Hồi học cấp ba cô thích anh nhưng chỉ dám nhìn từ phía xa. Ba năm sau, may mắn ngồi cùng bàn với anh cô liền lấy hết can đảm nói ra, anh không nói gì, cô liền tự nhận mình là bạn gái của anh.
Trong trường cũng có bạn nữ thích anh, nhưng họ cũng không thể đến gần anh như cô. Điều đó càng khiến cô nghĩ rằng anh cũng thích mình.
Trong giờ học hay ra chơi có nhiều lúc cô tựa vào vai anh, anh sẽ nói :" Người khác sẽ hiểu nhầm mất! ", cô nắm tay anh liền giằng ra:" không thích! ", thậm chí có những lúc chỉ có một mình cô lải nhải còn anh vẫn lạnh nhạt,... những lúc cô tưởng mình đã sắp bỏ cuộc trước những thái độ thờ ơ của anh thì anh lại có những hành động ngọt ngào khiến cô phải lung lay. Cô nghĩ, bản thân đã chịu quen sự lạnh nhạt của anh sẽ không bao giờ có chuyện bỏ cuộc. Nhưng hình như cô đã sai, dù cho có thích anh đến thế nào thì sự vô tâm của anh vẫn khiến ngọn lửa rực cháy trong cô từng chút lụi tàn.
Hôm đó, một cô gái đến tìm anh. Vì dính nước mưa nên áo cô ấy ướt hết. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã bước đến, cởi áo khoác của mình cho cô gái ấy.
Mọi người trong lớp thấy cảnh này đều liếc mắt về phía cô, cô hơi run, bước nhanh tới, hỏi anh :
" Cô ta... Là... Ai? "
Anh nhíu mày nhìn cô, trầm mặc. Giây phút ấy khiến cô thật sự tức giận, vừa giơ tay lên đã bị anh giữ lại, hất ra.
Khoảnh khắc ngã xuống đất viền mắt cô nóng lên, anh hoảng hốt, vội cúi xuống muốn đỡ cô lại bị cô tránh đi, cô cất giọng bình tĩnh :
" Xin lỗi, phiền bạn tránh ra, mình có thể tự đứng được! "
Không giống với lần nào lúc trước, cô biết, lần này thật sự đã chấm dứt rồi...
***
Điện Biên, 22/1/2017