"Hộc hộc hộc."
Tiếng thở dồn dập như sắp đứt hơi đến nơi nhưng hai chân bên dưới của hắn vẫn chạy không ngừng nghỉ.
"Đáng chết, thật xui xẻo."
Moo Deok lấy tay áo lau mồ hôi trên trán: "Mấy tên đó rốt cuộc là ai vậy? Con bé đi chung với tôn tử của Phủ Viện Quân lại là ai nữa? Sao hết người này đến người khác đều không bình thường thế?"
Hắn quát lên tức giận. Ngay đến tôn tử của Phủ Viện Quân mà cũng dùng ánh mắt khác lạ khi nhìn nha đầu đó.
"Nha đầu đó sao lại được đối xử như công chúa như vậy chứ!" Ánh mắt Moo Deok hiện lên vẻ ngoan độc: "Cứ chờ mà xem. Moo Deok này tuyệt đối không quên kẻ thù của mình đâu. Chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Đặc biệt là con nha đầu được cả đám nam tử bảo vệ ấy, bất kể thế nào cũng không để cho nha đầu ấy sống yên."
Trong đêm đen, có một người cũng mang quyết tâm trả thù cao độ đã gặp được Moo Deok.
"Thật là! Kẻ nào cả gan dám cản đường của ta!" Nhưng khi nhìn thấy diện mạo của kẻ chặn đường, đôi mắt Moo Deok mở to: "Ngươi... ngươi..."
Khuôn mặt của kẻ chặn đường đang nở một nụ cười dịu dàng: "Đi đâu mà gấp gáp thế?"
"Ngươi... làm sao có thể..."
Tên này đến đây từ lúc nào vậy? Hoàn toàn không ngờ sẽ có người đuổi theo hắn đến tận đây, mà lại còn mang theo nụ cười dịu dàng như vậy. Mỉm cưởi trước mặt kẻ đã từng có ý đồ giết mình quả thật càng đáng sợ hơn.
Người chặn đường Moo Deok chính là Yoon Sung.
"Chuyện còn chưa kết thúc, ta muốn biết ngươi đi đâu mà vội vã như thế nên ta đã đi theo."
Mí mắt Moo Deok giật giật, hắn quỳ xuống: "Trời ơi, là ai thế này. Nhìn giống với tham nghị đại nhân tôn quý thật đấy, người như vậy tìm ta có chuyện gì?" Moo Deok nhìn bốn phía rồi nói tiếp: "Đại nhân đến đây một mình sao?"
Yoon Sung cười nói: "Nếu một mình ta tới thì sao?"
"Nếu là như thế, sao không nói sớm chứ."
Không biết vì nguyên nhân gì, vẻ mặt của Moo Deok đột nhiên thả lỏng. Hắn từ từ đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ lớp bụi dính trên quần áo lúc quỳ xuống. Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, trong mắt Yoon Sung lóe lên một tia sáng.
Hắn nói hắn đến một mình sao? Moo Deok lập tức cởi bỏ toàn bộ cảnh giác.
"Có chuyện gì mà lại đuổi theo đến tận đây?" Vừa phủi bụi đất, Moo Deok vừa hỏi.
"Hình như cũng chẳng có lí do gì đặc biệt."
Yoon Sung lại mỉm cười một cái, sau đó đôi mắt hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, sát khí bắn ra.
Ngay thời khắc Yoon Sung dấy lên sát khí, Moo Deok giơ hai tay lên nói: "Chuyện gì vậy? Mọi người đều cùng một giuộc mà."
"Cùng một giuộc?"
Nghe thấy Moo Deok nói như thế, Yoon Sung tạm thời che giấu đi sát khí vừa rồi. Nhận thấy sự đáng sợ vừa rồi của Yoon Sung đã biến mất, Moo Deok hít thở sâu.
Trong chốc lát, Yoon Sung đã đến trước mặt tên đó: "Ngươi vừa nói gì? Ta và ngươi cùng một giuộc?"
"Đại nhân, không phải đại nhân cũng biết sao? Nhìn cái này đi, còn giả vờ không biết được à?" Moo Deok vừa nói vừa lấy xâu tiền mà Phủ Viện Quân cho hắn ra cho Yoon Sung xem.
"Chuyện này liên quan gì đến chuyện chúng ta là một giuộc?"
"Tổ phụ của đại nhân là người như thế nào? Chẳng phải đại nhân hiểu rất rõ sao? Người như thế sẽ vì một phong thư mà đưa ta nhiều tiền thế sao?"
"..."
Yoon Sung không còn lời nào để nói. Lời Moo Deok nói hoàn toàn đúng.
Cũng như tên này nói, tổ phụ chắc chắn không phải người dễ bắt nạt. Nhưng vì sao tổ phụ lại cho người này nhiều tiền như thế? Dường như hắn đã bỏ lỡ chuyện quan trọng nào đó.
Yoon Sung bóp cổ Moo Deok: "Vậy thì sao? Chắc không phải tổ phụ ta bảo ngươi hợp tác với ông ấy chứ? Hay là chính ông ấy đã chỉ thị ngươi bắt cóc ta?"
"Không, không phải như thế. Lúc mới đầu thật sự là vì muốn trả thù cho đàn em thôi. Đừng có nhìn ta như thế, lúc đầu không hề biết thân phận của đại nhân, nên mới phạm sai lầm."
"Rồi sao nữa?"
"Lại dám đến chỗ tổ phụ của đại nhân đòi tiền..."
Là bị thuyết phục rồi, à không, phải nói là bị gia gia bức ép. Cầm lấy được lá thư từ chỗ Yoon Sung, tìm đến nhà hắn, sau đó bị một đám võ sĩ của nhà hắn bao vây. Sau đó gia gia nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Moo Deok rồi dùng giọng điệu kẻ cả mà nói rằng bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là hắn phải nghe lời gia gia, hai là chết ở đây. Đương nhiên với người như gia gia, trò khôi hài như bắt cóc con tin hoàn toàn vô dụng. Nếu bị cuốn vào chuyện phiền phức như vậy, thì thà từ bỏ tôn tử. Gia gia hắn chính là người như thế.
"Đã có giao dịch gì với ông ấy?"
Giọng nói của Yoon Sung trầm thấp kết hợp thêm ánh mắt giận dữ đó khiến Moo Deok thật sự không dám nhìn.
"Giao dịch? Làm gì có cửa. Loại người như ta sao có thể thực hiện giao dịch với tổ phụ của đại nhân. Chỉ là làm vài việc cho các vị đại nhân mà thôi. Không phải lúc đại nhân ngoan ngoãn để cho ta bắt cũng là vì có nguyên nhân nhất định sao? Chỉ là giả vờ bắt đại nhân, sau đó đảm bảo cho đại nhân an toàn, còn đưa cả tiền chạy trốn cho ta này."
Số tiền mà Moo Deok đã nhận không phải là tiền chuộc mà là tiền chạy trốn.
"Chỉ có chừng đó thôi sao?"
"Đúng vậy, chỉ có chừng đó thôi."
Yoon Sung nở nụ cười cay đắng: "Thì ra là vậy."
Lúc nhìn thấy Moo Deok nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, là người có thù tất báo, Yoon Sung nghĩ không thể tha cho hắn đi được, vậy nên đã đi theo đến đây. Hắn hạ quyết tâm báo thù, không chỉ cho hắn, mà còn cho cả Ra On đã bị tên đó đánh. Nhưng giờ sau khi hiểu được mọi chuyện, hắn mới biết thì ra là chỉ thị của gia gia hắn.
Yoon Sung buông Moo Deok ra, Moo Deok mỉm cười rồi đem nhặt tiền lại. Lúc này Yoon Sung lại hỏi tiếp.
"Ra On thì sao?"
"Hả? Ra On? Đại nhân đang nói đến ai?"
"Chính là nữ nhân đi cùng ta dấy. Người ra lệnh giết Ra On là gia gia ta đúng không?"
Moo Deok nhặt xong hết tiền thì đứng lên rồi nói: "Không phải."
"Không phải?"
"Tổ phụ của đại nhân chỉ nói là phải giữ cho đại nhân bình yên vô sự, những người khác thì không quan tâm đến. Nha đầu đó thì chẳng qua là tại đã lỡ hứa với chúng thuộc hạ rằng sẽ báo thù cho đại ca của chúng."
"Vì không thể giết ta mà lại còn phải giữ đúng lời hứa với đám thuộc hạ, nên mới làm tổn thương đến Ra On sao? Chẳng trách vừa rồi ngươi đấm đá hung bạo như vậy."
"Vừa rồi lúc thấy thuộc hạ bị giết, ta kích động quá có đánh nàng ta rất mạnh, hình như chết rồi. Đó là người rất quan trọng của đại nhân sao? Ta xin lỗi... Á!"
Bỗng Moo Deok hét lên một tiếng chói tai, là vì Yoon Sung đã đá hắn một cú rất mạnh.
"Đại nhân...vì sao...đột nhiên lại..."
Moo Deok vì quá kinh hoảng mà run rẩy hỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như tóe lửa của Yoon Sung, hắn im bặt.
"Ai chết?" Yoon Sung ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt như mãnh thú nhìn con mồi của mình, hắn gào lên: "Ngươi nói lại lần nữa! Ngươi đã giết ai? Ai chết rồi?"
"A...lão...lão gia, xin tha mạng! A a a a a a a a."
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Nắm đấm của Yoon Sung như thiên thạch rơi thẳng vào mặt Moo Deok, tựa như muốn đập nát mặt hắn. Moo Deok không có sức chống cự, mặt hắn đã không còn nhìn rõ hình dạng, mũi cũng gãy, răng cũng bay mất, bốn phía đều có dấu vết máu bắn tung tóe.
Nhưng trong mắt Yoon Sung lại không nhìn thấy gì cả, trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ. Ra On chết rồi sao? Cô gái ấy... tên cặn bã này mà dám động vào nàng? Lại còn... giết chết nàng? Ra On chết rồi.
Kỳ lạ là, so với chuyện nghĩ đến tên Moo Deok đã từng có ý định làm hại hắn, thì hiện tại sát khí của Yoon Sung còn kinh khủng hơn lúc trước rất nhiều. Đó là người đầu tiên khiến hắn thấy buồn đau như vậy, trong trí nhớ của hắn, chưa từng có ai bảo vệ hắn, chăm sóc hắn đến quên cả bản thân như nàng. Vậy nên nàng rất quan trọng, ở bên cạnh nàng, hắn không cần phải giả vờ nhu nhược yếu ớt như một tờ giấy và hắn có thể cười khi hắn muốn. Nàng là người có thể khiến cho trái tim của hắn đập thình thịch, nàng là người hắn thích.
Vậy mà tên này vừa nói gì? Nói nàng chết rồi, nói nàng bị tên đó giết rồi.
Nắm đấm của Yoon Sung vẫn như cũ không ngừng nện xuống một cách vô tình. Khắp bốn phía đều là máu, nhưng Yoon Sung chẳng hề để tâm. Hắn như một tên điên chỉ biết làm một việc là đánh vào mặt Moo Deok, mãi cho đến khi Moo Deok hoàn toàn bất động.
Yoon Sung dùng vẻ mặt tàn nhẫn vô tình nhìn Moo Deok, sau đó đứng dậy phủi bụi đất dính trên người.
"Vướng tay vướng chân."
Hắn lau vết máu dính trên mặt, chỉnh lại bộ y phục bị làm lộn xộn. Hắn thở ra một hơi, vẻ mặt điên cuồng và đau đớn vừa rồi đã biến mất. Dường như hắn đã biến thành một người rất nho nhã, trên mặt là một nụ cười đẹp đẽ. Hắn ngước mặt lên nhìn ánh trăng lạnh lẽo: "Không ai được động đến một ngón tay của nàng. Cho dù là có đi nữa, thì người đó cũng chỉ có thể là ta."
Khi hắn đang lẩm bẩm thì có một luồng gió lạnh buốt thổi qua người. Hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác đau khổ buồn thương đến vậy, giờ đây hắn cảm thấy lòng dạ nặng nề. Một lúc sau, hắn biến mất trong màn đêm.
***
Buổi sáng ngày hôm sau là một buổi sáng mùa thu trong vắt. Cung điện cao ngất lại càng thêm chói lọi nhờ những tia nắng buổi sáng chiếu vào. Gió lạnh chui vào y phục khiến cả người đều thấy lạnh, nhóm cung nhân đi qua đi lại trong cung điện cũng co rúm cả người. Nhưng cơn gió cuối thu đang len lỏi khắp ngõ ngách.
"Ôi."
Dưới bức tường thành đột nhiên vang lên một tiếng thở dài. Chang nội quan đang co ro vào một góc viết cái gì đó ở trên đất với vẻ mặt rất nghiêm túc. Nghe thấy âm thanh có người lại gần, hắn liền hoảng sợ ngẩng đầu lên.
"Hong nội quan!"
Chang nội quan vui vẻ cười hì hì đứng dậy, vươn chân ra xóa đi những chữ đã viết dưới đất.
"Rốt cuộc đang viết cái gì thế?"
"A ha ha ha, không có gì, vẽ linh tinh thôi." Chang nội quan đang cười khờ khạo thì đột nhiên nghiêng đầu: "Hong nội quan có chuyện gì sao?"
"Sao lại hỏi thế?"
"Quầng thâm chắc cũng sắp chạy đến cằm luôn rồi."
"Nói thật thì, tối qua ta suy nghĩ chút chuyện nên hầu như cả đêm chẳng hề ngủ."
Thở dài một hơi, Ra On và Chang nội quan cùng co ro ngồi một góc.
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại như vậy?"
"Chuyện là..."
Nói đến đây Ra On ngậm miệng, thay vào đó nàng lại lấy tay mân mê đôi môi của mình. Tuy đã qua mấy canh giờ, nhưng ký ức hôn nhau đắm đuối với thế tử điện hạ vẫn còn y nguyên.
Không đúng, không chỉ đơn giản là nhớ đôi môi của người đó. Từ tối hôm qua lúc xảy ra chuyện đó xong, trái tim cứ giống như có một cọng lông chim gãi gãi vậy, ngứa ngáy chộn rộn, càng kỳ lạ hơn chính là cứ luôn có cảm giác khó thở, giống như bây giờ vậy.
Ra On cũng trong lúc vô thức mà nhịn thở khiến cả khuôn mặt đều đỏ lên.
"Hong nội quan! Làm sao vậy? Sao lại không thở?"
"Phù, phù."
Chang nội quan lớn tiếng nói khiến Ra On tỉnh lại mà hít lấy hít để: "Không, không có chuyện gì cả."
"Hong nội quan, làm sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không? Hình như bị sốt đúng không?"
"Không phải."
"Gì mà không phải chứ. Ngươi lúc nào cũng nói thế, ta lại thấy lần này có vẻ nghiêm trọng đấy, có phải cảm rồi không? Hay là đến dược phòng xem thử đi. Thôi, bảo y nữ Wol Hee đến khám đi cho rồi. "
"Không phải vậy đâu."
"Không phải vậy? Thế rốt cuộc là làm sao?"
"Bệnh của ta, ta biết."
"Ngươi biết?"
"Phải, biết rất rõ."
Thay vì nói là một loại bệnh, thì nên nói là bị choáng váng bởi nụ hôn của điện hạ Hoa Thảo thì hơn. Nhưng chuyện này không thể nói với Chang nội quan được, Ra On chỉ có thể ngồi co ro một góc cúi đầu suy tư.
Mà Chang nội quan dường như cũng hiểu ý, hắn cũng chẳng hỏi gì cả, tay hắn lại tiếp tục vẽ vời viết linh tinh. Viết xong lại xóa, xóa xong lại viết. Ra On ngồi bên cạnh lấy nhành cây rồi cũng bắt đầu viết rồi xóa, xóa rồi viết, tựa như đang cố gắng dùng cách này để sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình.
Không biết qua bao lâu.
"Chang nội quan."
"Chuyện gì vậy? Nói đi."
"Huynh nói xem, thế tử điện hạ..."
"Điện hạ làm sao?"
"Sao lại có một sở thích độc đáo như vậy?"
"Sở thích độc đáo."
Ra On do dự một lát rồi nói tiếp: "Chính là... sở thích... yêu thích... nam nhân."
"À, đang nói đến nam sắc đúng không?"
"Đúng, đúng, chính là nó."
"Đó là sở thích độc đáo à?"
"Không độc đáo sao?"
"Ngươi thấy độc đáo?"
"Đương nhiên, không phải là chuyện nam nhân thích nam nhân sao? Không phải ai khác mà lại là thế tử điện hạ. Nếu điện hạ mà như thế thì đâu có được đúng không?"
Chang nội quan lắc đầu: "Không thể nói thế được. Đó là những người cao quý nhất trong thiên hạ, có chuyện gì họ muốn mà lại không được chứ."
"Tuy là nói như vậy..."
"Vả lại, chuyện nam sắc cũng chẳng phải hiếm có khó tìm đâu. Ở Đại Quốc cũng có mà. Tóm lại, chuyện trong lòng đế vương có một người nam nhân cũng đã từng xảy ra rồi, bất kể như thế nào thì cũng sẽ được xem như một bí mật công khai."
"Vậy... vậy sao?"
Trong lòng quân vương có một người nam nhân là chuyện bình thường sao? Quả nhiên, điện hạ Hoa Thảo hôn ta chỉ bởi vì người tưởng ta là nam nhân. Nếu vậy lỡ như người biết thân phận thật sự của ta thì chẳng phải sẽ rất thất vọng ư?
Trong đầu Ra On hiện ra vẻ mặt của Lee Young khi nhìn nàng vào ngày hôm qua. Lúc đó mặt nàng thì cắt không còn hột máu, còn điện hạ thì... giống như đã thực hiện được chuyện mà người đã muốn thực hiện từ lâu, trông có vẻ rất hài lòng. Hơn nữa, ánh mắt đó, giống như ánh mắt đang nhìn người yêu, rất đa tình, khiến tim người ta đập thình thịch.
Có phải điện hạ Hoa Thảo nhận ra ta rồi không? Chính vì biết ta là nữ nhân cho nên mới thích ta? Cho dù là điện hạ Hoa Thảo có chút sở thích đặc biệt thì cũng không thể hôn môi một nam nhân đúng không?
Nhưng bây giờ nghe Chang nội quan nói xong, nàng mới biết chuyện quân vương yêu thích nam nhân cũng chẳng phải chuyện hiếm. Trái tim nàng giống bị rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy. Chính là vậy đấy, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
Ra On cố sức lắc đầu.
Tỉnh táo lại đi Hong Ra On. Đây là chuyện tốt mà, lỡ như hắn phát hiện ra ta là nữ thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Một nữ nhân lại tiến cung làm hoạn quan, chắc chắn sẽ bị Nghĩa Cấm Phủ bắt đi. Vậy nên không bị phát hiện mới là chuyện may mắn. Hơn nữa nàng phải càng cố gắng hơn nữa, để sau này không bị phát hiện.
Vậy nên...
Ra On dùng vẻ mặt thê thảm lẩm bẩm: "Phải duy trì khoảng cách với người đó."
Nếu hắn vì xem ta là nam nhân mà lại gần, thì ta phải né tránh hắn, nhất định phải rời xa hắn. Nếu hắn phát hiện ta không phải là nam nhân, vậy sẽ rất thất vọng, và còn tức giận nữa. Vậy nên không thể quá thân cận với điện hạ Hoa Thảo. Cái này là vì tốt cho ta, tốt cho điện hạ Hoa Thảo, tốt cho mọi người.
Nhưng kỳ lạ là sao sâu thẳm trong lòng cứ thấy đau nhói vậy?
"Ha ha ha." Ra On cười gượng mấy tiếng. Nàng chôn đầu vào hai đầu gối, tâm trạng chán nản.
Chang nội quan ngồi ở bên cạnh, liên tục lặp đi lặp lại động tác viết rồi xóa, xóa rồi viết.
Điện hạ Hoa Thảo, rốt cuộc người làm sao vậy? Còn nữa, về sau nàng biết phải đối diện với hắn thế nào đây?
"Rốt cuộc là làm sao thế?" Sung Yeol đưa mắt nhìn bờ tường rồi hỏi Do Ki.
"Ai mà biết." Do Ki dùng tay xoa bóp hai má và đôi mắt mỏi nhừ.
Hắn dùng đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm Ra On và Chang nội quan đang ngồi co ro ngoài bờ tường. Nhóm nội thị không thông, bao gồm của Sung Yeol đều đang nín thở đợi hắn nói chuyện.
"Tuy không biết là chuyện gì, nhưng theo ta thấy hẳn hai người đó có chuyện đặc biệt."
"Cái đó thì không cần ngươi nói bọn ta cũng biết." Sung Yeol cười rộ lên rồi nói tiếp: "Này Do Ki, người vốn dĩ đang ở Thái Bình Quán làm việc sao lại rảnh rỗi chạy về cung vậy? Thấy ngươi rảnh rỗi như vậy, xem ra chuyện sứ thần nhà Thanh về nước trong đêm chắc là sự thật rồi."
"Là thật mà. Mới sáng sớm mọi người đã phải sắp xếp hành lý, bận không kịp thở."
"Trưởng đoàn sứ thần là Mộc thái giám cứ như trốn nợ, chạy trối chết về nhà Thanh."
"Đoàn sứ thần rời đi gấp thì chắc là có chuyện đột xuất gì đó, nhưng mà nghe nói trong đoàn sứ thần vẫn còn một người khăng khăng ở lại Joseon, đây rốt cuộc là chuyện gì? Là ai thế? Vì nguyên nhân gì cứ một mực đòi ở lại?"
"Hình như là công chúa Tiêu Dương đấy."
"Vì sao?"
"Cái đó làm sao ta biết được. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người trong hoàng thất. Ơ mà Sung Yeol, đại điện có động tĩnh bất thường, ngươi có nghe nói không?"
"Thứ tép riu chỉ làm việc vặt như ta thì có thể nghe được gì từ đại điện chứ?"
"Làm việc vặt đi lại nhiều cung mới dễ nghe ngóng ấy chứ."
"Không rõ nữa, nghe nói bệ hạ đã hạ quyết tâm gì đó."
"Quyết tâm gì?"
"Cái này sao ta biết!"
"Không đoán được gì sao?"
"Bệ hạ cao quý như vậy, ta làm gì có cửa phỏng đoán được tâm tư của người. Thật ra đừng nói đến tâm tư của hoàng thất, đến tâm tư của hai người ở góc tường kia ta còn chẳng đoán ra nổi nữa kìa."
Sung Yeol một lần nữa chuyển tầm mắt về phía Ra On và Chang nội quan. Đám nội thị không thông và cả Do Ki đều gật đầu thừa nhận trước lời Sung Yeol vừa nói.
"Chắc chắn là đang lo lắng cho tương lai của Joseon."
"Hai người đó phụ trách tiếp đãi đoàn sứ thần, chắc sẽ biết về nguyên nhân công chúa Tiêu Dương ở lại đúng không? Mà tính tình công chúa kỳ lạ như vậy, hai người đó biết tiếp đãi thế nào? Đúng là đáng lo mà."
"Hay là hai người đó biết bệ hạ đã hạ quyết tâm gì nên mới ngồi đó sầu lo không?"
***
Cứ thế chớp mắt đã qua giờ trưa.
Ra On mệt mỏi lết từng bước đến Đông Cung Điện. Cả buổi sáng nay nàng làm chân sai vặt cho Choi nội quan, giờ mới về đến nơi. Thật ra thì công việc được giao nàng đã làm xong từ lâu, nhưng vì không có tự tin gặp mặt Lee Young, nên nàng kéo dài đến giờ mới về. Về muộn như vậy, thể nào chút nữa cũng bị mắng cho xem.
Quả nhiên.
"Sao ngươi lại về muộn như vậy?"
Vừa về đến Đông Cung Điện, Choi nội quan lập tức xuất hiện trước mặt Ra On.
"Thế tử đã chờ ngươi từ sáng đến giờ rồi."
"Thế tử điện hạ? Vì sao?"
Vừa nghe đến bốn chữ "thế tử điện hạ", tim nàng liền đập thình thịch. Thế tử điện hạ vì sao lại tìm ta? Lại muốn thực hiện hành động nào đó, à không, là lại muốn làm gì đây?
"Mau vào xem thử đi, không được chậm trễ thêm nữa." Choi nội quan gấp gáp thúc giục, lấy tay đẩy Ra On đến tẩm cung của Lee Young.
"Chờ đã, chờ đã..."
Tuy nàng cố gắng giãy giụa nhưng cũng vô ích. Chớp mắt một cái, nàng đã bị Choi nội quan đẩy đến cửa phòng. Rồi Choi nội quan đóng cửa lại, thuận tiện bảo luôn cung nữ và hộ vệ canh cửa lui ra luôn. Thế là chỗ này mới đó mà lại trở nên yên tĩnh.
"Choi nội quan..."
Xoay người nhìn cánh cửa vừa khép lại, Ra On lẩm bẩm. Tuy là rất hoảng sợ, nhưng cũng đã tới đây rồi, không thể đi ra được.
"Bây giờ mới đến sao?"
Sâu trong phòng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt. Lee Young đang ngồi trong gian phòng hình chữ nhật, cách Ra On tầm 10 bước. Hắn đang đọc sách, cho dù Ra On đã đến, tầm mắt hắn vẫn giữ nguyên trên những trang sách.
Nhìn thấy Lee Young đến nhìn cũng không thèm nhìn mình, lòng Ra On thấy lạnh lẽo. Ra On ngồi xổm ngoài bậc cửa, cảm thấy thất vọng vì bản thân đã luôn phiền não từ hôm qua đến giờ vì điện hạ Hoa Thảo. Điện hạ thì bình thản như vậy, còn ta lại tự mình đa tình, đúng là ngu dại mà.
Mặc kệ thế nào, người này cũng là nền tảng lập quốc của một quốc gia, sao có thể để tâm đến sự tồn tại của một người nhỏ bé như nàng chứ. Đột nhiên nàng cảm thấy cảnh hôm qua có lẽ chỉ là một giấc mơ của nàng mà thôi.
"Nói vậy còn tìm ta đến làm gì chứ?" Ra On khẽ liếc Lee Young, nhỏ giọng lầm bầm.
Không biết Lee Young có nghe thấy nàng nói không, hắn dừng đọc sách.
Lúc này chân Ra On đã tê rần, nàng đặt tay lên chân, cảm thấy chân ngứa ngứa, thật là tê không chịu nổi.
"Ui da." Ra On rên rỉ, rồi lấy ngón tay chấm vào lưỡi thấm ít nước bọt sau đó lại chấm lên mũi, hy vọng cơn tê kia sẽ sớm qua. Nhưng rồi nàng cảm giác được một ánh mắt kỳ diệu.
"..."
Ra On khẽ ngẩng đầu. Tầm mắt nàng chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lee Young. Không biết hắn đã dừng đọc sách từ lúc nào, hiện tại một tay hắn chống cằm mình rồi cứ thế ngồi nhìn Ra On.
"Vì sao... lại làm thế?"
"Lúc rời khỏi ngọn núi đó, ta đã nói sẽ chờ đợi tín hiệu từ ngươi, giờ ta đang đợi đây."
Vừa nghe xong lời nọ, Ra On đứng bật dậy: "Tín hiệu? Ta sao? Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, tuyệt đối không có! Chắc chắn không hề có tín hiệu nào hết."
"Vậy sao? Cứ cho là thế đi." Nói xong Lee Young làm động tác ngoắc tay: "Lại gần đây chút đi, đứng xa như thế làm gì?"
"Nhưng mà..." Nếu lại gần nữa thì không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Ra On tự nhủ xong thì lắc đầu, không phải vì chuyện hôn môi, nàng chỉ sợ bị Lee Young phát hiện nàng không phải nam nhân thôi.
"Lại gần thêm chút nữa, không nghe thấy sao?" Nhìn thấy Ra On do dự, Lee Young lại ngoắc tay thêm lần nữa.
Ra On đành phải nhích lên một chút: "Được rồi chứ?"
"Vẫn còn xa lắm."
"Bây giờ... được rồi chứ?"
"Vẫn không được, khi nào ta bảo dừng mới được dừng."
Trước sự áp bách của Lee Young, Ra On chỉ có thể đi đến trước bàn đọc sách của Lee Young.
"Vậy được rồi, nhưng sao ngươi lại sợ như vậy?"
"..."
Không biết nên mới hỏi sao? Mấy cái này là tại ai? Không phải tại điện hạ Hoa Thảo sao?
"Không phải bởi vì chuyện đó sao? Tối hôm qua... chuyện hôn môi... người quên rồi à?"
"Chẳng phải chỉ là chạm môi chút thôi ư? Sao sắc mặt lại trở thành như thế?"
Tuy rằng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể tùy tiện nói ra, Ra On hoảng loạn bắt đầu nói bậy: "Bởi vì tối qua không ngủ được, cả đêm chẳng chợp mắt. Bây giờ đều là tại điện hạ Hoa Thảo... à không phải."
Trong lúc vô tình đã nói ra chuyện tối qua không ngủ được, Ra On lập tức ngậm miệng.
"Ngươi nói cả đêm qua không ngủ được sao?" Lee Young khẽ nở nụ cười, hắn bê cái bàn con dùng để đọc sách ngăn cách giữa hắn và Ra On qua một bên: "Vừa hay."
"Đang nói vừa hay cái gì vậy? Không phải, sao tự nhiên lại bê cái bàn đi?"
"Tại vì phải ngủ nên cần dọn chỗ."
Lee Young bước một bước dài tới chỗ Ra On. Nhận thấy hắn đột nhiên đến gần, Ra On lùi lại. Nhưng ngay lúc đó đã bị Lee Young túm lại.
"Ta cũng cả đêm hôm qua không ngủ được."
"Vậy điện hạ nghỉ ngơi nhiều hơn đi."
"Nhưng lúc muốn ngủ thì chỉ có thể nằm nhắm mắt lại chứ không tài nào ngủ được."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ngủ chung đi."
"Cùng ta ngủ chung? Người đang nói là ngủ chung sao?"
Lại ngủ chung? Ra On sắp khóc không ra nước mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt của Ra On, Lee Young hỏi: "Sao vậy? Có gì muốn nói ư?"
Ra On nắm chặt tay lại, hít thở sâu rồi nói: "Cái này... không đúng."
"Không đúng?"
"Đúng vậy, điện hạ không nên làm thế."
"Ngươi nói gì?"
"Điện hạ là chủ nhân của quốc gia này. Còn nhớ trước kia người đã nói gì không? Người nói người không giống với kiểu người mà ta nghĩ. Vậy nên cho đến giờ ta vẫn luôn tin người không phải người mà ta đã hiểu nhầm."
"Kiểu người đó?"
"Thì tức là... thích... thích nam nhân ấy."
Lee Young bật cười: "À, thì ra là vậy. Nếu vậy xem ra ta thích nam nhân rồi."
"Cái đó đâu có được. Thế tử đã từng nói tuyệt đối không phải loại người thế mà."
"Đúng. Đúng là từng nói thế."
"Hành vi bây giờ chẳng phải đã hoàn toàn trái ngược với lời đã nói trước kía sao?"
"Ta cũng không ngờ ta sẽ như thế, thì ra ta là người như vậy."
Vừa nói xong thì Lee Young kéo Ra On nằm xuống, hắn nghiêng người ôm nàng từ phía sau, chiếc mũ nội quan của Ra On rơi xuống sàn nhà. Tóm lại, Lee Young và Ra On hiện đang nằm cùng nhau.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Mấy hôm nay ta ngủ không ngon, giờ ta phải ngủ."
Lee Young ở phía sau nhắm mắt lại rồi từ từ hít thở đều.
Còn Ra On, nàng hiện tại cảm thấy cái cảm giác được người cao quý nhất thế gian này ôm vào lòng thật khóc không ra nước mắt.
"Điện hạ Hoa Thảo."
Ta không phải nam nhân, nếu người biết ta là nữ, người sẽ thất vọng. Vậy nên xin đừng như vậy, xin người đừng như thế.
***