"Ngươi đã làm chuyện như vậy rồi mà còn tưởng mình có thể bình yên vô sự sao?" Sắc mặt tòng sự quan Choi Jae Woo của Sảnh phòng vệ cánh tả cực kỳ khó coi. Hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Ra On như đang nhìn kẻ thù giết cha mẹ vậy.

"Ta rốt cuộc đã làm gì mà lại làm vậy với ta? Buông ra nói cho rõ trước đi!"

Trên mặt nổi đầy mạch máu, khí quản thì bị ngăn chặn. Ra On giơ nắm tay lên đánh bang bang vào người Choi Jae Woo. Nhưng Choi Jae Woo vẫn không nhúc nhích. Không phải, nói đúng hơn là còn dùng thêm sức bóp cổ Ra On.

"Ngươi lại dám, đùa bỡn cung nữ, ngươi là cầm thú." Vẻ mặt Choi Jae Woo càng thêm hung ác.

Vì bị siết cổ mà sắc mặt Ra On càng lúc càng tái nhợt.

Ngay lúc đó, Byung Yeon không biết từ khi nào đã đến gần rồi đánh lên vai Choi Jae Woo một cái. Nhìn bề ngoài giống như chỉ là một cú vỗ vai nhè nhẹ giữa bằng hữu với nhau nhưng sau khi bị gõ khe khẽ như thế, Choi Jae Woo kinh hoảng kêu to.

"A!" Trên vai có cảm giác nóng như lửa đốt, đột nhiên tay hắn không còn chút sức lực nào cả. Vì tay không còn sức nên lực siết trên cổ Ra On cũng tự nhiên biến mất.

"Khụ, khụ." Khó khăn lắm mới thoát khỏi bàn tay của Choi Jae Woo, Ra On ho khan.

"Không sao chứ?" Lee Young đến vỗ vai Ra On.

"Ừ, không sao." Vừa nói xong hai mắt Ra On đã rươm rướm nước mắt. Tuy là chỉ bị siết một lúc nhưng cảm giác thật sự đau muốn chết vậy.

Lee Young nhìn nước mắt của Ra On, cau mày, trầm giọng hỏi: "Chuyện này là sao?"

Ra On lắc đầu quầy quậy: "Ta cũng không biết."

"Nghe cái tên như trâu rừng này nói, người đùa bỡn nữ nhân nào đó sao?"

"Thật sự ta không biết."

Kể từ sau khi vào cung, những nữ nhân quen biết trong này có thể dùng vài ngón tay là đếm được hết. Trong đó còn có nữ nhân thân phận cao quý nữa.

"Ngươi thật sự không biết nguyên nhân sao? Vậy chuyện này thật là kỳ lạ, xem bộ dạng này của hắn thì không phải là chuyện bình thường đâu."

Quả thật như thế, nam tử uy hiếp Ra On vô cùng hung hiểm. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ra On như đang muốn lập tức bóp chết nàng. Giống như đang đứng trước một tử thần khiến lòng người ta phát lạnh, trái tim thì run rẩy.

Ngay tại lúc đó, Lee Young lặng lẽ dời vị trí đứng. Không biết có phải là ngẫu nhiên không, nhưng Lee Young lại di chuyển đến một vị trí vô cùng xảo diệu, vừa có thể che chắn cho Ra On, lại có thể cản tầm mắt giết người của tên nọ. Nhờ có như vậy mà Ra On không còn bị ánh mắt đáng sợ kia làm cho run rẩy nữa.

Chẳng lẽ là cố tình chăm sóc ta sao? Ôm suy nghĩ đó, Ra On lén nhìn lên xem vẻ mặt của Lee Young. Nhưng mà vẻ mặt của Lee Young vẫn vậy, vẫn là vẻ hờ hững bình tĩnh nhìn mọi chuyện xung quanh mà thôi. Cũng phải, điện hạ Hoa Thảo lạnh nhạt như vậy đương nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều trong lòng. Mà cho dù là vậy Ra On vẫn thấy chỉ có đứng sau lưng Lee Young thì mới có cảm giác an toàn.

Trong lúc đó, Byung Yeon và Choi Jae Woo vẫn đang chiến đấu hăng say.

"Ngươi là ai? Là cùng một bọn với tên hoạn quan chết tiệt kia sao?"

Choi Jae Woo nổi trận lôi đình vung nắm đấm lên. Mỗi lần như vậy lại truyền đến tiếng gió vù vù. Nếu ai đó ăn phải nắm đấm này, dù có làm bằng nham thạch cũng sẽ bị vỡ ra thành từng mảnh mất.

Ra On không tự chủ được hô to: "Không được!"

Sợ bởi vì chính mình mà làm phiền đến Byung Yeon, Ra On định chạy ra ngăn cản nhưng đã bị Lee Young chặn lại.

"Không sao đâu."

"Không sao cái gì, nhìn tình huống đi. Lỡ mà không cẩn thận để Kim huynh bị thương thì làm sao bây giờ?"

Không thể trơ mắt nhìn Kim huynh bị thương được. Hơn nữa không phải bị thương vì ai khác mà lại là vì nàng, chuyện này nàng càng không muốn nhìn thấy.

Trước ánh mắt khẩn thiết của Ra On, Lee Young vẫn không hề tránh ra chút nào. Ngược lại, Lee Young đặt tay lên vai Ra On, càng đẩy Ra On ra phía sau lưng.

"Ngươi không tin Kim huynh của ngươi sao?"

"Đây không phải chuyện có tin Kim huynh hay không."

"Chỉ dựa vào trình độ của tên kia mà có thể đả thương Kim huynh của ngươi à? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì đúng là không hiểu Kim huynh của ngươi chút nào."

"Gì cơ?"

"Cứ đứng xem một lúc đi. Tên đó vốn dĩ chuyện mà hắn không nắm chắc thì hắn sẽ không làm, hắn không phải là kẻ hữu dũng vô mưu."

Kết quả, Ra On chỉ có thể bất an yên lặng nhìn hai người nọ chiến đấu.

Choi Jae Woo liên tục tung ra nắm đấm từ đủ mọi phương hướng. Không hổ là tòng sự quan của Sảnh phòng vệ cánh tả, nắm đấm của hắn khí thế phi phàm. Đối với công kích sắc bén ấy, Byung Yeon chính là nhẹ nhàng nghiêng thân ứng phó, và cũng chỉ làm vậy thôi. Nhìn mặt ngoài trông như Byung Yeon không thể đánh lại, chỉ biết tránh né, dường như sắp rơi vào tình huống chịu thua vậy.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Ra On rốt cục biết được vì sao Byung Yeon tới giờ vẫn không hề rút kiếm ra, thậm chí từ nãy giờ chỉ dùng một tay để cản lại nắm đấm của Choi Jae Woo. Không phải vì không kịp tránh né, mà là đối phó với tên nọ, Byung Yeon chỉ cần dùng một tay thôi cũng dư sức rồi.

Hiểu được ý của Lee Young muốn nói lúc nãy, chỉ cần hạ quyết định thu phục Choi Jae Woo thì Byung Yeon có thể thu phục bất cứ lúc nào. Thực lực của Kim huynh cao hơn nhiều so với nam tử này.

Choi Jae Woo vẫn chưa ý thức được sự thật kia, vẫn đang cắn chặt khớp hàm vung nắm đấm liên tục về phía Byung Yeon.

"Ngươi thật giống như cá chạch, chạy trốn cũng giỏi nhỉ."

Nhìn thấy tình cảnh này Lee Young khẽ tặc lưỡi: "Xem ra không dạy cho hắn chút bài học là không được rồi."

Lee Young vừa nói xong, Byung Yeon gật đầu còn Choi Jae Woo nổi trận lôi đình.

"Cái gì? Như vậy ý ngươi là ngươi có thể dư sức đánh bại được ta chỉ trong chớp mắt sao? Nếu là như vậy, hãy cho ta thấy bản lĩnh của ngươi đi. Nếu không làm được thì hôm nay ngươi sẽ chết ở trên tay của ta."

Choi Jae Woo cong tay lại thành hình như chiếc móc câu rồi phóng tới phía Byung Yeon. Trong nháy mắt, Byung Yeon thật sự giống như cá chạch, nhẹ nhàng lách mình tránh ra một bước nhỏ. Trong khoảnh khắc an tĩnh như đám mây lướt qua bầu trời, Byung Yeon vung nắm đấm với tốc như chỉ như một cái chớp mắt.

Oành! Giống dây cung căng chặt đột nhiên bị đứt bung ra, Byung Yeon trong nháy mắt như một chiếc dùi đánh vào lồng ngực của Choi Jae Woo.

"A!" Choi Jae Woo rên rỉ bực bội, lùi ra phía sau.

Sau cú đánh đó, Byung Yeon xoay người định quay trở lại đứng bên cạnh Lee Young. Ngay lúc đó, Choi Jae Woo đột nhiên xông vào muốn tóm lấy bả vai Byung Yeon, Byung Yeon xoay người đá vào bụng Choi Jae Woo. Không chịu nổi lực công kích lần này, Choi Jae Woo văng ra một khoảng kha khá.

Byung Yeon thấp giọng cảnh cáo: "Nếu ngươi còn hành động thiếu suy nghĩ nữa, ta thật sự sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy."

Thân thể Choi Jae Woo không tự chủ được mà run rẩy. Lời nói của Byung Yeon không chỉ là để áp chế hắn. Bản năng của hắn cảm giác được chỉ cần Byung Yeon muốn là có thể giẫm nát cả cổ của hắn.

Vừa khống chế được Choi Jae Woo, Ra On mới an tâm thở ra một hơi.

"Sao hả? Chỉ cần đứng nhìn thôi là được đúng không?"

Nghe Lee Young nói xong, Ra On chu miệng nói: "Lỡ như Kim huynh bị thương thì phải làm sao?"

"Không có chuyện đó đâu."

"Ta nói là lỡ như mà. Lỡ như, thật sự là lỡ như luôn ấy."

Lee Young kiên quyết lắc đầu: "Chỉ chút chuyện nhỏ này mà bị thương sao? Thật sự là chuyện lạ. Lỡ như nảy sinh tình huống Byung Yeon sẽ bị thương, ta sẽ bất động đứng nhìn sao?"

Ý là nếu như Kim huynh lâm vào nguy hiểm, điện hạ Hoa Thảo sẽ trực tiếp đứng ra xử lý sao? Nhìn nhìn Lee Young xong Ra On đơ mặt ra nhìn bầu trời. Mặc kệ nói thế nào cũng không thể tin người như Lee Young sẽ đi đánh nhau.

Ra On đang lâm vào trầm tư thì Lee Young lại nói tiếp: "Bây giờ không phải lúc ngửa mặt nhìn trời. Có phải đến lúc hỏi chuyện tên kia xem rốt cuộc là sao rồi không?"

"Mặc kệ nói thế nào cũng nên hỏi cho ra lẽ."

Ra On nói xong quay đầu lại nhìn Choi Jae Woo. Cho dù đã bị Byung Yeon áp chế, nhưng Choi Jae Woo vẫn nhìn Ra On nghiến răng ken két. Ra On thở dài một hơi. Như vậy làm sao nói chuyện đây? Mà rốt cuộc ta đã làm ra chuyện gì chứ?

Ngay tại lúc đó.

Xuất hiện tiếng bước chân kích động. Rồi một bóng người tiến vào gian phòng, là y nữ Wol Hee. Thở hồng hộc vào gian phòng xong nàng liếc nhanh tình cảnh ở trong phòng.

Một lát sau, nhìn tình cảnh ở trước mắt, Wol Hee lập tức đoán ra được tình hình, sắc mặt nàng tái nhợt. Wol Hee cứ hết nhìn Ra On rồi lại nhìn Choi Jae Woo, cứ thế lặp đi lặp lại.

Vừa nhìn thấy Wol Hee, Choi Jae Woo vốn đang hùng hổ đột nhiên như bóng xì hơi: "Wol, Wol Hee y nữ."

"Huynh làm cái gì vậy? Huynh muốn tra tấn ta thế nào mới hài lòng đây?"

Ánh mắt thật to của nàng bắt đầu ngấn nước. Choi Jae Woo vốn còn đang như trâu điên bây giờ lại luống cuống tay chân, khuôn mặt bối rối không biết phải làm sao.

"Ta... ta..."

"Hong nội quan, huynh không sao chứ?" Wol Hee không thèm nhìn Choi Jae Woo đang muốn mở miệng giải thích kia mà xoay người hỏi thăm Ra On.

"...Ta không sao."

Thì ra là như vậy. Ngay lúc Wol Hee xuất hiện, Ra On mới lờ mờ đoán ra được sự tình. Xem ra, nam nhân hùng hổ này chính là người nam nhân nàng đã từng nhìn thấy lúc lần đầu đến y viện tìm Wol Hee.

"Y nữ Wol Hee."

"Vâng, Hong nội quan."

"Có thời gian nói chuyện chút không?"

Nghe Ra On nói xong, Wol Hee lấy tay áo lau mắt rồi gật đầu.

Chốc lát sau, Ra On và Wol Hee cùng đứng trên lầu các phía Đông Tư Thiện Đường.

"Y nữ Wol Hee, rốt cuộc là sao lại thế này?" Vừa bước lên lầu các, Ra On liền vội hỏi.

"Đây đều là lỗi của ta."

"Chuyện này sao lại là lỗi của y nữ Wol Hee được?"

"Chuyện là... các y nữ khác đều nói trong Tư Thiện Đường có oan hồn xuất hiện. Họ đều nói chỗ này rất xui, lúc ta đính chính Tư Thiện Đường không có oan hồn thì có nhắc đến Hong nội quan. Chuyện buổi tối hôm nọ cũng đã kể cho họ nghe."

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện này?"

"Nói cách khác..." Wol Hee liên tục nức nở nói.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong câu chuyện của Wol Hee càng ngày càng có nhiều nội dung liên quan đến Ra On. Đây cũng là chuyện bản thân Wol Hee cũng không ý thức được. Nãi nãi của Wol Hee qua đời, Ra On giúp Wol Hee cúng tế nãi nãi, Wol Hee cũng chỉ nói Ra On là người tốt đến cỡ nào thôi.

Có thể các y nữ khác lại nghe ra thành ý khác. Nhóm y nữ mặc dù rất có hứng thú với chuyện lần đầu tiên y nữ Wol Hee kể chuyện về một nam nhân, nhưng nam nhân đó lại là một hoạn quan. Thế là có người đến hỏi Wol Hee.

"Wol Hee, ngươi, có phải ngươi thích Hong nội quan không?"

Wol Hee lắc đầu, phủ định mãnh liệt: "Không, không thích."

"Cái gì mà không thích, nhìn mặt ngươi là biết rồi."

Sắc mặt Wol Hee giống như quả hồng chín vậy, nhóm y nữ nhìn lẫn nhau, bật cười khanh khách. Hoạn quan tuy không phải nam nhân cũng không phải nữ nhân, nhưng chuyện hoạn quan và cung nữ nảy sinh tình cảm cũng không phải là không có.

Đối với những cung nữ cả cuộc đời chỉ hầu hạ nhà vua mà nói, thổ lộ tình cảm cùng hoạn quan chính là con đường để thế giới của họ phong phú hơn.

Nhìn thấy Wol Hee không hề biết gì về tình cảm ái mộ giữa nam và nữ, nhóm y nữ lớn tuổi bắt đầu xôm tụ đàm luận hẳn lên. Nào là nam nhân là thế nào, tình yêu là gì, các nữ nhân cứ thế hăng say khe khẽ nói chuyện với nhau.

Đột nhiên có tiếng thở nặng nề như bò điên từ trên đầu truyền xuống. Ngẩng đầu Wol Hee liền thấy một hán tử to con đang cúi đầu nhìn nàng. Là Choi Jae Woo thuộc Sảnh phòng vệ cánh tả. Hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Wol Hee cùng nhóm y nữ quanh nàng, rồi đột nhiên hô lớn.

"Ta vẫn thấy bộ dạng cô là đẹp nhất." Xắn tay áo, hắn nói xong vội vàng chạy như điên mất tiêu. Nhìn bộ dạng hắn vô cùng đáng sợ.

Bởi vì người này bình thường cứ hễ rảnh rỗi là chạy đến gây phiền phức cho Wol Hee nên nàng đột nhiên thấy sợ hãi. Không lẽ cái tên ngu xuẩn đó cũng muốn tìm Hong nội quan gây khó dễ sao? Nàng lập tức chạy đến, nhưng vẫn chậm một chút.

"Vì sao hắn lại đối xử với ta vậy chứ? Chán ghét ta đến vậy sao? Làm đổ một chén thuốc nóng thôi mà, bộ phạm tội lớn lắm ư?"

Nhìn Wol Hee lại chuẩn bị khóc, Ra On thở dài. Thật sự không biết nên mới hỏi sao? Suy nghĩ lại thì đúng là có thể không biết thật. Trong mắt Ra On, Wol Hee là thiếu nữ hồn nhiên đến hiếm thấy. Nhớ lại tình cảnh sau khi nghe được tin nãi nãi qua đời thì cứ giữa đêm lại như u hồn chạy đến Tư Thiện Đường khóc lóc thì cũng biết được tâm hồn nàng trong sáng thế nào.

"Nhưng mà đổ chén thuốc nóng là có ý gì vậy?"

"Khoảng nửa năm trước lúc đang cầm chén thuốc nóng đi đường thì đụng trúng vị quan to con như gấu kia, thuốc bị đổ lên người của vị ấy."

"Thì ra chính là lúc đó."

Choi tòng sự quan vào lần đầu tiên nhìn thấy y nữ Wol Hee thì đã nhất kiến chung tình rồi.

"Bắt đầu từ khi đó, chỉ cần có thời gian là lại tìm tới, lấy đủ mọi loại cớ để giày vò ta." Dường như rất uất ức, hai mắt Wol Hee lại đẫm lệ.

Ra On không khỏi cười ra tiếng. Cái gọi là nam nhân, tuổi tăng lên, dáng người cũng cao lên nhưng chưa chắc đã là một người lớn. Những nam nhân không có giáo dưỡng thì cũng không khác gì một đứa trẻ to xác mà thôi. Không, người có thể thích y nữ Wol Hee phải là một người nam nhân càng ngây thơ hơn nữa.

"Ta thấy nam nhân kia chắc là thích y nữ Wol Hee đấy."

"Cái gì?" Nghe Ra On nói xong, Wol Hee trợn to mắt: "Không thể nào."

"Ta thấy là vậy đấy. Nam nhân kia thích muội, có thể chắc chắn là vậy."

"Không, tuyệt đối không thể nào. Người đó cứ nhìn thấy ta thì lớn tiếng kêu to, trừng mắt nhăn nhó. Chưa bao giờ ôn hòa với ta cả."

"Nam nhân, nếu thích một người, ngược lại sẽ làm ra những hành vi khiến người đó thấy ghét. Nam nhân loại náy có nhiều lắm."

"Vì sao?"

"Ta cũng không biết."

Ta cũng muốn biết nguyên nhân. Rốt cuộc vì sao nam nhân lại dùng sự giày vò để biểu hiện sự yêu thích của mình chứ?

***

Là vì khí thế của Lee Young và Byung Yeon sao? Choi Jae Woo bây giờ không hề giống với vẻ hùng hổ của lúc nãy, khí thế giảm mạnh.

Trở lại Tư Thiện Đường, Ra On hiện giờ đang ngồi đối diện với Choi Jae Woo. Nàng liền đi thẳng vào chủ đề chính: "Huynh thích y nữ Wol Hee đúng không?'

Mặt Choi Jae Woo từ trắng biến thành đỏ. Tuy không trực tiếp trả lời, nhưng nội tâm của hắn như thế nào cũng đã có thể nhìn ra được rồi.

Thở dài một hơi thật sâu, Ra On nói: "Ông nội ta từng nói, nữ nhân là bát dễ vỡ."

"Vậy là có ý gì?" Choi Jae Woo cau mày.

"Tựa như nếu huynh tùy ý đối đãi với một cái bát vốn đã dễ vỡ, bát sẽ vỡ mất. Nếu dùng sự hung dữ để đối đãi với nữ nhân yếu đuối, nữ nhân sẽ sợ hãi. Muốn biểu hiện tâm ý của mình cũng được, nhưng nếu dùng cách quá thô bạo, nữ nhân sẽ sợ hãi chạy trốn. Đặc biệt là những nữ nhân yếu đuối ngây thơ như Wol Hee lại càng dễ sợ hãi."

"Nhưng bằng hữu của ta nói, nữ nhân thường thích những nam nhân có đôi chút xấu xa. Nếu đối tốt với nữ nhân, ngược lại sẽ rất dễ bị chán ghét."

Ra On quả quyết lắc đầu, cường điệu nói: "Tựa như mỗi người có một khuôn mặt, nữ nhân cũng sẽ có rất nhiều kiểu người mà họ sẽ thích. Tuy là cũng có nữ nhân thích những nam nhân xấu xa một chút, nhưng mà nữ nhân thích nam nhân đối xử tốt với mình chiếm phần nhiều hơn. Xin hãy nghĩ thử đi. Huynh đối đãi thô bạo với Wol Hee như vậy, Wol Hee sẽ thích sao?"

"A, nhưng là, đó là do nàng ấy giả vờ, kì thực là thích mới càng làm bộ như không thích."

"Ai nói như vậy?"

"Bằng hữu của ta..."

Ra On thở dài. Bởi mới nói "bà đồng sứt sẹo hại chết người", người không hiểu rõ mà cứ phán bừa là đáng sợ nhất. Cứ nghe những câu chuyện tạp nham rồi nhận định nữ nhân như vậy, luôn mang theo định kiến về nữ nhân, trong khi lời đồn cách xa vạn dặm so với sự thật.

"Hẳn là không phải giả vờ đâu. Lúc nữ nhân không thích, ý là thật sự thấy không thích ấy, họ sẽ thể hiện ra ngay, họ sẽ nói ra. Đại nhân đây đối xử với nàng không tốt, y nữ Wol Hee khẳng định sẽ cho rằng là huynh không thích nàng."

Thật là.

Mặt Choi Jae Woo trở nên trắng bệch: "Như vậy, như vậy nên làm thế nào mới tốt?"

Choi Jae Woo bây giờ đã trở nên ngoan hiền vô cùng, nháy mắt làm cho người ta có thể liên tưởng đến dê con. Ra On kìm lòng không được vừa cười vừa nói: "Thổ lộ đi. Nếu không nói thẳng ra thì sẽ nảy sinh rất nhiều tình huống ngoài dự đoán đấy."

"Nhưng mà, nghe nói nếu làm vậy ngược lại nữ nhân sẽ chán ghét."

"Ta xin phép ngắt lời! Huynh vẫn nên quên hết những lời bằng hữu huynh đã nói ra thì hơn."

"Nhưng bằng hữu ta nói trước kia hắn thường đi thanh lâu. Hắn tinh thông nữ nhân hơn so với bất kì kẻ nào..."

"Rồi sao nữa? Bây giờ huynh với Wol Hee tiến triển tốt đẹp lắm à?"

Trước câu hỏi của Ra On, Choi Jae Woo không nói được lời nào, chỉ đành cúi đầu.

"Ta có chuyện muốn hỏi huynh."

"Mời nói."

"Huynh cùng y nữ Wol Hee có quan hệ gì?"

Ra On không hề do dự trả lời: "Ta và y nữ Wol Hee là quan hệ giữa những người bầu bạn với nhau."

"Bầu bạn? Bầu bạn gì cơ?" Vẻ mặt Choi Jae Woo đột nhiên trở nên sáng ngời. Giống như đã gỡ được tâm sự trong lòng, hắn nắm tay Ra On, nắn nắn vài cái rồi nói: "Bây giờ nhìn lại mới thấy huynh thật sự là người tốt."

Khi đó, Byung Yeon dùng ánh mắt khó chịu nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy tay Ra Pn của Choi Jae Woo, nhẹ nhàng xen mồm vào: "Hiện tại người nên sốt ruột hình như là vị đang đứng ngoài cửa kia kìa."

Nghe Byung Yeon nói xong, cả Ra On và Choi Jae Woo đều nhìn ra phía cửa. Không biết từ khi nào, y nữ Wol Hee đã đứng đó.

Chẳng lẽ đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Ra On và Choi Jae Woo rồi sao?

Gương mặt của Wol Hee đỏ như quả gấc.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Wol Hee, Choi Jae Woo vô cùng kinh hoảng. Nhưng rồi lại giống như đã hạ quyết tâm, hắn đi đến trước mặt nàng: "Y nữ Wol Hee. Thực ra... ta... ta thích... thích nàng! Từ trước đến giờ vẫn luôn thích nàng!!!!"

Dường như không còn muốn che giấu tình cảm của mình nữa, Choi Jae Woo lớn tiếng nói ra. Nhưng mà âm thanh thật sự quá lớn, biến thành hét toáng lên thì đúng hơn.

Wol Hee kinh ngạc dùng hai tay bịt lỗ tai: "Giọng của huynh quá lớn."

Hiện tại mới hiểu được việc làm của chính mình, Choi Jae Woo lộ ra vẻ mặt xấu hổ, gãi gãi ót nói: "Thật xin lỗi. Nhưng mà... nàng có thể đón nhận tấm lòng của ta không?"

Wol Hee hết nhìn Choi Jae Woo lại nhìn Ra On, đột nhiên lấy hai tay che mặt rồi chạy ra khỏi Tư Thiện Đường.

"A? A? A?" Nhìn tiểu nữ nhân kia biến mất nhanh như con sóc bay, nam nhân ngơ người không biết làm sao, chỉ có thể ngây ngô cười.

Không thể nhìn tiếp được, Ra On lấy tay chọc chọc sườn của Choi Jae Woo: "Còn làm gì nữa, không mau đuổi theo đi."

"Phải... phải làm vậy sao? Cảm ơn." Gật đầu với Ra On xong, Choi Jae Woo dậm chân bình bịch chạy đuổi theo, vừa đi vừa í ới: "Y nữ Wol Hee, y nữ Wol Hee! Xin chờ một lát, đã nghe được lời ta nói rồi thì nên trả lời ta không phải sao?"

Nhìn hai người đang đuổi bắt nhau kia, Ra On cười ha hả, nói: "Cũng thật là. Người này giống hệt vẻ ngoài vậy, thẳng thắn bộc trực."

Đuổi theo sau nữ nhân đang thẹn thùng bỏ chạy, luôn miệng í ới đòi nữ nhân ấy phải trả lời mình. Nhưng mà ngược lại Ra On càng thấy người mềm mại như Wol Hee có vẻ rất xứng đôi với một nam tử mạnh mẽ thẳng thắn như vậy. Trong lòng nghĩ vậy, tầm mắt Ra On vẫn nhìn theo hai người kia.

"Thật sự là tên kỳ quái." Không biết từ khi nào Lee Young đã đứng bên cạnh Ra On, mở miệng nói.

"Cái gì?"

"Ngươi xem y nữ kia đi. Hình như thích ngươi đó, không phải sao?"

"Đúng là như vậy." Byung Yeon tiếp lời.

Không biết từ khi nào thì mỗi khi Wol Hee nhìn thấy Ra On sẽ đỏ mặt. Cũng như vừa rồi đột nhiên bỏ chạy không phải vì trốn tránh nam nhân kia mà là vì được tỏ tình ngay trước mặt Ra On khiến nàng ấy thấy ngại ngùng vô cùng nên mới vậy.

Khi đó, Lee Young tiếp tục hỏi: "Vì sao?"

"Cái gì?" Đối với câu hỏi không đầu không đuôi này, Ra On tỏ vẻ nghi hoặc.

"Vì sao nữ nhân nào gặp ngươi rồi cũng thích ngươi? Y nữ kia cũng vậy, Eun nhi cũng vậy, vì sao nữ nhân đều thích ngươi vậy?"

Nhìn Lee Young trưng ra vẻ mặt không thể hiểu nổi, Ra On giận dỗi nói: "Không biết, không phải trên đời có người có thể khiến nữ nhân vừa gặp đã thích sao?"

"Cũng đâu phải là gương mặt nam tính khiến nữ nhi nhìn vào liền thấy ấn tượng đâu."

"Không phải trông rất đáng yêu sao?'

"Cũng không có lồng ngực rộng lớn."

"Cái gì, không phải còn có bờ vai đáng giá dựa vào này sao?"

"Cho dù là vậy, nhưng đâu có tri thức uyên bác."

". . ." Cái vị quý tộc này! Nói chuyện kiểu này không biết người nghe sẽ thấy đau trong lòng lắm sao?

"Điện hạ Hoa Thảo thật sự không biết gì về nữ nhân cả mà."

"Không biết về nữ nhân ư?"

"Các nữ nhân tuy là thích khuôn mặt đoan chính, khuôn ngực rắn chắc, còn có tri thức bác học. Nhưng so với cái đó, điều nữ nhân càng thấy quan trọng hơn chính là... nội tâm. Người có thể đoán ra được tâm tư của nữ nhân, nữ nhân mới thật sự thích, điện hạ không biết ư?"

"Ngươi còn tin tưởng chuyện này sao?"

"Đương nhiên rồi, bỏi vì ta chính là một nữ... A."

Suýt chút nữa buột miệng nói ra mình chính là nữ nhân. Ra On nhanh chóng lấy tay che miệng, lén nhìn thần sắc của Lee Young.

"Nữ... gì cơ??"

"Nói đúng hơn là... ta chính là người tinh tường nội tâm của nữ nhân. Cho nên các nữ nhân từng gặp ta đương nhiên đều sẽ thích ta rồi. Ha ha ha." Ra On mở miệng vui đùa rồi nở nụ cười.

Đối với nụ cười tươi tắn của Ra On, Lee Young cũng bật cười theo. Nhưng hắn lại lập tức tắt ngay nụ cười. Lee Young vừa rồi còn mỉm cười, bây giờ lại mang vẻ mặt còn lạnh lùng hơn bình thường.

Nhìn vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của Lee Young, Ra On kinh ngạc hỏi: "Người làm sao vậy?"

"Bây giờ ta biết rồi."

"Người nói cái gì?"

"Nguyên nhân các nữ nhân nhìn thấy ngươi đều sẽ thích ngươi, chính là vì nụ cười này của ngươi."

"Vì nụ cười của ta?"

"Đúng vậy, cho nên sau này không được cười nữa."

"Nếu muốn cười thì phải làm sao?"

"Nhịn xuống."

"Cười còn có thể nhịn sao?"

"Phàm là hoạn quan đều phải học cách nhẫn nhịn, không biết à?"

"Kiểu lí luận này ta nghe không nổi."

"Đây là mệnh lệnh."

"Là người nói chúng ta là bằng hữu mà sao cứ hở ra là người nói "đây là mệnh lệnh" vậy?"

"Chuyện đó..." Không tìm được lời phản bác thích hợp dành cho Ra On, Lee Young liền đứng dậy, phủi bụi dính trên người định bỏ đi. Ra On liền trừng mắt nhìn Lee Young.

"Cái gì đó? Ngươi dám nhìn ta vậy sao?"

"Thì đã ra lệnh không cho cười mà, bây giờ đến nhìn cũng không cho luôn sao?"

"Chuyện đó... ta thật sự không thích thấy ngươi cười mà."

"Người nói cái gì? Người không thích cái này, lại không thích cái kia. Người muốn ta làm sao bây giờ? Ta làm thế nào người mới thích đây?"

"Cái đó..." Nhìn Ra On Lee Young cảm thấy cứng họng.

Ta cũng không biết ta muốn cái gì nữa. Chỉ biết thấy ngươi cười ta lại bực mình, ta chán ghét nụ cười ngây ngốc đó. Lee Young ngầm quan sát bốn phía rồi đôi mắt hắn đột nhiên lóe sáng. Oành! Lee Young búng một phát lên trán Ra On.

"Đắp chăn kĩ rồi đi ngủ đi."

"Người làm cái gì vậy?"

Ra On lên tiếng kháng nghị, Lee Young đã mở cửa đi mất khỏi Tư Thiện Đường.

"Sao lại như vậy chứ? Nền tảng lập quốc của một quốc gia sao lại thế này? Quốc gia này sau này sẽ thành cái dạng gì chứ?"

Khi đó, nàng cảm giác được ánh mắt từ trên xà ngang. Byung Yeon dùng ánh mắt đặc trưng của mình nhìn Ra On một cách thâm thúy. Chột dạ vì vừa rồi lỡ nói mấy câu đại nghịch bất đạo, Ra On nhìn Byung Yeon một cái rồi lãng tránh ra chỗ khác.

"Kim huynh, vừa rồi cảm ơn huynh. Nếu không có huynh, vừa rồi ta chắc là đã bị thương."

"Không có gì đâu."

Tuy là nghe được câu trả lời khác lạ so với bình thường, Ra On vẫn không quên mỉm cười.

Cho dù Kim huynh luôn nói chuyện một cách lãnh đạm, nhưng chỉ cần Ra On cần thì Byung Yeon sẽ không hề do dự mà đứng ra bảo vệ nàng. Có khi giống một phụ thân nghiêm khắc, đôi khi lại như một ca ca đáng tin cậy. Chỉ cần cùng Byung Yeon ở cùng một chỗ thì Ra On sẽ thấy yên tâm rất nhiều.

Nhưng mà... khe cửa bị hở sao? Chứ sao đột nhiên lại thấy lạnh người vậy nhỉ? Ra On lấy chăn Lee Young đưa cho đắp kín người. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn thấy lạnh vô cùng.

***

Byung Yeon mở mắt, nhìn ra bên ngoài bóng đêm vẫn còn dày đặc. Nhưng vì âm thanh hắn nghe được từ bên dưới khiến hắn không thể nào không mở mắt. Xoay người nhìn xuống, hắn lại nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt.

Do dự một lát, Byung Yeon đến bên giường, đưa tay lên sờ trán Ra On. Bàn tay đặt lên trán ngay lập tức cảm nhận thấy cái nóng như lửa đốt. Nếu đặt cái trán này trong nước, chỉ sợ chắc sẽ nghe luôn tiếng "xèo xèo".

Bị Byung Yeon đặt tay lên trán, Ra On dùng sức mở to mắt: "Kim huynh."

"Ngươi sao vậy? Không khỏe sao?"

"Không có."

"Tên đáng ghét."

"Ha ha ha, nói chuyện như vậy mới giống Kim huynh mà ta quen biết." Ra On dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất vui vẻ, cứ thế bật cười.

Không hài lòng với bộ dạng hiện tại của Ra On, Byung Yeon trách cứ: "Ầm ỹ chết mất."

"Ha ha ha."

Trong tiếng cười pha lẫn hơi thở nóng rực, cho dù đổ một gáo nước lạnh vào miệng Ra On, chắc Ra On cũng đun sôi nó lên được. Ra On đứng lên. Nhưng vừa mới động đậy đã thấy cả người mê muội rồi ngã lại xuống giường.

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi làm việc."

"Còn chưa có khỏi bệnh, nằm trước đi." Byung Yeon ấn vai Ra On nằm xuống, còn mình thì ngồi ngay bên giường.

"Không thể được, hôm nay bận lắm. Ta phải đến sớm hơn ngày thường một chút."

"Đến muộn một chút cũng không sao đâu, vẫn nên nằm đi."

Byung Yeon kiên quyết như vậy, Ra On không còn cách nào, đành nhắm lại đôi mắt nặng nề. Cảm giác vô lực cùng lạnh lẽo thấu xương đánh úp đến như thủy triều. Bởi vì khí lạnh đột nhiên đánh tới, cả người Ra On lạnh run, vội bọc chăn lại, Nhưng mà nàng chẳng có chút sức lực nào, chỉ cố sức túm góc chăn. Nhưng nàng loay hoay mãi vẫn không kéo được chiếc chăn nặng kia lên người.

"Kim huynh... " Đầu óc mơ hồ của Ra On nhìn thấy Byung Yeon đang đắp chăn thật kín cho nàng. Không tự chủ được mỉm cười, Ra On đột nhiên nói nhỏ: "Kim huynh... đừng tốt với ta quá như vậy."

"Vì sao?"

"Ta sẽ trở nên chờ mong, như vậy thì không được."

"..."

"Có bị thương thì cũng sẽ lành, bệnh thì cũng chỉ vài ngày nữa là khỏi. Đói vài bữa cũng sẽ không chết được. Cho dù đói bụng 10 ngày cũng chẳng sao. Nhưng sống dựa dẫm vào người khác là một chuyện mệt muốn chết đi được. Vậy nên ta rất ghét vậy. Vậy nên Kim huynh, không nên đối với ta quá tốt."

Giọng nói của Ra On đột nhiên nhỏ đi. Dường như bị luồng nóng trong cơ thể đánh bại, nháy mắt Ra On liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt chứa sự thương xót của Byung Yeon dần phiêu tán trong không khí. Xem ra muội cũng sống thật gian nan. Cuộc sống của muội cũng như cuộc sống của ta vậy, không, so với ta, cuộc sống của muội lại càng không dễ dàng.

Byung Yeon dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ra On. Tối hôm qua hắn đã nhận được một phong thư, trong đó xác nhận Ra On chính là con của Hong Kyung Rae. Nhưng mà, Byung Yeon không chỉ biết một bí mật của Ra On. Cái bí mật kia còn khiến người ta đau đầu hơn chuyện Ra On là con của Hong Kyung Rae.

"Ra On, ta phải làm sao với muội đây?" Ánh mắt Byung Yeon nhìn Ra On càng thêm thâm thúy: "... Đúng là tên đáng giận mà."

***

Ta đã uống rượu sao? Trong mắt ta nhìn thế nào mà một gian phòng cứ như hai gian phòng thế này.

Tia nắng ban mai màu vàng xuyên thấu qua khung cửa sổ bằng giấy chiếu vào gian phòng. Gian phòng ngập tràn ánh sáng Mặt Trời khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Ở mà khoan, chết rồi. Trời sáng đến thế này nghĩa là mình bị muộn rồi.

Ra On ngồi bật dậy, nhưng lại lắc lắc đầu lẩm bẩm: "Chóng mặt quá."

Một vật gì đó rơi xuống đất khi Ra On đang lắc lắc đầu. Thì ra là một chiếc khăn được chườm trên trán Ra On.

"Là ai chườm cho mình vậy?" Quay đầu, Ra On lập tức nhìn thấy Byung Yeon đang dựa lưng vào tường mà ngủ.

"Kim huynh..." Thật giống như phía sau lưng có một hàng rào vững chắc bảo vệ vậy. Loại cảm giác có người bảo vệ ở sau lưng nên diễn tả như thế nào đây? Tâm tình rất là kích động. Kích động đến độ chỉ muốn khoe với tất cả mọi người, sau lưng của ta có một người đã bảo vệ ta như thế đó.

Khi đó, Byung Yeon mở mắt.

"Kim huynh."

"Sao giờ đã dậy rồi? Ngủ thêm một lát đi."

"Chắc không phải huynh đã chăm sóc ta cả buổi tối chứ? Nếu là vậy thì thật xin lỗi huynh."

"Lúc này nên nói cảm ơn mới đúng."

"Đúng vậy, cảm ơn huynh. Nhờ có huynh mà giờ ta khỏe hơn nhiều rồi, cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều."

Byung Yeon nâng tay lên che cái miệng đang lải nhải của Ra On lại. Dừng một lát rồi nói: "Ngươi đã từng sống thật chưa?"

"Cái gì?"

"Rõ ràng còn nhỏ tuổi như vậy, vì sao cứ muốn cố gắng hết sức tỏ ra mạnh mẽ kiên cường? Bị thương bị đau thì cứ nói ra, không cần chịu đựng."

"Kim huynh, ta..." Nháy mắt, cổ họng như bị cái gì đó làm cho nghẹn lại, nói không ra lời.

Byung Yeon lại nhét Ra On và ổ chăn, đặt đầu Ra On ngay ngắn trên gối rồi nói: "Tên đáng giận, câm miệng, ngủ tiếp đi."

Lời này tưởng như khó nghe nhưng không hề như vậy. Byung Yeon đắp chăn đến tận cổ Ra On. Sau đó lại nhắm mắt ngồi bên gối của Ra On. Tựa như một bức tượng luôn luôn ở nơi đó, Byung Yeon cứ thế ngây người thật lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play