"Trương tổng, nếu không còn việc gì, có lẽ hợp đồng này thông qua."
Vương Y Dạ hăng hái muốn làm cho xong bản hợp đồng này, tránh cho Liễu Hạ Vũ phải đợi quá lâu. Trương Đình Ngữ một nửa tâm tư đặt vào hợp đồng, nửa kia lại lởn vởn bên Liễu Hạ Vũ. Không rõ đây gọi là cảm giác gì nhưng khiến Trương tổng rất muốn nhìn kĩ gương mặt Liễu cảnh quan.
"Ah...Được rồi. Tôi sẽ về thảo lại lần nữa hoàn chỉnh, sau đó đem đến đây."
Trương Đình Ngữ giật mình tỉnh ra. Cuối cùng đến lúc cáo từ vẫn không thể thôi để tâm đến cô gái tóc ngắn ngồi đằng xa. Nàng dừng lại ngoài cửa một hồi lâu.
Liễu Hạ Vũ chớp mắt thấy khách đã đi mất, đang buồn chán đột nhiên hứng trí hẳn lên chạy đến tóm Vương Y Dạ đem vào trong lòng.
"Ah...Vũ... Em làm gì thế?"
Vương Y Dạ bị dọa suýt ngất, tên hỗn đản này gần đây thật ngông cuồng mà, cả gan chọc ghẹo nàng suốt ngày.
"Nhớ chị, nhớ chị muốn chết ahhh."
Liễu cảnh quan được gọi là thê nô đích thực, đầu tựa vào vai Vương tiểu thư cọ cựa không yên. Nhưng bất ngờ thay, Vương Y Dạ không bài trừ, còn sủng nịch vuốt lưng lão công mấy cái.
"Hôm nay làm mệt không?"
"Không mệt, thấy chị liền không mệt."
Vương Y Dạ rút ra chiếc khăn tay lau mồ hôi trên mặt Liễu Hạ Vũ. Động tác ôn nhu vạn trượng khiến tên thê nô chỉ biết nhăn răng hưởng thụ. Liễu Hạ Vũ đột nhiên cười âm hiểm một cái, liền tiến đến hôn môi Vương lão bà mãnh liệt.
"Nhớ chết em...Nhớ môi chị...Nhớ cả... hắc hắc"
"Liễu Hạ Vũ! Em đứng đắn coi!"
Tuy Vương tiểu thư nạt nộ tiểu thê nô là vậy, nhưng mặt nàng đã đỏ đến mang tai rồi.
"Chị là lão bà em mà..."
"Đừng học theo tên họ Tiêu..."
"Ah...ngao~"
Trương Đình Ngữ đứng ngoài cửa phải nói đã nghe muốn hết câu chuyện. Nàng không nói tiếng nào, quay lưng bỏ đi.
----
"Trương tổng, chúng ta tiếp theo đi đâu?"
Vị trợ lí bên cạnh Trương Đình Ngữ đang mang xấp tài liệu nặng trịch đứng cung kính một bên hỏi. Khi thấy nét mặt kì lạ của tổng tài nhà mình thì liền ngẩn ra.
"Trợ lí Tô, giúp tôi điều tra một người."
Trương Đình Ngữ vừa ngồi vào xe thì đã không yên lòng lên tiếng. Nàng có dự cảm nhất định phải làm điều này.
"Ai ạ?"
Trợ lí Tô mặc dù cũng hơi nghi hoặc vì mấy năm nay chưa hề thấy Trương tổng mảy may tò mò về bất kì ai nhưng vẫn một lòng trung thành. Trương Đình Ngữ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng phát ra thanh âm lãnh mạc.
"Liễu Hạ Vũ."
--------
"Liễu tỷ! Phía trước hình như có chuyện gì đó!"
Liễu cảnh quan đang miệng ngậm miếng bánh mì nóng mà Vương Y Dạ chuẩn bị cho nàng thì đồng nghiệp đã kéo tay chạy qua chỗ đám đông đang bu lại. Chuyện là nàng được một vụ án ở khu mua sắm này, hôm nay chính là cùng đồng nghiệp đi tuần tra tình hình một chút. Vừa đến đã thấy một tên ăn mặc lôi thôi chạy rất nhanh, trên tay còn mang theo cái túi đắt tiền bộ dáng chật vật.
"Cướp!!!!"
Liễu Hạ Vũ phun một cái miếng bánh mì liền bay ra khỏi miệng, lập tức ba chân bốn cẳng đuổi theo tên bị gọi ăn cướp. Do là hình cảnh được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa thể lực của Liễu Hạ Vũ là phi thường tốt, cho nên vòng qua mấy cầu thang và 2 tầng là đã tóm được tên lưu manh.
"Cảnh sát đây! Mau đầu hàng đi."
Liễu Hạ Vũ thoăn thoắt lôi ra cái còng rồi đè hắn xuống đất khống chế. Tất cả chỉ diễn ra trong 5s ngắn ngủi. Không thể phủ nhận Liễu cảnh quan là một trong những cảnh quan ưu tú nhất trong ngành.
Khi bảo an và người bị hại chạy đến, tên lưu manh đã bị còng vào lan can dọc lối đi không thể thoát được,miệng còn không ngừng mắng chửi từ ngữ tục tĩu.
"Túi này..."
Liễu Hạ Vũ cầm túi xách nhưng lại không biết chủ nhân nó là ai. Do vậy cũng vô cùng khó xử tìm kiếm.
"Là của tôi."
Giọng nói trong trẻo vang lên giữa đám đông khiến lực chú ý của Liễu cảnh quan hoàn toàn bị thu hút. Một nữ nhân bước ra với thân váy công sở ôm sát thực mê người, nàng mỉm cười ôn nhu một cái, liền gật đầu chào.
"Chào Liễu cảnh quan."
"Ah...Cô là...Trương tổng?"
Liễu cảnh quan nhớ mấy ngày trước lúc tiến vào phòng của Vương Y Dạ liền bị nàng liếc xéo hung hăng vì đang có khách... Mà nhớ không lầm thì đây chính là vị khách đó mà... Lần trước không có cơ hội ngắm thật kĩ gương mặt này nên không để ý vị Trương tổng này thật làm cho người ta có cảm giác thân quen thoải mái, hơn nữa ngũ quan cũng công khí vạn phần khiến Liễu cảnh quan thơ thẩn nửa ngày, cuối cùng bị nàng lên tiếng trước phá vỡ không khí ngưng trọng
"Là tôi. Cảm ơn cô rất nhiều."
"Ah... Không có gì. Trách nhiệm của tôi mà!"
Liễu Hạ Vũ rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, nở một nụ cười ưu tú hướng Trương Đình Ngữ. Bảo an và đồng nghiệp nàng chịu trách nhiệm mang tên lưu manh về đồn để xử lí, bản thân Liễu Hạ Vũ lại bị Trương Đình Ngữ gĩư lại mời cơm với lí do trả ơn. Liễu cảnh quan không thể từ chối nổi khi nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của người kia nên cũng đành chấp nhận.
"Xem ra sở thích không mấy thay đổi."
Trương Đình Ngữ nhìn một bàn thức ăn được Liễu Hạ Vũ gọi lên không khỏi cười nhẹ một cái, lại tiếp tục đưa cặp mắt sủng nịch về phía Liễu Hạ Vũ. Chỉ đáng thương cho tên thê nô họ Liễu, chỉ một bữa ăn thôi mà bị nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối khiến sống lưng cũng lạnh, dù có là sơn hào hải vị cũng biến thành sáp không nuốt trôi.
"Trương...Trương tổng... Cô không ăn sao?"
Liễu Hạ Vũ làm liều lên tiếng muốn phá vỡ không khí quỷ dị này, không ngờ Trương Đình Ngữ lại thản nhiên trả lời khiến Liễu cảnh quan chỉ muốn giơ tay tát vào mồm ngay lập tức.
"Không sao, tôi muốn nhìn Liễu cảnh quan ăn hơn. Trông thật ngon miệng!"
"Ah...ha...ha..."
Liễu cảnh quan cười không ra nước mắt nữa. Bây giờ nếu nhắm mắt lại rồi mở ra có thể thoát khỏi đây, nàng nguyện ý đánh đổi tiền lương tháng này. À mà không được, không đưa tiền cho lão bà sẽ bị nghi ngờ đi bao nuôi tiểu tiện nhân. Cùng lắm là đổi mấy bữa ngon trong tháng! Hảo!
Nhưng sự thực lại không như mơ... Trương Đình Ngữ sau bữa ăn trưa lại kéo Liễu Hạ Vũ đi vòng vòng khu mua sắm, còn mua cho nàng một cây kem hai màu...Má ơi! Còn cái gì nhục nhã hơn khi một đội trưởng tổ trọng án đi nhong nhong trong khu mua sắm, lại còn ăn kem hai màu...
"Xem cô kìa, ăn dính ra hết cả hai bên miệng."
Trương Đình Ngữ rất nhanh rút ra chiếc khăn tay lau miệng cho Liễu Hạ Vũ...Một cảm giác ấm áp liền tràn đến trong lòng, nhưng nàng có thể cảm nhận được thực lạ, không giống cảm giác bình thường với lão bà đại nhân, mà mang tư vị... giống như với người chị lớn trong nhà.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay là ngày nhọ của Liễu cảnh quan khi đột nhiên phía sau lại tràn đến cơn gío lạnh đến thấu xương thấu tủy...
"Liễu ! Hạ ! Vũ "
Vương Y Dạ gằn từng tiếng, ánh mắt như muốn đâm xuyên tâm hồn bé bỏng mỏng manh của Liễu cảnh quan đang miệng không thể khép. Không thể nghi ngờ nếu con người có thể dùng ánh mắt để giết người thì khẳng định Liễu Hạ Vũ có mấy chục cái mạng cũng không đủ trường sinh với thái độ bây giờ của lão bà.
"Dạ! Chị nghe em giải thích đi!!!"
Liễu Hạ Vũ muốn phát hoảng kéo tay Vương Y Dạ lại. Tay kia cầm kem hai màu cũng sớm bị vứt trên sàn không thương tiếc.
"Giải thích? Cố tình đến đây tìm em, thế nào lại gặp cảnh này? Là chị đến không đúng lúc phá chuyện tốt của em phải không?"
Vương Y Dạ tuôn ra một tràng ủy khuất, đáy mắt cũng lưng tròng lệ khiến Liễu Hạ Vũ như muốn cầm dao đâm chết mình cho rồi. Khi không lại tự mình gây ra chuyện cho lão bà tức giận đến thế...
"Em... Không như chị nghĩ đâu!"
Hỏi: Khi tức giận sẽ làm gì?
Đáp: Phát tiết!
Lại hỏi: Vậy phát tiết thế nào?
Lại đáp: Chửi rủa đánh người!
Và không nghi ngờ gì, Vương Y Dạ đang đứng giữa thanh thiên bạch nhật không ngừng khóc, miệng còn mắng chửi liên tục..
"Em là tên hỗn đản chết tiệt!!!! Tốn công chị phải thức sớm làm đồ ăn cho em!!! Mỗi đêm còn phải bị em hành hạ đến chết đi sống lại, chị sống từng tuổi này cũng chưa giặt đồ cho người khác, cư nhiên lại giặt cho em không thiếu món nào! Hỗn đản hỗn đản!!!"
Liễu Hạ Vũ không đáp lại câu nào, cũng không phản kháng, chỉ giằng lấy tay Vương Y Dạ đang đánh vào vai mình kéo lại áp môi mình lên cái miệng đáng yêu kia. Nàng hôn sâu đến mức răng lưỡi cũng dây dưa cùng nhau.
"Hỗn đản..."
Vương Y Dạ sau trận hôn kịch liệt cũng ngã vào lòng Liễu Hạ Vũ. Nàng mãi mãi cũng không từ chối ấm áp của người này được. Nói đúng hơn, là phát nghiện đối phương rồi. Lúc này hai bên đột nhiên vang lên mấy tiếng vỗ tay, Vương Y Dạ và Liễu Hạ Vũ mới nhận ra nơi đây còn bao nhiêu người đang dòm...
"Tại em đó hỗn đản!!"
Vương Y Dạ càng vùi chặt hơn vào lòng lão công mà mặt đỏ nóng ran hết. Đường đường là phó viện trưởng bệnh viện Tân An lại ở đây hồ nháo cùng Liễu Hạ Vũ đáng chết này... Phải mà có một cái hố, nhất định nàng sẽ nguyện ý chui xuống không leo lên nữa.
Trương Đình Ngữ chứng kiến màn tình nàng ý nàng thì biểu hiện biến đổi không ngừng. Ban đầu là kinh ngạc, đến xấu hổ, rồi cuối cùng là bật cười dịu dàng. Nàng tiến đến bên hai người còn đỏ mặt kia.
"Thiết nghĩ chúng ta nên tìm quán cà phê cùng nhau nói chuyện."
"Trương tổng còn gì muốn thảo luận sao?"
Liễu Hạ Vũ thanh âm có vẻ hơi ghét bỏ đáp lại ngay, tay còn không quên siết chặt tay lão bà.
"Chúng ta có. Nào, Vương tiểu thư, cùng đi."
Thế là một nước cả ba bước vào quán cà phê ngay trong khu mua sắm. Trương Đình Ngữ gọi cho mình một ly cappuchino đen đặc, lại rất ý tứ gọi nước chanh và soda cho hai người còn lại. Đối với những người trên thương trường thì việc tìm hiểu đối tác là vô cùng quan trọng, bao gồm cả sở thích cá nhân. Cho nên ly soda xem như rất hợp ý Vương Y Dạ, còn về ly nước chanh của Liễu Hạ Vũ, có lẽ là sở thích không thay đổi đi.
"Trương tổng, còn có việc gì sao?"
"Đừng nóng, rùa con."
Trương Đình Ngữ hớp một miếng cà phê trong tách, rất thản nhiên đáp lại.
"Cô có ý gì? ... Cô! Vừa gọi tôi là gì?"
Liễu Hạ Vũ mặt mày tái mét, trừng mắt to nhìn Trương Đình Ngữ biểu tình phức tạp.
"Rùa con."
"Cô...làm sao biết tên gọi này?"
Tay Liễu Hạ Vũ lạnh đi, không thể nào trùng hợp như thế... Không thể nào!
"Bởi vì chị là thỏ con."
Lần này Liễu Hạ Vũ chính thức im bặt bắt đầu thở dốc không kiểm soát, đôi mi cũng nhíu chặt nhìn Trương Đình Ngữ không chớp mắt. Rốt cuộc sau hồi lâu, môi Liễu Hạ Vũ cũng mấp máy được mấy chữ
"Đại...đại tỷ?"
P/s: ahihi thì ra là người nhà Liễu thê nô nha =)))))
*thở nhẹ*
Vương yêu nghiệt ăn dấm chua cũng dữ dội ghê :">
À quên nữa =)))) Hôm nay 14/2, chúc các thanh niên mùa lễ Tềnh nhân vui vẻ!!!!!!!
An An tối nay đàn đúm với hội FA!!!!!
See you later~~~~~~~!!!!