Câu chuyện khép lại dưới đôi mày nhíu chặt của Hạ Tử Nhiễm cùng Tần Sở Hàm, trong khi Mạc Tư Tư đưa ánh mắt ra ngoài suy ngẫm. Đã qua hai mươi mấy năm nhưng tình yêu đó dường như chưa bao giờ phai nhạt dù chỉ là một chút thôi.
"Mẹ...Chuyện này Hạ Thiếu Hùng biết không?"
Hạ Tử Nhiễm rốt cuộc cũng đoán ra được sự thật đằng sau sự tan vỡ của gia đình nàng.
"Biết."
Mạc Tư Tư đối mặt con gái mình mà thẳng thắn thừa nhận. Tình yêu thì không có gì phải che giấu, nó chính là thứ đẹp đẽ cần được công nhận.
"Tần Quý cũng biết."
Thanh âm vang lên từ cửa khiến cả ba kinh ngạc. Tề Ngữ Yên tóc tuy có chút rối loạn đứng tựa vào một bên cửa đang dùng ánh mắt sáng trong nhìn Mạc Tư Tư không chớp. Thân ảnh này, hai mươi mấy năm nay nàng chưa từng quên đi, từng tấc da thịt, từng ánh mắt thâm tình năm đó vẫn còn nguyên vẹn trước mặt nàng.
"Mẹ."
Tần Sở Hàm đứng lên đầu tiên, đem Tề Ngữ Yên dìu lại ghế ngồi cạnh Mạc Tư Tư. Bất giác cả bốn lâm vào trầm mặc, không khí cũng trong nháy mắt ngưng trọng. Tề Ngữ Yên dè dặt chạm lấy mu bàn tay Mạc Tư Tư muốn nói gì đó nhưng Tần Sở Hàm đã lên tiếng trước.
"Mẹ, thật sự quyết định vậy sao?"
Tề Ngữ Yên cúi đầu mà không dám đối diện với con gái. Không phải tình yêu này làm nàng hổ thẹn, mà chính vì nàng đã nói dối suốt hai mươi mấy năm mà cố tình đóng giả gia đình hạnh phúc trước mặt Sở Hàm, đây mới chính là điều làm nàng xấu hổ.
"Mẹ xin lỗi Sở Hàm... Mẹ yêu Tư Tư! Lúc trước mẹ không có can đảm, bây giờ mẹ không muốn phí bất cứ giây phút nào nữa."
Mạc Tư Tư trông thấy ánh mắt kiên định của người mình mong nhớ suốt thời gian qua mà lòng cũng trở nên ấm áp. Mười ngón đan thấu cùng nhau cũng ánh mắt ôn nhu nhìn nhau.
"Mẹ, con ủng hộ."
Người lên tiếng là Hạ Tử Nhiễm. Có bao nhiêu khổ sở phải trải qua kia mới khiến mẹ nàng trở nên băng lãnh như thế nàng hiểu rõ. Như thế không phải nên thành toàn cho họ hay sao? Từ tận đáy lòng, nàng mong mẹ mình tìm được hạnh phúc đích thực.
"Chỉ sợ ba sẽ không dễ dàng buông tha mẹ đâu."
Tần Sở Hàm trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc cũng bày tỏ nỗi lo lắng trong lòng. Ba nàng yêu mẹ nàng, điều này không thể phủ nhận được. Ông đồng ý mất đi con gái, nay cả vợ cũng sẽ dễ dàng buông tay e là rất khó. Không đợi mọi người kịp đưa ra bất kì phương án nào thì điện thoại Tần Sở Hàm đã vang lên.
"Sở Hàm, mẹ cô ở đấy phải không?"
Tần Quý giọng nói khẩn trương trong điện thoại khiến săc mặt Tần đại minh tinh cũng tái đi.
"Phải thưa ba."
"Tôi lập tức đến."
Tần Quý dứt khoác cúp máy, không để cho Tần Sở Hàm nói thêm câu nào. Lần này có lẽ sóng gió này ập đến cũng đúng lúc, ân oán cảm tình hai mươi mấy năm nay cũng nên làm rõ ràng một lần.
"Tư Tư, tôi sẽ không trốn chạy nữa."
Tề Ngữ Yên tựa đầu vào vai Mạc Tư Tư tìm hơi ấm mà trong lòng thầm dâng lên quyết tâm rất lớn. Không thể tiếp tục làm tổn thương Tư Tư thêm một lần nào nữa, bởi vì nàng yêu Tư Tư, ngần ấy thời gian chưa bao giờ hết yêu.
"Mẹ, bác Tề... Chúng cháu sẽ ủng hộ hai người đến cùng. Phải không Sở Hàm?"
Hạ Tử Nhiễm cũng nắm chặt tay lão bà nãy giờ đã đổ mồ hôi lạnh vì lo lắng. Chỉ thấy Tần Sở Hàm do dự một chút, cũng gật đầu đáp ứng. Thấy mẹ mình hạnh phúc, nàng cũng không còn cách khác ngoài tán thành.
Đêm đó, ai cũng không thể ngon giấc. Tề Ngữ Yên nằm trong lòng Mạc Tư Tư cứ thế rơi lệ, như thể hài tử không có cách nào dỗ dành. Trong khi Tần Sở Hàm tìm kiếm hơi ấm trong vòng tay lão công tiến vào thế giới suy tư của riêng mình.
------
Sáng sớm hôm sau, Tần Quý đã chân trước chân sau có mặt ở biệt thự Hạ gia. Mà bên trong, 4 người cũng thức dậy từ lâu để nghênh đón trận này.
Khi Tần Quý bước vào nhìn thấy Tề Ngữ Yên ngồi yên vị bên cạnh Mạc Tư Tư, tay còn nắm lấy nhau thâm tình thì phút chốc đổ mồ hôi lạnh. Chuyện này năm đó không phải ông không biết, chỉ là cố tình nhắm mắt cho qua, thông đồng cùng Hạ Thiếu Hùng chia tách hai nàng. Không ngờ bao năm trôi đi vẫn không ngăn được bước chân nàng quay trở lại Trung Quốc.
"Ngữ Yên."
Tần Quý lên tiếng trước, muốn đem cả người Tề Ngữ Yên lôi về bên mình thì bị bàn tay của Mạc Tư Tư ngăn lại. Đối diện với Tần Quý chính là hai đôi mắt kiên quyết không phục tùng.
"Ngữ Yên, chúng ta quay về thôi."
Tần Quý lại một lần nữa hạ giọng gọi vợ. Nhưng ngạc nhiên thay, Tề Ngữ Yên giãy khỏi tay Tần Quý, rất kiên định mà nói một mạch.
"Tần Quý, anh cũng biết chuyện này mà. Năm đó anh bày mưu, em không hề phản đối là do em sai. Hôm nay em không lặp lại sai lầm quá khứ đó nữa. Em yêu Tư Tư. Mong anh hãy tôn trọng em."
"Em điên rồi! Mau quay về đi!"
Lần này thanh âm Tần Quý không còn bình tĩnh được nữa. Cái gì gọi là yêu? Không thể để chuyện này cứ tiếp diễn như thế. Tần Quý một nước kéo tay Tề Ngữ Yên muốn đem đi. Mạc Tư Tư nãy giờ bình tĩnh ngồi cạnh quan sát bây giờ cũng bật dậy đem Tề Ngữ Yên giành lại, đặt ở sau lưng bảo vệ.
"Cô đây là muốn sao?"
"Tôi muốn tự do của Ngữ Yên."
Mạc Tư Tư không nóng không vội lập tức đáp lại. Trong ánh mắt là hàng ngàn tia phức tạp và kiên định
"Ba... Đã nhiều năm như thế vẫn không thể khiến mẹ quên. Ba... buông tay đi."
Tần Sở Hàm cũng tiến lên đứng sóng vai với Mạc Tư Tư, ngữ khí khuyên nhủ. Tần Quý nhíu chặt đôi mày để hằn lên mấy dấu vết thời gian trên trán mà bất giác lòng đau như cắt. Vợ mình đại đồng, ông biết. Vợ mình không yêu mình, ông cũng biết. Sống với nhau bao lâu cũng chỉ vì hai chữ trách nhiệm, ông cũng biết. Nhưng làm sao buông tay một người mà bản thân đã dùng một đời yêu thương?
"Ngữ Yên, về với anh."
Câu nói này như đâm vào tâm can của mọi người có mặt tại đây. Không chỉ vì nó xuất phát từ miệng một người bình thường khó van nài người khác, mà còn vì nó chứa đầy tình cảm níu kéo. Tề Ngữ Yên trong lòng là một trận co rút mãnh liệt. Dù không có tình, nhưng cũng có phần nghĩa còn lại. Bất ngờ đôi tay của Mạc Tư Tư siết chặt bàn tay run rẩy kia mà trao đổi ánh mắt
"Tần Quý, xin anh buông tay đi... Em... thật sự không thể không có Tư Tư..."
Tề Ngữ Yên không thể nhịn được tuôn ra hai hàng nước mắt, vừa nức nở vừa thốt ra câu nói như muốn xe nát tim gan Tần Quý. Từ trong đáy mắt ông có thể nhìn ra tia bi thống tột cùng. Trầm mặc hồi lâu, Tần Quý quay đầu hướng ra cửa, không để lại bất kỳ câu nói nào. Có lẽ, ông đã quá mệt mỏi trong việc níu kéo này. Bao nhiêu năm, những thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thể tranh giành.
Tần Sở Hàm nhìn theo tấm lưng tịch liêu của ba mình cũng không khỏi nuối tiếc một gia đình hạnh phúc. Không, đó chỉ là thứ hạnh phúc được một tay Tần Quý dựng lên để cố gắng có được Tề Ngữ Yên.
"Sở Hàm... Ổn rồi."
Hạ Tử Nhiễm từ phía sau tiến lên, ôm ghì thân ảnh cố tỏ ra kiên cường kia hồi lâu thì tiếng nức nở cũng phát ra.
Từ bỏ một thứ đã từng quan trọng với ta thật sự không hề đơn giản. Nhưng dù có không cam tâm, ta cũng không thể cưỡng ép nó trở thành của ta. Bởi vì nếu làm thế, chắng khác nào ta dùng nỗ lực của mình để hủy hoại sức sống của nó. Yêu là phải biết buông tay đúng lúc, nắm lấy đúng chỗ.
*Tâm sự nhỏ: An An vốn viết 2 chương hoành tráng kịch liệt tranh giành, nhưng nghĩ lại có những thứ không phải cứ làm ầm lên mới là đau đớn thật sự. Có khi chỉ một cái quay lưng thôi cũng đủ làm chết tâm.*
------
Từ buổi sáng đó đến nay đã là 2 tháng, Tần Quý không mảy may có động tĩnh gì. Nhưng bất ngờ thay, vào một sáng đẹp trời, vị luật sự đại diện đến trước cửa Hạ gia biệt thự, đem tất cả giấy tờ ly hôn đã có sẵn chữ kí của Tần Quý đến trước mặt Tề Ngữ Yên.
Theo như đơn, Tề Ngữ Yên được hưởng một số tiền kếch xù đã đổ sẵn vào tài khoản nàng. Ngoài ra, quyền thừa kế ba căn biệt thự còn lại ngoài trừ biệt thứ chính Tần gia thuộc về mẹ con Tần Sở Hàm.
Tần Quý buông bỏ, không cố gắng níu kéo nữa. Rốt cuộc cũng có một ngày, Tần Quý nghĩ thông suốt mọi chuyện.
"Yên nhi, cậu đang làm gì?"
Mạc Tư Tư đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Tề Ngữ Yên đang sắp xếp lại vô số tấm hình.
"Tư Tư... Lại đây."
Vẫn là nụ cười ôn nhu như nước, Tề Ngữ Yên đem tất cả hình của Tần Sở Hàm đưa cho Mạc Tư Tư xem.
"Hình này... ắt phải đưa cho tiểu Nhiễm cất gĩư."
"Cậu tính cho con tôi cái cán để uy hiếp tiểu Hàm sao?"
"Không có nha! Tôi chỉ cảm thấy những kí ức đẹp này hẳn nên để cho chúng nó cất gĩư."
"Yên nhi."
Mạc Tư Tư vươn tay chỉnh lại mấy sợi tóc hỗn độn trước trán cho người kia, rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Tư Tư, làm sao thế?"
"Tôi yêu cậu."
Mạc Tư Tư thâm tình thì thào bên tai Tề Ngữ Yên, tiện tay vòng qua eo muốn nhỏ hơn nàng đem ghì vào lòng.
"Tư Tư, tôi cũng thế. Tôi yêu cậu."
"Đã biết!"
Mạc Tư Tư gỉơ giọng đùa bỡn, đột nhiên trong hai giây liền bế Tề Ngữ Yên đem áp lên giường mà nở nụ cười thâm hiểm.
"Chứng minh tình yêu của cậu đi!"
"Tư Tư! Tụi nhỏ nhìn thấy thì sao?..."
Mặt Tề Ngữ Yên muốn thành trái cà chín dưới thân Mạc Tư Tư. Từng cái nháy mắt cũng phong tình như trước, tựa hồ chưa hề có xa cách hai mươi mấy năm, chưa hề có đau đớn nào kinh qua. Mạc Tư Tư nhẹ nhàng một lần nữa âu yếm Tề Ngữ Yên.
"Sở Hàm, chị không kêu hai mama ăn chiều sao?"
Hạ Tử Nhiễm đói meo ngồi ngóng mỏ trước bàn cơm một hồi vẫn chưa thấy hai người kia bước xuống mà trái lại, sắc mặt lão bà nàng có vẻ biến đổi trắng xanh đỏ đủ các thể loại màu.
"Uy...Chị...làm sao thế?"
"Nhiễm, chúng ta ăn trước đi..."
Tần Sở Hàm khó khăn nói ra xong cũng ngồi xuống bàn ăn mà thẫn thờ.
"Để em lên kêu cho."
"Ây đừng...Họ...ừm...bận rồi...Em đừng nháo!"
Mặt Tần đại minh tinh đỏ ửng lên, rốt cuộc cũng không giấu được sự tình trên lầu...Chả là khi nãy muốn lên kêu hai mama xuống ăn cơm chiều, nhưng vừa đến cửa phòng đã nghe thấy âm thanh kì lạ như tiếng mèo kêu...Đến khi tận mắt nhìn thấy, nàng chỉ hận sao 5s trước không quay đầu đi xuống để bây giờ phải ôm hận ngàn thu... Thế là Tần đại nhân ôm bụng hối hận khẽ khép cửa lại, quay lưng đi...
"Hắc hắc...Em biết rồi. Chi bằng chúng ta cũng lên lầu bận rộn một phen sau đó hẵng ăn ha!"
Ha Tử Nhiễm hí hửng ôm eo lão bà đòi hỏi, còn không quên cọ cựa vài cái kích tình.
"Thân ái, một tuần. Em bắt đầu đếm ngược đi!"
"Huhu em sai rồi... Đừng mà!!!!!"
Một tuần ở đây chính là một tuần...cấm dục. Hóa ra Tần đại nhân chính là ghi hận trong lòng!!!! Vì cái gì mà từ đời mẹ đến đời con đều phải bị mẹ con họ Hạ Mạc đàn áp dữ dội như thế!!!!!! Ta không cammmm tâmmmm!!!!!!
Chỉ tội Hạ tiểu công đáng thương, ngậm ngùi xỉa cá múc cơm như bàn ăn này có thù ngàn kiếp với nàng.
-------
"Trương tổng. Rất hân hạnh được hợp tác với cô lần này."
Vương Y Dạ khoác trên người là áo blouse trắng toát khiến nàng lan tỏa khí chất của bác sĩ phong trần. Đối diện lại là vị Trương tổng, nhân vật mới hợp tác cùng bệnh viện Tân An cung cấp thiết bị y tế.
"Phó viện trưởng Vương khách sáo, hợp tác với cô mới là hân hạnh của chúng tôi."
Trương Đình Ngữ là nữ nhân vô cùng khôn khéo. Nhan sắc không tính là khuynh đảo khuynh thành, nhưng mọi đường nét đều rất rõ ràng khiến đối phương cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Cạchh...
"Dạ! Xem em mang gì đến cho chị!"
Liễu Hạ Vũ cười ha hả trên môi đẩy cửa bước vào không để ý Vương Y Dạ còn có khách. Đến khi để ý thì đã bị lão bà đại nhân liếc xéo một cái hung tàn khiến cả người cũng rụt lại... Thật không có tiền đồ. Vốn dĩ lần trước nghe Tiêu tỷ hô hoán, muốn chiếm được tình cảm của nữ nhân trước hết phải đi từ cái dạ dày, thế là Liễu thê nô không ngừng lên mạng tra khảo mấy món bổ dưỡng mỗi ngày lái xe đi mua đem đến bệnh viện. Có nhiều lúc Vương Y Dạ thật lười đóng thúê cho nhà nước để trả lương cho mấy cảnh quan như lão công nhà nàng.
"Ah...Xin lỗi..."
"Vũ đợi chị một chút, xong ngay."
"Ân!"
Liễu Hạ Vũ rất nhanh chui lên bàn làm việc của Vương Y Dạ, thủy chung là im lặng. Vương Y Dạ lại tiếp tục bàn thêm một số hạng mục còn lại trong hợp đồng, nhưng không hề để ý đến Trương Đình Ngữ mặt mũi không còn giọt máu.
P/s: Trương Đình Ngữ là ai đây ah =)))
An An lại đào hố :"> hí hí
Hôm nay đáng lẽ không có chương mới... Nhưng mà bị... ở nhà >"< xin nhấn mạnh là BỊ Ở NHÀ nha!!!! Nên viết chap này thật dài cho mọi người =)) Thương An An đi ahhhh!!!!
Sẵn tiện mọi người muốn Phiên ngoại cái gì cứ cmt nha, An An sẽ viết theo yêu cầu. Ví dụ như muốn PN cặp nào, vấn đề nào?