Chương 249: Âm mưu hé lộ (1)
Lần này sau khi trở về hắn phải cùng Quan Thiệu Hiên nói chuyện rõ ràng, bảo ông ấy nhất định phải xử lý sạch sẽ những món nợ phong lưu trước kia.
Hắn không ra tay, chỉ là vì sợ ông trách mình quản quá nhiều, nhưng giờ đã có người trực tiếp uy hiếp tính mạng của tiểu trư nhà hắn, hắn làm sao còn có thể khoanh tay đứng nhìn?
'Vậy mẹ em thì sao? Ba nữa? Nhà họ Quan liệu có xảy ra chuyện gì không?' Quan Mẫn Mẫn rúc trong ngực hắn, thân thể bởi vì sợ hãi mà khẽ run.
'Không đâu, yên tâm đi.' Hắn trấn an.
'Có phải Diệp Dao và ba...'
Lúc này đây, cho dù Quan Mẫn Mẫn không muốn thừa nhận cũng không thể không suy nghĩ thêm về hướng này.
'Giữa họ, quan hệ đúng là không tầm thường.' Sầm Chí Quyền đáp một cách hàm súc.
Theo kết quả điều tra mà hắn có được, Diệp Dao là con của Diệp Hàm Quân và người chồng thứ ba sinh ra mà ngày sinh của cô – lại cực kỳ trùng hợp – cùng một ngày với Mẫn Mẫn.
Điểm này hắn chưa từng nói với ai.
'Chẳng lẽ cô ta thực sự là một đứa con gái riêng khác của ba...' Quan Mẫn Mẫn vì ý nghĩ mới lướt qua đầu này của mình làm cho giật mình.
Diệp Hàm Quân và mẹ, Diệp Hàm Quân và ba...
Nếu như thật là vậy, mẹ làm sao chịu nổi chứ?
Chẳng trách hành vi của ba dạo này kỳ lạ như vậy! Còn mượn cớ muốn điều dưỡng mà đưa mẹ tới tận Zurich, còn bảo cô đem 30% cổ quyền chuyển trả lại cho ông, chắc không phải ông đem chúng cho...
Vừa nghĩ tới khả năng này, lòng Quan Mẫn Mẫn chợt lạnh xuống.
Ba sao lại có thể đối xử với mẹ như vậy chứ? Chuyện gì cũng dấu mẹ hết! Loại chuyện hoang đường này sao có thể dễ dàng tha thứ được. Ngày mai khi trở về, cô nhất định phải tìm ông hỏi cho rõ ràng.
'Đừng nghĩ lung tung. Sau khi về anh sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng. Dù có đó cũng là chuyện trước đây. Hứa với anh là không được vọng động, hử?' Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt có chút hoang mang của cô.
'Anh sẽ làm vậy chứ?'
'Sẽ.' Nhất định sẽ.
'Em không muốn mẹ bị ủy khuất.'
'Anh giúp em đòi lại.' Hắn đảm bảo.
'Ăn chút gì trước đi.' Còn nói chuyện này tiếp, chắc cô buồn bực đến ăn không nổi luôn.'
'Em không muốn ăn.' Quan Mẫn Mẫn thực không có tâm trạng ăn uống.
'Thân thể đang hồi phục, ăn một chút đi.' Thấy bộ dạng không có tinh thần của cô, hắn dứt khoát kẹp một đũa thức ăn lên, vừa đút vừa kiên nhẫn dỗ dành.
****
Singapore, tập đoàn bất động sản Dương Bách
'Tra được rồi?'
Quay lưng về phía cửa, người đàn ông vóc dáng cao ráo tay cầm ly rượu, chất lỏng màu đỏ sậm trong ly theo từng động tác lắc nhẹ của hắn mà dao động, sắc mặt hắn có chút âm trầm pha lẫn phẫn nộ, thái độ bức thiết muốn biết câu trả lời của đối phương.
'Phải. Hai con cá heo đó là có người mới cho chuyển từ Nhật Bản về Hồng Kông, theo lời mô tả của người bắt cá heo, người mua chúng là một người đàn ông mắt xanh tóc vàng, vóc người ca lớn, đối phương đã trả ngay bằng tiền mặt sau đó thì rời đi, ngày hôm sau có mấy người đàn ông khác đến mang cá heo đi, những chuyện khác ông ta không rõ lắm.' Người đến cung kính đáp.
'Người đàn ông mắt xanh tóc vàng?' Mắt Sầm Dung Cần híp lại, 'Tiếp tục tra, nhất định phải tra cho được người đã mua hai con cá heo đó là ai, nghe rõ chưa?'
'Dạ, tôi biết rồi. Tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng.'
'Phía cảnh sát Hồng Kông có phản ứng gì chưa? Đã một tuần lễ rồi, bọn họ vẫn chưa tra ra được manh mối gì?' Sầm Dung Cần hỏi với vẻ khinh thường.
'Cần thiếu gia, trước mắt vẫn chưa có thông tin gì.'
'Toàn một lũ vô dụng. Quả thực không để nhà họ Sầm chúng ta vào mắt mà!' Sầm Dung Cần tức giận ném thẳng chiếc ly thủy tinh trên tay vào tường.
Đi đến sofa ngồi xuống, hắn châm cho mình một điếu thuốc, giọng lạnh băng, 'Đợi sau khi đại thiếu gia về nước, nếu bọn họ vẫn chưa đưa ra được tin tức nào có giá trị, các người cứ tìm người đầu độc hết đám cá heo ở Hồng Kông đi. Nhớ kỹ, làm việc không được lưu lại bất kỳ manh mối nào. Tôi không muốn để lại cán cho người ta nắm.'
'Tôi biết rồi, Cần thiếu gia.'
'Phái người trông chừng cô gái họ Diệp đó, nhất cử nhất động của cô ta cũng đều phải báo với tôi.'
'Dạ.'
Người kia rất nhanh đã lui xuống.
Sầm Dung Cần ngả người vào chiếc ghế sofa thoải mái, tay kẹp thuốc, từng vòng khói theo hơi thở của hắn mà lan tỏa, mông lung phủ kín gương mặt tuấn dật mà lạnh lùng kia.
Nếu như, anh ta nói cô gái đó là hạnh phúc của mình, vậy điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là bảo hộ cho hạnh phúc của anh ta, cùng với, bảo hộ cho người có thể mang lại hạnh phúc đó.
Cho nên, những chuyện đen tối mà anh ta không tiện, thậm chí là khinh thường làm, cứ để cho hắn làm đi.
Hắn tuyệt không cho phép bất kỳ ai phá hoại hạnh phúc của anh ta.
Kẻ dám nhắm đến người mang lại hạnh phúc cho anh ta, cứ xuống 18 tầng địa ngục đi!
****
Singapore, một căn hộ tư nhân
"Choang" một tiếng, tiếng gốm sứ rơi xuống đất trong căn phòng im ắng nghe càng chói tai.
'Dì Diệp, hôm nay dì đã không ăn không uống suốt một ngày, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu.' Người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên giường khom xuống, chậm rãi nhặt từng mảnh vỡ lên, bỏ vào thùng rác sau, đó nhìn sang người phụ nữ đang nổi giận, giọng vẫn ôn hòa nói.
'Lộ Tri Hằng, con còn biết gọi ta một tiếng "dì Diệp" sao?' Yếu ớt nằm trên giường bệnh, Diệp Hàm Quân trừng mắt nhìn người đàn ông kia, 'Bảo Diệp Dao đến đây!'
Diệp Hàm Quân thật sự không ngờ là trước khi bà quay về Malaysia lại bị chính con gái mình cùng người họ Lộ mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn này thông đồng nhốt lại.
Rốt cuộc hai đứa muốn làm gì?
Mấy ngày nay bà im lặng có, chửi mắng có, nhưng Diệp Dao vẫn không chịu xuất hiện, bà chỉ đành dùng cách tuyệt thực để uy hiếp.
Bất kể thế nào, bà phải gặp đứa con gái này một lần.
'Tiểu Dao dạo này hơi bận, con sẽ bảo cô ấy đến thăm dì sớm nhất. Con múc cho dì một chén cháo khác qua đây.' Lộ Tri Hằng điềm tĩnh nói sau đó xoay người rời đi.
'Đứng lại cho ta!' Diệp Hàm Quân muốn ngồi dậy nhưng cả người bà yếu ớt vô lực, không biết hai đứa cầm thú này đã chích gì cho mình khiến bà căn bản không còn chút khí lực nào chứ đừng nói là xuống giường.
'Dì Diệp.' Lộ Tri Hằng đứng lại nhưng không bước đến, chỉ đứng đó nhìn bà giãy dụa định ngồi lên nhưng không thể một cách đáng thương.
'Lộ Tri Hằng, mày là luật sư nhưng lại giam lỏng người khác một cách phi pháp như vậy, nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.' Diệp Hàm Quân vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ lẫn không cam lòng.
'Dì Diệp, con chỉ sợ sức khỏe của dì không tốt mà chăm sóc cho dì, phải chịu trách nhiệm gì trước pháp luật chứ?' Nghe vậy, khóe môi Lộ Tri Hằng nhếch lên, 'Diệp Dao cũng không làm gì xấu, qua không khoảng thời gian nữa chúng ta có thể cùng về Malaysia, đợi khi con với Tiểu Dao kết hôn xong, bọn con nhất định sẽ hiếu thảo với dì. Dì đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe.'
Lộ Tri Hằng nói xong, mặc kệ ánh mắt tức giận của Diệp Hàm Quân, thẳng tắp rời đi.
Năm phút sau, hắn bê một chiếc khay vào.
Đương nhiên, kết thúc của chén cháo thứ hai cũng giống như chén cháo thứ nhất, Diệp Hàm Quân vẫn một câu nói đó, 'Gọi Diệp Dao đến đây.'
Khi bà nói câu đó không biết lần thứ bao nhiêu, đập vỡ không biết bao nhiêu cái chén, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai...
'Con đến rồi, có gì thì nói đi!'
Diệp Dao tay cầm túi xách đứng ở cửa, giọng cực kỳ lạnh, hoàn toàn không còn sự thân thiết giữa hai mẹ con như ngày xưa.
'Diệp Dao, rốt cuộc con muốn thế nào?'
Thấy con gái rốt cuộc xuất hiện, Diệp Hàm Quân gần như mất khống chế thét lớn nhưng thân thể suy yếu không trụ nổi mà run lên.
'Kích động như vậy làm gì?' Diệp Dao bình tĩnh bước qua, nhìn Lộ Tri Hằng nói, 'Anh Tri Hằng, để em nói chuyện với mẹ một chút.'
'Được, hai người từ từ nói, anh ra ngoài trước.' Lộ Tri Hằng gật đầu, xoay người rời đi.
'Diệp Dao, con đưa mẹ về Malaysia đi, chuyện của con mẹ không muốn xen vào, con thích làm gì thì làm đó, đừng liên lụy đến mẹ.' Diệp Hàm Quân cảm thấy đứa con gái mà mình nuôi hai mươi mấy năm này đã điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm được, bà không muốn điên cùng cô.
Còn tiếp tục quậy thế này, Diệp Dao nhất định sẽ không có kết cuộc tốt.
'Giờ mới nói những lời này, quá muộn rồi! Lúc đầu mẹ không nên đến Singapore, không nên đi thăm Mẫn Thiên Vân.' Diệp Dao khống chế tâm tình của bản thân, chậm rãi nói.
Nhưng, nếu như bà không đến, giờ cô cũng không có lá bài tẩy quan trọng như vậy.
Chỉ có thể nói, tất cả đều là ý trời.
'Mẹ đi thăm dì ấy thì có gì không đúng?' Em mình xảy ra chuyện lớn như vậy, bà chỉ muốn xem thử Thiên Vân có khỏe hay không mà thôi, trước giờ bà chưa từng nghĩ đến chuyện phá hoại cuộc sống bình lặng của ai cả.
Nhưng mà Diệp Dao...
'Không có gì không đúng, chỉ tò mò tại sao mẹ còn mặt mũi đi gặp người ta thôi.' Diệp Dao nhướng đôi mày thanh tú, giọng châm chọc.
'Con...' Diệp Hàm Quân suýt nữa thì bị cô chọc cho tức chết.
'Con nói sự thật thôi, mẹ không cần tức giận như vậy.' Diệp Dao nhìn một đống tàn tích trên sàn chưa kịp thu dọn, 'Không ăn đối với mẹ chẳng có gì tốt cả.'
'Diệp Dao, con làm vậy là biết pháp phạm pháp, giờ con thả mẹ về Malaysia, mẹ có thể không truy cứu nữa.'
Vừa nghe Diệp Hàm Quân nói như vậy, Diệp Dao bật cười, cười đến không dừng lại được.