Chương 248: Hoạn nạn biết chân tình (2)
Sầm Chí Quyền không ngờ tiểu trư nhà mình đột nhiên lại hỏi câu này, đầu tiên là thoáng sửng sốt sau đó rũ mắt, che đi một chút không được tự nhiên trong đáy mắt, bình tĩnh nói, 'Em cảm thấy anh sẽ đi yêu thầm một cô nhóc sao?'
'Nói xạo.' Dám nói cô là cô nhóc nữa chứ!
'Mới tỉnh lại thì nên nghỉ ngơi cho nhiều, không nên nói nhiều quá.' Cẩn thận mà không cho cự tuyệt đặt cô nằm xuống, còn chu đáo đắp chăn cẩn thận.
'Sợ em nói trúng tâm sự sao?'
'Anh nghe nói em có một cái kính viễn vọng.' Hắn nhìn sâu vào mắt cô, lúc nghe câu nói bất thình lình kia của hắn, hàng mi dài của Quan tiểu thư khẽ chớp mấy cái.
'A, em buồn ngủ quá, ngủ thêm chút nữa đã.'
Nói rồi trực tiếp nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng cô thèm muốn boss đã không còn là chuyện gì mới mẻ nhưng chuyện ngu xuẩn nhiều năm trước lại bị đương sự vạch trần, cô có thể không xấu hổ sao?
Lúc đó cô mới bao lớn chứ? Lại dám nhìn trộm đàn ông! Nghĩ lại thôi cũng thấy không có mặt mũi gì rồi.
Nói không chừng còn bị hắn hỏi ngược lại cô, có phải sớm đã yêu thầm hắn nữa thì sao đây? Chuyện mất mặt như vậy, cô không thèm!
Cho nên, ngủ! Giả vờ ngủ! Dù sao cô cũng là người bệnh, hắn có thể làm gì được cô chứ?
Thực ra Quan tiểu thư lần này sai lầm rồi! Sầm tiên sinh người ta căn bản không biết chuyện năm đó cô nhìn trộm hắn.
Sở dĩ biết cô có một cái kính viễn vọng là vì có lần cùng con trai nói chuyện phiếm, tình cờ cậu nhóc hỏi đến chuyện lần trước ra biển chơi trò gì để Quan tiểu thư phải bị dị ứng đến nhập viện. Hắn nói xem hai người xem sao, sau đó cậu nhóc nói đến chuyện cô có một cái kính viễn vọng.
Hắn căn bản không có ý nghĩ gì sai lầm đâu!
Ngược lại cô vừa nghe hắn nhắc chuyện đó thì lập tức lộ ra vẻ chột dạ.
Cái chuyện có kính viễn vọng này thật đáng hoài nghi! Nhưng niệm tình cô đang là bệnh nhân, tạm thời không ép cô.
****
Quan Mẫn Mẫn nằm hai ngày thì xuất viện, tuy rằng phòng bệnh cũng sang trọng không kém phòng khách sạn nhưng dù sao cũng là nằm viện, nào có thoải mái được như ở nhà?
Huống gì cô cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, lớp băng trên chân cũng đã được tháo ra, chỉ là trên bắp chân trắng nõn có thêm một vết sẹo dài màu nâu sẫm đang đóng vảy khiến gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
Cho dù ông nội đảm bảo cho dù có sẹo ông cũng sẽ tìm cách giúp cô xóa sẹo nhưng cô sợ đau như vậy, chỉ cần nghĩ tới những thủ thuật xóa bỏ sẹo thì đã thấy sợ rồi.
'Không phải bác sĩ nói tuýp thuốc này mỗi ngày thoa đúng giờ sẽ không để lại sẹo sao? Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.'
Ôm cô lên lầu vào phòng, hắn lấy một tuýp thuốc xinh xắn ra, cẩn thận giúp cô bôi một lớp lên, cho dù vết sẹo không lớn, cũng không ảnh hưởng mỹ quan thì vẫn phải để tâm một chút, nhưng nếu như sau này cô chỉ mặc váy dài đến mắt cá chân thì hắn sẽ càng vui hơn.
Chừng như cảm nhận được hắn đang nghĩ gì, Quan tiểu thư thở dài một tiếng, 'Xem ra sau này em chỉ có thể mặc quần hay váy dài rồi.'
Sầm tiên sinh cất tuýp thuốc đi, 'Váy dài rất đẹp, quần dài thì không cần đâu.'
'Tại sao chứ?'
Sầm tiên sinh rất nghiêm túc trả lời, 'Cởi ra không tiện.'
Thật là một câu trả lời trực tiếp!
Cởi ra để làm gì, chắc không cần phải nói thêm đúng không?
****
Bởi vì Quan Mẫn Mẫn xảy ra sự cố bị thương nên hành trình về nước của mọi người lùi lại một tuần, nhưng bởi vì cậu nhóc phải đến trường nên cùng Sầm lão thái gia ngồi máy bay riêng về nước trước.
Còn lại hai người, Sầm Chí Quyền vẫn luôn ở bên cạnh cùng cô, công sự quan trọng đều xử lý qua điện thoại, em mail, fax hoặc video call, thi thoảng sẽ ra ngoài một chút nhưng đều không quá hai tiếng.
Thực ra sức khỏe của cô đã không còn gì đáng ngại, chỉ là hắn không yên tâm mà thôi!
Nhưng khó được đại boss có thời gian dành cho mình, cô đương nhiên rất vui vẻ.
Buổi chiều trước khi về nước, thấy cô mấy ngày liền không được ra ngoài đang buồn chán ngồi lật tạp chí, Sầm Chí Quyền vừa mới xử lý xong công sự bước qua, từ sau ôm lấy cô, thấp giọng kề tai cô hỏi, 'Muốn ra ngoài chơi?'
'Ngày mai về rồi, thôi khỏi.' Biết hắn rất bận, cô cũng không tùy hứng đến vậy! ộng thêm trước khi về nước ông nội hết lần này đến lần khác dặn dò cô không được ra ngoài nữa cho nên, cô vẫn nên an phận một chút, miễn cho lại xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến hành trình về nước nữa thì phiền.
'Tối anh làm cơm cho em ăn?' Sầm Chí Quyền giống như muốn lấy lòng, hỏi.
Trước khi tìm ra chủ mưu sau chuyện cô bị rơi xuống biển, hắn cũng không yên tâm để cô ra ngoài, cho dù có hắn bên cạnh cũng vậy, dù sao đây cũng không phải địa bàn của hắn, làm chuyện gì nhất định cũng phải cẩn thận một chút thì hơn.
Chuyên viên cao cấp của cục phát triển du lịch đã nói trong vòng ba ngày sẽ cho họ một câu trả lời nhưng giờ một tuần đã qua đi, bọn họ vẫn chưa tìm ra được kẻ khả nghi.
Đối với hiệu suất làm việc chậm rì rì như vậy, Sầm Chí Quyền cực kỳ bất mãn. Vốn định ở lại đây cho đến khi họ điều tra ra được thì thôi nhưng chuyện công ty quả thực quá nhiều, hắn không thể cứ ở Hồng Kông mãi được.
Chiều nay ông nội đã gọi điện thoại đến, nói là đã gây thêm áp lực bên phía cảnh sát Hồng Kông, đốc thúc họ mau chóng tăng hiệu suất, đồng thời cũng đã nhận được lời bảo đảm của cục trưởng cục cảnh sát là sẽ phái thêm nhiều tinh anh đi điều tra.
Hắn có ở lại đây thêm nữa cũng không có tác dụng gì, vì vậy vẫn nên về nước thì hơn.
Đây là đêm cuối cùng hai người ở lại Hồng Kông, tuy rằng không tiện ra ngoài nhưng vẫn có thể hưởng thụ một đêm tốt đẹp ở nhà với cô.
Đối với lời đề nghị làm cơm của Sầm Chí Quyền, Quan tiểu thư đương nhiên sảng khoái nhận lời.
Thế là, hai người cho người làm tan ca sớm, tự mình ra tay giải quyết bữa tối.
Trình độ bếp núc của Quan Mẫn Mẫn thì thường thôi, tuy rằng đã cùng đầu bếp của nhà họ Sầm học khá lâu nhưng chỉ bằng chút năng lực lông gà vỏ tỏi của cô thì nấu một bữa ăn đàng hoàng vẫn chưa đủ cho nên chỉ đành nhờ đại boss đích thân ra tay.
Người làm sớm đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, muốn hấp, muốn nước, muốn hầm đều được.
Sầm Chí Quyền nhìn những vật liệu đã chuẩn bị sẵn rồi quyết định làm một món thịt bò hầm rượu đỏ, sườn nướn, tôm hùm nướng tỏi, bông cải xào cộng thêm một nồi súp kem bắp nữa là được.
Quan tiểu thư hoàn toàn không có ý kiến, thấy hắn lấy đủ những nguyên vật liệu ra, sau đó từ tốn xử lý từng món một, động tác đó, quả thực không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp!
'Mẹ em tuần sau phải đi Zurich rồi, em có cần theo mẹ qua đó không?'
Sau khi một dĩa sườn nướn thơm phức ra lò, Quan tiểu thư mang bao tay ny lông cầm một miếng lên gặm, vừa gặm vừa nói chuyện phiếm với Sầm tiên sinh đang xào rau.
Sức khỏe của mẹ khôi phục rất tốt, phản ứng đào thải cũng không có, mấy ngày trước khi cô đến Hồng Kông có gọi điện thoại cho bà hỏi thăm tình hình sức khỏe.
'Em muốn đi với mẹ sao?' Động tác trên tay Sầm Chí Quyền dừng lại một chút. Xem ra Quan Thiệu Hiên là thật sự muốn giấu chân tướng với cô đến cùng.
'Được không?' Bà là mẹ cô, hơn nữa lần này cũng bởi vì che chở cho cô nên mới xảy ra chuyện, cho dù có hộ lý tốt thế nào thì cô cũng bên dành nhiều thời gian bên bà nhưng ba lại không cho cô đi nhiều, cô cũng không biết làm sao.
'Em qua đó với mẹ mấy ngày, đợi khi bà thích ứng rồi thì quay về.'
Rau cải đã xào xong, Sầm Chí Quyền thuần thục xúc nó lên, cho vào một chiếc dĩa sứ trắng...
'Để anh mang cải ra là có thể ăn cơm được rồi.'
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, hắn lách khỏi cô, mang dĩa cải đến bàn ăn.
Mãi đến khi hai người đã ngồi yên nơi bàn ăn, Quan tiểu thư mới có cơ hội mở miệng lại, 'Chú à, có được không?'
Cô đoán, vừa nãy hắn không trả lời mình chắc chắn là bởi vì sau chuyện rớt xuống biển không muốn cho cô ra ngoài nữa.
Cô không muốn gây chuyện với hắn, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Xem ra không cho cô một câu trả lời, bữa cơm này thật sự không cần ăn rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhìn qua cô, 'Mẫn Mẫn, chuyện rơi xuống biển lần này không đơn giản, có khả năng có liên quan đến nhà họ Quan em cho nên, không phải anh không muốn cho em đi mà là vì sự an toàn của em, anh tạm thời không thể cho em đi.'
Cảnh sát Hồng Kông bên ngày vẫn chưa cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, hắn đương nhiên phải chủ động dùng các mối quan hệ ngoài luồng để điều tra chuyện này.
Cho nên, trước khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ không để cô một mình ra ngoài, cho dù có nhiều vệ sĩ hơn nữa cũng không được, càng đừng nói là ra nước ngoài.
Chuyện mà Quan Thiệu Hiên cực lực muốn dấu, chắc rằng cũng không còn cách nào che dấu lâu hơn được nữa.
Quan Mẫn Mẫn nghe hắn nói như vậy, đôi đũa trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất...
Đây...đây có khác gì tình tiết của một bộ phim trinh thám! Cô rốt cuộc đắc tội gì với người khác đến nỗi người ta phải muốn cái mạng nhỏ của cô vậy?
Nhìn sắc mặt thoạt tái nhợt của cô, Sầm Chí Quyền cũng không còn muốn ăn gì nữa, đến gần kéo cô vào lòng, 'Đừng lo, có anh ở đây, sẽ không để cho em gặp chuyện!'
Sự cố xảy ra ngày đính hôn đó đã đủ khiến hắn khiếp sợ, giờ đi Hồng Kông một chuyến lại gặp chuyện, hắn sao có thể để cô có thể lâm vào nguy hiểm lần nữa chứ?