Trương Đình Ngữ chỉ âm trầm nhìn vào mắt Liễu Hạ Vũ không đáp, nhưng bao nhiêu tâm sự và điều muốn nói đã hiện ra mồn một thông qua đôi mắt kia. Vương Y Dạ chưa từng nghe qua lão công nhắc về gia đình cũng có phần run rẩy ngồi cạnh.
"Làm sao có thể?..."
Liễu cảnh quan nhíu chặt đôi mày hốt hoảng trước người kia, môi run rẩy muốn phủ nhận nhưng quả thật Trương Đình Ngữ mang lại cho nàng một cảm giác thân quen mà nàng chưa từng cảm nhận được mấy năm nay.
"Tiểu Vũ, chị xin lỗi đến bây giờ mới tìm được em. Là chị..."
Trương Đình Ngữ có thể hiểu được tâm trạng của em gái ngay lúc này. Thậm chí thời khắc lấy kết quả xét nghiệm DNA nàng cũng kinh ngạc, huống chi tiểu Vũ còn quá nhỏ sau biến cố liền mất đi cả gia đình.
"Không phải... Cảnh sát nói..."
"Chị quả thật được người khác cứu đi, gia đình đó họ Trương. Sau đó được nhận làm con nuôi... Cũng vì biến cố lần đó, chị phải nằm trên giường hơn ba năm. Sau đó chị quay về tìm em, nhưng đã không có tin tức..."
Liễu Hạ Vũ còn nhớ như in ngày định mệnh đó. Tiểu Vũ 6 tuổi đi học lớp một là một hài tử hạnh phúc khi được ba mẹ bảo ban và chị gái học ngay trên 3 lớp thương yêu. Nhưng hài tử đó đã phải đứng đợi trước cổng trường đến tận tối vẫn không thấy ba mẹ và chị gái đến đón. Hôm đó lại là sinh nhật tiểu Vũ. Rồi bác Lâm - bằng hữu rất thân của ba nàng rốt cuộc đến đón nàng. Chỉ có một câu "Từ nay con sẽ sống với gia đình chú" với hai hàng nước mắt giàn giụa, tiểu Vũ trong chớp mắt mất đi cả gia đình.
"Chị xin lỗi em..."
Trương Đình Ngữ trong đáy mắt cũng toàn lệ nhìn Liễu Hạ Vũ nước mắt đầy mặt không ngừng kìm chế cơ thể run rẩy. Vương Y Dạ vươn tay cầm lấy đôi bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay cũng sắp cứa vào da thịt an ủi.
"Vũ... Chuyện cũng đã qua. Em còn chị gái, không phải sao?"
Liễu Hạ Vũ liều mạng gật đầu, mái tóc ngắn cũng theo nhịp gật mà đong đưa. Trương Đình Ngữ vươn tay chỉnh lại tóc cho em gái, bản thân cũng không thể ngừng khóc. Xa cách hai mươi mấy năm không ngờ còn có thể trùng phùng, Liễu Hạ Vũ có nằm mơ cũng không ngờ được. Nhìn người chị ngồi trước mặt qua màn sương mù, lòng nàng chợt vui sướng đến không thể tả. Cuối cùng, tiểu Vũ cũng không còn cô đơn rồi...
Sau một hồi lâu chấn động tâm tình, cuối cùng ba người cũng lấy lại bình tĩnh. Trương Đình Ngữ vẫn là người lên tiếng trước.
"Tiểu Vũ, em hiện ở đâu?"
"Em ở với Dạ."
Liễu Hạ Vũ thiệt tình trả lời không khỏi Trương Đình Ngữ bật cười. Vẫn giống như em gái đáng yêu không biết nói dối năm nào... Nhưng... Đường đường là lão công lại phải đi "ở rể" cũng không phải là hay đi.
"Em có muốn đến sống cùng chị không?"
"Em..."
Liễu Hạ Vũ thật ra nửa muốn nửa không muốn. Mới đoàn tụ cùng chị gái hẳn nhiên là nên gần gũi tâm sự, nhưng lại không muốn xa lão bà một khắc nào. Cho nên vẻ mặt bây giờ của Liễu cảnh quan là vô cùng phức tạp đến buồn cười.
"Được rồi, xem mặt em kìa! Có thời gian nhớ đến thăm chị, có được không?"
"Hảo!"
Liễu cảnh quan hào sảng đáp ngay, thế là quá hời rồi còn gì? Lúc này Liễu Hạ Vũ mới an tâm quay sang lão bà cười cười.
"Em và phó viện trưởng Vương... là như thế sao?"
Thật ra không hỏi cũng biết, chỉ cần nhìn vào ánh mắt hai người là có thể hiểu ngay quan hệ là gì. Lần trước Trương Đình Ngữ trên cương vị đối tác có đánh giá qua Vương Y Dạ một lần, là một nữ bác sĩ rất có khí chất và tài giỏi, sắc bén đến từng điều nhỏ nhất trong quan hệ hợp tác. Nhưng hôm nay với cương vị là "chị chồng" xem xét "em dâu", Trương Đình Ngữ không thể không thốt lên rằng Vương Y Dạ thực sự nhan sắc hảo. Đi cùng em gái nàng không thực tương xứng nhưng lại rất hài hòa. Liễu Hạ Vũ lâu năm được đào tạo trong quân đội không khỏi có mấy phần thô cứng trên cơ thể, nhưng lại bù trừ với vẻ yêu nghiệt sẵn có của Vương Y Dạ. Kết luận là hài lòng.
"Ân! Em yêu nàng."
Vương Y Dạ đỡ trán muốn xỉu, lão công có thể bớt thẳng thắn đi chút xíu hay không. Tuy là trong bụng rất vui nhưng Vương yêu nghiệt đâu phải liệt dây thần kinh xấu hổ...
"Chị đoán được. Thế hai đứa tính khi nào đám cưới?"
Phụtttttt
Vương Y Dạ đang uống li soda sau khi nghe câu đó liền phun ra hết lại vào ly... Có thể nào chị em nhà này bớt thẳng thắn một chút không???
"Em đang lên kế hoạch ah!!!! Bao giờ em đủ tiền, nhất định đem nàng đi sang nước ngoài cưới."
Nhắc đến vấn đề kinh tế, Trương Đình Ngữ lại một lần nữa tâm chùn xuống. Bao nhiêu năm nay nàng ăn sung mặc sướng, có người hầu kẻ hạ, có phải lúc đó Liễu Hạ Vũ đang phải ăn bánh mì nguội, dang nắng dầm mưa làm nhiệm vụ? Trận chua xót lại bắt đầu dấy lên.
"Sau khi sắp xếp việc ở Tân An, em cũng sẽ đưa Vũ đi nước ngoài đăng kí kết hôn."
Vương Y Dạ kiên quyết lên tiếng khiến Trương Đình Ngữ đầu tiên là sửng sốt một chút, cuối cùng là mỉm cười ôn nhu.
"Được rồi, đám cưới nhớ cho chị một cái thiệp mừng, nhất định sẽ chúc hai em."
Liễu Hạ Vũ nếu lúc này nghĩ nếu hạnh phúc có thể thành món ăn, không thể nghi ngờ lúc này nàng bị bội thực lăn lóc ở bệnh viện rồi. Được hai nữ nhân quan trọng nhất đời mình ở bên ủng hộ, ta nguyện làm người trăm kiếp không thành tiên!!!!!
------
"Ưm...Tử Nhiễm...Đừng..."
"Im lặng, lão bà đáng yêu."
Hạ Tử Nhiễm áp Tần Sở Hàm lên cửa phòng trong khi môi không ngừng cọ xát hai cánh hoa mê người kia. Tần Sở Hàm không thể chống cự, ngực cũng phập phồng dữ dội thở dốc. Nhiều khi cĩng thật nghi ngờ có phải Mạc phu nhân đã truyền dạy chiêu thức bí truyền nào cho Hạ lão công không mà mấy hôm nay công khí liền tăng vùn vụt. Ngày nào cũng thẳng tay đàn áp Tần đại minh tinh, có khi sáng hôm sau không thể xuống giường được...
"Nhiễm...Ngừng.... Bây giờ là ban ngày..."
"Ai nói ban ngày không thể làm yêu?"
Hạ Tử Nhiễm vòng tay qua eo đem Tần Sở Hàm kéo sát người mình, trên mặt còn viết hẳn một chữ 'dâm tặc' lên rồi cúi xuống hôn lên xương quai xanh mê người.
Đáng lẽ mọi thứ đã định đoạt, Hạ sắc lang áp Tần tiểu thụ đến chết đi sống lại, nhưng không. Mọi tình huống cẩu huyết nhất đều được diễn ra vào lúc này. Tỷ như...
"Hạ Tử Nhiễm!!!!! Con ra đây cho mẹ!!!!!"
Mạc Tư Tư không ngừng đập cửa rầm rầm, thanh âm có chút(thừa) tức giận rống to!!!! Hạ Tử Nhiễm vốn muốn làm ngơ tiếp tục, nhưng tiếng ngoài cửa hình như không có ý định ngưng lại. Nàng bực bội từ giường bật ra đi về phía cửa.
"Mẹ ơi mẹ có muốn hỏi tư thế mới cũng không nên lựa lúc con gái sắp áp thành công chứ?"
"Ra đây!!!!!"
Mạc Tư Tư không hề để ý đến lời con gái, một nước kéo tai Hạ sắc lang đem ra ngoài. Bộ dáng thực giống sói bắt thỏ ngọc đi trị tội.
"Con khai thiệt đi, mấy bữa nay có phải con đắc tội với Tần con dâu không?"
"Con đâu có!"
"Khai thật cho ta!!!!! Không thì đừng hòng buông ra!"
"Mẹ ơi mẹ ơi, đau đau!!!!! Nhéo nữa sẽ đứt đó!"
Mạc Tư Tư nhéo tai con gái không thương tiếc. Có lẽ Hạ Tử Nhiễm ngông cuồng hằng ngày chỉ có một liều có thể chữa thói ngạo kiều, đó là cao nhân đắc đạo họ Mạc này...
"Nói mau!"
"Con...Con... chỉ có...đẩy nàng nhiều hơn một chút..."
"Một chút là bao nhiêu?"
"..."
"Nói!"
"Gấp...Gấp 3 lần bình thường..."
"Bình thường là bao nhiêu?"
"Ngày... 2 lần..."
Mạc Tư Tư muốn hít thở không thông ngay lúc này. Trong lòng không khỏi cảm thán tuổi trẻ sung mãn, nhưng nhớ không lầm thì hồi đó mình cũng như vậy...
Không được! Mục đích chính hôm nay không phải tự hào hổ mẫu sinh hổ tử mà là...
"Mẹ nói cho con biết, con dám làm Tần con dâu đi khiếu nại với Ngữ Yên thêm lần nữa, mẹ nhất định không thương tiếc nhét con vô bụng lại rồi tình nguyện ngàn năm không sinhhh!!! Có nghe hay không?"
"Không phải là mẹ bị cấm dục chứ..."
"...Hỗn đản!!! Dám nói toẹt ra!"
*Bên ngoài phòng khách*
Tần Sở Hàm sau khi mặc lại quần áo đàng hoàng cũng bước ra ngồi cạnh Tề Ngữ Yên cùng nâng chén trà. Nhìn xem mẹ con người ta có bao nhiêu yên bình, ai như...
"Mẹ, hay chúng ta đi khu mua sắm mua thêm vài món trong nhà. Dù sao toàn bộ đồ của mẹ đều để lại bên Đức."
"Ân, mẹ cũng có ý này."
Tề Ngữ Yên dịu dàng mỉm cười, mau chóng để tách trà xuống cùng con gái đi chuẩn bị.
*Lúc đi ngang qua hai người đang kịch liệt khẩu chiến*
Phe Mạc Hạ: Hai người đi đây đấy?
Phe Tề Tần: Đi mua sắm.
Phe Mạc Hạ: Để chúng ta đưa đi.
Phe Tề Tần: Không cần. *ngoảnh mặt bỏ đi*
Mạc Tư Tư: Lỗi của con!!!!
Hạ Tử Nhiễm: Ai nói ah!!!! Mẹ không phải cũng ăn mãi không no sao?
Mạc Tư Tư: Mau chui vào bụng ta!!!!
Hạ Tử Nhiễm: Mẹ nằm mơ đi!!!
Đảng trung lập An An: các con cãi nhau cũng đáng yêu quá >.<
------
"Vân Hỉ, điện thoại của em reo kìa."
Tiểu Doãn đang ngủ ngon thì bị tiếng điện thoại làm thức giấc, liền mắt nhắm mắt mở lôi cánh tay đang ôm eo ra để cầm điện thoại đưa Cố Vân Hỉ. Nói đến yêu nghiệt họ Cố, mấy hôm nay cứ như bị bùng nổ ham muốn, tuy là cả hai đều đẩy ngã nhau, nhưng mà cuối cùng vẫn là Tiểu Doãn xụi trước...
"Alo..."
Cố Vân Hỉ uể oải đáp lại. Nhưng chỉ trong tích tắc sau, nàng bật dậy khỏi chăn lớn giọng, mặt mũi cũng tái mét.
"Cái gì? Chú nói mẹ cháu làm sao?"
P/s: Xong hố của Cố tỷ ra quỹ sẽ là end... Thật không muốn xa các bạn đâu T_T