Chương 41:
Mặc dù rất tò mò về việc làm thể nào mà Khương Khả có thể khiến con Chuột chỉ vàng ngủ say như vậy, nhưng ngại vì Khương Khả là linh sủng của Nguyên soái, vì vậy do dự hồi lâu Hàn Nghiêu vẫn không hỏi ra.
Con chuột sợi vàng đang ngủ trông giống như một cuộn chỉ vàng, trông rất đáng yêu. Khương Khả bước tới, dùng chân chạm vào nó, đợi mấy phút vẫn không đợi được thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Đột nhiên thấy lạ.
Khương Khả gõ hệ thống: "Làm sao vậy, đã tìm được Chuột chỉ vàng, đáng lẽ phải hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ, tại sao đến bây giờ vẫn chưa nhận được thông báo."
[Xin lỗi, vì trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ kí chủ thiếu mắt xích then chốt, nên nhiệm vụ ngẫu nhiên đã thất bại, xin đừng nản lòng mà hãy tiếp tục chăm chỉ. 】
Thất bại?
Khương Khả sửng sốt một hồi, liền nhanh chóng bật hệ thống lên, lật xem mô tả nhiệm vụ ngẫu nhiên, sau đó liền không nói nên lời.
…… Tìm Chuột Sợi Vàng vô hình, và phát toàn bộ quá trình thông qua hệ thống phát sóng trực tiếp.
Cậu đã tìm thấy Chuột Chỉ Vàng vô hình một cách suôn sẻ, nhưng cậu không phát trực tiếp toàn bộ quá trình, vì vậy đối với hệ thống, chỉ có thể tính toán hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
Thật lâu sau không nói nên lời, Khương Khả hất cái đuôi của mình, "Quên đi, nếu thất bại cũng không sao. Dù sao đây là nhà của người khác. Cho dù có nhớ thì cũng không thể phát sóng trực tiếp tại đây được."
Lúc trước quay cảnh chế phục Ngân Tê giác không tính, dù sao thì cũng là ở nhà ăn, là khu vực công cộng thường ở đâu cũng giống nhau. Có phát sóng trực tiếp cũng không lo bị lộ bí mật riêng tư.
Nhưng nơi này lại khác, dù sao thì đây là nhà của Khải Lạc Cách, không có sự đồng ý của chủ nhà, cậu không dám lấy sân nhà người ta làm nền phát sóng trực tiếp cho công chúng xem, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy sai.
[Ký chủ yên tâm, tất cả các nhiệm vụ có đề cập đến bối cảnh riêng tư đều được hệ thống che chắn hoặc thay thế, sẽ không gây tổn hại đến quyền riêng tư của người khác.】
Khương Khả lần đầu tiên nghe đến loại chức năng này của hệ thống, suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Ừm, nếu là như vậy, sau này khi nào còn có nhiệm vụ tương tự vui lòng giúp tôi trực tiếp mở phát sóng trực tiếp. "
…
Mất công chạy một chuyến mà chẳng thu hoạch được gì, cũng may không có tổn thất gì lớn.
Khương Khả bị Hàn Nghiêu đuổi về nhà, bởi vì mới xuống phi thuyền không bao lâu, các em mèo thì đều đang ngủ, Khương Khả nhàn rỗi buồn chán, đang định nằm xuống ngủ một giấc, thì bên tai có thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Kế hoạch xem mắt của mẹ Nguyên soái. 】
【Giải thích: Vì lo lắng về cuộc hôn nhân trong tương lai của con trai mình, mẹ của Nguyên soái đã tìm một đối tượng cho anh ấy, tình huống khẩn cấp, cần chuẩn bị tốt cách ứng phó. 】
[Nội dung nhiệm vụ: không giới hạn thủ đoạn, tìm cách phá hủy kế hoạch xem mặt của của mẹ nguyên soái. 】
Cái gì, xem mắt.
Khương Khả trượt chân suýt chút nữa giẫm thẳng vào đuôi con mèo bên cạnh.
Sau khi xem lại nhiệm vụ từ đầu đến cuối, Khương Khả càng xem càng cảm thấy phẫn nộ.
Quên cái thứ nhất đi, câu sau là có ý gì, Trạch Duy Á hẹn hò với ai thì có liên quan gì tới cậu? Cậu có thể làm gì để chuẩn bị trước.
"Này ra đây đi," Khương Khả trực tiếp gõ hệ thống. "Lúc trước cho tôi mấy nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái khôn nói, nhiệm vụ hôm nay là sao, tại sao lại có thể vô cớ phá hủy ngày xem mắt của người khác được."
Hệ thống kẹt cứng, cảm thấy hơi khó hiểu trước phản ứng của Khương Khả.
[Nguyên soái Trạch Duy Á sắp có một xem mắt với người khác, ký chủ thực sự ... không để ý chút nào? 】
"Sao phải để ý," Khương Khả nghi ngờ hỏi, "Không phải là đi xem mắt sao. Anh ta muốn xem mặt với ai thì liên quan gì đến tôi."
【……】
Thấy hệ thống không có phản hồi, Khương Khả rốt cục từ bỏ ý định tiếp tục lý luận với nó: "Thôi, nhiệm vụ hôm nay trực tiếp bỏ đi, về sau không cần tuyên bố mấy nhiệm vụ kỳ quái này cho tôi nữa."
Tuy rằng nhiệm vụ rất kỳ quái, nhưng nội dung được đề cập trong đó không phải là giả.
Một trưa một giấc, gần đến tối mẹ của Trạch Duy Á đưa một cô gái xinh đẹp về nhà.
Từ mấy câu đối thoại, có thể biết được cô gái này tên là Bertha, bố mẹ cô ấy là doanh nhân, cô ấy nhỏ hơn Trạch Duy Á, hiện vẫn đang học ở trường.
Khương Khả tựa vào mép cầu thang nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, trên ngực như bị đá nhọn chặn lại, chua xót.
[Ký chủ thực sự không tính làm nhiệm vụ sao? 】
Khương Khả hít sâu một hơi, xoay người rời đi: "Làm nhiệm vụ cái gì, cô gái kia xinh đẹp như vậy, rất xứng với anh ta, tôi không cần chạy qua quấy rối."
Khương Khả muốn rời khỏi đây, nhưng những người phía dưới hiển nhiên không định để cậu đi.
Nhìn thấy con mèo nhỏ màu trắng trên tầng hai, cô gái kêu lên, thậm chí không kịp rụt rè, vén váy chạy lên cầu thang: "Đây là Bạch Linh Miêu sao? Dễ thương quá, đây là lần đầu tiên tôi thấy một con Bạch Linh Miêu thuần trắng như vậy đó.”
Khương Khả sửng sốt, vội vàng vận dụng dị năng nhảy lên chỗ cao bên cạnh.
Không sờ được mèo con, cô gái không khỏi có chút ngượng ngùng: "Phải làm sao đây, có vẻ nó không thích tôi lắm."
Trạch Duy Á đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, vươn tay ôm Khương Khả từ trên đài cao xuống: "Nó sợ người lạ, cô nếu không muốn bị cào tốt nhất đừng có sờ vào nó."
Vốn dĩ đang trông cậy nhờ vào chuyện này tìm chút an ủi, nhưng cuối cùng lại nhận phải một câu trả lời hờ hững như vậy, cô gái càng trở nên xấu hổ hơn, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được."
Khương Khả ngẩng đầu, bất mãn liếc mắt nhìn anh: "..."
Đây là vu khống, cậu có bao giờ dơ móng ra cào ai bao giờ đâu.
Bị Trạch Duy Á đè lại trên mặt đất, Khương Khả trực tiếp xoay người chạy trở lại phòng.
Vì căn phòng dành riêng cho linh sủng mới được sửa sang nên chưa kịp lắp thiết bị cách âm, dù đóng cửa vẫn có thể nghe thấy giọng nói ở tầng dưới.
Trạch Duy Á vẫn không nói quá nhiều, nhưng giọng nói của mẹ Trạch Duy Á rõ ràng rất nhiệt tình, hiển nhiên bà ấy rất hài lòng với cô gái đến làm khách hôm nay.
Khương Khả càng nghe càng thấy buồn bực, đắp chăn cho mấy con mèo còn đang ngủ say, liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Phía sau nhà Trạch Duy Á là một cái sân nhỏ, Khương Khả thật sự không muốn nghe thấy tiếng mấy người trong nhà nữa, định lẻn ra khỏi cửa nhỏ đi một vòng, kết quả chưa kịp ra khỏi cửa, liền cảm giác có người đi ngang qua đá cậu văng ra.
Khương Khả: Meo meo meo?
Có chuyện gì thế.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, Khương Khả còn chưa kịp phản ứng đã va vào khung cửa.
Cô gái vừa đá cậu lại xem như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu cười nói với những người trong phòng: "Cái bình không có ở đó, không bằng chúng ra lên lầu xem đi."
“Không sao, có lẽ là bác nhớ nhầm,” Bởi vì ở giữa có một cái kệ nên Mẹ Trạch Duy Á không biết chuyện gì xảy ra với Khương Khả, bà nhanh chóng an ủi cô gái, “Không sao đâu, không thấy cũng không sao, chờ khi nào tìm được, bác kêu người đưa qua cho con. "
Cô gái tiếp tục cười: "Được ạ, mẹ con thích nhất là Hoa Quỳnh tím, đến lúc đó có thể cho bà ấy xem."
Hai người vừa nói chuyện vừa cười, Khương Khả đứng xem toàn bộ quá trình xem đến nỗi trợn mắt há mồm, suýt chút nữa cho rằng chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác của chính mình.
“Vừa rồi tôi thật sự bị cô ta đá đúng không.” Đứng ở nơi đó một hồi, Khương Khả rốt cuộc không nhịn được gõ vào hệ thống.
【……】
Hệ thống không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy chỉ có thể trả lại cho cậu một loạt dấu ba chấm.
"Khẳng định là bị đá," Khương Khả tự nhủ, "Hiện tại lưng vẫn còn đau."
Nhưng tại sao.
Khương Khả không tài nào hiểu được, trước kia hai người cũng không có ân oán gì, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa hiện tại cậu vẫn chỉ là một con mèo con, có chọc gì người ta để đến nỗi phải cố ý chạy tới đá cậu một cá.
[Vậy kí chủ vẫn muốn từ bỏ nhiệm vụ sao? 】
“Từ cái gì mà từ?” Khương Khả rũ bụi trên người, trực tiếp đứng lên, “Trạch Duy Á có thể xem mắt với bất kỳ ai, nhưng với cô ta thì không thể.”
Triết lý sống của Khương Khả là người không phạm ta, thì ta không phạm người, bây giờ người ta chạy đến nhà ức hiếp, cậu mà còn nhịn nữa thì cậu làm con chó.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Khả không thèm trốn tránh nữa, trực tiếp đi vào phòng khách, nhảy lên bàn trước mặt mọi người, ngọt ngào meo meo hướng mẹ Trạch Duy Á.
"Ai u," khi thấy Khương Khả, mẹ Trạch Duy Á nhanh chóng ôm con mèo trắng nhỏ vào lòng, "Bé dễ thương tại sao lại tới đây? Ở một mình quá nhàm chán sao?"
Nói xong, không nhịn được quay qua hỏi con trai ngồi bên cạnh: “Mẹ nghe Hàn thượng tá nói con mèo nhỏ này rất thông minh, không chỉ hiểu ngôn ngữ nhân loại, mà còn có thể giao tiếp với mọi người dưới sự hỗ trợ của máy phiên dịch, có đúng không?”
"Đúng vậy," Trạch Duy Á ôm lấy con mèo trắng trong vòng tay mẹ, "Nhưng máy phiên dịch mà nó sử dụng mới hết năng lượng vào lúc chiều, đã đêm đến phòng thí nghiệm để sạc, chắc phải 2 ngày nữa mới có thể lấy về, trước mắt không thể nói chuyện với mọi người được.”
"Là thế sao ..." Mẹ Trạch Duy Á tiếc nuối gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, "Mà này, mẹ nhớ con mèo trắng nhỏ này biết nấu ăn, hay để nó làm thử một món đi, để Bertha nhìn một chút. "
Trạch Duy Á khẽ cau mày khi nghe thấy câu nói: "Hôm nay nó vừa xuống tàu, buổi trưa còn tới nhà Khải Lạc Cách, hẳn là đã mệt rồi, thôi để lần sau đi mẹ."
“Meo meo.” Nhìn thấy Trạch Duy Á muốn đem mình rời đi, Khương Khả nhanh chóng duỗi ra móng vuốt móc cổ áo anh.
Nấu chứ.
Tại sao không nấu, cậu đang còn lo lắng không biết tìm lý do gì để ở lại đây.
Hơn nữa, thời gian nấu nướng rất dài, đủ cho cậu tìm được nhược điểm của cô ta.
Chương 42:
Phòng bếp trong nhà của Trạch Duy Á rất rộng, đồ dùng nhà bếp đều có sẵn, tranh thủ thời gian chuẩn bị, Khương Khả yêu cầu hệ thống truy cấp thông tin cá nhân của cô ta, sau khi xem xét cậu đã biết phải làm món gì.
Tích phân không thể lãng phí, sau khi xác định trong nhà bếp không có đồ gì làm lộ chuyện riêng tư, cậu để hệ thống che chắn cảnh nền, rồi mở phòng phát sóng trực tiếp của hệ thống.
Vì bây giờ cũng là giờ ăn tối, nên khi vừa mở phát sóng đã có không ít fans chạy vào.
Sau khi nhìn thấy rất nhiều thứ màu đỏ mà Khương Khả chuẩn bị trước mặt, fans vừa bước vào không khỏi choáng váng, sau một hồi im lặng, một loạt comment tràn vào.
[Trời ơi, nhiều ớt quá, tạm biệt, tôi thực sự không thể chịu được mùi của thứ này, hẹn gặp lại lần sau vậy.】
[Xong rồi, xong rồi. Hương vị trong phòng trực tiếp hôm nay sẽ rất kinh khủng đây. Tốt hơn hết là nên tắt chức năng hương vị đi thôi. 】
[A ớt, thật nhiều ớt, tôi thích ăn ớt nhất. 】
[Cư nhiên là ớt, không được, để tránh rớt nước miếng ra bàn, tôi phải đi nấu một tô mì mang lại đây đã.】
Khương Khả cũng không quan tâm đến comment mấy, dù sao ớt chính là thế, người nào ăn được thì không ăn không vui, còn người nào không ăn được, chỉ ngửi thôi cũng thấy không thoải mái.
Số lượng fans hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở mức hơn 23.000 người xem, Khương Khả thu dọn đồ đạc, chuẩn bị làm món lẩu cay.
“A, cái này là ớt sao.” Mẹ Trạch Duy Á đứng xem bên cạnh nhìn thấy, liền vô cùng vui nói: “Cái này không tồi a, mẹ đặc biệt thích ăn cay, nó không phải vì mẹ mới làm món này đó chứ?"
Không có vạch trần ảo tưởng của mẹ, Trạch Duy Á thản nhiên gật đầu: "Mẹ vui vẻ là được."
Cô gái đứng bên cạnh im lặng không nói.
Bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy linh sủng có thể nấu ăn, lúc đầu Bertha chỉ nghĩ con mèo này làm dáng thế thôi, nhưng khi thấy những chuyển động thành thạo với khả năng chế biến các nguyên liệu, thì cô ta bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.
Tất nhiên, còn một chuyện khác còn đáng ngạc nhiên hơn.
"Cái kia, ớt không phải ngọt sao bác, bỏ vào nấu chắc sẽ lạ lắm."
Mẹ của Trạch Duy Á không giải thích, bà chỉ cười nhìn cô đầy ẩn ý: “Đừng lo, nguyên liệu dùng để nấu khác với nguyên liệu bán ở chợ, sau này con sẽ biết”.
Lẩu cay có thể bỏ rất nhiều thứ, để tiết kiệm thời gian, Khương Khả chỉ còn một ít rau đơn giản.
Cắt khoai tây, bông cải xanh và rau diếp thành từng miếng, bỏ cuống đậu Hà Lan, rửa sạch nấm kim chi, củ sen cắt thành từng lát lớn.
Phần thịt thì đơn giản hơn nữa, cánh gà thì dùng dao thái mỏng, thịt heo thái sợi, tôm bóc vỏ rút chỉ, đậu hũ cá và chả cá cắt đôi, sau đó đặt trong một chảo dầu đang sôi.
Sau khi các món ăn phụ được nấu chín, để riêng sang một bên, gia vị thì gồm có lá nguyệt quế, hoa hồi, quế, hạt tiêu, và các loại nguyên liệu thường thấy. Sau đó lấy ra một cái chảo mới, cho gia vị vào xào, chờ chuyển sang màu nâu vàng thì cho ra bát.
Sau đó, thêm mỡ lợn và dầu vào phần dầu gia vị còn lại, cuối cùng cho tất cả ớt đã chuẩn bị trước vào.
Vì trong chảo có quá nhiều ớt khiến cho cả phòng phát sóng sặc mùi nồng của ớt, làm cho người ta cảm thấy muốn ngừng mà lại không muốn ngừng.
[Không sặc, không sặc chút nào, thơm lắm, không được, tôi phải đi nấu một tô mì khác.】
[Nếu mọi người cảm thấy quá sặc thì tôi có một đề nghị. Bạn có thấy cài đặt ở góc trên bên trái không? Nhấp mở vào, mở cài đặt chung trên cùng rồi điều chỉnh hương vị xuống dưới 20%. Bạn sẽ thấy mùi hương này quá tuyệt vời. 】
[Cảm ơn bạn đã góp ý, tôi đã điều chỉnh, thử hít thử, quá thơm, tôi cảm thấy rằng nước bọt của tôi sắp trào xuống. 】
So với mùi trong phòng phát sóng trực tiếp, mùi trong nhà bếp chỉ có nồng hơn.
Hai mắt của mẹ Trạch Duy Á phát sáng, nhìn chằm chằm động tác của Khương Khả: "Hương vị của quả ớt mới này thực sự ngon hơn nhiều so với quả Linh Đang. Nếu tương lai được bán trên thị trường thì quá tốt rồi. "
Nói xong, lại không nhịn được kéo cánh tay của Trạch Duy Á: "Đúng rồi, nó không có chủ nhân nào khác đúng không? Tương lai con sẽ nuôi nó lại, đúng không."
“Không có chủ nhân nào khác, con sẽ nuôi em ấy.” Trạch Duy Á bất lực gật đầu.
“Ồ, suýt nữa thì quên mất.” Chú ý tới mình hoàn toàn quên mất vị khách còn đang ở, mẹ của Trạch Duy Á nhanh chóng buông con trai ra, quay sang nhìn cô gái bên cạnh, “Bertha cảm thấy thế nào, nếu con thực sự không chấp nhận được mùi vị này, có thể đi ra ngoài chờ một lát. ”
"Không sao ạ," cô gái mỉm cười, tuy cảm thấy rất khó thở, nhưng vẫn chống đỡ mở miệng, "Con rất thích ăn cay, dì nói đúng. Cái này có mùi thơm hơn quả Linh Đang. Nó có vị tốt hơn nhiều."
“Vậy là tốt rồi.” Ý nghĩ của mình được khẳng định, mẹ của Trạch Duy Á gật đầu hài lòng.
Thích ăn cay?
Khương Khả không khỏi lắc đầu, người này giả bộ rất giống, trên trang chủ cá nhân ghi rõ là ghét quả Linh Đang và đồ cay, thế mà bây giờ vì để lấy lòng mẹ Trạch Duy Á, cô ta đã nói dối rằng mình thích ăn cay.
Ớt trong nồi đã nấu xong, cho vào nồi tương hột cùng nước cốt lẩu, cho tất cả các phụ liệu đã xào tốt vào nồi, tiếp tục đảo đều tay rồi cho tỏi băm vào, cuối cùng cho vào một chút rau tươi rồi vớt ra, rắc vừng, ngò gai lên là hoàn thành một nồi lẩu chua cạy.
Nồi lẩu cay đã chuẩn bị sẵn để dọn lên bàn ăn, tất nhiên mẹ Trạch Duy Á không cần phải nói, Trạch Duy Á tuy không cay lắm nhưng cũng không phải là không ăn được, hành động ăn uống của hai người cũng không hề chậm chạp, chỉ có cô gái là vẫn chần chờ, dùng dao nĩa chọc một miếng khoai tây trên đĩa, chậm chạp không chịu cho vào miệng cô.
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Trạch Duy Á cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Xin lỗi, vừa rồi con hơi mất tập trung,” cô gái cười miễn cưỡng, cho khoai vào miệng nuốt vội vàng, “Chà, ăn rất ngon, cảm giác còn ngon hơn những món trước đây con đã ăn”.
"Thích là được. Đúng rồi, chờ ăn tối xong để Trạch Duy Á đưa con ra vườn dạo một vòng, vừa hay trong vườn có rất nhiều cỏ huỳnh quang, rất thích hợp để ngắm cảnh vào ban đêm."
Bertha vốn muốn gật đầu nói đồng ý, nhưng ngay lúc vừa nuốt xong củ khoai tây, một cảm giác nóng rát từ trong bụng truyền đến, khiến cô gần như không thể thốt nên lời.
"Không, không cần," hai mắt cô đỏ bừng, vừa vặn che giấu vẻ hớn hở, "Tối nay con còn có việc phải làm, hay là chờ lần sau đi."
“Được rồi.” Mẹ Trạch Duy Á tiếc nuối gật đầu.
Ở trước mặt người ngoài, Bertha vừa tức vừa hận, không khỏi trừng mắt nhìn Khương Khả đang ở dưới đất.
Khương Khả rũ tai, làm bộ như không nhìn thấy gì.
…
Bởi vì cô ta chuẩn bị rời đi, nên Khương Khả cũng không làm chuyện dư thừa, liền lên lầu chuẩn bị bữa tối cho mèo em vừa mới ngủ dậy.
Đáng tiếc, mãi đến nghi ngâm xong thức ăn mèo mà hệ thống vẫn chưa nhắc hoàn thành nhiệm vụ, Khương Khả cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng ra khỏi cửa.
Vòng qua sảnh ngoài, ngay khi Khương Khả vừa bước vào sân sau, cậu đã nhìn thấy bóng dáng cô gái đang đứng ngoài hành lang.
Cô gái cúi đầu, như thể đang nói chuyện điện thoại với ai đó, chỉ là giọng nói quá nhỏ nên nếu không đến gần sẽ không thể nghe rõ.
Khương Khả không chút do dự, trực tiếp dùng điểm để hệ thống trợ giúp khuếch đại âm lượng, kết quả vừa nghe câu đầu tiên liền không nhịn được nhảy dựng lên.
"Chính anh nói chai nước hoa này là hàng cấm, chắc chắn sẽ có tác dụng, tôi thấy đây đều là giả hết, cả buổi tối nay hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào con mèo kia, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái." Bertha cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng sợ người trong phòng chú ý tới nên chỉ có thể kìm nén, thấp giọng nói.
"Đúng rồi, còn con mèo kia nữa, món nó làm vừa cay vừa không ngon. Tôi thấy chắc chắn là nó cố ý, sau này mà có cơ hội tôi sẽ dạy cho nó một bài học."
Có lẽ người bên kia đầu dây là đàn ông, vừa nghe cô nói vậy liền cười khẽ một tiếng: "Được rồi, em so đo với một con mèo làm cái gì, nhưng nước hoa kia không có tác dụng cũng bình thường thôi, dù sao hắn ta cũng là Nguyên soái của Quân đội viễn chinh đế quốc, cho dù là tinh thần lực hay khả năng tự chủ đều hơn hẳn những người khác, nếu muốn loại thuốc này phát huy tác dụng, chỉ có thể tiêm hoặc cho trực tiếp vào khẩu phần ăn của hắn ... Mà này, viên thuốc con nhộng anh đưa cho em đâu, vẫn mang trên người đấy chứ? "
"Đang mang," Bertha không khỏi do dự, "Nhưng thực sự phải dùng loại thuốc này sao? Em luôn cảm thấy có chút ... Hơn nữa mẹ của hắn ta cũng ở nhà, em cảm thấy có thành công thì bước tiếp theo cũng rất khó làm. "
Loại thuốc không chế tinh thần này tuy rất hiệu quả nhưng rất dễ bị phát hiện, bên ngoài lại có rất nhiều lính canh bảo vệ, chỉ cần mẹ của Trạch Duy Á phát hiện ra điều gì đó không ổn, thì cô thực sự xong đời.
"Đừng lo lắng, anh sẽ phụ trách dẫn người đi, em chỉ cần buông tay ra làm thôi."
Do dự hồi lâu, Bertha cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, để em thử coi."
Thuốc cấm, khống chế tinh thần, Khương Khả càng nghe càng tức giận.
Đầu bên kia cúp máy, Khương Khả rốt cuộc không chịu nổi nữa, chạy nhanh vài bước, dùng sức nhảy lên người cô gái, trực tiếp giật lấy viên thuốc trong tay cô ta.
Bertha cảm thấy đáy lòng chợt lạnh: "Đồ của ta!"
Khương Khả ngậm viên thuốc trong miệng chạy trốn rất nhanh, Bertha miễn cưỡng đuổi theo sau, trong đầu cô ta nghĩ tới một chuyện.
Con mèo này rất thông minh ... và còn hiểu những gì con người nói.
Nếu những gì mẹ Trạch Duy Á nói là sự thật, vậy có phải hồi nãy nó đã nghe thấy tất cả nội dung trong cuộc điện thoại vừa rồi không?
Không được.
Không thể để con mèo này quay trở về, Bertha hít một hơi thật mạnh, trực tiếp lấy khẩu súng xung nhỏ trên tay ra.
Phịch một tiếng, mạch xung của súng va chạm với lá chắn bảo vệ, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp nổ súng, Khương Khả sửng sốt, chưa kịp nghĩ biện pháp đối phó thì đã cảm thấy mình rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Nhẹ nhàng xoa xoa đầu con mèo trắng nhỏ, Trạch Duy Á ngẩng đầu nhìn Bertha đối diện, trong mắt tựa như là một tầng băng giá.
Lính canh từ bên ngoài xông vào.
Xong rồi.
Đầu gối của Bertha mềm ra, trực tiếp ngã xuống đất.