Mùa xuân đang đâm chồi nảy lộc trên mặt đất.

Nơi nơi đều có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng, từng cơn gió nhẹ thổi qua đều mang lại cảm giác ấm áp.

Mùng 1 tháng 4, phố Un Jong thành Han Yang

Người người đi lại tấp nập trên phố Un Jong, tại một quán thuốc phiện trên phố Un Jong, hôm nay người vẫn đến chật cứng như mọi ngày.

"Không biết". Trong quán thuốc phiện, một nam tử đang ngồi trên giường sạp gỗ đang bối rối lấy tay gãi đầu nói.

Choen Sang Gong: "Sam Nom, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được lý do nào."

Nam tử này có dáng người còn to gấp đôi so với nam tử bình thường, cũng cao hơn nam tử bình thường cả một cái đầu, bất kể là cử chỉ hay tướng mạo đều giống như một con gấu bự cho nên mọi người thường gọi hắn là chàng Gấu. Hắn là trường thợ rèn trong thôn, Cheon Sang Gong.

Hắn luôn như một con gấu bự ngốc nghếch chậm chạp, người thường trông như không có việc mà hôm nay lại như có ai đuổi theo khiến cả người trông rất bất an..

Cheon Sang Gong dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào một nam tử trẻ tuổi.

Đôi mắt to đen trong sáng như bầu trời đêm của mùa đông, đôi môi hồng nhuận như hoa hồng, còn có một làn da trắng như tuyết. Một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt mỉm cười ấm áp như mùa xuân trên thảo nguyên, nhìn thế nào cũng có ảo giác như một nữ nhân mỹ lệ.

Hong Ra On: "Có chuyện gì?"

Cheon Sang Gong: "Sam Nom, ta nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được, nên ngươi nói cho ta nghe chút đi."

Sau khi nghe câu thúc giục của Cheon Sang Gong, Sam Nom gật đầu.

Hong Ra On: "Trước tiên huynh cứ bình tĩnh, nói kĩ càng cho ta nghe là chuyện gì trước đi".

Cheon Sang Gong: "Chuyện đó . ."

Cheon Sang Gong nhất thời nói không ra lời. Nên bắt đầu từ đâu, rốt cuộc nên nói như thế nào, tìm không ra được cách mở đầu.

"Ai, ngươi thật là ngốc nghếch."

"Bộ dạng như vậy mới bị gọi là chàng Gấu, bằng không làm sao có thể là chàng Gấu".

Nam tử đứng vây quanh hai người buồn bực vô cớ chỉ trích, chính là ông chủ quán thuốc phiện mỗi ngày đều đến đây đúng giờ.

Ông chủ quán thuốc phiện nhờ hai nguyên nhân mà nổi danh.

Thứ nhất là bán thuốc có chất lượng tốt nhất ở Han Yang mà nổi danh, thứ hai là giúp toàn bộ người dân phố Un Jong giải quyết được tâm sự mà nổi danh bốn phía.

Đến nơi đây rồi thì không có vấn đề nào không thể giải quyết.

Đặc biệt là chuyện tình yêu nam nữ, trong đó hễ có liên quan đến nữ nhân thì cứ tìm "Sam Nom" sẽ có được hiệu quả nhanh chóng. Nhờ phúc của hắn, bọn nam tử đang rối rắm vì vấn đề nữ nhân mấy ngày liền chạy đến quán của ông chủ quán thuốc.

Hong Ra On: "Đại thúc, nói thử xem, lần này lại làm sai chuyện gì với chị dâu vậy?"

Sam Nom gặng hỏi Cheon Sang Gong cứ mãi không nói gì kia.

Cheon Sang Gong: "Ai làm sai chứ!"

Nam tử như gấu kia mạnh mẽ nhảy dựng lên giống như thứ ở giữa hai đùi bị ai đánh.

Hong Ra On: "Đại thúc."

Sam Nom dùng biểu tình "ta hiểu mà" nhìn Cheon Sang Gong.

Cheon Sang Gong: "Tên nhóc sâu bọ."

Kết quả Cheon Sang Gong cúi đầu.

Sam Nom, vẫn là không gạt được tên này. Dù giả vờ giả vịt thế nào, cũng có thể nhìn ra được tâm tư của người khác. Cheon Sang Gong bực tức dài thở dài một hơi.

Lần đầu tiên Sam Nom đến phố Un Jong là mùa hè ba năm trước.

Không ai biết hắn từ nơi nào, vì chuyện gì mà đến đây. Dùng vẻ ngoài xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân khiến các cô nương của phố Un Jong nháy mắt điên đảo.

Cũng đâu chỉ nhờ có bộ dạng đâu!

Bộ dạng là bộ dạng, tài ăn nói là tài ăn nói, chữ là chữ, rành rành là một tên giỏi giang.

Cho nên, mọi người phố Un Jong gọi hắn Sam Nom. Nhóc tài ba, nhóc thành công, nhóc làm việc, tóm lại là giỏi những ba thứ.

Một tên nhóc nổi bật toàn tài, cho nên gọi là "Nhóc tài ba", bởi vì rất giỏi nên làm chuyện gì đều có thể thành, cho nên là "Nhóc thành công", còn có chỉ cần là chuyện có thể kiếm được tiền đều làm, mà tên là "Nhóc làm việc" .

Vì để hắn sống vui vẻ mà ông của hắn đặt hắn tên Ra On, ở phố Un Jong ai cũng không biết tên thật của hắn là Ra On.

Cheon Sang Gong vẫn đang do dự dùng biểu tình oan ức bắt đầu nói tiếp .

Cheon Sang Gong: "Ta đúng thật là không hiểu nương tử của ta, chỉ biết một mà không biết hai."

Hong Ra On: "Chuyện là sao? Lại nói chị dâu bộ dạng xấu xí à?"

Cheon Sang Gong: "Không phải, lần trước Sam Nom ngươi đã nói nữ nhân ghét nhất câu nói kia, từ đó về sau ta cũng chưa dám nói ra miệng."

Hong Ra On: "Vậy từ lúc nào chị dâu bắt đầu nổi nóng?"

Cheon Sang Gong: "Ba ngày trước bắt đầu trợn mắt tận trời, như là có muốn ăn thịt người."

Hong Ra On: "Ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì?"

Ra On truy vấn đến nỗi chòm râu Cheon Sang Gong cứ run run còn con mắt thì cứ xoay tròn.

Cheon Sang Gong: "Chuyện là, không có gì cả, nương tử ta mua bộ quần áo mới."

Hong Ra On: "Chắc chắn chị dâu đã hỏi có xinh đẹp hay không đúng không?"

Cheon Sang Gong: "Cho nên, ta dựa theo phương pháp Sam Nom ngươi dạy ta nói 'rất đẹp', nhưng mà. . ."

Hong Ra On: "Chị dâu lại hỏi, thật sự đẹp sao? Đúng không."

Cheon Sang Gong: "Làm sao ngươi biết rõ vậy? Tuy là nương tử của ta, nhưng nàng ấy thật sự rất kỳ lạ, đẹp lắm, câu đầu tiên rõ ràng đã nghe được rồi, rõ ràng đã nói là đẹp, vậy mà lại hỏi, thật sự đẹp sao? Cứ như vậy. Cho nên ta nói "Đẹp, thật sự rất đẹp", ngược lại lần này còn hếch mũi lên hỏi lại, "Cứ nói thẳng nói thật, ta có thể hiểu mà", rồi còn nói: "Nói thật cho ta biết có phải bộ này không hợp với ta không", còn nói như vậy đấy.

Hong Ra On: "Rồi sao? Chắc không phải đã nói thật chứ?"

Cheon Sang Gong: "Làm gì có! Ta là ai chứ? Thợ rèn giỏi nhất ở Han Yang này, Cheon Sang Gong đấy, tay ta đã làm được mấy ngàn cây thương cây đao, vậy ta có cái gì không thể nói ra chứ, muốn ta thành thật thẳng thắn nói, ta liền thẳng thắn nói ra."

Hong Ra On: "Huynh đã nói gì nào?"

Cheon Sang Gong: "Nói thật là quần áo không xứng, cổ heo mà lại đeo dây chuyền trân châu, mặt thì đen nhẻm còn phấn son ra cái kiểu gì nữa? Còn có, bộ quần áo đó mua mất hai lượng nên lúc đầu không dám nói, chứ nhìn kỹ nó cứ như mặc rơm rạ ở trên người, ta nói vậy đấy.

Vì tiếng nói dõng dạc của Ceon Sang Gong mà những nam tử ngồi xung quanh bắt đầu phụ họa..

"Làm tốt lắm."

"Ta nghe xong thấy thật thoải mái."

"Đúng đấy đúng đấy, từ xưa nam tử hán là phải thẳng thắn, chàng gấu của chúng ta, không hổ là nam tử hán."

Chung quanh đều khích lệ hắn, Cheon Sang Gong ngược lại càng hùng hổ .

Hong Ra On: "Cái gọi là nam tử hán. . ."

Ra On nhìn quanh bốn phía lắc lắc đầu. Sao lại không hiểu nữ nhân như vậy chứ. . .

Cheon Sang Gong: "Sam Nom, Sam Nom ngươi nói thử xem, nương tử của ta rốt cuộc vì sao nổi điên?"

Hong Ra On: "Thật sự không biết sao?"

Cheon Sang Gong: "Không biết, không biết mới chạy tới tìm ngươi chứ, nương tử của ta cứ ép buộc người khác, thật là muốn ép ra máu mà."

Cheon Sang Gong làm ra vẻ như hít thở không nổi, còn cả khuôn mặt oan ức vô cùng.

Ra On dùng khuôn mặt lạnh lùng và thương hại nói ra một câu.

Hong Ra On: "Đương nhiên."

Cheon Sang Gong muốn lật cái bàn.

Cheon Sang Gong: "Sao lại nói là đương nhiên? Ta làm sai cái gì?"

Hong Ra On: "Nói sao cũng là huynh sai, sao có thể nói chị dâu là cổ heo lại đeo dây chuyền trân châu chứ?"

Cheon Sang Gong: "Nương tử ta cho ta nói thật mà, ta chính là nói lời nói thật mà thôi."

Hong Ra On: "Tuy là chị dâu cho huynh nói thật, nhưng có thật là muốn nghe suy nghĩ thật của huynh không?"

Cheon Sang Gong: "Vậy muốn nghe cái gì?"

Hong Ra On: "Cái kia, chị dâu muố nghe cụ thể xem quần áo thế nào mà gọi là đẹp là xứng với tẩu ấy."

Ra On giải thích xong, Cheon Sang Gong bày ra dáng vẻ kinh ngạc.

Cheon Sang Gong: "Cái gì? Thì ra là cái ý này sao?"

Ra On gật gật đầu.

Cheon Sang Gong: "Nương tử của ta thật sự là kỳ quái, nếu vậy thì cứ hỏi thẳng đi, lại còn bảo ta nói thật, làm ta hồ đồ luôn rồi."

Cheon Sang Gong dùng vẻ mặt thẹn thùng gãi đầu.

Cheon Sang Gong: "Sam Nom, ta đây hiện tại nên làm thế nào?"

Cheon Sang Gong cúi đầu. Nhìn như thể đã đánh mất cả một con trâu vậy.

Hong Ra On: "Muốn làm hòa đúng không?"

Cheon Sang Gong: "Nương tử ta thật là ác, từ hôm qua bắt đầu nói không muốn nhìn thấy ta, rồi bắt đầu không cho ta ăn cơm."

Cheon Sang Gong vẻ mặt cầu xin, tay còn vuốt cái bụng rõ ràng đã phẳng lỳ.

Ra On: "Ông nội của ta từng nói. . ."

Ra On dựng ngón trỏ nhắc tới gia gia đến rồi đây.

Bọn nam tử trong quán thuốc phiện đồng loạt nhìn chăm chú vào Ra On, vào lúc nhắc tới gia gia Ra On, tức là đã đến lúc nói ra cách giải quyết.

Lần này rốt cuộc có thể đề xuất ra biện pháp giải quyết gì đây?

Hong Ra On: "Lòng của phụ nữ giống như gió mùa xuân tháng ba."

Cheon Sang Gong: "Vậy là có ý gì?"

Hong Ra On: "Lòng của phụ nữ tựa như gió xuân không biết sẽ thổi hướng nào, cho nên phải nhắm cho chuẩn xác hướng gió thổi."

Cheon Sang Gong: "Chuẩn xác ?"

Hong Ra On: "Không thì thế này đi."

Ra On nghĩ cách xong bắt đầu thì thầm nói nhỏ vài tai Cheon Sang Gong.

Cheon Sang Gong cất bước đi đến phố thợ rèn, nương tử Choen Sang Gong, Ahn thị dùng vẻ mặt tức giận tận trời nhìn chằm chằm lò lửa.

Cheon Sang Gong: "Đó là cái gì?"

Ahn thị: "Hừ "

Cheon Sang Gong kêu to đổi lại Ahn thị xay mặt hừ một phát coi như trả lời.

Cheon Sang Gong: "Nương tử. . . tức giận sao?"

Ahn thị: "Không giận , ta có cái gì đâu mà giận chứ?"

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Ahn thị lại dùng toàn thân chứng tỏ "Ta tức giận".

Cheon Sang Gong: "Chuyện đó. . . nói chung, ta. . . sai rồi."

Cheon Sang Gong Ahn thị liếc nhìn Cheon Sang Gong rồi khẽ hừ mũi.

Cheon Sang Gong: "Ta sai rồi, nương tử ơi."

Ahn thị: "Biết làm sai gì sao?"

Cheon Sang Gong nuốt nước miếng, bắt đầu nói giống cách Sam Nom từng nói.

Chẳng lẽ... thật sự thành công? Ta thật không hiểu lời nói dối trẻ con như vậy sao có thể có hiệu quả được. Bỏ đi, thành công hay không cũng vậy.

Cheon Sang Gong do dự mở miệng .

Cheon Sang Gong: "Cái, cái kia, cái gì ấy, cái kia, nói thật. . . ta không thích."

Ahn thị: "Không thích cái gì."

Cheon Sang Gong: "Ta không thích nương tử mặc quần áo đẹp như vậy."

Còn chưa nói xong Ahn thị liền nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cheon Sang Gong.

Ahn thị: "Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, làm sao có thể ngoan ngoãn nhận tội được, nhìn không nổi khi thấy ta mặc đẹp chứ gì?"

Cheon Sang Gong: "Không phải có ý đó!"

Ahn thị: "Không phải ý đó thì là gì? Vì sao không thích ta mặc quần áo đẹp?"

Cheon Sang Gong: "Ta là, không thích nương tử càng lúc càng trở nên xinh đẹp."

Ahn thị: ". . . Cái gì, cái gì?"

Lời ngoài ý muốn này khiến Ahn thị có hơi bối rối, bắt đầu chờ đợi lời ngon tiếng ngọt của Cheon Sang Gong.

Cheon Sang Gong: "Thực ra. . . Lúc nàng hỏi ta là "Ta có đẹp không?", trái tim ta như muốn rớt xuống. Mặc kệ nàng tin hay không, vừa nhìn thấy đã nghĩ đến như thần tiên hạ phàm, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại là nương tử của ta... Trái tim không chịu được khống chế cứ đập bình bịch."

Nói đến đây Cheon Sang Gong không biết sao lại rùng mình một cái.

Ahn thị: "Thật vậy sao?"

Ahn thị vốn đang đưa lưng về phía Cheon Sang Gong lập tức xoay người lại, hai con mắt lập lòe tỏa sáng giống tiểu cô nương, hai má phiếm hồng.

Ahn thị: "Nhìn ta thật sự xinh đẹp vậy sao?"

Được rồi sao? Nói như vậy mà cũng được sao?

Cheon Sang Gong: "Nói nhiều lại tưởng là dong dài. Ta nói thật, ta không thích nương tử ăn mặc xinh đẹp như thế, ở trong mắt ta người ngủ cùng ta 10 năm ta còn thấy đẹp, ở trong mắt người khác chắc chắn còn xinh đẹp hơn nhiều, không cần nghĩ cũng biết bao nhiêu nam nhân đã nhìn lén nàng rồi."

Ahn thị: "Ai lại đi nhìn lén ta chứ?"

Cheon Sang Gong: "Trời, nàng thật sự quá ngây thơ, nam nhân á, đều như nhau, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như nàng chắc chắn sẽ nhìn đến lé mắt. Người ở đâu cũng vậy cả. Sao ta có thể làm ra vẻ mặc kệ nàng cho được."

Ahn thị: "Thật là, ta đã nói nhiều lần rồi, phải sửa cái tính này lại."

Cheon Sang Gong: "Trên đời này làm gì có kẻ nào chịu được khi nương tử mình bị người ta dòm ngó, nếu có thì đó là đồ ngốc!"

Cheon Sang Gong dâng trào cảm khái nói xong, trên khóe miệng Ahn thị còn mang nét cười khe khẽ vuốt ngực cho Cheon Sang Gong.

Ahn thị: "Ta mặc kệ, ta mặc kệ."

Cheon Sang Gong: "Chẳng lẽ nói sai rồi sao?"

Ahn thị: "Ai da, tướng công làm gì vậy?"

Nói xong Cheon Sang Gong liền ôm lấy Ahn thị .

Cheon Sang Gong: "Nương tử, là ta sai rồi."

Ahn thị: "Ta cũng lòng dạ hẹp hòi, ta cũng không biết tâm ý của chàng. . . ."

Không khí giữa hai người bắt đầu dịu xuống.

"Không hổ là Sam Nom à nha."

"Chuyện có liên quan nữ nhân trừ bỏ Sam Nom thật đúng tìm không ra người thứ hai."

Nam tử rình xem ở phố thợ rèn liên tục cảm thán.

Bọn nam tử muốn nhìn xem sự tình sẽ phát triển thế nào liền chạy đến trước mặt.

Ra On

"Lần này nên đến phiên ta ."

"Thế nào sẽ đến lượt ngươi? Sam Nom, lần này đến phiên ta ."

Ra On trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngăn trở đám người này.

Hong Ra On: "Không cần lo lắng, sẽ không bỏ rơi ai đâu."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh mặt trời sau buổi trưa dần chiếu qua vai.

"Ây da, rốt cục cũng xong rồi." Ra On lười biếng từ từ duỗi thắt lưng của mình.

Đã sắp đến đầu giờ Mùi (buổi chiều một giờ). Quán thuốc phiện chật chội lúc này mới bắt đầu rảnh rỗi, Ra On vội vàng sửa sang lại, hôm nay hắn muốn về sớm một chút.

Hong Ra On: "Hôm nay làm đến đây thôi."

Ông chủ quán: "Sao lại sớm như vậy?"

Hong Ra On: "Dan Hee nhà ta đã uống hết thuốc rồi, ta phải đi Cửu Lý Giới mua một ít thuốc, gạo và các loại đồ khác."

Ông chủ quán đưa túi tiền cho Ra On đang nhoẻn miệng cười nói: "Cầm đi."

Hong Ra On: "Đây là cái gì?"

Ông chủ quán: "Là 10 lượng mà Kim dịch quan đưa đến."

Hong Ra On: "Kim dịch quan?"

Ông chủ quán: "Mấy ngày hôm trước không phải ngươi đã khám bệnh tương tư của con hắn sao?"

Hong Ra On: "Nếu là chuyện đó thì ta đã nhận tiền tạ lễ rồi."

Ông chủ quán: "Nhờ có ngươi, con của hắn lần này chuẩn bị cử hành hôn lễ với cô nương kia rồi. Trước hôn lễ muốn đưa phần lễ thật hậu hĩnh cho người làm mối ấy mà."

"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?" Ra On vui vẻ cầm lấy túi tiền ông chủ quán đưa. So với chuyện được nhận tiền hậu hĩnh, thì có thể làm cho cặp đôi ấy nên duyên càng khiến hắn vui hơn.

Ông chủ quán: "Cũng không phải ngươi sắp kết hôn, làm gì vui vẻ thế chứ?"

Hong Ra On: "Cũng đúng nhỉ." Lời chọc ghẹo của ông chủ quán vẫn không ảnh hưởng đến nụ cười trên mặt Ra On.

Nụ cười trên mặt giống như trăm hoa đua nở. Thật quá đẹp, trong lòng ông chủ quán cảm thấy khó nói khi nhìn Ra On, lập tức bối rối đứng dậy rút ống thuốc ra hút.

Ông chủ quán: "Nếu không ăn bát canh rồi hẵng đi."

Hong Ra On: "Hay là ăn một chút nhỉ? Từ lúc nãy cái bụng đã réo to như sấm chớp rồi."

Ông chủ quán: "Chưa ăn điểm tâm sao?"

Hong Ra On: "Mấy ngày nay luôn không yên lòng, buổi sáng muốn nấu cơm, liền mở hũ gạo ra, lại thấy bên trong trống không. Ha ha."

Ông chủ quán: "Cái tên ngốc này, chuyện đó mắc cười đến như vậy sao?"

Hong Ra On: "Đúng vậy, ha ha ha."

Ông chủ quán châm chọc khiến hạ Ra On cười rộ lên .

Ông chủ quán: "Tiếng cười của tên này. . ." Mặc dù dùng giọng nói cố chấp ồn ào nói vài câu, nhưng ông chủ quán lại nhìn về phía Ra On bằng ánh mắt ấm áp .

Tuy ngoài miệng không nói thẳng, nhưng mơ hồ có thể đoán được Ra On sống khá cực khổ. Suốt ngày dùng giọng nói khàn khàn đi giải quyết mọi chuyện phiền lòng ở phố Un Jong, nhưng vẫn là bộ dạng cố gắng hết sức để có thể kiếm thêm được tiền mua thuốc cho muội muội.

Nghe người khác nói thời gian trước đây đã bắt đầu dùng thân thể yếu ớt đi bán tạp hóa cho một thương nhân phố trên của Un Jong. Rốt cuộc tiền là gì chứ, lại khiến cho tên đáng thương này liều mạng như vậy.

Ông chủ quán trong tiệm nhỏ vừa đúng lúc muốn ăn chút canh.

"Ta nói này, Sam Nom à!" Một nam tử trung niên để chòm râu dê vội vội vàng vàng chạy vào quán thuốc của ông chủ. Là quản gia Choi của nhà tiến sĩ Kim ở Je Dong.

"Có chuyện gì vậy?" Ra On khẩn trương hỏi.

Quản gia Choi: "Đi trước đi đã, vừa đi vừa nói chuyện."

Quản gia Choi thở hổn hển kéo tay Ra On rồi dùng dáng vẻ trầm trọng lôi Ra On ra khỏi quán thuốc. Chớp mắt một cái hai người họ đã biến mất trong tầm mắt của ông chủ quán.

Kwa Soo: "Người nọ chẳng phải quản gia Choi của nhà tiến sĩ Kim sao?"

Kwa Soo đem lá cây thuốc lá bỏ vào trong kho hàng rồi nhìn về phía quản gia Choi và Ra On biến mất. Kwa Soo là người hầu chạy việc vặt cho ông chủ quán trong quán thuốc.

Ông chủ quán: "Hình như là vậy."

Kwa Soo: "Quản gia Choi tìm Ra On có chuyện gì sao? Chắc không phải ông già đó cũng mắc bệnh tương tư chứ?"

Ông chủ quán: "Người ở địa vị cao thì không được lay động bởi gió xuân sao?"

"Nếu như vậy thì quả là tìm đúng người, bệnh tương tư trừ Sam Nom ra thật đúng tìm không ra người thứ hai đến giúp." Kwa Soo nhìn về phía Sam Nom đã đi xa cảm khái nói.

Kwa Soo: "Chưởng quầy đại nhân, Sam Nom nhà chúng ta năm nay mấy tuổi?"

Ông chủ quán: "Lần đầu gặp hắn là vào khoảng 14 tuổi, Sam Nom, tên kia năm nay chắc khoảng 17 tuổi rồi."

Kwa Soo: "Chỉ là một tên nhóc 17 tuổi mà sao có thể nhìn thấu rõ ràng lòng dạ nữ nhân như thế chứ?". Kwa Soo lúc nào nhìn thấy Sam Nom cũng thấy nghi hoặc. Sam Nom làm thế nào mà hiểu biết nữ nhân như thế?

Ống hút lại phả ra một làn khói nữa, ông chủ quán châm lửa xoành xoạch vừa hút vừa nói: "Ai biết được, biết đâu trong lòng hắn có một con hồ ly chín đuôi đấy."

Quản gia Choi dẫn Ra On đi đến biệt quán của tiến sĩ Kim.

Nơi ở của vị công tử chưa thành hôn này, bắt đầu từ tháng trước Ra On đã ra vào thường xuyên, cứ cách năm ngày lại đến một lần. Việc của Ra On là ở trong này viết thư tình hộ cho Kim công tử, hôm nay Ra On cũng cho rằng sẽ chỉ là viết thư tình như ngày thường mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Kim công tử thì lại có một trực giác là chuyện không chỉ như thế.

"Nào, vào đi.". Kim công tử nhìn thấy Ra On liền mừng rỡ.

Hong Ra On: "Trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì chứ?"

Kim công tử: "Xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn luôn ấy."

Giọng điệu bối rối của Kim công tử khiến Ra On ngẩng phắt đầu lên.

Hong Ra On: "Có chuyện gì rồi?"

"Người, người ấy. . . . người ấy đã viết thư, trả lời ta rồi." Kim công tử vừa run rẩy nói vừa chảy mồ hôi lạnh không ngừng.

Hong Ra On: "Không phải trước giờ đều hồi âm cho công tử sao?"

Kim công tử: "Đúng vậy, nhưng nội dung lần này lại khác."

Hong Ra On: "Nội dung khác? Có vấn đề gì sao?"

Ra On lo lắng hỏi. Chắc không phải vì ta viết hộ thư tình cho mà khiến mối tình của Kim công tử trở nên rối ren chứ?

Kim công tử: "Thật ra cũng không có vấn đề gì."

Hong Ra On: "Vậy rốt cuộc là sao?"

Kim công tử: "... Gặp, gặp mặt một lần."

Hong Ra On: "Hả?"

Kim công tử: "Muốn, muốn lập tức gặp mặt."

Hong Ra On: "Vậy. . . chẳng phải rất tốt sao? Lúc dùng bút nhắn gửi tâm ý, chẳng phải không thể hoàn toàn thể hiện được hết tâm ý của ngươi sao? Hiện giờ có thể lập tức đem những lời trong lòng nói ra rồi."

"Làm, làm không được." Kim công tử lắc lắc đầu, khuôn mặt xanh lè nhìn đúng là chẳng đẹp chút nào.

Hong Ra On: 'Rốt cuộc là vì sao? Sao lại có thể sợ nhìn thấy nàng như thế, đây vốn là chuyện tốt mà, phải vui vẻ nhảy cẫng lên mới đúng chứ!"

Ra On tỏ vẻ không thể hiểu nổi, đột nhiên Kim công tử cầm tay Ra On lên.

Kim công tử: "Giúp, giúp ta với." Lúc nói chuyện ánh mắt Kim công tử tràn đầy sự gấp gáp.

Đêm trăng tròn một tháng trước, trên cầu Kwang Dong Kim công tử đã gặp được một nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ. Nhưng Kim công tử từ nhỏ đã cà lăm nên không thể mở rộng cửa lòng, sợ bị người khác chế nhạo là tên cà lăm.

Sau hôm đó Kim công tử bắt đầu đem những lời không nói ra được viết thành thư tình. Nhưng Kim công tử vẫn thiếu chút khả năng văn chương trong chuyện này. Thế là Quản gia Choi giới thiệu Ra On cho vị Kim công tử đang buồn rầu kia.

Sau đó Ra On với khả năng thấu hiểu nữ nhân vô cùng uyên bác đã viết thư tình mang lại kết quả mỹ mãn. Vị cô nương mỹ lệ kia cũng bắt đầu hồi âm. Những tưởng hôm nay cũng chỉ là một phong thư hồi âm như bình thường mà thôi. Nhưng không phải vậy.

Trên tờ giấy trắng như tuyết viết nội dung là bí mật gặp mặt một lần. Còn có một chuyện khiến người ta giật mình được viết ở cuối bức thư. Không phải người khác, đúng là lai lịch của vị cô nương mỹ lệ kia, là một quý nhân mà Kim công tử không thể trèo cao.

Đọc thư xong Kim công tử vô cùng kinh ngạc đặt mông ngồi ở trên đất. Vị quý nhân kia nếu biết được sự thực kẻ viết thư tình là một tên cà lăm thì sao? Còn có chuyện viết thư tình này là nhờ người ta viết hộ nữa. Cũng không phải không có khả năng sẽ phải chịu tội diệt môn.

Quản gia Choi khe khẽ nói nhỏ với vị Kim công tử đang run rẩy tay chân kia: "Sam Nom thay công tử đi thì sao? Hắn luôn hiểu nữ nhân như lòng bàn tay, nói không chừng có thể không chọc giận quý nhân mà còn giải quyết chuyện này một cách mỹ mãn nữa."

Kim công tử: "Giúp ta với, xin, xin ngươi giúp ta." Kim công tử vốn đã cà lăm nay lại càng cà lăm. "Thay ta đi đi, thay, thay ta đi gặp vị kia đi."

"Ta không giúp được công tử đâu." Ra On tỏ thái độ kiên quyết. Chuyện này với chuyện viết thư tình hộ là hai chuyện khác nhau. Thế này là lừa gạt, tuyệt đối không thể tham dự vào chuyện lừa gạt một cô nương được.

Kim công tử: "Không, không thể để nàng nhìn thấy bộ dạng này của ta được."

Hong Ra On: "Công tử. . ."

Kim công tử: "Nếu nàng biết nàng, đã trao đổi thư tình, với một tên, một tên cà lăm, thì sẽ, thất vọng đến mức nào chứ."

Hong Ra On: "Sẽ hiểu mà, nếu là vị kia thì sẽ hiểu mà."

Kim công tử: "Không, sẽ không hiểu cho đâu, không, không có chuyện hiểu cho đâu."

Hong Ra On: "Trước sau gì cũng phải xảy ra chuyện này thôi mà. Phải chuẩn bị để còn có lần sau gặp mặt thì nàng sẽ tiếp xúc được với Kim công tử chân thật chứ."

Lúc Ra On đang thuyết phục thì Kim công tử lại lắc đầu nói: "Không, không có lần sau đâu."

Hong Ra On: "Hả? Sao lại nói như vậy?"

Trước câu hỏi của Ra On, Kim công tử dùng giọng điệu thê thảm trả lời: "Tóm lại chuyện này chính là như vậy đấy." Kim công tử cắn môi dưới, không đành lòng nói với Sam Nom thân phận thật sự của vị kia. "Tóm, tóm lại ta và nàng không có khả năng ở bên nhau được đâu, lần này là lần, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp mặt nhau."

Hong Ra On: "Công tử."

Phàm là tình yêu, đương nhiên sẽ hy vọng tình cảm này sẽ có được cái kết hạnh phúc, mong chờ đến lúc hai người được ở bên nhau. Nhưng công tử ngay từ đầu đã kết luận hai người sẽ không có khả năng được ở bên nhau rồi. Vì sao? Rốt cuộc có bí mật gì không thể nói ra, dẫn đến không thể gặp mặt lần thứ hai?

Đối với nghi hoặc của Ra On, Kim công tử vừa khóc vừa nói: "So với tình, tình cảm ái mộ này, ngọn núi ở trước mắt hai bọn ta quá cao, cho nên đau dài không bằng đau ngắn, ly biệt sớm một chút thì hơn. Chỉ có thể ly, ly biệt mà thôi."

Hong Ra On: "Nhưng mà... ta làm sao có thể đi thay công tử được chứ."

Kim công tử: "Ta cũng không, không còn cách nào, một tên cà lăm như ta làm sao dám nói lời yêu với nàng ấy, tội dám yêu người mà ta không nên yêu, sẽ không nhận được tha thứ đâu."

Hong Ra On: ". . . ."

Kim công tử tiếp tục cầu xin: "Cho nên Sam Nom ngươi, ngươi thay ta đi cầu xin đi. Để cho vị kia có thể chấp nhận ly biệt một cách thoải mái, những hành động liều lĩnh đến đây là hết, biết đâu có thể được tha thứ... Ngươi đi nói giúp ta đi."

Ra On thở dài. Đối phương là khuê tú có địa vị tôn quý, nếu người đó biết lần gặp mặt này là một âm mưu vậy thì không chỉ đơn giản là liên lụy đến mình đâu. Nhưng mà...

Ra On xoay người nhìn về phía Kim công tử cả mặt toàn là nước mắt. Nên làm sao bây giờ? Sửa chuyện này sao đây?

Nửa canh giờ sau.

Một tiểu công tử mặc trường bào màu hồng đi ra từ cửa sau của nhà tiến sĩ Kim, hông đeo một khối ngọc bội hổ phách nho nhỏ đang đi từng bước nhỏ ra ngoài. Không phải ai khác, chính là Ra On

Hong Ra On: "Ha ha."

Ra On xấu hổ ho khan đứng tại cửa hết nhìn đông lại nhìn tây. Quản gia Choi đi nghe ngóng biết được nơi này là hành lang trung gian ngăn cách các gian phòng.

Ngôi nhà này đặt ở chân núi của một ngọn núi vắng vẻ u tịch. Chỉ cần tiến vào gian phòng trong nhà cỏ, cho dù không vào cửa không lộ diện vẫn có thể đối thoại bình thường. Ra On lo lắng việc giả mạo Kim công tử hội bị lộ, nên mới nghĩ ra cách này.

Cách thức gặp mặt kỳ lạ như vậy liệu vị cô nương kia có nghi ngờ không? Lo lắng là vậy, nhưng mà nam nữ khác biệt là chuyện không có gì kỳ lạ trên pháp luật và kỷ cương cả.

"Cho nên nói, ha ha. . ." Ra On nhìn ra ngoài cửa thanh thanh cổ họng. Vừa rồi, hình như nghe được có người đi vào gian phòng đối diện. Phải nói cái gì mới được đây? Vị kia rõ ràng mang tâm trạng vui vẻ đến nơi đây. Nói kiểu gì để vị cô nương kia chấp nhận ly biệt mà không đắc tội đây?

Ra On đang tập trung suy nghĩ nên không nghe thấy tiếng mở cửa ở căn phòng đối diện.

Đùng, đùng. Tiếng bước chân đi qua hành lang rất to khiến người ta không thể không nghe thấy. Vậy nên lúc cánh cửa vang lên tiếng 'răng rắc' mở ra lại càng khiến người ta sợ hãi. Khoảng thời gian từ lúc cảnh cửa an tĩnh đóng chặt đến khi được mở ra chỉ như một cái chớp mắt.

". . . A?" Ra On bị giật mình phát ra tiếng kêu như chim hót. Trong nháy mắt, một bóng hình cao lớn che mất ánh sáng trên đầu Ra On. Như vậy là không được rồi, tuyệt đối không thể nhìn thẳng mặt nhau được.

Chuyện đột nhiên xảy ra khiến Ra On lập tức ngây người, người lạ mặt vừa mở cửa đi vào đã ngồi xuống đối diện Ra On.

Ánh mắt đang hoang mang lo sợ của Ra On đột nhiên ánh lên một khuôn mặt như tuyết trắng. Một khuôn mặt như một bức tượng được điêu khắc khéo léo hoàn mỹ, mắt đen như mực, chóp mũi kiên định, còn có đôi môi hồng... Thật là một vị nam tử tuấn mỹ.

Sống đến bây giờ chưa từng nhìn thấy nam tử nào đẹp như vậy... Ủa khoan? Nam nhân? Nam nhân? Là nam nhân? Người được hẹn gặp mặt hôm nay là nữ nhân mới phải chứ?

Hong Ra On: "Ngươi là. . . ai vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play