(Vì chương trước anh Công đã phát hiện ra hình người của Khương Khả nên bắt đầu từ chương này sẽ đổi xưng hô là tôi - em nha.)

    Khương Khả háo hức nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa quay màu vàng, sau khoảng sáu bảy giây, chiếc đĩa cuối cùng cũng dừng lại.

    [Chúc mừng kí chủ trúng giường ru ngủ dành cho linh sủng. 】

   Giường ru ngủ cho linh sủng?

    Khương Khả ngơ ngác tại chỗ, một hồi lâu sau cậu mới phản ứng lại, "... cái máy ru ngủ dành cho linh sủng là cái quái gì vậy?"

    [Bạn phiền não vì linh sủng nhà mình không chịu ngủ, bạn lo lắng vì hàng đêm bị đánh thức, không sao đã có giường ru ngủ dành cho linh sủng, linh sủng của bạn sẽ ngủ từ tối cho đến bình minh, giúp bạn tránh xa những lo âu vì mất ngủ.】

    Vì vậy, đây là vật dùng để ru linh sủng đi ngủ.

    Khương Khả lắc lắc cái đuôi, không còn sức để mà thở dài nữa, dùng mười hạt cỏ cầm máu, thay vào đó là một thứ vô dụng như này sao.

    [Đặc biệt lưu ý: Máy ru ngủ đặc biệt dành cho linh sủng trị giá 200.000 điểm hệ thống. Một khi bị hỏng, không thể sửa chữa. Mong ký chủ sử dụng cẩn thận tránh làm hỏng. 】

    Hai trăm ngàn điểm tích phân?

    Khương Khả suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, đây là giá gần bằng một chiếc lá chắn bảo vệ cao cấp đấy, một cái máy ru ngủ mà lại có thể đắt như vậy sao. 

    Nhưng mà ... Khương Khả đột nhiên nghĩ tới cái gì, tức khắc dùng bước chân: "Cái mày ru ngủ này dùng được cho Bạch Linh Miêu chứ??"

    【Dùng được, bất kể giống loài và tuổi tác, chỉ cần là linh sủng, sau khi sử dụng, trong khoảng thời gian ngắn có thể nhanh chóng phát huy tác dụng gây buồn ngủ. 】

    Khương Khả cào cào lỗ tai, tuy rằng vẫn không hiểu tại sao chiếc máy này lại đắt như vậy, nhưng nếu thật sự giống như hệ thống nói, thì thứ này xem ra cũng có chút ích lợi.

    Có thể coi đây là một vấn đề mà Khương Khả đang vướng mắc trong thời gian gần đây.

    Mặc dù thời gian ngủ của Bạch Linh Miêu rất dài, nhưng thực tế lại không đều đặn. Lúc thì đi ngủ sớm dậy muộn, lúc thì lại ngủ muộn dậy sớm, có khi đang nửa đêm đột ngột thức dậy. 

    Khương Khả lo lắng mấy chú mèo con sẽ chạy loạn cho nên chỉ có thể cả ngày cảnh giác, vừa thấy động một chút là sẽ thức dậy, cho nên mấy ngày nay đều luôn không ngủ ngon giấc.

    [Kí chủ muốn từ bỏ phần thưởng lần này sao? 】

    Theo quy tắc của hệ thống, mỗi khi rút được phần thưởng, nếu không ưng vẫn còn 3 lần để quay lại, coi như cấp cho Khương Khả một đường lui. 

    "Không cần," Khương Khả lắc đầu, "Cứ dùng thử xem sao đã."

    Tuy rằng mỗi ngày đều phải quay lại khoang bồi dưỡng, nhưng ngay khi vừa thức dậy, những các em mèo đều lựa chọn phòng hoạt động ngay cách vách khoang bồi dưỡng để chơi. 

    Phòng hoạt động rất lớn và có đầy đủ các đồ chơi nhỏ dành riêng cho linh sủng.

    Bởi vì Khương Khả bận việc, đã lâu không chơi cùng các em mèo, khi bọn nó thấy Khương Khả đều rất vui vẻ chạy tới chỗ cậu.

    Khương Khả miêu một tiếng, cậu không quá quen thuộc nhưng vẫn giúp các em mèo liếm lông tơ trên đỉnh đầu, quay đầu gõ hệ thống: "Cái giường ru ngủ vừa nãy có thể lấy ra không?"

    [Có thể, chỉ cần đặt ở một nơi thoáng mát rồi bật công tắc lên.】

    Khương Khả gật đầu, lấy máy ru ngủ ra.

    Nó cũng không giống với hình trong mô tả, chiếc máy ru ngủ này chỉ có kích thước như một hộp quà thông thường, toàn bộ thân máy có màu hồng nhìn trông rất nữ tính.

    “Meo meo?” Nhìn thấy anh đại đột nhiên lấy ra một vật kỳ quái, mấy em mèo không khỏi tò mò nghiêng người. 

    Khương Khả không biết phải sử dụng thứ này như nào cho chính xác, chỉ có thể thử ấn cái nút bên cạnh máy, sau đó liền thấy vô số bong bóng màu hồng phun ra từ trong máy. 

    Những bong bóng màu hồng bay ra rất mịn và nhiều, ngay lập tức cả căn phòng đã bị lấp đầy.

    Những em mèo vốn đi theo Khương Khả vì tò mò mà chạy theo bong bóng, chỉ vài giây sau, chúng đều điên cuồng chìm vào giấc ngủ. 

    Khương Khả suýt nữa đụng phải bong bóng cùng đi ngủ với chúng nó:"..."

    Quả nhiên là máy do hệ thống sản xuất, vô cùng mạnh mẽ và hiệu quả.

    Máy móc rút được từ bốc thăm trúng thưởng tuy không có tác dụng gì, nhưng vẫn có thể sử dụng được. 

    Khương Khả lắc lắc cái đuôi, lần lượt đem mấy con mèo đang ngủ say trở về tổ, đang định mở hệ thống phát sóng trực tiếp kiếm điểm thì thấy cửa phòng sinh hoạt đột nhiên bị đẩy ra.

    “Này, sao hôm nay lại ngủ sớm như vậy.” Hàn Nghiêu vừa vào liền phát hiện mấy con mèo nhỏ đang ngủ bên cạnh, định đi lên vuốt ve chúng nó liền bị Khương Khả chặn lại. 

    "Có chuyện gì không, nếu không, tôi phải phát sóng trực tiếp."

    “Đừng đừng đừng, đương nhiên có chuyện,” Hàn Nghiêu nhìn mèo con trong chốc lát, bất đắc dĩ thu tay về, “Tôi vừa rồi quên nói với bé là chúng ta sắp trở về tới Thủ đô tinh rồi, phòng ở của cậu Nguyên Soái đã chuẩn bị tốt, ngài ấy bảo tôi đưa bản thiết kế căn phòng tới cho bé, hỏi xem có cần chỉnh sửa cái gì không?"

    Chuẩn bị phòng?

    Khương Khả đột nhiên đứng lên: "Phòng ở đâu, anh ta muốn tôi tới nhà anh ta ở sao?"

    “Ừ,” Hàn Nghiêu chắc chắn nói, không biết cậu đang kinh ngạc vì cái gì. ”Nguyên soái tốn nhiều thời gian đến tìm bé, để che dấu, ngài ấy còn cố ý nhận nhiệm vụ bao vây và trấn áp Trùng Tộc, tất nhiên là muốn đưa bé về nhà rồi, bằng không có thể đi đâu được. "

    "Đúng rồi," Hàn Nghiêu cười, " Có lẽ bé không biết, mẹ của soái ca rất thích bé, mỗi ngày đều thúc giục nguyên soái hỏi khi nào thì đưa bé về đó. "

    Trạch Duy Á muốn đưa cậu về nhà.

    Dù đã có linh cảm từ trước nhưng Khương Khả vẫn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thậm chí không thèm quan tâm đến Hàn Nghiêu đang ở trước mặt, xoay người chạy ra ngoài cửa.

    Không có sự ngăn cản của lính canh, Khương Khả chạy rất nhanh, thậm chí còn sử dụng cả dị năng dùng tốc độ nhanh nhất lao vào văn phòng. Dùng cả bốn chân trực tiếp nhảy lên đầu gối của Trạch Duy Á. 

    “Meo meo, meo meo meo!” Khương Khả ngẩng đầu quát.

    “Ừ, tôi chuẩn bị đưa em về.” Nhìn phụ đề hiển thị bên cạnh Khương Khả, Trạch Duy Á đặt tập tài liệu trên tay xuống, sờ lên đỉnh đầu. “Phòng tôi cũng đã thiết kế xong rồi. Phòng ngủ, phòng hoạt động, phòng huấn luyện đều đã sẵn sàng."

    "Nhưng mà bên ngoài sân chưa kịp dọn dẹp. Chờ sau khi về tới nhà, tôi sẽ nhờ người khoanh vùng một khu vực riêng tiện cho em có thể tùy ý di chuyển."

    Có lẽ vì lo lắng rằng Khương Khả sẽ không thể hiểu mình đang nói gì, Trạch Duy Á mở quang não ra, bật các bản thiết kế chi tiết lên. 

    "Tự em xem đi, nếu thiếu gì thì bây giờ mua luôn cũng không muộn."

    Cái gì cũng không thiếu.

    Khương Khả nhìn chằm chằm bản thiết kế trên màn hình, trong lòng đột nhiên thấy chua xót, không khỏi dùng móng tay móc nhẹ tay anh, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ chưa có ai đối xử tốt với cậu như vậy. 

    Thấy Khương Khả im lặng hồi lâu, Trạch Duy Á nghi hoặc nhéo bàn chân cậu: "Làm sao vậy?"

    Anh có một đôi mắt màu xanh lam, tuy không có nhiều cảm xúc nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sâu không thấy đáy, nhưng một khi ôn hòa, chúng sẽ giống như mặt biển vào buổi sáng sớm, có từng lớp gợn sóng nhẹ nhàng hiện ra.

    Khương Khả nhanh chóng dời ánh mắt, cảm thấy nhịp tim không còn bình thường, không dám ở lại nữa, nhanh chóng nhảy khỏi đầu gối của anh, chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn.

    …

    Mãi cho đến khi chạy về phòng, Khương Khả thở gấp, cậu không nhịn được vùi đầu vào đệm, đợi đến khi hô hấp và nhịp tim bình tĩnh lại mới chịu đứng dậy.

    [Ký chủ, vừa rồi nhịp tim của cậu giống như. 】

    "Câm miệng," Khương Khả trực tiếp ngắt lời hệ thống. "Không cần phải nói, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Giúp tôi xem khi nào nhiệm vụ ngẫu nhiên tiếp theo sẽ được làm mới."

    [Thời gian phát nhiệm vụ ngẫu nhiên không thể xác định, mong ký chủ hãy kiên nhẫn, …… nhưng vừa rồi nhịp tim của ký chủ giống như ...]

    "Nhịp tim gì, nhịp tim của tôi từ trước đến nay vẫn bình thường," Khương Khả bày ra bộ dạng lạnh nhạt, lấy vật dụng ra chuẩn bị mở phát sóng trực tiếp, "Thời gian cũng đã muộn, nếu chưa làm mới nhiệm vụ vậy thì chuẩn bị phát sóng trực tiếp đi."

    Ngay khi Khương Khả vừa mở phòng phát sóng trực tiếp, một thông báo nhiệm vụ hiện lên.

    Khương Khả sửng sốt một chút, sau khi đọc kỹ tin nhắn từ đầu đến cuối, cậu phát hiện nhiệm vụ này không liên quan gì đến hệ thống, mà chỉ là một hoạt động do trang web tổ chức hàng tháng. 

    Nếu Khương Khả muốn tham gia thì phải theo nội dung chủ đề để phát sóng trực tuyến, sau đó khán giả sẽ bình chọn cho tất cả các streamer tham gia, chỉ cần là ba người đứng đầu về số lượng bình chọn, liền được trang web đề cử trên trang chính trong vòng 1 tuần, cùng một phần thưởng đặc biệt.  

     Phần thưởng thì Khương Khả không cần, nhưng còn phần thưởng được trang chủ đề xuất 1 tuần thì Khương Khả vẫn là rất muốn, suy nghĩ một chút, cậu liền nhấn xác nhận tham gia. 

    Ding Dong.

    Một thông báo hiện lên.

    [Streamer Bạch Linh Miêu xác nhận tham gia sự kiện hàng tháng của trang Long Đằng. Chủ đề của sự kiện tháng này là "Ngọt ngào". Mong streamer Bạch Linh Miêu sử dụng "Ngọt ngào" làm nội dung phát trực tiếp, tự do phát huy sáng tạo, làm cho giới ẩm thực ngày càng thêm phong phú.】

    Thông báo trên trang web được đăng trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp, trước khi Khương Khả phản ứng lại, những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã cười điên cuồng.

    [Hahahaha, bé dễ thương chính là linh sủng nha, muốn phải thế nào mới “Ngọt ngào” được nha, trang web này thật biết làm khó người, a không làm khó mèo. 】

    [Ai nói linh sủng không thể ngọt ngào, hai con cáo đuôi đỏ ở nhà tôi suốt ngày thể hiện tình cảm ngọt ngào, ngọt đến phát ngấy khiến tôi ăn bánh kem thậm chí không cần thêm đường luôn. 】

    [Ý kiến ​​hay đấy, bé dễ thương kiếm thêm một con mèo khác đến cùng phát sóng trực tiếp đi …. Mà vậy thì là mèo đực hay mèo cài? Hình như chưa từng có ai đề cập đến vấn đề này thì phải?】

    [Bé dễ thương đẹp như vậy chắc chắn là mèo cái rồi. 】

    [Chắc chắn là mèo đực, cũng rất nhiều con mèo đực đáng yêu mà.】

    Chặn hết tất cả các suy đoán về giới tính về cậu xong, Khương Khả nhìn chằm chằm vào hai chữ chủ đề của sự kiện.

    [Các nhiệm vụ trên trang web không liên quan gì đến nhiệm vụ của hệ thống, ký chủ có thể chọn từ bỏ. 】

    "Từ bỏ," Khương Khả bụm lỗ tai, "Còn không phải là ngọt ngào thôi sao?. Lại không nói ngọt cái gì."

    [Vậy kí chủ chuẩn bị ...]

    Khương Khả vẻ mặt bình tĩnh: "Ồ, không có gì, làm một món điểm tâm vô cùng ngọt đi."

    [...] Có thể.

Chương 39: 

Có thể làm rất nhiều món tráng miệng, Khương Khả do dự một hồi, cuối cùng gõ đậu hũ hạnh nhân lên bảng thông báo trong phòng phát sóng trực tiếp.

    Không biết tại sao, khi nhắc đến từ "ngọt ngào", món đầu tiên mà Khương Khả có thể nghĩ đến là đậu hũ hạnh nhân.

    Bởi vì tham gia hoạt động trên web, nên chưa đến sáu bảy giây sau khi mở phát sóng trực tiếp, đã có hơn một nghìn người hâm mộ tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

    [Đậu hũ hạnh nhân? Hạnh nhân không phải là thuốc sao, hương vị cũng rất đắng, thực sự có thể đem đi nấu ăn sao.】

    [Có thể là chủng loại mới, tôi biết hạnh nhân là gì, nhưng còn đậu hũ là cái gì, cũng là chủng loại mới sao? 】

    [Đúng rồi, đậu hũ, hồi trước streamer từng làm món đậu hũ bà ma, tôi đã cố ý kiểm tra tài liệu. Đậu phụ được làm từ đậu nành. Đậu nành thời xưa không có mùi vị như bây giờ. Sau khi nấu chín và tinh chế, nó có thể được làm thành thức ăn hình vuông màu trắng như tuyết rất mềm và mịn, khi ăn rất ngon có thể chiên hoặc nấu súp. 】

    Nhìn thấy phổ cập khoa học trên bình luận, Khương Khả cũng rất kinh ngạc, trong quá trình phát sóng trực tiếp cậu sử dụng nhiều loại nguyên liệu, phần lớn người hâm mộ chỉ đơn giản là bày tỏ nghi ngờ hoặc ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người cố ý tìm hiểu món ăn của mình để tham khảo.

    Khương Khả không lăn tăn quá nhiều, chỉ đơn giản trực tiếp ghim bài viết lên đứng đầu. 

    Chắc là phát hiện tin nhắn của mình đã bị ghim lên đầu, người phát biểu nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn.

    [Cảm ơn vì lời khẳng định của streamer, vậy tôi tiếp tục nói ... Đúng là đậu phụ thường được làm từ đậu nành, nhưng món đậu hũ mà streamer nói hôm nay lại không phải làm từ đậu nành, đậu hũ hạnh nhân, giống như tên gọi chắc chắn là lấy hạnh nhân làm nguyên liệu làm thành một món ăn giống với đậu hũ.】

    Khương Khả meo meo gật đầu về phía máy quay, xem như tán thành câu nói của fans, sau đó lấy ra tất cả các nguyên liệu chuẩn bị làm món đậu phụ hạnh nhân. 

    Nguyên liệu chính làm món Đậu phụ hạnh nhân là hạnh nhân ngọt. Tách vỏ hạnh nhân ra sau đó ngâm trong nước. Sau đó vớt hạnh nhân ra bỏ vào máy xay, thêm ít nước vào xay nhuyễn. Để tránh cặn cần phải lọc qua tấm vải lọc để lấy nước cốt mịn. Vậy là xong bước đầu tiên.

    Để hạnh nhân thành hình cần phải có bột rau câu. 

    Bột rau câu hay còn gọi là bột Agar, là một loại bột được làm từ rong sụn, cần ngâm nước trước khi sử dụng, sau đó cho vào nồi đun sôi, thêm sữa đường phèn và nước hạnh nhân vừa mới chế biến cách đây không lâu.

    Cho lửa nhỏ để đun sôi, mùi thơm của hạnh nhân và sữa tràn ngập khắp phòng phát sóng trực tiếp.

    [Oa, thơm quá, không ngờ khi luộc hạnh nhân lại có mùi vị như vậy, đột nhiên muốn thử quá đi.】

    [Đừng, tôi cảm thấy hạnh nhân mà streamer dùng không giống với hạnh nhân chúng ta dùng hàng ngày. Đừng tự mình thử nó. Dù sao thì hạnh nhân đắng cũng có độc. Hãy cẩn thận. 】

    [Hahaha, lầu trên nói đúng, chúng ta chỉ cần xem là được, đừng về nhà tự mình thử. 】

    [Đúng, đúng, lần trước tôi làm món thịt bò hầm cà chua với khoai tây theo phương pháp của streamer. Dùng chính là rau trên thị trường, ôi mùi vị khó chịu lắm. Nếu trong tay không có rau chủng loại mới, thì tốt nhất là không cần tùy tiện thử các món của streamer.】

    [Ai ... Chỉ hi vọng giống rau mới nhanh có tại hiện trường, rau củ hiện nay càng ngày càng không ăn được. 】

    Khương Khả kêu meo meo, đặc biệt muốn nói với fans trong phòng phát sóng trực tiếp rằng chỉ vài ngày trước, phòng thí nghiệm dưới quyền của Trạch Duy Á đã phát triển thành công phương pháp trồng khoai tây với số lượng lớn, các loại rau khác có thể còn chưa có, nhưng khoai tây mùi vị bình thường thì không bao lâu nữa sẽ được quảng bá trên thị trường. 

    Sau khi hạnh nhân được nấu chín, cần để nguội, toàn bộ quá trình này mất hơn hai giờ, may mà sự kiên nhẫn của fans rất tốt, có ít nhất một nửa số người chọn treo máy và bồi Khương Khả. .

    Hai giờ sau, đậu hũ hạnh nhân đã hoàn toàn đông đặc và thành hình.

    Lấy đậu hũ hạnh nhân đã đông cứng ra khỏi hộp, cắt thành từng miếng nhỏ và bày lên đĩa.

    Vốn dĩ Đậu phụ hạnh nhân muốn ăn ngon cần thêm đường hoa quá, nhưng tiếc là không có đường hoa quế làm sẵn trong hệ thống cửa hàng. Chỉ có thể phủ gừng với mật ong và rắc một lớp hoa quế khô thái nhỏ.

    Đậu hũ hạnh nhân trắng như tuyết được rắc thêm hoa quế xắt nhỏ vàng ươm, mùi thơm nhẹ của hạnh nhân và sữa, vị hoa quế ngọt ngào, một đĩa đậu hũ hạnh nhân đã hoàn thành.

    Sau khi thu dọn đồ đạc, cậu đóng gói đậu hũ hạnh nhân để tặng fans.

    Khương Khả do dự hồi mới lấy đĩa đậu hũ hạnh nhân còn lại, nhờ các lính gác gửi cho Trạch Duy Á.

    Cảm giác được nhịp tim bất thường, Khương Khả khó chịu gãi gãi lỗ tai.

    Ừ, chắc chắn là do chủ đề của sự kiện quá kỳ lạ, đó là lý do mà cậu trở nên kỳ lạ như vậy. 

    …

    Ngày hôm sau, tinh hạm thuận lợi đi vào Thủ đô tinh.

    Trạch Duy Á đi trước một bước, Khương Khả và bốn anh em mèo được Hàn Nghiêu đưa đến biệt thự dành của gia đình Trạch Duy Á, đây là một khu biệt thự độc lập nằm ở phía Bắc Thủ đô tinh.

    Trái với những gì mà Khương Khả tưởng tượng, với tư cách là chỉ huy cao nhất của Quân đội Viễn chinh Đế quốc, dinh thự của Trạch Duy Á thực ra trông rất bình thường, thậm chí không khác biệt thự biệt thự mà Khương Khả đã thấy ở kiếp trước, thậm chí còn hơi hướng cổ điển.

    Những bức tường trắng, ngói xám đen, các loại hoa và cây cỏ khác nhau được trồng ở xung quanh.

    Trong chốc lát, Khương Khả thậm chí còn có ảo giác quay ngược thời gian và không gian.

    "Thật đẹp phải không? Mẹ của Nguyên soái thích những tòa nhà theo phong cách hoài cổ, nên nhà của Nguyên soái từ trong ra ngoài đều theo phong cách này." Hàn Nghiêu nói.

    Khương Khả meo một tiếng, thực sự rất hoài cổ, nếu không phải có thể nhìn thấy những cảnh như phim khoa học viễn tưởng ở bên ngoài, cậu suýt nữa cho rằng mình đã trở về trái đất. 

    Nhưng còn một chuyện, Khương Khả nghi ngờ nhìn xung quanh, sân rộng như vậy làm sao một bóng người cũng không thấy.  

    "Ồ, đừng lo lắng, ở đây không có người khác, chỉ có nguyên soái và mẹ của cậu ấy sống ở đây. Ngoại trừ lính canh bên ngoài, chỉ có người máy chuyên phụ trách dọn dẹp phòng và sân." Hàn Nghiêu vừa giải thích cho Khương Khả vừa đẩy cửa vào sân. 

    Khương Khả gật đầu, không khỏi nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua bãi cỏ và bụi rậm, cuối cùng đáp xuống cửa biệt thự cách đó không xa.

    Ưhm, về nhà.

    Khương Khả thở dài, ở đây lâu như vậy, cuối cùng cũng có chỗ cho cậu về.

    Vào cổng, đặt ba lô thú cưng cùng bốn con mèo khác xuống đất, Hàn Nghiêu nhìn thời gian, cúi đầu nói với Khương Khả: "Được rồi, lát nữa tôi phải đến bộ phận thiết bị, còn lại chính cậu tự đi xem đi."

    "Đúng rồi, phòng của cậu và bốn con mèo ở tầng 2. Là phòng đầu tiên ở bên trái sau khi đi lên cầu thang. Cậu có thể đi vào những phòng còn lại, trừ phòng ngủ của mẹ Nguyên soái, chỉ cần chú ý không làm hư đồ là được. "

    Khương Khả bát mãn kêu meo meo, nhưng chưa kịp nói, cậu đã nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh từ quang não của Hàn Nghiêu.  

    Hàn Nghiêu nhíu mày, tự hỏi tại sao lại có người gọi mình vào lúc này, nhưng vừa mở quang não lên, liền nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của một thanh niên ở đầu bên kia.

    "Đại tá Hàn, rốt cuộc anh cũng nghe máy. Anh họ tôi đâu rồi, tôi cần tìm anh ấy có chuyện gấp. Điện thoại của anh ấy sao tôi gọi không được nhỉ?"

    Hàn Nghiêu đương nhiên nhận ra chủ nhân của giọng nói này, đó là thị thiếu gia nổi tiếng của nhà Joyce.

    Mỗi lần nhận điện thoại của người này, Hàn Nghiêu không khỏi đau đầu, nhưng  bận tâm đến thận phận của cậu ta, hắn chỉ có thể kiên nhẫn nói: "Anh họ của cậu, à không, ý tôi là Nguyên Soái sáng nay mới trở lại Thủ Đô tinh, còn rất nhiều việc phải làm. Nếu cậu thực sự có việc, có thể nói trực tiếp với tôi. "

    Em họ của Trạch Duy Á?

    Khương Khả vểnh lỗ tai lên hóng, chẳng lẽ người nói chuyện là vị "Nhị thiếu gia" kia?

    Nghe câu trả lời của Hàn Nghiêu, người thanh niên bên kia thiết bị do dự một lúc: "Được rồi, cũng không phải là vấn đề lớn. Một người bạn vừa tặng cho tôi một con linh sủng vào ngày sinh nhật của tôi. Chúng tôi hay ngủ cùng nhau, nhưng ngay khi vừa tỉnh dậy thì không thấy nó đâu cả. Tôi đã tìm nó khắp nơi nhưng vẫn không thấy vì vậy tôi muốn hỏi liệu tôi có thể mượn máy dò tìm linh sủng hay không. Tôi hứa sẽ trả lại cho anh ngay khi kiếm được nó. "

    Hàn Nghiêu càng nghe càng không giải thích được: "Nếu là thực nóng lòng muốn dùng, chỉ cần mua một cái là được, không cần thiết phải dùng máy dò của quân đội."

    "Tôi đã mua máy dò thông thường từ lâu rồi, nhưng nó vô dụng. Nhân tiện, linh sủng của tôi là một con chuột màu vàng chưa trưởng thành. Nó vừa đầy tháng, hơn nữa lại có dị năng ẩn thân." Thanh âm của Khải Lạc Cách tỏ vẻ sống không còn gì để luyến tiếc.

    Kích thước nhỏ, tốc độ nhanh lại biết ẩn thân, máy dò dân dụng thông thường căn bản là tìm không được, cho nên rất khó để tìm ra dấu vết. 

    Hàn Nghiêu: "..." Được rồi.

    "Được rồi, đừng lo lắng, máy dò linh sủng không phải là một dụng cụ quan trọng. Để tôi đánh tiếng với bên kia, trong vòng một buổi trưa sẽ đưa đến cho cậu."

    “Được, vậy tôi đây liền an tâm đợi ở nhà.” Nhìn thấy Hàn Nghiêu rốt cục đồng ý, Khải Lạc Cách vui mừng nói cảm ơn. 

    Khương Khả ngáp một cái, câu được câu không nghe hai người bọn họ nói chuyện, đang định nhảy ra ghế đẩu ngủ trưa với anh em nhà mèo thì chợt thấy trước mặt có thông báo hệ thống nhiệm vụ đã được làm mới.

    [Nhiệm vụ ngẫu nhiên: con chuột vàng biến mất. 】

    [Lưu ý: Chuột chỉ vàng của Khải Lạc Cách - con út thứ hai trong gia đình Joyce, đã biến mất. Nó hiện đang ở trong bụi cây trong sân. Vì chuột chỉ vàng đã hơn 24 giờ không ăn, nếu không tìm thấy nó càng sớm càng tốt, có thể xảy ra nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. 】

    [Nội dung nhiệm vụ: tìm ra con chuột chỉ vàng đang ẩn thân, đồng thời phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình thông qua hệ thống phát sóng trực tiếp. 】

    “Meo meo!” Khương Khả nhảy lên ghế sô pha, đặt chân lên đầu gối Hàn Nghiêu.

... Đưa tôi đến đó, tôi có thể giúp các người bắt chuột.

Đậu hủ hạnh nhân

Chương 40:

   Tuy Hàn Nghiêu có ý chí kiên định, nhưng đối mặt với một bé mèo không ngừng kêu meo meo với mình vẫn là không chịu nổi, hắn đành đưa Khương Khả đến nhà Khải Lạc Cách.

    Khoảng cách giữa 2 nhà cũng không xa có thể trực tiếp đi bộ tới, hơn nữa phong cách trang trí cũng rất giống nhau, chỉ khác là nhà Khải Lạc Cách có nhiều đồ đạc hiện đại hơn, nhìn qua có vẻ lộn xộn. 

    Ngay khi Hàn Nghiêu bước vào sân, Khải Lạc Cách đang đợi ngoài cửa, vội vàng chạy tới.

    Trông cậu ta có vẻ nôn nóng, đầu tóc rối bù, thậm chí còn đang mặc bộ đồ ngủ chưa kịp thay, vừa chạy đến trước mặt Hàn Nghiêu liền nắm chặt lấy cánh tay hắn.

    "Trời ạ, rốt cuộc anh cũng đã tới. Đồ đâu, máy dò thú cưng đâu, anh có mang theo không?"

    Nhìn trạng thái của người đối diện thật sự không tốt, Hàn Nghiêu không khỏi co rút khóe miệng, đặc biệt muốn cảm thán một câu Nguyên soái nhà minh trầm ổn như vậy, tại sao lại có thể có một người em họ hấp tấp như vậy.

    "Gấp cái gì, đợi lát nữa sẽ có người đưa dụng cụ tới. Tôi qua đây xem có chuyện gì xảy ra trước đã."

    Khải Lạc Cách lau mặt, biết mình vội vàng cũng không giải quyết được chuyện gì, chỉ có thể ổn định lại, nói ngắn gọn nguyên nhân sự việc. 

    Thực ra chuyện cũng không có gì quá phức tạp, dạo trước cậu ta luôn muốn nuôi một con Bạch Linh Miêu, tiếc là không làm được thủ tục, bạn bè cậu ta thấy cậu ta không vui cho nên mới mua một con Chuột sợi vàng mua về làm quà tặng.

    Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, tuy không mua được Bạch Linh Miêu, nhưng khi nhận được một con Chuột chỉ vàng thì Khải Lạc Cách cũng rất vui. Nhưng không biết có phải bạn của cậu ta mua con Chuột chỉ vàng này ở phòng đấu giá ngầm hay không mà, khi mang về không tới 2 ngày đã xảy ra vấn đề. 

     Không ăn cơm, không uống nước và không chịu sống trong chiếc lồng. Khải Lạc Cách lo lắng, vốn định mời bác sĩ Linh sủng tới nhà, nhưng bác sĩ chưa kịp mời thì đã con chuột đã biến mất. 

    "Tôi đã tìm khắp mọi nơi trong nhà nhưng vẫn không tìm thấy. Sau đó, kiểm tra giám sát mới phát hiện ra nó đã đánh thức dị năng tàng hình".

    “Cho nên trước đó cậu không biết nó đã thức tỉnh dị năng tàng hình đúng không?” Hàn Nghiêu cau mày.

    “Đúng vậy,” Khải Lạc Cách khóc không ra nước mắt. “Phòng đấu giá kia thật biết hố người khác. Lúc đấu giá cũng không có nói con chuột này đã thức tỉnh dị năng. Bằng không làm sao dám tùy tiện đặt nó trong một cái lồng đơn giản như vậy. "

    Có lẽ để dụ con Chuột chỉ vàng tự xuất hiện, Khải Lạc Cách đã lấy hết đồ ăn và đồ chơi của Chuột chỉ vàng để bên ngoài.

    Khương Khả nhảy xuống đất, lật lật đồ ăn mà Khải Lạc Cách chuẩn bị cho con Chuột chỉ vàng.

    Hạt vỏ đỏ, to hơn củ lạc một chút, vỏ cứng và có vị chua ngọt.

    Khương Khả không cần suy nghĩ "Hướng dẫn thuần hóa linh sủng" tồn tại sâu trong tâm trí cậu đã tự động cho cậu đáp án.

    Loại hạt này được gọi là hạt dẻ chua, là một loại thức ăn mà chuột chỉ vàng rất thích, nó cũng là một trong những loại thực phẩm thường được dùng làm món chính.

    Chỉ có điều ... Khương Khả im lặng, móc giày của Khải Lạc Cách rồi kêu to.

    Não của cậu bị úng nước à? Ai bảo cậu cho con chuột chỉ vàng đó ăn hạt dẻ chua.

    “Này,” Khải Lạc Cách hơi sững sờ, cúi đầu thất thần, giây tiếp theo cậu ta mới nhận ra vật nhỏ trên chân mình, “… Mày là, chúa ơi, anh họ của đem người đón về rồi sao. Đúng rồi, còn chủ nhân của mày thì sao, là chủ nhân mang mày tới đây sao? "

    Chủ đề bị lạc ngay lập tức.

    Hàn Nghiêu bất lực lắc đầu: "Nguyên soái mang về, không có chủ nhân, từ đầu đến cuối chỉ có mình nó."

    Khải Lạc Cách đầu đầy chấm hỏi: "Làm sao có khả năng không có chủ nhân, vậy người nói chuyện với tôi là ai."

    “Cậu nói xem, nó không có chủ nhận, từ trước đến nay luôn có một mình. Vậy thì còn ai nói chuyện với cậu nữa?” Hàn Nghiêu vô cùng đồng tình mà liếc cậu ta một cái.

    Khải Lạc Cách: "..." Má ơi.

    Khải Lạc Cách trợn mắt ngoác mồm, đầu như một ổ gà nhìn Hàn Nghiêu, rồi nhìn xuống con mèo trắng nhỏ trên mặt đất, trong lòng không khỏi rối rắm.

    Thấy chủ đề bị lạc quá xa, Khương Khả bất mãn đánh Khải Lạc Cách: "Ai kêu cậu cho nó ăn hạt dẻ chua?"

    Sau khi nhìn thấy phụ đề bên cạnh con mèo trắng nhỏ, Khải Lạc Cách nuốt nước bọt, tuyệt vọng tự an ủi mình rằng có rất nhiều linh sủng thông minh có thể giao tiếp với con người. Linh sủng có thể giao tiếp với con người không có gì lạ. Linh sủng có thể giao tiếp với con người không có gì lạ. Linh sủng có thể giao tiếp với con người không có gì lạ. 

    Sau khi điều chỉnh tâm lý, cuối cùng cậu ta ngập ngừng nói: "Không thể cho ăn hạt dẻ chua sao, nhưng tôi xem thông tin nói, hạt dẻ chua có thể giảm bớt căng thẳng cho chuột chỉ vàng, tôi sợ nó không kịp thích ứng với môi trường mới, vì vậy mới muốn cho nó ăn một ít.”.

     Khương Khả nói: “Hạt dẻ chua có tác dụng giảm căng thẳng, nhưng phải biết chỉ có Chuột chỉ vàng trưởng thành mới có thể ăn, hoặc là ít nhất phải đợi đầy tháng, mới sinh mấy ngày không được ăn hạt dẻ chua, nếu chẳng may ăn phải sẽ gây ra gánh nặng cho đường ruột và dạ dày, nếu nghiêm trọng hơn thì có thể thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng của nó”.

    Đương nhiên, không thể trách Khải Lạc Cách không cẩn thận, bởi vì tỷ lệ sống sót của những con chuột chỉ vàng mới sinh quá thấp, người bình thường rất khó nuôi chúng. Vì vậy, trong những trường hợp bình thường, sẽ không trực tiếp bán trên thị trường.

    "Chuột chỉ vàng mới sinh? Thứ họ bán cho bạn tôi thực ra là một con chuột sợi vàng mới sinh." Khải Lạc Cách gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

    "Nếu thật sự là chuột chỉ vàng mới sinh thì tệ rồi," Hàn Nghiêu cau mày, sau đó không khỏi nhìn về phía Khương Khả. "Nhưng làm sao bé biết đây là chuột chỉ vàng mới sinh."

    Khương Khả meo meo.

    "Bởi vì hơi thở khác nhau, con chuột chỉ vàng mới sinh ra sẽ tỏa ra mùi cỏ rất độc đáo, dùng để tránh kẻ thù tự nhiên, nhưng mùi này nói chung chỉ có linh sủng mới ngửi được."

    Mà một cái khác dựa vào nội dung nhiệm vụ do hệ thống phát ra ... Đã hơn 24 giờ không ăn, nếu không phát hiện sớm nhất có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

    Chuột chỉ vàng có khả năng chống đói rất tốt, trong trường hợp bình thường, không thể nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì không ăn trong 24 giờ.

    Mặc dù bình thường hệ thống không đáng tin cậy, nhưng tuyệt đối không nói nhảm về loại vấn đề liên quan đến nhiệm vụ này.

    Nếu như vừa rồi sự lo lắng của Khải Lạc Cách chỉ là mười, thì sau khi nghe Khương Khả nói xong, sự lo lắng này lập tức tăng lên 100 điểm: "Xong rồi, phải tìm ngay lập tức. Con chuột chỉ vàng vừa mới sinh đã mỏng manh như vậy. Nếu không tìm được nó thì nó sẽ chết mất. "

    Khương Khả nhìn thời gian nhiệm vụ, Chuột Chỉ Vàng biến mất đã sáu giờ, quả nhiên nên tăng tốc.

    …

    Bởi vì bên phía Khải Lạc Cách đang thúc giục, máy dò linh sủng từ quân đội đã được gửi tới trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, còn có một kỹ thuật viên đặc biệt chịu trách nhiệm sử dụng dụng cụ.

    Người kỹ thuật viên còn trẻ, đeo kính gọng đen dày, cầm máy dò linh sủng đi vòng quanh biệt thự vài vòng, thậm chí còn trực tiếp bắc thang lên mái nhà, cuối cùng chỉ biết lắc đầu tiếc nuối nói với hai người họ.

    "Tôi không thể tìm thấy nó. Sức sống của con chuột chỉ vàng quá yếu, chưa kể nó còn ở trong trạng thái tàng hình. Tín hiệu rất không ổn định. Hiện tại không có cách nào để nắm bắt vị trí cụ thể của nó."

    Mặt Khải Lạc Cách tái mét, cả trái tim cậu ta như chìm xuống tận đáy.

    “Có cách nào giải quyết không?” Hàn Nghiêu hỏi.

    Kỹ thuật viên nghĩ một hồi: "Cách tốt nhất là để nó chủ động, hoặc ít nhất là để nó tạm thời giải phóng dị năng tàng hình."

    "Tôi e rằng sẽ khó khăn," Hàn Nghiêu lắc đầu. "Chuột chỉ vàng vốn dĩ rất nhút nhát, cộng với trạng thái vô cùng rối loạn hiện tại, không có cách nào khiến nó chủ động giải phóng dị năng."

    “Nếu vậy thì không còn cách nào khác”, kỹ thuật viên cho biết.

    Chân của Khải Lạc Cách mềm đi và cậu ta gần như ngồi thẳng xuống đất.

    Xong rồi.

    Không chỉ là thiếu mất một con Chuột chỉ vàng, nó còn là linh sủng quý hiếm, mà theo pháp luật của đế quốc linh sủng cấp cao đều có luật bảo hộ. Nếu nó vì sai lầm của mình mà chết, lại bị báo cáo thì trong vòng vài năm tới, cậu ta sẽ không được nuôi thêm bất kỳ linh sủng nào nữa. 

    Xác nhận máy dò tìm không tìm được con chuột chỉ vàng, Khương Khả trực tiếp mở hệ thống: "Thế nào, khả năng tìm kiếm phạm vi có thể sử dụng ở đây không?"

    [Có thể được sử dụng, nhưng giống máy dò tìm linh sủng, con chuột chỉ vàng quá nhỏ, chỉ cần nó vẫn còn tàng hình, rất khó để nắm bắt vị trí cụ thể của nó. 】

    Khương Khả gật đầu, như vậy vấn đề lại quay về chỗ cũ, dù sao vẫn cần con chuột sợi vàng chủ động giải phóng dị năng.

    Làm sao để con chuột chủ động giải phóng dị năng ...

    "Chiếc giường ru ngủ dành cho linh sủng."

    Đúng rồi, Khương Khả lập tức đứng dậy, suýt chút nữa quên mất cái này.

    Cái này là lần trước cậu rút thăm trúng được, về cơ bản nó là một thứ vô dụng, chẳng có tác dụng gì khác ngoài việc hàng ngày ru các mèo em đi ngủ.

    Nhưng có một vấn đề.

    “Phạm vi sử dụng của máy ru ngủ như thế nào ?” Khương Khả hỏi.

    [Trong bán kính một trăm mét, xung quanh không thể có lá chắn bảo vệ trung cấp trở lên. 】

    "Đủ rồi," Khương Khả gật đầu, trực tiếp lấy máy ru ngủ từ trong ba lô hệ thống ra, "Đúng rồi, tiện thể giúp tôi ẩn thân cái máy, tránh cho người khác nhìn thấy."

    [Có thể, ẩn thân tốn 1.000 điểm, và số điểm đã bị trừ. Bật chức năng ẩn thân. 】

    Chỉ có mình Khương Khả mới có thể nhìn thấy cái máy mình lấy ra, cũng giống như lần trước, sau khi bấm nút, có vô số bọt hồng mịn dày đặc bay ra khỏi máy.

    Bong bóng hồng tung tóe khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy toàn bộ sân.

    Sau khi chú ý đến động tác của Khương Khả, ánh mắt của mọi người đều đảo quanh, Khải Lạc Cách còn chưa kịp hỏi xem bong bóng từ đâu đến, thì đột nhiên người kỹ thuật viên cảm thán.

    "Tìm được rồi, con chuột chỉ vàng đã giải phóng ẩn thân."

    “Thật không?” Mắt Khải Lạc Cách sáng lên, cậu ta không thèm quan tâm đến những người khác nữa, nắm lấy dung cụ từ tay kỹ thuật viên và chạy theo hướng được đánh dấu.

    Trong vòng chưa đầy nửa phút, tìm thấy một con chuột chỉ vàng nằm ngủ dưới một gốc cây ăn quả nào đó.

    “Vẫn còn sống.” Cuối cùng thì Khải Lạc Cách cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi kiểm tra nhịp thở của con chuột sợi vàng trên tay.

    “Còn sống thì tốt,” Hàn Nghiêu gật đầu, không khỏi nhìn xuống con mèo trắng nhỏ đang ngồi yên lặng trên mặt đất.

    Khương Khả ngẩng đầu meo meo với hắn.

    Hàn Nghiêu: "..." Một con chuột chỉ vàng có thể thoát khỏi ẩn thân mà ngủ ngon lành, con mèo trắng nhỏ của nhà Nguyên soái có bao nhiêu năng lực vậy?

Bé chuột:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play