Chương 46:
Mặc dù Khương Khả rất tò mò về phản ứng của Trạch Duy Á sau khi nhận được cơ giáp, nhưng gần đây là đầu tháng, toàn bộ căn cứ đang bận rộn thử nghiệm máy móc.
Khương Khả đợi đến tối cũng không đợi được Trạch Duy Á về, chỉ nhận được một cái hộp gỗ mà anh nhờ người giao cho cậu.
Hộp gỗ không lớn, bên trong là một chai thủy tinh hình bán nguyệt, cỡ lòng bàn tay, chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt, kết cấu tinh xảo, nhìn rất đẹp mắt.
Tuy rằng rất vui khi nhận được quà, nhưng Khương Khả nhìn một hồi vẫn không biết được đây là cái gì, chỉ có thể gõ hệ thống: "Này kiểm tra giúp tôi được không? Bên trong là cái gì thế."
[Bắt đầu kiểm tra ... đã có phân tích sơ bộ, kết quả kiểm tra chi tiết tốn 5000 điểm, xin hỏi ký chủ có muốn tiếp tục hay không, Yes or No. 】
Cần 5000 tích phân, Khương Khả ngạc nhiên, trước kia cậu cũng từng nhờ hệ thống kiểm tra những thứ cậu không biết, nhưng mỗi lần cũng chỉ tiêu tốn từ 5-20 điểm, chưa có lần nào vượt quá 100 điểm, rốt cuộc nó là cái gì mà chỉ kiểm tra cũng tốn nhiều điểm đến vậy.
Vội đặt lại chai thủy tinh vào hộp gỗ một cách cẩn thận, Khương Khả gật đầu: "Được rồi, tiếp tục kiểm tra đi."
[Bắt đầu truy xuất dữ liệu ... Phân tích thành phần, phân tích hiệu quả ... Xác định tên vật phẩm. 】
[Đế Lưu Tương, linh dược cao cấp, có thể giúp tăng sức mạnh dị năng của linh sủng, các tác dụng khác còn chưa biết, an toàn và vô hại, ước tính mỗi mililit trị giá 500.000 điểm tích phân. 】
[Lưu ý đặc biệt: Theo thông tin hiện tại, số lượng còn lại của Đế Lưu Tương trong toàn đế quốc là dưới 200ml, mong ký chủ sử dụng một cách thận trọng, không nên lãng phí. 】
Mỗi mililit trị giá 500.000 điểm hệ thống, toàn bộ đế quốc chỉ còn ít hơn 200 ml.
Khương Khả cúi đầu liếc nhìn chai thủy tinh trong hộp, chai trong tay ước chừng ít nhất cũng phải 30 ml, nếu 500.000 điểm/ml.
15.000.000 điểm ... Khương Khả tùy tiện tính một hồi, đột nhiên thấy choáng.
"Cậu vừa nói thứ này trị giá 500.000 điểm/ml. Chỉ cần tôi có 500.000 điểm, tôi có thể mua thứ này trong trung tâm thương mại của hệ thống, đúng không?"
[Sai, trong kho dự trữ của hệ thống còn chưa đến 10ml Đế Lưu Tương, và chỉ có thể lấy được thông qua rút thăm trúng thưởng đặc biệt ... Đặc biệt nhắc nhở, xác suất trúng giải Đế Lưu Tương là 1/100.000, thấp hơn cả tỷ lệ trúng Hành Giả Vực Sâu. 】
Không dám do dự, Khương Khả nhanh chóng mở trang trò chuyện với Trạch Duy Á, nói mấy thứ này quá đắt, không thể nhận được.
Nhìn thấy tin nhắn Khương Khả đột nhiên gửi tới, Trạch Duy Á cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Ồ? Em có quan hệ với chất lỏng tối ưu hóa gen sao, cư nhiên biết đây là cái gì ... Nhưng không quan trọng, chất lỏng tối ưu hóa gen chỉ có hiệu quả đối với linh sủng. Vốn cái này định dành tặng cho em, nó không có tác dụng đối với tôi lưu lại cũng vô dụng. 】
"... Không được. Ba mươi mililit là quá nhiều, tôi nhiều nhất chỉ có thể nhận 10ml thôi, phần còn lại trả cho anh." Khương Khả lui một bước nói.
Cái câu lưu lại bên người cũng không có tác dụng chắc chắn là giả, Đế Lưu Tương hay còn gọi là chất lỏng tối ưu hóa gen không chỉ là vấn đề giá cao, mà là có tiền cũng chưa chắc mua được thứ này.
Càng về sau để thăng cấp dị năng vô cùng khó, vật giúp tăng dị năng như này không cần nói cũng biết có bao nhiêu quý.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Chất lỏng tối ưu hóa gen mặc dù rất hiếm, nhưng cơ giáp mà em cho tôi cũng rất quý giá.】
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Được rồi, tôi sẽ không cơ giáp này từ đâu đến, vì vậy em cũng đừng hỏi làm sao tôi có được chất lỏng tối ưu hóa gen. Bây giờ tôi nhận đồ của em, em cũng nhận đồ của tôi .... Có được không?】
Khương Khả đem đầu dúi vào đệm êm, vốn muốn nói không thể tính như vậy, cậu đem cơ giáp cho Trạch Duy Á là để báo đáp ơn cứu mạng của anh, nhưng bây giờ Trạch Duy Á lại đưa cho cậu món quà còn quý giá hơn quà cậu đưa.
Giờ cứ đi đi lại lại như vậy, cậu cảm thấy mình càng ngày càng mắc nợ đối phương nhiều hơn, gần như không thể trả hết.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Đúng rồi, chất lỏng tối ưu hóa gen chỉ có thể dùng nhiều nhất nửa mililit mỗi ngày, sau đó phải phối hợp luyện tập để đạt được kết quả tốt nhất, cho nên cho dù có chất lỏng tối ưu hóa gen, em cũng không thể lơ là luyện tập nghe chưa.】
"Biết rồi." Không dám phụ lòng tin tưởng của đối phương, Khương Khả nhanh chóng đứng dậy, nghiêm túc trả lời đối phương, "Đừng lo lắng, tôi sẽ luyện tập chăm chỉ, sau đó nâng cấp thực lực lên càng sớm càng tốt."
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Ngoan ^ _ ^. 】
Khương Khả nóng mặt, vội vàng tắt trang trò chuyện hệ thống.
...
Căn cứ huấn luyện lực lượng viễn chinh.
Hàn Nghiêu cầm một đống tài liệu chạy vào văn phòng của Trạch Duy Á: "Kết quả thử nghiệm của cơ giáp đã có, tất cả các tài liệu đều ở đây. Vừa rồi, có mấy người xét nghiệm ra kết quả xong đã bị sốc. Trình độ chế tạo của phòng thí nghiệm A không thể sản xuất ra cơ giáp cấp độ này ... Có thể lén nói cho tôi biết anh lấy cái cơ giáp này ở đâu được không? Kỳ thật rất nhiều người trong bộ huấn luyện đều đang thảo luận vấn đề này. "
Trạch Duy Á cúi đầu lật xem thông tin, anh không trả lời câu hỏi của người đối diện.
"Được rồi." Nhìn phản ứng của Nguyên soái, Hàn Nghiêu cảm thấy rất bất lực, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao nếu đổi vị trí hắn là người chế tạo ra cơ giáp này, nhất định cũng sẽ giữ bí mật, không để người khác biết.
"Quên chuyện này đi, còn một chuyện nữa," Hàn Nghiêu đảo mắt đến rồi gần Trạch Duy Á với ánh mắt dò xét. "Có rất nhiều người đang bàn tán, nói rằng sau khi anh trở về Thủ Đô tinh, sau hơn chục lần hẹn hò đều không thành, anh có thể nói cho tôi biết lý do tại sao không?"
"Không có hứng thú." Trạch Duy Á nói thẳng.
Phốc.
Hàn Nghiêu suýt nữa sặc nước miếng, ừm, đây thực sự giống câu trả lời mà Nguyên soái của bọn họ sẽ nói.
"Vậy anh thích cô gái như thế nào, nguyên soái, đừng trách tôi không nhắc anh. Chúng ta chỉ 1 năm nghỉ phép, nếu không nhanh chân, đợi đến khi chúng ta trở lại biên giới, thì đến lúc đó ngay cả cơ hội hẹn hò cũng không có đâu. "
Thích kiểu con gái nào?
Trạch Duy Á dừng động tác trong tay, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một thiếu niên, đường nét khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt lanh lợi, giống hệt Khương Khả khi trở thành con người.
Nhìn thấy biểu hiện của Trạch Duy Á thay đổi, Hàn Nghiêu không khỏi cao hứng: "Oa, Nguyên soái đang nghĩ gì vậy, có phải đã có ứng cử viên rồi đúng không?"
"Không có." Trạch Duy Á thu xếp tài liệu trên bàn, nghĩ chắc đã lâu không được nghỉ ngơi thật tốt mới có ý tưởng kỳ lạ như vậy.
Trạch Duy Á nhìn lên người phụ tá đứng cạnh mình: "Các cơ giáp chính đã kiểm tra xong, nhưng mà thấy cậu còn thừa nhiều năng lượng như vậy nên tôi thấy các cơ giáp còn lại cậu phụ trách luôn đi."
Hàn Nghiêu: "..."
...
Thời điểm thích hợp nhất để dùng Đế Lưu Tương là sau nửa đêm, cậu tò mò cả đêm, khó khăn lắm mới đợi được đến nửa đêm, sau khi dỗ mèo em đi ngủ, Khương Khả nóng lòng muốn rót một giọt chất lỏng nhỏ từ trong chai ra.
Đế Lưu Tương rơi vào nước trong vòng mấy giây đã bị phân tán hoàn toàn, cả cốc nước lập tức tỏa ra một màu vàng đẹp mắt.
Khương Khả cẩn thận liếm láp, ừm, ngọt, có chút giống bánh pudding vị sữa.
Sau khi uống một hơi cạn sạch nước trong đĩa, Khương Khả sững sờ, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ, cả người như đột nhiên nhẹ hơn, cảm giác như đang lơ lửng trên không trung.
Cậu có thể nhìn thấy tất cả mèo em đang ngủ trong chuồng, mái nhà màu xám đen của biệt thự, những bụi cây, thậm chí cả lớp lá chắn bảo vệ bên ngoài biệt thự và cả lính canh vẫn tuần tra xung quanh.
Ding Dong.
Khương Khả Chính đang muốn lơ lửng thêm một chút, lại bị tiếng chuông cảnh báo của hệ thống đánh thức, mở mắt ra liền nhận ra mình còn chưa đi bao xa, còn đứng cách cửa không xa.
[Chúc mừng ký chủ nâng cao thực lực, vẫn còn một bước nữa mới tới cấp ba, mong ký chủ tiếp tục chăm chỉ. 】
Chỉ còn một bước nữa là cấp ba?
Khương Khả chưa kịp vui mừng thì lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Đến tham gia cuộc thi nấu ăn. 】
[Lưu ý: Đạo diễn Uông Duệ gần đây mới đầu tư vào một cuộc thi ẩm thực dành cho người nổi tiếng. Đã có rất nhiều idol và streamer nổi tiếng bắt đầu đăng ký. Nếu cậu có thể tham gia, chắc chắn sẽ góp phần tăng mức độ nổi tiếng.】
[Nội dung nhiệm vụ: Tham gia cuộc thi ẩm thực người nổi tiếng, cuối cùng ít nhất phải lấy được giải 3. 】
Đạo diễn Uông Duệ.
Cuộc thi ẩm thực người nổi tiếng.
Khương Khả ngoáy ngoáy lỗ tai, luôn cảm thấy hai cái tên này nghe rất quen tai.
Đúng rồi, là vị đạo diễn mà lần trước cậu gặp trong buổi tham gia tiết mục lần trước. Hình như như ông ta còn chặn cậu và Trạch Duy Á lúc gần đi nói để cậu tham gia cuộc thi ẩm thực do ông ấy đầu tư.
Bất quá nhiệm vụ này tới cũng đúng lúc, Khương Khả cảm thấy cần phải tăng độ nổi tiếng của mình lên mới dễ kiếm thêm điểm hệ thống.
Mới tối ngày hôm qua, cửa hàng hệ thống đột nhiên được nâng cấp, bổ sung rất nhiều sản phẩm mới, có vài món đồ mà Khương Khả rất muốn, chẳng hạn như chất dinh dưỡng có thể khiến Linh thảo, Linh quả phát triển nhanh, hay là những cuốn sách hiếm lạ, cổ quái.
Tất nhiên, món quan trọng nhất là thuốc ổn định dị năng, đúng như tên gọi, nó là một loại thuốc giúp linh sủng nhỏ tuổi ổn định dị năng của chúng.
Bạch Linh Miêu nhỏ tuổi không dễ nuôi, nhất là khi chưa đến tuổi trưởng thành, chúng rất dễ chết, thời gian mấu chốt chính là lúc chúng thức tỉnh dị năng. Trong số bốn con mèo nhỏ, ngoài Tứ Hỉ đã thức tỉnh dị năng dịch chuyển tức thời ra, ba con còn lại không có dấu hiệu thức tỉnh dị năng.
Nếu muốn những đứa khác thức tỉnh dị năng một cách an toàn, thì thuốc ổn định dị năng chắc chắn là không thể thiếu, bây giờ trong tay Khương Khả còn chưa tới 300.000 điểm nên không đủ tiền mua ba bình, trị giá 600.000 điểm.
[Ký chủ có nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên không, Yes or No. 】
"Đi thôi." Khương Khả lắc lắc cái đuôi, dù sao kiếm được một chút cũng là điểm, điểm hệ thống chỉ có thể nhiều không bao giờ ngại ít.
Chương 47:
Tuy rằng đã quyết định tham gia, nhưng bởi vì bản thân cuộc thi vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, hơn nữa Khương Khả là lâm thời tham gia, nếu muốn tham gia thì phải đợi ít nhất một tuần sau.
Đạo diễn Vương Duệ vốn dĩ muốn Khương Khả tham gia cuộc thi, sau khi nghe tin này rất vui mừng, ngay chiều hôm sau liền cho người đưa thông tin lịch thi đấu.
Sau khi xem thời gian biểu, Khương Khả nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Vì hầu hết các thí sinh tham gia cuộc thi đều là những người nổi tiếng được nhiều người biết đến nên ngoài trừ trù nghệ, còn phải chú ý đến ratings của bản thân, thế nên trong lúc thi đấu thường hay thêm vào các phân đoạn tống nghệ.
Khương Khả xem thử, nếu như tham gia cuộc thi, vậy thì có lẽ rất lâu sau cậu mới có thể về nhà.
"Có chuyện gì vậy?" Trạch Duy Á vừa từ căn cứ trở về, nhìn thấy con mèo nhỏ của mình nằm trên một thời gian biểu đang nhíu mày, liền bước tới vươn tay ôm nó lên, "Em lo lắng sự tình thi đấu sao? Đầu tháng công việc kiểm tra cơ giáp hơi bận rộn. Nếu em thực sự muốn tham gia, tôi có thể dành chút thời gian để đi cùng em. "
"Meo meo." Khương Khả đứng dậy cọ cọ bàn tay anh.
Cậu không lo lắng cho bản thân mà lo lắng cho những chú mèo nhỏ ở nhà. Mấy em mèo nhỏ đang ở lứa tuổi năng động và hoạt bát nhất. Chúng không thể ngừng nhảy nhót lung tung. Khi cậu ở nhà thì còn tốt một chút, cậu mà vừa đi thì không biết chúng sẽ lật biệt thự thành thế nào nữa.
Vì không hiểu tiếng mèo nên Trạch Duy Á chỉ có thể đoán: "Em lo lắng cho những đứa em của mình đúng không? Nếu vì chuyện chuyện đó đó thì thi em đừng lo. Bên ngoài có lính canh và lá chắn bảo vệ, em cũng không cần lo chúng sẽ làm loạn trong biệt thự. Ở Thủ đô đô tinh có một trường học dành cho linh sủng. Trong thời gian đi thi em có thể gửi chúng đến trường học. "
Trường học linh sủng?
Khương Khả ngẩng đầu, cậu hoàn toàn không biết có một trường học như vậy.
Do không biết gì về trường học này, cho nên Khương Khả tiêu một ít điểm nhờ hệ thống kiểm tra tất cả thông tin liên quan.
Đánh giá thông tin mà hệ thống thu được, trường học linh sủng này rất đáng tin cậy. Trường học tích hợp giữa trông giữ và huấn luyện linh sủng. Ngoài việc huấn luyện hàng ngày, họ còn giúp linh sủng học cách điều khiển và sử dụng dị năng. Ngoài việc đắt tiền ra ra thì hầu như không có khuyết điểm nào.
"Meo meo meo." Sau khi đọc thông tin, Khương Khả hướng Trạch Duy Á gật đầu cho biết đề xuất này rất tốt, cậu sẽ cho các em mèo đến học thử mấy ngày, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cậu sẽ không phải lo lắng chuyện các em mèo phá nhà nữa.
Trạch Duy Á xoa đầu Khương Khả: "Em tự mình quyết định đi. Tôi đêm nay có thời gian, có thể đưa em đi xem một chút."
...
Trường học linh sủng không ở Geer City, khi đến nơi, ngoài trời đã hơi xẩm tối.
Không ngờ lại may mắn gặp được Nguyên Soái của quân đội viễn chinh, nhân viên ở quầy tiếp tân cứng đờ, khuôn mặt gần như đanh lại, mãi đến khi hiểu được mục đích của Trạch Duy Á, mới tìm lại được chút lý trí.
"Ừm, xin lỗi vì đã ngắt lời, Nguyên soái định đưa cả 5 con Bạch Linh Miêu đến chỗ chúng tôi sao?"
"Không, là bốn. Con mèo trắng này không tính." Trạch Duy Á nói.
Cậu nhân viên gật đầu, ánh mắt tự nhiên nhìn sang một bên.
Vì là lần đầu tiên đi du lịch nên bốn chú mèo nhỏ đều háo hức như bị tiêm máu gà.
Chú mèo con màu đen đã nhảy lên ban công, đưa hai bàn chân ra cố gắng chạm vào những chiếc lá trong lọ hoa, chú mèo con màu vàng nhạt bước lên giá sách, thử thăm dò một tấm thẻ kẹp sách, còn lại hai con mèo với màu sắc và hoa văn khác nhau đã quấn vào nhau, đem đệm ghế sofa xé rách.
Chỉ có chú mèo màu trắng đứng trên vai Nguyên Soái, thỉnh thoảng lại kêu meo meo vài tiếng, như muốn lũ mèo con trong nhà phải yên lặng đừng quậy phá nữa.
Nhìn mấy con mèo sữa chạy quanh quẩn trong nhà, nhân viên công tác chỉ cảm thấy hoa mắt, đây là Bạch Linh Miêu đó, nếu xảy ra chuyện gì, có đem bán cả trường cũng không đền nổi đâu.
Như thể thấy được sự lo lắng của đối phương, Trạch Duy Á chỉ nói: "Cậu không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn. Tôi sẽ gọi một cảnh vệ tới chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của những con Bạch Linh Miêu này. Cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. "
"Nhưng......"
"Hoặc nếu cậu có băn khoăn gì có thể nói với tôi."
Nhân viên công tác lau mồ hôi trên đầu, sau một hồi suy nghĩ, giữa "Khả năng đắc tội Nguyên soái" với "Khả năng sẽ không cẩn thẩn để xảy ra chuyện" chỉ có thể chọn cái thứ hai.
"Được rồi, được rồi, nguyên soái đã nói như vậy, thì trước tiên hãy để những con Bạch Linh Miêu ở lại đây một ngày, nếu có thể chúng ta sẽ làm những thủ tục khác...... Ngài cảm thấy thế nào?"
"Được" Trạch Duy Á gật đầu.
Nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, cậu ta tự an ủi mình rằng mọi chuyện không quá tệ, chỉ cần theo dõi mấy chú mèo này mọi lúc mọi nơi là được, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng sẽ không hoàn toàn là trách nhiệm của nhà trường.
Nhân viên ở đây vừa thư thái chưa được bao lâu thì đột nhiên có người xông vào.
"Không tốt. Thanh Dao Xà mới đưa đến sáng nay đột nhiên bạo động dị năng biến lớn. Nó đang ở trong sân. Hiện tại bảo vệ đều không ngăn được, lớp lá chắn bên ngoài cũng sắp không chịu được nữa."
"Cô nói gì?" Nhân viên công tác thay đổi sắc mặt, anh ta lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Ding Dong.
[Nhiệm vụ khẩn cấp: Đột biến Thanh Dao Xà. 】
[Lưu ý: Thanh Dao Xà của ảnh đế Đường Bân Tâm ký gửi ở trường Linh Sủng đột nhiên nổi cơn tức giận. Do nhân viên an ninh xử lý không đúng cách, nó đã hoàn toàn mất kiểm soát và đang cố gắng xuyên thủng lá chắn bảo vệ lao ra khỏi trường. 】
[Nội dung nhiệm vụ: trong vòng 15 phút, để con rắn Thanh Dao trở lại nguyên hình, đồng thời truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình qua hệ thống phát sóng trực tiếp. 】
Nhiệm vụ khẩn cấp?
Đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Khương Khả sững sờ, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
"Nhiệm vụ khẩn cấp gì?" Vì để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Khương Khả nhanh chóng gọi hệ thống, "Không phải cậu nói bây giờ tôi chỉ có thể nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên sao, tại sao đột nhiên lại có thêm nhiệm vụ khẩn cấp. "
[Nhiệm vụ khẩn cấp khác với nhiệm vụ ngẫu nhiên, chúng sẽ không can thiệp vào nhau ... Lưu ý, đặc biệt lưu ý, nhiệm vụ khẩn cấp có thời hạn nhất định, hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ khẩn cấp thất bại sẽ bị trừ 5000 điểm hệ thống. 】
Trừ 5000 điểm.
Khương Khả suýt nữa ói ra một ngụm máu. Nhiệm vụ khẩn cấp này là sao? Độ khó tương đương với nhiệm vụ ngẫu nhiên không nói, lại còn giới hạn thời gian, nếu không hoàn thành còn bị trừ điểm hệ thống.
Đây không phải là nhiệm vụ khẩn cấp, mà là nhiệm vụ ăn cướp.
[Ký chủ có tiếp nhận nhiệm vụ hay không? Yes or No. 】
Năm nghìn điểm a, bỏ thế nào được.
Khương Khả chống lại ý muốn nôn ra máu: "Mau lên, đừng nói nhảm nữa, đánh dấu vị trí của nó cho tôi ngay lập tức."
...
Bởi vì thời gian quá eo hẹp, Khương Khả không kịp giải thích với Trạch Duy Á liền trực tiếp chạy ra ngoài theo hướng hệ thống đánh dấu.
Sau khi chạy ra khỏi tòa nhà, Khương Khả phát hiện ra rằng đánh dấu vị trí là quá thừa thãi, con rắn Linh Dao này thực sự quá lớn, nó phải cao cỡ bốn năm tầng, bây giờ còn đang dùng đầu đập vào lá chắn bảo vệ của trường học.
Một số nhân viên bảo vệ đang cầm súng trên tay nhưng không dám lại gần, chỉ có thể ngăn cản không cho những con linh sủng khác tới gần.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Khương Khả vừa đi ra khỏi tòa nhà đã mở phát sóng trực tiếp, những người hâm mộ vừa bước vào phòng phát sóng trực tiếp lúc này đều cảm thấy hoang mang không biết nên phản ứng ra sao.
[Uh uh uh, đây là đang chiếu phim khoa học viễn tưởng sao? Bé dễ thương không phải định nấu ăn ở đây đó chứ, cảm giác rất là nguy hiểm nha. 】
[Hoảng sợ, có chuyện gì vậy, điện ảnh bây giờ đều dọa người như thế sao? 】
[Bé dễ thương không cần đi qua làm phiền người khác, chúng ta chuyển chỗ khác nấu ăn được không? 】
[Đúng thế, chúng ta chuyển chỗ khác nấu ăn đi. 】
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đều cho rằng con rắn lớn như vậy hẳn là đang dựng phim, cuối cùng không ít fan phát hiện đã nhầm.
[Chúa ơi, không, không phải làm phim. Đây không phải là trường học linh sủng sao? Tôi đã từng đến đó rồi. Đó là thật. Không phải dựng phim. 】
[Bé dễ thương, mau chạy đi, đó là trường học linh sủng, không sai đâu, chỗ bọn họ có rất nhiều linh sủng quý hiếm, không thể nào lấy một con rắn lớn như vậy để làm phim trong đó. 】
Khương Khả nhìn trời không nói nên lời, cậu rất muốn chạy trốn, nhưng để không bị trừ năm nghìn điểm hệ thống, cậu trước tiên vẫn phải thử một chút.
"Trước tiên lấy máy dỗ ngủ cho linh sủng thử đi, đúng rồi" Khương Khả dừng lại, cân nhắc một chút, "Giúp tôi mua hai lọ thuốc thôi miên, hai lọ đắt nhất ấy."
【Được. 】
Đúng như Khương Khả lo lắng, bởi vì thêm dị năng vào, kích thước của con rắn Thanh Dao lúc này quá lớn, chiếc máy ru ngủ không có bất kỳ tác dụng nào.
Không có biện pháp khác.
Khương Khả nghiến răng, dùng sức bay thẳng vào không trung.
Linh Dao Xà, là một linh sủng cấp cao, yêu hương hoa, tính tình ngoan ngoãn, sức tấn công yếu, rất dễ thức tỉnh dị năng.
Sau khi phân loại thông tin xuất hiện trong đầu, Khương Khả xoay người ở giữa không trung, trực tiếp đổi một lọ nước hoa lớn từ hệ thống phun ra giữa không trung, ngay lúc rắn Thanh Dao quay đầu lại, cậu liền ném hai chai thuốc thôi miên cực mạnh vào miệng nó.
[Mẹ ơi! ! ! Con rắn đó! ! ! 】
【Ah ah ah ah ah, mau tránh ra. 】
[Không sao đâu, không sao đâu, bé dễ thương đã bay qua rồi, làm tôi sợ chết khiếp, cảm thấy vừa rồi tim tôi như ngừng đập. 】
[Chúa ơi QAQ. 】
[Được rồi, được rồi, không sao đâu, cầu ngươi bé dễ thương, chúng ta chỉ cần phát mỹ thực thôi, đừng làm những việc nguy hiểm như vậy nữa. 】
Khương Khả bình tĩnh hướng về phía máy quay kêu meo meo, sau khi xác định con rắn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cuối cùng thao túng dị năng trở lại mặt đất.
Từ đầu đến cuối chỉ diễn ra chưa đầy mười phút.
May mắn thay, đã bắt kịp.
Khương Khả nhìn lời nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đáng tiếc, vừa chạm đất, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Khương Khả còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy như bị ai đó xách lên.
Trạch Duy Á: "..."
Khương Khả: "..." Anh có thể nghe tôi giải thích không.