Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày thi giảng kinh, dù có học hành thế nào cũng thấy không đủ.
"Điện hạ..."
Ra On đi ra khỏi Thấu Nghĩa Điện, sau lưng là tiếng khóc của Park thục nghi, Ra On đi về hướng Hi Chính Đường, trong lòng ngoại trừ sợ hãi thì không còn gì khác.
Đã là ngày hôm sau, Ra On lại lặp lại đoạn đường tới lui giữa Hi Chính Đường và Tập Phúc Hiên. Mỗi lần đi đều là một chuyến công cốc không có bất kỳ thu hoạch gì, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy.
Tận lực làm những chuyện mệt mỏi này, nhưng thục nghi nương nương không hề thấy mệt. Chúa thượng điện hạ... chúa thượng điện hạ vẫn như cũ gửi thư hồi đáp cho thục nghi nương nương bằng những trang giấy trắng hết trang này đến trang khác, rốt cuộc chúa thượng điện hạ đang nghĩ gì đây?
Ra On hữu khí vô lực một mình bước đi. Bây giờ nàng đang co người dựa vào bóng râm chỗ chân tường Hi Chính Đường, gió lạnh thổi qua khiến những sợi tóc mai của nàng lắc lư.
"Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu lạnh vậy rồi." Ra On thở dài một hơi, lầm bầm lầu bầu dựa vào vách tường nhắm mắt lại. Toàn thân đều có thể cảm nhận được vách tường khi mùa đông tới này. Khẽ vuốt hai má cho ấm lại, hơi thở Ra On bất tri bất giác trở nên nặng nhọc.
Nhắm mắt lại thì thấy thấp thoáng hình ảnh thục nghi nương nương đang khóc. Hình bóng đó trùng điệp cùng nhau với những đóa hoa phía sau, nhận một đêm ân sủng để rồi tìm mãi không thấy nữa, nghĩ đến người cung nữ vẫn mãi chờ đợi đế vương kia, thục nghi nương nương cũng sẽ bị vứt bỏ giống như vậy ư?
Tình yêu hay là nhân duyên con người trong sinh mệnh hữu hạn này, làm sao có thể bền chặt như tơ nhện được chứ. Nhưng vì chờ mong chuyện hư vô mờ mịt này, cuối cùng người rơi nước mắt vẫn là nữ nhân. Tâm tình Ra On rất rất phức tạp, trợn to mắt bất lực, lại nghĩ đến hình ảnh thục nghi nương nương khóc, thân thể lại giật giật, tuy là nên đi Hi Chính Đường của chúa thượng điện hạ, lại đi lấy tờ giấy trắng làm thư hồi âm của điện hạ.
"Làm sao bây giờ đây?"
Bầu không khí ngưng trọng của Tập Phúc Hiên khiến Ra On thấy khó thở. Nàng cũng không hiểu được vì sao lại tốn nhiều công sức để làm chuyện mà nhóm nội thị đều không muốn làm như thế, để rồi lại cầm về những tờ giấy trắng, thật đúng là phí công sức.
A, thở một hơi dài chán nản.
Ngay tại lúc ấy, bộp bộp, tựa như có con chim nhỏ đang mổ nhẹ lên vai Ra On.
Là ai vậy? Ra On lắp bắp kinh hãi lập tức mở to mắt.
Ngay sau đó trước mắt nàng xuất hiện một người, một khuôn mặt rất tinh xảo, là một tiểu cô nương. Khuôn mặt rất nhỏ, đôi mắt, cái mũi và miệng nho nhỏ trên khuôn mặt như quả trứng, bộ dạng này giống ai nhỉ... vừa nhìn vừa liên tưởng, ánh mắt của Ra On bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm Ra On đột nhiên nắm lấy tay nàng.
Gì vậy? Ra On bị hành động của tiểu cô nương làm giật mình. Không hiểu dụng ý của tiểu cô nương này. Cầm tay làm gì vậy nhỉ? Ngón tay nhỏ nhắn của tiểu cô nương bắt đầu viết chữ vào lòng bàn tay của Ra On. Chẳng lẽ là câm điếc? Tiểu cô nương nghiêng đầu, liên tục viết chữ trên tay Ra On.
"Phải đi truyền thư cho mẫu hậu sao? Ngươi ở trong này, chuẩn bị khi nào đi truyền thư?"
"Thư của mẫu hậu?" Trong đầu bắt đầu xuất hiện nghi vấn mới.
Nhưng ngay sau đó mặt Ra On lập tức cứng lại. Ngũ quan này, nụ cười ngượng ngùng này, bộ dáng tiểu cô nương này chính là Park thục nghi nương nương phiên bản nhỏ mà. Nghe nói Park thục nghi nương nương có một cô con gái khoảng 10 tuổi tên Young Eun. Hơn nữa Young Eun từ khi còn rất nhỏ không hiểu sao đã không chịu nói chuyện. Như vậy, đây chính là công chúa điện hạ sao? Ra On lập tức đứng lên.
Hành động đột nhiên của Ra On làm Young Eun hoảng sợ, bất tri bất giác lùi lại vài bước.
Biết hành động của mình đã dọa công chúa, Ra On ngượng ngùng nở nụ cười: "Thực xin lỗi, công chúa nương nương, là do tôi quá kinh ngạc."
Nhìn Ra On đang vội vàng dập đầu, công chúa nhỏ bé nở nụ cười. Nhưng nụ cười này rất yếu ớt, không có khí lực, cảm giác như nụ cười này sẽ lập tức mất đi, làm cho người ta cảm thấy cực kì bất an.
Young Eun một lần nữa viết chữ lên tay Ra On: "Mẫu hậu đang đợi thư hồi âm của điện hạ. Nhanh đi đưa thư của mẫu hậu cho chúa thượng điện hạ đi. Tuy rằng ta cũng biết, cũng chỉ nhận được câu trả lời giống như mọi lần, nhưng mà, biết đâu hôm nay chúa thượng điện hạ sẽ trả lời khác với mọi ngày thì sao? Tuy là có hơi phiền phức, nhưng vẫn phải làm phiền nội quan đi thêm một chuyến."
Dường như cũng biết đây không phải lần đầu tiên, trên mặt công chúa nhỏ lộ ra vẻ ngượng ngùng. Ngước mắt nhìn về bức tường cao của Hi Chính Đường, trong mắt công chúa nhỏ toát ra thần sắc ưu thương không phù hợp với độ tuổi.
"Vậy thì, ta cũng chỉ có thể tin tưởng nội quan." Viết xuống một chữ cuối cùng xong, công chúa xoay người vào trong điện các.
Nhìn bóng dáng của công chúa, Ra On ngây ra một lúc, không thể động đậy. Bị vứt bỏ... dường như không chỉ có mỗi thục nghi nương nương mà thôi. Đang đợi trái tim của chúa thượng điện hạ, không chỉ có thục nghi nương nương. Bóng dáng công chúa nhỏ mơ hồ tựa như chỉ cần gió thổi qua là biến mất.
"Dù sao thì, nam nhân..." Ra On phát ra âm thanh khàn khàn, sau đó đi về Hi Chính Đường của chúa thượng điện hạ trong tâm trạng nặng nề.
***
Chạng vạng.
Park thục nghi đọc thư Ra On lấy từ chỗ chúa thượng điện hạ rồi bắt đầu rơi lệ: "Điện hạ!"
Nhìn thấy cảnh này, Ra On đành phải cúi đầu giống những người khác. Lấy Oh thượng cung làm chuẩn, các cung nữ trong Tập Phúc Hiên lại bắt đầu khóc lên. Ra On cũng không thể giống họ khóc ở đây được nên đành cao giọng nói: "Thục nghi nương nương, đem thư cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân, ngày mai lại đi Hi Chính Đường."
Vốn tưởng rằng tâm ý của Park thục nghi nương nương với chúa thượng điện hạ sẽ mãi mãi trước sau như một. Nhưng câu trả lời của Park thục nghi lại khiến cho người ta thấy bất ngờ: "... Thôi đủ rồi."
Dùng thanh âm run rẩy để nói ra những lời "tuyệt vọng".
"Thục nghi nương nương."
Bắt đầu từ chỗ Ra On, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía thục nghi nương nương, dường như khi thấy những ánh mắt này, thục nghi cảm thấy như có gánh nặng, vậy nên nàng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lại mở miệng nói: "Bắt đầu từ mai đừng đến nữa. Bây giờ... không cần... đưa thư nữa đâu."
Nói xong câu này, Park thục nghi mím chặt môi. Cảm giác như tất cả những sợi dây chống đỡ thân mình của nàng đang ầm ầm cắt đứt. Đột nhiên, bóng dáng Park thục nghi trở nên mông lung như bị bao phủ trong một lớp sương mù. Nhìn bóng dáng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào của nàng, chân Ra On như tê dại, không cách nào đứng lên được.
Sau khi ra khỏi Tập Phúc Hiên, Ra On đứng ở cửa tần ngần suy nghĩ hồi lâu.
***
Sáng sớm hôm sau.
Suốt đêm qua cứ suy nghĩ về thục nghi nương nương nên sáng nay lúc ra khỏi Tư Thiện Đường, mắt Ra On đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.
Hôm nay sẽ bắt đầu ngày giảng kinh.
Tuy đáng lẽ phải vội vàng đi đến học đường, nhưng không hiểu sao lại dợm bước đi về phía Tập Phúc Hiên. Nhưng mà, có lẽ vì trời chỉ mới rạng sáng nên đại môn Tập Phúc Hiên vẫn đang đóng chặt.
"Thục nghi nương nương, tiểu nhân sẽ hỏi thăm. Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng sẽ hỏi thăm cho ra bệ hạ vì sao lại làm như vậy, cho nên, xin đừng lo lắng." Ngẩng đầu nhìn đại môn sơn màu đỏ, Ra On nói khẽ.
Không có ai nghe cả, nàng lại chỉ nói thầm với chính mình, vậy nên không ai trả lời. Nếu nói những lời này ở trước mặt thục nghi nương nương, có khả năng sẽ nhận được câu trả lời là "Không cần đâu". Khuôn mặt tiều tụy vì đau xót và nhớ nhung của Park thục nghi lại loáng thoán hiện lên trước mắt Ra On.
Không giống như ngày thường đi tới học đường dành cho nội thị, hôm nay bước chân Ra On nặng nề vô cùng.
"Hong nội quan".
Lúc sắp đến học đường, nghe được có người đang gọi tên mình, Ra On ngẩng đầu nhìn. Một nội thị có khuôn mặt núc ních thịt, thân hình tròn trịa đang chạy bước nhỏ tới.
"Do nội quan".
"Muộn rồi, đến muộn rồi, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Không phải là ngày thi sao?"
"Ngươi có biết đã đến muộn không?"
Do Ki cau mày phê bình, Ra On phỏng chừng đã đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì" Ra On làm bộ lau gì đó dính trên mặt, lấy tay áo che khuất mặt đi, tiếp theo làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả: "Hôm nay không phải là ngày thi sao? Có lẽ là có chút hồi hộp thôi."
"Nhưng vẻ mặt này của ngươi có chút... Thôi ngươi đã nói không có việc gì thì cứ xem như không có gì đi! Chỉ có điều là mặt mày ngươi có vẻ hơi kì lạ thôi." Do Ki thở dài một hơi: "Ta cũng giống như ngươi, bởi vì cuộc thi mà lo lắng, hơn nữa thành thích của kì thi ngày hôm nay sẽ được ghi lại hết, về sau lấy làm căn cứ cho cuộc thi nội quan chính thức! Nếu không lo lắng thì mới là lạ. Không chỉ có các nội quan, mọi người trong nhóm nội thị chuẩn bị thi đều có vẻ mặt rất căng thẳng."
Muốn trở Sung nội quan chính thức phải đáp ứng vài yêu cầu. Thứ nhất, phải trên 19 tuổi, thứ hai là cuộc thi thể lực, cân nhắc đến lúc lỡ như xảy ra chuyện gì, phải có đủ sức để bảo hộ cho vua cùng hoàng tộc! Thứ ba chính là thành tích thi cử học tập của nội thị, thành tích càng tốt càng có lợi, nhưng hiện tại nhóm hoạn quan cũng không cần thông qua cuộc thi chính thức, mà là thông qua tặng lễ, dựa vào quan hệ có vẻ nhiều. Nhưng với những nội thị không có tiền, không có hậu thuẫn mà nói, kết quả cuộc thi này vô cùng quan trọng! Cho nên từ buổi sáng đã bắt đầu thấy nơm nớp lo sợ, Ra On nhìn về phía những nội thị phía sau mình. Từ nãy giờ họ vẫn luôn để sách trên đùi, lật hết trang này đến trang khác.
"Mọi người đều tại đọc cái gì vậy?"
Nhìn Ra On một cái, Do Ki trả lời: "Sắp thi rồi, phải đọc gia phả, còn có thể đọc gì khác nữa?"
"Gia phả?" Ra On lắc đầu nói: "Cái đó và cái ta được đưa không giống nhau."
Ra On không lâu trước kia đã đi theo Park Do Young lấy được gia phả, lúc mới đầu vì khó khăn lắm mới có được gia phả nên vui vẻ vô cùng. Nhưng vì bản thân mình lại độc chiếm một món đồ quý giá nên vẫn thấy có chỗ không tốt lắm. Quý nhân nói xem là chính mình một người độc chiếm như vậy quý giá gì đó, quả thật có điểm không tốt lắm ý tứ. Quý nhân nói cái này hãy xem như may mắn được tặng, bảo là không cần quá để ý.
Nhìn đến nhóm nội thị cầm lấy cuốn gia phả quá sơ sài, trong lòng nàng thấy hơi không thoải mái. Cuối cùng Ra On công khai gia phả với nhóm nội thị và Do Ki. Nghe nói đến gia phả, nhóm nội thị liền giống như ong thấy mật, một đám đều bu vào. Nhưng bây giờ bọn hắn phát hiện gia phả của bọn hắn không giống với cái Ra On cầm.
"Là chính hệ gia phả."
"Chính hệ gia phả?"
"Bên trong gia phả cũng đâu phải gia phả huyết thống thật, chính hệ gia phả là cái gì? Nói vậy là sao?"
"Vốn gia phả mà nhóm nội thị xem đã có nhiều bản khác nhau, năm này qua năm khác sửa rồi lại sửa, biến thành gia phả hiện tại, còn rất khuôn mẫu, ta cũng biết là có cái này, nhưng chưa từng làm được đến vậy."
Do Ki nhỏ giọng nói xong, không biết nội thị nào mở miệng nói giá tiền cao để mua được cái này, mọi người cũng đều ồn ào theo, cả đám đều nhìn vào gia phả này ôn tập.
"A, cho nên nói là chính hệ gia phả."
"Một câu nói liền được công nhận gia phả."
Đột nhiên, trên mặt Do Ki lộ ra vài phần xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, vốn muốn nhắc nhở ngươi từ trước. Nhưng ngươi luôn vội vàng vì chuyện của thục nghi nương nương, đến cả mặt ngươi ta cũng chẳng nhìn thấy."
"Không có việc gì, có thể hiểu được huynh mà."
Cho dù Do Ki có nghe được tin tức gì từ chỗ các nội thị khác, thì hiện tại Ra On cũng không có khả năng gia phả khác nữa! Cũng không có thời gian học gia phả khác, vì cân nhắc đến chính mình, không thể phản bội vật quý giá mà Park Do Young đem cho được.
Cứ luôn cảm thấy bản thân dùng gia phả để tham gia cuộc thi là một hình thức gian lận, bây giờ nhìn thấy mọi người đều đang chụm đầu lại đọc gia phả của mình, cảm giác thật là tốt.
Phía sau, Do Ki la lớn: "Cũng may còn rất là nghĩa khí."
"Nghĩa khí gì cơ?"
"Ta không có đọc chính hệ gia phả giống bọn họ." Do Ki rất tự hào móc ra một quyển sách bên người, chính là quyển gia phả giống hệt với quyển của Ra On: "Ta đọc tư liệu này đây."
Nghe xong câu này, Ra On nhỏ giọng nói: "Đây là nghĩa khí sao?"
"Thay vì bọn họ cướp sách của ngươi để xem, ta đây là sao ra một bản tự mình xem mà, ha ha. Mặc kệ thế nào ta cũng không đối nghịch với ngươi, quan trọng nhất chính là cái này, đã biết chưa?"
Ra On sáng lạn cười, gật đầu: "Ta biết rồi."
Nhìn Ra On cười, Do Ki lắc lắc đầu nói: "Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái!"
"Kỳ quái cái gì?"
"Vừa rồi vẻ mặt giống người chết vậy, hiện tại lại cười vui vẻ như thế."
"Vậy sao? Đều may mắn nhớ có Do nội quan, cùng Do nội quan nói chuyện phiếm vài câu thì lại thấy không còn lo lắng nữa."
"Ha ha. Bởi vì ta, vui vẻ là vui vẻ, không cần đi ra ngoài nói bừa, nhưng sắp sửa thi rồi, nên tranh thủ nghiêm túc một chút thì tốt hơn."
Ra On lắc đầu: "Đã là chuyện không thể tránh được, còn không bằng cứ thả lỏng vui vẻ một chút đi."
Vẻ mặt Ra On chứng tỏ đang nói những lời rất thật lòng, gia gia đã luôn dạy nàng như thế. Gặp phải những chuyện khiến người ta thấy khó khăn, mệt mỏi, chán ghét, nếu đã không tránh được thì thà cứ vui vẻ đi đối mặt đi. Vấn đề của thục nghi nương nương mãi vẫn chưa giải quyết được, thời gian học hành của nàng cũng không đủ, cho dù là vậy cũng không nản lòng, có câu không phải ngươi cứ nhăn nhó nhíu mày thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Chi bằng cứ vui vẻ nói cười đi.
Cho nên nói cứ hi hi ha ha đi. Do Ki ngẫm lại lời nói của Ra On, gật đầu, cười toét miệng nói: "Cũng đúng, dù sao cũng phải thi, không cần căng thẳng như thế."
Vì cứng rắn để bản thân thả lỏng tươi cười, nên ngược lại làm cho khuôn mặt có hơi kì lạ. Trong nháy mắt, nhìn thấy đôi bên đều có hành vi buồn cười, Ra On và Do Ki đồng thời lớn tiếng nở nụ cười.
"Ha ha, ha ha ha."
Sau khi cười to một hồi, đôi bên đều thấy không căng thẳng nữa.
Do Ki cười đến đau bụng rồi quay đầu nhìn Ra On. Người này, thật khiến người khác tò mò. Hong Ra On, nhìn đến cái tên thôi đã cho người ta cảm giác sáng lạn như ánh dương, đứng cùng một chỗ với người này sẽ thấy mọi thứ xung quanh như sáng lên. Làm sao có thể cười vui vẻ đến vậy? Tựa như người không hề động đến bất luận chuyện gì bất hạnh không vui cả, lần đầu tiên nhìn thấy người này, còn có đôi chút ghen tị vì dường như chẳng có chuyện gì có thể làm mờ đi ánh dương này.
Ánh mặt trời Ra On, cười đến sáng lạn như thế, khiến người ta nhìn thấy mà vui lây, khiến người ta nhìn thấy mà hâm mộ. Nhưng khi tiếp xúc rồi mới biết, không phải vì đời sống quá vui vẻ nên mới cười sáng lạn như thế mà thật ra là ngược lại. Phải là người đã từng trải qua gian khổ, càng thêm mệt mỏi với học được cách mỉm cười đối diện với hết thảy.
Cũng giống như bộ dạng nhẹ nhàng tiêu sái như bây giờ của hắn vậy. Hắn lớn lên mang dáng vẻ như nữ nhân, tâm địa cũng rất lương thiện, nhưng không hề yếu ớt vô dụng, mà ngược lại rất có năng lực.
Ánh mắt Do Ki nhìn Ra On bắt đầu thay đổi.
Ngay lúc này, "chậc chậc chậc", nghe được âm thanh này, Do Ki lập tức cúi đầu, Sung nôi quan và Ma Jong Ja đang bước đến với vẻ mặt kiêu ngạo.
"Có thể thành châu báu hay không ngay từ đầu đã có thể nhìn ra được, đã sắp thi đến nơi rồi mà không hề căng thẳng chút nào, còn ở đây vui vẻ được nữa."
"Cho nên nói các ngươi, không thành châu báu được đâu." Ma Jong Ja và Sung nội quan cùng nhau trào phúng, một người hát, một người vỗ tay.
"Vốn chính là cái tên không được việc chút nào cả, có nhìn hay không cũng đã biết trước kết quả, cho dù có đọc sách thì cũng được gì đâu. Cho nên, cần gì phải ở nơi này khổ sở, lũ ngu xuẩn. Kết quả của cuộc thi lần này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời các ngươi đấy, cái này mà cũng không biết, cho nên nói các ngươi không thành châu báu được."
Mang vẻ mặt coi thường, Sung nội quan đột nhiên hỏi Ra On: "Thế nào? Học tiếp được không?"
"Đang cố gắng hết sức để học ạ."
"Tốt, tóm lại phải thử một chút đi." Sung nội quan cười tiếp tục nói: "Cố gắng học tập đi, có điều có thể được cái gì chứ? Ngươi còn có thể đi được nơi nào tốt đẹp nữa sao?"
Sung nội quan cười lạnh, đi lướt qua Ra On.
Ma Jong Ja đứng bên cạnh hắn cũng nhìn chằm chằm Ra On, bĩu môi, đi qua Ra On: "Theo ta thấy, sớm bỏ cuộc đi, mặc kệ cố gắng thế nào đi nữa thì ngươi có thể đi được chỗ nào nữa chứ? Ha ha ha!"
Hai người tạo cơn gió lạnh xong rồi cứ như vậy mà đi.
Ra On cúi đầu, ức chế cơn tức.
"Ta khinh, cẩu Jong Ja, tên vô lại." Do Ki đứng bên cạnh Ra On, mắng tên Ma Jong Ja vừa mới đi khỏi, sau đó bắt đầu lo lắng hỏi Ra On: "Hong nội quan, ngươi không sao chứ?"
Ra On bình tĩnh nói: "Không có việc gì, gia gia từng nói cho ta biết, ông trời sẽ giúp người có lòng tin vào chính mình. Chỉ cần ta cố gắng, ông trời sẽ không phụ lòng ta."
Đinh đinh đinh, theo xa xa là có thể nghe được tiếng chuông truyền đến từ trong học đường nơi tổ chức cuộc thi. Đám nội thị đều tất bật chạy về hướng đó.
"Đi thôi." Do Ki dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Ra On, Ra On gật đầu, đi theo Do Ki.
Đi chưa được mấy bước, Ra On lại bắt đầu nở nụ cười. Bởi vì những người đó thật đáng buồn. Không biết vì sao lại chán ghét ta? Vì những người như vậy, đáng sao? Nhưng ta không phải người keo kiệt, tuyệt đối sẽ không có việc gì. Ra On nắm chặt nắm đấm bước vào phòng thi.
Kẽo kẹt, sau lưng nàng truyền đến âm thanh cánh cửa đóng lại, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn cánh cửa này cũng sẽ không được mở ra.
***
Giờ Mùi (3 giờ chiều), sắc thu ấm áp chiếu rọi trên hai vai, trên tường của bộ nội thị đang dán một tờ giấy to. Hôm nay là ngày công bố kết quả cuộc thi giảng kinh hôm nọ. Phía trước bộ nội thị tụ tập mấy nhóm nội thị đang cùng chen chúc nhìn tờ cáo thị.
Ra On và Do Ki cùng đi với nhóm nội thị luôn bị đánh giá "Không thông" hối hả bước về phía bộ nội thị, tiếp theo khi nhìn thấy tờ cáo thị thì bắt đầu thấp thoáng nghe thấy những tiếng thở dài.
"Ha ha ha." Nghe được tiếng cười trầm thấp, tầm mắt mọi người liền chuyển về phía Do Ki, không biết vì sao vẻ mặt của hắn lại sáng lạn cực kì như thế, vì sao?
"Thành tích thi rất tốt sao?"
"Tốt, lần này có thể ta thật sự phát huy không tồi."
Do Ki vừa nói vậy xong, tầm mắt nội thị đều nhìn lại tờ cáo thị đang dáng trên tường.
"Ồ, quả nhiên tốt hơn so với lần trước nhiều."
Do Ki nghe xong lời người kia nói liền gật đầu.
"Do Ki thế nào?"
Do Ki cầm cuốn gia phả trên tay lắc lắc, trả lời là vì nó, đáp án cuộc thi đều nằm trong này.
"A, thật là, đáng lẽ không nên xem những cuốn gia phả tạp nham kia, phải xem cái này từ lâu mới đúng." Người chung quanh đều thở dài.
Do Ki nhìn nhìn chung quanh dùng vẻ mặt âm trầm nói: "Ta nói, không cần cực kia thương tâm, ta thấy ngươi vốn đã làm ô danh nhóm nội thị không thông rồi, đến cả ta cũng thấy sợ cái trí nhớ của ngươi."
Kiêu hãnh cuồng vọng Do Ki đột nhiên xoay người, hắn rốt cục thấy được Ra On. Nhưng mà... Ra On sau khi nhìn kĩ cáo thị thì nước mắt lại tuôn rơi.
"Chậc chậc." Miệng Do Ki bất tri bất giác phát ra tiếng tặc lưỡi.
Biết ngay là sẽ như vậy mà, từ lúc Ma Jong Ja giao việc đưa thư cho thục nghi nương nương là đã dự đoán sẽ có kết quả như thế này rồi. Mặc kệ có được gia phả tốt đến thế nào, mỗi ngày đều bị tra tấn thành ra như thế, còn thời gian đâu mà học tập. Mà rốt cuộc là thi cử khống tốt đến mức nào mà khóc lóc ra nông nỗi này?
Do Ki vỗ vai Ra On, cất giọng an ủi: "Không cần quá thất vọng. Cũng không phải chỉ có mỗi cuộc thi này. Ngày ngươi thi ra được thành tích tốt rồi sẽ đến thôi. Cái tên đáng ghét, nếu không phải tại hắn điều ngươi sang chỗ thục nghi nương nương thì đã tốt rồi. Không sao đâu, mặc kệ thế nào, cuộc thi đã qua rồi, phải nhìn về phía trước."
Ngay tại lúc Do Ki đang thao thao bất tuyệt... "A a a."
Ngay ở bên cạnh, truyền đến tiếng ai đó la lên, chính là hướng đám người lúc nãy vừa khen ngợi Do Ki, khuôn mặt người nọ căng cứng, ánh mắt mở to rồi tiếp tục la lên. Tựa như đây là một căn bệnh truyền nhiễm, mọi người cũng đều lần lượt thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc. Đột nhiên mọi người đều như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?
Do Ki liền chen vào nhìn tờ cáo thị xem rốt cuộc là chuyện gì, sau đó đến lượt Do Ki không nhịn được mà thốt ra tiếng hô kinh ngạc, hắn mở to mắt, nhìn Ra On rồi nói: "Ngươi, rốt cuộc vì sao lại khóc?"
***
Park Do Young đang ngồi ở trong điện các hưởng thụ sắc thu.
Han Sang Ki đang từ từ bước tới: "Nháy mắt đã tới mùa thu. Sao vậy? Luyến tiếc à?"
"Già rồi, cảm giác nuối tiếc lớn nhất trên đời này chính là thời gian đã trôi qua. Chớp mắt một cái, bất tri bất giác đã qua xuân, mệt nhọc ngủ một giấc trên giường, trời đã sang hè, đối với năm tháng đã trôi qua, thật sự không còn hơi sức với nó."
"Chẳng phải thời gian chính là thứ còn nhanh hơn cả tên đã được bắn ra khỏi cung sao?"
"Cho dù là vậy, vẫn là quá nhanh. Cứ như vậy, thời hạn ra đi cũng sắp đến rồi."
Cảm giác được tâm tình tiếc nuối này, Han Sang Ki liên tục gật đầu.
Park Do Young miễn cưỡng nhắm mắt lại nói: "Tựa như câu "có gặp tất có chia ly" vậy, sinh ra khỏe mạnh thế nào cũng có ngày sẽ chết. Cái đó có gì đâu mà tiếc nuối."
"Ông đấy, từ bé đã bắt đầu có dã tâm, vào lúc sắp chết đến nơi cũng vẫn cứ có dã tâm. Còn nữa, chuyện ta muốn ông hỏi thăm, đã hỏi thăm đến đâu rồi?"
Nghe Park Do Young hỏi xong, Han Sang Ki lấy ra một tờ giấy trong tay áo.
"Người trẻ tuổi quả là không tồi, làm tốt lắm, cho dù có gia phả thì thật sự không ngờ có thể làm tốt đến vậy."
Tờ giấy Park Do Young đang cầm đọc chính là kết quả cuộc thi nội thị được công bố ngày hôm nay. Mặc kệ nói như thế nào, ông vẫn nhớ đến câu nói của Ra On là quyết tâm muốn được thi đỗ Trạng Nguyên, Park Do Young mở to mắt tìm kiếm tên Hong Ra On.
Một lát sau, Park Do Young mỉm cười vừa lòng: "Rất giỏi, không nghĩ tới lại làm tốt như vậy."
Han Sang Ki gật đầu: "Hình như không có liên quan đến nguyên nhân thời gian, tên kia nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là trí nhớ tốt mà thôi. Suy nghĩ chút đi."
"Xem đem, ta đã nói sao nào. Ta không phải đã nói tên đó là một tên có tiền đồ sao?"
"Còn chưa xác định được là có phải là tên có tiền đồ không. Là tên có hi vọng trở thành đại thụ hay là cây mục, còn cần thời gian quan sát thêm."
Vả nhẹ vào miệng Han Sang Ki, Park Do Young ngồi bên cạnh, Park Do Young khí bên cạnh, nhắm mắt lại. Cứ như vậy, hai vị tiên sinh lấy ánh nắng mặt trời mùa thu làm chăn, hưởng thụ một giấc ngủ trưa thoải mái.