"Đoàn sứ thần đến đâu rồi?"

Lee Young mới sáng sớm đã đi kiểm tra từ ngoài vào trong Đông Cung Điện, chốc lát lại hỏi Choi nội quan đang lặng lẽ đi theo phía sau như một cái bóng.

"Sáng nay đã xuất phát ra khỏi thành Su Won, có lẽ đến tối hôm nay sẽ đến thành Han Yang, sẽ ở Thái Bình Quán dỡ đồ."

"Lúc nghênh đón bọn họ nhất định không được có chút sai lầm nào."

"Tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng."

"Trong ngoài bữa tiệc tiếp đón vẫn đang chuẩn bị thuận lợi chứ?"

"Quan tổ chức yến tiệc và các cung nữ đang cùng đồng tâm hiệp lực chuẩn bị vẹn toàn, hiện tại chỉ cần tiến hành kiểm tra lần cuối là được, xin người đừng lo."

"Lo lắng? Không, ngược lại ta thấy rất chờ mong." Vẻ mặt kỳ diệu của Lee Young thoáng hiện lên một lát rồi biến mất. Sau đó dừng bước xoay người hỏi Choi nội quan: "Vẫn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục từ chỗ đó sao?"

"Park Do Young đại nhân nói không lâu nữa sẽ có tin tốt."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy, cứ bỏ công sức ra thì sẽ không phụ lòng người đâu. Điện hạ không cần lo lắng quá, xin hãy bảo trọng ngọc thể."

Lee Young nở nụ cười vừa lòng. Một lát sau, Lee Young lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho Choi nội quan: "Đây là trình tự nghi thức được tiến hành trong yến hội lần này. Cứ dựa theo số lượng đại thần tham gia yến hội mà chuẩn bị."

"Tiểu nhân tuân mệnh."

"Đặc biệt là phần Lãnh nghị chính đọc lời cảm tạ, nhất định phải viết cho thật hay vào."

"Thật sự... phải làm như vậy sao?" Choi nội quan nhìn lướt qua tờ giấy trình tự nghi thức của thái tử xong thì lo lắng hỏi.

Dừng ở lều bạt cực lớn đặt trước Đông Cung Điện, Lee Young trả lời: "Là chuyện ta muốn làm, và cũng là chuyện phải làm."

Thấy được sự quyết tâm của Lee Young, Choi nội quan cất kĩ tờ giấy trình tự yến tiệc. Thế tử điện hạ vốn như rồng luôn ẩn mình hiện giờ đã muốn rục rịch cử động. Mỗi một bước đi của điện hạ trước giờ đều vô cùng cẩn trọng, Choi nội quan đi theo bên người hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy hiện tại Choi nội quan cảm thấy rất căng thẳng.

Sau đó, Lee Young chậm rãi bước về phía trước giống như đang tản bộ, cẩn thận kiểm tra tình hình chuẩn bị cho yến hội tổ chức ở Đông Cung Điện. Đang từng bước từng bước cẩn thận nhìn thì Lee Young đột nhiên dừng bước.

Xa xa kia có thể nhìn thấy khuôn mặt của Chang nội quan, hoạn quan có ký ức độc đáo về các gương mặt. Nhưng tầm mắt của Lee Young không dừng trên người Chang hoạn quan lâu. Trong lúc vô ý Lee Young chỉ nhìn đăm đăm vào Ra On, người đang đứng sau Chang nội quan.

Cứ như vậy qua một lúc lâu, Lee Young đang nhìn Ra On thì đột nhiên nhíu mày.

"Điện hạ." Choi nội quan đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát sắc mặt của Lee Young liền dùng giọng điệu lo lắng hỏi: "Có chỗ nào làm không tốt sao?"

"Không có." Câu trả lời như đinh đóng cột, nhưng Lee Young vẫn cứ nhíu mày.

Thế tử điện hạ vì sao lại như vậy? Choi nội quan cảm thấy lo lắng sâu sắc.

Đột nhiên Lee Young lại nói tiếp: "Nhưng mà sao hai người này lại tụ tập cùng một chỗ?"

Choi nội quan nhìn theo tầm mắt của Lee Young. Vừa chuyển tầm mắt nhìn thấy Ra On cùng với Chang nội quan, lão nội quan liền hốt hoảng cung kính bẩm báo: "Trong mấy ngày tổ chức yến hội, không phải điện hạ đã hạ lệnh cho Hong nội quan ở bên cạnh hầu hạ cho người sao?"

"Rồi sao nữa?"

"Cho nên Chang nội quan hình như đang dặn Hong nội quan mấy hạng mục công việc và những điều cần lưu ý khi hầu hạ điện hạ."

"Khi hầu hạ chăm sóc cho ta cần phải làm gì chú ý những gì sao lại đi hỏi Chang nội quan? Cứ trực tiếp đến hỏi ta là được rồi mà."

Nghe được những lời lẩm bẩm của thế tử, Choi nội quan cảm thấy vô cùng kinh hoàng. Đứa nhỏ kia rốt cuộc là gì vậy? Thế tử điện hạ lại có thể sủng ái đến mức độ không còn quan tâm đến cung quy sao? Thế tử điện hạ chưa từng làm trái điều lệ nào trong cung quy. Không phải đến chuyện hít thở thế tử cũng căn cứ vào cung quy để chỉnh đốn ư?

Người như vậy lại ra một mệnh lệnh trái quy củ chỉ với với duy nhất một mình nội thị trẻ tuổi kia. Thế tử còn cho thủ hạ vốn hộ vệ bên người mình đi bảo hộ cho nội thị kia. Tuy Choi nội quan vẫn luôn chấp hành mệnh lệnh không nghi ngờ, nhưng thật sự càng lúc lão nội thị lại càng thấy nghi vấn hơn.

Đứa nhỏ kia rốt cuộc là ai? Tấm lòng của thế tử điện hạ dành cho đứa nhỏ đó là thế nào? Choi nội quan dùng một ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Ra On.

Khi đó, giọng nói của Lee Young lại vang lên bên tai Choi nội quan: "Nhưng mà sao sắc mặt của tên kia lại kém như vậy chứ?"

Tràn ngập giọng điệu lo lắng.

"Sao ạ? Người nói gì cơ?'

"Không có gì." Nhìn Ra On, Lee Young lộ ra ánh mắt lo lắng hiếm thấy rồi nhanh chóng xoay người.

Ra On đang đi phía sau Chang nội quan, nhưng người nàng chẳng có chút sức lực nào cả.

"Hong nội quan, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt ngươi nhìn không tốt chút nào cả." Chang nội quan đang dẫn đường cho Ra On vào hậu viện Đông Cung Điện dùng vẻ mặt lo lắng nhìn nhìn Ra On đang đi theo sau mình.

"Không có gì. Chỉ là cảm thôi, cũng may là đỡ nhiều rồi."

Tuy là nói như vậy nhưng thực tế thì đầu nàng hiện đang rất choáng váng, cả người chẳng có chút sức lực nào cả, tựa như sức lực trên người nàng là một sợi dây nào đó đang bị ai đó kéo ra ngoài vậy.

"Nhìn qua có vẻ bệnh không nhẹ đâu."

"Không sao đâu. Ta vừa ngủ một giấc, đã đỡ hơn nhiều rồi."

"À, cho nên hôm nay mới đến muộn à?"

"Thật xin lỗi."

"Không có gì đâu." Chang nội quan nhìn quanh bốn phía xong kéo Ra On vào một nơi an tĩnh. Đặt Ra On ngồi xuống một tảng đá, Chang nội quan dùng vẻ mặt chân thành nói với Ra On: "Hong nội quan, đối với hoạn quan chúng ta mà nói cái gì quan trọng nhất?"

"Cái gì vậy?"

"Chính là sự khỏe mạnh, hoạn quan mất đi sự khỏe mạnh chính là đồ vô dụng ở trong cung. Cung đình không phải là nơi sẽ dung chứa những người ốm yếu, nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở đây, phải luôn khỏe mạnh, trở thành người hữu dụng. Cho nên, đối với chúng ta mà nói sự khỏe mạnh là quan trọng nhất."

"Ta nhớ kỹ rồi." Nếu muốn sinh tồn thì phải trở thành kẻ hữu dụng. Chuyện này thật sự có phần khốc liệt nhưng Ra On cũng chỉ có thể gật đầu.

"Thật sự không sao chứ?"

"Không sao đâu. Thật đấy. Huynh xem này, tinh thần ta vô cùng phấn chấn." Ra On cố hết sức giả vờ như rất khỏe.

"Được rồi. Chuyện ta sắp nói tiếp theo đây rất quan trọng, phải tập trung nghe nhé." Chang nội quan dường như chuẩn bị nói chuyện vô cùng quan trọng, giọng nói cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Được, ta đang chăm chú lắng nghe đây."

"Trong yến hội lần này Hong nội quan được nhận lệnh phải luôn ở bên cạnh thế tử điện hạ, trực tiếp nhận lệnh bất cứ lúc nào."

"Vậy sao?"

"Thế tử điện hạ hạ lệnh này chắc chắn có nguyên nhân của nó. Cũng mặc kệ nghĩ như thế nào, ta thấy đây chính là lúc Hong nội quan được nở mày nở mặt."

"Huynh nói vậy là sao?"

"Trên đời này người được ở hầu hạ ở gần thế tử điện hạ nhất thì chẳng phải biểu hiện bên ngoài chính là thế tử sủng ái ngươi sao?"

"Không phải như vậy, chỉ là..."

Chỉ là điện hạ Hoa Thảo không muốn để nhược điểm của chính mình lộ ra trước mắt người khác thôi.

"Với tư cách là người được điện hạ sủng ái, ta khuyên ngươi một câu..."

Ra On dời tầm mắt lên nhìn trời mây. Mỗi lần Chang nội quan nói chuyện thì đặc biệt nhấn mạnh điều này. Nhưng mà ngẫm lại những hành động và lời nói của điện hạ Hoa Thảo, nói thật lòng thì đâu có tính là sủng ái tới vậy đâu.

Chang nội quan không hề biết Ra On nghĩ như vậy, tiếp tục dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhận được bao nhiêu sủng ái thì cũng sẽ bị ghen tị bấy nhiêu."

"Như vậy sao?" Trên mặt Ra On hiện vẻ lo lắng. "Vậy phải làm sao?" Ánh mắt Ra On lòe lòe sáng lên, nhìn chằm chằm Chang nội quan. Dọa cho Chang nội quan giật cả mình.

"Đầu tiên, nhớ kỹ nơi vừa rồi ta đưa ngươi đến trong Đông Cung Điện."

"Đó là đương nhiên, nơi Chang nội quan tự mình dẫn đến, ta làm sao có thể quên được."

"Đúng vậy, phải nhớ kỹ nơi đó. Nơi đó chính là nơi đặc biệt mà suốt 5 năm qua ta đã luôn kiên trì tìm tới ở Đông Cung Điện này. Đó là nơi gần với điện hạ nhất, hơn nữa người khác cũng không dễ dàng nhìn tới, chính là khu vườn đó."

"A, như vậy à?"

Chang nội quan kiên trì được 5 năm ở Đông Cung Điện ra là vì còn có nơi bí mật nữa. Ẩn mình tại khu vườn kia, sống ở Đông Cung Điện 5 năm, thế tử và các nội quan đều chưa từng thấy mặt Choi nội quan.

"Nhưng vì sao phải nhớ kỹ nơi đó?"

"Vào lúc cử hành yến hội, Hong nội quan cứ ẩn mình ở chỗ đó. Chỉ cần lúc điện hạ cần thì cứ đi đến bên người điện hạ nhận lệnh."

"Ý Chang nội quan muốn nói là..."

"Sẽ không ai nhìn thấy ngươi cả."

Lại tới nữa, chính là cách xử sự cẩn thận trứ danh của Chang nội quan. Chang nội quan vì không muốn điện hạ nhìn thấy để khỏi bắt bẻ, bây giờ lại vì muốn Ra On không bị ai nhìn thấy nên lại truyền thụ cho bí kíp sống đặc thù của mình.

Ra On xấu hổ cười. Nếu là trước kia, chắc chắn nàng sẽ nói "ta sẽ không học theo kiểu hành xử đặc thù này đâu." Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu nàng muốn ở trong cung yên ổn 3 năm thì nhất định phải áp dụng cách thức đặc biệt này của Chang nội quan.

"Lời Chang nội quan dạy, ta khắc ghi trong lòng."

"Được. Nên làm vậy. Thế chúng ta bắt đầu học thôi nào."

"Được."

"Ở trong này đều ghi lại thời gian điện hạ súc miệng. Còn có thời điểm dùng điểm tâm, ngọ thiện, vãn thiện và ăn khuya. Những món ăn điện hạ thích và không thích. Còn nữa, lúc hầu hạ bên người thế tử điện hạ thì hoạn quan không được ăn gì cả. Nói tóm lại, ngươi nên học thuộc những điều này đi, sẽ giúp ngươi rất nhiều đấy."

"Ta biết rồi."

"Nếu biết nhiều như vậy rồi thì lúc hầu hạ điện hạ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."

"Thật sự cảm ơn huynh. Nếu không có Chang nội quan, ta cũng không biết phải làm sao."

"Giữa chúng ta mà còn khách sáo cái gì."

"Không, thật sự cảm ơn huynh."

"Không cần đâu. Còn có chuyện này, Hong nội quan." Rõ là phải nói tiếp nhưng Chang nội quan lại đột nhiên trở nên do dự.

"Huynh làm sao vậy?"

"Ta... hiện giờ sức khỏe của ngươi vẫn còn chưa khỏi, ta không biết lời này có nên nói hay không nữa."

"Nói cái gì vậy? Mời huynh nói đi."

"Hiện tại ta nghĩ ngươi phải đến đình viện của Đông Cung Điện một chút."

"Đình viện Đông Cung Điện?"

"Hôm nay quản lý đình viện là Kim Sang Won vì nhà nhạc mẫu có chuyện nên không có tiến cung được."

"Nhà nhạc mẫu?" Nhà nhạc mẫu? Hoạn quan làm gì có nhà nhạc mẫu được. "Có phải nhà nhạc mẫu chính là kiểu nhạc mẫu mà ta biết không? Nhà mẫu thân của thê tử ấy?"

"Đúng vậy, chính là nhà nhạc mẫu đó đấy."

"Hoạn quan làm sao có thể có thê tử?"

Trước câu hỏi của Ra On, Chang nội quan dùng vẻ mặt kinh hoảng trả lời: "Ngươi không biết sao? Hoạn quan cũng có thể thành gia. Trong cung này cũng có rất nhiều nội thị đã thành gia lập thất."

A, hoạn quan có thể thành gia. Đột nhiên nàng cảm thấy rất tò mò, cuộc sống hôn nhân của nội quan sẽ thế nào nhỉ? Cảm giác sẽ không giống gia đình bình thường đâu.

"Vậy đến đình viện Đông Cung Điện để làm gì?"

"Mùa thu khô hạn nghiêm trọng, hoa cỏ cây cối trong đình viện đều khô héo. Nếu không tưới nước cho chúng thì đến lúc yến hội sẽ rất xấu. Kim Sang Won rất lo lắng nên đã dặn phải đến giếng gánh nước về tưới cây cối."

"Không cần lo đâu. Hôm nay ta nhất định sẽ cứu sống hết chúng."

"A, đúng rồi. Đây không phải là công việc một người có thể làm xuể, nên ta cũng đã hỏi giúp ngươi xem có ai giúp được không, nhưng hiện giờ ai nấy đều bận rộn vì yến tiệc nên không ai giúp được cả. Ta cũng rất muốn giúp Hong nội quan nhưng mà..."

"Chang nội quan không phải còn phải dọn dẹp tẩm thất của điện hạ sao?"

"Đúng vậy, nếu không phải do ta đi thì không có được đâu."

"Còn không phải vì công việc trên tay Chang nội quan là khó khăn nhất, hơn hẳn công việc của những người khác sao?"

"Đúng vậy. Bởi vậy có tài quá mà làm gì, nhiều khi vô dụng một chút đi cho đỡ khổ."

Ngay tại lúc Chang nội quan oán hận vẫn không quên khoe khoang, trên đầu hai người liền xuất hiện một cái bóng. Chang nội quan quay đầu nhìn cái bóng đó, trong chốc lát, miệng hắn lập tức há hốc hô to.

"Thế tử điện hạ." Chang nội quan cúi người, dập đầu.

Lee Young căn bản không quan tâm Chang nội quan đang chào hỏi mình, trong mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Ra On: "Sắc mặt của ngươi thật không tốt."

Ra On còn chưa trả lời, Chang nội quan liền lớn tiếng đáp.

"Là bị cảm ạ."

"Người bị cảm mạo còn muốn làm chuyện gì nữa? Đã uống thuốc chưa?" Bất tri bất giác thấy lo lắng nên chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, Lee Young đã nói câu tiếp theo: "Lỡ như bệnh của ngươi lây cho người khác thì biết phải làm sao bây giờ?"

Hai mắt lóe ra sự lo lắng, Chang nội quan nhanh chóng tiếp lời: "Xin người đừng lo lắng. Cơ thể của tiểu nhân rất khỏe mạnh, dù cho có bị lây bệnh cũng sẽ không sao đâu."

"Cho dù là thế thì cũng không được. Hôm nay uống thuốc rồi nghỉ ngơi thật tốt đi."

Nghe xong lời Lee Young nói, Ra On lắc đầu: "Không cần. Tiểu nhân không sao."

"Có sao đấy."

"Sao ạ?"

"Ta đã hạ lệnh cho ngươi ở bên hầu hạ trong thời gian sứ thần đến đây. Ta không giống với Chang nội quan có được sức khỏe tốt như thế, lỡ như ta bị lây bệnh thì phải làm sao?"

Hôm nay đến trễ đã cảm thấy rất có lỗi với các hoạn quan khác rồi. Giờ còn bởi vì cảm mạo mà xin về sớm, thật sự không còn mặt mũi nào nhìn mọi người. Trên mặt Ra On lộ vẻ khó xử vô cùng.

Ra On làm như không nhìn thấy ánh mắt của Lee Young, trực tiếp xoay người nhìn Chang nội quan rồi nói: "Tay vẫn còn sức lực, Chang nội quan thấy thế nào?"

"Theo phán đoán ngu dốt của tiểu nhân thì..."

Chang nội quan vừa mới mở miệng, lập tức Lee Young bắn tầm mắt qua.

"Ý chỉ của điện hạ lúc nào cũng chính xác ạ."

"Ngươi xem, Chang nội quan cũng thấy suy nghĩ của ta là chính xác đấy. Cho dù là hoạn quan thì cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình giống như chăm lo cho sức khỏe của chủ tử vậy. Cho nên ngươi muốn lập tức làm việc thì trước tiên hãy hồi phục sức khỏe đi."

"Điện hạ, tiểu nhân còn có rất nhiều chuyện phải làm."

"Không cần lo, những chuyện đó sẽ do Chang nội quan, người vừa giỏi giang lại có rất nhiều tài năng đến giải quyết."

Nghe xong câu nói của Lee Young, Ra On thể hiện vẻ mặt không thể hiểu nổi. Cái kiểu nói chuyện này mà cũng được sao? Cho dù Chang nội quan có hồn nhiên thế nào, dễ dàng bị người khác lừa ra sao thì cũng không thể mắc mưu bởi kiểu thủ đoạn thô thiển này được.

"Nào dám không theo chứ? Hong nội quan, không cần lo lắng, cứ ngoan ngoãn quay về phòng ngủ một giấc để hồi phục sức khỏe đi. Những chuyện còn lại cứ để kẻ giỏi giang như ta làm cho."

Chang nội quan cười ha hả nâng hai tay lên, xem ra vì được thế tử khen ngợi nên rất là cao hứng. A, thật sự còn có người mắc mưu sao? Vì được Lee Young khen ngợi, Chang nội quan lập tức đi đến đình viện Đông Cung Điện nơi có những cái cây héo rũ chờ được tưới.

Ra On dùng vẻ mặt thực xin lỗi cùng hốt hoảng nhìn theo bóng dáng đang nhảy nhót như một đứa trẻ kia của Chang nội quan.

"Thật quá đáng." Chang nội quan vừa đi xa, Ra On bực bội nói với Lee Young.

"Ta làm sao?"

"Khen bừa không phải là để cho Chang nội quan đi làm những việc kia à?"

"Chứ ngươi muốn làm việc trong tình trạng thế này ư?"

"Đó là việc của ta. Ta không thể vì để cho bản thân thoải mái mà để người khác chịu khổ."

"Cái người đã từng nói đến chuyện đi đường tắt để đỗ Trạng nguyên, vậy sao lại cố chấp với chuyện này thế chứ?"

"Không phải lúc đó là vì tình huống khẩn cấp của mẫu thân và muội muội mới làm như vậy sao?"

"Tựa như quý trọng mẫu thân và muội muội vậy, ngươi cũng phải trân trọng sức khỏe của ngươi."

"Cho dù vậy, ta vẫn thấy không được. Người suy nghĩ thử đi, bởi vì ta, Chang nội quan phải làm nhiều việc hơn nữa. Về sau vì ngượng ngùng, ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp Chang nội quan nữa."

Lee Young nhẹ nhàng gõ lên trán Ra On: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai."

"Câu này là có ý gì?"

"Cung đình là nơi tồn tại của giai cấp trật tự. Giai cấp trật tự ở trong cung cũng có thể nói là quyền lực lớn nhỏ. Hôm nay Chang nội quan là nhận được mệnh lệnh của thế tử điện hạ đi dọn dẹp đình viện, mệnh lệnh đặc biệt có nghĩa là cực kì được sủng ái đấy."

Chang nội quan muốn hưởng thụ quyền lực cũng phải nhận được sự gia tăng công việc tương ứng. Cho dù như vậy, chuyện hôm nay thật sự sẽ tốt cho Chang nội quan sao?

"Cái gì vậy. Nghe ra sao có vẻ nghiêm trọng thế?"

Nhìn Ra On mù mịt, ánh mắt Lee Young chợt lóe lên rồi nói tiếp: "Tuy cách này đúng là có hơi lạ, nhưng ở Han Yang này thì cách này vẫn có thể được. Cho nên ngươi có thể nghỉ ngơi, Chang nội quan cũng có thể đạt được sự ưu việt. Một câu thôi, một hòn đá trúng hai con chim. Vậy nên đừng cố chấp nữa, trở về nghỉ ngơi đi."

"..."

"Vì sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này?"

"Người vẫn luôn quan tâm tới các hoạn quan như thế sao?"

"Làm sao có thể chứ?'

"Vậy thì..."

Đột nhiên tim đập nhanh hơn, nhưng câu trả lời của Lee Young như hắt cho Ra On một gáo nước lạnh.

"Ngươi là bằng hữu của ta nên mới vậy."

Bằng hữu tuy không phải lời nói khó chịu gì, nhưng không biết vì sao mỗi lần nghe thấy từ này thì lồng ngực lại...

Đột nhiên thấy khổ sở, Ra On chu môi lên nói: "Sau này không cần làm vậy nữa đâu."

"Vì sao?"

"Gia gia của ta nói, mỗi người đều có địa vị bổn phận phù hợp với chính mình. Ta là hoạn quan, tựa như điện hạ cũng phải tận tâm vì bổn phận của mình, ta cũng phải tận tâm vì bổn phận của ta. Về sau điện hạ nếu lại dùng quyền lực của mình làm ảnh hưởng đến bổn phận của ta thì..."

"Thì sẽ thế nào?"

"Ta sẽ không bỏ qua đâu."

Nghe Ra On nói xong, Lee Young lập tức bật cười. Cười được một lát, đột nhiên Lee Young ngừng cười, nhìn xuống Ra On.

"Ngươi dám uy hiếp ta?"

Nhìn vẻ mặt Lee Young đột nhiên biến hóa cộng với đôi mắt rét lạnh kia, Ra On tê liệt cả người. A, sao mình lại nói thế nhỉ? Nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của Lee Young, nếu có thể, thật muốn hủy bỏ những lời đã nói ra lúc nãy. Nhưng nàng vẫn cố hết sức che giấu ý tưởng nội tâm đi.

Khi đó, Lee Young dùng giọng nói nghiêm trọng nói: "Giống như ngươi nói, ta sẽ không làm ảnh hưởng đến bổn phận của ngươi."

"Vậy là có ý gì?"

"Ta sẽ truyền đạt mệnh lệnh, ngươi phục tùng mệnh lệnh, đó là bổn phận của ngươi."

"..."

"Là mệnh lệnh, hiện tại trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Ra On vốn đang khẩn trương nhưng khi nghe được mệnh lệnh hoang đường kia, nàng thấy không còn lời nào để nói.

Lee Young từ trong tay áo lấy ra cái gì đó đưa cho Ra On còn đang bận ngẩn người.

"Đây là cái gì?'

"Mở ra nhìn thử chẳng phải sẽ biết sao?"

Mở hộp gỗ ra, bên trong là một viên thuốc nhỏ cỡ cái móng tay.

"Đây là. . ."

Đưa cái mũi đến gần viên thuốc ngửi một chút, một mùi hương nhẹ nhàng thanh mát truyền đến. Chỉ mới ngửi một chút thôi đã thấy cả người khí lực phun trào.

Nếu là thứ được thế tử điện hạ lấy ra, vậy chắc chắn là thuốc được chế từ các loại thuốc trân quý rồi đúng không? Nếu Dan Hee nhà mình có thể uống nó thì tốt rồi. Ra On nhìn chằm chằm viên thuốc nằm trong hộp gỗ, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Ra On, Lee Young đột nhiên đưa tay ra đoạt lại hộp gỗ.

"Người làm gì vậy?"

"Suýt nữa ta mắc sai lầm rồi. Không thể đưa cho ngươi thế này được."

"Nào có chuyện đã cho rồi lại cướp về chứ? Ông nội ta từng nói, trên thế giới này người vô sỉ nhất chính là đã cho rồi còn đoạt lại."

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lee Young lấy viên thuốc trong hộp gỗ nhét vào cái miệng đang kháng nghị liên tục của Ra On. Lee Young đặt đầu ngón tay lên môi Ra On.

Đối với sự tiếp xúc ngẫu nhiên đó, hai mắt Ra On trừng thật to. Nàng cố gắng mở miệng ra nhưng lại bị Lee Young chặn lại.

Cúi người xuống, Lee Young mở miệng Ra On ra rồi lại đóng miệng Ra On lại làm thành động tác nhai, nhỏ giọng nói: "Chỉ có thế tử mới có thể uống loại thuốc quý giá này, ngoan ngoãn mà uống đi."

Không thể đối xử với ta như vậy, Ra On lộ ra vẻ như sắp khóc đến nơi, nàng thật sự không đành lòng uống nó mà.

Lee Young mỉm cười nói tiếp: "Đây là mệnh lệnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play