Gió về đêm mát mẻ, hôm nay lại chơi cả ngày nên lúc này tôi gục xuống lưng lão mơ màng nhắm mắt, lại nghe lão hỏi:
- Lam này, mày thích thằng đó à?
Tôi giật thót, chưa kịp trả lời lão đã lắc đầu cười, lầm bẩm:
- Hồi trước anh cũng hay cõng mày thế này, lúc ấy mày mập mạp nhìn rất đáng yêu, từ bao giờ lại như bộ xương thế này?
Tôi bĩu môi, hồi còn nhỏ tôi với lão sống chúng với ông bà, ăn được ngủ được nên trong làng mấy đứa trẻ con cùng tuổi tôi là béo nhất, lúc nào cũng như một cục thịt chạy theo sau lưng lão.
Sau này lúc hơn năm tuổi bố đón tôi về nhà để đi học, lão vẫn sống cùng ông bà nhưng từ đó tôi với lão cũng ít gặp nhau hơn, chẳng như trước lúc nào cũng dính nhau như sam.
Nhớ hồi nhỏ mỗi lần gọi tôi lão toàn quen miệng gọi là lợn, sau bị bà tôi mắng thì sửa thành bé lợn nhưng kiểu gì cũng không chịu gọi tên tôi, tôi ngày đó nằm mơ cũng mong lão gọi tên để đỡ ngượng với mấy bác trong xóm, giờ cuối cùng lão đã gọi tên tôi vậy mà trong lòng chẳng có chút vui vẻ nào.
- Em gầy đi thật không? Hồi bé cõng em anh toàn chê em là lợn.
Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ những năm tháng đó, ông anh trai hơn tôi ba tuổi mỗi ngày đều lấy việc lừa lọc và bắt nạt tôi làm thú vui, chọc đến khi tôi khóc gọi bà mới chịu. Những ngày hè sẽ dẫn tôi chạy khắp đồng đùa nghịch, hết trèo tường lại đến mót lúa, lội ao hái những bát sen vừa ngon vừa ngọt cho tôi. Ngày tháng ấy dường như nỗi lo duy nhất của chúng tôi là bà giận, là sen ngoài đồng đến mùa tàn, là bị con chó dữ nhà hàng xóm đuổi, là không còn trò gì để nghịch.
Dường như lão cũng đang nghĩ đến nhưng năm tháng cũ đầy kỉ niệm, thở dài cảm thán:
- Mày gầy đi thật mà, toàn xương với da, chả có tý thịt nào... À mà khoan...
Lão đứng sững lại, nguýt dài một cái:
- Con mất dạy, đừng đánh trống lảng với tao, mày thích thằng Thiên kia đúng không?
Tôi thở dài, biết chắc không giấu được lão nên trả lời thật:
- Em gái anh đúng là thích người ta... Nhưng anh đừng kể với bố mẹ em... Huhu, em chưa muốn bị đuổi khỏi nhà đâu...
Lão thả tôi xuống ghế đá bên đường, phủi phủi bụi rồi ngồi xuống, nghiêm khắc dạy dỗ:
- Mày còn bé, chắc gì đã biết yêu đương gì, nghe tao này, đá cái thằng đấy ra khỏi não đi.
Tôi lườm lão, lão này chỉ được cái tính hung hăng, còn nhỏ thì làm đại ca trong làng, lớn tẹo nữa thì làm đại ca trường, còn nhớ lúc trước tôi với lão đang tranh nhau quả dưa hấu thì một thằng nhóc trong làng chạy đến gọi lão đi đánh nhau, vậy là quả dưa nhanh chóng được chuyển giao cho tôi, còn lão thì chạy ra đình làng. Thằng bé kia cũng không định đánh nhau thật, thấy lão thì sợ quá nhảy luôn xuống ao ngay đấy, quên luôn là mình không biết bơi, nhìn nó chấp chới kêu cứu mà cả lũ lăn ra cười.
Nhưng cái tính hung hăng của lão thì cứ trước mặt đám con gái là chẳng khác gì quả bóng hết hơi, cũng vì lẽ đó mà đến giờ lão vẫn chưa biết yêu là gì.
- Xì, anh tính để em ế dài như anh à? Anh nhìn anh Đạt đi, đây là bạn gái thứ bao nhiêu của anh ý rồi? Anh nhìn anh Trường ngày trước ở đầu xóm mình đi, hôm trước em về quê, con anh ý biết gọi " cô " rồi đấy! Anh nhìn...
- Ngưng!
Lão gõ tôi một cái, bực bội hỏi:
- Thế mày nói cho anh nghe, vì sao mày lại thích nó?
Tôi ngẩn ra nhìn mảnh trăng treo trước mặt, suy nghĩ xem vì sao mình lại thích anh.
Có phải vì sau một buổi học mệt mỏi, bắt gặp một người con trai mặc áo sơmi mà không thấy bí bách, khó chịu, vẫn có thể nhiệt tình thảo luận với mấy người bạn đi cùng?
Có phải lần đầu nhìn thấy anh trên sân bóng, ở rất xa mà tôi vẫn có thể thấy nụ cười ấy rất đẹp?
Có phải là khi nghe anh nói về ước mơ của mình bằng chất giọng kiên định, khiến tôi tin chỉ cần anh quyết tâm mọi thứ anh đều sẽ đạt được?
...
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi vẫn không nghĩ ra đâu mới là lý do nhưng phía anh trai vẫn cần một câu trả lời mang tính thuyết phục, vậy là tôi nhìn lão, nghiêm túc nói:
- Em chưa từng thử hỏi bản thân vì sao lại thích anh ấy, hôm nay em nói với anh, anh ấy xuất hiện vào lúc em không ngờ nhất, phá đi bức tường mà em nghĩ là bền chắc nhất, đi vào trái tim em... Nếu hai năm trước Nguyễn Ngọc Lam thích Hoàng Thiên thì bây giờ... Nó thành yêu rồi!
Nói xong tôi lại một lần nữa nhìn lên mảnh trăng, giữa ánh sáng của bản thân, nó cô độc đến lạ. Chàng trai ấy giống như vầng trăng kia, nơi mà anh xuất hiện mọi người khác đều bị ánh sáng của anh bao trùm, nhìn thì rực rỡ nhưng thật ra lại rất cô đơn.
Lão nhìn tôi không nói, mùi hoa sữa ở đâu đó thoang thoảng, lão đứng dậy, cười:
- Nào, anh đưa mày về ký túc xá.
Hôm ấy, là ngày cuối cùng của mùa thu Hà Nội....
***
11h 13' Điện Biên, 3 tháng 12 năm 2017...