Trên triền núi bắt đầu nhuộm màu đỏ ửng, ngũ cốc trên cánh đồng đã sắp chín, nặng trĩu rũ đầu xuống.
Lễ hội Trung thu trong cung còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu. Còn ba ngày nữa là đến cuộc thi giảng kinh.
Rạng sáng, Ra On đi ra khỏi Tư Thiện đường, trong miệng lầm bầm lầu bầu. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tập trung học thuộc những gì có trong quyển sách quý nhân đưa cho. Không chỉ có mỗi "Luận ngữ" không thôi.
Có được đề mục quý giá kia xong, nhưng thời gian nàng có lại rất eo hẹp nên Ra On còn không có thời gian để ngủ. Mỗi ngày đều vội vội vàng vàng đi đến học đường để học tập. Ra On tiến vào sân học đường, có một người đang đợi nàng.
"Mới đến à."
"Đúng vậy."
Còn cách ba ngày nữa là đến ngày thi. Mấy ngày nay nàng đều tập trung học hành, hầu như không dám có tiếp xúc gì với Ma nội quan, hôm nay đột nhiên gọi đến không biết lại có dự định gì đây. Ra On dùng ánh mắt bất an nhìn Ma Jong Ja.
Chỉ chốc lát sau, khóe miệng Ma Jong Ja liền nhếch lên, mở miệng nói chuyện: "Từ hôm nay trở đi, sau khi kết thúc chuyện học tập ở đây xong, ngươi đi thẳng đến Thấu Nghĩa Điện nghe theo mệnh lệnh của Sung nội quan để đi truyền thư đi."
"Thấu Nghĩa Điện là..."
"Đúng vậy, là điện các của Park thục nghi nương nương."
"Nếu là thục nghi nương nương, không phải đã đi cùng với quân chủ điện hạ đến hành cung tuần du sưởi nắng sao?"
"Thục nghi nương nương không đi hành cung." Ma Jong Ja lại gật gù nói tiếp: "Cần một tên hoạn quan để làm công tác truyền thư là đủ rồi."
"Một..."
Truyền thư là có ý gì? Không phải đã có cung nữ truyền đạt thư từ văn kiện trong ngoài cung sao? Nhưng là chịu trách nhiệm sai sử cung nữ làm hay là cần một hoạn quan để làm thì thật sự không biết được. Vẻ mặt Ra On tràn đầy nghi hoặc.
"Việc xem văn kiện hay chuẩn bị giấy bút không phải là việc của các cung nữ sao? Nếu như vậy thì trong cung điện của thục nghi nương nương cũng có cung nữ. Để những cung nữ đó làm chẳng phải là được à? Ta là nội thị, tuy rằng chưa được quyền chức gì, cũng không có quyền hạn gì nhiều, nhưng rất rõ ràng là nội thị đã được trải qua nền giáo dục dành cho nội thị Triều Tiên." Ra On cố gắng miễn cưỡng nói hết những lời muốn nói với Ma Jong Ja, dùng ánh mắt ngập ngừng nhìn vào hắn.
"Ta làm sao mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng phải giải thích rõ ràng với ngươi hả? Nếu đã hiếu kỳ như vậy thì để ta cho ngươi biết. Đang cần một nội quan lo chuyện chuyển phát thư từ của chúa thượng điện hạ. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi Thấu Nghĩa Điện đi."
Thư từ của thục nghi nương nương lại cần một hoạn quan phụ trách chuyển phát. Ra On nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu nổi loại tình huống này, nhưng càng hỏi thì ánh mắt Ma Jong Ja giống như có thể giết người đến nơi, vậy nên đành nhanh chóng nói: "Đã nhận được mệnh lệnh."
Ra On cúi đầu, lúc này mới thấy trên mặt Ma Jong Ja giãn ra một nụ cười. Tiếng cười này của Ma Jong Ja cũng giống như tiếng cười của Sung nội quan, gây cho người ta cảm giác như sắp có điềm xấu, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao lại cười như thế?
Chỗ ở của thục nghi nương nương là một cung điện rất nhỏ, điện các treo bảng ba chữ Tập Phúc Hiên, Ra On nhanh chóng đi về hướng Tập Phúc Hiên, nơi các bức tường được dùng cánh hoa đỗ quyên tán mỏng nhuộm thành một màu hồng phấn nhẹ nhàng. Lúc đi đến đại môn Tập Phúc Hiên thì...
"Hong nội quan!"
Tiếng nói quen thuộc khiến nàng dừng bước. Chang nội quan không biết từ nơi nào đi ra, đang vẫy tay với Ra On.
"A, Chang nội quan đại nhân." Ra On cũng vẫy tay lại cười nói: "Chang nội quan, đã lâu không gặp. Ngọn gió nào thổi huynh đến đây?"
"Đang trên đường trở về sau khi chạy việc vặt cho trung cung."
"Nghe nói quân chủ điện hạ đã hồi cung, trung điện nương nương cũng đã trở lại?"
"Kim phải đi với chỉ, chẳng phải đó là lẽ thường sao?"
"Cũng phải."
"À mà Hong nội quan có chuyện gì sao?"
"Ta nhận được lệnh, từ hôm nay sẽ phụ trách thư từ của thục nghi nương nương."
"Ha ha, vậy từ hôm nay phụ trách thư từ cho thục nghi nương nương chính là Hong nội quan à?" Trương nội quan tái nhợt mặt mày mà hỏi.
"Là vậy đấy, nhưng vậy thì sao?" Cái phản ứng này của Chang nội quan, không hề xa lạ chút nào, giống hệt cái lúc nghe nói Ra On bị xếp đến sống ở Tư Thiện đường. Vậy nên Ra On liền hỏi một câu: "Chẳng lẽ bên đó cũng từng có ai chết sao?"
Chang nội quan lắc đầu, liên tục tặc lưỡi phát ra tiếng chậc chậc rồi mới nói: "A, thật là, Hong nội quan, hình như ai đó không ưa ngươi rồi thì phải. Chắc là bản thân Hong nội quan không biết, bắt đầu từ rất lâu trước kia, trong cung thục nghi không có người viết thư cố định cho nương nương ấy. Vào lúc thục nghi nương nương cần thì nhóm nội thị sẽ thay phiên nhau làm, cứ thế dần dàn mọi người bắt đầu đùn đẩy cho nhau và có cảm giác muốn từ chối. Cho nên, mắt nhìn của Hong nội quan phải tốt đấy nhé. Thật ra, trong nhóm nội thị, không có một hoạn quan nào muốn xung phong nhận việc viết và vận chuyển thư từ cho nương nương ấy cả."
Sao lại như vậy được? Chẳng lẽ là? Đợi một chút, cân nhắc một hồi, Ra On mở miệng lần nữa: "Chẳng lẽ tính tình thục nghi nương nương rất nghiêm khắc, hoặc là rất ngoan độc? Nếu không phải thì có phải cũng là người nổi tiếng soi mói như thế tử không?"
"Không phải."
"Nhưng ta phát hiện thấy một điểm rất kỳ lạ. Hậu cung của chúa thượng điện hạ của chúng ta sao lại không có bao nhiêu nương nương vậy? Chúa thượng điện hạ rất yêu trung điện nương nương sao?"
Căn cứ theo câu nói của Ra On, Chang nội quan quả quyết gật đầu: "Chính xác mà nói thì chúa thượng điện hạ của chúng ta rất sợ trung điện nương nương. Chúa thượng điện hạ chỉ dẫn theo trung điện nương nương, không thấy kỳ quái sao? Đương nhiên. Là nam nhân thì sẽ hy vọng nạp thêm nhiều người thiếp, để sinh ra càng nhiều con cháu làm cho vương thất càng thêm hưng thịnh. Nhưng hiện tại đại bộ phận các đại thần trong triều đình đều đang cậy vào uy thế của trung điện nương nương, đám quan viên đang nhậm chức trong triều đình đều là ngoại thích*, những người đó làm sao dám đệ trình tấu chương yêu cầu hoàng thượng làm phồn vinh vương thất chứ?"
"À ha, là như vậy à?"
"Còn nữa, trung điện nương nương không hài lòng để thục nghi nương nương và chúa thượng điện hạ gặp mặt, vậy nên thục nghi nương nương không thể tùy tiện bái kiến quân chủ điện hạ.
"A, thì ra là thế."
Nói cách khác quốc vương của chúng ta là một người bị vợ quản rất nghiêm nha.
"Nghe nói thời tiên tiên vương trong hậu cung đã từng phải nghe theo lời thỉnh cầu của các đại thần trong triều đình mà lập thê lập thiếp. Vậy nên hiện giờ quân chủ điện hạ cũng không cách nào qua lại với thục nghi nương nương!"
"Cho nên mới cần dựa vào thư từ để liên lạc vơi nhau à?"
"Nếu cứ phải nói thì có thể xem là vậy."
"Nhưng vì sao không có hoạn quan nào chịu nhận việc thư từ qua lại của thục nghi nương nương vậy?"
"Cái đó cũng phải nhìn ánh mắt của trung điện nương nương chứ, cho dù là những cung nữ có thể ra vào Hi Chính Đường của quân chủ điện hạ thì cũng chỉ là những cung nữ đã lớn tuổi được trung điện nương nương cho phép mới được vào đó hầu hạ.
"Nghe huynh nói như vậy, quả thật có thể hiểu được. Nhưng mà, trong cung điện của thục nghi nương nương khẳng định có người chuyên viết thư chứ? Vì sao lại muốn phái một nội thị đến làm vậy?"
"Đó chính là lý do thứ hai khiến nhóm hoạn quan chúng ta sợ phải làm công việc thư từ này cho thục nghi nương nương."
"Hả?"
"Lý do thứ hai thì phải để bản thân ngươi tự mình trải nghiệm thì sẽ biết thôi."
Trong chốc lát, trên mặt của Chang nội quan lộ ra sự tiếc nuối khiến người ta thấy không hiểu nổi. Gì vậy? Càng nói thật càng thấy bất an mà. Nhìn thấy vẻ mặt không chút may mắn nào của Chang nội quan, Ra On giống như vừa mới nghĩ ra điều gì, lại một lần nữa mở miệng hỏi: "Nhưng mà Chang nội quan đại nhân, lỡ như thục nghi nương nương đột nhiên muốn gặp quân chủ điện hạ thì phải làm sao bây giờ?"
Không có sự cho phép của trung điện nương nương, đến cả cung nữ cũng không thể tùy tiện ra vào Hi Chính Đường. Vậy nếu thục nghi nương nương muốn gặp quân chủ điện hạ thì nên làm sao bây giờ?
"Đợi." Chang nội quan nói như đinh đóng cột.
"Cho dù đợi cũng không gặp được thì phải làm sao?"
"Vẫn phải đợi, tiếp tục đợi, đó chính là cuộc sống ở hậu cung."
"Vậy nếu hết đợi rồi lại đợi nhưng vẫn không đến thì sao?"
"Vậy chắc nên kết thúc. Để ngừa vạn nhất tất cả những đóa hoa tươi đẹp đều trở thành đóa hoa cô độc như So Hwa kia."
Ra On cũng biết câu chuyện về người tên So Hwa này, đến mùa hè sẽ nở một nụ hoa được gọi là hoa lăng tiêu. Thật lâu trước kia ở quốc gia nào đó có một vị quốc vương, trong một đêm nọ đã sủng hạnh một cung nữ tên là So Hwa (nghĩa là hoa nhỏ), bởi vì ngây ngốc chờ đợi vị đế vương không bao giờ quay trở lại ấy, nàng đã mắc bệnh tương tư. Sau khi nàng qua đời, nàng đã trở thành một đóa hoa, vậy nên hoa đó sau này cũng được gọi là So Hwa, hay còn gọi là hoa lăng tiêu. Nói đi nói lại, cấp bậc lễ nghĩa ở trong cung sao lại nghiêm ngặt như vậy? Nhiều khuôn sáo như vậy? Người mình muốn gặp sao lại không thể gặp chứ?
Từ trong miệng của Ra On phát ra âm thanh phẫn nộ khiến người ta kinh ngạc, nhìn thấy bộ dạng này của Ra On, Chang nội quan ngơ ngác mà nhìn: "Hong nội quan, bây giờ hình như không phải là lúc nên lo cho người khác."
Nói vậy là có ý gì? "Câu này là sao vậy?"
Chang nội quan không trả lời, Ra On nhún vai.
"Cố lên, Hong nội quan."
"Chang nội quan đại nhân, rốt cuộc là vì sao như vậy?
Tuy Ra On hỏi vậy, nhưng Chang nội quan chỉ để lại câu nói "Sẽ quen ngay thôi" một cách ý vị thâm trường rồi vội vã đi mất.
Ra On tự cổ vũ bản thân rồi nhìn lên tấm bảng có chữ Tập Phúc Hiên, cảm thấy chuyện viết thư rồi đi gửi này là chuyện đơn giản được truyền lại từ thời Tây Hán. Chẳng phải như vậy sao? Trong này rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Vì sao vẻ mặt của Chang nội quan lại nghiêm túc như thế? Nàng thật sự thấy tò mò vô cùng. Cách để giải quyết nó chỉ có một. Chỉ có trực tiếp đi vào trải nghiệm thử xem.
***
"Nghe nói lần này có người mới đến?"
Park thục nghi dùng giọng nói thanh thúy rõ ràng dò hỏi Ra On, mà người này không chỉ có giọng nói đẹp mà thôi.
Một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, cánh mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn, nhìn vào thì không thể nói là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sự lương thiện và khí chất của nương nương lại làm người ta thấy càng nhìn càng hấp dẫn. Bởi vì ánh mắt trong sáng thanh thuần kia sao? Thục nghi nương nương năm nay 32 tuổi, nhìn có vẻ vô cùng trẻ trung, người trông chỉ mới 20 tuổi ấy đang mặc một bộ váy màu hồng nhạt có thêu những đóa hoa tiên diễm. Thục nghi nương nương nở nụ cười giống như thiếu nữ về phía Ra On.
Ra On dập đầu trước thục nghi nương nương: "Họ Hong, tên Ra On."
"Tốt, về sau phải nhờ vả Hong nội quan rồi."
"Nhờ vả? Sao nương nương lại nói vậy? Người chỉ cần ra lệnh thôi, tiểu nhân nhất định sẽ vâng theo."
"Cảm ơn." Sau khi gật đầu với Ra On, thục nghi nương nương nhìn về phía một thượng cung trung niên: "Oh thượng cung."
Nhận thấy ánh mắt của nương nương, Oh thượng cung đẩy một phong thư qua: "Đem cái này đưa đến đại điện."
"Chỉ cần đưa đến đại điện là được rồi sao?"
"Chuyện đó..." Thấy ánh mắt của Park thục nghi nương nương, Oh thượng cung hít một hơi rồi nói tiếp: "Phải lấy được thư hồi âm rồi mới trở về."
"Nếu là thư hồi âm thì..."
Vào lúc Ra On và Oh thượng cung đang nhìn nhau nói chuyện, Park thục nghi nương nương đột nhiên mở miệng nghiêm túc nói: "Nhất định phải lấy được thư hồi âm trở về, biết chưa?"
"Đã biết ạ."
Park thục nghi dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn chằm chằm vào Ra On đang ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút quái dị trên mặt Oh thượng cung, nương nương chỉ gật đầu một cái với Ra On rồi đi vào phòng ngủ. Tập Phúc điện này cũng giống như chủ nhân của nó, luôn toát ra một bầu không khí ấm áp sạch sẽ. Những vật trang trí trong điện các hay những khóm hoa trong vườn đều hiện lên nét dịu dàng. Nhưng kỳ lạ là, những cung nữ và hoạn quan hầu hạ ở Tập Phúc điện đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Khóe miệng của họ đều đang rũ xuống, tại nơi này tuyệt đối không thể tìm thấy được một khuôn mặt tươi cười nào cả. Ở nơi này, người duy nhất mỉm cười chỉ có Park thục nghi nương nương.
Đi theo những người hầu có vẻ mặt tối tăm ấy, Ra On bước đến Hi Chính Đường.
Hi Chính Đường chỉ cách Tập Phúc điện thời gian đi bộ một chén trà, nhưng khí thế lại không giống bình thường. Những tướng lĩnh thủ vệ đang đứng canh trước đại môn Hi Chính Đường có một loại khí thế lợi hại tựa như đao thương đâm xuyên qua Ra On.
Tuy là đối với ánh mắt đằng đằng sát khí đó thấy mà sợ, nhưng là đến để đưa thư, cũng không thể lùi bước như thế được. Đột nhiên nắm chặt nắm tay lại, Ra On cao giọng nói: "Ta đến đưa thư cho thục nghi nương nương."
"Thư của thục nghi nương nương?" Lặp lại lời nói của Ra On xong, thủ vệ lập tức nhíu mày. Một lát sau, khuôn miệng râu ria xồm xoàm toát ra một câu: "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Sao nữa?" Lại hỏi lại lần nữa, nhưng không nghe thấy câu trả lời. Thủ vệ dùng ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Ra On, sau đó nhỏ giọng nói bên tai của một binh sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
Binh sĩ nhận được mệnh lệnh của hắn liền chạy vụt vào trong đại môn. Lúc sau khi binh sĩ quay trở lại thì có một vị quan đại điện trông như u linh đang mặc y phục xanh lá đậm theo sát phía sau.
"Nghe nói ngươi mang thư của thục nghi nương nương tới à?" Vị quan đại điện đó cất tiếng hỏi với giọng điệu kiêu ngạo.
"Đúng vậy, đây là thư mà thục nghi nương nương gửi đến quân chủ điện hạ." Ra On đem phong thư cất ở trong ngực ra dâng lên cho quan đại điện kia.
"Biết rồi." Toát ra bộ dạng cao ngạo, quan đại điện lấy thư xong liền xoay người đi ngay.
Thấy hắn xoay lưng đi, Ra On hét lớn: "Ta còn phải lấy thư hồi âm cho thục nghi nương nương nữa thì mới về."
Quan đại điện dừng bước chân, quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Thục nghi nương nương nói nhất định phải lấy được thư hồi âm của quân chủ điện hạ về."
"Không có chuyện đó..." Đối với tiếng gọi gấp gáp ầm ỹ của Ra On, quan đại điện nhỏ giọng càu nhàu. Nhưng lại lập tức dùng sắc mặt cứng ngắc nói tiếp: "Biết rồi, đợi ở đây đi." Dứt lời liền biến mất trong đại điện.
"Ai dà." Ra On hít sâu một hơi rồi lại thở ra một hơi thật dài. Có thể bởi vì căng thẳng nên toàn thân cứng ngắc, dường như đã sắp muốn liệt tới nơi.
Chúa thượng điện hạ.
Thục nghi nương nương.
Ở ngoài cung, những người này tồn tại giống như những câu chuyện xưa về các quốc gia xa xôi được nghe kể ở trong dân gian vậy. Đó là những con người tôn quý mà dù cho có ở trong mơ thì chắc cả đời cũng không thể gặp mặt. Nhưng mà, hôm nay đã có cơ hội được bái kiến một trong những người tôn quý ấy. Mà đâu chỉ đơn giản là nhìn thấy thôi đâu, đây rõ ràng là còn được đi đưa thư của vị nương nương ấy cho bệ hạ đấy nhé. Sau này khi được trở về nhà chắc chắn phải đem chuyện này kể cho Dan Hee mới được. Con bé con ấy cực kỳ thích được nghe kể những chuyện thế này.
Nghe qua có vẻ không tồi, nhưng mà khi nào mới có thể lấy được thư hồi âm vậy nè? Ra On liên tục chạy đến đại môn hỏi thăm tình hình bên trong Hi Chính Đường.
Cứ như vậy qua một khắc, rồi lại hai khắc. Bất tri bất giác một canh giờ đã trôi qua. Đã đứng ngây ngốc ở đây một canh giờ, chân Ra On bắt đầu đau nhức. Nhẹ nhàng đấm bóp lên đôi chân đau đớn, Ra On vì muốn thả lỏng đôi chân cứng ngắc nên cứ đi qua đi lại trước đại môn. Lần này binh lính chung quanh bắt đầu càu nhàu: "Chóng mặt quá, ngươi đến nơi khác đợi đi."
Kết quả Ra On bị đuổi ra bên ngoài Hi Chính Đường, chỉ có thể chờ, cứ như vậy lại đợi mất một canh giờ nữa. Không thể đợi tiếp nữa, Ra On lại đi về phía thủ vệ râu ria kia: "Có phải đã quên mất chuyện của ta rồi không? Hay là để ta đi vào một chút đi?"
"Bởi vì tuổi còn nhỏ nên muốn tùy hứng thế nào thì tùy hứng à? Muốn vào liền vào ư? Thật là!"
Vào lúc hai người đang tranh luận thì quan đại điện tưởng như mãi mãi không quay lại ấy thế mà đã xuất hiện: "Sao lại ồn ào như vậy hả?"
Dùng ánh mắt lợi hại nhìn Ra On, sau đó quan đại điện vẻ mặt giống như bố thí liền đưa tới một phong thư màu đỏ: "Đưa ngươi này."
"Cảm ơn."
Ngây ngốc qua hai canh giờ mới nhận được hồi âm. Ra On cảm thán cúi đầu. Nhưng mà đến cả bóng dáng của hoàng thượng còn chưa nhìn thấy, sao lại lấy được hồi âm nhỉ? Mặc kệ thế nào, vì đã làm tốt được công việc mình được giao nên Ra On rất vui vẻ.
Nàng phải quay về chỗ của thục nghi nương nương! Tập Phúc điện của thục nghi nương nương vẫn giống y như lúc Ra On rời đi, không khí vẫn ngưng đọng như vậy, thật khiến người ta muốn hét lên "làm ơn cười một cái đi!". Bọn họ rốt cuộc vì sao cứ trưng cái vẻ u buồn này ra vậy?
Dập đầu xong, Ra On đi đến gần thục nghi nương nương.
"Đây chính là thư hồi âm của chúa thượng bệ hạ."
Ra On đem phong thư hồi âm của chúa thượng dâng lên, trên mặt của Park thục nghi nương nương liền nở rộ một nụ cười rạng rỡ. Nàng giống như một thiếu nữ lần đầu nhận được thư tình vậy, hai má trở nên hồng hồng, hai tay dùng sức cầm phong thư màu đỏ. Sau đó ôm chặt phong thư ấy vào lòng, nhắm hai mắt lại.
Như vậy qua một lúc. Park thục nghi nương nương rốt cuộc cũng mở mắt, bắt đầu mở phong thư màu đỏ kia ra, lấy thư rồi bắt đầu đọc. Ánh mắt của Park thục nghi lóe lên sự chờ mong.
Ra On tựa như chính mình nhận được thư vậy, trái tim điên cuồng đập mạnh. Khẳng định là thư tình ngọt ngào. Chờ mong trên khuôn mặt của thục nghi nương nương sẽ nở ra nụ cười thẹn thùng hạnh phúc của nương nương khi đọc thư, Ra On thấy hồi hộp.
Nhưng...
". . . Bệ hạ." Hai tay Park thục nghi cầm lá thư lạnh run lên. Sau khi gọi một tiếng bệ hạ thì hai mắt của nàng ngập nước mắt.
Vì sao? Trong đầu của Ra On bật ra hàng loạt dấu chấm hỏi. Nước mắt của Park thục nghi chảy thành dòng xuống cằm. Đồng thời Oh thượng cung đang đứng bên cạnh nương nương vừa nhìn thấy tình cảnh đó đã suy sút tê liệt ngồi thụp xuống hô lên: "Nương nương, thục nghi nương nương. . ."
Tiếng nức nở của Oh thượng cung dường như là một tín hiệu, bất kể là cung nữ ở phòng ngủ hay là ở bên ngoài vườn đều cùng nhau ngồi sụp xuống, bắt đầu nức nở.
"Nương nương... Nương nương..." Tiếng khóc của các cung nữ vang vọng trong Tập Phúc điện.
Bị bao vây trong không khí bi thương, Park thục nghi khóc không thành tiếng, nhìn cả khuôn mặt của Park thục nghi giờ đang tràn ngập nước mắt, Ra On kinh hoảng vô cùng. Tuy là muốn hỏi vì sao lại như vậy, nhưng bởi vì mọi người đều đang khóc bù lu bù loa nên vẫn chưa hỏi được.
Sao vậy chứ? Mọi người vì sao lại như vậy? Hả?
***
Lúc Ra On đi khỏi Thấu Nghĩa Điện, bất tri bất giác bốn phía đã bị bóng tối bao phủ.
"A a..." Ra On mang theo tâm trạng nặng nề nhìn phong thư ở trong tay mình. Vào sáng ngày mai, nàng sẽ phải một lần nữa giao thư đến cho chúa thượng bệ hạ, và lại một lần nữa phải cầm được thư hồi âm trở về.
Chúa thượng điện hạ và thục nghi nương nương, hai người đó rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Ngay lúc Ra On đi về phía đại môn của Tập Phúc Hiên thì...
"Này." Chính là Oh thượng cung lúc nãy còn đang khóc lóc bên cạnh thục nghi nương nương, Oh thượng cung bước từng bước nhỏ đến trước mặt Ra On rồi nói: "Hong nội quan, bức thư này của thục nghi nương nương, không nhất thiết phải đưa cho bệ hạ."
"Nói vậy là có ý gì?"
"Dù sao quân chủ điện hạ cũng sẽ trả lời giống hệt như hôm nay thôi, không cần phải làm đi làm lại chuyện này làm gì cho rườm rà phiền phức."
"Thượng cung..." Nghe được lời nói của Oh thượng cung, Ra On cảm thấy phức tạp. Rốt cuộc là có ý gì đây?
Oh thượng cung từ trong lòng lấy một phong thư màu đỏ rồi đưa cho Ra On: "Đọc đi."
"Cái này..."
"Là thư hồi âm bốn ngày trước của quân chủ điện hạ cho thục nghi nương nương."
Mặc dù Oh thượng cung bảo đọc thư nhưng Ra On vẫn thấy do dự. Tiếp sau đó Oh thượng cung lại đưa thêm một phong thư nữa cho Ra On.
"Còn nữa, đây là bức thư mà trước đó nữa chúa thượng điện hạ từng hồi âm cho thục nghi nương nương."
Ra On với thần sắc kinh hoảng nhìn chằm chằm hai phong thư màu đỏ.
Oh thượng cung thúc giục Ra On: "Đã thấy chưa?"
"Nhưng mà, tiểu nhân nào có lá gan đọc cái này chứ."
"Không cần lo lắng, đọc thử xem đi."
Rốt cuộc là nội dung gì vậy, mọi người vì sao lại như thế? Ra On do dự rồi lấy tâm trạng khó hiểu mà mở ra lá thư.
Chỉ lát sau, khi Ra On mở ra phong thư thứ nhất, đôi mắt nàng đột nhiên trợn to. Cái này... Đây là! Ra On bối rối mở ra phong thư thứ hai. Nhưng mà, cái này cũng là...
"Không có cái gì cả."
Cũng tức là trong những phong thư chúa thượng điện hạ gửi cho thục nghi nương nương hoàn toàn chỉ là một tờ giấy trống trơn, không hề viết gì cả.
***
"Ta về rồi đây." Bước vào Tư Thiện đường, Ra On cất giọng mệt mỏi.
"Bây giờ mới trở về sao?" Lee Young đang nằm nghiêng trên đệm giường đọc sách liền vẫy vẫy tay với Ra On.
"Thư sinh Hoa Thảo đến à."
Sau khi nhìn thấy bức thư của chúa thượng điện hạ, Ra On vẫn còn đang trong tâm trạng chịu đả kích, vừa nhìn thấy thư sinh Hoa Thảo thì thần kinh nàng lại căng thẳng thêm. Từ sau khi xảy ra sự cố hai cánh môi tiếp xúc nhau, mỗi khi nhìn thấy thư sinh Hoa Thảo, Ra On liền không biết vì sao cảm thấy hồi hộp.
Người kia là một nam nhân có sự yêu thích với nam nhân, rõ ràng nàng vẫn luôn cường điệu chuyện này ở trong đầu nhưng trái tim nàng lại vẫn đập bang bang, nàng cố gắng hết sức không gặp thư sinh Hoa Thảo.
Giống như không biết tâm tư của Ra On, gần đây mỗi ngày thư sinh Hoa Thảo đều đến Tư Thiện đường, vì để lảng tránh ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của thư sinh Hoa Thảo, Ra On liền chuyển dời tầm mắt lên xà ngang. Tựa như ngày thường, nàng nhìn thấy Byung Yeon đang nằm ở đó.
"Kim huynh."
"Về rồi à?"
Hai người cùng cất lời một lúc.
Nhưng dường như câu nói đó có một sức mạnh uy nghiêm vô hình, vốn thần kinh đang căng thẳng, giờ phút này Ra On lại đột nhiên trầm tĩnh lại. Nàng có cảm giác an toàn giống như phía sau có cả một đại quân cường đại làm hậu thuẫn.
"Nếu có một người giống như Kim huynh trở thành ca ca của ta thì tốt biết mấy." Dùng ánh mắt tràn ngập tiếc nuối nhìn Byung Yeon, Ra On thở dài một hơi thật sâu rồi ngồi xuống chỗ thường ngày của mình.
Dường như rất không hài lòng với tình cảnh kiểu này, Lee Young nói: "Vì sao ánh mắt lúc ngươi nhìn tên kia với ánh mắt lúc ngươi nhìn ta không giống nhau vậy?"
Trong giọng nói của Lee Young giống như đang chất chứa nồng đậm ghen tị. Khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là mỗi lần Ra On líu lo gọi "Kim huynh, Kim huynh" thì Lee Young lại rất để tâm. Cứ như gà con suốt ngày đi tìm gà mẹ, cứ một lúc là lại đi khắp nơi đi tìm Kim huynh, thật khó chịu.
"Chuyện đó... huynh nhìn thấy rồi sao? Hôm nay ta có hơi mệt cho nên mới như vậy?"
"Mệt? Rốt cuộc hôm nay ngươi đã làm gì?"
"Đi đưa thư cho thục nghi nương nương, bây giờ mới được cho về đây này."
"Thục nghi điện?" Lee Young dùng ánh mắt hứng thú nhìn On, nói tiếp: "Xem ra cả ngày hôm nay ngươi đã phải khổ sở chạy qua chạy lại hai cung rồi."
"Ơ? Làm sao huynh biết?"
"Nếu là hoạn quan lo việc thư từ giấy tờ ở thục nghi điện thì chắc chắn là đi dâng thư cho chúa thượng điện hạ. Phong thư chúa thượng điện hạ gửi cho thục nghi nương nương là một "bí mật công khai" trong cung này. Cầm lấy loại hồi âm này, chẳng phải ngươi chỉ cần ngụy trang một chút là hoàn thành được việc rồi sao?
Nghe Lee Young nói xong, Ra On trợn mắt há hốc mồm: "Như vậy, nói cách khác là huynh đều biết toàn bộ nội dung trong bức thư chúa thượng điện hạ gửi cho thục nghi nương nương sao?"
"Chẳng phải ta vừa nói sao? Nội dung thư từ hai người đó gửi tới gửi lui trong cung là một "bí mật công khai". Lời đồn này ở trong cung cũng chỉ có ngươi là không biết thôi, những người khác ai mà không biết."
"Không phải chứ? Cho dù là ở trong cung, cũng không thể đến lan truyền "bí mật công khai" kiểu này chứ?"
"Nội dung thư tín được trình cho chúa thượng điện hạ đều phải được hoạn quan kiểm tra nội dung trước, ngươi không biết chuyện này sao? Làm một nội quan ở trong cung mà đến cái này cũng không biết à?"
"Ta biết đối với những văn kiện chính thức thì sẽ như vậy, nhưng đây là thư từ cá nhân của chúa thượng điện hạ, cái này mà cũng bị hoạn quan giám sát sao?"
"Đối với quân chủ của một quốc gia mà nói không có cái gì gọi là cá nhân cả."
"Hả?"
"Cho dù là lúc ăn cơm, đi ngủ, quân chủ cũng không có cuộc sống cá nhân. Đó là quy củ ở trong cung. Thậm chí lúc sủng hạnh nữ nhân cũng vậy." Lee Young cất giọng chua xót.
"Nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng phải nhìn sắc mặt người khác thì..."
Nghe được cậu nói của Byung Yeon, Ra On gật đầu liên tiếp: "Đúng vậy, là giấy trắng. Rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Truyền qua truyền lại chỉ để lấy một tờ giấy trắng ư?"
"Thì đó." Byung Yeon ngồi dựa vào một bên đường nói tiếp.
"Nói như vậy, chúa thượng điện hạ cũng chưa hẳn đã có được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, làm như vậy có phải quá đáng quá rồi không?" Ra On bất tri bất giác cao giọng.
"Cái gì quá đáng?" Byung Yeon nhảy xuống từ trên xà ngang hỏi.
"Mỗi lần chúa thượng điện hạ đều hồi âm thục nghi nương nương bằng một trang giấy trắng, vì sao phải làm như vậy?"
"Lần này cũng là giấy trắng sao? Có lẽ đang muốn nói là "không có gì muốn nói" chăng?"
"Không có gì muốn nói, vậy là có ý gì?"
"Chẳng phải giấy trắng chính là không có gì để viết à?"
Đối với câu nói nhẹ nhàng của Byung Yeon, Ra On lộ ra vẻ mặt không tin, lại hỏi tiếp: "Ý của câu nói đó là bệ hạ thật sự không yêu thục nghi nương nương sao?"
Byung Yeon trầm mặc không trả lời.
"Không phải chứ." Trên mặt Ra On lộ ra thần sắc bất an, trong đầu nàng hiện ra vẻ mặt lệ nóng doanh tròng của Park thục nghi: "Như vậy không được, thật sự là không thể được."
Nhìn thấy vẻ mặt Ra On như sắp khóc đến nơi, Lee Young đoạt lấy phong thư giấy trắng trong tay Ra On để qua một bên: "Năm tháng chảy xuôi mà. Tình yêu ở trong dòng sông dài này cũng sẽ phải chảy theo thôi. Tình yêu đi qua đau khổ và năm dài tháng rộng rồi cũng sẽ phai màu."
Không hề có chút nhớ nhung nào, lời nói vừa rồi cứ như một nhát dao đâm vào trong tim của Ra On. Làm sao có thể như vậy? Ra On đau lòng liền trừng mắt nhìn về phía Lee Young tỏ ý muốn phản bác.
"Sao?"
"Huynh nói ký ức tình yêu sẽ chảy xuôi theo dòng sông thời gian sao? Nhưng mà, dòng sông thời gian của mỗi người sẽ không giống nhau. Thời gian của thục nghi nương nương có lẽ đã trở thành một phần trong dòng sông của chúa thượng điện hạ, không biết chúa thượng điện hạ có phải chỉ yêu thục nghi của trước kia và giờ đã chán ghét thục nghi già đi theo năm tháng không, nhưng với thục nghi nương nương mà nói, chúa thượng điện hạ vẫn là người yêu tốt đẹp ngày xưa ấy."
Trong đầu Ra On hiện ra tình cảnh lúc Park thục nghi nhận được thư của chúa thượng điện hạ, nàng lộ ra biểu tình thẹn thùng như một thiếu nữ vậy.
"Trái tim của nam nhân một khi đã ra đi rồi thì không hồi tâm chuyển ý nữa đâu. Tình yêu vốn dĩ là thứ vô duyên vô cớ xuất hiện rồi lại vô duyên vô cớ biến mất. Cố sức nói rằng tình yêu đó không kết thúc rồi khóc lóc lo lắng không hề có tác dụng nào đâu."
"Vậy thì... nhưng mà có phải nên nói một số lời cho rõ ràng không? Bây giờ kết thúc rồi, đừng đợi nữa, chẳng phải có thể hồi âm như thế sao? Đo chẳng phải là lễ nghĩa đối với người mà mình từng yêu ư?"
"Ai dám đàm luận xem hoàng đế có chú ý lễ nghĩa hay không? Hoàng đế không có lý do gì phải nghiên cứu chuyện này, không cần thiết."
"Hoàng thượng... chúa thượng điện hạ... không phải là nam nhân sao?"
Trong giọng nói của Ra On có thể nghe ra được sự nghẹn ngào, thật sự cảm thấy bất công. Nhưng sao nàng lại dám bình luận về tình yêu của những người có thân phận cao như vậy? Tình cảm dâng trào trong Ra On, khóe mắt nàng cuối cùng cũng lộ ra nước mắt.
Byung Yeon vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Nhưng mà, vì sao chúa thượng điện hạ lại trả lời bằng giấy trắng?"
Thư sinh Hoa Thảo liền nói: "Như vậy xem ra, quả thật có chút kỳ quái, nếu thật sự không thích thục nghi nương nương, chỉ cần không gửi thư hồi âm là được. Nhưng lần nào cũng hồi âm lại bằng giấy trắng? Vì sao?"
"Vậy sao? Vì sao lại như thế?"
Sợ thư sinh Hoa Thảo và Byung Yeon nhìn thấy nước mắt của mình, Ra On nhanh chóng dùng ống tay áo lau đi nước mắt. Ngơ ngác nhìn tình cảnh đó của Ra On, Lee Young buột miệng: "Nếu đã tò mò như vậy, ta trực tiếp đi hỏi chẳng phải là được rồi sao?"
"Được."
Sao hắn lại nói ra câu đó nhỉ? Thật ra hắn chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng tò mò vì sao chúa thượng điện hạ lại gửi giấy trắng cho thục nghi nương nương. Cảm tình của đế vương, hắn nhìn là hiểu. Nhưng vì sao khi thấy cái bộ dạng buồn thương của tên tiểu tử kia, trong lòng hắn đột nhiên cũng tò mò muốn biết nguyên nhân của việc gửi giấy trắng này?