Khi Đường Bân Tâm đến trường Linh Sủng thì trời đã tối.
Tại vì Đường Bân Tâm luôn phải vội vàng đi đóng phim nên việc dẫn theo linh sủng rất bất tiện, vì vậy anh ta đã quen với việc gửi linh sùng của mình tới trường Linh Sủng. Nhưng anh ta thực sự không ngờ rằng chỉ gửi nhờ chăm sóc thôi mà cũng có thể xảy ra chuyện.
"Chuyện gì vậy, sao tự nhiên nó lại bạo động dị năng? Hồi sáng khi tôi đem nó đến đây vẫn yên lành mà, rốt cuộc mấy người cho nó ăn cái gì vậy.?"
Các nhân viên cũng tỏ ra lúng túng: "Cả ngày nay nó cứ ăn không ngon. Chúng tôi cũng chỉ cho nó ăn vài miếng trái cây. Thời điểm cơm chiều cũng thế. Thực sự không cho nó ăn gì lạ cả.".
Khi nghe thấy vậy Đường Bân Tâm càng thực giận hơn: "Ý của anh là, từ đầu đến cuối chỗ các anh không xảy ra vấn đề gì đúng không? Tôi đưa nó vào trường các anh vì tin tưởng vào khả năng của trường. Kết quả là thế nào? Bây giờ đã xảy ra chuyện, các anh lại muốn đổ tội cho nó đầu tiên, còn mình thì rũ bỏ trách nhiệm. "
"Không ..." Nhân viên không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nhìn người ngồi trong góc phòng cầu cứu.
Đường Bân Tâm nhìn theo ánh mắt của anh ta, mới phát hiện có một người khác trong phòng. Người đó rất cao, bên cạnh còn có một con mèo trắng, đang dùng đỉnh đầu cố gắng giữ vững cái hộp chữ nhật cân bằng.
Trong bóng tối nhìn không được rõ lắm, Đường Bân Tâm cau mày cảm thấy con mèo trông rất quen thuộc.
“Meo meo meo.” Như nhận ra ánh mắt của hắn, con mèo nhỏ màu trắng ngẩng đầu hướng hắn kêu.
“Nó muốn nói với cậu,” ứng với tiếng kêu, người thanh niên ngồi cạnh nói, “Thay vì ở đây chất vấn người khác đã cho linh sủng của cậu ăn gì lạ, thì không bằng cố nhớ lại xem đã cho nó ăn cái gì không đúng hay không."
“Meo meo!” Dường như đồng ý với cách dịch của người thanh niên, con mèo trắng nhỏ dùng sức lắc mạnh cái đuôi, sau đó nhìn về hướng Đường Bân Tâm như đang chờ câu trả lời của anh ta.
Đường Bân Tâm nghẹn một chút, không biết phải trả lời câu hỏi của một con mèo như thế nào.
Nhưng nhân viên đã phản ứng trước: "Đúng rồi, Đường tiên sinh, tôi nhớ ra rồi, tốc độ tiêu hóa của Thanh Dao Xà chậm hơn các linh sủng khác. Có thể nói ăn một món giống nhau, những linh sủng khác chỉ cần mấy tiếng là đã tiêu hóa, còn Thanh Dao Xà phải mất ít nhất 20 tiếng mới tiêu hóa được. Nó sáng nay mới được đưa tới, mà đến tối mới xảy ra chuyện, căn bản chưa tới hai mươi tiếng, cho nên không phải do ăn bậy. "
Vẻ mặt của Đường Bân Tâm thay đổi, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, định xoay người rời đi nhưng bị hai người cảnh vệ chặn lại.
Trong phòng, Trạch Duy Á giúp con mèo trắng nhỏ dựng thẳng cái hộp trên đầu: "Tôi quên nói với cậu là đã có kết quả sơ bộ rồi. Trong cơ thể Thanh Dao Xà có chất lỏng tối ưu hóa gen. Ở đế quốc đây là hàng cấm, cho nên cậu có muốn nói gì không. "
"Tôi……"
Chất lỏng tối ưu hóa gen.
Đường Bân Tâm nín thở, cuối cùng cũng nhớ ra, mới 3 ngày trước, một người bạn đã lâu không liên lạc đột nhiên mang cho hắn thứ gì đó từ chợ đen, nói rằng đó là phiên bản thử nghiệm của chất lỏng tối ưu hóa gen, có thể giúp linh sủng tăng cường dị năng.
Có thể giúp linh sủng tăng dị năng là việc tốt. Cho nên Đường Bân Tâm cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa xuất phát từ sự tín nhiệm đối với bạn bè, hắn cũng không có kiểm tra lại xem có độc không đã cho linh sủng của mình sử dụng.
Sau hai, ba ngày, vẫn chẳng thấy thay đổi gì, cho nên hắn cũng không quan tâm nữa, chỉ nghĩ rằng phiên bản thử nghiệm của chất lỏng tối ưu hóa gen không có tác dụng.
Trạch Duy Á liếc nhìn cảnh vệ ở cửa: "Trước tiên đưa anh ta đi, sau đó tìm hiểu xem chất lỏng tối ưu hóa gen ở trong người Thanh Dao Xà có nguồn gốc ở đâu, theo đó tìm ra tung tích cho rõ ràng."
Sắc mặt Đường Bân Tâm tái nhợt, hắn muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể đi theo cảnh vệ ra ngoài.
“Meo meo.” Nhìn thấy Đường Bân Tâm bị bắt đi, Khương Khả không khỏi xoa xoa mu bàn tay của Trạch Duy Á.
“Em lo lắng cho con rắn đó sao?” Trạch Duy Á hỏi, đưa tay giúp cậu lấy cái hộp trừng phạt trên đầu xuống.
Không có hộp giấy ngăn trở, Khương Khả vội vàng gật đầu.
Dù sao cậu cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giải cứu được, đương nhiên, cậu muốn biết đối phương như thế nào rồi.
"Được rồi," Trạch Duy Á sờ sờ đỉnh đầu cậu, "Vậy đi xem nó đi."
…
Con rắn Thanh Dao khi ngủ say không dị năng chống đỡ nên đã thành công thu nhỏ lại, hiện nay đang nằm trong bệnh xá của trường.
Không có nhiều bác sĩ túc trực vào ban đêm, cửa phòng khép hờ, ngay khi Khương Khả tới gần, cậu nghe thấy mấy vị bác sĩ đang nhỏ giọng thảo luận xem có nên gửi con rắn Thanh Dao ra ngoài để cứu giúp hay không.
Cứu giúp?
Khương Khả sửng sốt một lúc, không ngờ vết thương của con rắn lại nghiêm trọng như vậy.
“Này, đừng vào.” Nhìn xuống thấy bóng dáng Khương Khả, một bác sĩ nhanh chóng đi tới.
“Meo meo.” Khương Khả quay đầu hướng Trạch Duy Á đang ở phía sau kêu to một tiếng.
"Để nó vào."
"Cái này ..." Bác sĩ cảm thấy hơi khó xử.
"Không được vào sao?” Trạch Duy Á hỏi.
"Không phải, thôi," bác sĩ lắc đầu, "sau khi vào rồi cậu sẽ biết."
Trước khi vào cửa, Khương Khả còn cảm thấy nghi hoặc, khi vào rồi, Khương Khả liền hiểu tại sao bác sĩ lại không cho người khác vào.
Vào lúc này, trạng thái của con rắn Thanh Dao thực sự rất bi thảm, bởi vì dị năng bạo động, ngay khi vừa triệt tiêu dị năng, thì tất cả dị năng trong cơ thể liền tiêu hao hết, trên dụng cụ đo lường bên cạnh cũng không có biến động gì.
Nó sẽ chết sao?
Khương Khả càng xem càng không khỏi kinh hãi, nhanh chóng gõ hệ thống: "Nó thành ra thế này là do đã uống phải chất lỏng tối ưu hóa gen giả sao. Vậy nếu tôi cho nó một ít chất lỏng tối ưu hóa thực sự, thì nó có tốt lên không?"
[Mong ký chủ đừng có loạn thử, Đế Lưu Tương, chính là chất lỏng tối ưu hóa gen ở đây, nó có tác dụng rất mạnh. Bây giờ cho nó uống vào không những không có tác dụng mà còn làm vết thương trầm trọng thêm. 】
"Vậy không có cách nào khác sao?"
[Đúng vậy, dị năng trong cơ thể linh sủng như là năng lượng sinh mệnh, hiện tại không có cách nào cứu giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình. 】
Các số liệu trên dụng cụ ngày càng yếu đi, gần như thành một đường thẳng.
"Hết thảy dựa vào chính mình là có ý gì?"
[Tự bản thân dị năng khôi phục một cách tuần hoàn, chỉ cần dựa vào tiềm năng sinh mệnh khôi phục một chút dị năng, như vậy kế tiếp liền không còn vấn đề gì nữa, nhưng một tia dị năng có thể khôi phục lại hay không còn phải dựa vào vận may của nó. 】
May mắn?
Khương Khả lỗ tai vừa động, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Tôi nhớ lúc trước rút được cái đồng hồ cát, hẳn là vẫn còn dùng được. Giúp tôi lấy đồng hồ cát ra."
【Được. 】
Đồng hồ cát thực hiện ước mơ, đạo cụ cao cấp, giá trị sử dụng 3 giờ, tăng giá trị may mắn lên 300% trong quá trình sử dụng và có cơ hội khiến giấc mơ thành hiện thực.
Khương Khả lật ngược chiếc đồng hồ cát, để cho những hạt cát trong đồng hồ chảy xuống dưới, rồi dùng chân ấn vào trán con rắn Thanh Dao.
“Này, con mèo này đang làm gì vậy?” Bác sĩ mới vừa ra ngoài gọi điện thoại tiến vào liền thấy động tác của Khương Khả, không khỏi sửng sốt.
“Không biết, có thể là an ủi con rắn.” Bác sĩ bên cạnh đoán.
Phải nói khung cảnh trước mắt quả thực rất kỳ lạ, vị bác sĩ vừa nói vừa cau mày định bước tới đưa con mèo đi thì bỗng nghe thấy tiếng bíp, dụng cụ im lặng từ lâu nay đột nhiên bắt đầu nhảy lên, con rắn Thanh Đảo đang hấp hối trên giường đột nhiên giật cơ thể, chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh rồi!” Nhân viên bên cạnh không khỏi kêu lên.
Thực sự tỉnh lại.
Bác sĩ vừa tiến lên liền vô thức nhìn về phía Khương Khả, sẽ không phải là do con mèo này an ủi có tác dụng đó chưa?
Không, không có khả năng, bác sĩ xoa lông mày, cảm thấy mình nghĩ sai rồi.
[Nhiệm vụ khẩn cấp cứu Rắn Thanh Dao hoàn thành. Vì Rắn Thanh Dao đã thoát khỏi nguy hiểm nên nhiệm vụ hoàn thành vượt mức. Phần thưởng đặc biệt: một gói quà, mời ký chủ kiểm tra và nhận. 】
Vừa mới nhảy ra khỏi giường bệnh, liền nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, Khương Khả nhất thời khó hiểu, chẳng lẽ không phải là cơ hội quay thưởng sao? Gói nhiệm vụ đặc biệt là cái gì.
….
Khi được Trạch Duy Á đưa về nhà thì trời đã tối.
Sáng hôm sau, nhìn căn phòng trống rỗng, Khương Khả hoảng hốt nhớ ra bốn con mèo nhỏ đã được gửi nuôi trong Trường Linh Sủng, phải đợi cho đến thi trận đấu kết thúc mới nhận về.
Thời điểm bốn anh em nhà mèo đều ở, Khương Khả luôn cảm thấy ồn ào náo nhiệt, cậu luôn lo lắng không biết bọn nó có gây ra chuyện gì không, nhưng đột nhiên bọn nó đi mất, Khương Khả cảm thấy vắng vẻ, như thiếu một thứ gì đó.
[Nếu ký chủ cảm thấy tịch mịch, thì đón chúng về là được. ] Hệ thống nghi hoặc nói.
"Không được," Khương Khả lắc đầu, "Tôi có thể dưỡng chúng cả đời, nhưng không thể khiến chúng ngây ngốc cả đời, vẫn là để chúng đi trường học ở vài ngày, học tập cho thật tốt."
Chỉ cưng chiều không dạy dỗ sẽ chỉ hại anh em nhà mèo, đạo lý đơn giản như vậy Khương Khả vẫn biết.
[...] Vậy thì không còn cách nào khác.
Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy con mèo trắng nhỏ bé của mình đang nằm trên ban công với vẻ mặt u sầu, Trạch Duy Á bất đắc dĩ đi qua, đưa tay sờ đầu nó.
"Sao vậy, em không vui sao? Có muốn tôi đưa em ra ngoài tham quan không."
“Meo meo?” Khương Khả đột ngột ngẩng đầu lên, suýt chút nữa ngã khỏi bệ cửa sổ.
Đi ra ngoài đi dạo sao?
Trạch Duy Á buồn cười đỡ lấy nó: "Tới Thủ đô tinh nhiều ngày như vậy, chắc hẳn em vẫn chưa ra ngoài đi dạo lần nào. Vừa lúc gần đây tôi đang rảnh, có thể đưa em ra ngoài đi dạo phố…. Thế nào, muốn đi không? "
Đi đi đi đi.
Khương Khả liều mạng gật đầu, suy nghĩ một lát, cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của Trạch Duy Á, lao vào căn phòng trên lầu hai còn không quên quay lại thúc giục Trạch Duy Á.
“Meo meo!” Chờ tôi quay về thu thập một chút, đừng đi xa, tôi sẽ quay lại ngay.
Trạch Duy Á hiểu ý tứ của đối phương, nhưng không biết đối phương về phòng làm gì, Khương Khả vừa quay về phòng đã trực tiếp gõ hệ thống.
"Nhanh lên, giúp tôi đổi viên sơ cấp Biến Hình, chính là viên có thể duy trì hình dạng con người trong 30 phút. Không hai ... không, ba viên đi."
Khương Khả kích động xoa vuốt.
Lần đầu tiên hẹn hò trong đời, cậu phải chuẩn bị thật tốt.