Mu Deok ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt, tầm mắt hắn khóa chặt vào hình ảnh Byung Yeon đang ôm Ra On vào lòng. Người này như một mũi tên xé gió đột phá vòng vây của hơn 20 nam tử cao to vạm vỡ, rốt cuộc tên này xuất hiện từ lúc nào? Sao lại có thể cứu người một cách nhanh chóng như vậy?
"Cái gì? Sao lại có loại người này nữa chứ?"
Tên Mu Deok đã lăn lộn hơn 10 năm ở chỗ này lần đầu tiên gặp được người lợi hại như thế. Hắn không thấy nhân số bên này sao? Là không nhìn thấy bọn này? Hay là, căn bản hắn không hề sợ? Tên này lại dám khinh thường Jang Mu Deok ta sao?
Ánh mắt Mu Deok đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong mắt ngập tràn sát ý, hắn nhìn về phía Byung Yeon hét to: "Tên khốn này muốn đến đây để chết đúng không? Lại dám cản trở lão tử đây? Được, nếu ngươi đã muốn chết như thế thì lão tử hôm nay sẽ làm việc thiện cho ngươi được toại nguyện. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xông lên cắt đứt đầu hắn cho ta!" Mu Deok xoay đầu nói với đám thuộc hạ: "Kẻ đầu tiên lấy được đầu tên đó, ta sẽ chia cho một phần tiền."
Từ chỗ Phủ Viện Quân trở về, Mu Deok đã kiếm được một khoản tiền chuộc khổng lồ từ Yoon Sung, hắn ít khi hào phóng như vậy với đám thuộc hạ.
"Hôm nay ta sẽ để cho tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này biết thế giới đáng sợ thế nào."
Mu Deok nhìn Byung Yeon rồi làm động tác cắt cổ. Tuy rằng tên nam nhân này nhìn có vẻ không tầm thường, trong lòng hắn cũng thấy dè chừng, nhưng bên phe hắn có đến mười mấy người mà.
"Giết hắn cho ta!"
Theo âm thanh điên cuồng gào thét, mười mấy tên lưu manh thô bạo chạy về hướng Byung Yeon như một lũ sài lang, khí thế hung hiểm như muốn ăn tươi nuốt sống Byung Yeon.
"Ha ha ha." Mu Deok cất tiếng cười âm hiểm: "Tên ngu xuẩn, bao cỏ, chỉ tin vào năng lực của bản thân."
Cho dù tên đó có giỏi giang thế nào, bị mười mấy người vây quanh như vậy thì xem hắn làm sao mà thoát được. Mu Deok sờ bọc tiền ở trong lòng, nở nụ cười hài lòng đắc thắng: "Vừa có được tiền, vừa xử lý được gọn ghẽ. Tiền này nên tiêu xài thế nào đây?" Chỉ cần tưởng tượng thôi là thấy sướng như tiên rồi.
Chính ngay lúc đó.
"Dùng số tiền đó đi đặt mấy cỗ quan tài là được rồi."
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Mu Deok kinh ngạc quay đầu nhìn.
Là Byung Yeon. Hắn dùng ánh mắt lạnh giá nhìn Mu Deok.
"Ngươi... làm sao ngươi có thể..."
Các thuộc hạ của hắn đã bao vây tên này rồi mà. Chuyện này là sao? Người đáng ra đang bận rộn đánh nhau với mười mấy tên cướp sao lại ở đây?
Mu Deok dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Byung Yeon, trong lòng hắn đột nhiên thấy vô cùng sợ hãi.
Mấy tên thuộc hạ của hắn lúc này đang nằm la liệt trên mặt đất. Tuy không đến nỗi mất mạng nhưng cũng chẳng ai còn sức để chiến đấu nữa.
"Tình hình trở nên như vậy từ lúc nào thế?"
Mu Deok nhìn chằm chằm Byung Yeon. Bản năng hắn mách bảo hắn phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi chuyện này, bằng không, e là hắn sẽ không còn mạng nữa.
"Ái chà, đại ca. Ta và đám huynh đệ này không biết đại ca nên mới chọc đến huynh. Xin huynh tha thứ, tha thứ cho sai lầm của đám đệ đệ này đi."
Trong lúc cúi đầu xuống, Mu Deok để lộ ra nụ cười xảo trá, hắn nảy ra một ý.
Byung Yeon nhíu chặt mày, dưới tình huống này mà tên trước mắt vẫn còn nghĩ đến chuyện nịnh bợ hắn, thật đúng là phường tệ hại.
Ngay trong khoảnh khắc ấy.
"Cho ngươi nếm mùi thứ này!"
Mu Deok vứt ra một cái túi nhỏ.
Đùng!
Cùng với tiếng nổ, bên trong chiếc túi có thứ bột gì đó bắn ra bốn phía.
"Khụ khụ."
"A! Mắt của ta!"
Xung quanh tràn ngập tiếng kêu la đến từ lũ thuộc hạ của Mu Deok.
Trong chiếc túi nọ có hỗn hợp bột phấn màu trắng có thể gây cay mắt, còn có pha trộn những loại chất kì dị khắp nơi khiến người ta thấy khó thở.
Làn khói trắng từ bột phấn len lỏi vào mắt Byung Yeon. Tầm nhìn của hắn lập tức bị cản trở.
"Tiền ở đây! Ai lấy được trước sẽ có trước!" Tên Mu Deok vứt một bọc gì đó xuống rồi hét lớn.
Lời nói này của hắn chính là đạn tín hiệu. Lũ thuộc hạ như ong vỡ tổ chạy ào về phía phát ra âm thanh, vô tình hình thành nên một tấm chắn cho Mu Deok khuất khỏi tầm mắt của Byung Yeon.
"Chết tiệt! Làm đại ca mà lại chạy đầu tiên sao?"
Nhìn thấy Mu Deok vì tính mạng của mình mà bỏ chạy trước, lũ thuộc hạ hét lớn. Các thuộc hạ lần lượt bị Byung Yeon chém vào chân, chúng ngã xuống đất, nhìn theo hướng Mu Deok chạy đi trong oán hận.
Byung Yeon đứng trong làn khói xử lý đám lưu manh. Đường kiếm của hắn mạnh mẽ, chuẩn xác, xuất quỷ nhập thần, chỉ trong chớp mắt, hắn lại lần nữa xử lý gọn lũ thuộc hạ của Mu Deok.
Nhìn thấy một cao thủ như vậy ở trước mắt, lũ lưu manh tựa như chó điên cuồng loạn, một tên trong số chúng là Seok Doo hét lên: "Đều là tại tên quan đó, chính hắn đã giết chết Deok Jil đại ca. Nếu không thì đã không xảy ra chuyện này rồi."
(Deok Jil là tên của tay đại ca mà cầm đầu cướp tiền của Yoon Sung với Ra On rồi bị Yoon Sung lén quay lại giết)
Nếu Deok Jil đại ca còn sống thì hiện tại chúng đã được ăn sung mặc sướng, thoải mái yên vui chứ không phải chịu cảnh nằm bất lực trên mặt đất, bị tên khốn kiếp Mu Deok kia bỏ lại. Nghĩ tới đó, Seok Doo lập tức hướng tầm mắt đến chỗ Yoon Sung. Nhưng hiện giờ hắn lại không nhìn thấy Yoon Sung ở đâu cả.
"Tiểu tử này chạy đi đâu rồi?"
Seok Doo kích động, hắn dùng ánh mắt phẫn nộ quét một vòng xung quanh. Đôi mắt hắn vì làn khói cay mà chảy nước mắt không ngừng, nhưng hắn vẫn không dừng tìm kiếm, cho đến khi tầm mắt hắn đụng phải Ra On.
Thật ra vừa rồi hắn cũng muốn chạy. Đứng trước một cao thủ như Byung Yeon, hắn tự nhận biết bản thân nếu không chạy cho nhanh thì sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng bây giờ chân hắn đã bị Byung Yeon đâm bị thương, không thể đi lại như bình thường, việc chạy trốn đã chỉ còn như một giấc mơ. Vậy thì...
"Khốn kiếp! Sao có thể chịu cùng đường như vậy được!"
Seok Doo chó cùng giứt dậu tiến lại gần Ra On. Hiện giờ Ra On vẫn còn sặc khói, mắt nàng cũng vì làn khói mà mở không lên. Seok Doo nhanh chóng tiến đến bóp cổ Ra On rồi quay sang Byung Yeon hét to: "Nếu nghe thấy thì mau bỏ kiếm xuống, bằng không ta giết tiểu tử này!"
Lại vậy nữa rồi.
Ra On nhìn cái tay đang bóp lấy cổ mình, không phát ra được thành tiếng. Một ngày mà những hai lần bị uy hiếp. Lần thứ hai này nàng không còn thấy quá sợ hãi như lần đầu.
Lúc này người sợ hãi lại vẫn là Seok Doo: "Tiểu tử kia! Ta đã bảo là bỏ kiếm xuống, không nghe thấy lời ta nói sao?"
Âm thanh đánh nhau kịch liệt lúc này đột nhiên im bặt. Byung Yeon hít thở dồn dập, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và buồn bực hết nhìn từ Seok Doo cho đến Ra On. Sau đó tiếng chém giết lại vang lên.
Seok Doo nghiến răng nghiến lợi một lần nữa cao giọng: "Tên đáng chém này! Mau bỏ kiếm xuống! Không bỏ đúng không? Ngươi tưởng ta không dám sao? Ta bóp vụn xương cổ tên này sau đó cũng chết theo thì sao? Ngươi có dám thử không?"
Leng keng.
Byung Yeon bực dọc ném kiếm xuống đất. Hậu quả của việc bỏ kiếm xuống đất là như thế nào hắn hiểu rất rõ. Nhưng ánh mắt của tên khống chế Ra On rất tàn độc và điên cuồng. Dưới tình hình hiện tại, ánh mắt của tên đó không chỉ đơn thuần là uy hiếp mà còn có suy nghĩ cùng lắm thì chết chung cả lũ. Có chết cũng phải kéo theo người khác chết cùng. Tên đó thật sự muốn giết Ra On. Ra On không làm gì sai cả, nếu bảo hắn trơ mắt nhìn Ra On chết trước mặt hắn thì...
"Không được!" Nhìn thấy Byung Yeon bỏ kiếm xuống, Ra On cố gắng hét lên. Kim hyunh bỏ kiếm xuống đều là vì ta.
Đám lưu manh bắt đầu không tiếng động tiến lại gần Byung Yeon. Với chúng mà nói, Byung Yeon đã vứt kiếm xuống đất bây giờ tựa như hổ đã mất răng, thợ săn tưởng mình sắp bị hổ ăn thịt nay lại có thể lần nữa bắt hổ, vậy nên chúng bắt đầu vây quanh Byung Yeon.
Ra On cắn răng.
"Không thể để Kim huynh vì ta mà bị thương được."
Suy nghĩ một lát rồi Ra On hạ quyết tâm.
"Á á á!"
Seok Doo đột nhiên hét thảm. Bởi vì Ra On đã cắn vào tay hắn.
"Ngươi dám cắn ta! Không biết sự lợi hại của ta sao? Đồ con chó! Đừng tưởng ngươi là con tin thì ta không dám giết ngươi! Đồ điên! Ta cho ngươi xem ta có dám giết ngươi hay không."
Seok Doo như một tên điên giơ đao lên không trung. Ra On cắn chặt môi. Từ lúc cắn Seok Doo thì nàng đã biết, à không, từ lúc Byung Yeon vì nàng mà ném đao xuống, nàng đã nghĩ đến cái chết. Nghĩ đến nỗi đau bị đao chém, nàng nhắm tịt mắt lại.
Ngay lúc đó.
Xoẹt! Keng!
Theo âm thanh có gì đó xé gió lao đến, đập bốp vào thanh đao của Seok Doo khiến hắn không tự chủ được làm rơi đao xuống đất.
Xoẹt! Xoẹt!
"Á!"
Sau tiếng xé gió nọ lại là tiếng la hét của Seok Doo, lúc này trên tay hắn đã cắm hai mũi tên.
"Khốn nạn! Đồ điên! Thứ đáng chết! Mấy mũi tên này từ đâu mà ra vậy? Là tên điên nào dám bắn tên vào lão tử?" Ánh mắt Seok Doo lập lòe như ngọn đuốc: "Giết ngươi! Ta giết chết hết các ngươi!"
Ngay vào lúc Seok Doo bổ nhào về phía Ra On.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Liên tục ba phát bắn, hai mũi tên ghim vào hai chân Seok Doo, mũi còn lại cắm thẳng vào cổ tay của hắn.
"Á!"
Chớp mắt một cái, tên Seok Doo đã biến thành một con nhím. Ra On kinh ngạc nhìn tình cảnh của hắn.
Làn khói cay lúc này đã dần tản đi. Trong làn khói mờ ảo, nàng nhìn thấy hình bóng của một người nam nhân mặc trường bào đang cưỡi trên ngựa, trên tay hắn vẫn đang cầm cây cung, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng. Người nam nhân ấy lạnh nhạt như ánh sáng bạc trên cao, không phải ai khác, chính là Lee Young.
"Ta đã chết rồi sao?" Đây là giấc mộng sau khi qua đời của nàng ư?
Ra On liên tục dùng mu bàn tay dụi mắt. Nhưng mặc kệ dụi bao nhiêu lần, hình ảnh Lee Young trước mắt chẳng những không biến mất mà còn ngày càng rõ ràng.
Tầm mắt Ra On và Lee Young chạm nhau một lúc, sau đó Lee Young lại lần nữa giương cung lên bắn.
Là vì ánh trăng sao? Vì sao nàng lại thấy vẻ mặt của Lee Young lúc này lạnh lùng gấp trăm lần so với bình thường.
Theo hơi thở lạnh lẽo của Lee Young, mỗi mũi tên nữa được bắn ra, lần này trúng thẳng vào tim của Seok Doo.
Phập!
"Vì sao?" Deok Soo hộc máu ngã xuống đất vẫn không quên hỏi lí do.
Lee Young thúc ngựa đi đến trước mặt hắn, gằn từng chữ: "Tội của ngươi chính là dám động vào người của ta."
"Người của ngươi?" Seok Doo nhìn Lee Young rồi lại nhìn Ra On, trong mắt hắn ánh lên vẻ hối hận, rồi sau đó trút hơi thở cuối cùng.
Thấy Seok Doo đã chết, Lee Young xuống ngựa nhìn về phía Ra On đầy lo lắng: "Không sao chứ?"
"Vâng, không sao cả." Ra On vừa gật đầu vừa cười nói với Lee Young.
Nhưng thật ra trong thời gian ngắn mà nàng đã kề cận với ranh giới sống chết mấy lần nên hai vai nàng không ngừng run rẩy, hơi thở cũng vô cùng hỗn loạn.
Lee Young nhíu mày: "Tên cố chấp này." Nói rồi hắn cởi áo choàng ra khoác lên người Ra On.
"Không sao, thật sự không sao mà."
"Để ta thấy bớt lo cho ngươi thì ngươi mặc đi."
"Nhưng trời buổi tối rất lạnh, nếu điện hạ bị nhiễm lạnh thì..."
"Mặc đi, đây là lệnh." Lee Young nói với Ra On bằng một giọng điệu rất kiên định.
Sau đó Lee Young quay sang nhìn Byung Yeon: "Có cần ta giúp không?"
"Không cần. Có thể cho ta mượn mấy tên thuộc hạ ở phía sau của người là được. Còn nếu người muốn giúp thì..." Byung Yeon vừa nói vừa nhìn sắc mặt tái nhợt của Ra On: "Dẫn giúp tên đáng ghét kia đi đi, vì hắn ở đây mà ta muốn đánh một trận ra trò cũng khó."
Không muốn Ra On nhìn thấy bộ dạng hai tay đầy máu của hắn. Không muốn ở trước mặt nàng thể hiện ra vẻ mặt điên cuồng giết người như cầm thú.
Lee Young nhìn Byung Yeon trong chốc lát, khẽ lắc đầu rồi xoay qua nhìn Ra On: "Nghe thấy rồi chứ?"
"Nhưng làm sao có thể để Kim huynh một mình ở lại đây được?"
"Hộ vệ của ta sẽ ở lại giúp hắn."
"Nhưng mà..."
Ra On khẽ bám lấy Lee Young để leo lên ngựa. Chốc lát sau, ngựa của Lee Young chở hai người họ chạy băng băng trên thảo nguyên.
Không lâu sau khi hai người biến mất, trên thảo nguyên tràn ngập máu lửa.
***
Dưới ánh trăng.
Một con ngựa đen chậm rãi thả vó.
Yên lặng đi một thời gian, Lee Young nhìn xuống Ra On lúc này đã bình tĩnh lại mà hỏi: "Sao lại xảy ra chuyện này?"
Lee Young vừa hỏi xong thì Ra On chậm rãi kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
"Chuyện là như vậy đấy." Ra On đưa ra một câu tổng kết.
Lee Young gật đầu, đồng thời cũng thở phào một hơi. Trải qua chuyện nguy hiểm như thế này mà Ra On vẫn được bình yên vô sự, thật sự may mắn. Nếu nàng mà xảy ra chuyện gì thì hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Lúc đó, Ra On đột nhiên nhớ ra gì đó, bắt đầu lẩm bẩm: "Nhưng mà tham nghị đại nhân đi đâu rồi?"
Vừa nhắc đến Yoon Sung, Lee Young lập tức nhíu mày. Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là tại Yoon Sung mà ra. Rốt cuộc tên đó có dự định gì? Vì cớ gì cứ luôn xuất hiện ở bên cạnh Ra On? Mặc kệ là nguyên nhân gì, nhất định phải tìm cách răn đe không để hắn tiếp tục tiếp cận Ra On nữa.
Hạ quyết tâm xong chuyện vừa rồi, Lee Young chuyển tầm mắt nhìn xuống Ra On đang ngồi phía trước hắn. Mỗi khi ngựa cất vó, cần cổ trắng ngần của Ra On sẽ lại nhấp nhô ẩn hiện trước mặt hắn, khiến ánh mắt hắn cũng sáng lên. Mùi hương của Ra On thoang thoảng truyền đến quanh mũi hắn. Nhìn xuống dưới đất, hắn thấy bóng của hai người đổ dài, nhìn vào sẽ có một loại cảm giác hai chiếc bóng đã hòa thành một. Nhìn cái bóng nho nhỏ đó, Lee Young mỉm cười.
Không hề biết tâm tư của Lee Young lúc này, Ra On đột nhiên xoay đầu lại nhìn hắn: "Thật sự rất giống như hôm đó." Dường như nhớ ra điều gì đó, Ra On chớp mắt nói tiếp: "Trước kia, lúc chúng ta cùng lén ra ngoài cung, có nhớ không? Lúc đó ta bị công chúa Myung Eun bắt đi ấy."
"Nhớ."
"Lúc đó cũng là thế này, cũng là điện hạ cứu ta ra, sau đó cùng nhau hồi cung."
"Nhìn có vẻ cũng khá giống."
Chỉ khác là lúc đó còn chưa biết nàng là nữ nhân. Nếu lúc đó biết nàng là nữ thì ta đã không phiền lòng đến vậy. Khoảng thời gian tưởng rằng Ra On là nam nhân, hắn phải thường xuyên nhắc nhở trái tim mình, lại còn liên tục tự mắng chửi bản thân, tự dặn mình phải tránh xa nàng một chút. Nhưng khi không nhìn thấy nàng thì lại không tự chủ được mà chạy đến Tư Thiện Đường.
Vừa nhớ đến bản thân mình lúc đó, Lee Young cười khổ. Hắn thật sự đã phải chịu giày vò biết bao nhiêu.
Nhìn ánh mắt vui vẻ khi nhớ lại chuyện xưa mà nhìn hắn của Ra On, hắn thấy Ra On thật đáng giận. Nhưng cảm giác bất mãn này cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Vẫn phải cảm tạ vì Ra On đã bình yên trở về. Giờ khắc này nhìn thấy khuôn mặt Ra On đang nhìn hắn một cách vui vẻ, hắn thấy cảm giác này rất tốt. Vừa rồi suýt nữa hắn đã mất nàng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện mất nàng thì hắn liền thấy đầu óc như quay cuồng, nhìn Ra On đang ngồi trong lòng hắn vào lúc này, càng nhìn càng thấy quý giá.
"Hôm nay ta hạ quyết tâm rồi." Lee Young nắm chặt dây cương rồi nói.
"Quyết tâm chuyện gì?"
"Sau này tuyệt đối không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta nữa."
Đột nhiên Lee Young nói ra một câu ý vị sâu xa khiến Ra On có cảm giác xấu hổ.
"Điện hạ Hoa Thảo, trình độ nói đùa của điện hạ gần đây tiến bộ nhiều rồi."
"Đồ ngốc này, lại dám xem lời nói của thế tử điện hạ là trò đùa sao?"
"Nhưng lời vừa rồi không phải nói đùa thì là gì?"
"Mở to mắt ra mà nhìn này. Không biết là lúc nào, ở đâu, gây ra chuyện gì, làm sao ta có thể yên tâm để ngươi rời khỏi tầm mắt ta được nữa. Vậy cho nên từ nay về sau ngươi phải ở bên cạnh ta, bất cứ lúc nào chỉ cần ta xoay người một cái là có thể thấy ngươi."
"..."
Điện hạ Hoa Thảo, người biết không, lời người vừa nói sẽ rất dễ khiến cho nữ nhân chao đảo. Những lời đó thật giống như lời tỏ tình của một nam tử dành cho một nữ tử.
Hai gò má của Ra On bắt đầu đỏ lên.
Chắc chắn điện hạ Hoa Thảo không có ý đó đâu. Vậy nên tim à, đừng có đập bình bịch như vậy nữa được không?
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Ra On, Lee Young đột nhiên rất muốn chọc ghẹo nàng một phen: "Xem ra cũng không có vẻ ghét, nội tâm ngươi cũng muốn lúc nào cũng được ở bên ta sao?"
"Không, không phải như vậy."
"Thế à? Không phải vậy thì là gì? Mà sao mặt ngươi đỏ hết cả lên vậy?"
"Đỏ mặt? Ai đỏ mặt chứ?" Dường như nội tâm nàng đã bị phát hiện, nàng theo phản xạ hét thật to.
Ngay lúc ấy.
Hí!
Dường như bị tiếng hét của Ra On làm giật mình, con ngựa đen đột nhiên nhảy chồm lên, phun nước mũi phì phì.
"Á!" Ra On sợ hãi mà theo bản năng ôm chặt lấy Lee Young.
Lee Young ghì chặt dây cương ổn định lại con ngựa đang bị kích động.
"Bây giờ không sao rồi, yên tâm đi."
Ngựa vừa bình tĩnh lại, hắn liền an ủi Ra On. Lúc này hắn mới nhận ra là Ra On đang ôm chặt hắn. Thấy vậy hắn không nhịn được mà cười thật tươi. Hắn khẽ cúi đầu xuống ngửi mùi thơm trên tóc của Ra On. Thật ước gì thời gian dừng lại ngay lúc này.
Nhưng Ra On lại lập tức ngửa mặt lên nhìn hắn.
"Xin lỗi điện hạ."
Lúc này khuôn mặt hai người gần trong gang tấc. Đôi mắt sáng long lanh của Ra On phản chiếu ánh sáng bạc của ánh trăng. Khi đôi mỏ đỏ mọng của nàng cất lời, hơi thở ấm áp sẽ phả vào cằm hắn ngứa ngáy.
Nháy mắt đó, trái tim Lee Young đập như điên cuồng, làm bộc phát dục vọng sâu trong lòng hắn. Trong mắt hắn lúc này chỉ có Ra On. Hơi thở ngứa ngáy ở cằm khiến hắn sinh ra một loại dục vọng chiếm hữu. Thật muốn hôn nàng.
"Thật sự rất xin lỗi, thế tử." Ra On hiểu lầm vẻ mặt hiện giờ của Lee Young là tức giận, vì vậy nàng lại cuống cuồng xin lỗi.
Giận rồi sao? Vì chuyện vừa rồi mà giận rồi sao?
"Điện hạ Hoa Thảo, ta thật sự không cố ý..."
Đột nhiên Ra On im bặt.
Chuyện gì vậy?
Ra On nhìn Lee Young đang từ từ áp sát, trong lòng nàng hoảng loạn vô cùng.
Tại sao? Có chuyện gì vậy?
Trong lúc đầu óc Ra On đang ngập tràn hàng loạt câu hỏi, môi của Lee Young đã chạm vào môi nàng. Tựa chú bướm khẽ khàng đậu trên đóa hoa, Lee Young cũng nhẹ nhàng hôn lên môi Ra On.
"Vì sao? Vì sao lại làm vậy?" Ra On phát ra tiếng kháng nghị: "Buông ra, điện hạ." Ra On cả người như bị lửa đốt, nàng hoang mang lắc đầu, tìm cách đẩy Lee Young ra.
Nhưng Lee Young không hề dừng lại, ngược lại hắn vòng tay ra ôm chặt lấy nàng. Một tay hắn giữ phía sau lưng nàng, tay còn lại hắn đặt sau đầu, vừa vuốt ve mái tóc nàng vừa làm nụ hôn sâu thêm.
"Điện... điện hạ."
Lee Young lần nữa hôn lên môi Ra On. Khi nàng khẽ há miệng ra gọi hắn, đầu lưỡi hắn nhanh chóng nhân cơ hội len lỏi vào. Hắn tham lam mút lấy hương vị của Ra On. Đầu lưỡi hắn như càn quét trong khuôn miệng của Ra On, tựa như cá gặp nước mà tự do khuấy đảo khiến Ra On tê dại.
Lúc này, đầu óc nàng trống rỗng. Tựa như bản thân đang đứng ở cõi thiên đường, toàn thân nàng như ngây dại. Trong khuôn miệng nàng ngập tràn mùi hương của Lee Young, tay chân nàng như không còn chút sức lực nào. Động tác phản kháng của Ra On dần dần dừng lại. Đôi mắt vì kinh ngạc mà mở to của nàng cũng dần khép.
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi trên đỉnh đầu của hai người. Nhưng rồi có một áng mây đen che khuất ánh trăng. Đêm tối đẹp đẽ lại nhuốm một màu bi thương.
Không muốn sống cũng phải sống, không muốn yêu người nhưng rồi vẫn cứ yêu.