Chương 43:
Mặc dù không bắn trúng mục tiêu, nhưng trên thực tế phát súng vẫn được bắn ra với mục đích làm bị thương linh sủng nhỏ tuổi. Bertha thậm chí còn không có cơ hội để giải thích, trực tiếp bị lính canh kéo ra ngoài biệt thự.
Mẹ của Trạch Duy Á cũng rất sốc, bà không ngờ rằng buổi xem mắt mà bà sắp xếp cho con trai lại xảy ra chuyện như vậy, bà đã tự trách mình vì không biết nhìn người.
Trạch Duy Á dỗ mẹ, rồi xoay người bế Khương Khả vào nhà.
Vừa vào nhà, cậu cảm thấy sắc mặt của Trạch Duy Á không tốt lắm, liền vội meo meo đặt viên thuốc vừa giật được đưa vào tay đối phương.
“Đây là thứ mà em liều lĩnh để lấy sao?” Trạch Duy Á liếc nhìn viên thuốc trong tay với vẻ mặt bình thản, “Em sẽ không thực sự cho rằng loại thuốc này sẽ có tác dụng với tôi đấy chứ.”
Khương Khả lắc đầu. Tác dụng của thuốc khống chế tinh thần tùy người mà phát huy khác nhau. Tinh thần lực càng cao thì tác dụng càng thấp. Với trí lực cao đến thái quá của Trạch Duy Á, hẳn là trên đời này không có thuốc khống chế nào ảnh hưởng đến anh.
Nhưng biết là một chuyện, lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, cậu lao về phía trước mà không suy nghĩ gì.
Trạch Duy Á lắc đầu: "Lần này bỏ qua, nhớ kỹ, nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự, em nhất định phải báo trước cho tôi biết thay vì tự mình chạy tới xử lý."
Khương Khả meo meo ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy con mèo trắng nhỏ gật đầu, vẻ mặt của Trạch Duy Á rốt cục dịu đi một chút, anh đưa tay sờ đầu Khương Khả.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của đối phương, có lẽ đối phương cũng không tức giận nữa, Khương Khả mới khẽ thở dài, giẫm lên cánh tay đối phương ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đây là phòng của Trạch Duy Á, bởi vì buổi sáng cửa bị khóa, Khương Khả chưa tìm được cơ hội đi vào, bây giờ nhìn thấy không khỏi cảm thấy mới lạ.
Khác với căn phòng ở trên tinh hạm, căn phòng trước mặt tràn đầy hơi thở sinh hoạt, góc tường để một chậu cây xanh, trên tường treo rất nhiều áp phích và khung ảnh. Khung ảnh chứa những bức ảnh thời thơ ấu của Trạch Duy Á.
Khương Khả nghiêng người xem từng tấm ảnh, cuối cùng dừng lại trước khung hình cao hơn mình một chút.
Đó hẳn là bức ảnh chụp Trạch Duy Á khi anh còn đi học. Lúc ấy có lẽ mới mười sáu hay mười bảy tuổi. Cậu không nhìn thấy bất cứ sự lạnh lùng nào giữa lông mày và đôi mắt của anh. Trong hình anh mặc áo sơ mi trắng, đang xem một cuốn sách, mặt trời chiếu qua cửa sổ, phủ lên mặt một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Khương Khả vừa muốn lại gần, vô tình trượt chân đạp vào một công tắc ở góc bàn.
Màn hình máy tính để trên bàn được bật lên, vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Nghiêu ở phía đối diện: "Ồ, bé dễ thương đang ở đâu thế, vừa lúc, bé có thể gọi Nguyên soái tới hộ anh không?"
Khương Khả nghi ngờ nhìn sang, sau đó quay đầu kêu Trạch Duy Á.
Trạch Duy Á để đồ trong tay xuống, đi tới ôm Khương Khả qua một bên: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Ồ, không có gì to tát," Hàn Nghiêu vội vàng thở dài. "Chỉ là lúc trước tôi có nhắc tới một chương trình ẩm thực, hiện tại chương trình đã sắp xếp xong, tôi muốn hỏi anh có thời gian đến thu hình hay không."
“Ngày mai đi.” Trạch Duy Á suy nghĩ một lúc, nói.
"Được," Hàn Nghiêu gật đầu, "Vậy tôi sẽ thông báo cho tổ chương trình để họ bắt đầu chuẩn bị trước."
Show ẩm thực?
Khương Khả đầu đầy dấu hỏi, có ý gì, ý là Trạch Duy Á sẽ tham gia một chương trình ẩm thực sao.
…
Mãi đến sáng hôm sau, khi Khương Khả bị ôm ra khỏi nhà, cậu mới biết được đó thực sự là một show ẩm thực trực tuyến, thậm chí tên của chương trình rất đơn giản, nó được gọi là "Phòng phát sóng mỹ thực của tinh tế"
Về phần tại sao Trạch Duy Á lại tham gia loại chương trình này, Khương Khả cũng không rõ lắm, chỉ có biết được đôi chút từ Hán Nghiêu, chắc là do lúc trước video với nội dung bạo lực của Trạch Duy Á bị đưa lên mạng, khiến cho toàn Tinh Võng xôn xao.
Đế quốc lo lắng dư luận phát tán quá độ, nên sau khi nhanh chóng xóa video, đã cố ý tìm một chương trình ẩm thực cho Trạch Duy Á tham gia để trông bình dân hơn, giúp anh dễ lấy lại hình tượng trước công chúng.
Xét cho cùng, chỉ huy tối cao của quân đội đế quốc có thể cường đại, có thể lạnh lùng, nhưng không thể để lại ấn tượng quá đẫm máu và bạo lực.
Đương nhiên, chuyện này đã xảy ra từ mấy tháng trước, cũng không liên quan gì đến Khương Khả, nhưng Hàn Nghiêu cảm thấy nếu Nguyên soái nhà mình đã nuôi linh sủng, lại còn là một con linh sủng nhỏ bé đáng yêu như vậy, thì không thể lãng phí tài nguyên, vừa lúc mang lên cùng biểu diễn để giúp đảo ngược hình ảnh quá lạnh lùng trong lòng công chúng của Trạch Duy Á.
Có cơ hội ra ngoài đi dạo, chưa kể lại là loại hình mà cậu am hiểu, Khương Khả cũng không nghĩ nhiều, sau khi hiểu sơ qua về lưu trình của chương trình, cậu liền đồng ý.
Vì đang ở thành phố Geer nên chỉ mất nửa giờ lái xe là đến nơi, Khương Khả đạp lên thiết bị chơi game một hồi liền tới nơi rồi.
Nơi ghi hình không lớn, nhưng trong nhà được trang trí rất ấm cúng, có rất nhiều đồ dùng nhà bếp mà Khương Khả còn không nhận ra.
Nhìn thấy Nguyên soái không chỉ tới một mình mà còn trực tiếp đưa một con mèo vào, nhân viên tổ chương trình không khỏi có chút sững sờ.
"Nguyên soái, chờ tiết mục kết thúc sẽ có một vài linh thú được gửi đến. Đến lúc đó có xếp chung nó với những linh sủng khác không?"
"Không cần," Trạch Duy Á lắc đầu, đặt Khương Khả lên bàn nấu ăn, "Không cần những linh sủng khác, chỉ cần một con là được."
“Meo meo.” Khương Khả gật đầu nhanh chóng đứng thẳng ngực, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được mình sẽ làm gì, nhưng là nấu ăn là nghề của tui, không cần những thứ khác tới quấy rối.
"Cái kia ..." Nhân viên đột nhiên lo lắng hướng đạo diễn xin giúp đỡ.
Đặc biệt muốn nói đây là tiết mục để khách mời và linh sủng cùng nấu ăn, chỉ để lại một con linh sủng là quá ít, chưa kể nó còn nhỏ như vậy, còn không lớn bằng bình sữa nhỏ trên bàn, lúc đó khán giả sẽ nhận ra sao.
Trạch Duy Á không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, đạo diễn ở bên ngoài nhanh chóng ra hiệu.
Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, tất cả các máy quay đã vào vị trí, người dẫn chương trình đã đọc xong lời dẫn. Nhưng Khương Khả không nghe thấy tiếng được mấy cái này, mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào màn hình duy nhất trong nhà.
Một triệu, hai triệu, ba triệu, năm triệu, mười triệu, mười lăm triệu ... hai mươi triệu.
Mức độ nổi tiếng của chương trình khoa trương đến đáng sợ. Chưa đầy năm phút sau khi chương trình được phát sóng, hơn 20 triệu người đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, cậu vội vàng kêu hệ thống.
"Nhanh nhanh, có ở đó không, có thể kết nối phát sóng trực tiếp của tôi tới đây không."
Hai mươi triệu người, là khái niệm gì, nếu tính theo điểm hệ thống trong quá khứ của Khương Khả, nếu có thể hoàn thành toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp với số lượng người như vậy, điểm hệ thống cuối cùng của cậu nhất định sẽ ở mức hàng chục triệu.
[Xin lỗi, điểm hệ thống chỉ có thể nhận được khi ký chủ sử dụng hệ thống phát sóng trực tiếp để phát sóng trực tiếp. Nếu ký chủ sử dụng các phương pháp khác để phát sóng trực tiếp, chỉ có thể đổi được 1% yêu thích thành điểm hệ thống. 】
Một phần trăm.
Đây là hơn 20 triệu người, coi như chỉ có 1% vẫn ok.
Khương Khả nhanh chóng đứng dậy, lấy móng của mình đặt lên mu bàn tay của Trạch Duy Á.
"Meo!"
Dù là chương trình gì, chúng ta hãy bắt đầu đi, cậu không thể chờ được.
…
Sau khi người dẫn chương trình làm xong giới thiệu, buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu, Khương Khả kiểm tra sơ qua dụng cụ nhà bếp có sẵn, trực tiếp nhảy xuống bồn rửa mặt, bắt đầu chuẩn bị rau củ cho ngày hôm nay.
Tất cả rau vẫn lấy từ hệ thống của Khương Khả, bởi vì thời gian có hạn, Khương Khả chỉ chuẩn bị hai món, một là cà tím xào chua ngọt, một là gà sốt chua ngọt.
Bởi vì không tiện nói chuyện khi không có máy phiên dịch, Khương Khả chỉ có thể meo meo hướng Trạch Duy Á bảo rửa sạch cà tím cùng ớt.
Lần đầu tiên trong đời bị chỉ huy bởi một con mèo, Trạch Duy Á cảm thấy trải nghiệm này khá mới mẻ, cũng không phản bác lại nó, săn ống tay áo lên, bắt đầu rửa sạch rau.
Bởi vì bản thân chương trình đã nổi tiếng, mà Trạch Duy Á, với tư cách là Nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, có độ nổi tiếng rất cao, chỉ trong vòng mười mấy phút, số lượng người vào phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên không ít, qua một thời gian nữa sẽ vượt qua mốc 50 triệu.
[Ahhhhhhh, Nguyên Soái thật đẹp trai, tư thế cầm đồ thật đẹp, tư thế rửa đồ cũng thật đẹp, còn có con mèo bên cạnh là do tổ tiết mục đưa sao, một con mèo trắng mềm mại đáng yêu.】
[Hahaha, vừa rồi bé dễ thương kia đang làm gì vậy, là đang hướng dẫn Nguyên soái lấy đồ sao? Tính của Nguyên soái cũng thật tốt, cư nhiên ngoan ngoãn nghe lời. 】
[Bé dễ thương bé định đoạt: By Nguyên soái đại nhân]
[Nước mắt chảy dài, sự kết hợp của Nguyên soái và bé dễ thương thật đẹp,.... nhưng bé dễ thương này nhìn quen quá, cứ như đã thấy ở đâu rồi. 】
[Tôi cũng thấy quen, nhưng Nguyên Soái thật sự rất đẹp trai và ôn nhu, nhất là khi cúi đầu nói chuyện với bé đáng yêu, vẻ mặt ôn nhu cưng chiều kia quả thật là QAQ. 】
Tất nhiên, có fans thì cũng sẽ có antifan, ngay khi mọi người đang liếm màn hình một cách vui vẻ, một vài âm thanh không vui nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
[Hiền lành gì, tôi thấy tất cả chỉ là giả vờ, cho vị Nguyên Soái nào đó đến tham gia chương trình để tẩy trắng đi, thực sự khuyên các vị cấp cao của đội quân viễn chinh đừng lãng phí công sức nữa, tẩy không sạch đâu, chỉ bằng video lần trước, vị Nguyên Soái nào đó cả đời này đừng mong tẩy trắng. 】
[Đúng vậy, đừng tưởng rằng nuôi một con vật nhỏ là có thể rảy trắng. Có bản lĩnh thì xóa tất cả video trên Tinh võng đi.】
[Tẩy trắng cái đầu nhà ngươi, có em gái ngươi mới cần tẩy trắng, khi giết Trùng tộc không hung tàn thì còn muốn thế nào, em, hay là đứng hát Đức mẹ đồng trinh cho chúng nghe sao? 】
[Antifan cút cút cút cút cút, đừng chắn tôi nhìn trai đẹp và bé dễ thương. 】
Trên khung comment đã nổ ra một trận chiến lớn giữa những người hâm mộ, lúc này Khương Khả đã bắt đầu xử lý các nguyên liệu mới rửa sạch.
Gọt vỏ cà tím và cắt thành từng miếng nhỏ, tỏi cắt lát, tiêu xay nhỏ, sau đó phủ một lớp tinh bột khô lên bề mặt của cà tím.
Bên này Khương Khả vừa chuẩn bị đồ ăn, liền cảm thấy trên cổ nặng trĩu, như có ai đó đeo lên cổ thứ gì đó.
[Hahahaha, Nguyên soái đừng nghịch, đây là vòng cổ ớt cay sao, tự nhiên thấy hơi bị đáng yêu. 】
[Thật kỳ lạ, nhưng tôi thích nó. 】
Nhìn Trạch Duy Á đang đứng đối diện với vẻ mặt không hề áy náy.
Khương Khả: "..." Nguyên soái, ngươi như này là sẽ bị mèo cào đấy.
Chương 44:
Giống với các chương trình ẩm thực khác, phòng phát sóng được chia thành 2 phòng.
Một là phòng dành cho khách và một là dành cho giám khảo.
Đúng như tên gọi, phòng khách chính là gian phòng mà Trạch Duy Á và Khương Khả đang nấu ăn, ngoại trừ camera cùng bình luận trên màn hình thì chỉ có hai người (mèo) là Trạch Duy Á và Khương Khả, đang chăm chú nấu ăn.
Về phía nhân viên và người dẫn chương trình, họ sẽ ở ngoài phòng phát sóng với ban giám khảo.
Nói chung, mỗi kỳ ngoài người dẫn chương trình, tổ tiết mục sẽ mời hai hoặc ba giám khảo khách mời để giúp nhận xét về món ăn.
Nhóm giám khảo phần lớn là minh tinh, kèm theo một người khác sẽ là người bình thường, bọn họ phụ trách nếm thử các món ăn do khách mời chế biến, cuối cùng sẽ chấm điểm tùy theo khẩu vị. Sau đó là nhóm chương trình dựa vào số điểm cuối cùng để trao giải thưởng tương ứng.
Bởi vì thân phận của Trạch Duy Á hơi đặc biệt, ba vị khách mời mà đoàn chương trình mời tới lần này đều là người nổi tiếng, tất cả đều là đạo diễn, minh tinh có tên tuổi lớn.
Nhưng cho dù là ngôi sao có tên tuổi lớn thế nào đi nữa, thì đứng trước mặt Trạch Duy Á là chỉ huy tối cao của Quân đoàn viễn chinh đế quốc thì vẫn không đủ nhìn, vì vậy sau hơn 10 phút phát sóng, toàn bộ gian ngoài vẫn lặng ngắt như tờ. Ba vị giám khảo khách mời nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.
Cuối cùng, vẫn là đạo diễn nhìn không nổi nữa, liền ra hiệu cho người dẫn chương trình ngẫu nhiên tìm đề tài cho khách mời nói, không thể tiếp tục im lặng như thế này được.
Người dẫn chương trình mới chỉ là một thanh niên mới ngoài 20, lúng túng ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Mọi người nhìn xem, con linh sủng này dường như luôn dùng dị năng để cắt rau, từ kỹ thuật và độ thành thạo của nó, mọi người nghĩ thế nào?" "
“Hẳn là, không tệ.” Ảnh đế Đường Bân Tâm nói không chắc.
Bên cạnh là Ca Hậu Nancy cũng gật đầu: "Kỹ thuật rất thành thạo, dị năng sử dụng không tồi. Xem ra là đã phải luyện tập rất nhiều lần ... Nhưng mà, cái nó đang cắt là cà tím sao?" Như thế nào, màu sắc có chút không đúng. "
Hầu hết các loại cà tím trên thị trường đều có màu đỏ nhạt và màu tím. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Nancy nhìn thấy chúng.
“Đây là một loại rau mới,” cuối cùng có một câu hỏi mà người dẫn chương trình có thể trả lời, cậu ta nhanh chóng giải thích. “Nghe nói phòng thí nghiệm của quân đội viễn chinh đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu các loại rau mới, và cũng đã đạt được những kết quả đáng kể. Thậm chí có tin đồn chỉ trong một thời gian ngắn nữa các giống rau mới được sản xuất trong phòng thí nghiệm của quân đội viễn chinh có thể được trực tiếp quảng bá và trồng trên khắp đế chế. "
"Ah."
Người chủ trì còn chưa nói xong, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười chế nhạo.
Người lên tiếng cười nhạo là một người đàn ông trung niên tên Vương Duệ, một đạo diễn có tiếng ở đế quốc, lúc này vẻ mặt âm trầm đến nỗi tích thành nước, hiển nhiên tâm trạng đang rất tồi tệ.
Đường ảnh đế ngồi bên cạnh hoảng sợ, sợ đắc tội người khác, liền nhanh chóng chuyển đề tài: "Đúng rồi, tôi nhớ đạo diễn Vương có một bộ phim chuẩn bị công chiếu. Nghe nói có liên quan đến mỹ thực, có phải vì thế mà đạo diễn Vương mới tham gia chương trình hôm nay không."
“Không phải,” Vương Duệ không có ý định tiếp nhận lòng tốt của hắn, trực tiếp nói, “Tôi chỉ muốn xem Nguyên soái của quân đoàn viễn chinh có thể nấu ra món gì, kết quả các người cho ta xem cái này ….. như thế nào, tay nghề của cậu ta không tốt, liền để linh sủng sử dụng dị năng thay cậu ta nấu. Đây căn bản là khinh nhờn mỹ thực!"
Xong rồi.
Vô luận là Đường Bân Tâm hay là Nancy, trong lòng chỉ còn lại suy nghĩ này.
Vương Duệ cái gì cũng tốt, chính là quá mức ngay thẳng, liên quan đến chuyện khác thì không sao, nhưng chỉ riêng 2 cái một là quay phim và một là mỹ thực, ai dám làm lung tung nhất định sẽ bị Vương Duệ chỉ điểm đến không dám ngẩng đầu lên.
Thật không biết tổ chương trình đang nghĩ cái gì, mời ai không mời lại mời vị tổ tông này tới làm gì không biết?
Đường Bân Tâm xoa lông mày, không khỏi cảm thấy chán nản.
Xem ra lần này không tránh khỏi chuyện làm mất lòng Nguyên soái, chỉ mong Nguyên soái cũng không quá hẹp hòi, không cần giận chó đánh mèo làm khổ người qua đường vô tội.
…
Không biết trong phòng phát sóng trực tiếp đã xảy ra chuyện gì, Khương Khả cắt cà tím và hạt tiêu, chuẩn bị nước sốt dùng sau để nấu.
Món cà tím ngâm chua ngọt đương nhiên phải dùng đường và giấm, đường là đường trắng, giấm là giấm gạo, sau đó là xì dầu, một chút tinh bột, bột ngọt và nước lọc.
Sau khi pha nước sốt, nâng chảo lên và làm nóng chảo cho đến khi nóng từ 60 đến 70%, cho các miếng cà tím đã lăn tinh bột vào chiên cho đến khi hơi vàng và mềm. Cuối cùng, đổ tất cả nước sốt và gia vị.
Khi cà tím và nước sốt hòa quyện vào nhau, mùi thơm chua ngọt bốc lên từ nồi. Khương Khả meo meo và hiệu cho Trạch Duy Á mang đĩa thức ăn tới.
Trạch Duy Á không nói gì, bưng đĩa thức ăn tới, anh rút thêm một chiếc khăn giấy giúp Khương Khả lau sạch móng chân của mình khi vô tình bị nước canh bắn vào.
[Ahhhhh, Nguyên soái đang giúp bé đáng yêu lau chân kìa, đáng yêu quá, video trực tiếp có thể phát lại được không? Tôi thực sự muốn chụp ảnh màn hình. 】
[Thực sự rất dễ thương, tôi đã lưu lại… Còn có tôi muốn gửi lời xin lỗi tới Nguyên soái. Lúc trước khi xem video giết kẻ thù trên chiến trường của bạn, tôi đã nghĩ rằng bạn hơi tàn nhẫn, nhưng hôm nay tôi đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ đó. Một người có thể đối xử dịu dàng với linh sủng nhỏ tuổi như thế này chắc chắn là một người đặc biệt ôn nhu. 】
[Trên chiến trường đương nhiên phải tàn nhẫn một chút, nếu không đứng đó cho kẻ địch giết chết sao? Lúc trước tôi đã sớm nói nam thần của tôi tính tình rất tốt, rất ôn nhu. Mấy người còn không tin, hiện tại mấy người đã rõ. 】
[Thật sự rất dịu dàng, tôi thấy anh ấy còn khẽ nhéo nhéo đệm chân của bé dễ thương, a a a, tôi cũng muốn nhéo QAQ đệm chân của bé dễ thương, chắc chắn là rất mềm. 】
[Tôi muốn đệm chân +1. 】
Giật lại cái chân tội nghiệp của mình từ tay ai đó, Khương Khả meo meo, chỉ vào bồn rửa mặt bên cạnh, bảo anh rửa sạch gừng và hành lá để nấu món gà sốt chua ngọt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của giám khảo, món cà tím chua ngọt đầu tiên đã được mang ra.
Để thuận tiện cho ba vị khách mời, cà tím được chia ra 3 đĩa sứ nhỏ, vì làm nhiều nên ngay cả người dẫn chương trình và một số nhân viên trong đoàn cũng may mắn lấy được một phần.
Món cà tím xào chua ngọt vừa mới ra lò có màu sắc tươi sáng, được tô điểm bởi hành lá và ớt đỏ xắt nhỏ, chẳng cần nếm thử, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến ngón tay phải hoạt động.
Món này do Nguyên soái làm, à, không đúng, là món ăn do linh sủng nhà Nguyên soái làm.
Đường ảnh đế không dám lơ là, anh nhanh chóng cầm đũa lên cẩn thận gắp một miếng cà tím cho vào miệng.
Điều đầu tiên khi nếm cà tím là vị chua ngọt rất đặc trưng, sau đó vị hơi ngọt của rau từ từ thấm vào, len lỏi từ từ vào vị giác, còn có vị cay nhẹ.
“Thơm quá.” Đường ảnh đế nhắm mắt lại một lúc, anh không biết dùng từ gì để diễn tả nó, thậm chí anh còn nghĩ rằng nếu lúc này trên tay có một miếng bánh mì để ăn cùng thì ngon tuyệt.
“Đúng vậy rất thơm, mùi vị khác hẳn với món cà tím mà tôi đã ăn trước đây.” Người dẫn chương trình bên cạnh đã ăn hết cà tím trong đĩa của mình, vẻ mặt vẫn chưa hài lòng.
“Ừ, hoàn toàn khác.” Nancy ăn xong cũng không nhịn được gật đầu. “Thật ra, tôi thích ăn cà tím mỗi ngày, tôi thường mua cà tím về tự chế biến, nhưng mùi vị lúc nào cũng chỉ tạm được... Mọi người cũng biết cà tím bán trên thị trường luôn có vị đắng rất lạ, nếu không nêm thêm một chút gia vị vào thì sẽ không át được, thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi ăn món cà tím có vị tươi mát như vậy. "
Tươi mát, mềm, ngon và hơi cay. Nếu tất cả cà tím bán ở bên ngoài đều có hương vị này, Nancy cảm thấy cô ấy sẽ không phải vật lộn với món cà tím mỗi ngày.
Thấy hai vị khách kia đã nhận xét xong, người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển sự chú ý sang vị khách duy nhất trong phòng còn chưa nói gì.
"Chà, đạo diễn Vương nghĩ món này làm như thế nào, có cần cải thiện gì không."
Vương Duệ không nói lời nào, chỉ dùng khăn ăn lau khóe miệng, sau đó lạnh lùng bình luận: "Ai biết mùi vị như thế nào, chỉ cho một đĩa nhỏ như vậy, là cho mèo ăn à? Mùi vị gì cũng không nếm được, lần sau không thể như thế."
"Khụ," người chủ dẫn chương trình ho khan một tiếng rồi quay sang nhân viên gần đó, "Cái kia, món tiếp theo, cô nhớ cho đạo diễn Vương nhiều thêm một chút."
Vương Duệ đặt lại khăn ăn trên bàn, gật đầu đồng ý.
Đường Bân Tâm: "..."
Nancy: "..." Ông có thể lươn hơn được nữa không hả đạo diễn.
…
Đùi gà dùng để làm món gà sốt chua ngọt cần phải được nấu chín, trong quá trình đun sôi cho thêm hành lá và gừng thái sợi vào trong.
Để thịt gà mềm và mịn hơn, toàn bộ quá trình không được mở lửa lớn mà phải nấu từ từ với lửa nhỏ.
Nghiền nhuyễn ớt khô và hạt tiêu cùng nhau, cho vào chảo chiên cho đến khi có mùi thơm và thành dầu đỏ.
Gà chín để nguội rút xương, thái miếng vừa ăn, cho vào đĩa cùng với dầu đỏ đã để nguội, cuối cùng rắc một ít rau mùi và ngò gai lên chờ miếng gà thấm dầu thơm là đã hoàn thành.
Hai món chính đã xong, Khương Khả rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vừa định ngồi xuống uống một ngụm nước để thư giãn thì bên tai nghe thấy một âm thanh giòn giã.
[Chúc mừng kí chủ, tính đến hiện tại đã thu được tổng cộng 262.352 điểm hệ thống. Vì lần đầu kiếm được điểm tích phân vượt quá 100.000 điểm trong một lần, nên kí chủ sẽ có thêm 1 cơ hội rút thăm trúng thưởng giải đặc biệt của hệ thống ... Hãy tiếp tục cố gắng làm việc chăm chỉ. 】
Hai trăm sáu mươi nghìn điểm hệ thống?
Khương Khả suýt nữa phun ra một ngụm nước, cũng thèm uống nước nữa, trong đầu nhanh chóng gọi hệ thống: "Hai trăm sáu vạn điểm, cậu không tính sai đó chứ, không phải ta chỉ có thể đạt được 1% giá trị yêu thích thôi sao? "
[Hai trăm sáu mươi nghìn điểm đúng là 1%. Mời ký chủ xem số lượng người hâm mộ đang xem buổi phát sóng trực tiếp. 】
Đúng rồi, số lượng người xem.
Khương Khả nhanh chóng nhìn về phía màn hình lớn cách đó không xa, giây tiếp theo liền dừng hình.
Một trăm hai mươi triệu ... Wao, trách không được lại có thể kiếm được nhiều điểm như vậy.
[Rút thăm trúng thưởng của hệ thống đã được mở ra, xin hỏi ký chủ hiện tại có muốn rút thăm hay không ... Yes or No. 】
“Không, không, không, hiện tại không thể được, tốt hơn là chờ trở về đã.” Khương Khả vội vàng lắc đầu.
Đây là một cơ hội rút thăm đặc biệt, ai biết trước được sẽ được cái gì, tất nhiên phải đợi đến nhà mới mở.
Chương 45:
Vì mải suy nghĩ đến rút thăm trúng thưởng nên Khương Khả không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ biết mấy vị giám khảo đều chấm điểm cao cho món ăn, thậm chí còn có một người đàn ông trung niên để râu xồm xoàm hỏi mình có muốn tham gia cuộc thi ẩm thực mà anh ta đầu tư không.
Từ chối đề nghị của đạo diễn trung niên rồi trở về nhà, đầu tiên Khương Khả chạy về phòng, mở trang rút thăm của hệ thống.
[Ký chủ còn một phần rút thăm chưa rút, ký chủ có muốn rút cùng với rút thăm đặc biết không ... Lưu ý rằng thời hạn quay rút thăm là một tuần và sau 1 tuần sẽ tự động mất hiệu lực, cơ hội rút thăm rất hiếm, vì vậy hãy sử dụng nó trong thời gian quy định. 】
Còn 1 lần?
Khương Khả hoảng hốt nhớ ra, đúng rồi, là nhiệm vụ phá buổi xem mắt của Nguyên soái.
Tuy rằng không muốn nhớ lại nhiệm vụ, nhưng cơ hội rút thăm không thể lãng phí.
"Không sao, rút cùng nhau đi."
Bàn quay rút thăm của nhiệm vụ ngẫu nhiên vẫn là một cái đĩa nhỏ màu vàng, Khương Khả duỗi chân ra đẩy một cái nhẹ nhàng, sau cái kim quay qua từng ô, cuối cùng dừng lại ở một giải thưởng có cái tên dài.
[Chúc mừng ký chủ rút được phần thưởng cấp cao “Đồng hồ cát khiếnmộng tưởng thành sự thật". Vì là dụng cụ tiêu hao thời gian, nên thời gian sử dụng chỉ có 3 tiếng. Sau 3 tiếng, dụng cụ sẽ tự động tiêu hủy. Trong quá trình sử dụng dụng cụ, người sử dụng sẽ được tăng chỉ số may mắn lên 300%, và có một cơ hội khiến giấc mộng thành sự thực. 】
Đồng hồ cát khiến mộng tưởng thành sự thật ... Khương Khả đọc kỹ hướng dẫn trên tin nhắn hệ thống. Đây phải là vật phẩm có thể cải thiện vận may cá nhân trong thời gian ngắn. Tuy là vật phẩm hệ thống tiêu hao nhưng nó khá tốt.
"Nào, phần thưởng nhiệm vụ ngẫu nhiên đã rút, tiếp theo phần thưởng đặc biệt." Rốt cuộc cũng tới phần chính, Khương Khả tinh thần phấn chấn, cơ hồ muốn đi rửa mặt để có thêm chút may mắn.
Nhưng mà vừa nói đến may mắn.
"Đúng rồi," Khương Khả đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức đứng dậy, "Không phải hồi nãy tôi vừa rút trúng vật phẩm tăng vận may sao? Có thể dùng để rút thăm không?"
Dù sao rút thăm đều dựa vào may mắn, nếu tăng 300% may mắn, sẽ có thể rút ra một thứ gì đó rất hữu ích.
Chắc không ngờ tới Khương Khả lại hỏi câu này, hệ thống khựng lại, phải một lúc lâu sau mới trả lời.
[Có thể sử dụng, nhưng bởi vì phương thức vận hành của hệ thống vô cùng đặc thù, mỗi vật phẩm cải thiện vận may chỉ có thể sử dụng một lần. 】
“Được rồi, dùng một lần là đủ rồi.” Khương Khả gật đầu, yêu cầu hệ thống giúp mình lấy chiếc đồng hồ cát ra.
Bàn quay đặc biệt khác với bàn quay của nhiệm vụ ngẫu nhiên. Nó là một chiếc đĩa giống như ngọc bích rất đơn giản. Có kích thước tương đương với chiếc đĩa vàng trước đó. Nó được chia thành hai mặt, mặt trước màu trắng, và mặt sau là màu đen.
Khương Khả quay luôn, mà là trước tiên cẩn thận vòng quanh đĩa vài vòng.
"Có ý gì, tại sao chiếc đĩa này lại có hai mặt? Có nghĩa là quay một lúc được 2 lần sao?"
[Không, phần thưởng trên đĩa trắng là những thứ mà ký chủ có thể sử dụng còn phần thưởng trên đĩa đen là dành cho người ký khế ước với ký chủ, chính là Nguyên soái Trạch Duy Á có thể sử dụng. 】
[Lưu ý rằng chỉ có thể chọn một trong hai loại phần thưởng, vui lòng cân nhắc kỹ. 】
Bởi vì phần thưởng của tất cả nhiệm vụ trước đây chỉ thích hợp dùng cho bản thân Khương Khả, đây là đầu tiên tiên gặp phải chuyện như thế này, còn có thể giúp người khác rút thăm, Khương Khả nhịn không nổi gãi tai.
"Tôi cần xác định lại một chút, những thứ chỉ dành cho Trạch Duy Á sử dụng thì tôi không thể sử dụng nó, đúng không."
[Đúng vậy, xin nhắc lại lần nữa, cơ hội rút thăm may mắn đặc biệt rất hiếm, vui lòng xem xét ký lưỡng. 】
Cân nhắc kỹ lưỡng.
Khương Khả gật đầu, đi tới đĩa ngọc, móng vuốt đặt ở trên đĩa ngọc.
…
Bởi vì Trạch Duy Á đã đến căn cứ huấn luyện nên không có ở nhà, Khương Khả suy nghĩ một chút, liền thu dọn đồ đem gửi đi.
Đúng.
Đóng gói, gửi qua.
Khương Khả cảm thấy mình hẳn là mất trí rồi, không biết tại sao đột nhiên động kinh, ngay trong thời khắc rút thăm lại đổi ý xoay bên phía màu đen.
Đây là rút thăm đặc biệt nha.
Trong tương lai, có thể sẽ không có cơ hội như vậy nữa, hơn nữa cậu lại còn dùng vật phẩm tăng thêm may mắn.
Cái gì gọi là lam nhan họa thủy, chính là đây chứ đâu
Khương Khả nôn ra máu, trầm mặc dùng bàn chân vỗ vỗ bảng hệ thống trước mặt: "Mệt lớn, tôi nghĩ anh ta nên lấy thân để báo đáp tôi.
[... Cậu có dám nói chuyện trực tiếp với Nguyên soái không? 】
Dĩ nhiên là không.
"Quên đi," Khương Khả lắc đầu, "Không phải chỉ là rút thăm đặc biệt thôi sao? Sau này còn có cơ hội, coi như là báo đáp ân cứu mạng của anh ta đi."
Dù sao, nếu không có Trạch Duy Á, cậu đã chết trên quặng tinh rồi.
Căn cứ Huấn luyện của Quân đội Viễn chinh.
Trạch Duy Á cũng rất bối rối khi nhận được gói hàng từ Khương Khả.
Bên trong gói hàng không lớn, chỉ bằng mặt dây chuyền bình thường, toàn thân màu đen tuyền, viền được sơn những đường chỉ bạc, nhìn tổng thể rất trang nhã và tinh tế.
“Đây là nút không gian chứa cơ giáp đúng không?” Hàn Nghiêu, người đang làm thí nghiệm cơ giáp ở bên cạnh, nhịn không được tiến lại gần nói.
Trạch Duy Á không nói, chỉ là cúi đầu đánh giá cái nút không gian trên tay.
Xem xét kỹ hơn có thể thấy đường màu bạc trên cạnh của nút không phải là tĩnh, mà là hàng chục ký tự liên tục xoắn và gấp lại thành từng mảnh với nhau, mà tất cả ghép lại đều chỉ về một chữ - Hành Giả Vực Sâu.
"A, Hành Giả Vực Sâu, cái tên này rất hay. Là bên phòng thí nghiệm đưa ra loại cơ giáp mới sao? Ngài có muốn kiểm tra một chút không?" Hàn Nghiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy ký tự trên nút.
“Được.” Trạch Duy Á nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Mèo mà mình nuôi có rất nhiều năng lực kì lạ, luôn có thể lấy ra rất nhiều vật không tưởng, nhưng trực tiếp đưa cơ giáp thì vẫn là lần đầu tiên... Bất quá chuyện này không cần nói cho Hàn Nghiêu biết.
Bởi vì trên chiến trường thường phải dùng cận chiến, vật phẩm cao cấp như cơ giáp, sau mỗi chiến dịch thường bị hao mòn rất nghiêm trọng, chính vì vậy sau mỗi lần tu sửa thì không khác gì cấp mới, tất cả đều phải đi thông qua một vòng thử nghiệm trước mới có thể được đưa vào chiến trường và sử dụng lại.
Có thể nói, việc quan trọng nhất đối với căn cứ huấn luyện lực lượng viễn chinh vào mỗi đầu tháng chính là việc thí nghiệm cơ giáp, cùng kiểm tra cơ giáp đã tu sửa.
Tất cả các thiết bị đều có sẵn, cơ giáp mới đã vượt qua hết tất cả các bài kiểm tra cơ bản, chỉ còn lại các bài kiểm tra chiến đấu thực tế cuối cùng.
…
Nhìn thấy Trạch Duy Á bước vào phòng huấn luyện, Hàn Nghiêu ôm tay nghiêng người nhìn về phía màn hình, vừa hay đội trưởng Jomon của quân đoàn số 6 cũng tới kiểm tra cơ giáp.
Tuy cùng là chỉ huy quân đội viễn chinh nhưng Jomon trẻ hơn Hàn Nghiêu rất nhiều, năm nay mới bước sang tuổi 22. Ngoại hình hoàn toàn chưa thành niên, hai má hơi tròn, còn mang chút béo của trẻ con.
Nhìn thấy bên trong đã bắt đầu kiểm tra, lông mày Nộm tràn đầy hưng phấn: "Oa, Nguyên soái lại thay một cái cơ giáp mới sao, cái cơ giáp màu bạc đâu, chẳng lẽ bị phế rồi?"
Hàn Nghiêu tâm trạng không tốt chút nào, chỉ bất lực gật đầu: "Đúng vậy, đã bị phế từ hai ngày trước. Trước đó còn một cái màu đỏ, tính ra tháng này đã thay ba cái."
Phốc.
Jomon không nhịn nổi nữa phụt cười: "Ba cái? Coi như xong, tôi đoán người bên phòng thí nghiệm chắc đang phát điên lên ... Nhưng không còn cách nào khác. Tinh thần lực của Nguyên Soái quá cao, cơ giáp bình thường không theo kịp tốc độ của ngài ấy, vừa không cẩn thận sẽ hỏng mất. Không biết cái mới này có thể chịu được trong bao lâu. "
Hàn Nghiêu không nói, thật ra trong lòng hắn cũng không ôm nhiều hy vọng.
Mấy năm trước khi còn chưa thay quân, bởi vì luôn phải ở biên cảnh phòng thủ, tinh thần lực của Nguyên soái ngày càng gia tăng, lúc đầu cơ giáp A3 thông thường còn miễn cưỡng sử dụng, đến bây giờ ngay cả cơ giáp loại S cũng không chịu được mấy ngày.
Bây giờ bên phòng nghiên cứu vô cùng lo lắng, sau một thời gian, toàn bộ đế quốc sẽ không còn tìm thấy một chiếc cơ giáp nào có thể dành cho Nguyên Soái sử dụng nữa.
"Này, không đúng," Jomon người ở bên cạnh đột nhiên nói, giọng điệu tràn đầy nghi hoặc, "Tại sao Nguyên soái lại lựa chọn đối chiến để kiểm tra. Không phải cơ giáp mới đều dùng kiểm tra đo lường sao?."
Hàn Nghiêu nhanh chóng ổn định tâm trí, nhìn lên màn hình giám sát trước mặt.
Kiểm tra cơ giáp được chia thành 2 loại, một là kiểm tra đo lường thông thường, tức là phòng huấn luyện sẽ ngẫu nhiên tạo ra một số đạo cụ giúp kiểm tra tốc độ di chuyển, giới hạn sức mạnh và các chức năng cơ bản khác.
Loại còn lại là đối chiến. Nếu chọn cái này, phòng huấn luyện sẽ tạo ra vài đến hàng chục cơ giáp ảo để hỗ trợ trong quá trình thử nghiệm trận chiến.
Nói chung, bởi vì hiệu suất không ổn định của các cơ giáp mới, phần lớn sẽ không trực tiếp chọn đối chiến, để tránh ở giữa xảy ra vấn đề.
“Làm sao vậy, dụng cụ xảy ra vấn đề gì sao?” Hàn Nghiêu nghĩ đến đây, vội vàng xoay người hỏi người kiểm tra bên cạnh.
Người kiểm tra giật mình, nhanh chóng mở ra bảng điều khiển trước mặt: "Không sai, Nguyên soái chọn đối chiến để kiểm tra."
Ngay khi giọng nói của người kiểm tra kết thúc, hơn 20 cơ giáp ảo đã được làm mới.
Phiền phức rồi đây.
Hàn Nghiêu càng nhìn càng thấy bất an, cơ giáp mới của Trạch Duy Á không quá lớn, đường nét uyển chuyển và tinh tế, có lẽ thiên về tốc độ và sự khéo léo, thua xa 20 cơ giáp ảo dùng để thử nghiệm ở phía đối diện.
Tưởng rằng trận chiến sẽ bế tắc một lúc mới kết thúc, nhưng Hàn Nghiêu chỉ quay đầu một chút, thậm chí còn không có thời gian để xem hành động của cơ giáp mới ra sao, đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt truyền ra. Sau đó, tất cả các cơ giáp ảo vẫn đang ở vị trí cũ, đều bị vỡ thành nhiều mảnh.
Phòng giám sát im lặng.
Thật lâu sau, Hàn Nghiêu mới miễn cưỡng thu hồi giọng nói: "Đã ... kết thúc?"
[Hành Giả Vực Sâu đấu với 27 cơ giáp B3 ảo, mất 0,92 giây để giành chiến thắng. 】
"Hẳn là vậy, kết thúc rồi."
Nghe âm thanh phát ra dụng cụ, Jomon đứng ở bên cạnh sững sờ gật đầu. Trong lòng hắn chỉ còn lại một ý nghĩ, sau này nhất định phải đi gặp Nguyên soái hỏi rõ ràng xem lão đại mua cơ giáp ở đâu.
Cà tím chiên giòn sốt chua ngọt:
Gà sốt chua ngọt: