Chương 250: Âm mưu hé lộ (2)
'Con cười gì chứ?' Diệp Hàm Quân trừng cô.
'Con cười mẹ đấy, con còn chưa truy cứu mẹ chuyện năm đó, mẹ sao lại không biết xấu hổ nói hai chữ "truy cứu" với con chứ?'
'Con...' Diệp Hàm Quân nghẹn lời.
'Đừng chơi mấy trò tuyệt thực gì nữa, con không rảnh đến gặp mẹ đâu.' Diệp Dao đứng lên định đi, Diệp Hàm Quân dùng hết khí lực lật người lại, túm lấy góc váy cô, 'Con...con không được đi, rốt cuộc con muốn làm gì nhà họ Quan? Không cho con làm hại nó, có nghe chưa? Con không được làm hại nó...'
Diệp Dao cúi đầu, nhìn bàn tay gầy guộc đang tóm lấy váy mình, khóe môi nhếch lên, 'Mẹ sợ con làm hại cô ta sao?'
'Nó có làm gì có lỗi với con đâu!' Diệp Hàm Quân khàn giọng gào lên, 'Nó không biết gì cả!'
'Đúng vậy, người có lỗi với tôi là bà. Cho nên, bà tốt nhất là phối hợp với tôi, cần ăn thì phải ăn, cần làm gì thì làm nấy, bằng không tôi thật sự sẽ...' Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi nói.
'Con dám? Nó là ai? Con là ai? Con làm sao dám đụng đến nó chứ?'
'Tại sao lại không dám? Con chỉ muốn lấy những thứ thuộc về mình thôi, ai dám cản con, con giết người đó!' Gương mặt vốn xinh đẹp của Diệp Dao lúc nói câu này vặn vẹo đến đáng sợ.
Diệp Hàm Quân bị giọng điệu đầy sát khí của cô dọa đến sững người, bàn tay vốn không còn bao nhiêu sức lực đột nhiên rũ xuống.
Nhìn bàn tay gầy yếu chậm rãi trượt trên làn váy, cuối cùng rơi trở lại giường, Diệp Dao khôi phục lại vẻ mặt bình thường, xoay người, nhìn người sắc mặt nhợt nhạt trên giường...
'Nghe nói, mấy ngày trước cô ta đến Hồng Kông, ra biển chơi, không cẩn thận rơi xuống biển...'
'Con nói gì?' Diệp Hàm Quân trợn to mắt.
'Cũng may đã được cứu lên, người cũng vô sự. Cho nên, vì để cho cô ta sống đàng hoàng, bà nên an phận một chút, đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa. Lát nữa anh Tri Hằng mang thức ăn vào, nhớ phải ăn hết.'
Diệp Dao nói rồi, bước thẳng ra ngoài.
Trong phòng khách, Lộ Tri Hằng đang ngồi trước laptop xử lý công sự, thấy cô ra, hắn không nhìn lên, chỉ hỏi, 'Nói chuyện thế nào rồi?'
'Chẳng thế nào cả.' Diệp Dao đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhìn lướt qua màn hình, hắn đang chuyển một khoản tiền vào tài khoản của người khác.
'Tiểu Dao, nếu như thực sự không được, em bán hết cổ phiếu của Quan thị mà mình có đi, chúng ta quay về Malaysia.'
Làm xong việc, Lộ Tri Hằng tắt giao diện rồi quay lại nhìn cô, giọng đầy hàm ý.
'Không dễ dàng gì mới lấy được đồ mình muốn, anh lại bảo em bán hết?'
Kế hoạch ban đầu của họ là muốn âm thầm thu mua số cổ phần nhỏ lẻ bên ngoài của Quan thị, tìm cách có được nhiều hơn số cổ phần mà Quan Thiệu Hiên nắm trong tay, sau khi nắm được Quan thị rồi thì bắt đầu tiến hành chuyển dời vốn sang công ty khác. Nhưng họ mới bắt đầu hành sự thì một bàn tay sau lưng đã nhanh hơn họ, âm thầm thu tóm hết, số cổ phiếu này bán trên thị trường chứng khoán bao nhiêu, bất kể giá cao bao nhiêu đều bị người đó mua sạch, bọn họ căn bản không có sức chống đỡ, cũng không có nhiều vốn như vậy để cùng người đó tranh đoạt.
Vì vậy hai người chuyển hướng nhắm vào những cổ đông khác của Quan thị nhưng họ lại không mấy để ý đến cô, mà một trong số những người họ đã liên lạc tiết lộ một tin tức khiến họ kinh ngạc không thôi là đã có người dùng giá cao hơn muốn mua lại hết số cổ phiếu trong tay họ.
Động tác nhanh thật...
Người đó tuyệt đối cũng có ý định gia nhập Quan thị Kiến thiết.
Nhưng người đó rốt cuộc là ai? Ngay cả cổ đông kia cũng không biết, hoặc không chịu nói.
Nhưng là đàn ông mà, nào có ai cự tuyệt nữ sắc? Cô chỉ dùng một chút thủ đoạn là đã moi được tin tức quan trọng, rằng người âm thầm thu mua Quan thị không phải là Sầm Chí Quyền mà là Quan Dĩ Thần.
Sau khi Quan Dĩ Thần chuyển gần như toàn bộ tài sản của Quan thị đến dưới tên của mình và Quan Viện Viện, giờ lại còn muốn cùng cô giành miếng bánh nhỏ này, cơn giận này cô làm sao nuốt trôi nổi chứ?
Nhưng bằng vào thực lực hiện tại của họ, muốn cứng chọi cứng với Quan Dĩ Thần thì chỉ là chuyện hão huyền.
Sau khi biết kẻ chen chân vào là Quan Dĩ Thần, cô đã thử bán một số cổ phiếu trong tay với giá cao cho hắn, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên ngừng hết động thái thu mua.
Nếu như Quan Dĩ Thần đã chen vào, chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy. Bọn họ cũng nên thu lưới rồi, bằng không đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ dùng thủ đoạn bắt cô phải ói ra hết số cổ quyền mình đang có trong tay, đến lúc đó coi như công dã tràng.
Quan Dĩ Thần người này trên thương trường có tiếng âm trầm, tàn nhẫn, ngay cả ba mình cũng còn không để ý, làm sao có thể để mắt đến một Diệp Dao nho nhỏ chứ?
Nhưng giờ cô còn một lá bài tẩy, chính là chân tướng mà Quan Thiệu Hiên đang cực lực giấu diếm.
Kế hoạch chuyển vốn của Quan thị Kiến thiết ra nước ngoài đã phá sản nhưng họ không thể nào tay trắng trở về được.
Số cổ phiếu mà Quan Dĩ Thần thu mua được nhiều nhất cũng không quá 20%, bọn họ phải tranh thủ ra tay sớm hơn hắn một bước mới được.
'Quan thị còn mấy hạng mục có thể kiếm được tiền, nhất là dự án khai thác đảo mới, em hạ giá một chút, không sợ kiếm không được người mua.' Lộ Tri Hằng nói.
'Vậy những cố gắng của chúng ta trong thời gian này kể là gì chứ? Em lấy một phần thân thể cắt cho người khác kể là gì chứ? Không được tuyệt đối không hạ giá. Ngày mai em đi tìm Quan Thiệu Hiên.' Diệp Dao siết chặt nắm tay nói.
'Tiểu Dao, những thứ này đối với em mà nói, thật sự quan trọng vậy sao?' Hai tay Lộ Tri Hằng đặt lên vai cô, chăm chú nhìn gương mặt cô.
'Đúng vậy, cực kỳ quan trọng.' Diệp Dao không chút dấu diếm nói, 'Từ khi em biết được thân thế thực sự của mình, em đã thề, bất kể phải trả giá thế nào em cũng phải lấy lại được những gì thuộc về mình.'
Nhìn thái độ quyết tuyệt của cô, Lộ Tri Hằng thầm thở dài một tiếng, kéo cô vào lòng, 'Anh chỉ sợ em bị tổn thương.'
****
Ngày hôm sau, Quan Mẫn Mẫn và Sầm Chí Quyền ngồi máy bay riêng bay về Singapore, lúc ở bãi đỗ xe của sân bay chuẩn bị lên xe thì lại tình cờ nhìn thấy Quan Viện Viện đang kéo valy ném vào xe sau đó lái xe rời đi.
Quan Mẫn Mẫn bởi vì lo lắng chuyện của nhà họ Quan cho nên không có tâm tư đi tìm hiểu xem tại sao cô lại quay về một mình còn Sầm Chí Tề đang ở đâu.
Không lập tức về nhà mà bảo Sầm Chí Quyền trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.
Ở một góc sâu trong vườn hoa thuộc khuôn viên một bệnh viện dưới danh nghĩa Sầm thị, Quan Thiệu Hiên tay chống gậy híp mắt nhìn Diệp Dao vẻ mặt uy hiếp đang đứng trước mặt mình, lạnh giọng chất vấn, 'Cô tưởng cô là ai? Lúc muốn thì lên tiếng đòi không chút khách sáo, không muốn thì muốn đẩy trở lại?'
Ông thật sự quá xem thường tâm cơ của cô gái này.
Lúc đầu niệm tình cô cứu Mẫn Thiên Vân một mạng, cộng thêm quan hệ giữa họ cho nên, cho dù có không muốn đến mấy, ông vẫn chuyển nhượng 30% cổ quyền cho cô, coi như ông tích chút đức, không ngờ là cô gái tham lam này mắt thấy nắm giữ không được lại muốn chuyển trả lại cho ông?
Đương nhiên, không chỉ chuyển không cho ông đơn giản như vậy mà là bảo ông dùng giá cao mua về!
Lúc đầu nếu như cô nói thẳng là muốn tiền, ông thấy không sao cả nhưng cố tình cô lại tham lam muốn càng nhiều hơn, chỉ tiếc là, cô đã đánh giá quá cao năng lực của mình.
Cho dù ông có cho cô, cô cũng không giữ được, hưởng không được.
Thế mà cô còn tưởng mình thông minh, ra giá cao gấp 5 lần giá thị trường bảo ông mua về, tưởng Quan Thiệu Hiên ông là đồ ngốc sao?
'Tôi là ai, không phải ông rõ ràng lắm sao?' Diệp Dao cũng không sợ hãi vẻ lạnh lùng của ông, dù sao cô cũng đã định liều một ván, còn có gì phải sợ chứ?
'Cô không cần uy hiếp tôi.' Quan Thiệu Hiên khịt mũi cười lạnh, 'Quan Thiệu Hiên tôi chỉ có một đứa con gái, chính là người sắp gả vào nhà họ Sầm – Quan Mẫn Mẫn. Người khác, tôi đều không thừa nhận.'
'Thượng Hải, ông không sợ tôi nói chuyện này cho Mẫn Thiên Vân sao?' Diệp Dao không ngờ ông lại máu lạnh đến mức này, ngay cả con gái mình cũng không thừa nhận.
'Có bản lĩnh thì cứ đi.' Quan Thiệu Hiên cũng không sợ gì.
Đây là bệnh viện của Sầm thị, phòng bệnh lúc nào cũng có bảo vệ canh chừng 24/24, người ông không cho phép tuyệt đối sẽ không có cơ hội tiến vào phòng bệnh, hơn nữa qua thêm vài ngày nữa thì ông đã đưa bà sang Zurich rồi.
Tất cả mọi chuyện ở đây, đều không liên quan đến cô gái tên Diệp Dao này.
Chỉ bằng vào chút tâm kế kia mà muốn thành đại sự, khoảng cách vẫn còn xa lắm!
'Ông không sợ tôi mang số cổ phần này bán giá thấp cho đối thủ của ông sao?' Mặt Diệp Dao hơi tái đi, cắn răng nói.
Quan Thiệu Hiên lắc đầu, 'Nếu như cô thật sự định làm vậy, hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây.' Nói rồi ông đứng dậy, 'Diệp tiểu thư, nể tình cô từng cứu vợ tôi một mạng, tôi khuyên cô an phận một chút, nếu như cảm thấy mình không có năng lực nắm giữ những thứ không thuộc về mình thì đem nó trả lại cho tôi là được. Còn về tiền bạc, tôi sẽ không để cô chịu thiệt. Cô cứ suy nghĩ cẩn thận đi.'
Nói rồi không chút lưu tình xoay người rời đi.
Diệp Dao nhìn bóng ông càng lúc càng xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, bàn tay đang thả hai bên sườn vẫn nắm chặt không buông.
'Quan Thiệu Hiên, là ông quá đáng trước, vậy thì đừng trách tôi.'
Trong lòng cô hiểu rõ, vừa nãy câu ông nói không để mình chịu thiệt kia, nếu so với giá trị thực tế của 30% cổ quyền kia thì thực sự không đáng nhắc tới.
Nếu như cô chấp nhận chút tiền ít ỏi đó thì cần gì phải quyên ra một phần thân thể của mình chứ?
Ông thật sự quá coi thường cô rồi!
Diệp Dao cô không sống dễ dàng thì tuyệt không cho phép ai thoải mái!
Rõ ràng, tất cả bọn họ mới là người có lỗi với cô!