được ngay dưới tình huống giương cung bạt kiếm sắp sửa không chết không ngừng, đối phương đột nhiên chuyển tính, lần thứ hai thay đổi cục diện?

Phó Bồi Diệp nhìn vị giáo phụ Mafia bệnh thần kinh hỉ nộ vô thường làm người ta ngẫm không thấu kia, khóe miệng giật giật, vừa sợ hãi lại vừa muốn mắng người, sắp bị dọa thành bệnh tim rồi đấy!

Duy chỉ có Phó Bồi Uyên là không hề ngoài ý muốn khi đối phương chuyển biến thái độ, thậm chí còn không đổi sắc mặt ung dung cười nhạt: "Một khi đã như vậy, chúng ta hãy hợp tác vui vẻ, ngài Knox."

Hiện tại Knox đang chống cằm nhìn, nói rất là thân mật: "Cậu có thể gọi ta là Dexter, nội dung hợp tác thì chờ thời cơ thỏa đáng, ta sẽ bảo Clare truyền đạt qua đó. Ngoài ra, đợi khi nào ta làm xong chuyện đang bận, ta nghĩ ta sẽ dành thời gian đến nước Hoa một chuyến, đích thân thăm hỏi cậu."

Một giây trước còn lộ sát khí, bây giờ lại hữu hảo nói muốn kết giao bạn bè, mấy người đứng xem run hết da đầu, không tin nổi lời hắn nói có mầy phần chân thực.

Clare há miệng, do dự nhưng chưa mở miệng, hắn rất tinh tường tính cách hỉ nộ vô thường của giáo phụ nhà mình, thực tình không ngạc nhiên đối với chuyện này, nhưng giáo phụ vậy mà lại chủ động nói làm bạn với phía đối diện, điều này rất hiếm thấy, hiếm đến đủ để thấy kinh khủng.

Dựa theo hắn biết, có thể khiến giáo phụ để mắt gọi là bạn, từ trước đến nay chỉ cần đếm trên đầu ngón tay, mà còn đều là nhóm thủ lĩnh địa vị tương đồng, hiện giờ giáo phụ coi trọng tên Phó Bồi Uyên này như vậy, là do cảm thấy tương lai hắn sẽ đạt thành tựu không thấp hơn thế sao?

Nghĩ vậy, hắn dời mắt nhìn gia chủ Phó gia kia, đối phương vẫn một bộ không quan tâm thắng thua, bất kể ngài Knox có thái độ gì cũng không thể khiến người này thất thố, lúc này hắn cũng chỉ nhếch môi, biết nghe lời đáp: "Dexter, nếu ông có lòng muốn đến nước Hoa, tôi tất sẽ chào mừng ông đến."

Đợi sau khi kết thúc cuộc gọi video, Clare đóng máy tính, nhìn boss nhà mình chần chừ mở miệng: "Giáo phụ, Phó Bồi Uyên này chính là người cùng một nhà với Phó Tấn..."

Những việc bẩn tưởi Phó Tấn làm với tiểu thiếu gia, ngài Knox hẳn biết rõ ràng.

"Ta biết." Ngài Knox khó được có tâm tình tốt giải thích cho hắn: "Phó Bồi Uyên này không tồi, lúc đầu đúng là ta có vì Phó Tấn mà giận hắn, nhưng hắn thật sự quá mức ưu tú khiến ta rất thích. Phó Tấn là Phó Tấn, Phó Bồi Uyên là Phó Bồi Uyên. Các cậu cứ tiếp tục chèn ép cho công ty gã phá sản, hủy diệt hoàn toàn không cần dừng tay, ta vẫn có thể tiếp tục kết bạn với Phó Bồi Uyên, hai bên không xung đột."

Clare: ... Một bên ngài chèn ép con hắn, một bên kết bạn với hắn, việc này không xung đột thật ư?

Nhưng cổ họng hắn giật giật, cuối cùng vẫn không dám kêu ra.

Ngài Knox nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Đúng rồi, từ sau khi Thỏ Miên Man tách khỏi Phó Tấn, đã có người yêu mới nào chưa?"

Clare: "Không có người yêu cố định, nhưng theo tôi điều tra, bên cạnh tiểu thiếu gia không thiếu cả trai lẫn gái, từ đạo diễn tài hoa, diễn viên trong giới cho đến các loại hình mỹ nữ khác nhau ở ngoài giới, bạn tình bên cạnh cậu ấy gần như không ngày nào giống ngày nào."

Knox gật gật đầu, vừa lòng nói: "Khá lắm, đúng là con ta, giống ta lúc còn trẻ."

Mà giờ khắc này, Việt Từ, người bị Clare gọi là bạn tình không ngày nào giống ngày nào, đang dẫn cô người yêu Phương Tiếu biến thân mỗi ngày kia đi chơi, nhân tiện còn phải tiếp ánh mắt khiển trách của cháu trai lớn: Sao lại đã đổi một đứa con gái khác?

Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo

(Con rể gặp bố vợ buồn cười vờ nhờ =))

_buirambut)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play